Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Thả ngươi ra ngoài, cũng là một mối hoạ lớn!” Hoàng Bắc Nguyệt cười cười trêu đùa, ngẩng đầu liền thấy một con linh thú khổng lồ bay trên không đang hướng về phía nàng, có thể mơ hồ nhìn thấy trên lưng nó là một nam nhân trẻ tuổi .
“Bắc Nguyệt quận chúa!” Hình như hắn phát hiện ra nàng, nam tử này vui vẻ gọi một tiếng, nhảy xuống khỏi lưng linh thú, đáp xuống mặt đất, ngẩng đầu vui sướng nhìn nàng: “Rốt cục cũng tìm được ngài, ngài không xảy ra chuyện gì, thật tốt quá!”
“Vũ Văn đại nhân tại sao lại tìm ta?” Hoàng Bắc Nguyệt hướng hắn gật gật đầu cười, ấn tượng của nàng với Vũ Văn Địch, từ khi còn ở Nam Dực quốc cũng không tồi, thẳng thắn, trung thành.
Trên mặt Vũ Văn Địch lại hiện lên vẻ lo lắng, có chút khó xử nói: “Chuyện của Vương gia lúc này, hẳn là Quận chúa rất thất vọng? Ta mong Quận chúa không cần. . . . . .”
“Vũ Văn đại nhân, nếu ngài đang lo lắng ta vì chuyện này mà thương tâm, thì không cần, ta không yếu đuối như vậy.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói.
Yểm ở trong lòng ‘hừ’ một tiếng nói: “Vừa rồi không biết là ai mới khóc đây?”
Hoàng Bắc Nguyệt mặt không đổi sắc cười, trong lòng nói: “Ngươi lại thích bép xép!”
Yểm vui tươi hớn hở chạy vào một góc trong hắc thủy cấm lao.
Vũ Văn Địch có chút mất tự nhiên, thân thể hắn dựa vào triệu hồi thú Hoả Mục Đại Bằng Điểu, cười khổ nói: “Quả thật, Quận chúa không giống với người thường.”
Nghe giọng điệu của hắn như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại không mở miệng được, Hoàng Bắc Nguyệt liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Vũ Văn đại nhân, có việc gì xin mời cứ nói thẳng.”
Vừa dứt lời, Vũ Văn Địch liền quỳ trên mặt đất, đây rõ ràng là lần đầu tiên hắn cúi đầu trước mặt nữ nhân, cho nên khuôn mặt tuấn tú bất chợt đỏ ửng lên.
Hoàng Bắc Nguyệt ngạc nhiên, nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Tại hạ có một việc, cần nhờ Quận Chúa giúp đỡ, ngài phải đồng ý!”
“Ngươi đứng lên trước, sau đó rồi nói!” Hoàng Bắc Nguyệt giận tái mặt nói.
“Tại hạ cũng biết chuyện này làm khó ngài, cho nên nhất định phải quỳ nói!” Vũ Văn Địch ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, hình như trong thời gian gần đây hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều!
“Được, ngươi nói đi.” Thấy thái độ hắn cương quyết như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không ép buộc.
Vũ Văn Địch nói: “Quận chúa đã gặp qua Thập Nhất hoàng tử, cảm thấy hắn là người như thế nào?”
“Hiền hậu tốt bụng, thông minh lanh lợi.” Hoàng Bắc Nguyệt nói gọn, suy nghĩ thêm một lát, lại nói thêm một câu, “Được nuông chiều từ bé, không hiểu *thế sự.”
#Ân : *thế sự _ việc đời.
“Quận chúa chỉ nhìn qua Thập Nhất hoàng tử mấy lần, liền hiểu tính cách hắn như vậy, thật sự rất lợi hại.” Ánh sáng trong mắt Vũ Văn Địch lại tăng lên vài phần vài phần: “Chuyện ta muốn nhờ Quân Chúa, có liên quan tới Thập Nhất hoàng tử.”
“Ngươi muốn ta đi cứu hắn?” Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt lại, nghe nói lúc này Thập Nhất hoàng tử Phong Nhã Ngọc đang bị giam lỏng ở trong cung, Quyền vương đã bại, tiếp theo hắn cũng sẽ không có kết cục tốt lành đi.
“Quận Chúa, ngày trước Tề vương đối với Thập Nhất hoàng tử cũng có tình cảm, coi hắn như là huynh đệ, Quyền vương ủng hộ Thập Nhất hoàng tử, nhưng hắn cũng không có dã tâm gì đối với Tề vương, vương gia cũng biết rõ điều đó, không định ra tay với Thập Nhất hoàng tử, bây giờ lại. . . .” Vũ Văn Địch nói một nửa, nhớ tới chuyện Tề vương đã biến thành Tu La vương, liền cắn răng nói: “Ta không muốn Tề vương sau này phải hối hận, hơn nữa Thập Nhất hoàng tử mang huyết thống hoàng tộc, gia phụ và một số cựu thần khác cũng mong có thể cứu hắn một mạng!”
“Ta không giúp được ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt lãnh đạm nói, nàng bây giờ thân mình còn không lo nổi, nếu quay trở lại hoàng cung, để cho người của Tu La thành phát hiện ra nàng, thật sự không biết nàng sẽ phải chết như thế nào!
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Thả ngươi ra ngoài, cũng là một mối hoạ lớn!” Hoàng Bắc Nguyệt cười cười trêu đùa, ngẩng đầu liền thấy một con linh thú khổng lồ bay trên không đang hướng về phía nàng, có thể mơ hồ nhìn thấy trên lưng nó là một nam nhân trẻ tuổi .
“Bắc Nguyệt quận chúa!” Hình như hắn phát hiện ra nàng, nam tử này vui vẻ gọi một tiếng, nhảy xuống khỏi lưng linh thú, đáp xuống mặt đất, ngẩng đầu vui sướng nhìn nàng: “Rốt cục cũng tìm được ngài, ngài không xảy ra chuyện gì, thật tốt quá!”
“Vũ Văn đại nhân tại sao lại tìm ta?” Hoàng Bắc Nguyệt hướng hắn gật gật đầu cười, ấn tượng của nàng với Vũ Văn Địch, từ khi còn ở Nam Dực quốc cũng không tồi, thẳng thắn, trung thành.
Trên mặt Vũ Văn Địch lại hiện lên vẻ lo lắng, có chút khó xử nói: “Chuyện của Vương gia lúc này, hẳn là Quận chúa rất thất vọng? Ta mong Quận chúa không cần. . . . . .”
“Vũ Văn đại nhân, nếu ngài đang lo lắng ta vì chuyện này mà thương tâm, thì không cần, ta không yếu đuối như vậy.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói.
Yểm ở trong lòng ‘hừ’ một tiếng nói: “Vừa rồi không biết là ai mới khóc đây?”
Hoàng Bắc Nguyệt mặt không đổi sắc cười, trong lòng nói: “Ngươi lại thích bép xép!”
Yểm vui tươi hớn hở chạy vào một góc trong hắc thủy cấm lao.
Vũ Văn Địch có chút mất tự nhiên, thân thể hắn dựa vào triệu hồi thú Hoả Mục Đại Bằng Điểu, cười khổ nói: “Quả thật, Quận chúa không giống với người thường.”
Nghe giọng điệu của hắn như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại không mở miệng được, Hoàng Bắc Nguyệt liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Vũ Văn đại nhân, có việc gì xin mời cứ nói thẳng.”
Vừa dứt lời, Vũ Văn Địch liền quỳ trên mặt đất, đây rõ ràng là lần đầu tiên hắn cúi đầu trước mặt nữ nhân, cho nên khuôn mặt tuấn tú bất chợt đỏ ửng lên.
Hoàng Bắc Nguyệt ngạc nhiên, nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Tại hạ có một việc, cần nhờ Quận Chúa giúp đỡ, ngài phải đồng ý!”
“Ngươi đứng lên trước, sau đó rồi nói!” Hoàng Bắc Nguyệt giận tái mặt nói.
“Tại hạ cũng biết chuyện này làm khó ngài, cho nên nhất định phải quỳ nói!” Vũ Văn Địch ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, hình như trong thời gian gần đây hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều!
“Được, ngươi nói đi.” Thấy thái độ hắn cương quyết như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không ép buộc.
Vũ Văn Địch nói: “Quận chúa đã gặp qua Thập Nhất hoàng tử, cảm thấy hắn là người như thế nào?”
“Hiền hậu tốt bụng, thông minh lanh lợi.” Hoàng Bắc Nguyệt nói gọn, suy nghĩ thêm một lát, lại nói thêm một câu, “Được nuông chiều từ bé, không hiểu *thế sự.”
#Ân : *thế sự _ việc đời.
“Quận chúa chỉ nhìn qua Thập Nhất hoàng tử mấy lần, liền hiểu tính cách hắn như vậy, thật sự rất lợi hại.” Ánh sáng trong mắt Vũ Văn Địch lại tăng lên vài phần vài phần: “Chuyện ta muốn nhờ Quân Chúa, có liên quan tới Thập Nhất hoàng tử.”
“Ngươi muốn ta đi cứu hắn?” Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt lại, nghe nói lúc này Thập Nhất hoàng tử Phong Nhã Ngọc đang bị giam lỏng ở trong cung, Quyền vương đã bại, tiếp theo hắn cũng sẽ không có kết cục tốt lành đi.
“Quận Chúa, ngày trước Tề vương đối với Thập Nhất hoàng tử cũng có tình cảm, coi hắn như là huynh đệ, Quyền vương ủng hộ Thập Nhất hoàng tử, nhưng hắn cũng không có dã tâm gì đối với Tề vương, vương gia cũng biết rõ điều đó, không định ra tay với Thập Nhất hoàng tử, bây giờ lại. . . .” Vũ Văn Địch nói một nửa, nhớ tới chuyện Tề vương đã biến thành Tu La vương, liền cắn răng nói: “Ta không muốn Tề vương sau này phải hối hận, hơn nữa Thập Nhất hoàng tử mang huyết thống hoàng tộc, gia phụ và một số cựu thần khác cũng mong có thể cứu hắn một mạng!”
“Ta không giúp được ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt lãnh đạm nói, nàng bây giờ thân mình còn không lo nổi, nếu quay trở lại hoàng cung, để cho người của Tu La thành phát hiện ra nàng, thật sự không biết nàng sẽ phải chết như thế nào!
/1058
|