Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Hơi gật đầu, thân thể Hoàng Bắc Nguyệt nhanh nhẹn nhảy sang thân cây xa xa, giọng nói truyền lại: “Ba ngày sau, ta sẽ xuất hiện ở Vũ Văn gia!”
Vũ Văn Địch thấy thân ảnh của nàng đi xa dần, mới từ trên mặt đất đứng dậy, xoay người, nhẹ nhàng vỗ vỗ đám lông mao trên mắt của Hoả Mục Đại Bằng Điểu, thấp giọng nói: “Hi vọng ta không làm sai.”
Hoàng Bắc Nguyệt thẳng hướng ngoài thành mà đi, triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, lệnh cho nó đem máu của Phong Liên Dực đưa cho đám người A Tát Lôi, rồi sau đó quay lại tìm nàng.
Băng Linh Huyễn Điểu rất giỏi việc che dấu hành tung, ngày trước khi nàng còn chưa có không gian linh thú, nó vẫn luôn lén lút ẩn ở bên người nàng giữ liên hệ.
Nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt tìm một ngôi miếu đổ nát, ẩn thân trong đó tập trung chữa thương, nàng một lần nữa lấy Vạn Thú Vô Cương ra nghiên cứu một chút, nhìn xem rốt cuộc có còn cách nào khác có thể tìm hiểu bí mật bên trong không.
Nàng và Yểm tìm hiểu thật nhiều thứ, giống như lúc vừa mới bắt đầu, không có đầu mối.
“Có lẽ, cần một cái chìa khoá nào đó.” Sau khi Yểm ‘n’ lần từ trong Vạn Thú Vô Cương tìm hiểu chui ra, vẫn không thu hoạch được gì, hắn chỉ có thể nói một câu như vậy: “Bên trong có rất nhiều vách tường màu đen, giống như những cánh cửa, có lẽ cần chìa khoá.”
“Là dạng chìa khoá gì đây?” Hoàng Bắc Nguyệt thì thầm nói, mấy ngày nay chuyên tâm dưỡng thương, dựa vào những linh đan diệu dược quý giá này, miệng vết thương cũng đang dần dần bình phục.
Thể chất của nàng vô cùng tốt, hơn nữa hình như có một sức mạnh thần bí nào đó đang giúp đỡ nàng, hai ngày nay mỗi lần tỉnh lại, hình như cảm nhận được vết thương hồi phục nhanh gấp đôi ngày hôm trước, giống hệt như lúc nàng bị giam ở trong ngục của Tu La thành.
Hai ngày tìm hiểu, rốt cục cũng hiểu được, sức mạnh thần bí này, là từ bên trong Vạn Thú Vô Cương phát ra, tuy rằng gần đây nàng rất ít liên hệ cùng Vạn Thú Vô Cương, nhưng khối hắc ngọc này luôn xuất ra một lực lượng rất nhỏ để trợ giúp nàng.
Cho dù không còn phù nguyên, Vạn Thú Vô Cương vẫn trợ giúp nàng như cũ, phát hiện này, làm cho lòng nàng cũng cảm thấy an ủi ít nhiều.
Hai ngày nay, cũng có một số lính đánh thuê cũng đến đây trốn tránh, đều là tiểu đội tụm năm tụm ba, bị đuổi giết rất chật vật, bởi vì Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm tránh ở bên trong, nên những người đó không phát hiện ra nàng, căm giận tức tối nói chuyện.
“Không ngờ được Tề vương kia thật sự cấu kết với người của Tu La thành! Lính đánh thuê làn này là vì hắn mới tụ tập lại lập liên minh, chỉ sợ ngay từ đầu đã muốn đem tất cả diệt sạch rồi!”
“Hừ! Đầu tiên tiến vào trong Tu La thành, bây giờ lại ra tuyệt sát lệnh! Tốt! Tề vương này vô cùng tốt! Thận trọng như vậy cuối cùng lại bị hắn tính kế! Trong bụng hắn bây giờ chắc chắn đang coi thường chúng ta!”
“Tổn thất bây giờ thật sự là quá lớn, đến Phệ Diễm dong binh đoàn cũng bị tổn thất một nửa nhân lực, ngay cả thủ lĩnh Thượng Quan Vô Vân cũng bị thương nặng !”
“Đừng nói Phệ Diễm dong binh đoàn, ngay cả Thương Hà viện trưởng của Linh Ương học viện ở Nam Dực quốc, cũng suýt nữa bị vây đánh chết trận, may mắn thái tử Chiến Dã xuất hiện kịp thời, nếu không, thật sự sẽ là một tổn thất rất lớn!”
“Thái tử của chúng ta quả nhiên rất xuất sắc! Quá lợi hại ! Cũng may là hắn ra tay đánh lui người của Tu La thành, chúng ta mới có cơ hội trốn thoát được tới đây!”
“Đúng vậy, không hổ là thiên tài xuất chúng của Nam Dực quốc, mấy năm qua, thực lực của thái tử Chiến Dã cũng tăng lên không ít, vừa ra tay đã có thể như vậy!”
Những người này vừa rồi còn căm giận nói về Tề vương, bây giờ lại biến thành khen ngợi thái tử Chiến Dã, xem ra đều là lính đánh thuê của Nam Dực quốc.
Nhưng nghe được thông tin nhóm người Chiến Dã đang trên đường trở về Nam Dực quốc, Hoàng Bắc Nguyệt cũng yên tâm hơn rất nhiều, không nghe đám lính đánh thuê này nói chuyện thêm nữa, tìm một nơi an toàn bí mật chuyên tâm dưỡng thương.
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Hơi gật đầu, thân thể Hoàng Bắc Nguyệt nhanh nhẹn nhảy sang thân cây xa xa, giọng nói truyền lại: “Ba ngày sau, ta sẽ xuất hiện ở Vũ Văn gia!”
Vũ Văn Địch thấy thân ảnh của nàng đi xa dần, mới từ trên mặt đất đứng dậy, xoay người, nhẹ nhàng vỗ vỗ đám lông mao trên mắt của Hoả Mục Đại Bằng Điểu, thấp giọng nói: “Hi vọng ta không làm sai.”
Hoàng Bắc Nguyệt thẳng hướng ngoài thành mà đi, triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, lệnh cho nó đem máu của Phong Liên Dực đưa cho đám người A Tát Lôi, rồi sau đó quay lại tìm nàng.
Băng Linh Huyễn Điểu rất giỏi việc che dấu hành tung, ngày trước khi nàng còn chưa có không gian linh thú, nó vẫn luôn lén lút ẩn ở bên người nàng giữ liên hệ.
Nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt tìm một ngôi miếu đổ nát, ẩn thân trong đó tập trung chữa thương, nàng một lần nữa lấy Vạn Thú Vô Cương ra nghiên cứu một chút, nhìn xem rốt cuộc có còn cách nào khác có thể tìm hiểu bí mật bên trong không.
Nàng và Yểm tìm hiểu thật nhiều thứ, giống như lúc vừa mới bắt đầu, không có đầu mối.
“Có lẽ, cần một cái chìa khoá nào đó.” Sau khi Yểm ‘n’ lần từ trong Vạn Thú Vô Cương tìm hiểu chui ra, vẫn không thu hoạch được gì, hắn chỉ có thể nói một câu như vậy: “Bên trong có rất nhiều vách tường màu đen, giống như những cánh cửa, có lẽ cần chìa khoá.”
“Là dạng chìa khoá gì đây?” Hoàng Bắc Nguyệt thì thầm nói, mấy ngày nay chuyên tâm dưỡng thương, dựa vào những linh đan diệu dược quý giá này, miệng vết thương cũng đang dần dần bình phục.
Thể chất của nàng vô cùng tốt, hơn nữa hình như có một sức mạnh thần bí nào đó đang giúp đỡ nàng, hai ngày nay mỗi lần tỉnh lại, hình như cảm nhận được vết thương hồi phục nhanh gấp đôi ngày hôm trước, giống hệt như lúc nàng bị giam ở trong ngục của Tu La thành.
Hai ngày tìm hiểu, rốt cục cũng hiểu được, sức mạnh thần bí này, là từ bên trong Vạn Thú Vô Cương phát ra, tuy rằng gần đây nàng rất ít liên hệ cùng Vạn Thú Vô Cương, nhưng khối hắc ngọc này luôn xuất ra một lực lượng rất nhỏ để trợ giúp nàng.
Cho dù không còn phù nguyên, Vạn Thú Vô Cương vẫn trợ giúp nàng như cũ, phát hiện này, làm cho lòng nàng cũng cảm thấy an ủi ít nhiều.
Hai ngày nay, cũng có một số lính đánh thuê cũng đến đây trốn tránh, đều là tiểu đội tụm năm tụm ba, bị đuổi giết rất chật vật, bởi vì Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm tránh ở bên trong, nên những người đó không phát hiện ra nàng, căm giận tức tối nói chuyện.
“Không ngờ được Tề vương kia thật sự cấu kết với người của Tu La thành! Lính đánh thuê làn này là vì hắn mới tụ tập lại lập liên minh, chỉ sợ ngay từ đầu đã muốn đem tất cả diệt sạch rồi!”
“Hừ! Đầu tiên tiến vào trong Tu La thành, bây giờ lại ra tuyệt sát lệnh! Tốt! Tề vương này vô cùng tốt! Thận trọng như vậy cuối cùng lại bị hắn tính kế! Trong bụng hắn bây giờ chắc chắn đang coi thường chúng ta!”
“Tổn thất bây giờ thật sự là quá lớn, đến Phệ Diễm dong binh đoàn cũng bị tổn thất một nửa nhân lực, ngay cả thủ lĩnh Thượng Quan Vô Vân cũng bị thương nặng !”
“Đừng nói Phệ Diễm dong binh đoàn, ngay cả Thương Hà viện trưởng của Linh Ương học viện ở Nam Dực quốc, cũng suýt nữa bị vây đánh chết trận, may mắn thái tử Chiến Dã xuất hiện kịp thời, nếu không, thật sự sẽ là một tổn thất rất lớn!”
“Thái tử của chúng ta quả nhiên rất xuất sắc! Quá lợi hại ! Cũng may là hắn ra tay đánh lui người của Tu La thành, chúng ta mới có cơ hội trốn thoát được tới đây!”
“Đúng vậy, không hổ là thiên tài xuất chúng của Nam Dực quốc, mấy năm qua, thực lực của thái tử Chiến Dã cũng tăng lên không ít, vừa ra tay đã có thể như vậy!”
Những người này vừa rồi còn căm giận nói về Tề vương, bây giờ lại biến thành khen ngợi thái tử Chiến Dã, xem ra đều là lính đánh thuê của Nam Dực quốc.
Nhưng nghe được thông tin nhóm người Chiến Dã đang trên đường trở về Nam Dực quốc, Hoàng Bắc Nguyệt cũng yên tâm hơn rất nhiều, không nghe đám lính đánh thuê này nói chuyện thêm nữa, tìm một nơi an toàn bí mật chuyên tâm dưỡng thương.
/1058
|