Trong lúc nàng vẫn đang kinh ngạc, Nhã hoàng hậu đã từ phía sau lưng Phong Nhã Ngọc chậm rãi đi tới .
Lúc này Nhã hoàng hậu đã không còn vẻ cao quý xinh đẹp như lúc trước nữa, trên khuôn mặt không trang điểm có thể nhìn thấy nếp nhăn hiện lên, màu da tái nhợt càng nhìn càng có vẻ gầy yếu, hốc mắt cũng hõm xuống thật sâu, trong ánh mắt đang nhìn nàng lại loé lên chút ánh sáng óng ánh trong suốt.
“Ngươi không phải trưởng công chúa Huệ Văn, nhưng — nhìn rất giống nàng.”
Chân mày hơi nhăn lại, Hoàng Bắc Nguyệt biết nàng rất giống với trưởng công chúa Huệ Văn, nhưng cũng không giống tới mức như vậy, trưởng công chúa Huệ Văn có vẻ đoan trang nhã nhặn lịch sự hơn nàng vài phần, nàng hơi nghiêng về phần lạnh lẽo tao nhã, nếu nói giống, trưởng công chúa với Hồng Liên mới giống nhau!
“Ta là Hoàng Bắc Nguyệt.” Giọng nói của Nhã hoàng hậu tưởng niệm như vậy, cũng khiến cho thanh âm của nàng bớt đi sự lạnh lẽo.
“Bắc Nguyệt! Ngươi là Bắc Nguyệt quận chúa!” Nhã hoàng hậu vừa nghe, trong ánh mắt liền hiện lên nước mắt trong suốt, từng bước tiến lên, cầm lấy tay nàng, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, loại ánh mắt hiền từ này thật khiến Hoàng Bắc Nguyệt có chút mất tự nhiên.
“Năm đó ta và mẫu thân ngươi. . . . . . .”
“Hoàng hậu nương nương.” Cắt đứt lời nói của bà ta, Hoàng Bắc Nguyệt dùng giọng nói lạnh lẽo nhắc nhở bà về tình hiện tại. “Ta được Vũ Văn gia tộc nhờ cậy, đến cứu Thập Nhất hoàng tử ra khỏi đây, nơi này một lát nữa sẽ không an toàn! Có gì muốn nói vẫn nên chờ ra ngoài được rồi tính.”
Trong lòng thầm thở dài một hơi, nàng vốn không thích xen vào chuyện của người khác, cũng không nghĩ sẽ đem theo Nhã hoàng hậu cùng ra ngoài, nhưng ai bảo vận may của bà ta cũng quá tốt, lại có quan hệ cùng với trưởng công chúa Huệ Văn?
Nhã hoàng hậu cũng lập tức nhớ đến tình hình hiện tại của chính mình, vội vàng gật gật đầu, hướng Phong Nhã Ngọc nói: “Nhã Ngọc, không cần chuẩn bị cái gì, mang theo vũ khí là được rồi!”
Nói xong, chính bà cũng từ trên đầu giường lấy ra một thanh bảo kiếm, có chút tưởng niệm vỗ nhẹ vào thân của nó nói: “Đã lâu không dùng kiếm , không biết có còn quen tay nữa hay không.”
“Mẫu hậu. . . . . . .” Phong Nhã Ngọc còn có chút lưỡng lự, người này có thể dẫn hai người bọn họ đi hay không thì không nói, nhưng còn thân thể của mẫu hậu. . . . . .
“Không sao cả.” Nhã hoàng hậu ngẩng đầu, vui mừng nhìn thẳng vào Hoàng Bắc Nguyệt, nói: “Ngươi cùng mẫu thân ngươi rất giống nhau.”
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên gật đầu, cũng không nhìn tới khuôn mặt tái nhợt suy yếu của bà, xoay người nói: “Theo ta đi.”
Ba người vừa mới đi tới cửa, liền nghe thấy một tiếng nổ lớn bên ngoài!
Nghe được tiếng nổ này thủ vệ liền chạy tới góc tường xem có chuyện gì, sau đó liền truyền đến âm thanh đánh nhau, còn có Hồng Liên đang rất tức giận, kiêu ngạo cuồng vọng hừ lạnh!
Hoàng Bắc Nguyệt mừng thầm trong lòng, thật đúng lúc!
Nàng thiết kế một cái bẫy ở trong lớp nguyên khí cấm chế, chỉ cần có người muốn phá giải nó, miếng băng nhọn ở bên cạnh sẽ lập tức nổ lớn!
Cái này giống với kĩ thuật đặt bom của hiện đại, lúc đi theo sư phụ, nàng và Lai Nặc cùng nhau học, lần nào Lai Nặc cũng bị nàng nổ cho gà bay chó sủa!
#Ân : gà bay chó sủa _ náo loạn.
“Có chuyện gì vậy?” Sắc mặt Nhã hoàng hậu trắng bệch, cầm thật chắc tay của Phong Nhã Ngọc, mà hắn cũng không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt.
“Đi thôi, không liên quan gì tới các ngươi!”
Nàng mang theo mẹ con hai người này từ của bên cạnh đại điện rời đi, nếu đúng như bản đồ thiết kế của Vũ Văn gia, từ chỗ này đi ra sẽ thông tới nơi ở của các phi tần, ở đó có một cái giếng bỏ hoang, cũng chính là lối ra của mật đạo.
Ra khỏi đại điện, Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra áo choàng màu đen đã lâu không dùng tới khoác lên, che mặt lại, màu đen ở trong bóng tối sẽ dễ dàng che giấu bản thân.
Lúc này Nhã hoàng hậu đã không còn vẻ cao quý xinh đẹp như lúc trước nữa, trên khuôn mặt không trang điểm có thể nhìn thấy nếp nhăn hiện lên, màu da tái nhợt càng nhìn càng có vẻ gầy yếu, hốc mắt cũng hõm xuống thật sâu, trong ánh mắt đang nhìn nàng lại loé lên chút ánh sáng óng ánh trong suốt.
“Ngươi không phải trưởng công chúa Huệ Văn, nhưng — nhìn rất giống nàng.”
Chân mày hơi nhăn lại, Hoàng Bắc Nguyệt biết nàng rất giống với trưởng công chúa Huệ Văn, nhưng cũng không giống tới mức như vậy, trưởng công chúa Huệ Văn có vẻ đoan trang nhã nhặn lịch sự hơn nàng vài phần, nàng hơi nghiêng về phần lạnh lẽo tao nhã, nếu nói giống, trưởng công chúa với Hồng Liên mới giống nhau!
“Ta là Hoàng Bắc Nguyệt.” Giọng nói của Nhã hoàng hậu tưởng niệm như vậy, cũng khiến cho thanh âm của nàng bớt đi sự lạnh lẽo.
“Bắc Nguyệt! Ngươi là Bắc Nguyệt quận chúa!” Nhã hoàng hậu vừa nghe, trong ánh mắt liền hiện lên nước mắt trong suốt, từng bước tiến lên, cầm lấy tay nàng, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, loại ánh mắt hiền từ này thật khiến Hoàng Bắc Nguyệt có chút mất tự nhiên.
“Năm đó ta và mẫu thân ngươi. . . . . . .”
“Hoàng hậu nương nương.” Cắt đứt lời nói của bà ta, Hoàng Bắc Nguyệt dùng giọng nói lạnh lẽo nhắc nhở bà về tình hiện tại. “Ta được Vũ Văn gia tộc nhờ cậy, đến cứu Thập Nhất hoàng tử ra khỏi đây, nơi này một lát nữa sẽ không an toàn! Có gì muốn nói vẫn nên chờ ra ngoài được rồi tính.”
Trong lòng thầm thở dài một hơi, nàng vốn không thích xen vào chuyện của người khác, cũng không nghĩ sẽ đem theo Nhã hoàng hậu cùng ra ngoài, nhưng ai bảo vận may của bà ta cũng quá tốt, lại có quan hệ cùng với trưởng công chúa Huệ Văn?
Nhã hoàng hậu cũng lập tức nhớ đến tình hình hiện tại của chính mình, vội vàng gật gật đầu, hướng Phong Nhã Ngọc nói: “Nhã Ngọc, không cần chuẩn bị cái gì, mang theo vũ khí là được rồi!”
Nói xong, chính bà cũng từ trên đầu giường lấy ra một thanh bảo kiếm, có chút tưởng niệm vỗ nhẹ vào thân của nó nói: “Đã lâu không dùng kiếm , không biết có còn quen tay nữa hay không.”
“Mẫu hậu. . . . . . .” Phong Nhã Ngọc còn có chút lưỡng lự, người này có thể dẫn hai người bọn họ đi hay không thì không nói, nhưng còn thân thể của mẫu hậu. . . . . .
“Không sao cả.” Nhã hoàng hậu ngẩng đầu, vui mừng nhìn thẳng vào Hoàng Bắc Nguyệt, nói: “Ngươi cùng mẫu thân ngươi rất giống nhau.”
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên gật đầu, cũng không nhìn tới khuôn mặt tái nhợt suy yếu của bà, xoay người nói: “Theo ta đi.”
Ba người vừa mới đi tới cửa, liền nghe thấy một tiếng nổ lớn bên ngoài!
Nghe được tiếng nổ này thủ vệ liền chạy tới góc tường xem có chuyện gì, sau đó liền truyền đến âm thanh đánh nhau, còn có Hồng Liên đang rất tức giận, kiêu ngạo cuồng vọng hừ lạnh!
Hoàng Bắc Nguyệt mừng thầm trong lòng, thật đúng lúc!
Nàng thiết kế một cái bẫy ở trong lớp nguyên khí cấm chế, chỉ cần có người muốn phá giải nó, miếng băng nhọn ở bên cạnh sẽ lập tức nổ lớn!
Cái này giống với kĩ thuật đặt bom của hiện đại, lúc đi theo sư phụ, nàng và Lai Nặc cùng nhau học, lần nào Lai Nặc cũng bị nàng nổ cho gà bay chó sủa!
#Ân : gà bay chó sủa _ náo loạn.
“Có chuyện gì vậy?” Sắc mặt Nhã hoàng hậu trắng bệch, cầm thật chắc tay của Phong Nhã Ngọc, mà hắn cũng không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt.
“Đi thôi, không liên quan gì tới các ngươi!”
Nàng mang theo mẹ con hai người này từ của bên cạnh đại điện rời đi, nếu đúng như bản đồ thiết kế của Vũ Văn gia, từ chỗ này đi ra sẽ thông tới nơi ở của các phi tần, ở đó có một cái giếng bỏ hoang, cũng chính là lối ra của mật đạo.
Ra khỏi đại điện, Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra áo choàng màu đen đã lâu không dùng tới khoác lên, che mặt lại, màu đen ở trong bóng tối sẽ dễ dàng che giấu bản thân.
/1058
|