“Tóc đỏ” Nhã hoàng hậu thì thầm nói, sau đó khó tin nâng tay lên che miệng lại, giống như là sợ sẽ tiết lộ ra điều bí mật gì.
Còn Ngụy Yên Nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt bi thương, dần dần từng bước lui lại phía sau, bỗng nhiên có chút yếu ớt mở miệng hỏi: “Công tử? Nguyệt Dạ công tử?”
“Ta là Hoàng Bắc Nguyệt, thật có lỗi, ngày trước không nên dấu ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy đau đầu, tại sao vào thời điểm quái dị như thế này, còn phải giải thích cho Ngụy Yên Nhiên nhiều như vậy!
Ngụy Yên Nhiên kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt một mảng hồng hồng hiện lên hơi nước, thật lâu mới lắp bắp nói : “Lừa đảo, một đám lừa đảo.”
Nói xong, nàng bỗng nhiên xoay người, chạy ngược trở lại hướng mới đi ra, từ bên trong gió truyền đến tiếng khóc bi thương của nàng.
Phía sau nguy hiểm như vậy, nàng chạy ngược lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng, phải đánh nhanh thắng nhanh!
Cầm chiến đao, nhanh chóng xông lên, băng tiễn ở trên đầu giống như thiên la địa võng, hướng Mạnh Kì Thiên đánh úp xuống!
Mạnh Kì Thiên ngẩng đầu, thản nhiên nhìn thoáng qua, không nhanh không chậm nâng cây giáo trong tay lên, xoay tròn một vòng, ngay lập tức, gió lớn cuồng loạn liền tụ tập lại đây, ở trên đỉnh đầu hắn tạo ra một lớp phòng ngự, băng tiễn đập vào tấm chắn kia lập tức văng ra ngoài!
Rất lợi hại!
“Trải qua năm năm, ta không tin thực lực của ngươi vẫn như cũ.” Mạnh Kì Thiên di chuyển tay một cái, cây giáo trắng như tuyết kia đột ngột mở ra: “Để cho ta xem thực lực thật sự của ngươi!”
Khí tức trên người Mạnh Kì Thiên đột ngột thay đổi! Gió xung quang vừa rồi còn hỗn loạn, bây giờ lại giống như hàng nghìn con dao nhỏ, từ mọi hướng bay đến cắt vào da thịt của nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt lui lại phía sau từng bước, âm thầm cắn răng, nếu không phải phù nguyên bị Linh Tôn lấy mất, việc đối phó với Mạnh Kì Thiên này chỉ là chuyện nhỏ!
“Bắc Nguyệt quận chúa! Đem Nhã Ngọc đi trước, bản cung giữ chân hắn!” Nhã hoàng hậu ở phía sau lớn tiếng nói, lúc Mạnh Kì Thiên vẫn còn đang ngạc nhiên, một ngọn lửa hướng hắn bay tới, bao vây xung quanh người Mạnh Kì Thiên!
Độc Giác thú ở sau tức giận gầm lên một tiếng, cúi đầu, muốn dùng sừng ở trên đầu đối phó với Nhã hoàng hậu, Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng quay lại, tung một kiếm chém Độc Giác thú, chọc nó vô cùng tức giận, mở miệng ra, xoay tròn, gió trong miệng giống như xoắn ốc hướng thẳng vào ngực của Hoàng Bắc Nguyệt!
Nhã hoàng hậu thấy thế, vội vàng nhảy tới, đẩy Hoàng Bắc Nguyệt sang một bên, trận gió kia đánh trúng vào thân thể của nàng, cả người lập tức bay lại phía sau!
“Mẫu hậu!” Phong Nhã Ngọc vội vã chạy lên cứu Nhã hoàng hậu, Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhân tiện chém một đao trên người của Độc Giác thú, sau đó phóng ra một khối băng, nhốt nó vào bên trong!
Làm xong tất cả, Hoàng Bắc Nguyệt chạy lại, nâng Nhã hoàng hậu dậy liều mạng chạy về phía trước.
Mạnh Kì Thiên bị bao vây ở bên trong lửa nóng tạm thời không thể ra được, có thể tranh thủ một chút thời gian này chạy vào trong mật đạo, chỉ cần có thể vào, bên trong mê cung rắc rối sẽ ngăn cản được bọn chúng!
Rốt cục cũng đi đến cửa vào của mật đạo, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không còn quan tâm tới chuyện gì, một đao chém cửa mật đạo ra làm hai mảnh, ba người cùng nhau chạy vào.
Bên trong đường hầm u ám, chỉ nghe thấy tiếng tim đập và nhịp thở, còn có tiếng bước chân hỗn loạn.
“Bắc Nguyệt quận chúa.” Tinh thần của Nhã hoàng hậu đã có chút không rõ ràng lắm, nhưng vẫn mở miệng nói: “Để ta ở lại, mang theo ta các ngươi sẽ không đi xa được.”
“Mẫu hậu!” giọng của Phong Nhã Ngọc nức nở nói: “Con sẽ không bỏ người lại!”
Còn Ngụy Yên Nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt bi thương, dần dần từng bước lui lại phía sau, bỗng nhiên có chút yếu ớt mở miệng hỏi: “Công tử? Nguyệt Dạ công tử?”
“Ta là Hoàng Bắc Nguyệt, thật có lỗi, ngày trước không nên dấu ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy đau đầu, tại sao vào thời điểm quái dị như thế này, còn phải giải thích cho Ngụy Yên Nhiên nhiều như vậy!
Ngụy Yên Nhiên kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt một mảng hồng hồng hiện lên hơi nước, thật lâu mới lắp bắp nói : “Lừa đảo, một đám lừa đảo.”
Nói xong, nàng bỗng nhiên xoay người, chạy ngược trở lại hướng mới đi ra, từ bên trong gió truyền đến tiếng khóc bi thương của nàng.
Phía sau nguy hiểm như vậy, nàng chạy ngược lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng, phải đánh nhanh thắng nhanh!
Cầm chiến đao, nhanh chóng xông lên, băng tiễn ở trên đầu giống như thiên la địa võng, hướng Mạnh Kì Thiên đánh úp xuống!
Mạnh Kì Thiên ngẩng đầu, thản nhiên nhìn thoáng qua, không nhanh không chậm nâng cây giáo trong tay lên, xoay tròn một vòng, ngay lập tức, gió lớn cuồng loạn liền tụ tập lại đây, ở trên đỉnh đầu hắn tạo ra một lớp phòng ngự, băng tiễn đập vào tấm chắn kia lập tức văng ra ngoài!
Rất lợi hại!
“Trải qua năm năm, ta không tin thực lực của ngươi vẫn như cũ.” Mạnh Kì Thiên di chuyển tay một cái, cây giáo trắng như tuyết kia đột ngột mở ra: “Để cho ta xem thực lực thật sự của ngươi!”
Khí tức trên người Mạnh Kì Thiên đột ngột thay đổi! Gió xung quang vừa rồi còn hỗn loạn, bây giờ lại giống như hàng nghìn con dao nhỏ, từ mọi hướng bay đến cắt vào da thịt của nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt lui lại phía sau từng bước, âm thầm cắn răng, nếu không phải phù nguyên bị Linh Tôn lấy mất, việc đối phó với Mạnh Kì Thiên này chỉ là chuyện nhỏ!
“Bắc Nguyệt quận chúa! Đem Nhã Ngọc đi trước, bản cung giữ chân hắn!” Nhã hoàng hậu ở phía sau lớn tiếng nói, lúc Mạnh Kì Thiên vẫn còn đang ngạc nhiên, một ngọn lửa hướng hắn bay tới, bao vây xung quanh người Mạnh Kì Thiên!
Độc Giác thú ở sau tức giận gầm lên một tiếng, cúi đầu, muốn dùng sừng ở trên đầu đối phó với Nhã hoàng hậu, Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng quay lại, tung một kiếm chém Độc Giác thú, chọc nó vô cùng tức giận, mở miệng ra, xoay tròn, gió trong miệng giống như xoắn ốc hướng thẳng vào ngực của Hoàng Bắc Nguyệt!
Nhã hoàng hậu thấy thế, vội vàng nhảy tới, đẩy Hoàng Bắc Nguyệt sang một bên, trận gió kia đánh trúng vào thân thể của nàng, cả người lập tức bay lại phía sau!
“Mẫu hậu!” Phong Nhã Ngọc vội vã chạy lên cứu Nhã hoàng hậu, Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhân tiện chém một đao trên người của Độc Giác thú, sau đó phóng ra một khối băng, nhốt nó vào bên trong!
Làm xong tất cả, Hoàng Bắc Nguyệt chạy lại, nâng Nhã hoàng hậu dậy liều mạng chạy về phía trước.
Mạnh Kì Thiên bị bao vây ở bên trong lửa nóng tạm thời không thể ra được, có thể tranh thủ một chút thời gian này chạy vào trong mật đạo, chỉ cần có thể vào, bên trong mê cung rắc rối sẽ ngăn cản được bọn chúng!
Rốt cục cũng đi đến cửa vào của mật đạo, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không còn quan tâm tới chuyện gì, một đao chém cửa mật đạo ra làm hai mảnh, ba người cùng nhau chạy vào.
Bên trong đường hầm u ám, chỉ nghe thấy tiếng tim đập và nhịp thở, còn có tiếng bước chân hỗn loạn.
“Bắc Nguyệt quận chúa.” Tinh thần của Nhã hoàng hậu đã có chút không rõ ràng lắm, nhưng vẫn mở miệng nói: “Để ta ở lại, mang theo ta các ngươi sẽ không đi xa được.”
“Mẫu hậu!” giọng của Phong Nhã Ngọc nức nở nói: “Con sẽ không bỏ người lại!”
/1058
|