Vũ Văn Địch đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại nói: “Nghe nói Tu La vương bị trọng thương đang tĩnh dưỡng ở Tu La thành, không có mặt ở kinh thành, nếu không, lần này có thể thấy Tu La vương và Mặc Liên đấu với nhau, đáng tiếc .”
“Sau này chắc chắn có cơ hội.” Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nôn nóng, từ xưa tới nay Quang Diệu điện và Tu La thành luôn đối địch, sẽ đến lúc Vương của hai bên sẽ xảy ra trận chiến lớn.
Vị Thánh Quân chưa từng lộ mặt kia, không biết có thể xuất hiện hay không, ngay cả việc Tu La vương đăng cơ, hắn cũng vẫn tiếp tục lẩn tránh không lý do.
Chuyện Phong Liên Dực là Tu La vương, mọi người trong Vũ Văn gia tộc đều biết, vì vậy mỗi khi nhắc tới hắn, sắc mặt tất cả có chút khó coi, cho dù không ai mở miệng, cũng có thể cảm thấy bầu không khí này rất u ám.
Không nói gì thêm, nhiệm vụ đã hoàn thành, nàng cũng nên rời đi, đuổi theo đám người A Tát Lôi.
Vừa mở miệng cáo từ Vũ Văn gia, Phong Nhã Ngọc vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi đi đâu? Vì sao đưa ta theo?” ( toát mồ hôi! tiểu Ngọc ….. ta phục ngươi )
“Vì sao phải dẫn ngươi theo?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hỏi.
“Ngươi đã nhận lời với mẫu hậu, sẽ bảo vệ của ta!” Phong Nhã Ngọc cắn cắn môi, cho dù ánh mắt của nàng có bao nhiêu chán ghét, cũng cứ mặt dày nói.
Hoàng Bắc Nguyệt ngây ngốc, suy nghĩ lại thật kĩ đúng là có đồng ý, nhưng mà bây giờ đã có Vũ Văn gia, bọn họ chắc chắn đã có dự kiến sau này cho Phong Nhã Ngọc, đi theo nàng, lang thang khắp nơi chạy trối chết, không có có gì tốt.
Nàng đang muốn nói với hắn về vấn đề này, Phong Nhã Ngọc đã nhanh hơn một bước mở miệng nói: “Ta chỉ nghe theo lời mẫu hậu! Ta phải đi theo ngươi!”
Nhìn không ra, thiếu niên này cũng có lúc quyết tâm lớn như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng chuyển ánh mắt lại phía Vũ Văn gia, mong bọn họ có thể nghĩ cách.
Không ngờ Vũ Văn Chiến lại vuốt cằm một chút, rồi nói: “Nếu Thập Nhất hoàng tử muốn đi theo Nguyệt Dạ các hạ rèn luyện, cũng là một chuyện tốt.”
“Ở lại Vũ Văn gia, sớm muộn người của Tu La thành cũng nghi ngờ, vì sự an toàn của Thập Nhất hoàng tử, mong Nguyệt Dạ các hạ. . . . . . .”
“Nguyệt Dạ, ngươi đã đồng ý với mẫu hậu rồi, không thể nói không giữ lời!” Phong Nhã Ngọc nhìn nàng, hắn có thể nhịn được và nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
Hắn biết thực lực của Nguyệt Dạ này rất mạnh, đi theo nàng có thể rèn luyện bản thân, hắn không muốn tiếp tục làm người vô dụng!
“Điện hạ, nếu Nguyệt Dạ các hạ đã đồng ý, sẽ không nuốt lời, ngài đi theo Nguyệt Dạ các hạ, nhất định phải nghe lời của nàng, nếu Nguyệt Dạ các hạ có thể thu người làm đồ đệ. . . . . . .” Vũ Văn Chiến này rõ ràng đã thiết kế sẵn bẫy để nàng nhảy vào, không để cho Hoàng Bắc Nguyệt có đường lui.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, thấy mặt Phong Nhã Ngọc kiên quyết như vậy, mới nói: “Đúng là ta có đồng ý với mẫu thân của ngươi, nhưng ta phải nói trước, ta sẽ không đối xử với ngươi như một vị hoàng tử, nên lúc cần xử phạt, ta sẽ đánh ngươi, tuyệt không thủ hạ lưu tình!”
Phong Nhã Ngọc chỉ cảm thấy vết thương trên mặt lại trở nên đau nhức, nhớ tới chuyện bị nàng đánh lúc nãy, trong lòng vẫn còn sợ, nhưng hắn cũng không lưỡng lự, lập tức gật đầu.
“Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!” Phong Nhã Ngọc lập tức quỳ xuống bái sư.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
“Nguyệt Dạ các hạ, Thập Nhất hoàng tử làm phiền ngài, mong ngài dạy bảo, chỉ dẫn hắn!” Vũ Văn Chiến nghiêm túc ôm quyền hơi cúi trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt.
“Ta đã nhận lời Nhã hoàng hậu.” Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ nói, coi như nàng đáp lại phần ân tình đã đưa cây trâm hoa sen cho nàng đi, dù sao Nhã hoàng hậu cũng vì giữ đồ vật này mà bị nhóm người Mạnh Kì Thiên đuổi giết.
“Sau này chắc chắn có cơ hội.” Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nôn nóng, từ xưa tới nay Quang Diệu điện và Tu La thành luôn đối địch, sẽ đến lúc Vương của hai bên sẽ xảy ra trận chiến lớn.
Vị Thánh Quân chưa từng lộ mặt kia, không biết có thể xuất hiện hay không, ngay cả việc Tu La vương đăng cơ, hắn cũng vẫn tiếp tục lẩn tránh không lý do.
Chuyện Phong Liên Dực là Tu La vương, mọi người trong Vũ Văn gia tộc đều biết, vì vậy mỗi khi nhắc tới hắn, sắc mặt tất cả có chút khó coi, cho dù không ai mở miệng, cũng có thể cảm thấy bầu không khí này rất u ám.
Không nói gì thêm, nhiệm vụ đã hoàn thành, nàng cũng nên rời đi, đuổi theo đám người A Tát Lôi.
Vừa mở miệng cáo từ Vũ Văn gia, Phong Nhã Ngọc vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi đi đâu? Vì sao đưa ta theo?” ( toát mồ hôi! tiểu Ngọc ….. ta phục ngươi )
“Vì sao phải dẫn ngươi theo?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hỏi.
“Ngươi đã nhận lời với mẫu hậu, sẽ bảo vệ của ta!” Phong Nhã Ngọc cắn cắn môi, cho dù ánh mắt của nàng có bao nhiêu chán ghét, cũng cứ mặt dày nói.
Hoàng Bắc Nguyệt ngây ngốc, suy nghĩ lại thật kĩ đúng là có đồng ý, nhưng mà bây giờ đã có Vũ Văn gia, bọn họ chắc chắn đã có dự kiến sau này cho Phong Nhã Ngọc, đi theo nàng, lang thang khắp nơi chạy trối chết, không có có gì tốt.
Nàng đang muốn nói với hắn về vấn đề này, Phong Nhã Ngọc đã nhanh hơn một bước mở miệng nói: “Ta chỉ nghe theo lời mẫu hậu! Ta phải đi theo ngươi!”
Nhìn không ra, thiếu niên này cũng có lúc quyết tâm lớn như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng chuyển ánh mắt lại phía Vũ Văn gia, mong bọn họ có thể nghĩ cách.
Không ngờ Vũ Văn Chiến lại vuốt cằm một chút, rồi nói: “Nếu Thập Nhất hoàng tử muốn đi theo Nguyệt Dạ các hạ rèn luyện, cũng là một chuyện tốt.”
“Ở lại Vũ Văn gia, sớm muộn người của Tu La thành cũng nghi ngờ, vì sự an toàn của Thập Nhất hoàng tử, mong Nguyệt Dạ các hạ. . . . . . .”
“Nguyệt Dạ, ngươi đã đồng ý với mẫu hậu rồi, không thể nói không giữ lời!” Phong Nhã Ngọc nhìn nàng, hắn có thể nhịn được và nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
Hắn biết thực lực của Nguyệt Dạ này rất mạnh, đi theo nàng có thể rèn luyện bản thân, hắn không muốn tiếp tục làm người vô dụng!
“Điện hạ, nếu Nguyệt Dạ các hạ đã đồng ý, sẽ không nuốt lời, ngài đi theo Nguyệt Dạ các hạ, nhất định phải nghe lời của nàng, nếu Nguyệt Dạ các hạ có thể thu người làm đồ đệ. . . . . . .” Vũ Văn Chiến này rõ ràng đã thiết kế sẵn bẫy để nàng nhảy vào, không để cho Hoàng Bắc Nguyệt có đường lui.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, thấy mặt Phong Nhã Ngọc kiên quyết như vậy, mới nói: “Đúng là ta có đồng ý với mẫu thân của ngươi, nhưng ta phải nói trước, ta sẽ không đối xử với ngươi như một vị hoàng tử, nên lúc cần xử phạt, ta sẽ đánh ngươi, tuyệt không thủ hạ lưu tình!”
Phong Nhã Ngọc chỉ cảm thấy vết thương trên mặt lại trở nên đau nhức, nhớ tới chuyện bị nàng đánh lúc nãy, trong lòng vẫn còn sợ, nhưng hắn cũng không lưỡng lự, lập tức gật đầu.
“Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!” Phong Nhã Ngọc lập tức quỳ xuống bái sư.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
“Nguyệt Dạ các hạ, Thập Nhất hoàng tử làm phiền ngài, mong ngài dạy bảo, chỉ dẫn hắn!” Vũ Văn Chiến nghiêm túc ôm quyền hơi cúi trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt.
“Ta đã nhận lời Nhã hoàng hậu.” Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ nói, coi như nàng đáp lại phần ân tình đã đưa cây trâm hoa sen cho nàng đi, dù sao Nhã hoàng hậu cũng vì giữ đồ vật này mà bị nhóm người Mạnh Kì Thiên đuổi giết.
/1058
|