“Ngươi cũng biết, đối với bất kì trận pháp nào, nếu dùng bạo lực để giải quyết thì cuối cùng cũng chỉ khiến cho đôi bên chịu thiệt mà thôi, trận pháp này chỉ sợ không chỉ có chức năng phòng thủ và giam cầm thôi mà còn có cả chức năng công kích nữa đấy.”
A Tát Lôi nuốt xuống một ngụm nước miếng, cũng may lúc mò mẫm không thấy lối ra hắn vẫn ráng kiềm chế, không nổi điên san bằng nơi này, nếu không thì…
“Nếu như vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Nương theo ánh sáng xuyên qua kẽ lá, A Tát Lôi mơ hồ thấy được nửa bên mặt đang mang theo nét tươi cười của Hoàng Bắc Nguyệt.
Vẻ mặt như vậy, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay nàng!
Tâm trạng vừa xuống thấp của A Tát Lôi trong nháy mắt lại trở nên bừng bừng sức sống, hắn chỉ biết, trên đời này không có chuyện gì mà Già Dạ Chi Vương không làm được!
“Vương, người nghĩ ra biện pháp nào rồi sao?” A Tát Lôi nịnh nọt hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu: “Không có!” Nói xong liền bước về phía khe núi bên kia.
“Hả?” A Tát Lôi há hốc mồm, vội vàng theo sau: “Vương, vậy người tính làm gì đây?”
“Ừm… Thử làm theo cách của ta xem sao.” Hoàng Bắc Nguyệt nhảy xuống từ trên một tảng đá lớn, thân thể chợt lóe đã xuất hiện bên cạnh đám sương mù ở khe núi đối diện.
A Tát Lôi nhìn đến hoa cả mắt, sau đó lại bắt đầu trầm trồ trong lòng: Thật lợi hại! Tốc độ như vậy, ngay cả hắn cũng mặc cảm không bằng.
“Nguyên khí đặc biệt sao…” Hoàng Bắc Nguyệt thoáng trầm ngâm, lập tức lấy Vạn Thú Vô Cương ra, một đám khí đen chậm rãi từ đầu ngón tay tràn ra ngoài, theo sự chỉ đạo của nàng bay về nơi sương mù tụ tập.
Nếu nàng là người kia, như vậy nàng nhất định sẽ chọn lực lượng của Vạn Thú Vô Cương, bởi vì trên đời này, nguyên khí màu đen của Vạn Thú Vô Cương chính là thứ có một không hai!
Nguyên khí màu đen chuyển động một vòng trong không trung, nhờ vào lực lượng cường đại của Vạn Thú Vô Cương, sương mù nhạt dần trong một phạm vi nhỏ, thế nhưng khiến cho người ta thất vọng chính là, kẽ hở kia vừa mới xuất hiện thì đã nhanh chóng bị đám sương mù xung quanh bổ sung lại.
“Không phải sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thất vọng, nàng thử kiên trì thêm vài lần, kết quả vẫn như cũ.
“Vạn Thú Vô Cương là bảo vật hiếm có trong thiên hạ, có lẽ người kia sợ có người lấy được Vạn Thú Vô Cương xong sẽ chạy tới đây khai phá hang ổ của hắn đó mà.” Yểm châm biếm nói.
Cũng phải, Vạn Thú Vô Cương quả thật rất chi là “phách lối”.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không đáp trả, nàng cất Vạn Thú Vô Cương đi, sau đó lấy cây trâm Bạch Ngọc Liên Hoa mà Nhã hoàng hậu đưa cho ra.
“Người của Quang Diệu điện muốn cướp cây trâm này chẳng lẽ là vì muốn vào nơi đây?” Yểm nghiêm túc suy nghĩ.
“Thử xem sao.” Hoàng Bắc Nguyệt đơn giản đáp một câu, sau đó giơ cây trâm Bạch Ngọc Liên Hoa vào trong sương mù, nhưng điều làm cho nàng kinh ngạc chính là, sau khi đưa cây trâm vào bên trong, sương mù vẫn chẳng hề có chút phản ứng!
Yểm cũng “a” một tiếng, tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, Vạn Thú Vô Cương vô dụng, cây trâm Bạch Ngọc Liên Hoa này cũng vô dụng, vậy rốt cục cái gì mới đúng đây?
“Này, ngươi và người kia đều có cùng huyết thống, hay là lấy chút máu ra thử xem.” Yểm xấu xa đưa ra đề nghị.
“Hừ! Chẳng lẽ người kia biết người chuyển đồ về giúp hắn sẽ là con cháu của hắn hay sao?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.
“Nói cũng đúng, đồ vật này cũng chẳng có gì quý giá, chỉ là tóc cùng với một bức thư, chỉ có kẻ ngốc mới có thể giúp hắn chuyển đồ!” Yểm cười ha ha, xem ra lại muốn trêu chọc Hoàng Bắc Nguyệt đấu khẩu với hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt vốn định lơ hắn như thường, nhưng khi nghe hắn nói xong câu đó, trái tim nàng đập mạnh một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Yểm, không ngờ cũng có lúc ngươi thông minh như thế!”
Yểm ngớ người, tình huống gì đây, nàng chẳng những không nổi giận mà còn khen hắn sao?
A Tát Lôi đi ở đằng sau Hoàng Bắc Nguyệt cũng thắc mắc nhìn trái ngó phải, rốt cục vương đang nói chuyện với ai vậy nhỉ?
A Tát Lôi nuốt xuống một ngụm nước miếng, cũng may lúc mò mẫm không thấy lối ra hắn vẫn ráng kiềm chế, không nổi điên san bằng nơi này, nếu không thì…
“Nếu như vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Nương theo ánh sáng xuyên qua kẽ lá, A Tát Lôi mơ hồ thấy được nửa bên mặt đang mang theo nét tươi cười của Hoàng Bắc Nguyệt.
Vẻ mặt như vậy, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay nàng!
Tâm trạng vừa xuống thấp của A Tát Lôi trong nháy mắt lại trở nên bừng bừng sức sống, hắn chỉ biết, trên đời này không có chuyện gì mà Già Dạ Chi Vương không làm được!
“Vương, người nghĩ ra biện pháp nào rồi sao?” A Tát Lôi nịnh nọt hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu: “Không có!” Nói xong liền bước về phía khe núi bên kia.
“Hả?” A Tát Lôi há hốc mồm, vội vàng theo sau: “Vương, vậy người tính làm gì đây?”
“Ừm… Thử làm theo cách của ta xem sao.” Hoàng Bắc Nguyệt nhảy xuống từ trên một tảng đá lớn, thân thể chợt lóe đã xuất hiện bên cạnh đám sương mù ở khe núi đối diện.
A Tát Lôi nhìn đến hoa cả mắt, sau đó lại bắt đầu trầm trồ trong lòng: Thật lợi hại! Tốc độ như vậy, ngay cả hắn cũng mặc cảm không bằng.
“Nguyên khí đặc biệt sao…” Hoàng Bắc Nguyệt thoáng trầm ngâm, lập tức lấy Vạn Thú Vô Cương ra, một đám khí đen chậm rãi từ đầu ngón tay tràn ra ngoài, theo sự chỉ đạo của nàng bay về nơi sương mù tụ tập.
Nếu nàng là người kia, như vậy nàng nhất định sẽ chọn lực lượng của Vạn Thú Vô Cương, bởi vì trên đời này, nguyên khí màu đen của Vạn Thú Vô Cương chính là thứ có một không hai!
Nguyên khí màu đen chuyển động một vòng trong không trung, nhờ vào lực lượng cường đại của Vạn Thú Vô Cương, sương mù nhạt dần trong một phạm vi nhỏ, thế nhưng khiến cho người ta thất vọng chính là, kẽ hở kia vừa mới xuất hiện thì đã nhanh chóng bị đám sương mù xung quanh bổ sung lại.
“Không phải sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thất vọng, nàng thử kiên trì thêm vài lần, kết quả vẫn như cũ.
“Vạn Thú Vô Cương là bảo vật hiếm có trong thiên hạ, có lẽ người kia sợ có người lấy được Vạn Thú Vô Cương xong sẽ chạy tới đây khai phá hang ổ của hắn đó mà.” Yểm châm biếm nói.
Cũng phải, Vạn Thú Vô Cương quả thật rất chi là “phách lối”.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không đáp trả, nàng cất Vạn Thú Vô Cương đi, sau đó lấy cây trâm Bạch Ngọc Liên Hoa mà Nhã hoàng hậu đưa cho ra.
“Người của Quang Diệu điện muốn cướp cây trâm này chẳng lẽ là vì muốn vào nơi đây?” Yểm nghiêm túc suy nghĩ.
“Thử xem sao.” Hoàng Bắc Nguyệt đơn giản đáp một câu, sau đó giơ cây trâm Bạch Ngọc Liên Hoa vào trong sương mù, nhưng điều làm cho nàng kinh ngạc chính là, sau khi đưa cây trâm vào bên trong, sương mù vẫn chẳng hề có chút phản ứng!
Yểm cũng “a” một tiếng, tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, Vạn Thú Vô Cương vô dụng, cây trâm Bạch Ngọc Liên Hoa này cũng vô dụng, vậy rốt cục cái gì mới đúng đây?
“Này, ngươi và người kia đều có cùng huyết thống, hay là lấy chút máu ra thử xem.” Yểm xấu xa đưa ra đề nghị.
“Hừ! Chẳng lẽ người kia biết người chuyển đồ về giúp hắn sẽ là con cháu của hắn hay sao?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.
“Nói cũng đúng, đồ vật này cũng chẳng có gì quý giá, chỉ là tóc cùng với một bức thư, chỉ có kẻ ngốc mới có thể giúp hắn chuyển đồ!” Yểm cười ha ha, xem ra lại muốn trêu chọc Hoàng Bắc Nguyệt đấu khẩu với hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt vốn định lơ hắn như thường, nhưng khi nghe hắn nói xong câu đó, trái tim nàng đập mạnh một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Yểm, không ngờ cũng có lúc ngươi thông minh như thế!”
Yểm ngớ người, tình huống gì đây, nàng chẳng những không nổi giận mà còn khen hắn sao?
A Tát Lôi đi ở đằng sau Hoàng Bắc Nguyệt cũng thắc mắc nhìn trái ngó phải, rốt cục vương đang nói chuyện với ai vậy nhỉ?
/1058
|