Hồng Chúc do dự một chút, sau đó mở miệng nói.
Cả người Hoàng Bắc Nguyệt chấn động, khó tin nhìn vào gương mặt bình thản của Hồng Chúc, gương mặt đẫm máu tuy rất suy yếu nhưng lại không hề có một chút bất mãn hay oán hận nào cả.
Vật cao quý nhất trong “ma”… Mang đến rắc rối và tai họa cho cả thiên hạ… Trở thành kiếp nạn của nhân gian…
“Vậy ngươi thì sao…”
“Ta và chủ nhân sẽ cùng tồn tại!” Vẻ mặt Hồng Chúc kiên định nói: “Nếu tương lai có một ngày chủ nhân thật sự mất đi, Hồng Chúc tuyệt đối sẽ không lưu lại hậu thế!”
“Không được!” Hoàng Bắc Nguyệt kiên quyết phản đối, nghiêm khắc vung ống tay áo: “Quả thật ta rất muốn có được lực lượng của Vạn Thú Vô Cương, nhưng việc nào có thể làm, việc nào không thể làm, ta hiểu được rõ ràng.”
Nàng không phải người tốt, từ trước đến nay đều không phải, việc xấu việc ác cũng đã làm không ít, cho nên nàng không phải vì lòng tốt mới cự tuyệt yêu cầu của Hồng Chúc. Nguyên nhân chủ yếu chính là, nàng đã tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Linh Tôn, gặp qua sự giãy dụa và thống khổ của hắn, mà bản thân nàng lại chính là người bị hại!
Không tự mình trải qua thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được, lúc nàng mất đi phù nguyên, cái loại đau khổ cùng oán hận này khiến nàng đến bây giờ vẫn không thể tha thứ cho Linh Tôn, cho dù nàng biết hắn có nỗi khổ riêng đi nữa.
Nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẽ trơ mắt nhìn một con Thần thú khác biến thành như thế, sau đó lấy lực lượng kia đi báo thù.
Nếu như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt nàng thật sự chỉ là thứ vô dụng!
Nàng đã luyện ra phù nguyên một lần thì sẽ có lần thứ hai, nàng không tin mình lại không làm được!
“Chủ nhân…” Lúc Hồng Chúc đang muốn nói cái gì đó thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ, chấn động cực lớn khiến cho cả gian nhà đá cũng rung lên không ngớt.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày: “Hồng Liên!”
Hồng Chúc xốc lại tinh thần, kiên trì dựa vào vách tường đứng lên, nói: “Ta sẽ đi đối phó bọn họ.”
Nào ngờ còn chưa nói xong, thân thể của nàng liền ngã sang một bên, Hoàng Bắc Nguyệt thấy thế vội vàng đỡ lấy nàng, bình tĩnh nói: “Đừng miễn cưỡng bản thân, hiện tại ngươi đang rất suy yếu, nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Vành mắt Hồng Chúc đỏ ửng, đột nhiên cầm lấy tay Hoàng Bắc Nguyệt, lo lắng nói: “Chủ nhân đã tận mắt nhìn thấy hình dạng hóa hồn của ta, người cũng nên biết ta đã không thể quay đầu lại được nữa.”
Hoàng Bắc Nguyệt giữ chặt vai của Hồng Chúc, nghiêm túc nhìn vào mắt của nàng, hỏi: “Hồng Chúc, ngươi đã gặp qua Thần thú sau khi hóa hồn chưa?”
Hồng Chúc hơi sửng sốt, sau đó cũng nghiêm túc gật đầu: “Ngày trước cha…”
“Vương, không tốt rồi!” A Tát Lôi bỗng nhiên chạy ào vào, lo lắng nói: “Hồng Liên nói nếu không tìm thấy đồ vật nàng cần thì sẽ đem nơi này nổ tung!”
“Đáng chết!” Hồng Chúc oán hận nói: “Nếu không phải ta bị thương thì sao có thể để nàng ta kiêu ngạo như vậy được!”
Vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt cũng dần trở nên u ám, Hồng Liên, Mặc Liên, Mạnh Kì Thiên, tổ hợp ba người này quá mạnh mẽ, hiện tại nàng không phải là đối thủ của bọn họ, đi ra ngoài dùng cứng đối cứng chỉ tổ thiệt thòi bản thân.
Hồng Chúc đang bị thương, Tiểu Đăng Lung chỉ có khả năng phong ấn là mạnh, A Tát Lôi thì lại thiên về tốc độ, nhiêu đây quả thật chẳng là gì so với đối phương.
“Chủ nhân không cần lo lắng, ta có biện pháp rồi.” Hồng Chúc đột nhiên cười rộ lên, sau đó nghiêng đầu nói thầm vài câu bên tai Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng, Hồng Chúc đành bất đắc dĩ nhún vai: “Nhiều năm nay không chỉ có ta đang chờ đợi thôi đâu, bọn họ cũng đang chờ đợi đó.”
******
Bên ngoài, phía trước từ đường của Biệt Nguyệt sơn trang.
Hồng Liên tức giận nhìn từ đường đã bị nàng nổ thành một đống đổ nát, ánh lửa xung quanh càng tôn lên vẻ mặt kiêu ngạo của nàng.
“Hừ! Ta không tin nơi này ngay cả một người cũng không có! Chắc chắn nơi này có mật thất, chờ ta cho nổ tung toàn bộ, các ngươi nhất định sẽ phải chui ra!” Nơi này không phải hoàng cung của Bắc Diệu Quốc, nàng không cần phải lo sẽ bị người của Tu La thành phát hiện.
Cả người Hoàng Bắc Nguyệt chấn động, khó tin nhìn vào gương mặt bình thản của Hồng Chúc, gương mặt đẫm máu tuy rất suy yếu nhưng lại không hề có một chút bất mãn hay oán hận nào cả.
Vật cao quý nhất trong “ma”… Mang đến rắc rối và tai họa cho cả thiên hạ… Trở thành kiếp nạn của nhân gian…
“Vậy ngươi thì sao…”
“Ta và chủ nhân sẽ cùng tồn tại!” Vẻ mặt Hồng Chúc kiên định nói: “Nếu tương lai có một ngày chủ nhân thật sự mất đi, Hồng Chúc tuyệt đối sẽ không lưu lại hậu thế!”
“Không được!” Hoàng Bắc Nguyệt kiên quyết phản đối, nghiêm khắc vung ống tay áo: “Quả thật ta rất muốn có được lực lượng của Vạn Thú Vô Cương, nhưng việc nào có thể làm, việc nào không thể làm, ta hiểu được rõ ràng.”
Nàng không phải người tốt, từ trước đến nay đều không phải, việc xấu việc ác cũng đã làm không ít, cho nên nàng không phải vì lòng tốt mới cự tuyệt yêu cầu của Hồng Chúc. Nguyên nhân chủ yếu chính là, nàng đã tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Linh Tôn, gặp qua sự giãy dụa và thống khổ của hắn, mà bản thân nàng lại chính là người bị hại!
Không tự mình trải qua thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được, lúc nàng mất đi phù nguyên, cái loại đau khổ cùng oán hận này khiến nàng đến bây giờ vẫn không thể tha thứ cho Linh Tôn, cho dù nàng biết hắn có nỗi khổ riêng đi nữa.
Nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẽ trơ mắt nhìn một con Thần thú khác biến thành như thế, sau đó lấy lực lượng kia đi báo thù.
Nếu như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt nàng thật sự chỉ là thứ vô dụng!
Nàng đã luyện ra phù nguyên một lần thì sẽ có lần thứ hai, nàng không tin mình lại không làm được!
“Chủ nhân…” Lúc Hồng Chúc đang muốn nói cái gì đó thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ, chấn động cực lớn khiến cho cả gian nhà đá cũng rung lên không ngớt.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày: “Hồng Liên!”
Hồng Chúc xốc lại tinh thần, kiên trì dựa vào vách tường đứng lên, nói: “Ta sẽ đi đối phó bọn họ.”
Nào ngờ còn chưa nói xong, thân thể của nàng liền ngã sang một bên, Hoàng Bắc Nguyệt thấy thế vội vàng đỡ lấy nàng, bình tĩnh nói: “Đừng miễn cưỡng bản thân, hiện tại ngươi đang rất suy yếu, nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Vành mắt Hồng Chúc đỏ ửng, đột nhiên cầm lấy tay Hoàng Bắc Nguyệt, lo lắng nói: “Chủ nhân đã tận mắt nhìn thấy hình dạng hóa hồn của ta, người cũng nên biết ta đã không thể quay đầu lại được nữa.”
Hoàng Bắc Nguyệt giữ chặt vai của Hồng Chúc, nghiêm túc nhìn vào mắt của nàng, hỏi: “Hồng Chúc, ngươi đã gặp qua Thần thú sau khi hóa hồn chưa?”
Hồng Chúc hơi sửng sốt, sau đó cũng nghiêm túc gật đầu: “Ngày trước cha…”
“Vương, không tốt rồi!” A Tát Lôi bỗng nhiên chạy ào vào, lo lắng nói: “Hồng Liên nói nếu không tìm thấy đồ vật nàng cần thì sẽ đem nơi này nổ tung!”
“Đáng chết!” Hồng Chúc oán hận nói: “Nếu không phải ta bị thương thì sao có thể để nàng ta kiêu ngạo như vậy được!”
Vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt cũng dần trở nên u ám, Hồng Liên, Mặc Liên, Mạnh Kì Thiên, tổ hợp ba người này quá mạnh mẽ, hiện tại nàng không phải là đối thủ của bọn họ, đi ra ngoài dùng cứng đối cứng chỉ tổ thiệt thòi bản thân.
Hồng Chúc đang bị thương, Tiểu Đăng Lung chỉ có khả năng phong ấn là mạnh, A Tát Lôi thì lại thiên về tốc độ, nhiêu đây quả thật chẳng là gì so với đối phương.
“Chủ nhân không cần lo lắng, ta có biện pháp rồi.” Hồng Chúc đột nhiên cười rộ lên, sau đó nghiêng đầu nói thầm vài câu bên tai Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng, Hồng Chúc đành bất đắc dĩ nhún vai: “Nhiều năm nay không chỉ có ta đang chờ đợi thôi đâu, bọn họ cũng đang chờ đợi đó.”
******
Bên ngoài, phía trước từ đường của Biệt Nguyệt sơn trang.
Hồng Liên tức giận nhìn từ đường đã bị nàng nổ thành một đống đổ nát, ánh lửa xung quanh càng tôn lên vẻ mặt kiêu ngạo của nàng.
“Hừ! Ta không tin nơi này ngay cả một người cũng không có! Chắc chắn nơi này có mật thất, chờ ta cho nổ tung toàn bộ, các ngươi nhất định sẽ phải chui ra!” Nơi này không phải hoàng cung của Bắc Diệu Quốc, nàng không cần phải lo sẽ bị người của Tu La thành phát hiện.
/1058
|