Editor: Mặc Tử Liên
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Liên: Sau một thời gian vắng bóng, ta đã trở lại với bao niềm mong mỏi… có ai còn nhớ ta không nào :3
Ngụy Võ Thần cũng nghĩ tới điểm này, người của hắn, hắn tuyệt đối yên tâm, nhất định sẽ không bị kích động mà phá rối, đem phiền toái tới cho hắn. Nhiều năm theo hắn như vậy, nếu ngay cả quy củ của hắn mà không biết, đã sớm chết mấy trăm lần rồi.
Chỉ là không biết vì sao cứ có một chút cảm giác lo lắng, bất an trong lòng.
Cả phía ngoài của hoàng cung đều bị một tầng kết giới bao phủ, nếu có ai đó lẻn vào nhất định sẽ bị người của Tu La thành phát hiện, nhưng mà chỉ cần là cao thủ thì vẫn có thể có khả năng bí mật lẻn vào trong hoàng cung một cách yên lặng, sau đó lại đi ra.
Chỉ cần cẩn thận không để bị bắt thì sẽ không có sự tình gì.
Ngụy Võ Thần và mọi người nghĩ hắc y nhân kia cũng chỉ là vô tình mới xông vào Hoàng cung, hiện tại hẳn là kẻ kia so với bọn họ càng thêm sợ hãi sẽ bị phát hiện, bởi vì dù sao kẻ đó cũng chỉ có một người.
Nhưng có điều, đặt Hoàng Bắc Nguyệt vào lối suy nghĩ của người bình thường thì sai lầm mười phần.
Thân ảnh nàng nhẹ nhàng xuyên qua các cung điện, cuối cùng cũng xuất hiện thời cơ, không biết từ lúc nào nàng đã thay trang phục cung nữ đưa cơm, sau đó phi nhanh về hướng phòng thủ nghiêm ngặt của Vị Ương cung.
Những người đó đi tới gần Vị Ương cung, tự dưng cảm thấy không được phù hợp, đang muốn yên lặng rời khỏi, liền nghe được phía trước một nữ tử cao giọng hô: “Thích khách! Có thích khách! Mau bắt thích khách lại!”
“Không ổn!” Trong lòng những người đó “lộp bộp” một tiếng, lập tức nghĩ tới việc rời đi, tiếp đó quay người lại, bên cạnh “ầm” vang một tiếng, một ngọn lửa cháy bốc lên cao hơn mười thước.
Mục tiêu lớn như vậy, lập tức liền đưa tới cung thủ và vệ binh ở bên ngoài Vị Ương cung, cùng với cao thủ ở nơi tăm tối của Tu La thành, sau một lát liền truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
Muốn đấu với nàng! Nàng chơi chết bọn họ!
Hoàng Bắc Nguyệt trốn ở trong một góc tường, hài lòng khi nhìn thấy bên kia đánh nhau.
“Nếu những người này bị bắt được, tra ra là người của Ngụy Võ Thần, ngày mai trong đại lễ phong Hậu nhất định sẽ có trò vui để xem!” Yểm ở bên trong Hắc Thủy Cấm Lao khoái trá nói, thật sự e là thiên hạ không loạn.
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên, nói: “Thủ vệ ở phía ngoài Vị Ương cung đều là những cao thủ, mấy người kia chắc chắn sẽ bị bắt!”
“Chậc chậc, Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cố gắng đến vậy có phải muốn phá rối hôn sự của Phong Liên Dực hay không?” Yểm mở miệng chế nhạo, ngữ khí kia, thật sự là muốn đánh cho một trận.
“Hắn có lỗi với ta, ta muốn mọi việc của hắn đều không được như ý!” Hoàng Bắc Nguyệt tàn nhẫn nói.
Yểm bỗng rùng mình một cái, nói: “Nữ nhân thật đáng sợ.”
Hoàng Bắc Nguyệt cười, bỗng nhiên phía sau có tiếng bước chân truyền đến, nàng lập tức cảnh giác nắm tay, định rời khỏi đây, đằng sau liền có một nữ nhân nói: “Ai nha, sao ngươi lại không đi vào? Đứng ở chỗ này làm gì? Mau vào đi!”
Hoàng Bắc Nguyệt ngạc nhiên, là nói chuyện cùng nàng sao?
Một người ăn mặc trang phục gần giống nàng, nữ nhân sát góc tường đi tới, tựa như sợ sẽ bị việc đánh nhau bên kia vạ lây, nhìn nàng ta có vẻ hơn 30 tuổi, dung mạo không tồi, có hơi thở của người tri thức.
Nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, nữ nhân kia nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng lo lắng, chỉ là đi vào diễn tấu một khúc cho bệ hạ mà thôi, nếu diễn tấu tốt, bệ hạ nhất định sẽ có phần thưởng!”
Nơi này ánh đèn mờ tối, nữ nhân kia không giống Hoàng Bắc Nguyệt có thể nhìn rõ người trong bóng tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy y phục trên người nàng, đơn giản cho là người cùng một nhà, cho nên mới thành khẩn nói chuyện cùng nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt rất muốn hỏi, có phải diễn tấu không được tốt, thì cổ sẽ bị “răng rắc” luôn không? (ý là bị bẻ cổ)
Loại chuyện này nàng không muốn dính líu đến, nếu bình thường nàng đã sớm đánh ngất nữ nhân này rồi rời khỏi.
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Liên: Sau một thời gian vắng bóng, ta đã trở lại với bao niềm mong mỏi… có ai còn nhớ ta không nào :3
Ngụy Võ Thần cũng nghĩ tới điểm này, người của hắn, hắn tuyệt đối yên tâm, nhất định sẽ không bị kích động mà phá rối, đem phiền toái tới cho hắn. Nhiều năm theo hắn như vậy, nếu ngay cả quy củ của hắn mà không biết, đã sớm chết mấy trăm lần rồi.
Chỉ là không biết vì sao cứ có một chút cảm giác lo lắng, bất an trong lòng.
Cả phía ngoài của hoàng cung đều bị một tầng kết giới bao phủ, nếu có ai đó lẻn vào nhất định sẽ bị người của Tu La thành phát hiện, nhưng mà chỉ cần là cao thủ thì vẫn có thể có khả năng bí mật lẻn vào trong hoàng cung một cách yên lặng, sau đó lại đi ra.
Chỉ cần cẩn thận không để bị bắt thì sẽ không có sự tình gì.
Ngụy Võ Thần và mọi người nghĩ hắc y nhân kia cũng chỉ là vô tình mới xông vào Hoàng cung, hiện tại hẳn là kẻ kia so với bọn họ càng thêm sợ hãi sẽ bị phát hiện, bởi vì dù sao kẻ đó cũng chỉ có một người.
Nhưng có điều, đặt Hoàng Bắc Nguyệt vào lối suy nghĩ của người bình thường thì sai lầm mười phần.
Thân ảnh nàng nhẹ nhàng xuyên qua các cung điện, cuối cùng cũng xuất hiện thời cơ, không biết từ lúc nào nàng đã thay trang phục cung nữ đưa cơm, sau đó phi nhanh về hướng phòng thủ nghiêm ngặt của Vị Ương cung.
Những người đó đi tới gần Vị Ương cung, tự dưng cảm thấy không được phù hợp, đang muốn yên lặng rời khỏi, liền nghe được phía trước một nữ tử cao giọng hô: “Thích khách! Có thích khách! Mau bắt thích khách lại!”
“Không ổn!” Trong lòng những người đó “lộp bộp” một tiếng, lập tức nghĩ tới việc rời đi, tiếp đó quay người lại, bên cạnh “ầm” vang một tiếng, một ngọn lửa cháy bốc lên cao hơn mười thước.
Mục tiêu lớn như vậy, lập tức liền đưa tới cung thủ và vệ binh ở bên ngoài Vị Ương cung, cùng với cao thủ ở nơi tăm tối của Tu La thành, sau một lát liền truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
Muốn đấu với nàng! Nàng chơi chết bọn họ!
Hoàng Bắc Nguyệt trốn ở trong một góc tường, hài lòng khi nhìn thấy bên kia đánh nhau.
“Nếu những người này bị bắt được, tra ra là người của Ngụy Võ Thần, ngày mai trong đại lễ phong Hậu nhất định sẽ có trò vui để xem!” Yểm ở bên trong Hắc Thủy Cấm Lao khoái trá nói, thật sự e là thiên hạ không loạn.
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên, nói: “Thủ vệ ở phía ngoài Vị Ương cung đều là những cao thủ, mấy người kia chắc chắn sẽ bị bắt!”
“Chậc chậc, Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cố gắng đến vậy có phải muốn phá rối hôn sự của Phong Liên Dực hay không?” Yểm mở miệng chế nhạo, ngữ khí kia, thật sự là muốn đánh cho một trận.
“Hắn có lỗi với ta, ta muốn mọi việc của hắn đều không được như ý!” Hoàng Bắc Nguyệt tàn nhẫn nói.
Yểm bỗng rùng mình một cái, nói: “Nữ nhân thật đáng sợ.”
Hoàng Bắc Nguyệt cười, bỗng nhiên phía sau có tiếng bước chân truyền đến, nàng lập tức cảnh giác nắm tay, định rời khỏi đây, đằng sau liền có một nữ nhân nói: “Ai nha, sao ngươi lại không đi vào? Đứng ở chỗ này làm gì? Mau vào đi!”
Hoàng Bắc Nguyệt ngạc nhiên, là nói chuyện cùng nàng sao?
Một người ăn mặc trang phục gần giống nàng, nữ nhân sát góc tường đi tới, tựa như sợ sẽ bị việc đánh nhau bên kia vạ lây, nhìn nàng ta có vẻ hơn 30 tuổi, dung mạo không tồi, có hơi thở của người tri thức.
Nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, nữ nhân kia nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng lo lắng, chỉ là đi vào diễn tấu một khúc cho bệ hạ mà thôi, nếu diễn tấu tốt, bệ hạ nhất định sẽ có phần thưởng!”
Nơi này ánh đèn mờ tối, nữ nhân kia không giống Hoàng Bắc Nguyệt có thể nhìn rõ người trong bóng tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy y phục trên người nàng, đơn giản cho là người cùng một nhà, cho nên mới thành khẩn nói chuyện cùng nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt rất muốn hỏi, có phải diễn tấu không được tốt, thì cổ sẽ bị “răng rắc” luôn không? (ý là bị bẻ cổ)
Loại chuyện này nàng không muốn dính líu đến, nếu bình thường nàng đã sớm đánh ngất nữ nhân này rồi rời khỏi.
/1058
|