Editor: Mặc Quân Dạ
Tiếng tiêu chỉ vừa mới vang lên, Phong Liên Dực đã tựa như một con thú điên lao ra từ trong tẩm điện, hắn phát cuồng cầm kiếm chém chết nữ tử chỉ huy diễn tấu, khiến cho máu tươi bắn tung tóe lên cả người mình.
Mà người bị giết, chính là nữ tử đã mang Hoàng Bắc Nguyệt vào phòng lúc nãy.
Nhìn thấy bộ dáng kinh khủng như vậy của hắn, những nữ nhạc công còn lại trong phòng liền thét chói tai, ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Đáng tiếc, những thiếu nữ bình thường sao có thể thoát khỏi kiếm của Phong Liên Dực, chỉ trong nháy mắt lại có thêm một người ngã xuống!
Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở sau cùng, là nơi cách hắn xa nhất, lúc này nàng cũng đứng lên, có chút không dám tin nhìn “người điên” trước mắt.
Thì ra, khi đoạn tình tuyệt ái, hắn sẽ biến thành như vậy. Nàng cảm thấy, một “hắn” ôn nhu hòa nhã như trước đây vẫn tốt hơn rất nhiều.
“Ta không muốn chết!” Có người đột nhiên túm lấy chân của nàng, thanh âm gào khóc kéo nàng trở về từ dòng suy nghĩ.
Thì ra là nữ nhạc công bên cạnh nàng ban nãy, bởi vì quá hoảng loạn, nàng ta đã té xuống bên chân nàng, lúc này cả người mềm nhũn nên chỉ có thể ôm chân nàng cầu xin giúp đỡ.
Hoàng Bắc Nguyệt dùng một tay kéo nàng ta dậy, thiếu nữ này quả thật đã bị dọa đến mềm người, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn ngoài việc dìu nàng ta cùng đi.
“Nàng đứng lại đó cho ta!” Phong Liên Dực vốn đang giết đỏ cả mắt đột nhiên dừng lại, hắn hét lớn một tiếng, tất cả mọi người nghe vậy lập tức đứng im, cho dù là những người đang chạy trối chết cũng không dám ho he nửa bước.
Thanh kiếm dính đầy máu người bị hắn kéo lê trên mặt đất, thanh âm ma sát vang lên khiến mọi người rợn cả tóc gáy.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thiếu nữ đang đứng gần cửa, từng bước từng bước chậm rãi đi qua.
Bóng lưng này, giống như đúc bóng lưng trong mộng của hắn.
Tu La Vương cả người toàn máu cứ như một vị Tử Thần chậm rãi tới gần nàng.
“Thảm rồi thảm rồi!” Yểm đang ở trong Hắc Thủy Cấm Lao đột nhiên phát ra một tiếng hô nhỏ.
“Sao vậy?” Hoàng Bắc Nguyệt đứng ngồi không yên, nàng cũng cảm nhận được ánh mắt sắc bén như kim châm đang nhìn chằm chằm vào lưng mình.
Yểm nói: “Hình như…hắn đang đi về phía ngươi đó.”
“Đậu móa! #$^$^#@*&%” Những câu mắng chửi thô tục liên tục phun ra, nàng đương nhiên sẽ không ngây thơ đến mức tin rằng Phong Liên Dực đang đoạn tình tuyệt ái bỗng nhiên lấy lại trí nhớ ngay vào lúc này, sau đó cho nàng một cái ôm thắm thiết cảm động trời đất.
Nàng là người luôn giữ đầu óc tỉnh táo trong mọi trường hợp, tuyệt đối không ôm tâm lý cầu may.
Thiếu nữ được nàng đỡ đã hoàn toàn xụi lơ, cả người đều tựa lên người nàng, Hoàng Bắc Nguyệt cắn chặt răng, trong tay âm thầm kết một cái thủ ấn.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng nhắm chặt hai mắt, tim đập nhanh như đánh trống, nào ngờ lúc chuẩn bị động thủ, thủ vệ bên ngoài lại xông vào la lớn: “Bảo vệ bệ hạ, thích khách đã chạy vào cung Vị Ương rồi!”
Hoàng Bắc Nguyệt thề, hiện tại trong mắt nàng, đám thủ hạ của Ngụy Võ Thần vừa đuổi giết nàng ban nãy đột nhiên trở nên đáng yêu hết sức, khiến nàng hận không thể tặng bọn hắn mấy bó hoa tươi cùng một tràng pháo tay!
Cái đám tự tìm chết kia đuổi tới thiệt là đúng lúc a! (≧∇≦)ノ
Đám người Đông Ly Quốc đang bị người của Tu La Thành đằng đằng sát khí bám theo đuổi giết, bọn họ vọt ra từ sau tường cung, vừa thấy Phong Liên Dực liền hô lớn: “Bệ hạ, chúng ta không phải là thích khách!”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn ra được, đám người này đều đã bị đánh trọng thương cả rồi. Ầy, người của Tu La Thành mà, đương nhiên đâu có dễ trêu như vậy.
Bọn họ nóng lòng muốn giải thích với hoàng đế Bắc Diệu Quốc, không muốn rước họa vào thân, nào ngờ lúc này Phong Liên Dực đang sắp tiếp cận với con người luôn dám can đảm quay lưng bỏ đi trong giấc mộng của hắn.
Thế nhưng mà, giữa chừng thì LẠI! BỊ! QUẤY! RỐI!
Nghe có thích khách xông vào, các thiếu nữ bị lời nói của Phong Liên Dực bắt đứng im ban nãy lập tức vừa hét vừa chạy tứ tán, Hoàng Bắc Nguyệt đứng một bên thì âm thầm cảm thấy may mắn, vội đẩy thiếu nữ kia về phía những nữ nhạc công khác: “Nếu còn muốn gặp lại mẫu thân của mình thì mau chạy đi!”
Nói xong, nàng cũng không nhìn thiếu nữ kia nữa mà xoay người chạy về một hướng khác.
Tiếng tiêu chỉ vừa mới vang lên, Phong Liên Dực đã tựa như một con thú điên lao ra từ trong tẩm điện, hắn phát cuồng cầm kiếm chém chết nữ tử chỉ huy diễn tấu, khiến cho máu tươi bắn tung tóe lên cả người mình.
Mà người bị giết, chính là nữ tử đã mang Hoàng Bắc Nguyệt vào phòng lúc nãy.
Nhìn thấy bộ dáng kinh khủng như vậy của hắn, những nữ nhạc công còn lại trong phòng liền thét chói tai, ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Đáng tiếc, những thiếu nữ bình thường sao có thể thoát khỏi kiếm của Phong Liên Dực, chỉ trong nháy mắt lại có thêm một người ngã xuống!
Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở sau cùng, là nơi cách hắn xa nhất, lúc này nàng cũng đứng lên, có chút không dám tin nhìn “người điên” trước mắt.
Thì ra, khi đoạn tình tuyệt ái, hắn sẽ biến thành như vậy. Nàng cảm thấy, một “hắn” ôn nhu hòa nhã như trước đây vẫn tốt hơn rất nhiều.
“Ta không muốn chết!” Có người đột nhiên túm lấy chân của nàng, thanh âm gào khóc kéo nàng trở về từ dòng suy nghĩ.
Thì ra là nữ nhạc công bên cạnh nàng ban nãy, bởi vì quá hoảng loạn, nàng ta đã té xuống bên chân nàng, lúc này cả người mềm nhũn nên chỉ có thể ôm chân nàng cầu xin giúp đỡ.
Hoàng Bắc Nguyệt dùng một tay kéo nàng ta dậy, thiếu nữ này quả thật đã bị dọa đến mềm người, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn ngoài việc dìu nàng ta cùng đi.
“Nàng đứng lại đó cho ta!” Phong Liên Dực vốn đang giết đỏ cả mắt đột nhiên dừng lại, hắn hét lớn một tiếng, tất cả mọi người nghe vậy lập tức đứng im, cho dù là những người đang chạy trối chết cũng không dám ho he nửa bước.
Thanh kiếm dính đầy máu người bị hắn kéo lê trên mặt đất, thanh âm ma sát vang lên khiến mọi người rợn cả tóc gáy.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thiếu nữ đang đứng gần cửa, từng bước từng bước chậm rãi đi qua.
Bóng lưng này, giống như đúc bóng lưng trong mộng của hắn.
Tu La Vương cả người toàn máu cứ như một vị Tử Thần chậm rãi tới gần nàng.
“Thảm rồi thảm rồi!” Yểm đang ở trong Hắc Thủy Cấm Lao đột nhiên phát ra một tiếng hô nhỏ.
“Sao vậy?” Hoàng Bắc Nguyệt đứng ngồi không yên, nàng cũng cảm nhận được ánh mắt sắc bén như kim châm đang nhìn chằm chằm vào lưng mình.
Yểm nói: “Hình như…hắn đang đi về phía ngươi đó.”
“Đậu móa! #$^$^#@*&%” Những câu mắng chửi thô tục liên tục phun ra, nàng đương nhiên sẽ không ngây thơ đến mức tin rằng Phong Liên Dực đang đoạn tình tuyệt ái bỗng nhiên lấy lại trí nhớ ngay vào lúc này, sau đó cho nàng một cái ôm thắm thiết cảm động trời đất.
Nàng là người luôn giữ đầu óc tỉnh táo trong mọi trường hợp, tuyệt đối không ôm tâm lý cầu may.
Thiếu nữ được nàng đỡ đã hoàn toàn xụi lơ, cả người đều tựa lên người nàng, Hoàng Bắc Nguyệt cắn chặt răng, trong tay âm thầm kết một cái thủ ấn.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng nhắm chặt hai mắt, tim đập nhanh như đánh trống, nào ngờ lúc chuẩn bị động thủ, thủ vệ bên ngoài lại xông vào la lớn: “Bảo vệ bệ hạ, thích khách đã chạy vào cung Vị Ương rồi!”
Hoàng Bắc Nguyệt thề, hiện tại trong mắt nàng, đám thủ hạ của Ngụy Võ Thần vừa đuổi giết nàng ban nãy đột nhiên trở nên đáng yêu hết sức, khiến nàng hận không thể tặng bọn hắn mấy bó hoa tươi cùng một tràng pháo tay!
Cái đám tự tìm chết kia đuổi tới thiệt là đúng lúc a! (≧∇≦)ノ
Đám người Đông Ly Quốc đang bị người của Tu La Thành đằng đằng sát khí bám theo đuổi giết, bọn họ vọt ra từ sau tường cung, vừa thấy Phong Liên Dực liền hô lớn: “Bệ hạ, chúng ta không phải là thích khách!”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn ra được, đám người này đều đã bị đánh trọng thương cả rồi. Ầy, người của Tu La Thành mà, đương nhiên đâu có dễ trêu như vậy.
Bọn họ nóng lòng muốn giải thích với hoàng đế Bắc Diệu Quốc, không muốn rước họa vào thân, nào ngờ lúc này Phong Liên Dực đang sắp tiếp cận với con người luôn dám can đảm quay lưng bỏ đi trong giấc mộng của hắn.
Thế nhưng mà, giữa chừng thì LẠI! BỊ! QUẤY! RỐI!
Nghe có thích khách xông vào, các thiếu nữ bị lời nói của Phong Liên Dực bắt đứng im ban nãy lập tức vừa hét vừa chạy tứ tán, Hoàng Bắc Nguyệt đứng một bên thì âm thầm cảm thấy may mắn, vội đẩy thiếu nữ kia về phía những nữ nhạc công khác: “Nếu còn muốn gặp lại mẫu thân của mình thì mau chạy đi!”
Nói xong, nàng cũng không nhìn thiếu nữ kia nữa mà xoay người chạy về một hướng khác.
/1058
|