Vào mùa đông, đêm rét lạnh, Nước Bắc Diệu ở phương bắc, đến mùa đông lạnh khó tin, trời đất đầy tuyết, khắp nơi một màu trắng xóa.
Bởi vì có tuyết chiếu rọi, cho dù không có trăng sáng, buổi tối cũng rất sáng ngời.
Hai bóng người kéo dài trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động từ dưới mật đạo đi lên.
Xảy ra chuyện lần trước đám người Hoàng Bắc Nguyệt và Điện Quang Diệu từ mật đạo xông vào hoàng cung nháo sự, khiến Thập nhất hoàng tử vô cớ mất tích nên vô số mật đạo trong cung liền phái người canh gác, vừa có động tĩnh liền lập tức thông tri phía trên!
Tuy nhiên Hoàng Bắc Nguyệt nếu dám xông tới, đương nhiên là có cách tránh các thủ vệ này!
Vũ Văn Chiến cho nàng bản đồ, còn có một cái do thợ thủ công kiết kế riêng cho bản thân dùng để chạy trốn.
Hoàng thất cổ đại rất tàn khốc, phái thợ xây dựng mật đạo lăng mộ xong, vì phòng ngừa bí mật bị tiết lộ nên sẽ xử tử tất cả thợ xây. Thợ xây biết sẽ phải chết, cho nên len lén xây dựng một mật đạo khác để chạy trốn, để tương lai chuẩn bị.
Mật đạo này rất nhỏ hẹp khó đi, tuy nhiên cũng đủ bí ẩn cùng an toàn.
Hoàng Bắc Nguyệt cùng Công chúa Anh Dạ đi ra khỏi mật đạo vừa đúng sau tẩm cung của hoàng hậu, hoa cỏ phức tạp cùng đá che lấp, rất bí ẩn.
Anh Dạ đi theo phía sau Hoàng Bắc Nguyệt, ngẩng đầu liếc nhìn cung Phượng Nghi, giờ phút này trong cung an tĩnh, ngọn đèn dầu lờ mờ, vừa nhìn thì biết hoàng hậu không có ở tẩm cung.
Nửa đêm hoàng hậu không có trong tẩm cung chính mình, như vậy chỉ có thể ở một chỗ, không cần nghĩ cũng biết.
Hay là lần sau chúng ta đến đi. Anh Dạ lập tức nói, nàng không muốn lén lút đi mà lại gặp hình ảnh mà cả đời mình cũng không muốn nhìn.
Hai ngày nữa chúng ta trở về Nước Nam Dực, cơ hội sẽ không còn nữa. Hoàng Bắc Nguyệt quyết đoán nói, mặc kệ nhìn thấy cái gì, nàng đều có tâm lý chuẩn bị, nàng luôn là người hiếm khi nửa đường bỏ dở.
Anh Dạ cũng biết cơ hội hiếm có, khẽ cắn môi quyết định đi!
----
Trong hoàng cung phân bố rất nhiều người của Thành Tu La, tuy nhiên những người đó mặc dù lợi hại, bản lĩnh ẩn núp giỏi nhưng không ai sánh bằng Hoàng Bắc Nguyệt. Nửa nén hương thời gian, nàng mang theo Công chúa Anh Dạ đi tới phía trước Cung Vị Ương.
Cung Vị Ương khác những nơi khác, ở đây đều là cao thủ hàng đầu của Thành Tu La canh gác, muốn qua mặt những người này e là có chút khó khăn.
Hoàng Bắc Nguyệt trốn ở khắp ngõ ngách lặng lẽ nhìn trong chốc lát, liền hạ giọng nói: Ta dụ bọn chúng rời đi, ngươi nắm chắc thời gian đi vào, cẩn thận một chút, có việc gì thì chỉ cần lớn tiếng hô, ta nhất định tới cứu ngươi.
Anh Dạ cho tới bây giờ cũng không nghi ngờ những gì nàng nói, nhưng nghe thấy nàng đi mạo hiểm vì mình liền không nhịn được lo lắng.
Tin tưởng ta! Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ đầu nàng, quay người lại, liền biến mất ở trước mắt, Anh Dạ mới giật mình một cái, liền nghe tiếng động tĩnh rất nhỏ truyền đến, một cao thủ thủ vệ của Thành Tu La ở gần Cung Vị Ương đột nhiên kêu thảm một tiếng, ngã chết trên mặt đất.
Các cao thủ còn lại lập tức cảnh giới đuổi theo liền nhìn thi thể người nọ chết thảm, cả người đều bị đóng băng, xung quanh một tầng băng chắc chắn trong suốt cũng bao quanh, có chút đáng sợ nhưng lại mang theo mộng ảo đẹo, thật trí mạng!
Vừa nhìn là biết do cao thủ gây ra, Người của Thành Tu La không chủ quan, lập tức phái người xem xét bốn phía xem có người nào khả nghi.
Nhân thủ tung ra, Công chúa Anh Dạ thừa lúc hỗn loạn liền đi vào, nàng thực lực không thấp, Bắc Nguyệt cho nàng một cơ hội tốt như vậy, sao có thể không nắm chặt chứ?
Hoàng Bắc Nguyệt đứng trên tường vây ở xa xa, nơi này bị một gốc cây đại thụ che lại, bóng tối dày đặc ẩn giấu bóng dáng nàng.
Nhìn thấy Công chúa Anh Dạ thuận lợi đi vào, khóe miệng nàng giương lên, nhẹ nhàng búng ngón tay, cười khẽ nhìn đám cao thủ Thành Tu La như con ruồi không đầu tìm kiếm xung quanh: Đi đâu tìm? Ta ở chỗ này này!
Ở chỗ này! Bắt được hắn, bắt được sẽ trọng thưởng! Mấy người kia hô to một tiếng, liền đánh thốc đến.
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, lập tức phi thân ra, bóng dáng như quỷ mỵ lướt qua bóng đêm, tốc độ quá nhanh, ngay cả bóng dáng trên mặt đất đều là chợt lóe rồi biến mất.
Một đám người đuổi ở phía sau, nhưng căn bản không theo kịp tốc độ của nàng.
Đang nghĩ xử lý toàn bộ bọn người kia, đột nhiên xa xa trong Cung Vị Ương, truyền đến một tiếng tiêu quen thuộc, u u da diết, do dự triền miên, phơi bày trong gió đêm rét lạnh, giống như linh hồn phiêu bạc, không ngừng tìm kiếm điểm dừng.
Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt một chút, bóng người như quỷ mị đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn phương hướng Cung Vị Ương.
Đó là ngọc tiêu của Trưởng công chúa Huệ Văn để lại cho nàng, tiếng tiêu đặc biệt hoàn mỹ, nàng không thể nhận lầm.
Hơn nữa làn điệu là bản《nguyệt phách》.... Năm đó Vũ Văn Địch đem bản nhạc《nguyệt phách》cho nàng, nhưng sau xảy ra quá nhiều chuyện bị trì hoãn, nàng muốn học học nhưng không có thời gian, liền đặt khúc nhạc trong ngọc hoàn trong ngọc tiêu. Chỉ cần ấn một cái là có thể mở ra, có thể chứa đồ vật bên trong.
Bên trong Ngọc Hoàn giấu đồ rất bí ẩn. Lúc ngọc tiêu bị Ngụy Yên Nhiên cầm đi, nàng vẫn lo lắng bản nhạc bị Ngụy Yên Nhiên phát hiện, hoặc là đánh mất. Sau lại nghĩ trên Ngọc Hoàn có chỗ giấu bí mất không mấy người có thể phát hiện, nàng đợi qua vài ngày tìm Ngụy Yên Nhiên lấy lại ngọc tiêu là được.
Nhưng nàng không nghĩ tới sau này xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Hiện tại nàng rốt cuộc biết, ý nghĩ ban đầu của mình quá ngây thơ, Ngụy Yên Nhiên là phụ nữ thông minh như vậy, cô ta sao có thể không phát hiện bí mật trong Ngọc Hoàn chứ?
Hiện tại nửa đêm thổi tiêu chính là Ngụy Yên Nhiên chứ?
Nàng nhếch miệng, ý cười có chút lãnh khốc châm chọc.
Là người đeo mặt nạ quỷ! Đúng là người đeo mặt nạ quỷ! Người đeo mặt nạ quỷ xuất hiện!
Nàng ngây người trong chốc lát, liền bị mấy cao thủ Thành Tu La đuổi đến, dưới ngọn đèn chiếu rọi, bóng dáng nàng hoàn toàn lộ ra.
Người đeo mặt nạ quỷ được vẽ trên lệnh truy nã ở hoàng bảng, treo giải thưởng cả nước, phần thưởng dọa người nên những người đó đương nhiên khắc hình nàng trong đầu.
Giữa trời băng tuyết, mặt nạ quỷ khủng bố lộ ra bóng ma chết chóc.
Nhìn cảnh tượng như thế khiến người ta sợ hãi, mấy người của Thành Tu La không dám khinh thường, dừng lại bao vây bốn phương tám hướng, như hổ rình mồi nhìn nàng.
Nhanh đi bẩm báo Hoàng thượng, Người đeo mặt nạ quỷ đến chui đầu vào lưới!
Hừ! Nhìn cô ta lần này chạy trốn đi đâu được?
Hoàng Bắc Nguyệt phục hồi tinh thần lại, mới biết mình đã rơi vào tình cảnh bị bao vây, vừa rồi nhất thời chủ quan phân tâm.
Chậm rãi ngẩng đầu, dưới mặt nạ, cặp mắt lãnh khốc thản nhiên liếc nhìn những người này. Vẻ sắc lạnh làm vài tên cao thủ thành Thành Tu La run lên một cái.
Người này hơi thở thật đáng sợ, tuy nhiên, bọn họ nhiều người sợ gì?
Cung Vị Ương
Tiếng tiêu dần dần bình ổn, làn điệu ưu thương phảng phất như có linh hồn lẳng lặng phiêu đãng trên xà nhà mái hiên. Cả tòa tẩm điện im ắng, không một tiếng động, ấm lò toát ra mùi Long Tiên Hương, lượn lờ khói trắng tiêu tán trong không khí.
Hoàng thượng đã ngủ thiếp đi, mỗi ngày đến ban đêm, ngủ đối với hắn đều là chuyện cực kỳ xa xỉ, cho nên một khi hắn ngủ, không ai dám tới quấy rầy, nếu không chết một trăm lần cũng không đủ.
Ngụy Yên Nhiên thu hồi ngọc tiêu, nhanh tay nhanh chân đứng lên, ngay cả đầu gối đau nhức cũng không dám xoa một chút, chậm rãi lui ra ngoài.
Ra tới sau rèm, không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn sắc mặt trầm tĩnh ngủ của hắn. Lúc nhắm mắt, khuôn mặt càng thêm vẻ tuyệt sắc khuynh quốc, nhu hòa mê ly, không có thâm trầm, thật sự làm người ta say mê.
Người nào cũng không được phép tới quấy rầy, mặc kệ phát sinh chuyện gì, trời có sập xuống đã có bản cung chịu! Đi ra ngoài điện, Ngụy Yên Nhiên liền uy nghiêm dặn dò một đám cung nữ.
Vâng các cung nữ đồng loạt đáp ứng, Ngụy Yên Nhiên mệt mỏi để người dìu lên ghế phượng, về tẩm cung của mình đi nghỉ ngơi.
Các cung nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng tự biết nên làm thế nào, nói năng thận trọng, một câu cũng không nói nhiều, đều tự đi làm việc của mình.
Mà lúc này, một bóng dáng màu đen nhỏ nhắn xinh xắn lặng yên không một tiếng động lẻn vào Cung Vị Ương, xốc lên rèm màn, tới chỗ hoàng đế đang ngủ.
Bởi vì có tuyết chiếu rọi, cho dù không có trăng sáng, buổi tối cũng rất sáng ngời.
Hai bóng người kéo dài trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động từ dưới mật đạo đi lên.
Xảy ra chuyện lần trước đám người Hoàng Bắc Nguyệt và Điện Quang Diệu từ mật đạo xông vào hoàng cung nháo sự, khiến Thập nhất hoàng tử vô cớ mất tích nên vô số mật đạo trong cung liền phái người canh gác, vừa có động tĩnh liền lập tức thông tri phía trên!
Tuy nhiên Hoàng Bắc Nguyệt nếu dám xông tới, đương nhiên là có cách tránh các thủ vệ này!
Vũ Văn Chiến cho nàng bản đồ, còn có một cái do thợ thủ công kiết kế riêng cho bản thân dùng để chạy trốn.
Hoàng thất cổ đại rất tàn khốc, phái thợ xây dựng mật đạo lăng mộ xong, vì phòng ngừa bí mật bị tiết lộ nên sẽ xử tử tất cả thợ xây. Thợ xây biết sẽ phải chết, cho nên len lén xây dựng một mật đạo khác để chạy trốn, để tương lai chuẩn bị.
Mật đạo này rất nhỏ hẹp khó đi, tuy nhiên cũng đủ bí ẩn cùng an toàn.
Hoàng Bắc Nguyệt cùng Công chúa Anh Dạ đi ra khỏi mật đạo vừa đúng sau tẩm cung của hoàng hậu, hoa cỏ phức tạp cùng đá che lấp, rất bí ẩn.
Anh Dạ đi theo phía sau Hoàng Bắc Nguyệt, ngẩng đầu liếc nhìn cung Phượng Nghi, giờ phút này trong cung an tĩnh, ngọn đèn dầu lờ mờ, vừa nhìn thì biết hoàng hậu không có ở tẩm cung.
Nửa đêm hoàng hậu không có trong tẩm cung chính mình, như vậy chỉ có thể ở một chỗ, không cần nghĩ cũng biết.
Hay là lần sau chúng ta đến đi. Anh Dạ lập tức nói, nàng không muốn lén lút đi mà lại gặp hình ảnh mà cả đời mình cũng không muốn nhìn.
Hai ngày nữa chúng ta trở về Nước Nam Dực, cơ hội sẽ không còn nữa. Hoàng Bắc Nguyệt quyết đoán nói, mặc kệ nhìn thấy cái gì, nàng đều có tâm lý chuẩn bị, nàng luôn là người hiếm khi nửa đường bỏ dở.
Anh Dạ cũng biết cơ hội hiếm có, khẽ cắn môi quyết định đi!
----
Trong hoàng cung phân bố rất nhiều người của Thành Tu La, tuy nhiên những người đó mặc dù lợi hại, bản lĩnh ẩn núp giỏi nhưng không ai sánh bằng Hoàng Bắc Nguyệt. Nửa nén hương thời gian, nàng mang theo Công chúa Anh Dạ đi tới phía trước Cung Vị Ương.
Cung Vị Ương khác những nơi khác, ở đây đều là cao thủ hàng đầu của Thành Tu La canh gác, muốn qua mặt những người này e là có chút khó khăn.
Hoàng Bắc Nguyệt trốn ở khắp ngõ ngách lặng lẽ nhìn trong chốc lát, liền hạ giọng nói: Ta dụ bọn chúng rời đi, ngươi nắm chắc thời gian đi vào, cẩn thận một chút, có việc gì thì chỉ cần lớn tiếng hô, ta nhất định tới cứu ngươi.
Anh Dạ cho tới bây giờ cũng không nghi ngờ những gì nàng nói, nhưng nghe thấy nàng đi mạo hiểm vì mình liền không nhịn được lo lắng.
Tin tưởng ta! Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ đầu nàng, quay người lại, liền biến mất ở trước mắt, Anh Dạ mới giật mình một cái, liền nghe tiếng động tĩnh rất nhỏ truyền đến, một cao thủ thủ vệ của Thành Tu La ở gần Cung Vị Ương đột nhiên kêu thảm một tiếng, ngã chết trên mặt đất.
Các cao thủ còn lại lập tức cảnh giới đuổi theo liền nhìn thi thể người nọ chết thảm, cả người đều bị đóng băng, xung quanh một tầng băng chắc chắn trong suốt cũng bao quanh, có chút đáng sợ nhưng lại mang theo mộng ảo đẹo, thật trí mạng!
Vừa nhìn là biết do cao thủ gây ra, Người của Thành Tu La không chủ quan, lập tức phái người xem xét bốn phía xem có người nào khả nghi.
Nhân thủ tung ra, Công chúa Anh Dạ thừa lúc hỗn loạn liền đi vào, nàng thực lực không thấp, Bắc Nguyệt cho nàng một cơ hội tốt như vậy, sao có thể không nắm chặt chứ?
Hoàng Bắc Nguyệt đứng trên tường vây ở xa xa, nơi này bị một gốc cây đại thụ che lại, bóng tối dày đặc ẩn giấu bóng dáng nàng.
Nhìn thấy Công chúa Anh Dạ thuận lợi đi vào, khóe miệng nàng giương lên, nhẹ nhàng búng ngón tay, cười khẽ nhìn đám cao thủ Thành Tu La như con ruồi không đầu tìm kiếm xung quanh: Đi đâu tìm? Ta ở chỗ này này!
Ở chỗ này! Bắt được hắn, bắt được sẽ trọng thưởng! Mấy người kia hô to một tiếng, liền đánh thốc đến.
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, lập tức phi thân ra, bóng dáng như quỷ mỵ lướt qua bóng đêm, tốc độ quá nhanh, ngay cả bóng dáng trên mặt đất đều là chợt lóe rồi biến mất.
Một đám người đuổi ở phía sau, nhưng căn bản không theo kịp tốc độ của nàng.
Đang nghĩ xử lý toàn bộ bọn người kia, đột nhiên xa xa trong Cung Vị Ương, truyền đến một tiếng tiêu quen thuộc, u u da diết, do dự triền miên, phơi bày trong gió đêm rét lạnh, giống như linh hồn phiêu bạc, không ngừng tìm kiếm điểm dừng.
Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt một chút, bóng người như quỷ mị đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn phương hướng Cung Vị Ương.
Đó là ngọc tiêu của Trưởng công chúa Huệ Văn để lại cho nàng, tiếng tiêu đặc biệt hoàn mỹ, nàng không thể nhận lầm.
Hơn nữa làn điệu là bản《nguyệt phách》.... Năm đó Vũ Văn Địch đem bản nhạc《nguyệt phách》cho nàng, nhưng sau xảy ra quá nhiều chuyện bị trì hoãn, nàng muốn học học nhưng không có thời gian, liền đặt khúc nhạc trong ngọc hoàn trong ngọc tiêu. Chỉ cần ấn một cái là có thể mở ra, có thể chứa đồ vật bên trong.
Bên trong Ngọc Hoàn giấu đồ rất bí ẩn. Lúc ngọc tiêu bị Ngụy Yên Nhiên cầm đi, nàng vẫn lo lắng bản nhạc bị Ngụy Yên Nhiên phát hiện, hoặc là đánh mất. Sau lại nghĩ trên Ngọc Hoàn có chỗ giấu bí mất không mấy người có thể phát hiện, nàng đợi qua vài ngày tìm Ngụy Yên Nhiên lấy lại ngọc tiêu là được.
Nhưng nàng không nghĩ tới sau này xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Hiện tại nàng rốt cuộc biết, ý nghĩ ban đầu của mình quá ngây thơ, Ngụy Yên Nhiên là phụ nữ thông minh như vậy, cô ta sao có thể không phát hiện bí mật trong Ngọc Hoàn chứ?
Hiện tại nửa đêm thổi tiêu chính là Ngụy Yên Nhiên chứ?
Nàng nhếch miệng, ý cười có chút lãnh khốc châm chọc.
Là người đeo mặt nạ quỷ! Đúng là người đeo mặt nạ quỷ! Người đeo mặt nạ quỷ xuất hiện!
Nàng ngây người trong chốc lát, liền bị mấy cao thủ Thành Tu La đuổi đến, dưới ngọn đèn chiếu rọi, bóng dáng nàng hoàn toàn lộ ra.
Người đeo mặt nạ quỷ được vẽ trên lệnh truy nã ở hoàng bảng, treo giải thưởng cả nước, phần thưởng dọa người nên những người đó đương nhiên khắc hình nàng trong đầu.
Giữa trời băng tuyết, mặt nạ quỷ khủng bố lộ ra bóng ma chết chóc.
Nhìn cảnh tượng như thế khiến người ta sợ hãi, mấy người của Thành Tu La không dám khinh thường, dừng lại bao vây bốn phương tám hướng, như hổ rình mồi nhìn nàng.
Nhanh đi bẩm báo Hoàng thượng, Người đeo mặt nạ quỷ đến chui đầu vào lưới!
Hừ! Nhìn cô ta lần này chạy trốn đi đâu được?
Hoàng Bắc Nguyệt phục hồi tinh thần lại, mới biết mình đã rơi vào tình cảnh bị bao vây, vừa rồi nhất thời chủ quan phân tâm.
Chậm rãi ngẩng đầu, dưới mặt nạ, cặp mắt lãnh khốc thản nhiên liếc nhìn những người này. Vẻ sắc lạnh làm vài tên cao thủ thành Thành Tu La run lên một cái.
Người này hơi thở thật đáng sợ, tuy nhiên, bọn họ nhiều người sợ gì?
Cung Vị Ương
Tiếng tiêu dần dần bình ổn, làn điệu ưu thương phảng phất như có linh hồn lẳng lặng phiêu đãng trên xà nhà mái hiên. Cả tòa tẩm điện im ắng, không một tiếng động, ấm lò toát ra mùi Long Tiên Hương, lượn lờ khói trắng tiêu tán trong không khí.
Hoàng thượng đã ngủ thiếp đi, mỗi ngày đến ban đêm, ngủ đối với hắn đều là chuyện cực kỳ xa xỉ, cho nên một khi hắn ngủ, không ai dám tới quấy rầy, nếu không chết một trăm lần cũng không đủ.
Ngụy Yên Nhiên thu hồi ngọc tiêu, nhanh tay nhanh chân đứng lên, ngay cả đầu gối đau nhức cũng không dám xoa một chút, chậm rãi lui ra ngoài.
Ra tới sau rèm, không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn sắc mặt trầm tĩnh ngủ của hắn. Lúc nhắm mắt, khuôn mặt càng thêm vẻ tuyệt sắc khuynh quốc, nhu hòa mê ly, không có thâm trầm, thật sự làm người ta say mê.
Người nào cũng không được phép tới quấy rầy, mặc kệ phát sinh chuyện gì, trời có sập xuống đã có bản cung chịu! Đi ra ngoài điện, Ngụy Yên Nhiên liền uy nghiêm dặn dò một đám cung nữ.
Vâng các cung nữ đồng loạt đáp ứng, Ngụy Yên Nhiên mệt mỏi để người dìu lên ghế phượng, về tẩm cung của mình đi nghỉ ngơi.
Các cung nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng tự biết nên làm thế nào, nói năng thận trọng, một câu cũng không nói nhiều, đều tự đi làm việc của mình.
Mà lúc này, một bóng dáng màu đen nhỏ nhắn xinh xắn lặng yên không một tiếng động lẻn vào Cung Vị Ương, xốc lên rèm màn, tới chỗ hoàng đế đang ngủ.
/1058
|