Tiếng dã thú gào từtrong cổ họng hắn phát ra, thân thể của hắn lập tức phình lớn, biến thành hình thái nửa người nửa thú, thân thể cao lớn lên tới trần điện Cung Vị Ương.
Móng vuốt to lớn hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt, muốn bóp nát nàng!
Vừa đến đã bị ánh sáng tuyết chợt lóe, xuyên qua cánh tay hắn. Hoàng Bắc Nguyệt vững vàng rơi trên mặt đất, cúi người nâng Công chúa Anh Dạ dậy.
Chúng ta đi.
Bắc Nguyệt.... Anh Dạ mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy mặt nàng bên cạnh, liền thả tâm cười.
Ngươi.... A... Diễm Tâm Sư đột nhiên dữ tợn, vốn định vồ đến, nhưng lại phát hiện cánh tay của mình bị cắt thành ba khúc, máu thịt be bét rơi xuống.
Tại sao có thể như vậy? Phụ nữ chết tiệt kia, lần đầu tiên đả thương nặng tay hắn, lần thứ hai trực tiếp chém đứt tay hắn!
Hắn nhất định, nhất định phải giết chết phụ nữ kia!
Muốn chết thì ta có thể thành toàn cho ngươi? Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quay đầu lại, dưới mặt nạ hai tròng mắt sát khí phân tán.
Diễm Tâm Sư kiêu ngạo đến đâu cũng bị hù dọa một chút, hơi do dự đã thấy Hoàng Bắc Nguyệt mang theo Công chúa Anh Dạ rời khỏi Cung Vị Ương.
Tựa hồ bọn họ chân trước vừa đi, sau lưng Phong Liên Dực liền vào được, trên mặt tuấn mỹ lạnh như sương lạnh, ánh mắt vắng lặng liếc nhìn Diễm Tâm Sư.
Diễm Tâm Sư chột dạ cúi đầu, quỳ trên mặt đất, cánh tay trái bị đứt nhỏ máu tí tách tí tách.
Nhìn thấy hắn bị thương, Phong Liên Dực cũng giật mình một cái, vết thương chỉnh tề mà sắc bén, chỉ trong thời gian ngắn mà tạo thành, vậy thực lực của Người đeo mặt nạ quỷ phát triển hơn không ít so với lần trước.
Bệ hạ, thuộc hạ đáng chết, Người đeo mặt nạ quỷ....
Nhìn trên mặt đất bừa bộn quần áo cùng vết máu trên khóe miệng hắn, Phong Liên Dực liền biết vừa rồi xảy ra chuyện gì. Con ngươi màu tím mặc dù lạnh liệt không gợn sóng, nhưng lại toát ra vẻ không vui.
Diễm Tâm Sư vội vàng phủ phục trên mặt đất, sắc mặt trắng xanh, hắn biết hắn không nên tự tiện động vào Công chúa Anh Dạ, nhưng loại chuyện này Phong Liên Dực thường không quan tâm, tại sao lần này lại khác?
Vì sao Người đeo mặt nạ quỷ mang công chúa đi? Phong Liên Dực lãnh đạm hỏi.
Nghe hắn không truy cứu chuyện đã xảy ra, Diễm Tâm Sư liền lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: Thuộc hạ không biết, Người đeo mặt nạ quỷ vừa đến liền động thủ với thuộc hạ, sau đó....
Không đợi hắn nói xong, Phong Liên Dực đã đuổi theo hướng các nàng rời đi, với tốc độ của Phong Liên Dực, rất nhanh có thể đuổi kịp!
Trong hoàng cung khắp nơi đều là Người của Thành Tu La, chỗ nào cũng bị chặn đường bao vây truy đuổi, Hoàng Bắc Nguyệt mang theo Anh Dạ bị thương không thể ra ngoài được.
Phía sau có tiếng gió ào ào truyền đến, rất khẩn cấp, chỉ trong nháy mắt, liền tới gần mình!
Hắn đuổi theo nhanh như vậy, dây dưa thật khó dứt!
Bắc Nguyệt, ngươi không cần bận tâm ta, ta là công chúa Nước Nam Dực, hắn không dám giết ta. Công chúa Anh Dạ cũng nghe tiếng gió phía sau, liền suy yếu nói.
Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, nắm chặt tay nàng không buông ra.
Nếu sợ hãi để lại Anh Dạ ở đây thì lúc đầu nàng sẽ không đáp ứng mang Anh Dạ tiến cung?
Chính bởi vì vững tin có thể bảo vệ Anh Dạ, nàng mới đồng ý, nhưng hiện tại....
Gió phía sau đột nhiên cuồng bạo cuốn lại, giống như mang theo hàng vạn hàng nghìn binh khí sắc bén, ùn ùn tuôn về phía nàng!
Phong sát!
Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh đẩy Anh Dạ về phía sau, một kết giới hàn băng mở ra bao phủ Anh Dạ, sau đó trong nháy mắt phi thân lên, đón nhận phong sát cuồng bạo!
Phía sau ánh sáng đỏ lóe lên, Người đeo mặt nạ quỷ mở hai tay ra, vô số băng tuyết ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén xuất hiện ở sau lưng nàng, từng lưỡi dao sắc bén xoay tròn, hợp thành một trận pháp quỷ dị.
Vạn kiếm tề diệt! trong trận pháp lưỡi dao sắc bén, sau mặt nạ quỷ dị, đồ án băng tuyết trong suốt như ẩn như hiện!
Phong Liên Dực ánh mắt lóe lên, trong con ngươi màu tím chiếu đến một mảnh băng tuyết, mênh mông sinh động.
Mắt thấy từng lưỡi dao sắc bén đem băng tuyết tiến vào trong phong sát của hắn, hai bên va chạm vang lên tiếng the thé!
Gió bão bành trướng một chút, sau đó nổ tung, gió bão thổi mạnh khiến cây cối xung quanh suýt bị nhổ tận gốc, mà vô số cục băng cũng vỡ tứ tán, người xui xẻo đều bị ngộ thương!
Nhưng vẫn có hai thanh lưỡi dao sắc bén ở trong không khí tranh chấp!
Một thanh dao phong vô hình!
Một thanh dao băng!
Hoàng Bắc Nguyệt ngưng tụ ánh mắt, hai tay tạo thành chữ thập, nhanh chóng kết ấn, ngón tay chỉ về phía trước, dao băng liền hướng về trước mặt Phong Liên Dực.
Mà cùng lúc đó, Phong Liên Dực cũng phất một ống tay áo, dao phong cũng hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt!
Hai người đồng thời ra tay, sức mạnh đều nhanh chóng mà chuẩn xác, hướng về điểm yếu của đối phương.
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên, trong nháy mắt bóng dáng liền biến mất trong không khí. Tốc độ cực nhanh, khiến người bình thường không nhìn được hướng di chuyển của nàng
Tuy nhiên Phong Liên Dực lại ngoại lệ, hắn tản mạn ngẩng đầu, liếc mắt thấy ở một chỗ trong không khí có chút máu vẩy ra.
Xem ra, dao phong của hắn đả thương được nàng!
Mà dao băng của Hoàng Bắc Nguyệt tới trước mắt hắn, đột nhiên xung quanh một trận gió thổi tới, gió nhẹ hây hẩy bao quanh người hắn, tựa hồ không có sức mạnh, nhưng khi dao băng tiếp xúc đến trận gió lại leng keng một tiếng rơi mặt đất, vỡ thành vô số cục băng.
Ở kết giới Công chúa Anh Dạ trừng mắt nhìn hết thảy, nhìn hắn vẫn không nhúc nhích, động tác mây trôi gió thoảng, nhưng lại ngăn một chiêu của Bắc Nguyệt, mà Bắc Nguyệt...
Phong Liên Dực thản nhiên cười ngẩng đầu, nói: Ra đi, ngươi thua.
Thắng bại cao thấp, ai cũng nhìn ra được.
Thực lực của người đeo mặt nạ quỷ quả thật không thể khinh thường, thậm chí có thể đạt đến cảnh giới cường đại khủng bố!
Vừa rồi một chiêu vạn kiếm tề diệt , nếu không phải là Tu La vương, sợ rằng rất nhiều người đã sớm bị chết dưới vô số dao băng sắc bén khủng bố.
Mỗi một thanh dao băng đều sắc bén, hơn nữa góc độ rất xảo quyệt, căn bản không thể tránh được!
Vừa rồi đánh vào gió, cục băng bị vương vãi ra cũng khiến không ít cao thủ bị thương, có thể thấy trình độ lợi hại thế nào.
Hơn nữa, có thể bất phân thắng bại với phong sát của Thành Tu La đã là đỉnh cao mà người bình thường cả đời cũng khó với tới được.
Chẳng lẽ, nàng còn muốn chờ Tu La vương triệu hồi ra Ma thú Vương tộc sao?
Vừa rồi đối phó với thanh dao băng cuối cùng đã mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Ma thú Vương tộc. Mặc dù Tu La vương không gọi hắn. Tuy nhiên từ xưa đến nay làm Ma thú Vương tộc bảo vệ Thành Tu La, Lệ Tà ít khi đợi Tu La vương gọi về, khi hắn gặp phải nguy hiểm, tự nhiên đến bảo vệ hắn.
Người đeo mặt nạ quỷ đã bị thương, thua, thực lực chênh lệch rõ ràng như thế, nàng sao có thể chạy thoát được!
Tuy nhiên...
Mùa đông, không khí rét lạnh, giọng nói chậm chạp lạnh khô khốc truyền tới.
Thua? Chưa chắc.
Một đoạn cung tường bị dao băng xuyên thủng, sau đó, một nữ tử hoa lệ cung trang xinh đẹp chậm rãi đi tới.
Hoàng, hoàng hậu! Có người lớn tiếng kinh hô!
Tại sao lại là Hoàng hậu nương nương tới?
Tinh tế nhìnlại, phía sau hoàng hậu là Người đeo mặt nạ quỷ, dao băng trong tay, không khách khí đặt ở cổ nàng.
Ngụy Yên Nhiên sắc mặt trắng bệch, hai tay bị hai gông xiềng hàn băng quấn quanh, không thể hành động thiếu suy nghĩ, thấp giọng nói: Ngươi muốn gì?
Không muốn gì, mượn quý thể Hoàng hậu nương nương dùng một lát mà thôi. Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.
Ngụy Yên Nhiên hung hăng cắn môi, thấp giọng nói: Ngươi là tội phạm quan trọng bị Nước Bắc Diệu truy nã. Ngươi có tin ta nói ra thân phận của ngươi, xem Nước Bắc Diệu cùng Nước Nam Dực có thể vì thế mà khai chiến hay không?
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười nói: Hoàng hậu muốn nói thì nói đi, hai nước đánh nhau, Ngụy võ thần Nước Đông Ly ngồi xem hổ đấu, ngư ông đắc lợi, cuối cùng diệt Nước Tây Nhung thực lực yếu nhất. Ngụy võ thần nhất thống thiên hạ, Ngụy Tam tiểu thư công lao không nhỏ .
Ngụy Yên Nhiên phẫn hận xiết chặt hai tay, Nguyệt Dạ chết tiệt, hiểu rất rõ nàng!
Biết trong lòng nàng thống hận nhất là Ngụy võ thần, làm Nước Bắc Diệu khai chiến với Nước Nam Dực, người được lợi nhất tất nhiên là Ngụy võ thần, nàng sẽ không cam tâm giúp hắn một cơ hội tốt đẹp như vậy!
Hơn nữa, một mình Bắc Nguyệt quận chúa, cũng không dậy nổi cuộc chiến giữa hai nước, nhiều lắm chỉ khiến hai bên trở mặt.
Lúc nhìn thấy truy nã bảng, nàng biết Nguyệt Dạ đúng là Bắc Nguyệt quận chúa của Nước Nam Dực, nàng chọn giấu diếm vì không muốn để Ngụy võ thần được lợi thế.
Yên Nhiên tiểu thư, ta vẫn biết ngươi là người tốt, ngươi giúp ta lúc này, đại ân đại đức, Hoàng Bắc Nguyệt vĩnh viễn khắc trong tâm khảm, ngày khác nếu muốn, ta nhất định không do dự vượt lửa qua sông. Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Hừ! Chỉ bằng ngươi có thể hồi báo gì cho Bổn cung? Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nói, Ta không nói ra thân phận của ngươi, không phải muốn giúp ngươi, mà là không muốn lão cẩu gian tặc Ngụy võ thần chiếm lợi thế!
Ta biết, ngươi chỉ mất công giơ tay nhấc chân thôi. Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn Phong Liên Dực nói: Huống chi bản《nguyệt phách》, coi như là ta hồi báo ngươi đi.
Nghe nói lời ấy, Ngụy Yên Nhiên sắc mặt lập tức trắng bệch, kiêu căng hất cằm nói: Ta không biết ngươi đang nói gì!
Không biết không sao, tiểu thư Yên Nhiên chỉ cần lần này đưa chúng ta an toàn ra ngoài, chuyện ngọc tiêu cùng nhạc khúc ta có thể tạm thời không truy cứu. Hoàng Bắc Nguyệt đâm nhẹ dao băng trong tay nàng trên da thịt Ngụy Yên Nhiên hỏi, Thế nào?
Ngụy Yên Nhiên cắn môi, gật đầu nhẹ một cái.
Hiện tại mọi thứ nàng thật vất vả mới đạt được, chỉ cần có được những thứ này, nàng tin sẽ sớm đoàn tụ cùng mẫu thân. Thế lực Nước Bắc Diệu sẽ mang nhiều lợi thế cho nàng, ít nhất Ngụy võ thần không dám làm khó mẹ con họ.
Chỉ cần để mẫu thân trải qua an ổn, trên lưng nàng bêu danh bất cứ thứ gì cũng không sao cả!
Ngọc tiêu cùng bản nhạc 《 nguyệt phách 》đúng là pháp bảo duy nhất để nàng có thể sống yên phận.
Nhìn thấy nàng gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt liền nhếch khóe miệng, cẩn thận kèm Ngụy Yên Nhiên đi ra ngoài.
Phong Liên Dực vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động, ánh mắt vô cùng lãnh đạm nhìn về phía bọn họ, có vẻ người bị kèm hai bên không quan trọng, không có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương mĩ mạo như thế, tại hạ không nỡ để nàng hương tiêu ngọc vẫn, cho nên thỉnh cầu bệ hạ mở rộng cửa, thả chúng ta ra ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, mặc kệ ánh mắt phẫn xung quanh.
Không sao cả, từ xưa đến nay binh bất yếm trá.
Không phải nàng không muốn quyết đấu cùng Phong Liên Dực, nàng rất muốn xem Ma thú Vương tộc lợi hại thế nào. Mỗi lần động thủ với hắn, hắn cũng không gọi về Ma thú Vương tộc.
Thực lực của hắn đã rất lợi hại, nếu có Ma thú Vương tộc, vậy chẳng phải là cấp bậc biến thái?
Nàng rất tò mò, muốn thử dò xét thực lực của hắn rốt cục cường đại đến mức nào, cho dù có Ma thú Vương tộc, nàng cũng không sợ, đánh một hồi thì đánh một hồi.
Chỉ là, hôm nay có Anh Dạ bên cạnh, nàng không thể liều chết đả đấu với Phong Liên Dực, nhỡ nàng bị thương, Anh Dạ làm sao bây giờ?
Diễm Tâm Sư đúng là dã thú, mỗi người trong thành Tu La đều là dã thú!
Bọn họ không có nhân tính, không giữ chữ tín, chờ nàng bị tổn thương, bọn họ sẽ thực sự trở thành dã thú nhào lên.
Nàng sẽ không cho phép phát sinh chuyện như vậy.
Cho nên... Đừng trách nàng gian trá hèn hạ.
Ngụy Yên Nhiên coi như phối hợp nhìn Phong Liên Dực, đôi mắt xinh đẹp chớp động lệ quang trong suốt.
Hoàng thượng.... Nàng giơ tay lên, đáng thương cầu cứu Phong Liên Dực, nhưng ánh mắt của hắn không nhìn nàng mà nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt.
Nàng quả thật bị thương, thương rất nặng ở trên vai, cả cánh tay phải bị thương dường như mất năng lực hoạt động.
Vì bắt được hoàng hậu Ngụy Yên Nhiên, nàng không tiếc để cánh tay của mình bị thương, phân tán lực chú ý của hắn, để nàng một lần thành công!
Nữ nhân này, trong một khắc giao chiến đã tính hết đường lui. Tính toán theo hướng nàng có lợi nhất. Trong lòng nàng rất tinh tường, không có bất cứ do dự gì.
Tính cách quả quyết lãnh khốc như thế, hắn thấy rất thú vị!
Ngươi giết nàng cũng được, nhưng ngươi phải trả lại cho trẫm một người thổi tiêu khác. Phong Liên Dực lạnh lùng nói, con ngươi màu tím sậm căn bản không nhìn về phía hoàng hậu.
Theo đồn đãi hắn giữ vững lập trường trước ý kiến của mọi người, lập Ngụy Yên Nhiên làm hoàng hậu.
Đồn đãi hắn không có bất cứ phi tần nào, hàng đêm độc sủng Ngụy Yên Nhiên.
Hắn không thể không có chút cảm tình nào đối với Yên Nhiên, lãnh khốc dứt khoát như thế, hắn muốn diễn trò cho nàng thấy sao?
Hoàng Bắc Nguyệt không nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngụy Yên Nhiên, chỉ cười lạnh nói: Bệ hạ không cần giả bộ không thèm để ý? Nếu hoàng hậu ở trong cung bị kèm hai bên. Mà Hoàng thượng lại không chút động lòng, cổ động thích khách giết hoàng hậu, người của Nước Đông Ly biết thì sao bỏ qua được?
Đừng lấy bất luận kẻ nào đến uy hiếp Trẫm, Nước Đông Ly không chịu bỏ qua thì sao? Phong Liên Dực lãnh ngạo nói, tựa hồ căn bản không để Nước Đông Ly vào mắt.
Hoàng Bắc Nguyệt nao nao, hắn thật không phải diễn trò sao?
Nàng đã sớm giết người không chút động lòng, nhưng đối với Ngụy Yên Nhiên, nàng vẫn không muốn xuống tay.
Một phụ nữ đáng thương mà thôi, cần gì phải làm khó nàng?
Cầu hắn! Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, trong tay dao băng hung hăng đâm trên cổ Ngụy Yên Nhiên.
Ngụy Yên Nhiên nước mắt lã chã, Ngươi cũng thấy đấy, hắn căn bản không cần ta...
Hắn chỉ quan tâm buổi tối có người thổi khúc nhạc cho hắn, khúc nhạc có thể trấn an đau nhức do độc phát.
Bởi vì trùng hợp nàng thổi khúc nhạc, hắn mới có thể lập nàng làm hậu.
Việc này không có bất cứ tình cảm gì, người khác không biết, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ.
Chỉ cần người thổi khúc nhạc đó, cũng có thể trở thành hoàng hậu, nàng Ngụy Yên Nhiên chỉ là may mắn một chút mà thôi.
Không, nguồn gốc may mắn chính là Người đeo mặt nạ quỷ bị hắn bức không có chỗ thối lui.
Ngụy Yên Nhiên hai tay run rẩy, từ trong lòng lấy ra một chiếc tiêu bạch ngọc, nàng vừa mới từ Cung Vị Ương trở về, chiếc tiêu giúp nàng có hết thảy vẫn luôn mang theo bên người, không dám để nó rời khỏi chính mình.
Móng vuốt to lớn hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt, muốn bóp nát nàng!
Vừa đến đã bị ánh sáng tuyết chợt lóe, xuyên qua cánh tay hắn. Hoàng Bắc Nguyệt vững vàng rơi trên mặt đất, cúi người nâng Công chúa Anh Dạ dậy.
Chúng ta đi.
Bắc Nguyệt.... Anh Dạ mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn thấy mặt nàng bên cạnh, liền thả tâm cười.
Ngươi.... A... Diễm Tâm Sư đột nhiên dữ tợn, vốn định vồ đến, nhưng lại phát hiện cánh tay của mình bị cắt thành ba khúc, máu thịt be bét rơi xuống.
Tại sao có thể như vậy? Phụ nữ chết tiệt kia, lần đầu tiên đả thương nặng tay hắn, lần thứ hai trực tiếp chém đứt tay hắn!
Hắn nhất định, nhất định phải giết chết phụ nữ kia!
Muốn chết thì ta có thể thành toàn cho ngươi? Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quay đầu lại, dưới mặt nạ hai tròng mắt sát khí phân tán.
Diễm Tâm Sư kiêu ngạo đến đâu cũng bị hù dọa một chút, hơi do dự đã thấy Hoàng Bắc Nguyệt mang theo Công chúa Anh Dạ rời khỏi Cung Vị Ương.
Tựa hồ bọn họ chân trước vừa đi, sau lưng Phong Liên Dực liền vào được, trên mặt tuấn mỹ lạnh như sương lạnh, ánh mắt vắng lặng liếc nhìn Diễm Tâm Sư.
Diễm Tâm Sư chột dạ cúi đầu, quỳ trên mặt đất, cánh tay trái bị đứt nhỏ máu tí tách tí tách.
Nhìn thấy hắn bị thương, Phong Liên Dực cũng giật mình một cái, vết thương chỉnh tề mà sắc bén, chỉ trong thời gian ngắn mà tạo thành, vậy thực lực của Người đeo mặt nạ quỷ phát triển hơn không ít so với lần trước.
Bệ hạ, thuộc hạ đáng chết, Người đeo mặt nạ quỷ....
Nhìn trên mặt đất bừa bộn quần áo cùng vết máu trên khóe miệng hắn, Phong Liên Dực liền biết vừa rồi xảy ra chuyện gì. Con ngươi màu tím mặc dù lạnh liệt không gợn sóng, nhưng lại toát ra vẻ không vui.
Diễm Tâm Sư vội vàng phủ phục trên mặt đất, sắc mặt trắng xanh, hắn biết hắn không nên tự tiện động vào Công chúa Anh Dạ, nhưng loại chuyện này Phong Liên Dực thường không quan tâm, tại sao lần này lại khác?
Vì sao Người đeo mặt nạ quỷ mang công chúa đi? Phong Liên Dực lãnh đạm hỏi.
Nghe hắn không truy cứu chuyện đã xảy ra, Diễm Tâm Sư liền lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: Thuộc hạ không biết, Người đeo mặt nạ quỷ vừa đến liền động thủ với thuộc hạ, sau đó....
Không đợi hắn nói xong, Phong Liên Dực đã đuổi theo hướng các nàng rời đi, với tốc độ của Phong Liên Dực, rất nhanh có thể đuổi kịp!
Trong hoàng cung khắp nơi đều là Người của Thành Tu La, chỗ nào cũng bị chặn đường bao vây truy đuổi, Hoàng Bắc Nguyệt mang theo Anh Dạ bị thương không thể ra ngoài được.
Phía sau có tiếng gió ào ào truyền đến, rất khẩn cấp, chỉ trong nháy mắt, liền tới gần mình!
Hắn đuổi theo nhanh như vậy, dây dưa thật khó dứt!
Bắc Nguyệt, ngươi không cần bận tâm ta, ta là công chúa Nước Nam Dực, hắn không dám giết ta. Công chúa Anh Dạ cũng nghe tiếng gió phía sau, liền suy yếu nói.
Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, nắm chặt tay nàng không buông ra.
Nếu sợ hãi để lại Anh Dạ ở đây thì lúc đầu nàng sẽ không đáp ứng mang Anh Dạ tiến cung?
Chính bởi vì vững tin có thể bảo vệ Anh Dạ, nàng mới đồng ý, nhưng hiện tại....
Gió phía sau đột nhiên cuồng bạo cuốn lại, giống như mang theo hàng vạn hàng nghìn binh khí sắc bén, ùn ùn tuôn về phía nàng!
Phong sát!
Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh đẩy Anh Dạ về phía sau, một kết giới hàn băng mở ra bao phủ Anh Dạ, sau đó trong nháy mắt phi thân lên, đón nhận phong sát cuồng bạo!
Phía sau ánh sáng đỏ lóe lên, Người đeo mặt nạ quỷ mở hai tay ra, vô số băng tuyết ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén xuất hiện ở sau lưng nàng, từng lưỡi dao sắc bén xoay tròn, hợp thành một trận pháp quỷ dị.
Vạn kiếm tề diệt! trong trận pháp lưỡi dao sắc bén, sau mặt nạ quỷ dị, đồ án băng tuyết trong suốt như ẩn như hiện!
Phong Liên Dực ánh mắt lóe lên, trong con ngươi màu tím chiếu đến một mảnh băng tuyết, mênh mông sinh động.
Mắt thấy từng lưỡi dao sắc bén đem băng tuyết tiến vào trong phong sát của hắn, hai bên va chạm vang lên tiếng the thé!
Gió bão bành trướng một chút, sau đó nổ tung, gió bão thổi mạnh khiến cây cối xung quanh suýt bị nhổ tận gốc, mà vô số cục băng cũng vỡ tứ tán, người xui xẻo đều bị ngộ thương!
Nhưng vẫn có hai thanh lưỡi dao sắc bén ở trong không khí tranh chấp!
Một thanh dao phong vô hình!
Một thanh dao băng!
Hoàng Bắc Nguyệt ngưng tụ ánh mắt, hai tay tạo thành chữ thập, nhanh chóng kết ấn, ngón tay chỉ về phía trước, dao băng liền hướng về trước mặt Phong Liên Dực.
Mà cùng lúc đó, Phong Liên Dực cũng phất một ống tay áo, dao phong cũng hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt!
Hai người đồng thời ra tay, sức mạnh đều nhanh chóng mà chuẩn xác, hướng về điểm yếu của đối phương.
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên, trong nháy mắt bóng dáng liền biến mất trong không khí. Tốc độ cực nhanh, khiến người bình thường không nhìn được hướng di chuyển của nàng
Tuy nhiên Phong Liên Dực lại ngoại lệ, hắn tản mạn ngẩng đầu, liếc mắt thấy ở một chỗ trong không khí có chút máu vẩy ra.
Xem ra, dao phong của hắn đả thương được nàng!
Mà dao băng của Hoàng Bắc Nguyệt tới trước mắt hắn, đột nhiên xung quanh một trận gió thổi tới, gió nhẹ hây hẩy bao quanh người hắn, tựa hồ không có sức mạnh, nhưng khi dao băng tiếp xúc đến trận gió lại leng keng một tiếng rơi mặt đất, vỡ thành vô số cục băng.
Ở kết giới Công chúa Anh Dạ trừng mắt nhìn hết thảy, nhìn hắn vẫn không nhúc nhích, động tác mây trôi gió thoảng, nhưng lại ngăn một chiêu của Bắc Nguyệt, mà Bắc Nguyệt...
Phong Liên Dực thản nhiên cười ngẩng đầu, nói: Ra đi, ngươi thua.
Thắng bại cao thấp, ai cũng nhìn ra được.
Thực lực của người đeo mặt nạ quỷ quả thật không thể khinh thường, thậm chí có thể đạt đến cảnh giới cường đại khủng bố!
Vừa rồi một chiêu vạn kiếm tề diệt , nếu không phải là Tu La vương, sợ rằng rất nhiều người đã sớm bị chết dưới vô số dao băng sắc bén khủng bố.
Mỗi một thanh dao băng đều sắc bén, hơn nữa góc độ rất xảo quyệt, căn bản không thể tránh được!
Vừa rồi đánh vào gió, cục băng bị vương vãi ra cũng khiến không ít cao thủ bị thương, có thể thấy trình độ lợi hại thế nào.
Hơn nữa, có thể bất phân thắng bại với phong sát của Thành Tu La đã là đỉnh cao mà người bình thường cả đời cũng khó với tới được.
Chẳng lẽ, nàng còn muốn chờ Tu La vương triệu hồi ra Ma thú Vương tộc sao?
Vừa rồi đối phó với thanh dao băng cuối cùng đã mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Ma thú Vương tộc. Mặc dù Tu La vương không gọi hắn. Tuy nhiên từ xưa đến nay làm Ma thú Vương tộc bảo vệ Thành Tu La, Lệ Tà ít khi đợi Tu La vương gọi về, khi hắn gặp phải nguy hiểm, tự nhiên đến bảo vệ hắn.
Người đeo mặt nạ quỷ đã bị thương, thua, thực lực chênh lệch rõ ràng như thế, nàng sao có thể chạy thoát được!
Tuy nhiên...
Mùa đông, không khí rét lạnh, giọng nói chậm chạp lạnh khô khốc truyền tới.
Thua? Chưa chắc.
Một đoạn cung tường bị dao băng xuyên thủng, sau đó, một nữ tử hoa lệ cung trang xinh đẹp chậm rãi đi tới.
Hoàng, hoàng hậu! Có người lớn tiếng kinh hô!
Tại sao lại là Hoàng hậu nương nương tới?
Tinh tế nhìnlại, phía sau hoàng hậu là Người đeo mặt nạ quỷ, dao băng trong tay, không khách khí đặt ở cổ nàng.
Ngụy Yên Nhiên sắc mặt trắng bệch, hai tay bị hai gông xiềng hàn băng quấn quanh, không thể hành động thiếu suy nghĩ, thấp giọng nói: Ngươi muốn gì?
Không muốn gì, mượn quý thể Hoàng hậu nương nương dùng một lát mà thôi. Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.
Ngụy Yên Nhiên hung hăng cắn môi, thấp giọng nói: Ngươi là tội phạm quan trọng bị Nước Bắc Diệu truy nã. Ngươi có tin ta nói ra thân phận của ngươi, xem Nước Bắc Diệu cùng Nước Nam Dực có thể vì thế mà khai chiến hay không?
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cười nói: Hoàng hậu muốn nói thì nói đi, hai nước đánh nhau, Ngụy võ thần Nước Đông Ly ngồi xem hổ đấu, ngư ông đắc lợi, cuối cùng diệt Nước Tây Nhung thực lực yếu nhất. Ngụy võ thần nhất thống thiên hạ, Ngụy Tam tiểu thư công lao không nhỏ .
Ngụy Yên Nhiên phẫn hận xiết chặt hai tay, Nguyệt Dạ chết tiệt, hiểu rất rõ nàng!
Biết trong lòng nàng thống hận nhất là Ngụy võ thần, làm Nước Bắc Diệu khai chiến với Nước Nam Dực, người được lợi nhất tất nhiên là Ngụy võ thần, nàng sẽ không cam tâm giúp hắn một cơ hội tốt đẹp như vậy!
Hơn nữa, một mình Bắc Nguyệt quận chúa, cũng không dậy nổi cuộc chiến giữa hai nước, nhiều lắm chỉ khiến hai bên trở mặt.
Lúc nhìn thấy truy nã bảng, nàng biết Nguyệt Dạ đúng là Bắc Nguyệt quận chúa của Nước Nam Dực, nàng chọn giấu diếm vì không muốn để Ngụy võ thần được lợi thế.
Yên Nhiên tiểu thư, ta vẫn biết ngươi là người tốt, ngươi giúp ta lúc này, đại ân đại đức, Hoàng Bắc Nguyệt vĩnh viễn khắc trong tâm khảm, ngày khác nếu muốn, ta nhất định không do dự vượt lửa qua sông. Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Hừ! Chỉ bằng ngươi có thể hồi báo gì cho Bổn cung? Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nói, Ta không nói ra thân phận của ngươi, không phải muốn giúp ngươi, mà là không muốn lão cẩu gian tặc Ngụy võ thần chiếm lợi thế!
Ta biết, ngươi chỉ mất công giơ tay nhấc chân thôi. Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn Phong Liên Dực nói: Huống chi bản《nguyệt phách》, coi như là ta hồi báo ngươi đi.
Nghe nói lời ấy, Ngụy Yên Nhiên sắc mặt lập tức trắng bệch, kiêu căng hất cằm nói: Ta không biết ngươi đang nói gì!
Không biết không sao, tiểu thư Yên Nhiên chỉ cần lần này đưa chúng ta an toàn ra ngoài, chuyện ngọc tiêu cùng nhạc khúc ta có thể tạm thời không truy cứu. Hoàng Bắc Nguyệt đâm nhẹ dao băng trong tay nàng trên da thịt Ngụy Yên Nhiên hỏi, Thế nào?
Ngụy Yên Nhiên cắn môi, gật đầu nhẹ một cái.
Hiện tại mọi thứ nàng thật vất vả mới đạt được, chỉ cần có được những thứ này, nàng tin sẽ sớm đoàn tụ cùng mẫu thân. Thế lực Nước Bắc Diệu sẽ mang nhiều lợi thế cho nàng, ít nhất Ngụy võ thần không dám làm khó mẹ con họ.
Chỉ cần để mẫu thân trải qua an ổn, trên lưng nàng bêu danh bất cứ thứ gì cũng không sao cả!
Ngọc tiêu cùng bản nhạc 《 nguyệt phách 》đúng là pháp bảo duy nhất để nàng có thể sống yên phận.
Nhìn thấy nàng gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt liền nhếch khóe miệng, cẩn thận kèm Ngụy Yên Nhiên đi ra ngoài.
Phong Liên Dực vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động, ánh mắt vô cùng lãnh đạm nhìn về phía bọn họ, có vẻ người bị kèm hai bên không quan trọng, không có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương mĩ mạo như thế, tại hạ không nỡ để nàng hương tiêu ngọc vẫn, cho nên thỉnh cầu bệ hạ mở rộng cửa, thả chúng ta ra ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, mặc kệ ánh mắt phẫn xung quanh.
Không sao cả, từ xưa đến nay binh bất yếm trá.
Không phải nàng không muốn quyết đấu cùng Phong Liên Dực, nàng rất muốn xem Ma thú Vương tộc lợi hại thế nào. Mỗi lần động thủ với hắn, hắn cũng không gọi về Ma thú Vương tộc.
Thực lực của hắn đã rất lợi hại, nếu có Ma thú Vương tộc, vậy chẳng phải là cấp bậc biến thái?
Nàng rất tò mò, muốn thử dò xét thực lực của hắn rốt cục cường đại đến mức nào, cho dù có Ma thú Vương tộc, nàng cũng không sợ, đánh một hồi thì đánh một hồi.
Chỉ là, hôm nay có Anh Dạ bên cạnh, nàng không thể liều chết đả đấu với Phong Liên Dực, nhỡ nàng bị thương, Anh Dạ làm sao bây giờ?
Diễm Tâm Sư đúng là dã thú, mỗi người trong thành Tu La đều là dã thú!
Bọn họ không có nhân tính, không giữ chữ tín, chờ nàng bị tổn thương, bọn họ sẽ thực sự trở thành dã thú nhào lên.
Nàng sẽ không cho phép phát sinh chuyện như vậy.
Cho nên... Đừng trách nàng gian trá hèn hạ.
Ngụy Yên Nhiên coi như phối hợp nhìn Phong Liên Dực, đôi mắt xinh đẹp chớp động lệ quang trong suốt.
Hoàng thượng.... Nàng giơ tay lên, đáng thương cầu cứu Phong Liên Dực, nhưng ánh mắt của hắn không nhìn nàng mà nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt.
Nàng quả thật bị thương, thương rất nặng ở trên vai, cả cánh tay phải bị thương dường như mất năng lực hoạt động.
Vì bắt được hoàng hậu Ngụy Yên Nhiên, nàng không tiếc để cánh tay của mình bị thương, phân tán lực chú ý của hắn, để nàng một lần thành công!
Nữ nhân này, trong một khắc giao chiến đã tính hết đường lui. Tính toán theo hướng nàng có lợi nhất. Trong lòng nàng rất tinh tường, không có bất cứ do dự gì.
Tính cách quả quyết lãnh khốc như thế, hắn thấy rất thú vị!
Ngươi giết nàng cũng được, nhưng ngươi phải trả lại cho trẫm một người thổi tiêu khác. Phong Liên Dực lạnh lùng nói, con ngươi màu tím sậm căn bản không nhìn về phía hoàng hậu.
Theo đồn đãi hắn giữ vững lập trường trước ý kiến của mọi người, lập Ngụy Yên Nhiên làm hoàng hậu.
Đồn đãi hắn không có bất cứ phi tần nào, hàng đêm độc sủng Ngụy Yên Nhiên.
Hắn không thể không có chút cảm tình nào đối với Yên Nhiên, lãnh khốc dứt khoát như thế, hắn muốn diễn trò cho nàng thấy sao?
Hoàng Bắc Nguyệt không nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngụy Yên Nhiên, chỉ cười lạnh nói: Bệ hạ không cần giả bộ không thèm để ý? Nếu hoàng hậu ở trong cung bị kèm hai bên. Mà Hoàng thượng lại không chút động lòng, cổ động thích khách giết hoàng hậu, người của Nước Đông Ly biết thì sao bỏ qua được?
Đừng lấy bất luận kẻ nào đến uy hiếp Trẫm, Nước Đông Ly không chịu bỏ qua thì sao? Phong Liên Dực lãnh ngạo nói, tựa hồ căn bản không để Nước Đông Ly vào mắt.
Hoàng Bắc Nguyệt nao nao, hắn thật không phải diễn trò sao?
Nàng đã sớm giết người không chút động lòng, nhưng đối với Ngụy Yên Nhiên, nàng vẫn không muốn xuống tay.
Một phụ nữ đáng thương mà thôi, cần gì phải làm khó nàng?
Cầu hắn! Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, trong tay dao băng hung hăng đâm trên cổ Ngụy Yên Nhiên.
Ngụy Yên Nhiên nước mắt lã chã, Ngươi cũng thấy đấy, hắn căn bản không cần ta...
Hắn chỉ quan tâm buổi tối có người thổi khúc nhạc cho hắn, khúc nhạc có thể trấn an đau nhức do độc phát.
Bởi vì trùng hợp nàng thổi khúc nhạc, hắn mới có thể lập nàng làm hậu.
Việc này không có bất cứ tình cảm gì, người khác không biết, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ.
Chỉ cần người thổi khúc nhạc đó, cũng có thể trở thành hoàng hậu, nàng Ngụy Yên Nhiên chỉ là may mắn một chút mà thôi.
Không, nguồn gốc may mắn chính là Người đeo mặt nạ quỷ bị hắn bức không có chỗ thối lui.
Ngụy Yên Nhiên hai tay run rẩy, từ trong lòng lấy ra một chiếc tiêu bạch ngọc, nàng vừa mới từ Cung Vị Ương trở về, chiếc tiêu giúp nàng có hết thảy vẫn luôn mang theo bên người, không dám để nó rời khỏi chính mình.
/1058
|