Phong Liên Dực không vui lạnh giọng nói: Đúng thì sao?
Hoàng Bắc Nguyệt ha ha cười rộ lên, Như thế nào? Bệ hạ cảm giác ta nên như thế nào? Người nơi đó, tất cả là người nhà của ta!
Bắt đầu từ hôm nay không phải. Phong Liên Dực quyết đoán nói, Lúc ngươi tới đây, trên đời này đã hoàn toàn không có Nguyệt phu nhân, ngươi nhớ chưa?
Hoàng Bắc Nguyệt âm lãnh nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt có thể giết chết một con hổ hung mãnh!
Ta nhớ kỹ, trên đời đương nhiên không có Nguyệt phu nhân! Hoàng Bắc Nguyệt bỏ lại hắn, đi nhanh đi lên phía trước, nàng biết phát sinh chuyện lớn, giờ phút này không liên lạc được với Nến Đỏ, bọn họ nhất định rất lo lắng cho nàng!
Mới đi hai bước, phía sau một tay đưa đến, bắt được cánh tay của nàng, giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu: Ngươi đi đâu vậy?
Sứ quán cháy, ta không thể trở về xem một chút sao? Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng đẩy tay hắn ra.
Ngươi trở về cũng vô dụng, không nhìn thấy cái gì hết. Phong Liên Dực lãnh khốc nói, Trẫm sẽ an bài đưa di thể bọn họ về Nước Nam Dực, toàn bộ cũng hậu táng.
Hậu táng? sứ thần nước ta bị giết ở Nước Bắc Diệu, các ngươi tưởng hậu táng thì có thể giải quyết vấn đề sao? Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng, Chuyện trọng đại, nhưng bệ hạ lại cẩu thả như thế, làm cho lòng người giá lạnh! ,
Trẫm sẽ giúp ngươi bắt được hung thủ trừng phạt, còn lại ngươi muốn thế nào, Trẫm không thể làm người chết hổi sinh!
Ta chỉ muốn đi nhìn một cái mà thôi. Hoàng Bắc Nguyệt nói, chỉ cần đi ra khỏi đây là có thể xác định đám người Anh Dạ an toàn.
Có lẽ trên mặt nàng có chút bi thương, Phong Liên Dực cũng không thể không thay đổi sắc mặt, rốt cuộc gật đầu, Trẫm mang ngươi đi xem.
Cả tòa dịch quán đều bị trọng binh bao vây, đặc biệt sứ quán Nước Đông Ly bị vây chặt, ngay cả con ruồi cũng không lọt ra được!
Đi ngang qua sứ quán Nước Đông Ly, Hoàng Bắc Nguyệt rất khó hiểu nhìn.
Phong Liên Dực nói: người của Nước Tây Nhung nhìn thấy người của Ngụy võ thần đi ra khỏi đám cháy. Mà lệnh bài bọn họ cũng bị một người chết cầm trong tay. Nước Đông Ly rất có hiềm nghi.
Ngụy võ thần.... Lại là Ngụy võ thần, Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt, suy nghĩ một chút chuyện đã qua, dường như có chút kỳ hoặc.
Ngụy võ thần là con hồ ly đa mưu túc trí, sao lại để người của mình để lệnh bài ở hiện trường chứ? Hơn nữa, giết sứ thần Nước Nam Dực thì được cái gì?
Không hề có động cơ, hắn không thể giết người!
Ngụy võ thần là quốc trượng, lại là quyền thần củ Nước Đông Ly, nếu hắn thật sự là hung thủ, bệ hạ sẽ giết hắn mà đắc tội với Nước Đông Ly sao? Hoàng Bắc Nguyệt thử thăm dò hỏi.
Trẫm nói sẽ báo thù cho ngươi, sẽ không nuốt lời. Phong Liên Dực thản nhiên nói.
Trong xe ngựa, hai người ngồi đối diện với nhau, ánh mắt của hắn thâm thúy trầm lạnh, hoàn toàn không thể nhìn thấu ý nghĩ sâu trong nội tâm của hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt hạ xuống con ngươi gật gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: Bệ hạ nếu đáp ứng, ta sẽ chờ bắt được hung thủ thì đưa hắn ngũ mã phân thây! ,
Phong Liên Dực ngẩn ra, trong nháy mắt cảm giác trong giọng nói nàng sâu kín như hiểu rõ cái gì, nhưng nhìn khuôn mặt rung động lòng người kia dường như lại không phát hiện được gì.
Là ảo giác sao? Có đôi khi cảm giác nàng rất thông minh, cái gì cũng biết, nhưng đôi khi lại cảm giác nàng kỳ thật không biết gì hết.
Hoàng thượng giá lâm, bên này phụ trách tướng lĩnh liền mang người đi tiếp giá. Những tiểu tướng lần đầu tiên nhìn thấy hoàng đế, vội vàng nhịn thở gấp, cúi đầu, không ai dám ngẩng lên liếc mắt một cái.
Bọn họ cúi đầu, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn chân của hoàng đế. Từ trong xe ngựa đi ra, hắn lại xoay người đỡ một nữ tử từ trên xe xuống.
Nữ tử? Chẳng lẽ là Hoàng thượng cùng hoàng hậu cùng đi?
Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, bên kia chính là sứ quán của Nước Đông Ly, Hoàng hậu nương nương nghe nói cha của mình xảy ra chuyện, chính mình muốn đi ra nhìn một lần.
Những người này một lòng tưởng Đế hậu giá lâm, liền lập tức hô to: Cung nghênh Hoàng thượng, cung nghênh hoàng hậu!
Hoàng Bắc Nguyệt đi xuống xe ngựa ngẩn ra, hoàng hậu? Dưới cái khăn che mặt khóe miệng nhếch lên, lộ ra độ cong châm chọc.
Vừa vặn trong lòng Phong Liên Dực có chút vui vẻ, nghe binh lính hô như vậy biết là sai, hoàng hậu cũng không đến, nhưng hắn cũng không nói thẳng, bên cạnh tiểu thái giám lập tức muốn lên tiếng nhắc nhở những người đó, lại bị hắn đưa tay ngăn lại.
Cúi đầu muốn nhìn phản ứng của nàng thế nào, song ở dưới cái khăn che mặt mông lung, chỉ thấy bên khóe miệng nụ cười châm chọc, đột nhiên ánh mắt của hắn nguy hiểm nheo lại.
Không nói thêm gì, hắn đi vào trước, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bốn phía, đã nhìn thấy người của Nước Tây Nhung đi tới liếc bên này một cái đã vội vã trở về.
Hoàng Bắc Nguyệt không một tiếng động đi vào.
Sứ quán của Nước Nam Dực bị đốt thành một đống đổ nát, bên trong thi thể bị mang ra, đặt ở một bên, Hoàng Bắc Nguyệt muốn đi qua xem một chút lại bị thị vệ ngăn trở.
Thi thể đã cháy sạch không thể phân biệt, phu nhân đừng nên nhìn, tránh bị kinh hách. Diễm Tâm Sư vội vã chạy tới nói.
Nhìn thấy bệ hạ đối xử tốt với nữ nhân này, vẫn tự mình mang nàng tới đây, bọn họ sao dám không cung kính nàng một chút đây?
Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt nhìn lướt qua đám thi thể này, hỏi: Tào công tử ở đâu?
Nghe nàng vừa mở miệng liền hỏi Tào công tử, Diễm Tâm Sư cũng có chút do dự liếc nhìn Tu La vương, sợ nói sai bị trừng phạt, thấy Phong Liên Dực mặt không biểu cảm, hắn mới nói: Thi thể Tào công tử thả ở trong phòng....
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng hồi hộp, nghĩ thầm chẳng lẽ lúc ấy thật quá khẩn cấp nên Nến Đỏ chỉ kịp cứu Anh Dạ, mà Tào Tú Chi liền gặp nạn?
Nếu như vậy, nàng sẽ tự trách thật lâu. Lúc ấy nàng để Tào Tú Chi làm sứ thần đến Nước Nam Dực, nếu hại chết hắn, nàng trở về biết ăn nói thế nào với Hoài Bắc Hầu?
Nàng lập tức đẩy Diễm Tâm Sư ra, vội vội vàng vàng đi vào phòng ốc ngổn ngang, dọc đường đi gập ghềnh, nàng đang mang thai nhiều lần đều suýt ngã sấp xuống, người xem hãi hùng khiếp vía.
Vừa vào phòng, nàng lập tức ngồi ở bên cạnh một xác chết, cũng không sợ xác chết bị đốt trọi có bao nhiêu khủng bố, trực tiếp xốc vải trắng che xác chết ra xem.
Một loạt động tác cơ hồ không trải qua cân nhắc, có thể thấy hi vọng từ sâu trong nội tâm nàng. Nàng quan tâm Tào Tú Chi như vậy, có thể đè xuống sợ hãi trong lòng, dù hắn chỉ là xác chết cũng vội đến xem.
Phong Liên Dực lạnh lùng liếc nàng một cái, tựa hồ tâm tình thật không tốt, sắc mặt âm trầm khủng bố, Diễm Tâm Sư nghĩ muốn bẩm báo với hắn, nhưng nhìn sắc mặt hắn liền ngậm miệng không dám nói tiếp nữa.
Bệ hạ, Âm Hậu phái người tới. Do dự một chút, Diễm Tâm Sư tiến lên nói, Đúng là Vị Ương.
Phong Liên Dực gật đầu, cũng không muốn nhìn về phương hướng Hoàng Bắc Nguyệt, xoay người đi ra cùng Diễm Tâm Sư.
Mà Hoàng Bắc Nguyệt lật vải trắng trên xác chết kia ra thì lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn là người này mặc dù mặc quần áo của Tào Tú Chi, nhưng không phải hắn.
Trên lỗ tai Tào Tú Chi đeo một cái vòng tai Phỉ Thúy rất tinh sảo. Nàng từng nghe hắn nói, hắn sở dĩ không bị ảo thuật hoặc mị thuật đều là do vòng tai Phỉ Thúy này. Hắn cũng không biết đó là bảo vật gì, chỉ biết lúc sinh ra có một vị cao nhân biếu tặng.
Vòng tai bên tai trái của hắn rất bí ẩn, người bình thường rất khó phát hiện, mà hắn cũng rất quý trọng, chưa bao giờ tháo ra.
Cho nên khi xốc lên vải trắng, đầu tiên Hoàng Bắc Nguyệt liền xem tai trái của hắn, không thấy vòng tai Phỉ Thúy nho nhỏ thì an tâm.
Chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ tro bụi dính trên váy, trong lòng yên lặng liên lạc với Băng Linh Huyễn Điểu.
Băng, đi tìm Nến Đỏ cùng Công chúa Anh Dạ, sau khi tìm được nói cho họ biết lập tức về Nước Nam Dực, không cần chờ ta.
Chủ nhân, vậy ngươi thì sao? Băng Linh Huyễn Điểu có chút không yên lòng, nàng hiện tại ở bên cạnh Tu La Vương, là chỗ nguy hiểm nhất thế giới.
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, đã nói: Có Tiểu Hổ đi theo ta, không sao, lúc ngươi tìm được Nến Đỏ thì để cô ấy tới tìm ta là được.
Vâng Băng Linh Huyễn Điểu lặng yên không một tiếng động đi xa.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi ra ngoài, bên ngoài có tiếng người nói chuyện truyền đến: Ngụy đại nhân, Hoàng hậu nương nương không ở đây, ngươi đi vào cũng vô dụng!
Lão phu vừa rồi rõ ràng nghe thấy tiếng của hoàng hậu, đừng lừa gạt lão phu! Ngụy võ thần giọng nói sang sảng vang lên. Vừa rồi thị vệ nhận sai người, hô sai nên Ngụy võ thần nghe thấy, hắn tưởng Ngụy Yên Nhiên tới nên vội vàng đi ra.
Cũng do hiện tại bọn họ trở thành người bị tình nghi, sao có thể không nóng nảy đây?
Nếu như không phải chống đỡ thân phận quốc trượng, hắn đã sớm xông ra! Nhưng đi sứ, hắn đường đường là Nhiếp Chính Vương, há có thể chạy trốn?
Huống hồ, Nước Bắc Diệu cùng Tu La quan hệ chặt chẽ, bên cạnh Phong Liên Dực đều là Người của Thành Tu La, nhỡ chọc giận Thành Tu La, hắn có chết cũng không hết tội!
Trên đời này, có mấy người dám trêu chọc Người của Thành Tu La?
Hắn muốn thông qua con gái mình không chỉ kết minh cùng Nước Bắc Diệu, còn muốn quan hệ với Thành Tu La, như vậy không thể tốt hơn.
Ngụy võ thần mạnh mẽ xông tới, tưởng rằng có thể nhìn thấy con gái mình, vừa ngẩng đầu lại nhìn một phụ nữ che mặt, đang mang thai.
Nữ nhân này hắn đã từng gặp, là Nguyệt phu nhân, một trong mười vị tiểu mỹ nhân đi theo Tào Tú Chi.
Trận đại hỏa này làm toàn bộ sứ thần Nước Nam Dực táng thân trong biển lửa, không ngờ vị Nguyệt phu nhân này vẫn còn sống.
Nguyệt phu nhân. Ngụy võ thần ngẩng đầu nhìn quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng Ngụy Yên Nhiên, vừa rồi đúng là nghe được có người hô hoàng hậu.
Ngụy đại tướng quân tìm ai vậy? Hoàng Bắc Nguyệt biết hắn muốn tìm ai, nhưng lại giả vờ hỏi.
Ngụy võ thần nói: Vừa rồi có phải phượng giá của hoàng hậu tới không?
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: Phượng giá không tới, Ngụy đại tướng quân sợ sao?
Ngụy võ thần không nghĩ Nguyệt phu nhân cũng châm chọc, nghĩ thầm nữ nhân này cũng tưởng hắn động thủ với sứ thần Nước Nam Dực, bởi vậy ghi hận hắn.
Nguyệt phu nhân, việc này không liên quan đến lão phu, ngươi đừng tin lời đồn đãi mà hiểu lầm lão phu.
Ngụy đại tướng quân nói sai rồi, giữa ngươi và ta không có hiểu lầm, chỉ có kết ân oán năm xưa thôi.
Ân oán năm xưa? Ngụy võ thần mơ hồ, Nguyệt phu nhân tuổi còn nhỏ, làm sao có thể cùng hắn có ân oán năm xưa? Nguyệt phu nhân có ý gì?
Hoàng Bắc Nguyệt thản thiên cười cười, không muốn nói tiếp với hắn, nhưng ánh mắt lạnh lùng liếc hắn một cái, Vừa rồi Hoàng thượng đã nói, bắt được người hành hung, nhất định nghiêm trị không tha, năm ngựa xé xác cũng đáng. Nhưng ta thấy không được, tính mạng của Ngụy đại tướng quân, tiểu nữ trong lòng rất muốn lấy, sao có thể dễ dàng đưa cho người khác?
Nếu vừa rồi chỉ nói lời châm chọc ngấm ngầm hại người thì hiện tại, Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn khiêu khích hắn!
Ngụy võ thần nhất thời giận dữ, thấp giọng quát: Nguyệt phu nhân, ngươi rốt cục có ý gì?
Có ý gì? Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, Ngụy đại tướng quân thật sự là quý nhân hay quên, hoặc thái tử quý quốc không chuyển lời nhắn nhủ của tại hạ với Đại tướng quân. Tuy nhiên không sao, ta sẽ lặp lại một lần nữa, đầu của ngươi, ta chỉ tạm thời gửi lại trên cổ, ta rất nhanh sẽ tới lấy đi.
Ngụy võ thần sắc mặt trầm lạnh xống, hắn quả thật có chút quen thuộc lời nói này, mơ hồ nhớ thái tử thật sự đã từng nói mấy câu này với hắn.
Đó là nhiều năm trước kia, thái tử đi sứ Nước Nam Dực, vì một con thần thú của Nước Nam Dực, nhưng cuối cùng thất bại mà về, nghe nói gặp gỡ một vị cao thủ rất lợi hại, suýt không về được!
Sau khi trở về, Thái tử sợ hãi tìm hắn nói mấy câu như vậy, lúc ấy hắn căn bản không để ở trong lòng, chỉ là tùy ý cười to rồi cho qua.
Trên đời này cao thủ muốn khiêu chiến hắn rất nhều, hắn nào có thời gian rỗi nhớ một người?
Nhưng hắn vạn lần không ngờ, năm năm sau, ở Nước Bắc Diệu, hắn lại nghe được lời giống vậy!
Ngươi, ngươi rốt cục là ai? Ngụy võ thần lớn tiếng quát hỏi.
Hắn nhớ kỹ lúc thái tử nói không thấy rõ bộ dáng người nọ, tuy nhiên vóc người thấp bé, hơn nữa mặc một áo choàng màu đen, không thấy rõ dung mạo.
Nguyệt phu nhân duyên dáng yêu kiều, căn bản không giống hình dung như vậy, trừ phi năm năm trước cô ta là một tiểu cô nương. Nhưng một tiểu cô nương đã lợi hại khiến thái tử cũng sợ hãi như vậy, thật nực cười.
Hoàng Bắc Nguyệt chưa trả lời hắn, lãnh ngạo đi qua bên cạnh hắn, chỉ để lại câu tiếp theo: Ngươi rất nhanh sẽ biết.
Ngụy võ thần kinh hãi, muốn đuổi theo hỏi, vửa mở miệng đã thấy Thiên đại Đông Nhi của Nước Tây Nhung đứng trước cửa.
Ngụy đại tướng quân có chuyện gì? Vẫn muốn giết người diệt khẩu sao? Thiên đại Đông Nhi châm chọc nói, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt bình yên vô sự đi ra liền cười lạnh với Ngụy võ thần.
Ngụy võ thần có quyền thế ở Nước Đông Ly, chưa bao giờ bị hai người phụ nữ nào đùa cợt châm chọc như vậy? Âm lãnh liếc bọn họ một cái, hai phụ nữ này hắn sẽ xử lý sau!
Thiên đại các hạ tới thật kịp thời. Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười vớiThiên đại Đông Nhi.
Ta tưởng hoàng hậu tới, bởi vậy cố ý đi qua, không biết tại sao Nguyệt phu nhân lại ở đây? Ta nghĩ ngươi đêm qua bị lửa thiêu cháy, nhưng hiện tại xem ra, ngươi sống rất tiêu diêu tự tại.
Ta mạng lớn, nào dễ chết như vậy được?
Ngươi quả thật mạng lớn. Hơn nữa cho tới bây giờ vận may cũng tốt.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, vận may không thể ngẫu nhiên tới được.
Hai người sóng vai đi ra ngoài cửa, tùy ý nói chuyện, vẫn duy trì khoảng cách, không có nụ cười, không có đặc biệt thân thiết, giống như người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt.
Vừa đi ra ngoài cửa, liền nghe thấy Diễm Tâm Sư nói: Vị Ương tôn thượng, xin mời trở về bẩm báo với Âm Hậu, bệ hạ ở đây tất cả đều tốt, Âm Hậu không cần lo lắng, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ tốt bệ hạ.
Sư, Âm Hậu biết ngươi sẽ không làm ngài thất vọng, chờ sau khi trở về, Âm Hậu sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi. Tiếng nữ nhân lạnh lùng vang lên.
Đa tạ Âm Hậu! Diễm Tâm Sư cao hứng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên dừng bước chân, vẻ mặt lắng đọng lại, trong lòng lộp bộp, âm thầm nói: lần này vận may cũng hết!
Thiên đại Đông Nhi từng bước đi ra ngoài, thấy nàng dừng lại liền quay đầu nhìn nàng, chờ nghe thấy tiếng của Vị Ương mới chợt hiểu. Nhớ tới lúc ở Thành Tu La Vị Ương động thủ cùng Hoàng Bắc Nguyệt!
Hơn nữa Hoàng Bắc Nguyệt còn bị ả bắt lại, nhất định Vị Ương đã gặp Hoàng Bắc Nguyệt!
Nếu Vị Ương nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, vậy thân phận của nàng nhất định bị vạch trần!
Trên bảng truy nã, Người đeo mặt nạ quỷ, thân phận này một khi bại lộ, tất cả mọi người Thành Tu La sẽ điên cuồng đuổi giết nàng!
Mau vào đi! Thiên đại Đông Nhi thấp giọng nói.
Không đợi nàng nhắc nhở, Hoàng Bắc Nguyệt đã lui về phía sau, nhưng vì được Phong Liên Dực để ý nên Diễm Tâm Sư cũng hết sức chú ý nàng. Từ lúc Hoàng Bắc Nguyệt đi ra, hắn đã nhìn thấy, bởi vậy ngẩng đầu hô: Nguyệt phu nhân, bệ hạ chờ ngài ở trong xe ngựa.
Hắn vừa dứt lời, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Thiên đại Đông Nhi ngây ngẩn cả người. Lúc Vị Ương nghe được câu bệ hạ chờ ngài ở trong xe ngựa , lập tức quay đầu sang, trong ánh mắt lạnh như băng mang theo sát khí nồng đậm!
Bọn họ đã đứng ở ngoài cửa, căn bản không thể tránh, Vị Ương liếc mắt một cái liền thấy Hoàng Bắc Nguyệt. Hai cặp mắt đấu với nhau, có thể nhìn thấy sát ý trong ánh mắt đối phương.
Hoàng Bắc Nguyệt.... Vị Ương thì thào nói, dường như có chút không xác định.
Diễm Tâm Sư mơ hồ nghe nhưng không rõ, bởi vậy lên tiếng hỏi: Vị Ương tôn thượng, ngươi nói gì thế? Đó là Nguyệt phu nhân, bệ hạ rất để tâm cô ta, chuyện này, ta chưa kịp nói cho ngươi.
Diễm Tâm Sư cố ý đè thấp giọng nói, sợ Hoàng Bắc Nguyệt nghe được.
Nhưng Vị Ương nghe xong, bả vai lại không thể ức chế run rẩy, trong con ngươi sát khí lạnh liệt bùng phát, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nói: Hoàng Bắc Nguyệt! Quả nhiên là ngươi!
Vừa dứt lời, một bên nắm binh khí, không thèm nói đạo lý, chém mạnh về phía Hoàng Bắc Nguyệt.
Vị Ương tôn thượng! Diễm Tâm Sư không rõ lý do, cực kỳ hoảng sợ. Vị Ương làm sao vậy? Đã nói Nguyệt phu nhân là người mà bệ hạ rất để tâm mà ả vẫn muốn động thủ, chán sống sao?
Nguyệt phu nhân là người bình thường, sao có thể là đối thủ của Vị Ương?
Hắn muốn ra tay nhưng kịp, chỉ thấy trên thân kiếm của Vị Ương có hai con rắn băng tuyết xoay quanh mà lên, khí thế hung mãnh sắc bén lao về phía Hoàng Bắc Nguyệt!
Không khí vốn lạnh như băng, nhưng vì chiêu thức của Vị Ương mà trong khoảnh khắc càng buốt giá!
Chỉ trong nháy mắt, hai con rắn băng lao xuống chỗ Hoàng Bắc Nguyệt. Chỗ nàng đứng lập tức nổi lên mưa băng thật lớn. Mưa băng phóng lên cao, nhanh chóng ngưng kết thành bông tuyết rơi xuống.
Diễm Tâm Sư trợn mắt há hốc miệng, chỉ trong nháy mắt mà thôi, cái gì cũng kết thúc.
Kia, Nguyệt phu nhân kia chết rồi?
Nhìn mưa băng từ từ tiêu tán đi, trong tầm mắt chậm rãi xuất hiện tại núi băng rất lớn. Diễm Tâm Sư thật sự là khóc không ra nước mắt, có thể nói trong lòng hắn cũng lạnh như băng.
Vị Ương điên cuồng cười rộ lên: Chết đi, lần này ả nhất định đã chết!
Diễm Tâm Sư ngã ngồi dưới đất, đùa sao, lần này nhất định không giỡn được.
Làm sao vậy? Phía sau vang lên giọng nói lạnh liệt.
Hoàng Bắc Nguyệt ha ha cười rộ lên, Như thế nào? Bệ hạ cảm giác ta nên như thế nào? Người nơi đó, tất cả là người nhà của ta!
Bắt đầu từ hôm nay không phải. Phong Liên Dực quyết đoán nói, Lúc ngươi tới đây, trên đời này đã hoàn toàn không có Nguyệt phu nhân, ngươi nhớ chưa?
Hoàng Bắc Nguyệt âm lãnh nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt có thể giết chết một con hổ hung mãnh!
Ta nhớ kỹ, trên đời đương nhiên không có Nguyệt phu nhân! Hoàng Bắc Nguyệt bỏ lại hắn, đi nhanh đi lên phía trước, nàng biết phát sinh chuyện lớn, giờ phút này không liên lạc được với Nến Đỏ, bọn họ nhất định rất lo lắng cho nàng!
Mới đi hai bước, phía sau một tay đưa đến, bắt được cánh tay của nàng, giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu: Ngươi đi đâu vậy?
Sứ quán cháy, ta không thể trở về xem một chút sao? Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng đẩy tay hắn ra.
Ngươi trở về cũng vô dụng, không nhìn thấy cái gì hết. Phong Liên Dực lãnh khốc nói, Trẫm sẽ an bài đưa di thể bọn họ về Nước Nam Dực, toàn bộ cũng hậu táng.
Hậu táng? sứ thần nước ta bị giết ở Nước Bắc Diệu, các ngươi tưởng hậu táng thì có thể giải quyết vấn đề sao? Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng, Chuyện trọng đại, nhưng bệ hạ lại cẩu thả như thế, làm cho lòng người giá lạnh! ,
Trẫm sẽ giúp ngươi bắt được hung thủ trừng phạt, còn lại ngươi muốn thế nào, Trẫm không thể làm người chết hổi sinh!
Ta chỉ muốn đi nhìn một cái mà thôi. Hoàng Bắc Nguyệt nói, chỉ cần đi ra khỏi đây là có thể xác định đám người Anh Dạ an toàn.
Có lẽ trên mặt nàng có chút bi thương, Phong Liên Dực cũng không thể không thay đổi sắc mặt, rốt cuộc gật đầu, Trẫm mang ngươi đi xem.
Cả tòa dịch quán đều bị trọng binh bao vây, đặc biệt sứ quán Nước Đông Ly bị vây chặt, ngay cả con ruồi cũng không lọt ra được!
Đi ngang qua sứ quán Nước Đông Ly, Hoàng Bắc Nguyệt rất khó hiểu nhìn.
Phong Liên Dực nói: người của Nước Tây Nhung nhìn thấy người của Ngụy võ thần đi ra khỏi đám cháy. Mà lệnh bài bọn họ cũng bị một người chết cầm trong tay. Nước Đông Ly rất có hiềm nghi.
Ngụy võ thần.... Lại là Ngụy võ thần, Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt, suy nghĩ một chút chuyện đã qua, dường như có chút kỳ hoặc.
Ngụy võ thần là con hồ ly đa mưu túc trí, sao lại để người của mình để lệnh bài ở hiện trường chứ? Hơn nữa, giết sứ thần Nước Nam Dực thì được cái gì?
Không hề có động cơ, hắn không thể giết người!
Ngụy võ thần là quốc trượng, lại là quyền thần củ Nước Đông Ly, nếu hắn thật sự là hung thủ, bệ hạ sẽ giết hắn mà đắc tội với Nước Đông Ly sao? Hoàng Bắc Nguyệt thử thăm dò hỏi.
Trẫm nói sẽ báo thù cho ngươi, sẽ không nuốt lời. Phong Liên Dực thản nhiên nói.
Trong xe ngựa, hai người ngồi đối diện với nhau, ánh mắt của hắn thâm thúy trầm lạnh, hoàn toàn không thể nhìn thấu ý nghĩ sâu trong nội tâm của hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt hạ xuống con ngươi gật gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: Bệ hạ nếu đáp ứng, ta sẽ chờ bắt được hung thủ thì đưa hắn ngũ mã phân thây! ,
Phong Liên Dực ngẩn ra, trong nháy mắt cảm giác trong giọng nói nàng sâu kín như hiểu rõ cái gì, nhưng nhìn khuôn mặt rung động lòng người kia dường như lại không phát hiện được gì.
Là ảo giác sao? Có đôi khi cảm giác nàng rất thông minh, cái gì cũng biết, nhưng đôi khi lại cảm giác nàng kỳ thật không biết gì hết.
Hoàng thượng giá lâm, bên này phụ trách tướng lĩnh liền mang người đi tiếp giá. Những tiểu tướng lần đầu tiên nhìn thấy hoàng đế, vội vàng nhịn thở gấp, cúi đầu, không ai dám ngẩng lên liếc mắt một cái.
Bọn họ cúi đầu, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn chân của hoàng đế. Từ trong xe ngựa đi ra, hắn lại xoay người đỡ một nữ tử từ trên xe xuống.
Nữ tử? Chẳng lẽ là Hoàng thượng cùng hoàng hậu cùng đi?
Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, bên kia chính là sứ quán của Nước Đông Ly, Hoàng hậu nương nương nghe nói cha của mình xảy ra chuyện, chính mình muốn đi ra nhìn một lần.
Những người này một lòng tưởng Đế hậu giá lâm, liền lập tức hô to: Cung nghênh Hoàng thượng, cung nghênh hoàng hậu!
Hoàng Bắc Nguyệt đi xuống xe ngựa ngẩn ra, hoàng hậu? Dưới cái khăn che mặt khóe miệng nhếch lên, lộ ra độ cong châm chọc.
Vừa vặn trong lòng Phong Liên Dực có chút vui vẻ, nghe binh lính hô như vậy biết là sai, hoàng hậu cũng không đến, nhưng hắn cũng không nói thẳng, bên cạnh tiểu thái giám lập tức muốn lên tiếng nhắc nhở những người đó, lại bị hắn đưa tay ngăn lại.
Cúi đầu muốn nhìn phản ứng của nàng thế nào, song ở dưới cái khăn che mặt mông lung, chỉ thấy bên khóe miệng nụ cười châm chọc, đột nhiên ánh mắt của hắn nguy hiểm nheo lại.
Không nói thêm gì, hắn đi vào trước, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bốn phía, đã nhìn thấy người của Nước Tây Nhung đi tới liếc bên này một cái đã vội vã trở về.
Hoàng Bắc Nguyệt không một tiếng động đi vào.
Sứ quán của Nước Nam Dực bị đốt thành một đống đổ nát, bên trong thi thể bị mang ra, đặt ở một bên, Hoàng Bắc Nguyệt muốn đi qua xem một chút lại bị thị vệ ngăn trở.
Thi thể đã cháy sạch không thể phân biệt, phu nhân đừng nên nhìn, tránh bị kinh hách. Diễm Tâm Sư vội vã chạy tới nói.
Nhìn thấy bệ hạ đối xử tốt với nữ nhân này, vẫn tự mình mang nàng tới đây, bọn họ sao dám không cung kính nàng một chút đây?
Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt nhìn lướt qua đám thi thể này, hỏi: Tào công tử ở đâu?
Nghe nàng vừa mở miệng liền hỏi Tào công tử, Diễm Tâm Sư cũng có chút do dự liếc nhìn Tu La vương, sợ nói sai bị trừng phạt, thấy Phong Liên Dực mặt không biểu cảm, hắn mới nói: Thi thể Tào công tử thả ở trong phòng....
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng hồi hộp, nghĩ thầm chẳng lẽ lúc ấy thật quá khẩn cấp nên Nến Đỏ chỉ kịp cứu Anh Dạ, mà Tào Tú Chi liền gặp nạn?
Nếu như vậy, nàng sẽ tự trách thật lâu. Lúc ấy nàng để Tào Tú Chi làm sứ thần đến Nước Nam Dực, nếu hại chết hắn, nàng trở về biết ăn nói thế nào với Hoài Bắc Hầu?
Nàng lập tức đẩy Diễm Tâm Sư ra, vội vội vàng vàng đi vào phòng ốc ngổn ngang, dọc đường đi gập ghềnh, nàng đang mang thai nhiều lần đều suýt ngã sấp xuống, người xem hãi hùng khiếp vía.
Vừa vào phòng, nàng lập tức ngồi ở bên cạnh một xác chết, cũng không sợ xác chết bị đốt trọi có bao nhiêu khủng bố, trực tiếp xốc vải trắng che xác chết ra xem.
Một loạt động tác cơ hồ không trải qua cân nhắc, có thể thấy hi vọng từ sâu trong nội tâm nàng. Nàng quan tâm Tào Tú Chi như vậy, có thể đè xuống sợ hãi trong lòng, dù hắn chỉ là xác chết cũng vội đến xem.
Phong Liên Dực lạnh lùng liếc nàng một cái, tựa hồ tâm tình thật không tốt, sắc mặt âm trầm khủng bố, Diễm Tâm Sư nghĩ muốn bẩm báo với hắn, nhưng nhìn sắc mặt hắn liền ngậm miệng không dám nói tiếp nữa.
Bệ hạ, Âm Hậu phái người tới. Do dự một chút, Diễm Tâm Sư tiến lên nói, Đúng là Vị Ương.
Phong Liên Dực gật đầu, cũng không muốn nhìn về phương hướng Hoàng Bắc Nguyệt, xoay người đi ra cùng Diễm Tâm Sư.
Mà Hoàng Bắc Nguyệt lật vải trắng trên xác chết kia ra thì lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn là người này mặc dù mặc quần áo của Tào Tú Chi, nhưng không phải hắn.
Trên lỗ tai Tào Tú Chi đeo một cái vòng tai Phỉ Thúy rất tinh sảo. Nàng từng nghe hắn nói, hắn sở dĩ không bị ảo thuật hoặc mị thuật đều là do vòng tai Phỉ Thúy này. Hắn cũng không biết đó là bảo vật gì, chỉ biết lúc sinh ra có một vị cao nhân biếu tặng.
Vòng tai bên tai trái của hắn rất bí ẩn, người bình thường rất khó phát hiện, mà hắn cũng rất quý trọng, chưa bao giờ tháo ra.
Cho nên khi xốc lên vải trắng, đầu tiên Hoàng Bắc Nguyệt liền xem tai trái của hắn, không thấy vòng tai Phỉ Thúy nho nhỏ thì an tâm.
Chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ tro bụi dính trên váy, trong lòng yên lặng liên lạc với Băng Linh Huyễn Điểu.
Băng, đi tìm Nến Đỏ cùng Công chúa Anh Dạ, sau khi tìm được nói cho họ biết lập tức về Nước Nam Dực, không cần chờ ta.
Chủ nhân, vậy ngươi thì sao? Băng Linh Huyễn Điểu có chút không yên lòng, nàng hiện tại ở bên cạnh Tu La Vương, là chỗ nguy hiểm nhất thế giới.
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, đã nói: Có Tiểu Hổ đi theo ta, không sao, lúc ngươi tìm được Nến Đỏ thì để cô ấy tới tìm ta là được.
Vâng Băng Linh Huyễn Điểu lặng yên không một tiếng động đi xa.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi ra ngoài, bên ngoài có tiếng người nói chuyện truyền đến: Ngụy đại nhân, Hoàng hậu nương nương không ở đây, ngươi đi vào cũng vô dụng!
Lão phu vừa rồi rõ ràng nghe thấy tiếng của hoàng hậu, đừng lừa gạt lão phu! Ngụy võ thần giọng nói sang sảng vang lên. Vừa rồi thị vệ nhận sai người, hô sai nên Ngụy võ thần nghe thấy, hắn tưởng Ngụy Yên Nhiên tới nên vội vàng đi ra.
Cũng do hiện tại bọn họ trở thành người bị tình nghi, sao có thể không nóng nảy đây?
Nếu như không phải chống đỡ thân phận quốc trượng, hắn đã sớm xông ra! Nhưng đi sứ, hắn đường đường là Nhiếp Chính Vương, há có thể chạy trốn?
Huống hồ, Nước Bắc Diệu cùng Tu La quan hệ chặt chẽ, bên cạnh Phong Liên Dực đều là Người của Thành Tu La, nhỡ chọc giận Thành Tu La, hắn có chết cũng không hết tội!
Trên đời này, có mấy người dám trêu chọc Người của Thành Tu La?
Hắn muốn thông qua con gái mình không chỉ kết minh cùng Nước Bắc Diệu, còn muốn quan hệ với Thành Tu La, như vậy không thể tốt hơn.
Ngụy võ thần mạnh mẽ xông tới, tưởng rằng có thể nhìn thấy con gái mình, vừa ngẩng đầu lại nhìn một phụ nữ che mặt, đang mang thai.
Nữ nhân này hắn đã từng gặp, là Nguyệt phu nhân, một trong mười vị tiểu mỹ nhân đi theo Tào Tú Chi.
Trận đại hỏa này làm toàn bộ sứ thần Nước Nam Dực táng thân trong biển lửa, không ngờ vị Nguyệt phu nhân này vẫn còn sống.
Nguyệt phu nhân. Ngụy võ thần ngẩng đầu nhìn quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng Ngụy Yên Nhiên, vừa rồi đúng là nghe được có người hô hoàng hậu.
Ngụy đại tướng quân tìm ai vậy? Hoàng Bắc Nguyệt biết hắn muốn tìm ai, nhưng lại giả vờ hỏi.
Ngụy võ thần nói: Vừa rồi có phải phượng giá của hoàng hậu tới không?
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: Phượng giá không tới, Ngụy đại tướng quân sợ sao?
Ngụy võ thần không nghĩ Nguyệt phu nhân cũng châm chọc, nghĩ thầm nữ nhân này cũng tưởng hắn động thủ với sứ thần Nước Nam Dực, bởi vậy ghi hận hắn.
Nguyệt phu nhân, việc này không liên quan đến lão phu, ngươi đừng tin lời đồn đãi mà hiểu lầm lão phu.
Ngụy đại tướng quân nói sai rồi, giữa ngươi và ta không có hiểu lầm, chỉ có kết ân oán năm xưa thôi.
Ân oán năm xưa? Ngụy võ thần mơ hồ, Nguyệt phu nhân tuổi còn nhỏ, làm sao có thể cùng hắn có ân oán năm xưa? Nguyệt phu nhân có ý gì?
Hoàng Bắc Nguyệt thản thiên cười cười, không muốn nói tiếp với hắn, nhưng ánh mắt lạnh lùng liếc hắn một cái, Vừa rồi Hoàng thượng đã nói, bắt được người hành hung, nhất định nghiêm trị không tha, năm ngựa xé xác cũng đáng. Nhưng ta thấy không được, tính mạng của Ngụy đại tướng quân, tiểu nữ trong lòng rất muốn lấy, sao có thể dễ dàng đưa cho người khác?
Nếu vừa rồi chỉ nói lời châm chọc ngấm ngầm hại người thì hiện tại, Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn khiêu khích hắn!
Ngụy võ thần nhất thời giận dữ, thấp giọng quát: Nguyệt phu nhân, ngươi rốt cục có ý gì?
Có ý gì? Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, Ngụy đại tướng quân thật sự là quý nhân hay quên, hoặc thái tử quý quốc không chuyển lời nhắn nhủ của tại hạ với Đại tướng quân. Tuy nhiên không sao, ta sẽ lặp lại một lần nữa, đầu của ngươi, ta chỉ tạm thời gửi lại trên cổ, ta rất nhanh sẽ tới lấy đi.
Ngụy võ thần sắc mặt trầm lạnh xống, hắn quả thật có chút quen thuộc lời nói này, mơ hồ nhớ thái tử thật sự đã từng nói mấy câu này với hắn.
Đó là nhiều năm trước kia, thái tử đi sứ Nước Nam Dực, vì một con thần thú của Nước Nam Dực, nhưng cuối cùng thất bại mà về, nghe nói gặp gỡ một vị cao thủ rất lợi hại, suýt không về được!
Sau khi trở về, Thái tử sợ hãi tìm hắn nói mấy câu như vậy, lúc ấy hắn căn bản không để ở trong lòng, chỉ là tùy ý cười to rồi cho qua.
Trên đời này cao thủ muốn khiêu chiến hắn rất nhều, hắn nào có thời gian rỗi nhớ một người?
Nhưng hắn vạn lần không ngờ, năm năm sau, ở Nước Bắc Diệu, hắn lại nghe được lời giống vậy!
Ngươi, ngươi rốt cục là ai? Ngụy võ thần lớn tiếng quát hỏi.
Hắn nhớ kỹ lúc thái tử nói không thấy rõ bộ dáng người nọ, tuy nhiên vóc người thấp bé, hơn nữa mặc một áo choàng màu đen, không thấy rõ dung mạo.
Nguyệt phu nhân duyên dáng yêu kiều, căn bản không giống hình dung như vậy, trừ phi năm năm trước cô ta là một tiểu cô nương. Nhưng một tiểu cô nương đã lợi hại khiến thái tử cũng sợ hãi như vậy, thật nực cười.
Hoàng Bắc Nguyệt chưa trả lời hắn, lãnh ngạo đi qua bên cạnh hắn, chỉ để lại câu tiếp theo: Ngươi rất nhanh sẽ biết.
Ngụy võ thần kinh hãi, muốn đuổi theo hỏi, vửa mở miệng đã thấy Thiên đại Đông Nhi của Nước Tây Nhung đứng trước cửa.
Ngụy đại tướng quân có chuyện gì? Vẫn muốn giết người diệt khẩu sao? Thiên đại Đông Nhi châm chọc nói, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt bình yên vô sự đi ra liền cười lạnh với Ngụy võ thần.
Ngụy võ thần có quyền thế ở Nước Đông Ly, chưa bao giờ bị hai người phụ nữ nào đùa cợt châm chọc như vậy? Âm lãnh liếc bọn họ một cái, hai phụ nữ này hắn sẽ xử lý sau!
Thiên đại các hạ tới thật kịp thời. Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười vớiThiên đại Đông Nhi.
Ta tưởng hoàng hậu tới, bởi vậy cố ý đi qua, không biết tại sao Nguyệt phu nhân lại ở đây? Ta nghĩ ngươi đêm qua bị lửa thiêu cháy, nhưng hiện tại xem ra, ngươi sống rất tiêu diêu tự tại.
Ta mạng lớn, nào dễ chết như vậy được?
Ngươi quả thật mạng lớn. Hơn nữa cho tới bây giờ vận may cũng tốt.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, vận may không thể ngẫu nhiên tới được.
Hai người sóng vai đi ra ngoài cửa, tùy ý nói chuyện, vẫn duy trì khoảng cách, không có nụ cười, không có đặc biệt thân thiết, giống như người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt.
Vừa đi ra ngoài cửa, liền nghe thấy Diễm Tâm Sư nói: Vị Ương tôn thượng, xin mời trở về bẩm báo với Âm Hậu, bệ hạ ở đây tất cả đều tốt, Âm Hậu không cần lo lắng, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ tốt bệ hạ.
Sư, Âm Hậu biết ngươi sẽ không làm ngài thất vọng, chờ sau khi trở về, Âm Hậu sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi. Tiếng nữ nhân lạnh lùng vang lên.
Đa tạ Âm Hậu! Diễm Tâm Sư cao hứng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên dừng bước chân, vẻ mặt lắng đọng lại, trong lòng lộp bộp, âm thầm nói: lần này vận may cũng hết!
Thiên đại Đông Nhi từng bước đi ra ngoài, thấy nàng dừng lại liền quay đầu nhìn nàng, chờ nghe thấy tiếng của Vị Ương mới chợt hiểu. Nhớ tới lúc ở Thành Tu La Vị Ương động thủ cùng Hoàng Bắc Nguyệt!
Hơn nữa Hoàng Bắc Nguyệt còn bị ả bắt lại, nhất định Vị Ương đã gặp Hoàng Bắc Nguyệt!
Nếu Vị Ương nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, vậy thân phận của nàng nhất định bị vạch trần!
Trên bảng truy nã, Người đeo mặt nạ quỷ, thân phận này một khi bại lộ, tất cả mọi người Thành Tu La sẽ điên cuồng đuổi giết nàng!
Mau vào đi! Thiên đại Đông Nhi thấp giọng nói.
Không đợi nàng nhắc nhở, Hoàng Bắc Nguyệt đã lui về phía sau, nhưng vì được Phong Liên Dực để ý nên Diễm Tâm Sư cũng hết sức chú ý nàng. Từ lúc Hoàng Bắc Nguyệt đi ra, hắn đã nhìn thấy, bởi vậy ngẩng đầu hô: Nguyệt phu nhân, bệ hạ chờ ngài ở trong xe ngựa.
Hắn vừa dứt lời, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Thiên đại Đông Nhi ngây ngẩn cả người. Lúc Vị Ương nghe được câu bệ hạ chờ ngài ở trong xe ngựa , lập tức quay đầu sang, trong ánh mắt lạnh như băng mang theo sát khí nồng đậm!
Bọn họ đã đứng ở ngoài cửa, căn bản không thể tránh, Vị Ương liếc mắt một cái liền thấy Hoàng Bắc Nguyệt. Hai cặp mắt đấu với nhau, có thể nhìn thấy sát ý trong ánh mắt đối phương.
Hoàng Bắc Nguyệt.... Vị Ương thì thào nói, dường như có chút không xác định.
Diễm Tâm Sư mơ hồ nghe nhưng không rõ, bởi vậy lên tiếng hỏi: Vị Ương tôn thượng, ngươi nói gì thế? Đó là Nguyệt phu nhân, bệ hạ rất để tâm cô ta, chuyện này, ta chưa kịp nói cho ngươi.
Diễm Tâm Sư cố ý đè thấp giọng nói, sợ Hoàng Bắc Nguyệt nghe được.
Nhưng Vị Ương nghe xong, bả vai lại không thể ức chế run rẩy, trong con ngươi sát khí lạnh liệt bùng phát, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, nói: Hoàng Bắc Nguyệt! Quả nhiên là ngươi!
Vừa dứt lời, một bên nắm binh khí, không thèm nói đạo lý, chém mạnh về phía Hoàng Bắc Nguyệt.
Vị Ương tôn thượng! Diễm Tâm Sư không rõ lý do, cực kỳ hoảng sợ. Vị Ương làm sao vậy? Đã nói Nguyệt phu nhân là người mà bệ hạ rất để tâm mà ả vẫn muốn động thủ, chán sống sao?
Nguyệt phu nhân là người bình thường, sao có thể là đối thủ của Vị Ương?
Hắn muốn ra tay nhưng kịp, chỉ thấy trên thân kiếm của Vị Ương có hai con rắn băng tuyết xoay quanh mà lên, khí thế hung mãnh sắc bén lao về phía Hoàng Bắc Nguyệt!
Không khí vốn lạnh như băng, nhưng vì chiêu thức của Vị Ương mà trong khoảnh khắc càng buốt giá!
Chỉ trong nháy mắt, hai con rắn băng lao xuống chỗ Hoàng Bắc Nguyệt. Chỗ nàng đứng lập tức nổi lên mưa băng thật lớn. Mưa băng phóng lên cao, nhanh chóng ngưng kết thành bông tuyết rơi xuống.
Diễm Tâm Sư trợn mắt há hốc miệng, chỉ trong nháy mắt mà thôi, cái gì cũng kết thúc.
Kia, Nguyệt phu nhân kia chết rồi?
Nhìn mưa băng từ từ tiêu tán đi, trong tầm mắt chậm rãi xuất hiện tại núi băng rất lớn. Diễm Tâm Sư thật sự là khóc không ra nước mắt, có thể nói trong lòng hắn cũng lạnh như băng.
Vị Ương điên cuồng cười rộ lên: Chết đi, lần này ả nhất định đã chết!
Diễm Tâm Sư ngã ngồi dưới đất, đùa sao, lần này nhất định không giỡn được.
Làm sao vậy? Phía sau vang lên giọng nói lạnh liệt.
/1058
|