Để Thánh quân tin tưởng Hoàng Bắc Nguyệt đã chết hoàn toàn cũng không phải việc khó gì, đưa mấy thứ tùy thân cho Thánh quân nhìn là được.
Vài thứ đó là nàng đã mang theo từ khi rời khỏi nàng trước từ phủ Trưởng công chúa mang đi, trong đó có cái túi mà Trưởng công chúa Huệ Văn thêu, là đồ Bắc Nguyệt quận chúa từ nhỏ giữ bên người. Lúc ấy vốn định để nó cùng tóc của nàng lăng mộ của trưởng công chúa, sau ngẫm lại có lẽ sau này có lúc dùng nên để lại.
Không ngờ đúng là phải dùng tới.
Lúc nàng trình cái túi lên, Thánh quân ở sau rèm không nói lời nào, từ bóng dáng nhìn thấu hắn nhìn kỹ cái túi, nhưng không biết suy nghĩ cái gì.
Không thể phỏng đoán ý nghĩ của Thánh quân, Hoàng Bắc Nguyệt liền yên lặng quỳ ở đây.
Qua hồi lâu, Thánh quân rốt cuộc mở miệng hỏi: Lúc cô ta chết có vẻ mặt gì?
Rất oán hận! Hoàng Bắc Nguyệt học vẻ mặt đắc ý của Hồng Liên nói, Tuy nhiên oán hận cũng vô dụng, Thánh quân muốn cô ta chết, cô ta nhất định phải chết!
Thánh quân lại hỏi: Cô ta có nói gì không?
Cô ta nói thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ta! Hoàng Bắc Nguyệt kiêu ngạo cười rộ lên, Cô ta nếu thật thành quỷ, thuộc hạ cũng có thể giết cô ta thêm lần nữa!
Thánh quân gật đầu, thật lâu mới nói: Ngươi làm rất tốt, đi xuống nghỉ ngơi đi.
Vâng! Hoàng Bắc Nguyệt lui xuống.
Trong Quang Minh Thần Điện có ngọn đèn dầu huy hoàng, nhưng lại yên tĩnh không tiếng động, thật lâu mới nghe thấy Thánh quân lầm bầm tự nhủ:
Ngươi cuối cùng cũng giống hắn, biến mất khỏi thế giới này, ha ha, ha ha...
Hoàng Bắc Nguyệt đi ra Quang Minh Thần Điện, thở dài nhẹ nhõm một hơi. May là Thánh quân tin tưởng nàng, Vương lệnh của lính đánh thuê không có trên người Hoàng Bắc Nguyệt, nếu không không thể nói qua chuyện.
Hiện tại trừ Mạnh Kỳ Thiên, nguy cơ lộ thân phận coi như tạm thời giải trừ, kế tiếp phải lợi dụng lúc này quan sát Điện Quang Diệu!
Từ trên bậc thang Quang Minh Thần Điện chậm rãi đi xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó không xa một tòa kiến trúc màu đen, trừ Quang Minh Thần Điện, nơi đây hẳn là chỗ cao nhất của Điện Quang Diệu.
Nói vậy chính là Mặc Liên điện. Hôm nay Mặc Liên bị giam ở trong phòng hối lỗi, không biết thế nào.
Trong lòng yên lặng tính toán tìm thời gian đi phòng hối lỗi xem Mặc Liên, không ngờ trên nóc nhà màu đen, đột nhiên có người chậm rãi đi trên mái ngói, quay mắt nhìn về phía Thành Kỳ Dương, ngồi xuống.
Bóng lưng gầy gò nhưng cô đơn không phải Mặc Liên thì là ai?
Không ngờ hắn đã được thả ra.
Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời cao hứng, suýt quên thân phận hiện tại của chính mình là Hồng Liên, may mà trong đầu cũng đủ lý trí, thời khắc mấu chốt nhắc nhở nàng.
Ở chỗ này không nên đánh rắn động cỏ, nhìn thấy Mặc Liên, chỉ cần thấy hắn không có việc gì thì tốt rồi, không cần phải đến gần hắn, để tránh thân phận bị bại lộ làm liên lụy hắn.
Nghĩ như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn bóng lưng Mặc Liên, tiếp tục đi lên phía trước.
Việc cấp bách hiện tại của nàng là tìm cơ hội thăm dò Điện Quang Diệu. Hiện tại trời đã sáng, hành động không tốt. Nàng cũng rất mệt, đi về ngủ một giấc đã.
Mặc Liên điện
Mạnh đại nhân, Mặc Liên tôn thượng không muốn gặp bất kỳ ai. Tại cửa lớn, mấy thị nữ mặc trang phục đen nhìn thấy Mạnh Kỳ Thiên đi tới liền nho nhã lễ độ nói chuyện với hắn.
Mạnh Kỳ Thiên mặc dù thực lực không phải cực mạnh, nhưng hắn biết hết thảy mọi chuyện, lại khiêm tốn hiểu lễ. Những thị nữ có cái gì không biết cũng thích đi hỏi hắn, mà hắn lần nào cũng rất kiên nhẫn giải đáp, bởi vậy những người rất có ấn tượng với hắn.
Ta biết hắn không muốn gặp ai, tuy nhiên Thánh quân phái ta tới. Mạnh Kỳ Thiên thản nhiên cười, không làm khó những thị nữ.
Thị nữ vừa nghe là Thánh quân phái tới liền cười tránh đường, nói: Mời Mạnh đại nhân đi vào, tuy nhiên tôn thượng tâm tình không tốt, Mạnh đại nhân hãy cẩn thận.
Mạnh Kỳ Thiên gật đầu, ngẩng đầu nhìn Mặc Liên ngồi trên nóc điện, bóng lưng cô đơn, vẻ mặt mờ mịt nhìn phương xa, trong ánh mắt vô thần u ám, lúc biết tâm tư Mặc Liên qua Hồng Liên, mọi hành động của hắn, Mạnh Kỳ Thiên cũng có thể hiểu được.
Thật không ngờ Mặc Liên tôn thượng vô tình lại si tình như vậy.
Hắn là thuộc tính phong, mượn sức gió nhẹ nhàng lên nóc nhà, bước chân dẫm nát mái ngói, phát ra tiếng vang rất nhỏ, Mặc Liên con ngươi giật giật, thấp giọng mở miệng: Mạnh.
Thánh quân dặn dò, muốn ngươi đi lấy Vương lệnh của lính đánh thuê. Mạnh Kỳ Thiên lạnh nhạt ngồi xuống bên cạnh hắn, như bằng hữu nhìn hắn.
Mặc Liên lập tức lắc đầu, kiên quyết nói: Không đi.
Ngay cả Thánh quân ra lệnh cũng trực tiếp cãi lời, phải biết rằng, ngày xưa Mặc Liên tuy lãnh khốc, nhưng chỉ cần Thánh quân hạ lệnh, hắn tuyệt đối sẽ không nói một chữ không .
Lần nọ Mặc Liên đi lấy Vương lệnh của lính đánh thuê, cuối cùng bị thương trở về, rốt cục xảy ra chuyện gì?
Mặc Liên, rốt cục xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi nghĩ cách. Mạnh Kỳ Thiên dẫn dụ nói, hắn biết Mặc Liên rất tin tưởng hắn.
Ta... Mặc Liên ngước khuôn mặt tái nhợt lên, trên vẻ mặt không biết có bao nhiêu lo sợ bất an, giống như trước mắt có một cái lỗ, hắn lập tức sẽ chui vào, không để mình lộ ra, Không biết...ta... nàng bị thương.
Vài thứ đó là nàng đã mang theo từ khi rời khỏi nàng trước từ phủ Trưởng công chúa mang đi, trong đó có cái túi mà Trưởng công chúa Huệ Văn thêu, là đồ Bắc Nguyệt quận chúa từ nhỏ giữ bên người. Lúc ấy vốn định để nó cùng tóc của nàng lăng mộ của trưởng công chúa, sau ngẫm lại có lẽ sau này có lúc dùng nên để lại.
Không ngờ đúng là phải dùng tới.
Lúc nàng trình cái túi lên, Thánh quân ở sau rèm không nói lời nào, từ bóng dáng nhìn thấu hắn nhìn kỹ cái túi, nhưng không biết suy nghĩ cái gì.
Không thể phỏng đoán ý nghĩ của Thánh quân, Hoàng Bắc Nguyệt liền yên lặng quỳ ở đây.
Qua hồi lâu, Thánh quân rốt cuộc mở miệng hỏi: Lúc cô ta chết có vẻ mặt gì?
Rất oán hận! Hoàng Bắc Nguyệt học vẻ mặt đắc ý của Hồng Liên nói, Tuy nhiên oán hận cũng vô dụng, Thánh quân muốn cô ta chết, cô ta nhất định phải chết!
Thánh quân lại hỏi: Cô ta có nói gì không?
Cô ta nói thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ta! Hoàng Bắc Nguyệt kiêu ngạo cười rộ lên, Cô ta nếu thật thành quỷ, thuộc hạ cũng có thể giết cô ta thêm lần nữa!
Thánh quân gật đầu, thật lâu mới nói: Ngươi làm rất tốt, đi xuống nghỉ ngơi đi.
Vâng! Hoàng Bắc Nguyệt lui xuống.
Trong Quang Minh Thần Điện có ngọn đèn dầu huy hoàng, nhưng lại yên tĩnh không tiếng động, thật lâu mới nghe thấy Thánh quân lầm bầm tự nhủ:
Ngươi cuối cùng cũng giống hắn, biến mất khỏi thế giới này, ha ha, ha ha...
Hoàng Bắc Nguyệt đi ra Quang Minh Thần Điện, thở dài nhẹ nhõm một hơi. May là Thánh quân tin tưởng nàng, Vương lệnh của lính đánh thuê không có trên người Hoàng Bắc Nguyệt, nếu không không thể nói qua chuyện.
Hiện tại trừ Mạnh Kỳ Thiên, nguy cơ lộ thân phận coi như tạm thời giải trừ, kế tiếp phải lợi dụng lúc này quan sát Điện Quang Diệu!
Từ trên bậc thang Quang Minh Thần Điện chậm rãi đi xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó không xa một tòa kiến trúc màu đen, trừ Quang Minh Thần Điện, nơi đây hẳn là chỗ cao nhất của Điện Quang Diệu.
Nói vậy chính là Mặc Liên điện. Hôm nay Mặc Liên bị giam ở trong phòng hối lỗi, không biết thế nào.
Trong lòng yên lặng tính toán tìm thời gian đi phòng hối lỗi xem Mặc Liên, không ngờ trên nóc nhà màu đen, đột nhiên có người chậm rãi đi trên mái ngói, quay mắt nhìn về phía Thành Kỳ Dương, ngồi xuống.
Bóng lưng gầy gò nhưng cô đơn không phải Mặc Liên thì là ai?
Không ngờ hắn đã được thả ra.
Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời cao hứng, suýt quên thân phận hiện tại của chính mình là Hồng Liên, may mà trong đầu cũng đủ lý trí, thời khắc mấu chốt nhắc nhở nàng.
Ở chỗ này không nên đánh rắn động cỏ, nhìn thấy Mặc Liên, chỉ cần thấy hắn không có việc gì thì tốt rồi, không cần phải đến gần hắn, để tránh thân phận bị bại lộ làm liên lụy hắn.
Nghĩ như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn bóng lưng Mặc Liên, tiếp tục đi lên phía trước.
Việc cấp bách hiện tại của nàng là tìm cơ hội thăm dò Điện Quang Diệu. Hiện tại trời đã sáng, hành động không tốt. Nàng cũng rất mệt, đi về ngủ một giấc đã.
Mặc Liên điện
Mạnh đại nhân, Mặc Liên tôn thượng không muốn gặp bất kỳ ai. Tại cửa lớn, mấy thị nữ mặc trang phục đen nhìn thấy Mạnh Kỳ Thiên đi tới liền nho nhã lễ độ nói chuyện với hắn.
Mạnh Kỳ Thiên mặc dù thực lực không phải cực mạnh, nhưng hắn biết hết thảy mọi chuyện, lại khiêm tốn hiểu lễ. Những thị nữ có cái gì không biết cũng thích đi hỏi hắn, mà hắn lần nào cũng rất kiên nhẫn giải đáp, bởi vậy những người rất có ấn tượng với hắn.
Ta biết hắn không muốn gặp ai, tuy nhiên Thánh quân phái ta tới. Mạnh Kỳ Thiên thản nhiên cười, không làm khó những thị nữ.
Thị nữ vừa nghe là Thánh quân phái tới liền cười tránh đường, nói: Mời Mạnh đại nhân đi vào, tuy nhiên tôn thượng tâm tình không tốt, Mạnh đại nhân hãy cẩn thận.
Mạnh Kỳ Thiên gật đầu, ngẩng đầu nhìn Mặc Liên ngồi trên nóc điện, bóng lưng cô đơn, vẻ mặt mờ mịt nhìn phương xa, trong ánh mắt vô thần u ám, lúc biết tâm tư Mặc Liên qua Hồng Liên, mọi hành động của hắn, Mạnh Kỳ Thiên cũng có thể hiểu được.
Thật không ngờ Mặc Liên tôn thượng vô tình lại si tình như vậy.
Hắn là thuộc tính phong, mượn sức gió nhẹ nhàng lên nóc nhà, bước chân dẫm nát mái ngói, phát ra tiếng vang rất nhỏ, Mặc Liên con ngươi giật giật, thấp giọng mở miệng: Mạnh.
Thánh quân dặn dò, muốn ngươi đi lấy Vương lệnh của lính đánh thuê. Mạnh Kỳ Thiên lạnh nhạt ngồi xuống bên cạnh hắn, như bằng hữu nhìn hắn.
Mặc Liên lập tức lắc đầu, kiên quyết nói: Không đi.
Ngay cả Thánh quân ra lệnh cũng trực tiếp cãi lời, phải biết rằng, ngày xưa Mặc Liên tuy lãnh khốc, nhưng chỉ cần Thánh quân hạ lệnh, hắn tuyệt đối sẽ không nói một chữ không .
Lần nọ Mặc Liên đi lấy Vương lệnh của lính đánh thuê, cuối cùng bị thương trở về, rốt cục xảy ra chuyện gì?
Mặc Liên, rốt cục xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi nghĩ cách. Mạnh Kỳ Thiên dẫn dụ nói, hắn biết Mặc Liên rất tin tưởng hắn.
Ta... Mặc Liên ngước khuôn mặt tái nhợt lên, trên vẻ mặt không biết có bao nhiêu lo sợ bất an, giống như trước mắt có một cái lỗ, hắn lập tức sẽ chui vào, không để mình lộ ra, Không biết...ta... nàng bị thương.
/1058
|