Vạn Thú Vô Cương bị Nguyệt Dạ - người đeo mặt nạ quỷ nhanh chân đến lấy trước, nhưng không ai biết Nguyệt Dạ chính là nàng.
Tìm ra hắn, bằng mọi cách phải lấy lại Vạn Thú Vô Cương! Thánh quân lạnh lùng nói.
Nhưng người này hành tung bất định...
Thánh quân đột nhiên nói: Hắn nếu biết Vạn Thú Vô Cương, vậy hắn nhất định có liên quan tới Hiên Viên Vấn Thiên, ngươi chỉ cần lợi dụng tin Hoàng Bắc Nguyệt chết, tự nhiên có thể dẫn hắn đến.
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ thầm Thánh quân quả nhiên cáo già! Nếu nàng hôm nay không phải Hồng Liên, không nghe được lời dặn dò của Thánh quân, bất kể như thế nào, nghe tin Hoàng Bắc Nguyệt chết, cho dù biết rõ là giả cũng sẽ đi tìm tòi sự thật, như vậy chẳng khác nào đi vào bẫy của bọn họ.
Quả nhiên gừng càng già càng cay!
Thuộc hạ đã rõ! Hoàng Bắc Nguyệt thanh thúy lên tiếng, Nếu Thánh quân không có dặn dò gì khác, thuộc hạ xin đi làm việc
Đi thôi. Thánh quân miễn cưỡng vẫy vẫy tay, Hoàng Bắc Nguyệt liền rời khỏi.
Xem ra chỉ cần có Vạn Thú Vô Cương, Thánh Quân sẽ mở ra được Thiên Phạt.
Hoàng Bắc Nguyệt bước nhanh trong trời tuyết, Yểm cũng mở miệng nói chuyện.
Chẳng lẽ muốn ta đem Vạn Thú Vô Cương giao cho hắn sao? Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt lạnh lùng.
Yểm nói: Có thể tương kế tựu kế.
Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, nói: Nếu không bất đắc dĩ, ta không muốn đi bước này, Vạn Thú Vô Cương rất trọng yếu đối với ta!
Trong khoảng thời gian này nàng có thể rời khỏi Điện Quang Diệu. Có thể lợi dụng thời cơ này để nghiên cứu bí mật trong tàn quyển! Nếu thật sự không mở ra được, nàng mới lựa chọn hỗ trợ Thánh quân.
Từ lúc đi tới thế giới này, Vạn Thú Vô Cương chính là pháp bảo để nàng sống yên ổn. Trừ phi đứng trước sống chết, nếu không nàng sẽ không đem Vạn Thú Vô Cương ra đặt cược.
Đi ra khỏi Tàng thư các, giữa đường gặp Mạnh Kỳ Thiên, hai người cũng thường lui tới nên thản nhiên liếc mắt nhau một cái.
Hồng Liên tôn thượng. Mạnh Kỳ Thiên cười đi tới, Gần đây tôn thượng tựa hồ rất dụng công, cả ngày ra vào Tàng thư các.
Hừ! Trên đời này cường giả vi tôn, Điện Quang Diệu ngày sau muốn quân lâm đại lục, đương nhiên phải cần cao thủ. Hoàng Bắc Nguyệt không thèm nhìn hắn một cái, kiêu ngạo mà nói.
Mạnh Kỳ Thiên cười nói: Chỉ là Hồng Liên tôn thượng thường xuyên ra vào Tàng thư các, mang tài liệu có ấn ký, nếu có người biết lại trách ta.
Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì? Ngữ khí không đem bất kỳ kẻ nào vào mắt.
Dần dần đi cách xa Tàng thư các, trên đường cũng không có người, Mạnh Kỳ Thiên mới thu hồi nụ cười dối trá, thấp giọng nói: Mấy ngày nay Thánh quân cũng thường xuyên đi Tàng thư các, chỉ sợ phát hiện ngươi khác thường, ngươi cẩn thận một chút.
Ta đây tự có chừng mực. Nếu để Mạnh Kỳ Thiên biết mục đích Thánh quân đi Tàng thư các, chỉ sợ hắn sẽ hộc máu.
Bắc Nguyệt quận chúa, mặc dù ngươi ngụy trang xuất thần nhập hóa, tuy nhiên, vì đại sự, không nên đánh rắn động cỏ. Mạnh Kỳ Thiên nghiêm túc nói, hắn mặc dù tin tưởng năng lực Hoàng Bắc Nguyệt, tuy nhiên Thánh quân bí hiểm, hắn luôn luôn có ba phần kiêng kỵ.
Hoàng Bắc Nguyệt dừng bước chân, xoay người nhìn hắn: Ta biết rồi, tuy nhiên lúc này Thánh quân cho ta ra ngoài, dụ Nguyệt Dạ ra lấy Vạn Thú Vô Cương. Mạnh Kỳ Thiên, ngươi ở Điện Quang Diệu nhiều năm như vậy, hơn nữa thông minh tuyệt đỉnh, ngươi biết tác dụng của Vạn Thú Vô Cương không?
Ta chỉ biết có lời đồn rằng Vạn Thú Vô Cương có thể gọi về tất cả năng lượng trong thiên địa, uy lực vô cùng, Thánh quân muốn, đơn giản là vì đạt được thiên hạ.
Xem ra mỗi người cũng nghĩ như vậy, tưởng Vạn Thú Vô Cương là bảo bối tuyệt thế, đáng tiếc, không mấy người biết Vạn Thú Vô Cương rốt cuộc sử dụng thế nào, hơn nữa còn có bao nhiêu hung hiểm nương theo.
Thì ra là thế, nhưng các ngươi mất nhiều công phu như vậy chưa từng lấy được Vạn Thú Vô Cương. Nói vậy nhiệm vụ lần này của ta không thể hoàn thành. Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ.
Tìm ra hắn, bằng mọi cách phải lấy lại Vạn Thú Vô Cương! Thánh quân lạnh lùng nói.
Nhưng người này hành tung bất định...
Thánh quân đột nhiên nói: Hắn nếu biết Vạn Thú Vô Cương, vậy hắn nhất định có liên quan tới Hiên Viên Vấn Thiên, ngươi chỉ cần lợi dụng tin Hoàng Bắc Nguyệt chết, tự nhiên có thể dẫn hắn đến.
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ thầm Thánh quân quả nhiên cáo già! Nếu nàng hôm nay không phải Hồng Liên, không nghe được lời dặn dò của Thánh quân, bất kể như thế nào, nghe tin Hoàng Bắc Nguyệt chết, cho dù biết rõ là giả cũng sẽ đi tìm tòi sự thật, như vậy chẳng khác nào đi vào bẫy của bọn họ.
Quả nhiên gừng càng già càng cay!
Thuộc hạ đã rõ! Hoàng Bắc Nguyệt thanh thúy lên tiếng, Nếu Thánh quân không có dặn dò gì khác, thuộc hạ xin đi làm việc
Đi thôi. Thánh quân miễn cưỡng vẫy vẫy tay, Hoàng Bắc Nguyệt liền rời khỏi.
Xem ra chỉ cần có Vạn Thú Vô Cương, Thánh Quân sẽ mở ra được Thiên Phạt.
Hoàng Bắc Nguyệt bước nhanh trong trời tuyết, Yểm cũng mở miệng nói chuyện.
Chẳng lẽ muốn ta đem Vạn Thú Vô Cương giao cho hắn sao? Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt lạnh lùng.
Yểm nói: Có thể tương kế tựu kế.
Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, nói: Nếu không bất đắc dĩ, ta không muốn đi bước này, Vạn Thú Vô Cương rất trọng yếu đối với ta!
Trong khoảng thời gian này nàng có thể rời khỏi Điện Quang Diệu. Có thể lợi dụng thời cơ này để nghiên cứu bí mật trong tàn quyển! Nếu thật sự không mở ra được, nàng mới lựa chọn hỗ trợ Thánh quân.
Từ lúc đi tới thế giới này, Vạn Thú Vô Cương chính là pháp bảo để nàng sống yên ổn. Trừ phi đứng trước sống chết, nếu không nàng sẽ không đem Vạn Thú Vô Cương ra đặt cược.
Đi ra khỏi Tàng thư các, giữa đường gặp Mạnh Kỳ Thiên, hai người cũng thường lui tới nên thản nhiên liếc mắt nhau một cái.
Hồng Liên tôn thượng. Mạnh Kỳ Thiên cười đi tới, Gần đây tôn thượng tựa hồ rất dụng công, cả ngày ra vào Tàng thư các.
Hừ! Trên đời này cường giả vi tôn, Điện Quang Diệu ngày sau muốn quân lâm đại lục, đương nhiên phải cần cao thủ. Hoàng Bắc Nguyệt không thèm nhìn hắn một cái, kiêu ngạo mà nói.
Mạnh Kỳ Thiên cười nói: Chỉ là Hồng Liên tôn thượng thường xuyên ra vào Tàng thư các, mang tài liệu có ấn ký, nếu có người biết lại trách ta.
Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì? Ngữ khí không đem bất kỳ kẻ nào vào mắt.
Dần dần đi cách xa Tàng thư các, trên đường cũng không có người, Mạnh Kỳ Thiên mới thu hồi nụ cười dối trá, thấp giọng nói: Mấy ngày nay Thánh quân cũng thường xuyên đi Tàng thư các, chỉ sợ phát hiện ngươi khác thường, ngươi cẩn thận một chút.
Ta đây tự có chừng mực. Nếu để Mạnh Kỳ Thiên biết mục đích Thánh quân đi Tàng thư các, chỉ sợ hắn sẽ hộc máu.
Bắc Nguyệt quận chúa, mặc dù ngươi ngụy trang xuất thần nhập hóa, tuy nhiên, vì đại sự, không nên đánh rắn động cỏ. Mạnh Kỳ Thiên nghiêm túc nói, hắn mặc dù tin tưởng năng lực Hoàng Bắc Nguyệt, tuy nhiên Thánh quân bí hiểm, hắn luôn luôn có ba phần kiêng kỵ.
Hoàng Bắc Nguyệt dừng bước chân, xoay người nhìn hắn: Ta biết rồi, tuy nhiên lúc này Thánh quân cho ta ra ngoài, dụ Nguyệt Dạ ra lấy Vạn Thú Vô Cương. Mạnh Kỳ Thiên, ngươi ở Điện Quang Diệu nhiều năm như vậy, hơn nữa thông minh tuyệt đỉnh, ngươi biết tác dụng của Vạn Thú Vô Cương không?
Ta chỉ biết có lời đồn rằng Vạn Thú Vô Cương có thể gọi về tất cả năng lượng trong thiên địa, uy lực vô cùng, Thánh quân muốn, đơn giản là vì đạt được thiên hạ.
Xem ra mỗi người cũng nghĩ như vậy, tưởng Vạn Thú Vô Cương là bảo bối tuyệt thế, đáng tiếc, không mấy người biết Vạn Thú Vô Cương rốt cuộc sử dụng thế nào, hơn nữa còn có bao nhiêu hung hiểm nương theo.
Thì ra là thế, nhưng các ngươi mất nhiều công phu như vậy chưa từng lấy được Vạn Thú Vô Cương. Nói vậy nhiệm vụ lần này của ta không thể hoàn thành. Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ.
/1058
|