Không liên quan đến ngươi. Thánh quân thản nhiên nói, Hồng Liên, nhất định phải nhanh lấy được Vạn Thú Vô Cương, Nguyệt Dạ không ra, ngươi bức nàng đi ra.
Thuộc hạ đã rõ! Hoàng Bắc Nguyệt khí phách trả lời.
Vừa nói xong, ngẩng đầu lên, thấy hoa mắt, Thánh quân biến mất khỏi chỗ vừa đứng, trong nháy mắt liền tới trước mặt nàng.
Nàng vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng, Thánh quân lại vươn tay, nâng cằm nàng, giơ mặt nàng lên, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt tinh tế đoan trang.
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, liền không nhúc nhích mặc hắn nhìn, nàng biết rõ từ trên mặt, Thánh quân không nhìn ra điểm gì khác giữa Hồng Liên và nàng, cho nên rất yên tâm.
Nàng cũng lần đầu tiên cẩn thận nhìn mặt nạ Thánh quân. Mặt nả rất lớn, dùng vàng đúc lên, bảo thạch vây quanh. Đồng thời nghệ nhân cũng tạo mặt nạ có chút dữ tợn, như một con thần thú há mồm cắn nuốt hết thảy.
Nàng đánh bạo nhìn hắn, hắn đột nhiên thấp giọng hỏi: Ngươi muốn nhìn khuôn mặt sau mặt nạ sao?
Thuộc hạ không dám. Nàng dời ánh mắt, cung kính nói.
Có gì không dám đây? Thánh quân bắt được tay nàng, ôn nhu dẫn dắt tay nàng lên mặt nạ, giọng nói tràn ngập đầu độc, Gỡ nó ra.
Hoàng Bắc Nguyệt sốt ruột, nàng không rõ Thánh quân có ý gì, tuy nhiên trong tiềm thức biết, đây là một chuyện nguy hiểm!
Nàng đưa tay lùi về, nhỏ giọng nói: Hồng Liên không dám!
Tại sao? Thánh quân hỏi.
Hồng Liên sợ hãi, một khi nhìn thấy khuôn mặt thực sự của Thánh quân, từ nay về sau sẽ gặp vạn kiếp bất phục!
Thánh quân cười, tiếng nói trầm thấp có chút mị hoặc nha đầu thông minh.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng âm thầm nói: Cái này không gọi là thông minh, là là bảo vệ tính mạng. Chỉ cần làm Hồng Liên một ngày, thì sẽ không để bản thân lâm vào thật lớn nguy hiểm trước khi chưa đạt mục đích!
Thánh quân buông nàng ra, gió lạnh thổi trúng vạt áo trên người chậm rãi tung bay. Vạt áo phất ở trên mặt nàng, lúc ẩn lúc hiện thoáng ngửi thấy một mùi vị đặc thù, trái tim chậm rãi chìm xuống, không khỏi cảm thấy khí trời xe lạnh mùa xuân lại lạnh thấu xương.
**** Bắc Nguyệt hoàng triều ****
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Bắc Nguyệt đã liên lạc được với Nến Đỏ, dự định lập tức đi Biệt Nguyệt sơn trang.
Bởi vì đối phó với Thánh quân, nàng không muốn lợi dụng cảm tình của Mặc Liên, để hắn chờ ở khách điếm, nói sớm nhất chạng vạng, chậm nhất sáng mai sẽ tới tìm hắn.
Nàng mặc dù hứa hẹn như vậy, nhưng biết Mặc Liêm trong lòng không có bất kỳ cảm giác an toàn nào. Nhưng nếu mang theo hắn, đến lúc nàng đối phó Thánh quân sẽ khiến Mặc Liên lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan. Nàng sẽ rất khinh bỉ bản thân như vậy!
Nếu như thuận lợi, trên đời này không có Thánh quân, Mặc Liên sẽ tự do.
Mặc Liên, nếu có một ngày ngươi không phải là Mặc Liên, ngươi muốn làm việc gì nhất? Vì trấn an cảm xúc Mặc Liên, nàng không thể làm gì khác hơn là tìm chút ấm áp, mang theo đề tài hy vọng nói với hắn.
Mặc Liên suy nghĩ một chút, cuối cùng không thể lừa gạt lòng mình. Vì vậy nói: Nhìn thấy ngươi.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng đau xót, càng phát giác ra cảm tình của Mặc Liên cùng Hồng Liên, càng thấy có lỗi với Mặc Liên.
Ta sau khi trở về sẽ mang ngươi đi tìm luyện dược sư tốt nhất trên thế giới, chữa mắt cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi đừng cảm giác nhìn chán ta là tốt rồi.
Mặc Liên ôm mặt nàng, nghiêm túc lắc đầu: Sẽ không.
Hoàng Bắc Nguyệt cười bắt tay hắn, nói: Vậy tốt rồi, ta phải đi, ngươi nhớ kỹ không nên một mình chạy loạn, biết không?
Ừ. Mặc Liên gật đầu, Ta chờ ngươi.
Được. Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, đi tới cửa, lại nghe Mặc Liên nói: Ta chờ ngươi.
Được!
Ta chờ ngươi.
Hoàng Bắc Nguyệt khì khì một tiếng cười nói: Tốt lắm, còn nói nữa thì ta không đi được.
Mặc Liên lúc này mới câm mồm, nghe tiếng nàng đóng cửa, nghe tiếng bước chân nàng đi xa.
Nguyệt Mặc Liên mờ mịt, trong lòng có cảm giác bất an.
Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng chạy tới bên ngoài Biệt Nguyệt sơn trang. Trên người đã thay quần áo Hồng Liên, mặc vào trường bào màu đen, đeo mặt nạ quỷ dữ tợn trên mặt, lấy ra cột tóc của Trưởng công chúa Huệ Văn mà Hiên Viên Vấn Thiên để lại, mở ra kết giới bên ngoài Biệt Nguyệt sơn trang, lóe thân đi vào.
Cách đi vào A Tát Lôi đã nói với Tiêu Dao Vương, hắn mang theo mấy cao thủ đã đi vào một lát.
Tiến vào kết giới, nàng mới có thể nói chuyện cùng Nến Đỏ, mà khí tức của Yểm trong nháy mắt biến mất. Trước khi tới, Yểm vẫn vui đùa với nàng, nói sáng hôm nay mí mắt hắn giật giật, hắn cảm giác trong lòng bất an kỳ lạ.
Yểm cảm giác đó là điềm xấu, nên đặc biệt nhắc nhở nàng phải cẩn thận, còn nói: Ta cảm giác ngươi lần này đùa giỡn xong hết rồi, là lúc ra nên đi ra.
Hoàng Bắc Nguyệt mắng hắn xối xả, cũng nói: Yên tâm! Chơi xong ngươi ta mới hết trò chơi .
Yểm vẫn không vui, sáng sớm không thèm ngó ngàng tới nàng. Tính tình so với Huyễn Linh Thú của Mặc Liên vẫn ngạo kiều, gọi thế nào cũng không hồi đáp.
Lần này không cần hắn đáp lời, vào Biệt Nguyệt sơn trang, hắn muốn đáp cũng không đáp lại được.
Sương mù dày đặc dài dằng dặc, một con đường như không thấy điểm cuối.
Chủ nhân! Tiêu Dao Vương đã đến! Giọng nói của Nến Đỏ vang lên trong lòng nàng, nghe có chút vội vàng.
Theo kế hoạch làm việc, đừng hoảng hốt! Hoàng Bắc Nguyệt nhanh bước chân hơn, vô số sương mù tiến vào sau lưng. Mà phía trước dường như lộ ra một tia sáng.
Rốt cuộc tới rồi!
Biệt Nguyệt sơn trang lần trước bị Mặc Liên cùng Hồng Liên xông tới đại chiến khiến rất cả phòng ốc đã khuynh sụp, hơn nữa tất cả thạch thú cũng an tĩnh tại chỗ như tượng đá bình thường.
Tiêu Dao Vương mang theo một đám cao thủ đi qua con đường nhỏ trong rừng, nhìn những pho tượng đá bên cạnh, mỗi người đều có cảm giác trái tim băng giá.
Những thạch thú rất giống thật, nếu tất cả đều sống lại thì rất khó đối phó!
Tiêu Dao Vương lại có vẻ trấn định thong dong rất nhiều, hai tròng mắt thản nhiên liếc mắt thạch thú, vẻ mặt không biến hóa.
Vương gia, những thạch thú hình như là linh thú cấp cao, nhìn rất dọa người . Diệu Ca có chút bất an nói.
Bọn chúng sẽ không sống lại. Tiêu Dao Vương cười nói.
Thạch thú tất nhiên sẽ không sống lại. Diệu Ca phụ họa cười rộ lên.
Đoàn người không nói chuyện, chậm rãi đi tới trước cửa nhà màu trắng, phía trước tường vây đã sụp đổ, cửa lớn cũng sụp một nửa, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy bên trong bừa bộn, không giống bộ dáng có người ở.
Tách ra đi tìm, chỉ cần phát hiện có người, lập tức mang đến cho Bổn vương! Tiêu Dao Vương dặn dò, những cao thủ tự nhiên cũng tách ra chấp hành.
Vương gia, ngươi xem dược liệu nơi này, giống như có người nhổ cỏ tưới nước. Diệu Ca chỉ vào vườn thảo dược trước cửa nhà. Cô ta đi theo Tiêu Dao Vương, đương nhiên hiểu rõ thảo dược như lòng bàn tay.
Nhìn thấy nhiều thảo dược trân quý như vậy, dù cô ta kiến thức rộng rãi, cũng không nhịn được tấm tắc lấy làm kì lạ.
Nơi này tại sao có thể mọc được nhiều dược liệu tốt vậy?
Diệu Ca ngồi xổm xuống, vuốt vuốt bùn đất, đặt ở trong tay ngửi, xác định nói: Vương gia, nước này đúng là tưới không lâu, sẽ không quá mười lăm phút.
Tiêu Dao Vương cũng cúi đầu nhìn thảo dược, sau một lát nói: Vào xem.
Diệu Ca vội vàng đứng lên, đi ở phía trước, trên mặt đất đều là đá vụn, vượt qua vẫn là phòng tốt.
Là ai ở đây? Diệu Ca nhìn thấy một bóng dáng ở trong phòng, rất nhanh bước qua, không nói hai lời vọt vào, nhéo người kia, Bắt được ngươi!
Không ngờ người nọ trở tay nắm chặt, ngược lại bắt được tay Diệu Ca, thoáng cái một thanh trường kiếm để ngang trên cổ cô ta, Đừng nhúc nhích!
Diệu Ca trợn mắt há miệng, không ngờ người này lại có thân thủ như vậy, ả còn chưa kịp nhìn thấy bộ dáng người nọ, chỉ nhìn thấy người nọ khoác cái áo choàng, vành nón che mặt.
Ngươi là ai? Diệu Ca tức giận hỏi, ả vừa rồi nhất thời không cẩn thận, không ngờ lại bị bắt được!
Vương gia ở bên ngoài, nhìn thấy nàng vô dụng như vậy, nhất định sẽ rất thất vọng!
Ngươi là người nào? Vì sao lại xông tới? Người nọ mở miệng, là giọng nói của nữ tử rất ưu nhã.
Diệu Ca ngẩn ra, nghĩ thầm giọng nói này êm tai tuyệt vời như thế, so với giọng nói của ả vẫn hay hơn. Nhưng hiện tại bị nữ nhân này chế trụ, trong lòng cũng khó chịu.
Ta là người của Tiêu Dao Vương, phụng mệnh vào đón Trưởng công chúa Huệ Văn! Ngươi tốt nhất đừng cản đường chúng ta, nếu không chịu không nổi!
Thuộc hạ đã rõ! Hoàng Bắc Nguyệt khí phách trả lời.
Vừa nói xong, ngẩng đầu lên, thấy hoa mắt, Thánh quân biến mất khỏi chỗ vừa đứng, trong nháy mắt liền tới trước mặt nàng.
Nàng vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng, Thánh quân lại vươn tay, nâng cằm nàng, giơ mặt nàng lên, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt tinh tế đoan trang.
Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, liền không nhúc nhích mặc hắn nhìn, nàng biết rõ từ trên mặt, Thánh quân không nhìn ra điểm gì khác giữa Hồng Liên và nàng, cho nên rất yên tâm.
Nàng cũng lần đầu tiên cẩn thận nhìn mặt nạ Thánh quân. Mặt nả rất lớn, dùng vàng đúc lên, bảo thạch vây quanh. Đồng thời nghệ nhân cũng tạo mặt nạ có chút dữ tợn, như một con thần thú há mồm cắn nuốt hết thảy.
Nàng đánh bạo nhìn hắn, hắn đột nhiên thấp giọng hỏi: Ngươi muốn nhìn khuôn mặt sau mặt nạ sao?
Thuộc hạ không dám. Nàng dời ánh mắt, cung kính nói.
Có gì không dám đây? Thánh quân bắt được tay nàng, ôn nhu dẫn dắt tay nàng lên mặt nạ, giọng nói tràn ngập đầu độc, Gỡ nó ra.
Hoàng Bắc Nguyệt sốt ruột, nàng không rõ Thánh quân có ý gì, tuy nhiên trong tiềm thức biết, đây là một chuyện nguy hiểm!
Nàng đưa tay lùi về, nhỏ giọng nói: Hồng Liên không dám!
Tại sao? Thánh quân hỏi.
Hồng Liên sợ hãi, một khi nhìn thấy khuôn mặt thực sự của Thánh quân, từ nay về sau sẽ gặp vạn kiếp bất phục!
Thánh quân cười, tiếng nói trầm thấp có chút mị hoặc nha đầu thông minh.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng âm thầm nói: Cái này không gọi là thông minh, là là bảo vệ tính mạng. Chỉ cần làm Hồng Liên một ngày, thì sẽ không để bản thân lâm vào thật lớn nguy hiểm trước khi chưa đạt mục đích!
Thánh quân buông nàng ra, gió lạnh thổi trúng vạt áo trên người chậm rãi tung bay. Vạt áo phất ở trên mặt nàng, lúc ẩn lúc hiện thoáng ngửi thấy một mùi vị đặc thù, trái tim chậm rãi chìm xuống, không khỏi cảm thấy khí trời xe lạnh mùa xuân lại lạnh thấu xương.
**** Bắc Nguyệt hoàng triều ****
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Bắc Nguyệt đã liên lạc được với Nến Đỏ, dự định lập tức đi Biệt Nguyệt sơn trang.
Bởi vì đối phó với Thánh quân, nàng không muốn lợi dụng cảm tình của Mặc Liên, để hắn chờ ở khách điếm, nói sớm nhất chạng vạng, chậm nhất sáng mai sẽ tới tìm hắn.
Nàng mặc dù hứa hẹn như vậy, nhưng biết Mặc Liêm trong lòng không có bất kỳ cảm giác an toàn nào. Nhưng nếu mang theo hắn, đến lúc nàng đối phó Thánh quân sẽ khiến Mặc Liên lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan. Nàng sẽ rất khinh bỉ bản thân như vậy!
Nếu như thuận lợi, trên đời này không có Thánh quân, Mặc Liên sẽ tự do.
Mặc Liên, nếu có một ngày ngươi không phải là Mặc Liên, ngươi muốn làm việc gì nhất? Vì trấn an cảm xúc Mặc Liên, nàng không thể làm gì khác hơn là tìm chút ấm áp, mang theo đề tài hy vọng nói với hắn.
Mặc Liên suy nghĩ một chút, cuối cùng không thể lừa gạt lòng mình. Vì vậy nói: Nhìn thấy ngươi.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng đau xót, càng phát giác ra cảm tình của Mặc Liên cùng Hồng Liên, càng thấy có lỗi với Mặc Liên.
Ta sau khi trở về sẽ mang ngươi đi tìm luyện dược sư tốt nhất trên thế giới, chữa mắt cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi đừng cảm giác nhìn chán ta là tốt rồi.
Mặc Liên ôm mặt nàng, nghiêm túc lắc đầu: Sẽ không.
Hoàng Bắc Nguyệt cười bắt tay hắn, nói: Vậy tốt rồi, ta phải đi, ngươi nhớ kỹ không nên một mình chạy loạn, biết không?
Ừ. Mặc Liên gật đầu, Ta chờ ngươi.
Được. Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, đi tới cửa, lại nghe Mặc Liên nói: Ta chờ ngươi.
Được!
Ta chờ ngươi.
Hoàng Bắc Nguyệt khì khì một tiếng cười nói: Tốt lắm, còn nói nữa thì ta không đi được.
Mặc Liên lúc này mới câm mồm, nghe tiếng nàng đóng cửa, nghe tiếng bước chân nàng đi xa.
Nguyệt Mặc Liên mờ mịt, trong lòng có cảm giác bất an.
Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng chạy tới bên ngoài Biệt Nguyệt sơn trang. Trên người đã thay quần áo Hồng Liên, mặc vào trường bào màu đen, đeo mặt nạ quỷ dữ tợn trên mặt, lấy ra cột tóc của Trưởng công chúa Huệ Văn mà Hiên Viên Vấn Thiên để lại, mở ra kết giới bên ngoài Biệt Nguyệt sơn trang, lóe thân đi vào.
Cách đi vào A Tát Lôi đã nói với Tiêu Dao Vương, hắn mang theo mấy cao thủ đã đi vào một lát.
Tiến vào kết giới, nàng mới có thể nói chuyện cùng Nến Đỏ, mà khí tức của Yểm trong nháy mắt biến mất. Trước khi tới, Yểm vẫn vui đùa với nàng, nói sáng hôm nay mí mắt hắn giật giật, hắn cảm giác trong lòng bất an kỳ lạ.
Yểm cảm giác đó là điềm xấu, nên đặc biệt nhắc nhở nàng phải cẩn thận, còn nói: Ta cảm giác ngươi lần này đùa giỡn xong hết rồi, là lúc ra nên đi ra.
Hoàng Bắc Nguyệt mắng hắn xối xả, cũng nói: Yên tâm! Chơi xong ngươi ta mới hết trò chơi .
Yểm vẫn không vui, sáng sớm không thèm ngó ngàng tới nàng. Tính tình so với Huyễn Linh Thú của Mặc Liên vẫn ngạo kiều, gọi thế nào cũng không hồi đáp.
Lần này không cần hắn đáp lời, vào Biệt Nguyệt sơn trang, hắn muốn đáp cũng không đáp lại được.
Sương mù dày đặc dài dằng dặc, một con đường như không thấy điểm cuối.
Chủ nhân! Tiêu Dao Vương đã đến! Giọng nói của Nến Đỏ vang lên trong lòng nàng, nghe có chút vội vàng.
Theo kế hoạch làm việc, đừng hoảng hốt! Hoàng Bắc Nguyệt nhanh bước chân hơn, vô số sương mù tiến vào sau lưng. Mà phía trước dường như lộ ra một tia sáng.
Rốt cuộc tới rồi!
Biệt Nguyệt sơn trang lần trước bị Mặc Liên cùng Hồng Liên xông tới đại chiến khiến rất cả phòng ốc đã khuynh sụp, hơn nữa tất cả thạch thú cũng an tĩnh tại chỗ như tượng đá bình thường.
Tiêu Dao Vương mang theo một đám cao thủ đi qua con đường nhỏ trong rừng, nhìn những pho tượng đá bên cạnh, mỗi người đều có cảm giác trái tim băng giá.
Những thạch thú rất giống thật, nếu tất cả đều sống lại thì rất khó đối phó!
Tiêu Dao Vương lại có vẻ trấn định thong dong rất nhiều, hai tròng mắt thản nhiên liếc mắt thạch thú, vẻ mặt không biến hóa.
Vương gia, những thạch thú hình như là linh thú cấp cao, nhìn rất dọa người . Diệu Ca có chút bất an nói.
Bọn chúng sẽ không sống lại. Tiêu Dao Vương cười nói.
Thạch thú tất nhiên sẽ không sống lại. Diệu Ca phụ họa cười rộ lên.
Đoàn người không nói chuyện, chậm rãi đi tới trước cửa nhà màu trắng, phía trước tường vây đã sụp đổ, cửa lớn cũng sụp một nửa, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy bên trong bừa bộn, không giống bộ dáng có người ở.
Tách ra đi tìm, chỉ cần phát hiện có người, lập tức mang đến cho Bổn vương! Tiêu Dao Vương dặn dò, những cao thủ tự nhiên cũng tách ra chấp hành.
Vương gia, ngươi xem dược liệu nơi này, giống như có người nhổ cỏ tưới nước. Diệu Ca chỉ vào vườn thảo dược trước cửa nhà. Cô ta đi theo Tiêu Dao Vương, đương nhiên hiểu rõ thảo dược như lòng bàn tay.
Nhìn thấy nhiều thảo dược trân quý như vậy, dù cô ta kiến thức rộng rãi, cũng không nhịn được tấm tắc lấy làm kì lạ.
Nơi này tại sao có thể mọc được nhiều dược liệu tốt vậy?
Diệu Ca ngồi xổm xuống, vuốt vuốt bùn đất, đặt ở trong tay ngửi, xác định nói: Vương gia, nước này đúng là tưới không lâu, sẽ không quá mười lăm phút.
Tiêu Dao Vương cũng cúi đầu nhìn thảo dược, sau một lát nói: Vào xem.
Diệu Ca vội vàng đứng lên, đi ở phía trước, trên mặt đất đều là đá vụn, vượt qua vẫn là phòng tốt.
Là ai ở đây? Diệu Ca nhìn thấy một bóng dáng ở trong phòng, rất nhanh bước qua, không nói hai lời vọt vào, nhéo người kia, Bắt được ngươi!
Không ngờ người nọ trở tay nắm chặt, ngược lại bắt được tay Diệu Ca, thoáng cái một thanh trường kiếm để ngang trên cổ cô ta, Đừng nhúc nhích!
Diệu Ca trợn mắt há miệng, không ngờ người này lại có thân thủ như vậy, ả còn chưa kịp nhìn thấy bộ dáng người nọ, chỉ nhìn thấy người nọ khoác cái áo choàng, vành nón che mặt.
Ngươi là ai? Diệu Ca tức giận hỏi, ả vừa rồi nhất thời không cẩn thận, không ngờ lại bị bắt được!
Vương gia ở bên ngoài, nhìn thấy nàng vô dụng như vậy, nhất định sẽ rất thất vọng!
Ngươi là người nào? Vì sao lại xông tới? Người nọ mở miệng, là giọng nói của nữ tử rất ưu nhã.
Diệu Ca ngẩn ra, nghĩ thầm giọng nói này êm tai tuyệt vời như thế, so với giọng nói của ả vẫn hay hơn. Nhưng hiện tại bị nữ nhân này chế trụ, trong lòng cũng khó chịu.
Ta là người của Tiêu Dao Vương, phụng mệnh vào đón Trưởng công chúa Huệ Văn! Ngươi tốt nhất đừng cản đường chúng ta, nếu không chịu không nổi!
/1058
|