Quân Ly! Hoàng Bắc Nguyệt bắt được một thủ vệ Thành Tu La hỏi chỗ của Quân Ly liền chạy đến ngay lập tức.
Chỗ ở của hắn âm u, ngay cả một ngọn đèn dầu cũng không có, Hoàng Bắc Nguyệt sau khi đi tới liền lấy đá phát sáng ra chiếu rọi một góc tối nhỏ.
Ánh sáng chiếu đến một nơi, thấy một con rồng đen to lớn đang lười biếng vắt ngang qua bàn đá, hình như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng đến khiến Rồng đen thờ ơ mở to mắt, con mắt màu đỏ sậm trong bóng đêm có vẻ quỷ dị hơn, cái đuôi đảo qua đánh rơi đá phát sáng trên tay nàng xuống mặt đất.
Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt, trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy đại khái hình dáng của con Rồng đen, nàng có thị lực kinh người.
Quân Ly, xem ra ngươi đang chuẩn bị trở thành một ma thú của Thành Tu La. Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.
Rồng đen to lớn chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một nam nhân mặc đồ đen, nghiêng người dựa vào giường đá, nắm tay chống cằm, miễn cưỡng nhìn nàng một cái, Ngươi tới làm gì?
Hoàng Bắc Nguyệt đi tới trước mặt hắn, lại lấy ra đá phát sáng, ném ở trước mặt hắn, chiếu sáng xung quanh.
Tia sáng yếu ớt của đá phát sáng chiếu đến khuôn mặt hắn thanh cao xa vời vợi như núi, tuấn mỹ thanh lạnh.
Mà Hoàng Bắc Nguyệt mắt sáng quắc, nói: Ta muốn biết có cách nào giải cứu đoạn tình tuyệt ái của Thành Tu La hay không?
Ngươi vì Phong Liên Dực mà đến? Quân Ly cười lạnh một tiếng, Về chuyện của hắn, ta không muốn nói bất kỳ điều gì.
Ngươi nói cho ta biết, điều kiện tùy ngươi đặt ra. Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay đứng thẳng trước hắn, như Đại tướng quân kiên định chỉ huy trên chiến trường.
Cặp mắt Quân Ly đỏ ngầu liếc nàng một cái, ngữ điệu càng tức giận Ngươi càng quan tâm hắn như vậy, ta càng muốn phá hủy hắn!
Quân Ly, điều kiện tốt đẹp đặt ở trước mặt ngươi, ngươi muốn từ bỏ sao? Hoàng Bắc Nguyệt mặc kệ hắn nói gì, vẫn giữ tư thế kiên nghị bất động như đỉnh núi Thái Sơn.
Quân Ly nhìn nàng trong chốc lát, xác định cặp mắt trong trẻo không có dấu vết lừa gạt mới thản nhiên nói: Ngươi dùng Mặc Liên đến đổi lại, có lẽ ta có thể cân nhắc.
Ngươi muốn Vạn Thú Vô Cương ta sẽ đáp ứng, nhưng Mặc Liên thì không!
Vạn Thú Vô Cương vô dụng với, ta muốn Mặc Liên, hoặc là, muốn ngươi!
Con ngươi trong suốt xoay chuyển, Hoàng Bắc Nguyệt hỏi: Ngươi muốn ta làm cái gì?
Ta muốn thứ trong thân thể ngươi. Quân Ly giơ tay lên, chỉ chỉ vị trí giữa bụng và ngực nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lắp bắp kinh hãi, đó là bề mặt phong ấn của hắc thủy cấm lao, hắn muốn làm gì?
Yểm rất lo lắng nói: Này này, ngươi không thể bán đứng ta a!
Câm miệng! Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt ngưng trọng, hung hăng nhìn chằm chằm Quân Ly nói: Ngươi muốn mở hắc thủy cấm lao? Khẩu khí rất nguy hiểm.
Không sai. bên khóe miệng Quân Ly chậm rãi xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Ngươi điên rồi sao? Hoàng Bắc Nguyệt quát, Ngươi đã quên Hiên Viên Vấn Thiên trả giá bằng cái chết mới phong ấn được hắn, vậy mà ngươi lại muốn thả ra!
Trước khác nay khác. Quân Ly nói, Ngươi đáp ứng, ta sẽ nói cho ngươi biết cách cứu Phong Liên Dực.
Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, dường như đang tự hỏi đáp ứng hoặc không đáp ứng. Khoảnh khắc trầm mặc làm Yểm thiếu kiên nhẫn, hắn ở trong hắc thủy cấm lao oa oa oa kêu to: Hoàng Bắc Nguyệt! Ngươi không nỡ đổi Mặc Liên thì cũng đừng đẩy ta vào hố lửa nha .
Ngươi không phải vẫn muốn được ra sao? Hoàng Bắc Nguyệt khuôn mặt bình tĩnh, trao đổi trong lòng với hắn.
Yểm nói: Cái này khác, ngươi ngẫm xem, hắn dám yêu cầu ngươi như vậỵ, chắc chắn có âm mưu quỷ kế! Hắn rất xấu, ngươi không thể tin hắn nha!
Hoàng Bắc Nguyệt đương nhiên biết Quân Ly có dụng ý khác. Có điều Yểm quá nguy hiểm, thả hắn ra, nhỡ dẫn tới đại nạn nhân gian như năm đó thì ai phong ấn hắn được
Quân Ly, Yểm rời khỏi hắc thủy cấm lao thì ta sẽ thế nào?
Sẽ không chết là được. Quân ly tản mạn nói, Như thế nào, ngươi đáp ứng rồi?
Ta cân nhắc một chút. Hoàng Bắc Nguyệt vừa dứt lời, Yểm liền tức giận nói: Xú nha đầu, không ngờ trong lòng ngươi ta chẳng có chút địa vị nào!
Hoàng Bắc Nguyệt giả bộ không nghe thấy, nói với Quân Ly: Năm đó ở Rừng rậm Phù Quang, ta rời đi, ngươi dặn dò ta nhất định phải cẩn thận Yểm trong hắc thủy cấm lao, nếu hắn có dị động, phải chờ ngươi đến giải quyết. Vậy mà hiện tại ngươi muốn ta thả hắn, xem ra đúng là thế sự thay đổi.
Quân Ly lạnh lùng nghe, vẻ mặt không có cực nhỏ dấu vết ấn tượng với chuyện này, giống như nghe được chuyện không liên quan đến mình.
Biết Linh tôn hiện tại đã không phải Linh tôn ngày đó, Hoàng Bắc Nguyệt mất mát cười, nói Ta suy nghĩ kỹ sẽ tìm đến ngươi, tuy nhiên, ngươi phải cam đoan nhất định có thể cứu Phong Liên Dực.
Ta nói được thì sẽ làm được. Quân Ly thản nhiên nói.
Được, ta tin ngươi một lần. Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn một cái, liền xoay người đi.
Trở lại phòng, Mặc Liên đã ngủ, mấy ngày nay hắn bị lăn qua lăn lại vô cùng bi thảm, hẳn là rất mệt.
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua kéo chăn đắp giúp hắn, thuận tiện cũng nhét Chi Chi đang gối đầu ngủ ngáy khò khò vào trong đống chăn mới đi đến một gian phòng khác, lẳng lặng ngồi xếp bằng.
Lấy ra Vạn Thú Vô Cương thưởng thức trong chốc lát. Khối cổ ngọc màu đen là bảo bối giúp nàng sống yên phận, những cũng là vật làm rung chuyển vô số điềm xấu.
Nàng không hy vọng truyền thừa lại Vạn Thú Vô Cương, chờ hiểu rõ hết thảy, nàng sẽ tự tay hủy diệt khối ngọc này, hoặc tìm một nơi an toàn giấu vĩnh viễn đi.
Yểm. Trong lúc an tĩnh, Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng, Ta muốn gặp ngươi.
Yểm trầm mặc một hồi mới nói: Nhắm mắt lại.
Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt, cảm giác thân thể rơi nhanh vào một cái vực sâu không đáy, hồi lâu mới an toàn chạm đất.
Chỗ ở của hắn âm u, ngay cả một ngọn đèn dầu cũng không có, Hoàng Bắc Nguyệt sau khi đi tới liền lấy đá phát sáng ra chiếu rọi một góc tối nhỏ.
Ánh sáng chiếu đến một nơi, thấy một con rồng đen to lớn đang lười biếng vắt ngang qua bàn đá, hình như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng đến khiến Rồng đen thờ ơ mở to mắt, con mắt màu đỏ sậm trong bóng đêm có vẻ quỷ dị hơn, cái đuôi đảo qua đánh rơi đá phát sáng trên tay nàng xuống mặt đất.
Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt, trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy đại khái hình dáng của con Rồng đen, nàng có thị lực kinh người.
Quân Ly, xem ra ngươi đang chuẩn bị trở thành một ma thú của Thành Tu La. Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.
Rồng đen to lớn chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một nam nhân mặc đồ đen, nghiêng người dựa vào giường đá, nắm tay chống cằm, miễn cưỡng nhìn nàng một cái, Ngươi tới làm gì?
Hoàng Bắc Nguyệt đi tới trước mặt hắn, lại lấy ra đá phát sáng, ném ở trước mặt hắn, chiếu sáng xung quanh.
Tia sáng yếu ớt của đá phát sáng chiếu đến khuôn mặt hắn thanh cao xa vời vợi như núi, tuấn mỹ thanh lạnh.
Mà Hoàng Bắc Nguyệt mắt sáng quắc, nói: Ta muốn biết có cách nào giải cứu đoạn tình tuyệt ái của Thành Tu La hay không?
Ngươi vì Phong Liên Dực mà đến? Quân Ly cười lạnh một tiếng, Về chuyện của hắn, ta không muốn nói bất kỳ điều gì.
Ngươi nói cho ta biết, điều kiện tùy ngươi đặt ra. Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay đứng thẳng trước hắn, như Đại tướng quân kiên định chỉ huy trên chiến trường.
Cặp mắt Quân Ly đỏ ngầu liếc nàng một cái, ngữ điệu càng tức giận Ngươi càng quan tâm hắn như vậy, ta càng muốn phá hủy hắn!
Quân Ly, điều kiện tốt đẹp đặt ở trước mặt ngươi, ngươi muốn từ bỏ sao? Hoàng Bắc Nguyệt mặc kệ hắn nói gì, vẫn giữ tư thế kiên nghị bất động như đỉnh núi Thái Sơn.
Quân Ly nhìn nàng trong chốc lát, xác định cặp mắt trong trẻo không có dấu vết lừa gạt mới thản nhiên nói: Ngươi dùng Mặc Liên đến đổi lại, có lẽ ta có thể cân nhắc.
Ngươi muốn Vạn Thú Vô Cương ta sẽ đáp ứng, nhưng Mặc Liên thì không!
Vạn Thú Vô Cương vô dụng với, ta muốn Mặc Liên, hoặc là, muốn ngươi!
Con ngươi trong suốt xoay chuyển, Hoàng Bắc Nguyệt hỏi: Ngươi muốn ta làm cái gì?
Ta muốn thứ trong thân thể ngươi. Quân Ly giơ tay lên, chỉ chỉ vị trí giữa bụng và ngực nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt lắp bắp kinh hãi, đó là bề mặt phong ấn của hắc thủy cấm lao, hắn muốn làm gì?
Yểm rất lo lắng nói: Này này, ngươi không thể bán đứng ta a!
Câm miệng! Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt ngưng trọng, hung hăng nhìn chằm chằm Quân Ly nói: Ngươi muốn mở hắc thủy cấm lao? Khẩu khí rất nguy hiểm.
Không sai. bên khóe miệng Quân Ly chậm rãi xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Ngươi điên rồi sao? Hoàng Bắc Nguyệt quát, Ngươi đã quên Hiên Viên Vấn Thiên trả giá bằng cái chết mới phong ấn được hắn, vậy mà ngươi lại muốn thả ra!
Trước khác nay khác. Quân Ly nói, Ngươi đáp ứng, ta sẽ nói cho ngươi biết cách cứu Phong Liên Dực.
Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, dường như đang tự hỏi đáp ứng hoặc không đáp ứng. Khoảnh khắc trầm mặc làm Yểm thiếu kiên nhẫn, hắn ở trong hắc thủy cấm lao oa oa oa kêu to: Hoàng Bắc Nguyệt! Ngươi không nỡ đổi Mặc Liên thì cũng đừng đẩy ta vào hố lửa nha .
Ngươi không phải vẫn muốn được ra sao? Hoàng Bắc Nguyệt khuôn mặt bình tĩnh, trao đổi trong lòng với hắn.
Yểm nói: Cái này khác, ngươi ngẫm xem, hắn dám yêu cầu ngươi như vậỵ, chắc chắn có âm mưu quỷ kế! Hắn rất xấu, ngươi không thể tin hắn nha!
Hoàng Bắc Nguyệt đương nhiên biết Quân Ly có dụng ý khác. Có điều Yểm quá nguy hiểm, thả hắn ra, nhỡ dẫn tới đại nạn nhân gian như năm đó thì ai phong ấn hắn được
Quân Ly, Yểm rời khỏi hắc thủy cấm lao thì ta sẽ thế nào?
Sẽ không chết là được. Quân ly tản mạn nói, Như thế nào, ngươi đáp ứng rồi?
Ta cân nhắc một chút. Hoàng Bắc Nguyệt vừa dứt lời, Yểm liền tức giận nói: Xú nha đầu, không ngờ trong lòng ngươi ta chẳng có chút địa vị nào!
Hoàng Bắc Nguyệt giả bộ không nghe thấy, nói với Quân Ly: Năm đó ở Rừng rậm Phù Quang, ta rời đi, ngươi dặn dò ta nhất định phải cẩn thận Yểm trong hắc thủy cấm lao, nếu hắn có dị động, phải chờ ngươi đến giải quyết. Vậy mà hiện tại ngươi muốn ta thả hắn, xem ra đúng là thế sự thay đổi.
Quân Ly lạnh lùng nghe, vẻ mặt không có cực nhỏ dấu vết ấn tượng với chuyện này, giống như nghe được chuyện không liên quan đến mình.
Biết Linh tôn hiện tại đã không phải Linh tôn ngày đó, Hoàng Bắc Nguyệt mất mát cười, nói Ta suy nghĩ kỹ sẽ tìm đến ngươi, tuy nhiên, ngươi phải cam đoan nhất định có thể cứu Phong Liên Dực.
Ta nói được thì sẽ làm được. Quân Ly thản nhiên nói.
Được, ta tin ngươi một lần. Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn một cái, liền xoay người đi.
Trở lại phòng, Mặc Liên đã ngủ, mấy ngày nay hắn bị lăn qua lăn lại vô cùng bi thảm, hẳn là rất mệt.
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua kéo chăn đắp giúp hắn, thuận tiện cũng nhét Chi Chi đang gối đầu ngủ ngáy khò khò vào trong đống chăn mới đi đến một gian phòng khác, lẳng lặng ngồi xếp bằng.
Lấy ra Vạn Thú Vô Cương thưởng thức trong chốc lát. Khối cổ ngọc màu đen là bảo bối giúp nàng sống yên phận, những cũng là vật làm rung chuyển vô số điềm xấu.
Nàng không hy vọng truyền thừa lại Vạn Thú Vô Cương, chờ hiểu rõ hết thảy, nàng sẽ tự tay hủy diệt khối ngọc này, hoặc tìm một nơi an toàn giấu vĩnh viễn đi.
Yểm. Trong lúc an tĩnh, Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng, Ta muốn gặp ngươi.
Yểm trầm mặc một hồi mới nói: Nhắm mắt lại.
Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt, cảm giác thân thể rơi nhanh vào một cái vực sâu không đáy, hồi lâu mới an toàn chạm đất.
/1058
|