Không muốn tiếp tục bị cảm xúc chi phối, Nguyệt Dạ đột nhiên buông tay bịt miệng ra, thật sâu thở đẩy mùi gay trên cánh mũi!
Một hơi thở của nàng lập tức khiến Quân Ly nhận thấy có người ở gần.
Đầu tiên là kinh ngạc ở dưới thần thức hắn bao trùm mà có người tới gần hắn, người này cũng không phải hạng hời hợt!
Sau đó hắn mới dựa vào hơi thở cố ý tiết lộ ra, đoán được người tới ở khu vực nào.
Ánh mắt màu đỏ lạnh lùng xoay qua chỗ khác, mà lưỡi đao thật lớn đã không báo hiệu rơi xuống!
Tốc độ nhanh đến mức ngay cả hắn cũng kinh ngạc!
Một tay nhẹ nhàng vỗ trong nước, cột nước thật lớn trào lên, tiếp xúc đến lưỡi đao lập tức đóng lại thành băng!
Tuyết Ảnh Chiến Đao bị đóng băng trong hàn băng!
Nguyệt Dạ cau mày, hai tay dùng sức phá vỡ băng, mà thân thể Quân Ly cũng rời khỏi mặt nước, một bộ hắc bào nhẹ nhàng xẹt qua, nhẹ nhàng quấn trên người hắn.
Lại là ngươi. Đôi mắt quỷ dị màu đỏ nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ thì nguy hiểm nheo lại.
Đúng là ta. Một kích chưa trúng, Nguyệt Dạ cũng không lập tức công kích lần thứ hai, chỉ ngẩng đầu nhìn kỹ ánh mắt hắn, khóe miệng khẽ nhếch.
Lần đầu tiên bất ngờ tập kích không đả thương được hắn, lần thứ hai dưới mí mắt hắn càng đừng vọng tưởng.
Nàng luôn luôn thông minh, sẽ không vô vị liều chết.
Vì nàng sao? Nhẹ nhàng phất tay áo, tiểu hồ ly đã đến tay hắn, bị hắn vô tình chộp vào lòng bàn tay.
Tiểu hồ ly sợ hãi giãy dụa, đôi mắt màu lam lạnh ngước lên, hướng Nguyệt Dạ cầu cứu.
Nguyệt Dạ bất đắc dĩ liếc nó một cái, nhẹ nhàng thở dài một hơi: Nó là một con hồ ly, nếu ngươi đối đãi tốt với nó, nó nhất định sẽ giải sầu cho ngươi.
Bị nàng nói trúng tim đen, Quân Ly đột nhiên nổi lên sát khí Ngươi không đến vì nó thì vì cái gì!
Nguyệt Dạ ngẩng đầu, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn lộ ra nụ cười thần bí, không trực tiếp trả lời vấn đề của Quân Ly, chỉ dùng hành động chứng minh nàng lần này tới!
Đột nhiên giơ tay lên, nguyên khí màu đen chợt lóe trong tay, sau đó không gian chung quanh như xuất hiện một tia rung động nhỏ, giữa rung động chính là nàng!
Muốn chạy trốn? Quân Ly hừ lạnh một tiếng, dường như khinh thường nhìn động tác nhỏ này, từ ống tay áo rộng thùng thình giơ tay lên, trảo về phía Nguyệt Dạ.
Không gian chợt vặn vẹo!
Chỗ Nguyệt Dạ đứng đột nhiên đình trệ, cả người nàng đột nhiên bị không khí vặn vẹo trói!
Hóa ra là vậy, trên mặt mặc dù có vẻ kinh ngạc, tuy nhiên cặp mắt trong suốt lại có ý cười......
Không kịp thấy rõ cảm xúc trong mắt nàng, không gian vặn vẹo liền thoáng cái đưa nàng ra khỏi chỗ này!
Quân Ly ngẩn ra, người này......vì sao lại cười?
Bị đẩy vào trong sát cảnh chỉ còn đường chết, sát khí cường đại bao vây lấy nàng, nhưng nàng không sợ hãi mà vẫn cười được!
Chẳng lẽ......nàng tới đây vì muốn tiến vào sát cảnh sao?
Nguyệt Dạ chỉ cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm, đột nhiên gió bão vù vù quay cuồng quanh thân thể.
Nàng đưa tay ngăn ánh sáng chói mắt từ không trung chiếu xuống, giữa vết nứt chảy xuống máu đặc, toàn bộ chảy xuống vách núi.
Khắp bầu trời đều mang ánh sáng đỏ u ám, từng đợt gió bão cùng mùi máu tanh hỗn loạn khiến kẻ khác buồn nôn.
Đứng bên bờ vách núi, chỉ cần bước vài bước về phía trước, lập tức rơi vào vực sâu vạn trượng.
Gió bão thổi vạt áo tung bay, dải băng mảnh cột tóc như bị thổi tản mát.
Nguyệt Dạ nhìn hết thảy chung quanh, ngoài khiếp sợ thì không còn tâm tình khác.
Cho dù biết đây là ảo cảnh nhưng vẫn bị rung động, Nến Đỏ nói sát cảnh là ảo cảnh, cũng là nội tâm tà ác ngưng tụ của ma thú.
Càng hung tàn tàn nhẫn, trong sát cảnh càng nguy hiểm.
Vết nứt bốn phía như thanh đao nhỏ, cùng với vết nứt lớn trên bầu trời chứng tỏ Quân Ly có bao nhiêu khủng bố!
Môi mím thật chặt, Nguyệt Dạ chậm rãi lui về phía sau, thật sợ gió quá lớn, không cẩn thận sẽ bị cuốn đến vách núi phía dưới.
Ở trong huyễn cảnh, nàng không dám chờ có bao nhiêu kỳ tích xảy ra.
Nến Đỏ nói chỉ có ba ngày trong huyễn cảnh, nếu sau 3 ngày không ra ngoài được thì sẽ bị ảo cảnh cắn nuốt, hóa thành máu loãng, từ bầu trời chảy vào vách núi không đáy.
Phong Liên Dực cùng Yểm đã tiến vào sát cảnh hai ngày, cho nên chỉ còn lại một ngày dẫn bọn hắn ra ngoài.
Lúc này việc cấp bách là tìm bọn họ trước!
Chậm rãi rời vách núi, từng tòa núi đá lởm chởm liên tiếp nhau.
Ánh sáng hôn ám, nhưng vẫn có thể thấy rõ, bởi vậy nàng cũng không lấy cây đuốc ra, vừa chậm rãi đi vừa dùng lực cảm giác tìm kiếm xung quanh.
Gió quá lớn, lực cảm giác linh hồn bị quấy nhiễu nghiêm trọng, nàng nhăn mi lại, liếc mắt nhìn không gian trong ảo cảnh dường như vô biên vô hạn, chẳng lẽ muốn nàng tìm từng chỗ một?
Đang lo lắng, đột nhiên sau một tòa núi đá truyền đến tiếng nói hùng hùng hổ hổ hết sức quen tai.
Đều là ngươi đưa ra ý kiến loạn? Suýt hại chết ta! Hừ! Ngươi ở bên cạnh ta liền xui xẻo, cách xa ta một chút!
Kiểu bắt bẻ vô lại, ngữ khí đáng đánh đòn này rất quen thuộc a!
Ánh mắt cười nhẹ nhìn về phía trước, hai bóng dáng một trước một sau từ gió mạnh đi tới, người đi ở phía trước mặc bộ yêu hồng, trong y phục đỏ lộ ra khí tức tà lạnh sơ cuồng giống gió mạnh xung quanh.
Mà người phía sau y phục trắng như tuyết, cho dù gió lớn, trời có ảm đạm thì màu trắng vẫn như cánh hoa bay xuống tuyết, thanh nhã nhưng lại u lạnh, tác phong nhanh nhẹn nhưng cảm xúc không biến đổi.
Hai người cũng hơi uể oải, trừ bỏ nói một câu đáng đánh kia thì đều im lặng không nói gì, không ai nói nữa.
Nguyệt Dạ đứng ở tòa núi đá bên cạnh, khuôn mặt mỉm cười nhìn bọn họ.
Hình như phát hiện trong sát cảnh đột nhiên có thêm người, hai người kia đều đồng thời ngước mắt nhìn.
Khuôn mặt nam tử mặc y phục đỏ thật sự yêu nghiệt tới cực điểm, cho dù mang theo uể oải, lúc hơi nhíu mày cũng yêu mỵ khiến kẻ khác tan nát cõi lòng.
nha đầu từ đâu chạy tới?
Nguyệt Dạ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt mang ý cười khiến Yểm giật mình một cái.
Một cái nhăn mày, một nụ cười, một dao động ánh mắt rất nhỏ của nàng tất cả đều rơi vào trong con ngươi Phong Liên Dực, giật mình, đột nhiên kích động không thể tự kiềm chế, không kìm lòng được đi tới chỗ nàng.
Môi mấp máy, vừa định nói chuyện, đột nhiên một cơn gió mạnh như lưỡi đao xẹt qua bọn họ!
Ở trong sát cảnh lực sát thương của gió quá lớn, khí thế cường đại khiến ba người không dám chậm trễ, không hẹn mà cùng hướng lui về phía sau!
Nguyệt Dạ thân thể xoay tròn, phi thân lên một tòa núi đá, đảo mắt lạnh qua, nhìn thấy Phong Liên Dực cùng Yểm cũng đứng lên một tòa núi đá.
Gió xung quanh chợt cuồng bạo gào thét!
Yểm cau mày nói: Tên kia đột nhiên điên rồi phải không?
Nói xong liền đảo mắt nhìn về phía cô gái mặc y phục đen, hơi thở lãnh khốc, đè thấp giọng hỏi Phong Liên Dực phía sau, Có cảm giác nàng rất giống một người không?
Không giống. Phong Liên Dực như chém đinh chặt sắt nói.
Yểm ngẩn ra, Ta chưa nói giống ai, làm sao ngươi biết không giống?
Phong Liên Dực đi lên phía trước, con ngươi màu tím nhạt nhìn nàng thật sâu, Bởi vì đó chính là nàng!
Một cơn gió mạnh thổi tới, làm âm thanh của hắn thất linh bát lạc.
Yểm lớn tiếng hỏi: Ngươi nói cái gì?
Không đợi được trả lời, Phong Liên Dực đã nhón mũi chân, liền rời núi đá, bóng người cấp tốc hướng về cô gái kia.
Gió mạnh như đao, từng cơn sắc bén hung tàn!
Hắn trời sinh có thể điều khiển bất cứ nguyên tố phong gì, chỉ duy nhất bó tay toàn tập với loại gió này.
Tuy nhiên, không điều khiển được không có nghĩa là có thể dễ dàng thương tổn hắn!
Nếu không nhiều ngày như vậy, hắn cùng Yểm đã sớm chết một trăm lần!
Quân Ly không ra tay, bởi vì biết rất phí sức lực, không bằng đưa bọn vây ba ngày trong sát cảnh, tự nhiên biến bọn họ thành máu loãng, không tốn công phu!
Nhìn bóng dáng màu trắng hướng về chính mình càng ngày càng gần, Nguyệt Dạ khóe miệng giương lên, không chờ tại chỗ, thoáng một cái, mũi chân đạp đạp gió hung mãnh lao về phía Phong Liên Dực!
Động tác quá nhanh, rất thô khiến hắn cười khổ giang hai tay, để nàng nặng nề đánh vào trong lòng, vẻ mặt khổ sở: Loại tình cảm biểu đạt khí phách này trên đời có lẽ chỉ một mình nàng có?
Bên tai nghe hắn kêu rên một tiếng, Nguyệt Dạ mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, thấp giọng nói: Ngại quá, vừa thoát khỏi trạng thái hồn phách, không nắm giữ tốt được tốc độ .
Một hơi thở của nàng lập tức khiến Quân Ly nhận thấy có người ở gần.
Đầu tiên là kinh ngạc ở dưới thần thức hắn bao trùm mà có người tới gần hắn, người này cũng không phải hạng hời hợt!
Sau đó hắn mới dựa vào hơi thở cố ý tiết lộ ra, đoán được người tới ở khu vực nào.
Ánh mắt màu đỏ lạnh lùng xoay qua chỗ khác, mà lưỡi đao thật lớn đã không báo hiệu rơi xuống!
Tốc độ nhanh đến mức ngay cả hắn cũng kinh ngạc!
Một tay nhẹ nhàng vỗ trong nước, cột nước thật lớn trào lên, tiếp xúc đến lưỡi đao lập tức đóng lại thành băng!
Tuyết Ảnh Chiến Đao bị đóng băng trong hàn băng!
Nguyệt Dạ cau mày, hai tay dùng sức phá vỡ băng, mà thân thể Quân Ly cũng rời khỏi mặt nước, một bộ hắc bào nhẹ nhàng xẹt qua, nhẹ nhàng quấn trên người hắn.
Lại là ngươi. Đôi mắt quỷ dị màu đỏ nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ thì nguy hiểm nheo lại.
Đúng là ta. Một kích chưa trúng, Nguyệt Dạ cũng không lập tức công kích lần thứ hai, chỉ ngẩng đầu nhìn kỹ ánh mắt hắn, khóe miệng khẽ nhếch.
Lần đầu tiên bất ngờ tập kích không đả thương được hắn, lần thứ hai dưới mí mắt hắn càng đừng vọng tưởng.
Nàng luôn luôn thông minh, sẽ không vô vị liều chết.
Vì nàng sao? Nhẹ nhàng phất tay áo, tiểu hồ ly đã đến tay hắn, bị hắn vô tình chộp vào lòng bàn tay.
Tiểu hồ ly sợ hãi giãy dụa, đôi mắt màu lam lạnh ngước lên, hướng Nguyệt Dạ cầu cứu.
Nguyệt Dạ bất đắc dĩ liếc nó một cái, nhẹ nhàng thở dài một hơi: Nó là một con hồ ly, nếu ngươi đối đãi tốt với nó, nó nhất định sẽ giải sầu cho ngươi.
Bị nàng nói trúng tim đen, Quân Ly đột nhiên nổi lên sát khí Ngươi không đến vì nó thì vì cái gì!
Nguyệt Dạ ngẩng đầu, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn lộ ra nụ cười thần bí, không trực tiếp trả lời vấn đề của Quân Ly, chỉ dùng hành động chứng minh nàng lần này tới!
Đột nhiên giơ tay lên, nguyên khí màu đen chợt lóe trong tay, sau đó không gian chung quanh như xuất hiện một tia rung động nhỏ, giữa rung động chính là nàng!
Muốn chạy trốn? Quân Ly hừ lạnh một tiếng, dường như khinh thường nhìn động tác nhỏ này, từ ống tay áo rộng thùng thình giơ tay lên, trảo về phía Nguyệt Dạ.
Không gian chợt vặn vẹo!
Chỗ Nguyệt Dạ đứng đột nhiên đình trệ, cả người nàng đột nhiên bị không khí vặn vẹo trói!
Hóa ra là vậy, trên mặt mặc dù có vẻ kinh ngạc, tuy nhiên cặp mắt trong suốt lại có ý cười......
Không kịp thấy rõ cảm xúc trong mắt nàng, không gian vặn vẹo liền thoáng cái đưa nàng ra khỏi chỗ này!
Quân Ly ngẩn ra, người này......vì sao lại cười?
Bị đẩy vào trong sát cảnh chỉ còn đường chết, sát khí cường đại bao vây lấy nàng, nhưng nàng không sợ hãi mà vẫn cười được!
Chẳng lẽ......nàng tới đây vì muốn tiến vào sát cảnh sao?
Nguyệt Dạ chỉ cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm, đột nhiên gió bão vù vù quay cuồng quanh thân thể.
Nàng đưa tay ngăn ánh sáng chói mắt từ không trung chiếu xuống, giữa vết nứt chảy xuống máu đặc, toàn bộ chảy xuống vách núi.
Khắp bầu trời đều mang ánh sáng đỏ u ám, từng đợt gió bão cùng mùi máu tanh hỗn loạn khiến kẻ khác buồn nôn.
Đứng bên bờ vách núi, chỉ cần bước vài bước về phía trước, lập tức rơi vào vực sâu vạn trượng.
Gió bão thổi vạt áo tung bay, dải băng mảnh cột tóc như bị thổi tản mát.
Nguyệt Dạ nhìn hết thảy chung quanh, ngoài khiếp sợ thì không còn tâm tình khác.
Cho dù biết đây là ảo cảnh nhưng vẫn bị rung động, Nến Đỏ nói sát cảnh là ảo cảnh, cũng là nội tâm tà ác ngưng tụ của ma thú.
Càng hung tàn tàn nhẫn, trong sát cảnh càng nguy hiểm.
Vết nứt bốn phía như thanh đao nhỏ, cùng với vết nứt lớn trên bầu trời chứng tỏ Quân Ly có bao nhiêu khủng bố!
Môi mím thật chặt, Nguyệt Dạ chậm rãi lui về phía sau, thật sợ gió quá lớn, không cẩn thận sẽ bị cuốn đến vách núi phía dưới.
Ở trong huyễn cảnh, nàng không dám chờ có bao nhiêu kỳ tích xảy ra.
Nến Đỏ nói chỉ có ba ngày trong huyễn cảnh, nếu sau 3 ngày không ra ngoài được thì sẽ bị ảo cảnh cắn nuốt, hóa thành máu loãng, từ bầu trời chảy vào vách núi không đáy.
Phong Liên Dực cùng Yểm đã tiến vào sát cảnh hai ngày, cho nên chỉ còn lại một ngày dẫn bọn hắn ra ngoài.
Lúc này việc cấp bách là tìm bọn họ trước!
Chậm rãi rời vách núi, từng tòa núi đá lởm chởm liên tiếp nhau.
Ánh sáng hôn ám, nhưng vẫn có thể thấy rõ, bởi vậy nàng cũng không lấy cây đuốc ra, vừa chậm rãi đi vừa dùng lực cảm giác tìm kiếm xung quanh.
Gió quá lớn, lực cảm giác linh hồn bị quấy nhiễu nghiêm trọng, nàng nhăn mi lại, liếc mắt nhìn không gian trong ảo cảnh dường như vô biên vô hạn, chẳng lẽ muốn nàng tìm từng chỗ một?
Đang lo lắng, đột nhiên sau một tòa núi đá truyền đến tiếng nói hùng hùng hổ hổ hết sức quen tai.
Đều là ngươi đưa ra ý kiến loạn? Suýt hại chết ta! Hừ! Ngươi ở bên cạnh ta liền xui xẻo, cách xa ta một chút!
Kiểu bắt bẻ vô lại, ngữ khí đáng đánh đòn này rất quen thuộc a!
Ánh mắt cười nhẹ nhìn về phía trước, hai bóng dáng một trước một sau từ gió mạnh đi tới, người đi ở phía trước mặc bộ yêu hồng, trong y phục đỏ lộ ra khí tức tà lạnh sơ cuồng giống gió mạnh xung quanh.
Mà người phía sau y phục trắng như tuyết, cho dù gió lớn, trời có ảm đạm thì màu trắng vẫn như cánh hoa bay xuống tuyết, thanh nhã nhưng lại u lạnh, tác phong nhanh nhẹn nhưng cảm xúc không biến đổi.
Hai người cũng hơi uể oải, trừ bỏ nói một câu đáng đánh kia thì đều im lặng không nói gì, không ai nói nữa.
Nguyệt Dạ đứng ở tòa núi đá bên cạnh, khuôn mặt mỉm cười nhìn bọn họ.
Hình như phát hiện trong sát cảnh đột nhiên có thêm người, hai người kia đều đồng thời ngước mắt nhìn.
Khuôn mặt nam tử mặc y phục đỏ thật sự yêu nghiệt tới cực điểm, cho dù mang theo uể oải, lúc hơi nhíu mày cũng yêu mỵ khiến kẻ khác tan nát cõi lòng.
nha đầu từ đâu chạy tới?
Nguyệt Dạ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt mang ý cười khiến Yểm giật mình một cái.
Một cái nhăn mày, một nụ cười, một dao động ánh mắt rất nhỏ của nàng tất cả đều rơi vào trong con ngươi Phong Liên Dực, giật mình, đột nhiên kích động không thể tự kiềm chế, không kìm lòng được đi tới chỗ nàng.
Môi mấp máy, vừa định nói chuyện, đột nhiên một cơn gió mạnh như lưỡi đao xẹt qua bọn họ!
Ở trong sát cảnh lực sát thương của gió quá lớn, khí thế cường đại khiến ba người không dám chậm trễ, không hẹn mà cùng hướng lui về phía sau!
Nguyệt Dạ thân thể xoay tròn, phi thân lên một tòa núi đá, đảo mắt lạnh qua, nhìn thấy Phong Liên Dực cùng Yểm cũng đứng lên một tòa núi đá.
Gió xung quanh chợt cuồng bạo gào thét!
Yểm cau mày nói: Tên kia đột nhiên điên rồi phải không?
Nói xong liền đảo mắt nhìn về phía cô gái mặc y phục đen, hơi thở lãnh khốc, đè thấp giọng hỏi Phong Liên Dực phía sau, Có cảm giác nàng rất giống một người không?
Không giống. Phong Liên Dực như chém đinh chặt sắt nói.
Yểm ngẩn ra, Ta chưa nói giống ai, làm sao ngươi biết không giống?
Phong Liên Dực đi lên phía trước, con ngươi màu tím nhạt nhìn nàng thật sâu, Bởi vì đó chính là nàng!
Một cơn gió mạnh thổi tới, làm âm thanh của hắn thất linh bát lạc.
Yểm lớn tiếng hỏi: Ngươi nói cái gì?
Không đợi được trả lời, Phong Liên Dực đã nhón mũi chân, liền rời núi đá, bóng người cấp tốc hướng về cô gái kia.
Gió mạnh như đao, từng cơn sắc bén hung tàn!
Hắn trời sinh có thể điều khiển bất cứ nguyên tố phong gì, chỉ duy nhất bó tay toàn tập với loại gió này.
Tuy nhiên, không điều khiển được không có nghĩa là có thể dễ dàng thương tổn hắn!
Nếu không nhiều ngày như vậy, hắn cùng Yểm đã sớm chết một trăm lần!
Quân Ly không ra tay, bởi vì biết rất phí sức lực, không bằng đưa bọn vây ba ngày trong sát cảnh, tự nhiên biến bọn họ thành máu loãng, không tốn công phu!
Nhìn bóng dáng màu trắng hướng về chính mình càng ngày càng gần, Nguyệt Dạ khóe miệng giương lên, không chờ tại chỗ, thoáng một cái, mũi chân đạp đạp gió hung mãnh lao về phía Phong Liên Dực!
Động tác quá nhanh, rất thô khiến hắn cười khổ giang hai tay, để nàng nặng nề đánh vào trong lòng, vẻ mặt khổ sở: Loại tình cảm biểu đạt khí phách này trên đời có lẽ chỉ một mình nàng có?
Bên tai nghe hắn kêu rên một tiếng, Nguyệt Dạ mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, thấp giọng nói: Ngại quá, vừa thoát khỏi trạng thái hồn phách, không nắm giữ tốt được tốc độ .
/1058
|