Tới ngoài cửa, nàng mới nhẹ giọng nói: Ta cảm giác hình như trước kia quen cô ấy .
Nến Đỏ ngẩn ra, nhìn khuôn mặt Bắc Nguyệt quận chúa giống trưởng công chúa như đúc, dù sao vẫn có vài phần cảm tình, bởi vậy kiên nhẫn nói: Chủ nhân là người Nước Nam Dực, không chừng trước kia từng gặp quận chúa.
Bắc Nguyệt quận chúa gật đầu, ngẩng đầu nhìn nắng trên bầu trời, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cám ơn nàng!
Nguyệt Dạ trầm mặc ngồi trên giường, không nói một câu.
A Tát Lôi đã gọi người vào, nâng Yểm lên giường nằm, nhìn nàng trầm mặc, A Tát Lôi không nhịn được nói: Vương, đây là cấm thuật của Điện Quang Diệu, nói vậy người của Điện Quang Diệu sẽ rất quen thuộc, ta tìm Mặc Liên hỏi thăm, không chừng hắn có cách!
Không cần tìm hắn. Nguyệt Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nàng hiểu Mặc Liên không biết cấm thuật Ta đi ra ngoài một chút, phái người coi chừng hắn, hắn tỉnh lại liền bảo Nến Đỏ nói cho ta biết.
A Tát Lôi gật đầu, nhìn nàng đứng dậy đi ra ngoài, bước chân phù phiếm, cho tới bây giờ chưa từng thấy vương thất hồn lạc phách như vậy, hắn có chút đau lòng.
Mà ở bên ngoài, Nguyệt Dạ không nói một lời nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu. Nó không hỏi nàng gì hết, mang nàng tới dịch quán.
Chờ lúc nàng khôi phục, Băng Linh Huyễn Điểu đã đáp xuống viện.
Nàng cười khổ vỗ vỗ cánh hắn, từ phía trên trượt xuống, rơi xuống mặt đất, chỉ nghe tiếng đàn thong dong vang lên.
Như sương như khói, giống một bàn tay nâng lòng của nàng, chậm rãi chìm vào trong hồ nước ôn lương.
Tiếng đàn này sạch sẽ xuất trần, giống như không có liên hệ gì với thế giới này, khiến nàng cảm xúc kích động của nàng dần dần bị trấn áp xuống.
Nghe tiếng đàn, nàng chậm rãi tới bên ngoài phòng của hắn, nhẹ nhàng duỗi tay đẩy cửa ra.
Tay áo tuyết trắng tràn vào ánh sáng cùng trong gió nhẹ, bay lững lờ như mây trôi.
Người đánh mười ngón thon dài, nét mặt như tuyết, ánh mắt như ngọc, lúc nàng mở cửa, ngẩng đầu mỉm cười với nàng, trong nháy mắt thành trì rơi vào tay giặc, thiên quân vạn mã bị hủy diệt.
Nguyệt Dạ đứng ở cửa, ngược sáng nên màu da tuyết trắng trong suốt.
Hai mắt như nước hồ mùa thu, ánh lên trong suốt.
Tiếng đàn chậm rãi kết thúc, trong âm điệu càng ngày càng nhẹ chậm, nàng khàn giọng hỏi: Tại sao ta không nghĩ phạm sai lầm, nhưng lại luôn thương tổn người khác?
Đầu ngón tay hắn đình chỉ lưu động, kết thúc im bặt, bắt nguồn từ lúc hắn nhìn thấy thần sắc dao động trong ánh mắt của nàng.
Kiên cường như nàng cũng bắt đầu hoài nghi mình sao?
Ai cũng có thứ mà bản thân liều mạng bảo vệ, nàng cũng có, nàng sẽ không tiếc thương tổn bản thân mà nỗ lực hết thảy.
Ta có. Nguyệt Dạ chậm rãi gật đầu.
Phong Liên Dực mỉm cười đứng lên, ôm nàng đi vào nội thất, nhẹ nhàng đặt trên giường.
Nàng mệt rồi, ngủ sâu một giấc, tỉnh lại sẽ tốt hơn.
Dực! Nguyệt Dạ run rẩy kéo tay hắn đang giúp chính mình đắp chăn, ngước mắt nhìn hắn Có cách nào để ta không thương tổn chàng không?
Nàng sẽ không làm tổn thương ta.
Nhỡ có thì sao?
Có hai cách có thể khiến nàng không làm tổn thương ta, một là ta chết, hai là ta không còn yêu nàng. Nàng thấy cái nào dễ hơn? Hắn ôn nhu cười hỏi, vẻ mặt sủng ái.
Cách thứ hai. Nàng không câng nghĩ ngợi thốt ra, tiềm thức đã cảm thấy nếu hắn chết thì sẽ làm nàng tuyệt vọng muốn chết.
Vẻ mặt hơi ngưng tụ, hắn cười khổ mà nói: Lựa chọn của nàng khiến ta thương tổn.
Ta không hy vọng chàng chết......
Ta đau khổ thoát khỏi đoạn tình tuyệt ái là tại sao? Nguyệt, nhìn đôi mắt của ta, nhìn trái tim của ta, nàng không rõ sao? Duy nhất có thể gây tổn thương ta là mất đi nàng.
Hắn nói xong liền vội vã đứng lên, nàng muốn đứng lên theo, nhưng hắn lại đột nhiên phất tay áo, một làn gió thơm mang theo vị ngọt qua, nàng mềm mại ngã xuống.
Hắn biết những lời này chỉ là lúc tâm tình nàng cực kỳ xấu mới nói ra, nàng rất ít khi yếu ớt như vậy.
Mặc kệ người mạnh mẽ cỡ nào, một khi xuất hiện cảm xúc bi thương đều rất dễ gục ngã.
Lúc nàng thanh tỉnh sẽ không nói với hắn như vậy, bởi vì nàng hiểu, ở trong lòng hắn, nàng xếp vị trí thứ nhất, vĩnh viễn không thể nghịch.
Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến nàng khổ sở như vậy?
Ảnh Hoàng. Hắn đối nhẹ nhàng gọi một tiếng vào hư không.
Không có động tĩnh, chỉ thấy rèm cửa sổ bị phất một chút, một bóng người mông lung gật đầu với hắn, sau đó biến mất.
Phong Liên Dực quay đầu nhìn dung nhan nàng ngủ say, không nhịn được đau lòng.
Nguyệt, ta có nên mang nàng xa chạy cao bay, rời xa hết thảy nơi này?
Cảm giác không ngủ được an ổn, tác dụng của mê dược với nàng mà nói vốn sẽ không có hiệu quả nhiều, huống hồ Phong Liên Dực cũng không hạ dược mạnh, chỉ hy vọng nàng ngủ một lát để đầu óc thanh tỉnh một chút.
Quả nhiên, sau lúc tỉnh lại sẽ không hỗn loạn như vậy.
Nguyệt Dạ đưa tay chống cái trán, vừa rồi trong mộng hoảng hốt, nàng thấy một hôn lễ, một hôn lễ rất long trọng.
Tân nương là Bắc Nguyệt quận chúa, nhưng khi nàng xốc khăn voan xoay người lại thì lại hoảng hốt khi thấy đó chính là bản thân nàng.
Gương mặt đó sâm đậm in vào ký ức, không thể quên được.
Trong phòng không ai, nhưng mơ hồ nghe bên ngoài có tiếng người nói chuyện, nàng nhất thời đi xuống giường, lặng lẽ ra ngoài.
Dưới hành lang, Phong Liên Dực đưa lưng về phía nàng, cùng một bóng dáng thấp giọng nói chuyện.
Nàng biết bóng dáng kia, Phong Linh thú Ảnh Hoàng - một trong Ngũ linh , xuất quỷ nhập thần, bình thường hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ khi nó muốn cho ngươi thấy mới lộ ra bóng dáng mơ hồ.
Ảnh Hoàng rất mẫn cảm với không khí lưu động, Nguyệt Dạ vừa tới, hắn liền ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Phong Liên Dực có cảm giác mới chậm rãi xoay người lại.
Sắc mặt hắn sao lại nghiêm túc như vậy?
Làm sao vậy? Nguyệt Dạ hỏi, nhưng lòng càng ngày càng trầm xuống.
Nguyệt......
Phong Liên Dực vừa định mở miệng, trong lòng Nguyệt Dạ lại nghe tiếng Nến Đỏ lo âu kêu gọi: Chủ nhân, Yểm tỉnh dậy!
Nguyệt Dạ sửng sốt, không nói hai lời lập tức triệu hồi Băng Linh Huyễn Điểu vội vàng rời đi.
Ảnh Hoàng liếc nhìn Phong Liên Dực, chờ hắn quyết định, Phong Liên Dực nói Chúng ta cũng đi xem một chút đi
Vừa dứt lời, một trận gió nhẹ cuốn qua, tay áo tuyết trắng nhẹ nhàng trong nháy mắt biến mất ở hành lang.
Từ dịch quán đến Tỏa Nguyệt Lâu cũng không xa, lấy tốc độ của Băng Linh Huyễn Điểu không tới hai phút đã đến nơi.
Sắc trời đã tối, ánh sao lờ mờ, một mảnh trăng khuyết đọng ở chân trời, ánh trăng lạnh lùng chiếu tới.
Nguyệt Dạ thật xa chứng kiến nóc Tỏa Nguyệt Lâu, ánh trăng chiếu tới bóng dáng yêu hồng kéo ra một bóng dáng dài.
Cây dù màu đỏ xoay tròn trong tay, bởi vì ánh trăng rất lãnh đạm, mặt của hắn nửa sáng nửa tối, con ngươi màu đỏ lại buông xuống, có chút thương xót nhìn phía dưới.
Môi đỏ mọng khẽ mở, lạnh lùng phun ra mấy chữ: Con kiến hôi.
Giọng nói âm nhu, tinh tế quỷ dị, lúc truyền vào tai Nguyệt Dạ khiến nàng ngẩn ra.
Bọn họ chậm rãi bay gần, nhìn thấy trong Tỏa Nguyệt Lâu mọi người nằm ngổn ngang, hết thảy viện bị hủy, vài tòa phòng cũng sụp đổ, chỉ có Yểm dưới chân Tỏa Nguyệt Lâu vẫn bình yên vô sự.
Nguyệt Dạ khiếp sợ nhìn một màn này không thốt lên lời.
Từ khe hở mặt đất xuất hiện đóa hoa màu đỏ không khó nhận ra người gây họa là ai.
Nhưng nàng không dám tin tưởng, bảy năm làm bạn cùng hắc thủy cấm lao, nàng lại không hiểu rõ hắn sao?
Không khó nhận thấy có người tới gần, Yểm rời cây dù đỏ một chút, dưới dù đỏ,, đôi mắt yêu mỵ màu đỏ tà tà nhìn nàng.
Nguyệt Dạ định hô tên của hắn, song hắn lại mở miệng trước, hơi châm chọc nói: Lại thêm một tên tới chịu chết.
Nàng cả người chấn động, chưa kịp suy nghĩ nhiều, sau lưng cũng cảm giác gió mạnh xẹt qua, nàng theo bản năng lóe sang bên cạnh, vô số hoa hồng bay qua bên người nàng.
Hoa hồng bay vào trong tay Yểm, chậm rãi ngưng tụ thành lưỡi hái thật lớn, hắn nắm trong tay Chết tiệt, dám cản đường của đại gia! Giải quyết ngươi thì có thể đi đi!
Lưỡi hái xẹt thành hình trăng khuyết giữa không trung, đột nhiên hướng tới chỗ nàng!
Tốc độ quá nhanh, Nguyệt Dạ lập tức lấy Tuyết Ảnh Chiến Đao ngăn lại, lực chém giết thật lớn khiến nàng cùng Băng Linh Huyễn Điểu không chịu nổi, cùng nhau bị chém mạnh xuống phía dưới!
Nguyệt Dạ cắn răng, gầm nhẹ một tiếng hất lưỡi hái, cả giận nói: Yểm! Ngươi điên rồi sao?
Xú nha đầu vậy mà biết tên của bổn đại gia! Yểm quệt miệng, môi đỏ mọng so với hoa hồng bên cạnh còn kích thích hơn, nếu không phải sắc mặt có chút tái nhợt, giờ phút này Yểm thật sự là yêu nghiệt vô song, hồ ly tinh nhìn thấy hắn cũng phải bái phục chịu thua kém, xấu hổ muốn chết!
Tuy nhiên hiện tại hắn đang nổi điên, căn bản không để nàng vào mắt.
Lưỡi hái một kích không trúng, hắn không chịu buông tha, một tay nắm cây dù, một tay nắm lưỡi hái, thân ảnh thoáng một cái, lưỡi hái lóe lên ngay đỉnh đầu Nguyệt Dạ.
Không xong!
Nàng giơ Tuyết Ảnh Chiến Đao lên chống cự, nhưng tốc độ hắn quả thực quỷ dị đến mức suy nghĩ cũng theo không kịp!
Leng keng...
Lưỡi hái đột nhiên chém lại.
Cánh tay nàng suýt bị chém đứt, nhưng hai tay vẫn nắm chặt chuôi đao, cắn răng giằng co cùng hắn.
Trong hắc thủy cấm lao làm bạn bảy năm, ta là Hoàng Bắc Nguyệt!
Hắn hạ mắt xuống, chạm vào mắt nàng, hắn đột nhiên nói: Hoàng Bắc Nguyệt, ta nhớ ra rồi!
Nguyệt Dạ vui mừng, may mà hắn không mất đi bản thân giống Quân Ly, hắn không có đổi thành Yểm nguy hiểm nặng nề trước kia.
Trên mặt vừa xuất hiện nụ cười may mắn, hắn đột nhiên địa lần thứ hai huy đao! Lấy tốc độ cùng lực độ sét đánh không kịp bưng tai chụp mạnh xuống!
Nến Đỏ ngẩn ra, nhìn khuôn mặt Bắc Nguyệt quận chúa giống trưởng công chúa như đúc, dù sao vẫn có vài phần cảm tình, bởi vậy kiên nhẫn nói: Chủ nhân là người Nước Nam Dực, không chừng trước kia từng gặp quận chúa.
Bắc Nguyệt quận chúa gật đầu, ngẩng đầu nhìn nắng trên bầu trời, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cám ơn nàng!
Nguyệt Dạ trầm mặc ngồi trên giường, không nói một câu.
A Tát Lôi đã gọi người vào, nâng Yểm lên giường nằm, nhìn nàng trầm mặc, A Tát Lôi không nhịn được nói: Vương, đây là cấm thuật của Điện Quang Diệu, nói vậy người của Điện Quang Diệu sẽ rất quen thuộc, ta tìm Mặc Liên hỏi thăm, không chừng hắn có cách!
Không cần tìm hắn. Nguyệt Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nàng hiểu Mặc Liên không biết cấm thuật Ta đi ra ngoài một chút, phái người coi chừng hắn, hắn tỉnh lại liền bảo Nến Đỏ nói cho ta biết.
A Tát Lôi gật đầu, nhìn nàng đứng dậy đi ra ngoài, bước chân phù phiếm, cho tới bây giờ chưa từng thấy vương thất hồn lạc phách như vậy, hắn có chút đau lòng.
Mà ở bên ngoài, Nguyệt Dạ không nói một lời nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu. Nó không hỏi nàng gì hết, mang nàng tới dịch quán.
Chờ lúc nàng khôi phục, Băng Linh Huyễn Điểu đã đáp xuống viện.
Nàng cười khổ vỗ vỗ cánh hắn, từ phía trên trượt xuống, rơi xuống mặt đất, chỉ nghe tiếng đàn thong dong vang lên.
Như sương như khói, giống một bàn tay nâng lòng của nàng, chậm rãi chìm vào trong hồ nước ôn lương.
Tiếng đàn này sạch sẽ xuất trần, giống như không có liên hệ gì với thế giới này, khiến nàng cảm xúc kích động của nàng dần dần bị trấn áp xuống.
Nghe tiếng đàn, nàng chậm rãi tới bên ngoài phòng của hắn, nhẹ nhàng duỗi tay đẩy cửa ra.
Tay áo tuyết trắng tràn vào ánh sáng cùng trong gió nhẹ, bay lững lờ như mây trôi.
Người đánh mười ngón thon dài, nét mặt như tuyết, ánh mắt như ngọc, lúc nàng mở cửa, ngẩng đầu mỉm cười với nàng, trong nháy mắt thành trì rơi vào tay giặc, thiên quân vạn mã bị hủy diệt.
Nguyệt Dạ đứng ở cửa, ngược sáng nên màu da tuyết trắng trong suốt.
Hai mắt như nước hồ mùa thu, ánh lên trong suốt.
Tiếng đàn chậm rãi kết thúc, trong âm điệu càng ngày càng nhẹ chậm, nàng khàn giọng hỏi: Tại sao ta không nghĩ phạm sai lầm, nhưng lại luôn thương tổn người khác?
Đầu ngón tay hắn đình chỉ lưu động, kết thúc im bặt, bắt nguồn từ lúc hắn nhìn thấy thần sắc dao động trong ánh mắt của nàng.
Kiên cường như nàng cũng bắt đầu hoài nghi mình sao?
Ai cũng có thứ mà bản thân liều mạng bảo vệ, nàng cũng có, nàng sẽ không tiếc thương tổn bản thân mà nỗ lực hết thảy.
Ta có. Nguyệt Dạ chậm rãi gật đầu.
Phong Liên Dực mỉm cười đứng lên, ôm nàng đi vào nội thất, nhẹ nhàng đặt trên giường.
Nàng mệt rồi, ngủ sâu một giấc, tỉnh lại sẽ tốt hơn.
Dực! Nguyệt Dạ run rẩy kéo tay hắn đang giúp chính mình đắp chăn, ngước mắt nhìn hắn Có cách nào để ta không thương tổn chàng không?
Nàng sẽ không làm tổn thương ta.
Nhỡ có thì sao?
Có hai cách có thể khiến nàng không làm tổn thương ta, một là ta chết, hai là ta không còn yêu nàng. Nàng thấy cái nào dễ hơn? Hắn ôn nhu cười hỏi, vẻ mặt sủng ái.
Cách thứ hai. Nàng không câng nghĩ ngợi thốt ra, tiềm thức đã cảm thấy nếu hắn chết thì sẽ làm nàng tuyệt vọng muốn chết.
Vẻ mặt hơi ngưng tụ, hắn cười khổ mà nói: Lựa chọn của nàng khiến ta thương tổn.
Ta không hy vọng chàng chết......
Ta đau khổ thoát khỏi đoạn tình tuyệt ái là tại sao? Nguyệt, nhìn đôi mắt của ta, nhìn trái tim của ta, nàng không rõ sao? Duy nhất có thể gây tổn thương ta là mất đi nàng.
Hắn nói xong liền vội vã đứng lên, nàng muốn đứng lên theo, nhưng hắn lại đột nhiên phất tay áo, một làn gió thơm mang theo vị ngọt qua, nàng mềm mại ngã xuống.
Hắn biết những lời này chỉ là lúc tâm tình nàng cực kỳ xấu mới nói ra, nàng rất ít khi yếu ớt như vậy.
Mặc kệ người mạnh mẽ cỡ nào, một khi xuất hiện cảm xúc bi thương đều rất dễ gục ngã.
Lúc nàng thanh tỉnh sẽ không nói với hắn như vậy, bởi vì nàng hiểu, ở trong lòng hắn, nàng xếp vị trí thứ nhất, vĩnh viễn không thể nghịch.
Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến nàng khổ sở như vậy?
Ảnh Hoàng. Hắn đối nhẹ nhàng gọi một tiếng vào hư không.
Không có động tĩnh, chỉ thấy rèm cửa sổ bị phất một chút, một bóng người mông lung gật đầu với hắn, sau đó biến mất.
Phong Liên Dực quay đầu nhìn dung nhan nàng ngủ say, không nhịn được đau lòng.
Nguyệt, ta có nên mang nàng xa chạy cao bay, rời xa hết thảy nơi này?
Cảm giác không ngủ được an ổn, tác dụng của mê dược với nàng mà nói vốn sẽ không có hiệu quả nhiều, huống hồ Phong Liên Dực cũng không hạ dược mạnh, chỉ hy vọng nàng ngủ một lát để đầu óc thanh tỉnh một chút.
Quả nhiên, sau lúc tỉnh lại sẽ không hỗn loạn như vậy.
Nguyệt Dạ đưa tay chống cái trán, vừa rồi trong mộng hoảng hốt, nàng thấy một hôn lễ, một hôn lễ rất long trọng.
Tân nương là Bắc Nguyệt quận chúa, nhưng khi nàng xốc khăn voan xoay người lại thì lại hoảng hốt khi thấy đó chính là bản thân nàng.
Gương mặt đó sâm đậm in vào ký ức, không thể quên được.
Trong phòng không ai, nhưng mơ hồ nghe bên ngoài có tiếng người nói chuyện, nàng nhất thời đi xuống giường, lặng lẽ ra ngoài.
Dưới hành lang, Phong Liên Dực đưa lưng về phía nàng, cùng một bóng dáng thấp giọng nói chuyện.
Nàng biết bóng dáng kia, Phong Linh thú Ảnh Hoàng - một trong Ngũ linh , xuất quỷ nhập thần, bình thường hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ khi nó muốn cho ngươi thấy mới lộ ra bóng dáng mơ hồ.
Ảnh Hoàng rất mẫn cảm với không khí lưu động, Nguyệt Dạ vừa tới, hắn liền ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Phong Liên Dực có cảm giác mới chậm rãi xoay người lại.
Sắc mặt hắn sao lại nghiêm túc như vậy?
Làm sao vậy? Nguyệt Dạ hỏi, nhưng lòng càng ngày càng trầm xuống.
Nguyệt......
Phong Liên Dực vừa định mở miệng, trong lòng Nguyệt Dạ lại nghe tiếng Nến Đỏ lo âu kêu gọi: Chủ nhân, Yểm tỉnh dậy!
Nguyệt Dạ sửng sốt, không nói hai lời lập tức triệu hồi Băng Linh Huyễn Điểu vội vàng rời đi.
Ảnh Hoàng liếc nhìn Phong Liên Dực, chờ hắn quyết định, Phong Liên Dực nói Chúng ta cũng đi xem một chút đi
Vừa dứt lời, một trận gió nhẹ cuốn qua, tay áo tuyết trắng nhẹ nhàng trong nháy mắt biến mất ở hành lang.
Từ dịch quán đến Tỏa Nguyệt Lâu cũng không xa, lấy tốc độ của Băng Linh Huyễn Điểu không tới hai phút đã đến nơi.
Sắc trời đã tối, ánh sao lờ mờ, một mảnh trăng khuyết đọng ở chân trời, ánh trăng lạnh lùng chiếu tới.
Nguyệt Dạ thật xa chứng kiến nóc Tỏa Nguyệt Lâu, ánh trăng chiếu tới bóng dáng yêu hồng kéo ra một bóng dáng dài.
Cây dù màu đỏ xoay tròn trong tay, bởi vì ánh trăng rất lãnh đạm, mặt của hắn nửa sáng nửa tối, con ngươi màu đỏ lại buông xuống, có chút thương xót nhìn phía dưới.
Môi đỏ mọng khẽ mở, lạnh lùng phun ra mấy chữ: Con kiến hôi.
Giọng nói âm nhu, tinh tế quỷ dị, lúc truyền vào tai Nguyệt Dạ khiến nàng ngẩn ra.
Bọn họ chậm rãi bay gần, nhìn thấy trong Tỏa Nguyệt Lâu mọi người nằm ngổn ngang, hết thảy viện bị hủy, vài tòa phòng cũng sụp đổ, chỉ có Yểm dưới chân Tỏa Nguyệt Lâu vẫn bình yên vô sự.
Nguyệt Dạ khiếp sợ nhìn một màn này không thốt lên lời.
Từ khe hở mặt đất xuất hiện đóa hoa màu đỏ không khó nhận ra người gây họa là ai.
Nhưng nàng không dám tin tưởng, bảy năm làm bạn cùng hắc thủy cấm lao, nàng lại không hiểu rõ hắn sao?
Không khó nhận thấy có người tới gần, Yểm rời cây dù đỏ một chút, dưới dù đỏ,, đôi mắt yêu mỵ màu đỏ tà tà nhìn nàng.
Nguyệt Dạ định hô tên của hắn, song hắn lại mở miệng trước, hơi châm chọc nói: Lại thêm một tên tới chịu chết.
Nàng cả người chấn động, chưa kịp suy nghĩ nhiều, sau lưng cũng cảm giác gió mạnh xẹt qua, nàng theo bản năng lóe sang bên cạnh, vô số hoa hồng bay qua bên người nàng.
Hoa hồng bay vào trong tay Yểm, chậm rãi ngưng tụ thành lưỡi hái thật lớn, hắn nắm trong tay Chết tiệt, dám cản đường của đại gia! Giải quyết ngươi thì có thể đi đi!
Lưỡi hái xẹt thành hình trăng khuyết giữa không trung, đột nhiên hướng tới chỗ nàng!
Tốc độ quá nhanh, Nguyệt Dạ lập tức lấy Tuyết Ảnh Chiến Đao ngăn lại, lực chém giết thật lớn khiến nàng cùng Băng Linh Huyễn Điểu không chịu nổi, cùng nhau bị chém mạnh xuống phía dưới!
Nguyệt Dạ cắn răng, gầm nhẹ một tiếng hất lưỡi hái, cả giận nói: Yểm! Ngươi điên rồi sao?
Xú nha đầu vậy mà biết tên của bổn đại gia! Yểm quệt miệng, môi đỏ mọng so với hoa hồng bên cạnh còn kích thích hơn, nếu không phải sắc mặt có chút tái nhợt, giờ phút này Yểm thật sự là yêu nghiệt vô song, hồ ly tinh nhìn thấy hắn cũng phải bái phục chịu thua kém, xấu hổ muốn chết!
Tuy nhiên hiện tại hắn đang nổi điên, căn bản không để nàng vào mắt.
Lưỡi hái một kích không trúng, hắn không chịu buông tha, một tay nắm cây dù, một tay nắm lưỡi hái, thân ảnh thoáng một cái, lưỡi hái lóe lên ngay đỉnh đầu Nguyệt Dạ.
Không xong!
Nàng giơ Tuyết Ảnh Chiến Đao lên chống cự, nhưng tốc độ hắn quả thực quỷ dị đến mức suy nghĩ cũng theo không kịp!
Leng keng...
Lưỡi hái đột nhiên chém lại.
Cánh tay nàng suýt bị chém đứt, nhưng hai tay vẫn nắm chặt chuôi đao, cắn răng giằng co cùng hắn.
Trong hắc thủy cấm lao làm bạn bảy năm, ta là Hoàng Bắc Nguyệt!
Hắn hạ mắt xuống, chạm vào mắt nàng, hắn đột nhiên nói: Hoàng Bắc Nguyệt, ta nhớ ra rồi!
Nguyệt Dạ vui mừng, may mà hắn không mất đi bản thân giống Quân Ly, hắn không có đổi thành Yểm nguy hiểm nặng nề trước kia.
Trên mặt vừa xuất hiện nụ cười may mắn, hắn đột nhiên địa lần thứ hai huy đao! Lấy tốc độ cùng lực độ sét đánh không kịp bưng tai chụp mạnh xuống!
/1058
|