Làm sao vậy?
Vừa rồi nhìn thấy Tu La vương đi ra ngoài, giống như bị kích thích không nhỏ, không ngờ Tu La vương luôn luôn bình tĩnh lại lộ ra loại vẻ mặt này.
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc hắn, nói: Ta cảm giác thân là nữ tử mà thật sự xấu hổ trước mặt ngươi.
Vì sao? A Tát Lôi khó hiểu hỏi.
Ngươi trong lòng mạnh mẽ đến kỳ lạ, khiến ta xấu hổ vô cùng.
A Tát Lôi thẹn thùng, ha ha cười, nói: Vương thiệt là, chính ngài không có thứ gì cũng không thể ghanh tị với ta như vậy chứ!
Hoàng Bắc Nguyệt cười Khì khì một tiếng, cúi đầu, không ai nhìn dưới cặp kia mang theo ý cười ẩn giấu khổ sở bi thương.
Ba ngày kế tiếp bình thản trôi qua, đảo mắt tới hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa.
Sáng sớm, muôn người trong Thành Lâm Hoài đều đổ xô ra đường, vui mừng tấu nhạc, trời không sáng mà bắt đầu tấu vang, từng nhà cũng mở cửa, hai bên ngã tư đường treo đầy đèn lồng tiên hoa, đường đi trải thảm đỏ từ phủ trưởng công chúa tới cửa hàng của gia tộc Bố Cát Nhĩ bên ngoài thành.
Mười dặm màu đỏ, hôn lễ thật thịnh thế!
Trong phủ Trưởng Công chúa, sáng sớm bận tối mày tối mặt, so sánh với nơi náo nhiệt này, Tỏa Nguyệt Lâu lạnh giá hơn nhiều.
Hoàng Bắc Nguyệt sáng sớm rời giường, tắm rửa thay quần áo, ngồi trước bàn trang điểm, để Nến Đỏ cùng A Lệ Nhã trang điểm trang phục.
Tóc vấn chập trùng, từng lọn tóc mai hôn má hồng, mi như vẽ, rửa mặt trang điểm.
Gài đóa hoa tôn lên khuôn mặt, la quần thêu uyên ương song song.
Tay A Lệ Nhã khéo léo vẽ một đóa mẫu đơn tinh sảo giữa trán, cầm lấy lăng kính đến gần cho nàng xem, nhỏ giọng hỏi: Đẹp không Vương?
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn gương cười, tuyệt sắc như thế khiến chính mình cũng cảm giác xa lạ.
Tùy tiện là được. Nhìn trang điểm đã ổn, trên tóc không nên gài nhiều, thuận tiện đeo một tán hoa xinh xắn.
La quần màu đỏ chót kéo lê ra đất, tươi đẹp vui mừng.
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn lại, không do dự dùng ánh chớp chém đứt làn váy rườm rà trên mặt đất.
Tầng tầng lớp lớp giá y (áo cưới) quá phiền toái, bên trong mười mấy tầng sa, không biết A Lệ Nhã tìm giá y rườm rà như vậy ở đâu.
Vương, không đợi đội ngũ đón dâu tới đón sao? A Lệ Nhã khóc mấy đêm, giờ phút này tiếng nói đã sớm khàn.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: Nếu tới rước dâu thật, cả Thành Lâm Hoài sẽ rối loạn, tự mình đi thôi.
A Lệ Nhã chạy theo nàng, muốn cùng nhau đi, lại bị Nến Đỏ ngăn lại.
A Lệ Nhã muội muội, ta đi theo chủ nhân là được, không cần lo lắng.
Hai người này thân thủ đều là số một số hai, sau khi nói xong, Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện, hai người liền song song rời đi.
Một chút đỏ tươi ở giữa không trung tươi đẹp biết bao.
Rừng rậm mênh mang, liếc mắt nhìn đều thấy xanh ngát không tới cuối, một trận gió xẹt qua bầu trời, rừng rậm nhất thời như sóng biển nhấp nhô.
Cuối biển rừng, hai bóng dáng màu đỏ đen bay vút qua bầu trời, cuối cùng rơi vào trên một cây đại thụ.
Đen quỷ dị, đỏ đẹp đẽ, hai người đối lập mãnh liệt, nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện bọn họ đồng hành.
Sau khi bóng dáng yêu hồng an định, tay trái giương lên, trong tay liền xuất hiện một cây dù (ô) màu đỏ, hắn chậm rãi xòe ra, chống đỡ ánh sáng trên đầu, ai oán nói: Dọc đường đi không cho giết người, rốt cuộc làm sao mới được giết?
Giết kẻ yếu thì có gì khoái?
Hai người này đúng là Yểm cùng Quân Ly, hai con ma thú có thể khiến thiên hạ rung chuyển, giờ phút này đang tranh luận một vấn đề có thể giết người hay không.
Bổn đại nhân thích ngửi mùi máu, không giống ngươi? Yểm mị hoặc liếm liếm môi, hành động tương đương gợi cảm.
Nhưng yêu mỵ thế nào thì Quân Ly cũng không nhìn qua, Yểm bắt đầu vô tình cười nhạo hắn: Hắc tử (nốt ruồi đen), ngươi thật tẻ nhạt, ngươi nói xem ngoài việc mỗi ngày ngăn ta giết người, ngăn ta chạy loạn, rốt cuộc ngươi còn thích gì nữa a?
Hắc tử (nốt ruồi đen) là Yểm đặt biệt danh cho Quân Ly, hắn tựa hồ có cảm giác bài xích gọi thẳng tên người khác.
Hoàng Bắc Nguyệt ở trong miệng hắn là Xú nha đầu, Phong Liên Dực là đồ quỷ sứ chán ghét, Mặc Liên là tiểu hỗn đản, Quân Ly là hắc tử (nốt ruồi đen).
Có liên quan gì đến ngươi. Quân Ly thản nhiên nói, đột nhiên ngước mắt liếc nhìn bầu trời xanh biếc.
Yểm vẫn lải nhải oán giận, ăn không ngon, chơi không vui, giết người cũng không lưu loát.
Quân Ly lựa chọn bỏ ngoài tai tất cả những lời hắn nói, hỏi: Ngươi thật sự không nhớ rõ Hoàng Bắc Nguyệt?
Yểm chống ô nhỏ màu đỏ, làm một động tác ngoái đầu lại, yêu nghiệt cười ai bảo ta không nhớ rõ cô ta?
Ngươi nhớ kỹ?
Đương nhiên. Chiếc dù đỏ chậm rãi xoay tròn trong tay, hắn che miệng cười Thì tính sao? Nhớ kỹ sẽ không thể giết cô ta được? Cẩn nhi ta cũng giết, huống chi là cô ta?
Quân Ly từ chối bình luận, trầm mặc.
Yểm nhớ ra cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại kích động nói: Ta nhập ma trước ngươi, ma tính ngươi lớn, về phần thực lực còn chưa thử, không bằng hiện tại đánh một hồi, thế nào?
Không hứng thú.
Hắc tử (nốt ruồi đen), ngươi không phải là sợ chứ?
Quân Ly khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
Yểm nóng nảy, bắt đầu chất vấn: Ngươi thật tẻ nhạt? Không cho ta giết người coi như xong, lại còn không đánh với ta, vậy ngươi nói chúng ta rột cuộc muốn làm cái gì?
Quân Ly ngẩng đầu, thản nhiên nói một câu: Tới rồi.
A? Yểm không rõ lý do, trong đầu đầy nghi vấn cùng không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là cũng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn.
Xa xa dưới trời quang, một màu tuyết trắng trong suốt đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã đến gần, chính là một con Băng Loan Điểu màu tuyết trắng, trên lưng chim có thiếu nữ mặc y phục đỏ trang điểm xinh đẹp đứng đón gió.
Tiểu mỹ nhân tuyệt sắc... Yểm thì thào nói, hai mắt nhìn thẳng Hắc tử, có cảm giác quen quen hay không?
Băng Linh Huyễn Điểu. sau khi Quân Ly trả lời hắn liền đi tới phía trước, vừa vặn Băng Linh Huyễn Điểu cũng tới gần, cô gái kia nhìn hắn một cái nhẹ nhàng nhảu khỏi lưng chim.
Trước khi rơi xuống, Quân Ly vốn định bắt tay nàng, song thoáng chớp mắt, bóng dáng yêu hồng lại lắc mình lên trước hắn.
Hóa ra là ngươi! Yểm dùng ô đỏ nhẹ nhàng xòe ra, ôm lấy Hoàng Bắc Nguyệt mảnh khảnh kéo tới trước mặt mình Ngươi cố ý mặc xinh đẹp như vậy để hợp đôi cùng bổn đại gia sao? .
Cả người hắn yêu hồng, cùng giá y màu đỏ của nàng thật đúng là vừa vặn xứng đôi.
Tuy nhiên, không ngờ hắn nhập ma vẫn tự kỷ như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ nhìn hắn Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Lập tức vượt qua hắn, đi tới trước mặt Quân Ly, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn Ta tới.
Yểm quay đầu, nhíu mi nhìn bọn họ.
Quân Ly không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng cầm tay nàng nói một câu: Đi thôi.
Trước khi đi, ta có chuyện muốn hoàn thành. Nàng đứng bất động.
Quân Ly nhẹ nhàng liếc nàng, trong ánh mắt không chứa bất cứ tâm tình gì.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, trang phục trang điểm đẹp, nàng biết mình giờ phút này đẹp thế nào, có Yểm ở đây, nàng cũng không thua kém nhiều.
Tuyệt sắc khuynh thành, có thể khiến bất cứ kẻ nào động dung.
Trang sức màu đỏ diễm lệ, nàng nhẹ nhàng cười nói với hắn: Sau khi hoàn thành chuyện này, ta nghĩ ta không còn vấn vương điều gì với nước Nam Dực nữa.
Quân Ly chuyển mắt thản nhiên nói: Cho ngươi một canh giờ.
Đa tạ. Hoàng Bắc Nguyệt cười dịu dàng, quay đầu đi, nhìn thấy ánh mắt Yểm vẫn kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt của nàng cong lại, ý cười dư dật, Làm sao vậy?
Không có gì. Yểm bĩu môi Nhìn tới nhìn lui, ta thấy ngươi cũng dễ nhìn.
Yểm các hạ dáng vẻ khuynh quốc, thiên hạ vô song. Hoàng Bắc Nguyệt không keo kiệt ca ngợi hắn, khen hắn hai câu cũng không mất gì, khiến hắn cao hứng một chút thì sao lại không làm?
Nàng trước kia một mực nghĩ đến cảm thụ của hắn, muốn hắn vui một lần đều không có cơ hội.
Quả nhiên, nghe được câu khích lệ của nàng, Yểm lập tức hết sức hưởng thụ cười rộ lên, không hề có bộ dáng khiêm nhường.
Hoàng Bắc Nguyệt nhân cơ hội nói: Yểm các hạ, mời ngươi giúp một việc được không?
Nói nghe xem. Tâm tình của hắn tốt, thương lượng cái gì cũng được.
Có thể cùng ta đi tham gia hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa không, ta muốn đưa một phần hạ lễ cho nàng.
Yểm không cự tuyệt, dù sao trong lúc rãnh rỗi, đi theo nàng một chuyến cũng không sao, có điều hắn sẽ thu một ít lợi tức khác là được.
Quân Ly không ngăn cản, hai người một trước một sau bay theo hướng Thành Lâm Hoài.
Trên đường gió ào ào, nhưng y phục trên người Yểm không bị quấy nhiễu chút nào, chỉ hơi đong đưa, vừa đúng mỹ cảm.
Chống cây dù đỏ như tản bộ bên hồ, nhàn nhã vô cùng.
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm bội phục, cảnh giới như vậy muốn hao phí rất nhiều nguyên khí, nàng cũng không thể tùy tiện đùa giỡn như thế, vậy mà hắn lại rất tùy ý.
Quả nhiên, ma thú đều là nghịch thiên.
Xú nha đầu. Yểm tản mạn hỏi Ngươi mặc thành như vậy là muốn làm gì?
Thành thân cùng Quân Ly Hoàng Bắc Nguyệt không e dè nói.
Yểm đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trầm lạnh: Ai cho phép?
Ta nguyện ý. Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạo Ta gả cho người nào còn cần chỉ thị của ai sao?
Yểm nhất thời không nói được cần xin chỉ thị người nào, nhưng vẫn mạnh miệng hỏi: Hắn có điểm gì tốt? Ngươi để mắt đi đâu vậy?
Ta cũng không biết hắn tốt ở điểm nào, nhưng ta vẫn cứ gả cho hắn. Vì Nước Nam Dực, nhưng lời này nàng chỉ lặng lẽ nói trong lòng.
Kế tiếp trên đường, Yểm rất buồn bực, hắn vừa khuynh quốc vừa khuynh thành, mà mỹ nhân bên cạnh lại muốn gả cho người khác! Mặc kệ thế nào đều không khoa học a!
Muôn người đều đổ xô ra đường cái của Thành Lâm Hoài.
Hai người cùng nhau bay vút đến trên không thành thị, lấy kết giới ẩn giấu bóng dáng, ánh mắt quét một vòng xuống phía dưới, rất nhanh thấy giờ phút này tân nương được nghênh ra khỏi phủ trưởng công chúa, đi tới trước quảng trường của gia tộc Bố Cát Nhĩ.
Nơi đây đã sớm chật ních dân chúng.
Lần này hôn lễ long trọng, thái hậu, Hoàng thượng cũng có mặt, trước quảng trường, trên khán đài đều có quân đội sâm nghiêm hộ vệ và cao thủ ẩn núp.
Bên cạnh Đế vương là Thương Hà Viện trưởng cùng một đám cao thủ.
Hoàng thân quốc thích, vương công quý tộc, sứ thần mỗi nước đều tề tụ
Ánh mắt đảo qua từng người trên khán đài, nhưng không nhìn thấy Phong Liên Dực, Hoàng Bắc Nguyệt thầm nghĩ kỳ quái, vì sao hắn không có mặt? Hiện tại đi đâu?
Nhưng nghĩ nhiều cũng vô dụng, nàng âm thầm thu liễm tinh thần, từ nạp giới lấy ra một cây tiêu, dạo một vòng trong tay.
Yểm các hạ, muốn mượn thuật hoa bay hoa lệ của ngươi một lát.
Yểm suy nghĩ, hiểu ý của nàng, lập tức cười nói: Cho ngươi mượn cũng được, nhưng ta có lợi gì đây?
Ngươi muốn thứ tốt gì?
Ta thích nhất tiểu mỹ nhân, không bằng ngươi...
Con ngươi lấp lánh vừa chuyển, trầm bổng gợn sóng, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: Ngươi nếu có thể khiến Quân Ly đồng ý thì ta không vấn đề gì.
Ha ha ha! Ta thích người thống khoái! Yểm cười ha hả, vui vẻ đồng ý.
Chiêng trống vang trời, tân nương đã nghênh đến.
Lạc Lạc nhảy khỏi lưng ngựa, khí vũ hiên ngang đi tới trước kiệu hoa, nắm tay tân nương đi tới.
Hắn trưởng thành, nhìn thấy vẻ thành thục trên mặt, trong lòng thoáng được an ủi.
Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, nhìn thấy bọn họ dắt tay đi lên bậc thang, dân chúng trên quảng trường nhất tề hoan hô.
Hoàng thượng chủ trì hôn lễ, nghi thức long trọng, lễ quan tuân thủ nghiêm ngặt, mỗi lần hành lễ đều tấu hỉ vui.
Hoàng thượng thật cao hứng, nhìn mà cảm giác như chính bản thân cùng người yêu thành thân. Nét mặt toả sáng, vẻ mặt tươi cười, mơ hồ có thể thấy trong ánh mắt có một tầng nước hơi mỏng. Người có tình sẽ thành thân thuộc.
Vừa rồi nhìn thấy Tu La vương đi ra ngoài, giống như bị kích thích không nhỏ, không ngờ Tu La vương luôn luôn bình tĩnh lại lộ ra loại vẻ mặt này.
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc hắn, nói: Ta cảm giác thân là nữ tử mà thật sự xấu hổ trước mặt ngươi.
Vì sao? A Tát Lôi khó hiểu hỏi.
Ngươi trong lòng mạnh mẽ đến kỳ lạ, khiến ta xấu hổ vô cùng.
A Tát Lôi thẹn thùng, ha ha cười, nói: Vương thiệt là, chính ngài không có thứ gì cũng không thể ghanh tị với ta như vậy chứ!
Hoàng Bắc Nguyệt cười Khì khì một tiếng, cúi đầu, không ai nhìn dưới cặp kia mang theo ý cười ẩn giấu khổ sở bi thương.
Ba ngày kế tiếp bình thản trôi qua, đảo mắt tới hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa.
Sáng sớm, muôn người trong Thành Lâm Hoài đều đổ xô ra đường, vui mừng tấu nhạc, trời không sáng mà bắt đầu tấu vang, từng nhà cũng mở cửa, hai bên ngã tư đường treo đầy đèn lồng tiên hoa, đường đi trải thảm đỏ từ phủ trưởng công chúa tới cửa hàng của gia tộc Bố Cát Nhĩ bên ngoài thành.
Mười dặm màu đỏ, hôn lễ thật thịnh thế!
Trong phủ Trưởng Công chúa, sáng sớm bận tối mày tối mặt, so sánh với nơi náo nhiệt này, Tỏa Nguyệt Lâu lạnh giá hơn nhiều.
Hoàng Bắc Nguyệt sáng sớm rời giường, tắm rửa thay quần áo, ngồi trước bàn trang điểm, để Nến Đỏ cùng A Lệ Nhã trang điểm trang phục.
Tóc vấn chập trùng, từng lọn tóc mai hôn má hồng, mi như vẽ, rửa mặt trang điểm.
Gài đóa hoa tôn lên khuôn mặt, la quần thêu uyên ương song song.
Tay A Lệ Nhã khéo léo vẽ một đóa mẫu đơn tinh sảo giữa trán, cầm lấy lăng kính đến gần cho nàng xem, nhỏ giọng hỏi: Đẹp không Vương?
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn gương cười, tuyệt sắc như thế khiến chính mình cũng cảm giác xa lạ.
Tùy tiện là được. Nhìn trang điểm đã ổn, trên tóc không nên gài nhiều, thuận tiện đeo một tán hoa xinh xắn.
La quần màu đỏ chót kéo lê ra đất, tươi đẹp vui mừng.
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn lại, không do dự dùng ánh chớp chém đứt làn váy rườm rà trên mặt đất.
Tầng tầng lớp lớp giá y (áo cưới) quá phiền toái, bên trong mười mấy tầng sa, không biết A Lệ Nhã tìm giá y rườm rà như vậy ở đâu.
Vương, không đợi đội ngũ đón dâu tới đón sao? A Lệ Nhã khóc mấy đêm, giờ phút này tiếng nói đã sớm khàn.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: Nếu tới rước dâu thật, cả Thành Lâm Hoài sẽ rối loạn, tự mình đi thôi.
A Lệ Nhã chạy theo nàng, muốn cùng nhau đi, lại bị Nến Đỏ ngăn lại.
A Lệ Nhã muội muội, ta đi theo chủ nhân là được, không cần lo lắng.
Hai người này thân thủ đều là số một số hai, sau khi nói xong, Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện, hai người liền song song rời đi.
Một chút đỏ tươi ở giữa không trung tươi đẹp biết bao.
Rừng rậm mênh mang, liếc mắt nhìn đều thấy xanh ngát không tới cuối, một trận gió xẹt qua bầu trời, rừng rậm nhất thời như sóng biển nhấp nhô.
Cuối biển rừng, hai bóng dáng màu đỏ đen bay vút qua bầu trời, cuối cùng rơi vào trên một cây đại thụ.
Đen quỷ dị, đỏ đẹp đẽ, hai người đối lập mãnh liệt, nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện bọn họ đồng hành.
Sau khi bóng dáng yêu hồng an định, tay trái giương lên, trong tay liền xuất hiện một cây dù (ô) màu đỏ, hắn chậm rãi xòe ra, chống đỡ ánh sáng trên đầu, ai oán nói: Dọc đường đi không cho giết người, rốt cuộc làm sao mới được giết?
Giết kẻ yếu thì có gì khoái?
Hai người này đúng là Yểm cùng Quân Ly, hai con ma thú có thể khiến thiên hạ rung chuyển, giờ phút này đang tranh luận một vấn đề có thể giết người hay không.
Bổn đại nhân thích ngửi mùi máu, không giống ngươi? Yểm mị hoặc liếm liếm môi, hành động tương đương gợi cảm.
Nhưng yêu mỵ thế nào thì Quân Ly cũng không nhìn qua, Yểm bắt đầu vô tình cười nhạo hắn: Hắc tử (nốt ruồi đen), ngươi thật tẻ nhạt, ngươi nói xem ngoài việc mỗi ngày ngăn ta giết người, ngăn ta chạy loạn, rốt cuộc ngươi còn thích gì nữa a?
Hắc tử (nốt ruồi đen) là Yểm đặt biệt danh cho Quân Ly, hắn tựa hồ có cảm giác bài xích gọi thẳng tên người khác.
Hoàng Bắc Nguyệt ở trong miệng hắn là Xú nha đầu, Phong Liên Dực là đồ quỷ sứ chán ghét, Mặc Liên là tiểu hỗn đản, Quân Ly là hắc tử (nốt ruồi đen).
Có liên quan gì đến ngươi. Quân Ly thản nhiên nói, đột nhiên ngước mắt liếc nhìn bầu trời xanh biếc.
Yểm vẫn lải nhải oán giận, ăn không ngon, chơi không vui, giết người cũng không lưu loát.
Quân Ly lựa chọn bỏ ngoài tai tất cả những lời hắn nói, hỏi: Ngươi thật sự không nhớ rõ Hoàng Bắc Nguyệt?
Yểm chống ô nhỏ màu đỏ, làm một động tác ngoái đầu lại, yêu nghiệt cười ai bảo ta không nhớ rõ cô ta?
Ngươi nhớ kỹ?
Đương nhiên. Chiếc dù đỏ chậm rãi xoay tròn trong tay, hắn che miệng cười Thì tính sao? Nhớ kỹ sẽ không thể giết cô ta được? Cẩn nhi ta cũng giết, huống chi là cô ta?
Quân Ly từ chối bình luận, trầm mặc.
Yểm nhớ ra cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại kích động nói: Ta nhập ma trước ngươi, ma tính ngươi lớn, về phần thực lực còn chưa thử, không bằng hiện tại đánh một hồi, thế nào?
Không hứng thú.
Hắc tử (nốt ruồi đen), ngươi không phải là sợ chứ?
Quân Ly khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
Yểm nóng nảy, bắt đầu chất vấn: Ngươi thật tẻ nhạt? Không cho ta giết người coi như xong, lại còn không đánh với ta, vậy ngươi nói chúng ta rột cuộc muốn làm cái gì?
Quân Ly ngẩng đầu, thản nhiên nói một câu: Tới rồi.
A? Yểm không rõ lý do, trong đầu đầy nghi vấn cùng không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là cũng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn.
Xa xa dưới trời quang, một màu tuyết trắng trong suốt đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã đến gần, chính là một con Băng Loan Điểu màu tuyết trắng, trên lưng chim có thiếu nữ mặc y phục đỏ trang điểm xinh đẹp đứng đón gió.
Tiểu mỹ nhân tuyệt sắc... Yểm thì thào nói, hai mắt nhìn thẳng Hắc tử, có cảm giác quen quen hay không?
Băng Linh Huyễn Điểu. sau khi Quân Ly trả lời hắn liền đi tới phía trước, vừa vặn Băng Linh Huyễn Điểu cũng tới gần, cô gái kia nhìn hắn một cái nhẹ nhàng nhảu khỏi lưng chim.
Trước khi rơi xuống, Quân Ly vốn định bắt tay nàng, song thoáng chớp mắt, bóng dáng yêu hồng lại lắc mình lên trước hắn.
Hóa ra là ngươi! Yểm dùng ô đỏ nhẹ nhàng xòe ra, ôm lấy Hoàng Bắc Nguyệt mảnh khảnh kéo tới trước mặt mình Ngươi cố ý mặc xinh đẹp như vậy để hợp đôi cùng bổn đại gia sao? .
Cả người hắn yêu hồng, cùng giá y màu đỏ của nàng thật đúng là vừa vặn xứng đôi.
Tuy nhiên, không ngờ hắn nhập ma vẫn tự kỷ như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ nhìn hắn Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Lập tức vượt qua hắn, đi tới trước mặt Quân Ly, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn Ta tới.
Yểm quay đầu, nhíu mi nhìn bọn họ.
Quân Ly không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng cầm tay nàng nói một câu: Đi thôi.
Trước khi đi, ta có chuyện muốn hoàn thành. Nàng đứng bất động.
Quân Ly nhẹ nhàng liếc nàng, trong ánh mắt không chứa bất cứ tâm tình gì.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, trang phục trang điểm đẹp, nàng biết mình giờ phút này đẹp thế nào, có Yểm ở đây, nàng cũng không thua kém nhiều.
Tuyệt sắc khuynh thành, có thể khiến bất cứ kẻ nào động dung.
Trang sức màu đỏ diễm lệ, nàng nhẹ nhàng cười nói với hắn: Sau khi hoàn thành chuyện này, ta nghĩ ta không còn vấn vương điều gì với nước Nam Dực nữa.
Quân Ly chuyển mắt thản nhiên nói: Cho ngươi một canh giờ.
Đa tạ. Hoàng Bắc Nguyệt cười dịu dàng, quay đầu đi, nhìn thấy ánh mắt Yểm vẫn kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt của nàng cong lại, ý cười dư dật, Làm sao vậy?
Không có gì. Yểm bĩu môi Nhìn tới nhìn lui, ta thấy ngươi cũng dễ nhìn.
Yểm các hạ dáng vẻ khuynh quốc, thiên hạ vô song. Hoàng Bắc Nguyệt không keo kiệt ca ngợi hắn, khen hắn hai câu cũng không mất gì, khiến hắn cao hứng một chút thì sao lại không làm?
Nàng trước kia một mực nghĩ đến cảm thụ của hắn, muốn hắn vui một lần đều không có cơ hội.
Quả nhiên, nghe được câu khích lệ của nàng, Yểm lập tức hết sức hưởng thụ cười rộ lên, không hề có bộ dáng khiêm nhường.
Hoàng Bắc Nguyệt nhân cơ hội nói: Yểm các hạ, mời ngươi giúp một việc được không?
Nói nghe xem. Tâm tình của hắn tốt, thương lượng cái gì cũng được.
Có thể cùng ta đi tham gia hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa không, ta muốn đưa một phần hạ lễ cho nàng.
Yểm không cự tuyệt, dù sao trong lúc rãnh rỗi, đi theo nàng một chuyến cũng không sao, có điều hắn sẽ thu một ít lợi tức khác là được.
Quân Ly không ngăn cản, hai người một trước một sau bay theo hướng Thành Lâm Hoài.
Trên đường gió ào ào, nhưng y phục trên người Yểm không bị quấy nhiễu chút nào, chỉ hơi đong đưa, vừa đúng mỹ cảm.
Chống cây dù đỏ như tản bộ bên hồ, nhàn nhã vô cùng.
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm bội phục, cảnh giới như vậy muốn hao phí rất nhiều nguyên khí, nàng cũng không thể tùy tiện đùa giỡn như thế, vậy mà hắn lại rất tùy ý.
Quả nhiên, ma thú đều là nghịch thiên.
Xú nha đầu. Yểm tản mạn hỏi Ngươi mặc thành như vậy là muốn làm gì?
Thành thân cùng Quân Ly Hoàng Bắc Nguyệt không e dè nói.
Yểm đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trầm lạnh: Ai cho phép?
Ta nguyện ý. Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạo Ta gả cho người nào còn cần chỉ thị của ai sao?
Yểm nhất thời không nói được cần xin chỉ thị người nào, nhưng vẫn mạnh miệng hỏi: Hắn có điểm gì tốt? Ngươi để mắt đi đâu vậy?
Ta cũng không biết hắn tốt ở điểm nào, nhưng ta vẫn cứ gả cho hắn. Vì Nước Nam Dực, nhưng lời này nàng chỉ lặng lẽ nói trong lòng.
Kế tiếp trên đường, Yểm rất buồn bực, hắn vừa khuynh quốc vừa khuynh thành, mà mỹ nhân bên cạnh lại muốn gả cho người khác! Mặc kệ thế nào đều không khoa học a!
Muôn người đều đổ xô ra đường cái của Thành Lâm Hoài.
Hai người cùng nhau bay vút đến trên không thành thị, lấy kết giới ẩn giấu bóng dáng, ánh mắt quét một vòng xuống phía dưới, rất nhanh thấy giờ phút này tân nương được nghênh ra khỏi phủ trưởng công chúa, đi tới trước quảng trường của gia tộc Bố Cát Nhĩ.
Nơi đây đã sớm chật ních dân chúng.
Lần này hôn lễ long trọng, thái hậu, Hoàng thượng cũng có mặt, trước quảng trường, trên khán đài đều có quân đội sâm nghiêm hộ vệ và cao thủ ẩn núp.
Bên cạnh Đế vương là Thương Hà Viện trưởng cùng một đám cao thủ.
Hoàng thân quốc thích, vương công quý tộc, sứ thần mỗi nước đều tề tụ
Ánh mắt đảo qua từng người trên khán đài, nhưng không nhìn thấy Phong Liên Dực, Hoàng Bắc Nguyệt thầm nghĩ kỳ quái, vì sao hắn không có mặt? Hiện tại đi đâu?
Nhưng nghĩ nhiều cũng vô dụng, nàng âm thầm thu liễm tinh thần, từ nạp giới lấy ra một cây tiêu, dạo một vòng trong tay.
Yểm các hạ, muốn mượn thuật hoa bay hoa lệ của ngươi một lát.
Yểm suy nghĩ, hiểu ý của nàng, lập tức cười nói: Cho ngươi mượn cũng được, nhưng ta có lợi gì đây?
Ngươi muốn thứ tốt gì?
Ta thích nhất tiểu mỹ nhân, không bằng ngươi...
Con ngươi lấp lánh vừa chuyển, trầm bổng gợn sóng, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: Ngươi nếu có thể khiến Quân Ly đồng ý thì ta không vấn đề gì.
Ha ha ha! Ta thích người thống khoái! Yểm cười ha hả, vui vẻ đồng ý.
Chiêng trống vang trời, tân nương đã nghênh đến.
Lạc Lạc nhảy khỏi lưng ngựa, khí vũ hiên ngang đi tới trước kiệu hoa, nắm tay tân nương đi tới.
Hắn trưởng thành, nhìn thấy vẻ thành thục trên mặt, trong lòng thoáng được an ủi.
Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, nhìn thấy bọn họ dắt tay đi lên bậc thang, dân chúng trên quảng trường nhất tề hoan hô.
Hoàng thượng chủ trì hôn lễ, nghi thức long trọng, lễ quan tuân thủ nghiêm ngặt, mỗi lần hành lễ đều tấu hỉ vui.
Hoàng thượng thật cao hứng, nhìn mà cảm giác như chính bản thân cùng người yêu thành thân. Nét mặt toả sáng, vẻ mặt tươi cười, mơ hồ có thể thấy trong ánh mắt có một tầng nước hơi mỏng. Người có tình sẽ thành thân thuộc.
/1058
|