Tô Tạ hứ một tiếng.
Thẩm Cố vội chữa cháy: “… Nhưng bây giờ ta rất thích chè đậu xanh đường phèn, sau này cũng vậy.”
“Chuyện sau này ai nói trước được.” Tô Tạ lạnh lùng bác bỏ.
—–
“…” Tô Tạ không biết nên dùng biểu tình gì để đáp lại.
Lúc này chỉ cần mỉm cười là xong ngay thôi nhỉ?
Tô Tạ cong khóe môi, điềm đạm mỉm cười…
Thẩm Cố cũng nhếch miệng, đeo tai nghe, vươn ngón tay điều chỉnh vị trí của mic.
Tiếng người chủ trì hoan nghênh Thẩm Cố đột nhiên ngưng bặt, thay vào đó là thanh âm hơi trầm thấp của Thẩm Cố. “Ta đến rồi.”
Chất giọng trong trẻo lạnh lùng mà tinh tế, thoáng mang theo chút ý vị lười biếng.
“Đầu tiên, chúc Như Lai sinh nhật vui vẻ…” Thẩm Cố ngữ khí nhàn nhạt, thế nhưng người đứng bên cạnh lại có thể nghe ra được đằng sau giọng nói thanh lãnh này là ôn nhu ấm áp.
Tô Tạ thấy trên khung chat tập thể của YY có người hỏi về quà sinh nhật.
“Sao? Quà sinh nhật… cái này thì…” Thẩm Cố nhíu mày, dường như đang đắn đo tiếp theo nên nói gì.
Sau đó Tô Tạ lại thấy có người bảo lấy thân làm quà…
“Lấy thân làm quà? Cái này chắc không được…” Thẩm Cố phát ra tiếng cười rất khẽ, phảng phất chút câu dẫn.
“Vậy ta hát một bài là được rồi…” Thẩm Cố hạ quyết định.
Tô Tạ cảm thấy như có con mèo đang dùng móng vuốt cọ vào tim hắn.
“Hát bài gì đây nhỉ?” Thẩm Cố giãn hai hàng mày, nụ cười cũng đã nhuốm thần sắc ôn nhu, “Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday happy birthday…”
…
Thình thịch thình thịch thình thịch…
Thình thịch thình thịch thình thịch…
Tô Tạ phát hiện loại cảm giác quen thuộc kia lại trở về.
Loại cảm giác nhịp tim đột ngột tăng tốc ấy.
Người trước mặt tựa hồ lại biến thành đại nhân mà hắn sùng bái, chứ không còn là học đệ của hắn nữa.
Người trước mặt lại biến thành Quân Ý Như Đao mà hắn hâm mộ cuồng nhiệt.
…
“… Happy birthday to you… Được rồi, hát xong.” Thẩm Cố cười nói.
Trên màn hình bắt đầu điên cuồng tung hoa.
“Một bài không đủ? Được thôi…” Thẩm Cố lại ân một tiếng, dường như đang suy tư.
“… Vậy thì hát thêm bài nữa.”
…
Tô Tạ chợt cảm thấy lông mi có điểm ươn ướt nặng trĩu.
Thật ra Thẩm Cố vẫn luôn là Quân Ý Như Đao, chưa từng thay đổi.
Cho dù có là học đệ của hắn, nhưng khoảng cách giữa họ chưa bao giờ thu ngắn lại.
Một người là đại thần đình đám, một người là vô danh tiểu tốt.
Tô Tạ trong lòng thầm thở dài, kỳ thực tâm tình hắn bây giờ cũng phức tạp như một cô gái nào đó ở trên diễn đàn nào đó đăng bài viết nói nàng ấy phát hiện đại thần nổi tiếng mà mình vẫn luôn ái mộ hóa ra chính là em họ của mình…
Bất quá tốt xấu gì giữa cô gái kia và người nàng ái mộ vẫn có quan hệ huyết thống, còn giữa hắn và đại nhân hắn yêu thích nửa điểm quan hệ cũng không có.
“Bán đứng tình cảm của ta… Buộc ta bỏ đi… Sau cùng biết được sự thật, nước mắt ta tuôn rơi…” Thẩm Cố vẻ mặt rất nghiêm túc, thanh âm rất ôn nhu.
Tô Tạ nhịn không được phụt một tiếng, không biết có phải do thần tình hắn quá rõ ràng hay không, đã khiến Thẩm Cố liếc nhìn.
Lúc bọn họ bốn mắt giao nhau, Tô Tạ nỗ lực làm cho mặt mình trông không quá ưu sầu.
“Bán đứng tình cảm của ta… Người phản bội lương tâm… Cho dù có nỗ lực bù đắp… Cũng mãi mãi không thể quay lại…” Thẩm Cố một mực giữ biểu tình cực kỳ nghiêm túc, Tô Tạ nhịn không được run rẩy khóe miệng.
“Lúc đó là người muốn chia tay… Xa nhau cũng đã xa nhau rồi, giờ lại muốn dùng tình yêu giả dối mong ta quay đầu ~~” Ánh mắt Thẩm Cố thật sâu thật sâu hướng về Tô Tạ, Tô Tạ nhịn không được trưng vẻ mặt =_=.
…
Một bài hát nữa lại kết thúc.
Tô Tạ thấy trong khung chat lại điên cuồng tung hoa, có người còn bình luận quá kinh diễm…
Quả thực rất kinh diễm.
Lúc này, không biết người chủ trì đang nói gì đó, Tô Tạ chỉ nghe Thẩm Cố đạm mạc nói: “Chơi trò chơi à… Cách chơi thế nào?”
“Tùy tiện tìm một người tỏ tình?” Tô Tạ thấy Thẩm Cố nhíu mày.
Sau đó Tô Tạ phát hiện trên khung chat YY có người điên cuồng gào thét…
Tỏ tình!
Tỏ tình!
Tỏ tình với Như Lai đại nhân!
“Tỏ tình với Như Lai?” Thẩm Cố cười xòa, sau đó Tô Tạ lập tức thấy trên màn hình là một đống lớn những “oa oa oa oa”, “phải đó phải đó”, “mau tỏ tình đi” …
“Chuyện này… không được a!” Thẩm Cố chậm rãi nói xong, tự dưng liếc mắt nhìn sang Tô Tạ, khiến Tô Tạ nhịn không được lui ra sau một bước, “Bên cạnh ta đang có người…”
Tô Tạ trừng mắt.
“Là ai à? Đây là…” Thẩm Cố nói trên mic, nhưng ánh mắt vẫn tập trung nơi Tô Tạ, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ.
Tô Tạ tiếp tục trừng mắt.
“… Nói chung là trước mặt hắn không thể tỏ tình với nam nhân khác.” Thẩm Cố tiếp tục mỉm cười.
Tô Tạ thấy màn hình lập tức một mảnh: “Đối tượng là gian phu?”, “Oa oa tiêu cp của ta rồi!”, “Nam hay nữ?”, “Đừng nói là nữ nha!”, “BL chuyển sang BG sẽ bị trời đánh!”…
“Nói sau lưng hắn cũng không được…” Thẩm Cố mỉm cười, thong thả hồi đáp, “… Là nam.”
Sau đó Tô Tạ gần như không dám nhìn màn hình nữa.
“Là ai là ai hắn rốt cuộc là ai?!?”, “Hỏi ké hỏi ké! Rốt cuộc là ai?”, “Tuy rằng phá hỏng cp của ta nhưng ta vẫn muốn biết gian phu là ai”…
“Người này, các vị cũng quen biết…” Thẩm Cố vô cùng nghiêm túc nhìn Tô Tạ, Tô Tạ cuống quýt lắc đầu xua tay.
“Nhưng mà hắn không cho ta nói, các vị từ từ đoán đi.”
Tô Tạ lại thấy trong khung chat tập thể tức tốc hiện chữ…
“Hu hu đại nhân ngài đừng như vậy a”, “Rốt cuộc là ai thế”, “Đại nhân ngươi là tiểu yêu tinh hư hỏng”…
Tô Tạ thiếu chút nữa rớt cằm, chợt thấy màn hình bỗng nhiên xuất hiện dòng chữ Chè đậu xanh đường phèn… “Chẳng lẽ là Chè đậu xanh đường phèn đại nhân?” Tuy câu hỏi này lập tức bị những câu khác chèn ép lấn lướt, nhưng Tô Tạ vẫn nhịn không được cả người run lên.
Thì ra trên đời này thực sự có vua chân tướng!
“Hắn rất hay xấu hổ…” Thẩm Cố thấp giọng cười nói, như một phiến lông vũ nhẹ nhàng phớt qua khiến người ta nhột nhạt.
“Vị khách mời tiếp theo chắc đã chờ lâu rồi, ta xuống đây.”
Tuy trên màn hình vẫn còn đám đông quần chúng cầu xin sự thật, Thẩm Cố vẫn dứt khoát tháo tai nghe.
“囧… Đại nhân ngươi…” Tô Tạ nói đến nửa đường, nín bặt.
“Ân?” Thẩm Cố nhướn mày, biểu tình hờ hững.
“Không… Lần sau muốn mượn ta nhớ báo trước với ta một tiếng, để ta có thời gian chuẩn bị tâm lý…” Tô Tạ quay mặt đi hu hu hu… Lợi dụng người ta thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm… Dùng người ta xong thì đá người ta qua một bên… A! Không đúng không đúng, hắn nhất định bị tiểu học đệ nhập xác rồi!!!
“Ra ngoài ăn trưa không?” Thẩm Cố nhìn phản ứng của Tô Tạ, khóe miệng lại cong lên.
“Được, Phùng X Ký!” Tô Tạ chớp nhoáng quay lại gật đầu, tuy rằng một giây trước hắn còn đang oán giận người đối diện.
“Ngươi quả nhiên rất thích nơi đó.” Thẩm Cố lộ ra nụ cười thấu hiểu.
“Thật ra món ta thích nhất vẫn là chè đậu xanh đường phèn…” Tô Tạ yếu ớt phản bác.
“Ân…” Thẩm Cố điềm nhiên nói, “Ta cũng rất thích chè đậu xanh đường phèn.”
Tô Tạ trong lòng chao đảo: “Hả… thứ đồ ngọt đó, không phải chỉ có con nít mới thích ăn sao…” Hoàn toàn quên mất vừa rồi tự thừa nhận mình thích cái món con nít mới ăn này.
“Tại nó rất ngon a.” Thẩm Cố nói, chăm chú nhìn Tô Tạ.
“Đó là bởi vì ngươi chưa ăn những thứ ngon hơn… Chờ ngươi ăn rồi, sẽ cảm thấy chè đậu xanh đường phèn… loại thực phẩm rẻ tiền này vừa ngọt vừa ngấy…” Tô Tạ nói xong, cảm thấy cõi lòng sắp sụp đổ.
“Tại sao ngươi không nghĩ, bởi vì ta đã ăn quá nhiều món ngon đến phát ngán, mới quay đầu cảm thấy chè đậu xanh đường phèn thật thanh thật ngọt…” Thẩm Cố mỉm cười an ủi.
“Ngươi đã ăn quá nhiều món ngon?” Tô Tạ chua chát hỏi.
“Cái này…” Thẩm Cố hơi nhướn mày, lắc đầu: “Không có.”
Tô Tạ hứ một tiếng.
Thẩm Cố vội chữa cháy: “… Nhưng bây giờ ta rất thích chè đậu xanh đường phèn, sau này cũng vậy.”
“Chuyện sau này ai nói trước được.” Tô Tạ lạnh lùng bác bỏ.
“Vậy ngươi cứ việc ở bên ta cho đến sau này mà ngươi nói,” Thẩm Cố mỉm cười, “… Ngươi chẳng phải sẽ biết lời ta nói là thật hay giả?”
Thẩm Cố vội chữa cháy: “… Nhưng bây giờ ta rất thích chè đậu xanh đường phèn, sau này cũng vậy.”
“Chuyện sau này ai nói trước được.” Tô Tạ lạnh lùng bác bỏ.
—–
“…” Tô Tạ không biết nên dùng biểu tình gì để đáp lại.
Lúc này chỉ cần mỉm cười là xong ngay thôi nhỉ?
Tô Tạ cong khóe môi, điềm đạm mỉm cười…
Thẩm Cố cũng nhếch miệng, đeo tai nghe, vươn ngón tay điều chỉnh vị trí của mic.
Tiếng người chủ trì hoan nghênh Thẩm Cố đột nhiên ngưng bặt, thay vào đó là thanh âm hơi trầm thấp của Thẩm Cố. “Ta đến rồi.”
Chất giọng trong trẻo lạnh lùng mà tinh tế, thoáng mang theo chút ý vị lười biếng.
“Đầu tiên, chúc Như Lai sinh nhật vui vẻ…” Thẩm Cố ngữ khí nhàn nhạt, thế nhưng người đứng bên cạnh lại có thể nghe ra được đằng sau giọng nói thanh lãnh này là ôn nhu ấm áp.
Tô Tạ thấy trên khung chat tập thể của YY có người hỏi về quà sinh nhật.
“Sao? Quà sinh nhật… cái này thì…” Thẩm Cố nhíu mày, dường như đang đắn đo tiếp theo nên nói gì.
Sau đó Tô Tạ lại thấy có người bảo lấy thân làm quà…
“Lấy thân làm quà? Cái này chắc không được…” Thẩm Cố phát ra tiếng cười rất khẽ, phảng phất chút câu dẫn.
“Vậy ta hát một bài là được rồi…” Thẩm Cố hạ quyết định.
Tô Tạ cảm thấy như có con mèo đang dùng móng vuốt cọ vào tim hắn.
“Hát bài gì đây nhỉ?” Thẩm Cố giãn hai hàng mày, nụ cười cũng đã nhuốm thần sắc ôn nhu, “Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday happy birthday…”
…
Thình thịch thình thịch thình thịch…
Thình thịch thình thịch thình thịch…
Tô Tạ phát hiện loại cảm giác quen thuộc kia lại trở về.
Loại cảm giác nhịp tim đột ngột tăng tốc ấy.
Người trước mặt tựa hồ lại biến thành đại nhân mà hắn sùng bái, chứ không còn là học đệ của hắn nữa.
Người trước mặt lại biến thành Quân Ý Như Đao mà hắn hâm mộ cuồng nhiệt.
…
“… Happy birthday to you… Được rồi, hát xong.” Thẩm Cố cười nói.
Trên màn hình bắt đầu điên cuồng tung hoa.
“Một bài không đủ? Được thôi…” Thẩm Cố lại ân một tiếng, dường như đang suy tư.
“… Vậy thì hát thêm bài nữa.”
…
Tô Tạ chợt cảm thấy lông mi có điểm ươn ướt nặng trĩu.
Thật ra Thẩm Cố vẫn luôn là Quân Ý Như Đao, chưa từng thay đổi.
Cho dù có là học đệ của hắn, nhưng khoảng cách giữa họ chưa bao giờ thu ngắn lại.
Một người là đại thần đình đám, một người là vô danh tiểu tốt.
Tô Tạ trong lòng thầm thở dài, kỳ thực tâm tình hắn bây giờ cũng phức tạp như một cô gái nào đó ở trên diễn đàn nào đó đăng bài viết nói nàng ấy phát hiện đại thần nổi tiếng mà mình vẫn luôn ái mộ hóa ra chính là em họ của mình…
Bất quá tốt xấu gì giữa cô gái kia và người nàng ái mộ vẫn có quan hệ huyết thống, còn giữa hắn và đại nhân hắn yêu thích nửa điểm quan hệ cũng không có.
“Bán đứng tình cảm của ta… Buộc ta bỏ đi… Sau cùng biết được sự thật, nước mắt ta tuôn rơi…” Thẩm Cố vẻ mặt rất nghiêm túc, thanh âm rất ôn nhu.
Tô Tạ nhịn không được phụt một tiếng, không biết có phải do thần tình hắn quá rõ ràng hay không, đã khiến Thẩm Cố liếc nhìn.
Lúc bọn họ bốn mắt giao nhau, Tô Tạ nỗ lực làm cho mặt mình trông không quá ưu sầu.
“Bán đứng tình cảm của ta… Người phản bội lương tâm… Cho dù có nỗ lực bù đắp… Cũng mãi mãi không thể quay lại…” Thẩm Cố một mực giữ biểu tình cực kỳ nghiêm túc, Tô Tạ nhịn không được run rẩy khóe miệng.
“Lúc đó là người muốn chia tay… Xa nhau cũng đã xa nhau rồi, giờ lại muốn dùng tình yêu giả dối mong ta quay đầu ~~” Ánh mắt Thẩm Cố thật sâu thật sâu hướng về Tô Tạ, Tô Tạ nhịn không được trưng vẻ mặt =_=.
…
Một bài hát nữa lại kết thúc.
Tô Tạ thấy trong khung chat lại điên cuồng tung hoa, có người còn bình luận quá kinh diễm…
Quả thực rất kinh diễm.
Lúc này, không biết người chủ trì đang nói gì đó, Tô Tạ chỉ nghe Thẩm Cố đạm mạc nói: “Chơi trò chơi à… Cách chơi thế nào?”
“Tùy tiện tìm một người tỏ tình?” Tô Tạ thấy Thẩm Cố nhíu mày.
Sau đó Tô Tạ phát hiện trên khung chat YY có người điên cuồng gào thét…
Tỏ tình!
Tỏ tình!
Tỏ tình với Như Lai đại nhân!
“Tỏ tình với Như Lai?” Thẩm Cố cười xòa, sau đó Tô Tạ lập tức thấy trên màn hình là một đống lớn những “oa oa oa oa”, “phải đó phải đó”, “mau tỏ tình đi” …
“Chuyện này… không được a!” Thẩm Cố chậm rãi nói xong, tự dưng liếc mắt nhìn sang Tô Tạ, khiến Tô Tạ nhịn không được lui ra sau một bước, “Bên cạnh ta đang có người…”
Tô Tạ trừng mắt.
“Là ai à? Đây là…” Thẩm Cố nói trên mic, nhưng ánh mắt vẫn tập trung nơi Tô Tạ, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ.
Tô Tạ tiếp tục trừng mắt.
“… Nói chung là trước mặt hắn không thể tỏ tình với nam nhân khác.” Thẩm Cố tiếp tục mỉm cười.
Tô Tạ thấy màn hình lập tức một mảnh: “Đối tượng là gian phu?”, “Oa oa tiêu cp của ta rồi!”, “Nam hay nữ?”, “Đừng nói là nữ nha!”, “BL chuyển sang BG sẽ bị trời đánh!”…
“Nói sau lưng hắn cũng không được…” Thẩm Cố mỉm cười, thong thả hồi đáp, “… Là nam.”
Sau đó Tô Tạ gần như không dám nhìn màn hình nữa.
“Là ai là ai hắn rốt cuộc là ai?!?”, “Hỏi ké hỏi ké! Rốt cuộc là ai?”, “Tuy rằng phá hỏng cp của ta nhưng ta vẫn muốn biết gian phu là ai”…
“Người này, các vị cũng quen biết…” Thẩm Cố vô cùng nghiêm túc nhìn Tô Tạ, Tô Tạ cuống quýt lắc đầu xua tay.
“Nhưng mà hắn không cho ta nói, các vị từ từ đoán đi.”
Tô Tạ lại thấy trong khung chat tập thể tức tốc hiện chữ…
“Hu hu đại nhân ngài đừng như vậy a”, “Rốt cuộc là ai thế”, “Đại nhân ngươi là tiểu yêu tinh hư hỏng”…
Tô Tạ thiếu chút nữa rớt cằm, chợt thấy màn hình bỗng nhiên xuất hiện dòng chữ Chè đậu xanh đường phèn… “Chẳng lẽ là Chè đậu xanh đường phèn đại nhân?” Tuy câu hỏi này lập tức bị những câu khác chèn ép lấn lướt, nhưng Tô Tạ vẫn nhịn không được cả người run lên.
Thì ra trên đời này thực sự có vua chân tướng!
“Hắn rất hay xấu hổ…” Thẩm Cố thấp giọng cười nói, như một phiến lông vũ nhẹ nhàng phớt qua khiến người ta nhột nhạt.
“Vị khách mời tiếp theo chắc đã chờ lâu rồi, ta xuống đây.”
Tuy trên màn hình vẫn còn đám đông quần chúng cầu xin sự thật, Thẩm Cố vẫn dứt khoát tháo tai nghe.
“囧… Đại nhân ngươi…” Tô Tạ nói đến nửa đường, nín bặt.
“Ân?” Thẩm Cố nhướn mày, biểu tình hờ hững.
“Không… Lần sau muốn mượn ta nhớ báo trước với ta một tiếng, để ta có thời gian chuẩn bị tâm lý…” Tô Tạ quay mặt đi hu hu hu… Lợi dụng người ta thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm… Dùng người ta xong thì đá người ta qua một bên… A! Không đúng không đúng, hắn nhất định bị tiểu học đệ nhập xác rồi!!!
“Ra ngoài ăn trưa không?” Thẩm Cố nhìn phản ứng của Tô Tạ, khóe miệng lại cong lên.
“Được, Phùng X Ký!” Tô Tạ chớp nhoáng quay lại gật đầu, tuy rằng một giây trước hắn còn đang oán giận người đối diện.
“Ngươi quả nhiên rất thích nơi đó.” Thẩm Cố lộ ra nụ cười thấu hiểu.
“Thật ra món ta thích nhất vẫn là chè đậu xanh đường phèn…” Tô Tạ yếu ớt phản bác.
“Ân…” Thẩm Cố điềm nhiên nói, “Ta cũng rất thích chè đậu xanh đường phèn.”
Tô Tạ trong lòng chao đảo: “Hả… thứ đồ ngọt đó, không phải chỉ có con nít mới thích ăn sao…” Hoàn toàn quên mất vừa rồi tự thừa nhận mình thích cái món con nít mới ăn này.
“Tại nó rất ngon a.” Thẩm Cố nói, chăm chú nhìn Tô Tạ.
“Đó là bởi vì ngươi chưa ăn những thứ ngon hơn… Chờ ngươi ăn rồi, sẽ cảm thấy chè đậu xanh đường phèn… loại thực phẩm rẻ tiền này vừa ngọt vừa ngấy…” Tô Tạ nói xong, cảm thấy cõi lòng sắp sụp đổ.
“Tại sao ngươi không nghĩ, bởi vì ta đã ăn quá nhiều món ngon đến phát ngán, mới quay đầu cảm thấy chè đậu xanh đường phèn thật thanh thật ngọt…” Thẩm Cố mỉm cười an ủi.
“Ngươi đã ăn quá nhiều món ngon?” Tô Tạ chua chát hỏi.
“Cái này…” Thẩm Cố hơi nhướn mày, lắc đầu: “Không có.”
Tô Tạ hứ một tiếng.
Thẩm Cố vội chữa cháy: “… Nhưng bây giờ ta rất thích chè đậu xanh đường phèn, sau này cũng vậy.”
“Chuyện sau này ai nói trước được.” Tô Tạ lạnh lùng bác bỏ.
“Vậy ngươi cứ việc ở bên ta cho đến sau này mà ngươi nói,” Thẩm Cố mỉm cười, “… Ngươi chẳng phải sẽ biết lời ta nói là thật hay giả?”
/44
|