“Kỳ thực chỉ cần chúng ta thử một lần, ngươi sẽ biết Thẩm Cố ưu tú hơn nhiều so với Quân Ý Như Đao…”
Tô Tạ tự nhận mình chậm tiêu, nhưng vẫn lĩnh ngộ được ý vị sâu xa đằng sau câu “thử một lần” đó của Thẩm Cố.
——
Toàn thân Tô Tạ nháy mắt cứng đờ, đại não hắn một mảnh trống rỗng mặc cho tay mình bị Thẩm Cố kéo xuống ấn lên cái hình thỏ Tư Cơ in trên quần lót.
Tô Tạ sững như trời trồng.
Trong đầu hắn ầm một tiếng, sau đó bắt đầu vô hạn tuần hoàn ——
Thỏ Tư Cơ…
Thỏ Tư Cơ…
Thỏ Tư Cơ…
Đại nhân cư nhiên mặc quần lót cặp với mình oa oa…
Nhìn vẻ mặt ngố tàu của Tô Tạ, Thẩm Cố nheo mắt mỉm cười.
Khóe mắt hơi xếch lên, tràn đầy nét thanh nhã đặc trưng.
Hắn cúi người, vùi đầu vào hõm vai Tô Tạ.
Mái tóc mềm mại nhẹ nhàng quét qua mặt Tô Tạ
“Hôm nay ngươi… có mặc cái quần lót đó không?”
“Ngô…” Đại não Tô Tạ vẫn đang chết máy, hoàn toàn không có phản ứng.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Thẩm Cố, hắn dùng bàn tay thon dài trắng nõn của mình áp lên tay Tô Tạ, bắt đầu chậm rãi cọ xát chỗ đó.
Tô Tạ rốt cuộc cũng từ trong trạng thái bị sét đánh hồi phục tinh thần, hắn cảm giác tay mình được Thẩm Cố bao phủ, cách lớp quần lót mỏng manh ma sát vật đã bán cứng nóng rực kia.
Tô Tạ nghĩ mặt mình sắp bốc cháy rồi. Hắn liều mạng thuyết phục chính mình nam sinh và nam sinh giải quyết cho nhau là chuyện rất bình thường rất bình thường rất bình thường rất bình thường rất bình thường rất bình thường… Bình thường cái đầu ngươi! Đối phương nhưng là đại nhân a!!!!
Động tác trên tay Thẩm Cố càng lúc càng gấp, hô hấp của hắn cũng càng lúc càng nặng.
Bàn tay đơ ra của Tô Tạ di chuyển theo từng động tác của Thẩm Cố, tuy rằng hắn rất muốn tự thôi miên rằng bàn tay đang phủ trên quần lót Thẩm Cố không phải của mình, song độ nóng truyền từ bàn tay lại không tài nào phớt lờ được…
“Ân…” Bên tai Tô Tạ vang lên tiếng rên đầy khoái ý, hơi thở ấm áp của Thẩm Cố cũng phả tới vành tai hắn.
Tô Tạ cảm giác được lòng bàn tay mình cho dù cách một lớp quần lót, cũng không thể giảm bớt nhiệt độ… nóng bỏng đến mức gần như khiến hắn nghẹt thở.
…
Cuối cùng, Tô Tạ phát giác Thẩm Cố thoáng run lên, lòng bàn tay liền một mảnh ẩm ướt.
Tô Tạ ngây dại, hoàn toàn không thể tưởng tượng hắn cư nhiên giúp người khác giải quyết…
Chưa kể, người đó còn là đại nhân mà hắn sùng bái nhất.
Hơn nữa, gay go nhất chính là, hình như hắn, cũng có phản ứng luôn!
“Tiểu Thẩm nói nó rất hài lòng với sự phục vụ của ngươi…” Thẩm Cố thì thầm bên tai Tô Tạ.
Tô Tạ chỉ cảm thấy vành tai nhồn nhột tê tê, không khỏi run rẩy.
“Không biết ngươi có ý tưởng này chưa, hay là chúng ta ký kết một điều khoản song song phục vụ trường kỳ đi?” Thẩm Cố khàn giọng nói.
Tô Tạ nuốt nước bọt, nỗ lực giãy ra.
“Thế nào?” Thẩm Cố xấu xa câu khóe môi.
Lại thanh tuyến lười biếng đó, tim Tô Tạ bỗng đập trật mấy nhịp.
“Ta…” Tô Tạ dừng một chút, nội tâm như xoắn lại thành một sợi len.
Hắn nghĩ, cưa đổ đại nhân không phải là nguyện vọng từ lâu của mình sao?
Bất quá, tại sao bây giờ, hắn chỉ thấy trong lòng không phải là cảm giác ước mơ thành sự thật, trái lại có loại trống rỗng mịt mờ.
… Cảm giác đó cũng giống như một người rất nhiều ngày không được đụng tới máy vi tính đến khi ngồi lại trước bàn máy, trong nhất thời không biết nên làm gì.
Hắn khẳng định, đây là ý nghĩ khiến rất nhiều người cho rằng quá không biết tốt xấu, thế nhưng, nó xác thực là ý nghĩ chân thực nhất của hắn lúc này.
Có lẽ, người mà hắn thích, không phải Thẩm Cố.
Hắn chỉ thích Quân Ý Như Đao, là CV nổi tiếng trên mạng XYXF kia.
Chứ không phải, một Thẩm Cố bằng xương bằng thịt trước mắt.
Cho dù hắn biết Thẩm Cố chính là Quân Ý Như Đao, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy giữa hai người có điểm khác biệt.
Quân Ý Như Đao đáng lẽ phải lạnh lùng, phải cách mình rất xa, đáng lẽ phải là hắn hát trên YY, còn mình chỉ có thể bình luận tung hoa, chứ không phải Thẩm Cố trước mặt luôn ghé bên tai mình thì thầm ái muội.
“Ta nghĩ… hình như ta không thích ngươi như vậy.” Tô Tạ đẩy Thẩm Cố ra, nhẹ giọng nói.
“… Ân?” Thẩm Cố nhướn mày.
“Ta nghĩ, người ta thích… hình như là Quân Ý Như Đao.” Tô Tạ cúi đầu.
“Ta chính là Quân Ý Như Đao.” Thẩm Cố nhíu mày.
“Ta biết… nhưng ta cảm thấy, Quân Ý Như Đao không nên… nhiệt tình như vậy… Đại nhân chỉ có thể để sùng bái…” Tô Tạ câu chữ lộn xộn, chính hắn cũng không hiểu mình đang nói gì nữa.
“Cho nên ý ngươi là, ngươi thích Quân Ý Như Đao, nhưng không thích Thẩm Cố?” Thẩm Cố nguy hiểm nhướn mày.
“Không… không phải, ta nghĩ ta, hình như không thích ngươi như thích Quân Ý Như Đao…” Tô Tạ ngẩng đầu khổ não nhíu mày.
Thẩm Cố mỉm cười.
“… Hiện giờ ta rất hỗn loạn… cho nên, ta phải trở về nghĩ lại…” Tô Tạ ngập ngừng nói.
Hắn thận trọng quan sát sắc mặt của Thẩm Cố.
Thẩm Cố vẫn nhướn mày, trầm mặc một hồi, nói: “Được, vậy ngày mai nhớ trả lời ta.”
“Ách, ngắn quá, chuyện này ít nhất cũng phải một tuần chứ?”
“Ân?”
“Nếu không thì… ba ngày đi?”
“Ân?”
“… Được rồi, ngày mai… ngày mai ta sẽ trả lời ngươi.”
“Ân.”
Tại sao giản đơn một chữ, chỉ biến hóa ngữ khí thôi lại mang đến hiệu quả khác biệt như vậy a! Tô Tạ nơm nớp lo sợ ngước mắt nhìn Thẩm Cố.
Thẩm Cố đưa tay nựng cằm Tô Tạ, đột nhiên ôn nhu nói: “Thật ra cũng đâu cần phiền phức như thế…”
“A?” Tô Tạ há miệng.
“Kỳ thực chỉ cần chúng ta thử một lần, ngươi sẽ biết Thẩm Cố ưu tú hơn nhiều so với Quân Ý Như Đao…”
Tô Tạ tự nhận mình chậm tiêu, nhưng vẫn lĩnh ngộ được ý vị sâu xa đằng sau câu “thử một lần” đó của Thẩm Cố.
“Ít nhất, có một chuyện, chỉ Thẩm Cố mới làm được, còn cái ID Quân Ý Như Đao trên mạng kia thì không thể…”
Cảm thấy trọng tâm câu chuyện càng lúc càng theo khuynh hướng nổi lửa, Tô Tạ cuống quýt lui liền mấy bước, nói một tràng: “Vậy ta về chơi trồng rau đã còn không về rau sẽ bị người khác trộm sạch bái bai đại nhân ngày mai gặp lại…” Sau đó cấp bách mở cửa dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét lao về phòng mình.
Về đến phòng rồi, Tô Tạ cảm giác được tim mình đập nhanh chưa từng có.
Ân, nhất định là bởi vì vừa chạy bộ.
Nhất định là như vậy.
Hắn quét mắt một vòng quanh phòng, phát hiện Triệu Bắc đang ngồi một mình trên giường, cô đơn nghịch di động.
Ngươi hỏi sao? Hai tên cẩu nam nam như hình với bóng Triệu Bắc và Bùi Nam này cư nhiên không sóng vai bên nhau?
Tô Tạ tò mò sấn tới: “Bùi Nam đâu?”
Triệu Bắc hừ một tiếng, không trả lời.
“Chậc, chẳng lẽ là đang giận nhau?” Trên mặt Tô Tạ lộ ra nụ cười sung sướng khi người gặp họa.
Triệu Bắc lại hừ một tiếng.
“Ai nha, đừng như vậy a, có câu nhất nhật phu phu bách nhật ân, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa…” Tô Tạ vỗ vai Triệu Bắc an ủi, “Bất quá Bùi Nam hắn rốt cuộc đã làm gì có lỗi với ngươi? Hắn lăng nhăng? Hay là đèo bồng? Hay là có người khác?”
Triệu Bắc như cũ hừ một tiếng, vẫn không thèm trả lời, tiếp tục chuyên chú vào điện thoại.
Tô Tạ có chút mất hứng ngồi xuống bên cạnh Triệu Bắc, nhìn Triệu Bắc mặt mày nhăn nhó chơi xếp hình, đột nhiên hỏi: “Này, ta nói… lúc đầu ngươi và Bùi Nam làm sao phải lòng nhau?”
Triệu Bắc hơi ngẩn ra, nói: “… Thì là như vậy đó.”
“Như vậy là như thế nào? Ý ta là lúc đầu ngươi làm sao nhận ra ngươi thích hắn?”
“Là thế này nè,” Triệu Bắc dừng một chút, nói tiếp: “Thấy hắn ở bên nữ sinh khác, trong lòng khó chịu… Mà nam sinh cũng vậy.”
Tô Tạ nhìn trần nhà, bắt đầu tưởng tượng nếu có một nữ sinh rất đẹp đứng cạnh Thẩm Cố…
Trong lòng hắn bỗng nhiên phi thường khó chịu.
“Còn gì nữa?” Tô Tạ hỏi.
“Còn có… hễ rảnh rỗi liền nghĩ đến hắn.”
Tô Tạ nhớ tới biểu tình ẩn nhẫn của Thẩm Cố ban nãy khi dán sát trên người mình…
“Rồi sao nữa?”
“Ai nha nhiều lắm, nói cả buổi cũng không hết.”
“Nói trọng điểm.”
“Ngươi muốn làm gì? Tham khảo đúc kết kinh nghiệm?”
“… Cũng gần như thế.”
“Vậy ngươi tìm đúng người rồi, thiết nghĩ những đắn đo trăn trở thuở ban sơ của ta quả thật có thể viết thành một quyển sách a…”
“Nói trọng điểm thôi, rốt cuộc ngươi làm sao xác định ngươi thích Bùi Nam?”
“Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Chính là… ban đêm nằm mơ thấy hắn…”
“Chuyện này hình như đúng là ngươi đã từng nói qua. Sau đó thế nào?”
“Sau đó… chính là mộng xuân.”
Hôm sau ngủ dậy, Tô Tạ mờ mịt mở mắt nhìn trần nhà.
Đêm qua hắn mơ thấy Thẩm Cố.
… Cảnh tượng không khác lắm so với ngày hôm qua.
Thậm chí hắn còn có thể nghe thấy Thẩm Cố ẩn nhẫn thở dốc, nhìn thấy làn da trắng nõn của Thẩm Cố nổi lên một tầng ửng hồng…
Tô Tạ xốc chăn, phát hiện quần lót của mình đã ướt một mảng.
Thôi rồi…
Hắn nghĩ.
Hắn đã triệt triệt để để biến thành một tên đoạn tụ.
Tô Tạ tự nhận mình chậm tiêu, nhưng vẫn lĩnh ngộ được ý vị sâu xa đằng sau câu “thử một lần” đó của Thẩm Cố.
——
Toàn thân Tô Tạ nháy mắt cứng đờ, đại não hắn một mảnh trống rỗng mặc cho tay mình bị Thẩm Cố kéo xuống ấn lên cái hình thỏ Tư Cơ in trên quần lót.
Tô Tạ sững như trời trồng.
Trong đầu hắn ầm một tiếng, sau đó bắt đầu vô hạn tuần hoàn ——
Thỏ Tư Cơ…
Thỏ Tư Cơ…
Thỏ Tư Cơ…
Đại nhân cư nhiên mặc quần lót cặp với mình oa oa…
Nhìn vẻ mặt ngố tàu của Tô Tạ, Thẩm Cố nheo mắt mỉm cười.
Khóe mắt hơi xếch lên, tràn đầy nét thanh nhã đặc trưng.
Hắn cúi người, vùi đầu vào hõm vai Tô Tạ.
Mái tóc mềm mại nhẹ nhàng quét qua mặt Tô Tạ
“Hôm nay ngươi… có mặc cái quần lót đó không?”
“Ngô…” Đại não Tô Tạ vẫn đang chết máy, hoàn toàn không có phản ứng.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Thẩm Cố, hắn dùng bàn tay thon dài trắng nõn của mình áp lên tay Tô Tạ, bắt đầu chậm rãi cọ xát chỗ đó.
Tô Tạ rốt cuộc cũng từ trong trạng thái bị sét đánh hồi phục tinh thần, hắn cảm giác tay mình được Thẩm Cố bao phủ, cách lớp quần lót mỏng manh ma sát vật đã bán cứng nóng rực kia.
Tô Tạ nghĩ mặt mình sắp bốc cháy rồi. Hắn liều mạng thuyết phục chính mình nam sinh và nam sinh giải quyết cho nhau là chuyện rất bình thường rất bình thường rất bình thường rất bình thường rất bình thường rất bình thường… Bình thường cái đầu ngươi! Đối phương nhưng là đại nhân a!!!!
Động tác trên tay Thẩm Cố càng lúc càng gấp, hô hấp của hắn cũng càng lúc càng nặng.
Bàn tay đơ ra của Tô Tạ di chuyển theo từng động tác của Thẩm Cố, tuy rằng hắn rất muốn tự thôi miên rằng bàn tay đang phủ trên quần lót Thẩm Cố không phải của mình, song độ nóng truyền từ bàn tay lại không tài nào phớt lờ được…
“Ân…” Bên tai Tô Tạ vang lên tiếng rên đầy khoái ý, hơi thở ấm áp của Thẩm Cố cũng phả tới vành tai hắn.
Tô Tạ cảm giác được lòng bàn tay mình cho dù cách một lớp quần lót, cũng không thể giảm bớt nhiệt độ… nóng bỏng đến mức gần như khiến hắn nghẹt thở.
…
Cuối cùng, Tô Tạ phát giác Thẩm Cố thoáng run lên, lòng bàn tay liền một mảnh ẩm ướt.
Tô Tạ ngây dại, hoàn toàn không thể tưởng tượng hắn cư nhiên giúp người khác giải quyết…
Chưa kể, người đó còn là đại nhân mà hắn sùng bái nhất.
Hơn nữa, gay go nhất chính là, hình như hắn, cũng có phản ứng luôn!
“Tiểu Thẩm nói nó rất hài lòng với sự phục vụ của ngươi…” Thẩm Cố thì thầm bên tai Tô Tạ.
Tô Tạ chỉ cảm thấy vành tai nhồn nhột tê tê, không khỏi run rẩy.
“Không biết ngươi có ý tưởng này chưa, hay là chúng ta ký kết một điều khoản song song phục vụ trường kỳ đi?” Thẩm Cố khàn giọng nói.
Tô Tạ nuốt nước bọt, nỗ lực giãy ra.
“Thế nào?” Thẩm Cố xấu xa câu khóe môi.
Lại thanh tuyến lười biếng đó, tim Tô Tạ bỗng đập trật mấy nhịp.
“Ta…” Tô Tạ dừng một chút, nội tâm như xoắn lại thành một sợi len.
Hắn nghĩ, cưa đổ đại nhân không phải là nguyện vọng từ lâu của mình sao?
Bất quá, tại sao bây giờ, hắn chỉ thấy trong lòng không phải là cảm giác ước mơ thành sự thật, trái lại có loại trống rỗng mịt mờ.
… Cảm giác đó cũng giống như một người rất nhiều ngày không được đụng tới máy vi tính đến khi ngồi lại trước bàn máy, trong nhất thời không biết nên làm gì.
Hắn khẳng định, đây là ý nghĩ khiến rất nhiều người cho rằng quá không biết tốt xấu, thế nhưng, nó xác thực là ý nghĩ chân thực nhất của hắn lúc này.
Có lẽ, người mà hắn thích, không phải Thẩm Cố.
Hắn chỉ thích Quân Ý Như Đao, là CV nổi tiếng trên mạng XYXF kia.
Chứ không phải, một Thẩm Cố bằng xương bằng thịt trước mắt.
Cho dù hắn biết Thẩm Cố chính là Quân Ý Như Đao, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy giữa hai người có điểm khác biệt.
Quân Ý Như Đao đáng lẽ phải lạnh lùng, phải cách mình rất xa, đáng lẽ phải là hắn hát trên YY, còn mình chỉ có thể bình luận tung hoa, chứ không phải Thẩm Cố trước mặt luôn ghé bên tai mình thì thầm ái muội.
“Ta nghĩ… hình như ta không thích ngươi như vậy.” Tô Tạ đẩy Thẩm Cố ra, nhẹ giọng nói.
“… Ân?” Thẩm Cố nhướn mày.
“Ta nghĩ, người ta thích… hình như là Quân Ý Như Đao.” Tô Tạ cúi đầu.
“Ta chính là Quân Ý Như Đao.” Thẩm Cố nhíu mày.
“Ta biết… nhưng ta cảm thấy, Quân Ý Như Đao không nên… nhiệt tình như vậy… Đại nhân chỉ có thể để sùng bái…” Tô Tạ câu chữ lộn xộn, chính hắn cũng không hiểu mình đang nói gì nữa.
“Cho nên ý ngươi là, ngươi thích Quân Ý Như Đao, nhưng không thích Thẩm Cố?” Thẩm Cố nguy hiểm nhướn mày.
“Không… không phải, ta nghĩ ta, hình như không thích ngươi như thích Quân Ý Như Đao…” Tô Tạ ngẩng đầu khổ não nhíu mày.
Thẩm Cố mỉm cười.
“… Hiện giờ ta rất hỗn loạn… cho nên, ta phải trở về nghĩ lại…” Tô Tạ ngập ngừng nói.
Hắn thận trọng quan sát sắc mặt của Thẩm Cố.
Thẩm Cố vẫn nhướn mày, trầm mặc một hồi, nói: “Được, vậy ngày mai nhớ trả lời ta.”
“Ách, ngắn quá, chuyện này ít nhất cũng phải một tuần chứ?”
“Ân?”
“Nếu không thì… ba ngày đi?”
“Ân?”
“… Được rồi, ngày mai… ngày mai ta sẽ trả lời ngươi.”
“Ân.”
Tại sao giản đơn một chữ, chỉ biến hóa ngữ khí thôi lại mang đến hiệu quả khác biệt như vậy a! Tô Tạ nơm nớp lo sợ ngước mắt nhìn Thẩm Cố.
Thẩm Cố đưa tay nựng cằm Tô Tạ, đột nhiên ôn nhu nói: “Thật ra cũng đâu cần phiền phức như thế…”
“A?” Tô Tạ há miệng.
“Kỳ thực chỉ cần chúng ta thử một lần, ngươi sẽ biết Thẩm Cố ưu tú hơn nhiều so với Quân Ý Như Đao…”
Tô Tạ tự nhận mình chậm tiêu, nhưng vẫn lĩnh ngộ được ý vị sâu xa đằng sau câu “thử một lần” đó của Thẩm Cố.
“Ít nhất, có một chuyện, chỉ Thẩm Cố mới làm được, còn cái ID Quân Ý Như Đao trên mạng kia thì không thể…”
Cảm thấy trọng tâm câu chuyện càng lúc càng theo khuynh hướng nổi lửa, Tô Tạ cuống quýt lui liền mấy bước, nói một tràng: “Vậy ta về chơi trồng rau đã còn không về rau sẽ bị người khác trộm sạch bái bai đại nhân ngày mai gặp lại…” Sau đó cấp bách mở cửa dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét lao về phòng mình.
Về đến phòng rồi, Tô Tạ cảm giác được tim mình đập nhanh chưa từng có.
Ân, nhất định là bởi vì vừa chạy bộ.
Nhất định là như vậy.
Hắn quét mắt một vòng quanh phòng, phát hiện Triệu Bắc đang ngồi một mình trên giường, cô đơn nghịch di động.
Ngươi hỏi sao? Hai tên cẩu nam nam như hình với bóng Triệu Bắc và Bùi Nam này cư nhiên không sóng vai bên nhau?
Tô Tạ tò mò sấn tới: “Bùi Nam đâu?”
Triệu Bắc hừ một tiếng, không trả lời.
“Chậc, chẳng lẽ là đang giận nhau?” Trên mặt Tô Tạ lộ ra nụ cười sung sướng khi người gặp họa.
Triệu Bắc lại hừ một tiếng.
“Ai nha, đừng như vậy a, có câu nhất nhật phu phu bách nhật ân, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa…” Tô Tạ vỗ vai Triệu Bắc an ủi, “Bất quá Bùi Nam hắn rốt cuộc đã làm gì có lỗi với ngươi? Hắn lăng nhăng? Hay là đèo bồng? Hay là có người khác?”
Triệu Bắc như cũ hừ một tiếng, vẫn không thèm trả lời, tiếp tục chuyên chú vào điện thoại.
Tô Tạ có chút mất hứng ngồi xuống bên cạnh Triệu Bắc, nhìn Triệu Bắc mặt mày nhăn nhó chơi xếp hình, đột nhiên hỏi: “Này, ta nói… lúc đầu ngươi và Bùi Nam làm sao phải lòng nhau?”
Triệu Bắc hơi ngẩn ra, nói: “… Thì là như vậy đó.”
“Như vậy là như thế nào? Ý ta là lúc đầu ngươi làm sao nhận ra ngươi thích hắn?”
“Là thế này nè,” Triệu Bắc dừng một chút, nói tiếp: “Thấy hắn ở bên nữ sinh khác, trong lòng khó chịu… Mà nam sinh cũng vậy.”
Tô Tạ nhìn trần nhà, bắt đầu tưởng tượng nếu có một nữ sinh rất đẹp đứng cạnh Thẩm Cố…
Trong lòng hắn bỗng nhiên phi thường khó chịu.
“Còn gì nữa?” Tô Tạ hỏi.
“Còn có… hễ rảnh rỗi liền nghĩ đến hắn.”
Tô Tạ nhớ tới biểu tình ẩn nhẫn của Thẩm Cố ban nãy khi dán sát trên người mình…
“Rồi sao nữa?”
“Ai nha nhiều lắm, nói cả buổi cũng không hết.”
“Nói trọng điểm.”
“Ngươi muốn làm gì? Tham khảo đúc kết kinh nghiệm?”
“… Cũng gần như thế.”
“Vậy ngươi tìm đúng người rồi, thiết nghĩ những đắn đo trăn trở thuở ban sơ của ta quả thật có thể viết thành một quyển sách a…”
“Nói trọng điểm thôi, rốt cuộc ngươi làm sao xác định ngươi thích Bùi Nam?”
“Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Chính là… ban đêm nằm mơ thấy hắn…”
“Chuyện này hình như đúng là ngươi đã từng nói qua. Sau đó thế nào?”
“Sau đó… chính là mộng xuân.”
Hôm sau ngủ dậy, Tô Tạ mờ mịt mở mắt nhìn trần nhà.
Đêm qua hắn mơ thấy Thẩm Cố.
… Cảnh tượng không khác lắm so với ngày hôm qua.
Thậm chí hắn còn có thể nghe thấy Thẩm Cố ẩn nhẫn thở dốc, nhìn thấy làn da trắng nõn của Thẩm Cố nổi lên một tầng ửng hồng…
Tô Tạ xốc chăn, phát hiện quần lót của mình đã ướt một mảng.
Thôi rồi…
Hắn nghĩ.
Hắn đã triệt triệt để để biến thành một tên đoạn tụ.
/44
|