Tô Tạ đã cấp tốc bổ sung vô số tình tiết trong thế thân văn vào não bộ, mãi cho đến khi nghe câu nói cuối cùng của Thẩm Cố.
Hắn ngẩn ra… Con thỏ nuôi hồi nhỏ?
Cho nên, không phải mối tình đầu hay đối tượng thầm mến gì đó?
Tô Tạ như nai tơ lạc đường, mờ mịt nhìn Thẩm Cố.
Thẩm Cố thấy Tô Tạ vừa ngô nghê vừa vô tội, không khỏi cười phụt một tiếng: “Nhất là vẻ mặt của ngươi lúc này… trông cực giống nó.”
Tô Tạ lại ngốc thêm vài giây, mới phản ứng lại, tức giận nói: “Ngươi trêu ta! ╭(╯^╰)╮”
“Trêu ngươi chỗ nào?” Thẩm Cố nhịn cười.
“Ta còn tưởng ngươi nói ta giống đối tượng mối tình đầu của ngươi!” Tô Tạ bĩu môi.
“Đúng vậy.” Thẩm Cố bình tĩnh nói.
“Hả?!” Tô Tạ sửng sốt, lại lộ ra biểu tình mờ mịt.
“Ngươi chính là mối tình đầu của ta.” Thẩm Cố giãn mặt mỉm cười.
Tô Tạ chấn động, không kịp suy nghĩ đã nói: “Ngươi mới yêu lần đầu? Sao có thể thế được…”
“Lẽ nào ngươi thân kinh bách chiến?” Thẩm Cố nhíu mày.
“…” Thấy biểu tình đại nhân có chút nguy hiểm, Tô Tạ chột dạ quay mặt đi.
“Ân?” Thẩm Cố nhướn mày, đưa tay kéo cằm Tô Tạ.
“Khụ khụ, vài ba thần tượng gì đó cũng phải có chứ?” Tô Tạ bị buộc nhìn thẳng vào mắt Thẩm Cố, hai ngón trỏ chọt chọt nhau, nói: “Còn mấy cô nàng xinh xắn dễ thương nữa…”
Thẩm Cố thấy Tô Tạ vẻ mặt phụng phịu, hỏi: “Con gái? Ngươi không phải gay sao?”
“… Trước khi gặp ngươi ta cũng không biết mình là gay a.” Tô Tạ ủy khuất trừng Thẩm Cố.
Thẩm Cố nghe xong, rốt cuộc thoả mãn mỉm cười.
“…” Tô Tạ cúi đầu ăn cháo tiếp.
Thẩm Cố vẫn ở bên cạnh nhìn hắn.
Tô Tạ uống vài hớp cháo, cuối cùng nhịn không được ngẩng đầui: “Ngươi cũng đói bụng sao?”
Hắn nhìn Thẩm Cố, lại nhìn chén cháo trong tay mình, trưng ra biểu tình không nỡ, nói: “Ngươi muốn ăn không?”
Thẩm Cố nhìn bộ dáng Tô Tạ, không khỏi bật cười: “Không cần, ngươi ăn đi.”
Tô Tạ cẩn cẩn dực dực nhìn Thẩm Cố một lần nữa, lại cúi đầu nhét vào miệng một thìa cháo đầy vung, giờ cháo đã nguội hẳn, đúng mức, hơn nữa hương vị đích thực không tồi, ngô, lần sau hỏi xem đại nhân mua món này ở đâu…
Thẩm Cố nhìn Tô Tạ phồng má, bỗng nhiên nghĩ tới bộ dáng lúc ăn cà rốt của con thỏ trắng nhà mình.
“A, phải rồi…” Tô Tạ vừa ăn vừa hàm hồ hỏi, “Ngươi nói ngươi từng nuôi một con thỏ… Vậy sau đó thế nào? Con thỏ kia hiện tại sao rồi?”
“… Già, chết.” Thẩm Cố nhàn nhạt đáp.
“Ngô…” Tô Tạ lại ăn thêm thìa cháo, quyết định an ủi Thẩm Cố, “Con thỏ nhà ngươi có thể thuận theo tự nhiên chết già, thật ra cũng đã coi là trước sau toàn vẹn… Ngươi không biết hồi ta còn bé nhà ta nuôi biết bao nhiêu con vật đâu, hầu như đều bị ta hành hạ đến chết, lúc đó ta không hiểu chuyện… Để kiểm nghiệm độ cứng của mai rùa, cư nhiên ném một con rùa nhỏ từ trên lầu xuống…” (Tiểu Tô chắc chắn sẽ bị Hiệp hội bảo vệ động vật mời uống trà sữa >_
Hắn ngẩn ra… Con thỏ nuôi hồi nhỏ?
Cho nên, không phải mối tình đầu hay đối tượng thầm mến gì đó?
Tô Tạ như nai tơ lạc đường, mờ mịt nhìn Thẩm Cố.
Thẩm Cố thấy Tô Tạ vừa ngô nghê vừa vô tội, không khỏi cười phụt một tiếng: “Nhất là vẻ mặt của ngươi lúc này… trông cực giống nó.”
Tô Tạ lại ngốc thêm vài giây, mới phản ứng lại, tức giận nói: “Ngươi trêu ta! ╭(╯^╰)╮”
“Trêu ngươi chỗ nào?” Thẩm Cố nhịn cười.
“Ta còn tưởng ngươi nói ta giống đối tượng mối tình đầu của ngươi!” Tô Tạ bĩu môi.
“Đúng vậy.” Thẩm Cố bình tĩnh nói.
“Hả?!” Tô Tạ sửng sốt, lại lộ ra biểu tình mờ mịt.
“Ngươi chính là mối tình đầu của ta.” Thẩm Cố giãn mặt mỉm cười.
Tô Tạ chấn động, không kịp suy nghĩ đã nói: “Ngươi mới yêu lần đầu? Sao có thể thế được…”
“Lẽ nào ngươi thân kinh bách chiến?” Thẩm Cố nhíu mày.
“…” Thấy biểu tình đại nhân có chút nguy hiểm, Tô Tạ chột dạ quay mặt đi.
“Ân?” Thẩm Cố nhướn mày, đưa tay kéo cằm Tô Tạ.
“Khụ khụ, vài ba thần tượng gì đó cũng phải có chứ?” Tô Tạ bị buộc nhìn thẳng vào mắt Thẩm Cố, hai ngón trỏ chọt chọt nhau, nói: “Còn mấy cô nàng xinh xắn dễ thương nữa…”
Thẩm Cố thấy Tô Tạ vẻ mặt phụng phịu, hỏi: “Con gái? Ngươi không phải gay sao?”
“… Trước khi gặp ngươi ta cũng không biết mình là gay a.” Tô Tạ ủy khuất trừng Thẩm Cố.
Thẩm Cố nghe xong, rốt cuộc thoả mãn mỉm cười.
“…” Tô Tạ cúi đầu ăn cháo tiếp.
Thẩm Cố vẫn ở bên cạnh nhìn hắn.
Tô Tạ uống vài hớp cháo, cuối cùng nhịn không được ngẩng đầui: “Ngươi cũng đói bụng sao?”
Hắn nhìn Thẩm Cố, lại nhìn chén cháo trong tay mình, trưng ra biểu tình không nỡ, nói: “Ngươi muốn ăn không?”
Thẩm Cố nhìn bộ dáng Tô Tạ, không khỏi bật cười: “Không cần, ngươi ăn đi.”
Tô Tạ cẩn cẩn dực dực nhìn Thẩm Cố một lần nữa, lại cúi đầu nhét vào miệng một thìa cháo đầy vung, giờ cháo đã nguội hẳn, đúng mức, hơn nữa hương vị đích thực không tồi, ngô, lần sau hỏi xem đại nhân mua món này ở đâu…
Thẩm Cố nhìn Tô Tạ phồng má, bỗng nhiên nghĩ tới bộ dáng lúc ăn cà rốt của con thỏ trắng nhà mình.
“A, phải rồi…” Tô Tạ vừa ăn vừa hàm hồ hỏi, “Ngươi nói ngươi từng nuôi một con thỏ… Vậy sau đó thế nào? Con thỏ kia hiện tại sao rồi?”
“… Già, chết.” Thẩm Cố nhàn nhạt đáp.
“Ngô…” Tô Tạ lại ăn thêm thìa cháo, quyết định an ủi Thẩm Cố, “Con thỏ nhà ngươi có thể thuận theo tự nhiên chết già, thật ra cũng đã coi là trước sau toàn vẹn… Ngươi không biết hồi ta còn bé nhà ta nuôi biết bao nhiêu con vật đâu, hầu như đều bị ta hành hạ đến chết, lúc đó ta không hiểu chuyện… Để kiểm nghiệm độ cứng của mai rùa, cư nhiên ném một con rùa nhỏ từ trên lầu xuống…” (Tiểu Tô chắc chắn sẽ bị Hiệp hội bảo vệ động vật mời uống trà sữa >_
/44
|