Chu Nam Quân còn thật sự suy nghĩ một phút đồng hồ, sau đó cậu mới phát hiện, bản thân căn bản không thể tưởng tượng ra tình cảnh Tạ Nghiêu Thần tỏ tình, nói đại khái là bởi vì hai người rất thân thiết, làm sao có thể nghĩ đến viễn cảnh kia, làm cả người đều khó chịu.
“Điều đó không có khả năng!”
Vì thế miệng cậu vừa mở, đã theo bản năng thốt lên.
Trang Yến Bắc cũng không hài lòng với câu trả lời của Chu Nam Quân: “Sao lại không có khả năng?”
“Không có khả năng chính là không có khả năng.” – Chu Nam Quân mím môi, Tạ Nghiêu Thần tỏ tình với cậu? Đùa không vui đâu.
“Không công bằng.” – Trang Yến Bắc khẽ nhíu mày, “Tôi vừa trả lời vấn đề của anh, anh cũng phải trả lời vấn đề của tôi.”
Chu Nam Quân bất đắc dĩ: “Được rồi, nếu bạn của tôi tỏ tình thật, tôi sẽ từ chối không chút do dự.”
“Ngay cả người đó là Tạ Nghiêu Thần?”
Chu Nam Quân nhún vai: “Cho dù người kia là Tạ Nghiêu Thần, tôi cũng sẽ không chấp nhận.”
Trang Yến Bắc nhếch khóe môi, có vẻ như tâm tình đã tốt lên.
Chu Nam Quân thở dài một hơi: “Tôi với cậu ấy rất thân thiết, căn bản là không thể được đâu, thỏ không ăn cỏ gần hang… Không giống cậu và Ân Gia Hậu.” – Câu cuối cùng cậu lặng lẽ thấp giọng xuống.
Nhưng mà Trang Yến Bắc nghe được, cậu nhíu mày: “Tôi và Ân Gia Hậu cũng chỉ là bạn.”
“….Mãi mãi chỉ có thể là bạn.”
Trang Yến Bắc đi vào phòng tắm.
Chờ đến lúc cậu cả người sạch sẽ đi ra, lại đến Chu Nam Quân đi tắm.
Sau khi tắm xong, Chu Nam Quân mới phát hiện cậu đã quên mang quần áo vào, tuy trước đây cũng bị Trang Yến Bắc ghét bỏ một thời gian nhưng thói quen này hiển nhiên không thể sửa trong một chốc được, vì thế cậu lại một lần nữa quấn khăn tắm, đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa, cậu bỗng nghe thấy một giai điệu từ đàn ghi-ta truyền đến, giai điệu lần này có chút quen thuộc, có vẻ như là một bài hát đang thịnh hành.
Cậu theo hướng âm thanh ghi-ta nhìn sang, quả nhiên thấy Trang Yến Bắc ngồi ở trên giường, vừa đàn vừa nhẹ giọng ngâm nga.
“Lại chơi ghi-ta à? Xem ra cậu thực sự thích âm nhạc.”
Chu Nam Quân không đành lòng quấy rầy một màn này, cho nên thẳng đến khi Trang Yến Bắc đàn xong bài nhạc đó, cậu mới mở miệng nói.
Trang Yến Bắc ngẩng đầu nhìn Chu Nam Quân, lập tức đầu quay sang một bên: “Sao anh lại không mặc quần áo!”
“Dù sao cũng không phải cậu chưa thấy qua, xấu hổ cái gì mà xấu hổ.” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, đi đến, “Đúng rồi, có một lần cậu đàn một đoạn nhạc do cậu tự sáng tác có phải không? Tôi cảm thấy nghe rất hay, cậu chơi lại một lần cho tôi nghe đi.”
“Chơi thì chơi.” – Nháy mắt thấy Chu Nam Quân càng ngày càng tới gần, Trang Yến Bắc không khỏi co rụt lại, “Anh đừng dựa vào tôi gần như vậy.”
Chu Nam Quân nhíu mày: “Cái gì mà đừng dựa vào gần cậu? Cậu sợ tôi cưỡng bức cậu sao?” – Cậu vốn muốn dựa sát vào xem kỹ bộ dáng Trang Yến Bắc chơi đàn, nhưng nhìn thái độ không được tự nhiên của Trang Yến Bắc, sở thích trêu chọc người khác của cậu lại bị khơi mào.
“Anh không mặc quần áo, như vậy rất kì quái.” – Trang Yến Bắc quay đầu đi, hai tai hơi phiếm hồng, “Mặc quần áo vào trước đã, đừng có đùa giỡn lưu manh… Rồi tôi sẽ đàn cho anh nghe.”
“Đùa giỡn lưu manh? Tôi đùa giỡn lưu manh với ai? Với cậu sao?” – Chu Nam Quân cố ý tiến gần mặt Trang Yến Bắc, thậm chí còn nâng một chân lên đặt trên giường Trang Yến Bắc, “Đùa giỡn lưu manh với một đứa nhỏ cao tận mét tám như cậu?”
Trang Yến Bắc nhíu mày: “Tôi….”
Cậu đang muốn phản bác, nhưng mà Chu Nam Quân càng ngày tiến càng gần, nhìn mặt Chu Nam Quân dần dần phóng đại trước mắt, cậu liền một câu cũng nói không ra.
Tiêu chuẩn thẩm mỹ của Trang Yến Bắc cao hơn so với người bình thường, trong giới giải trí cậu đã gặp qua không ít mỹ nhân, ở cùng một chỗ với những sinh vật có giá trị thẩm mỹ cao như vậy, ánh mắt không thể không nâng tầm được, nhưng mà dù có như vậy, cậu cũng không thể không thừa nhận, Chu Nam Quân có khuôn mặt rất đẹp, còn đẹp hơn so với những gì người khác tưởng tượng.
Nhất là đôi mắt kia, vô cùng đẹp, Trang Yến Bắc đã được không biết bao nhiêu người hâm mộ khen rằng “Ánh mắt tựa biển sao”, ở trên weibo cậu cũng nhìn thấy những bình luận khen ngợi mình như vậy, thế nhưng bản thân cậu nửa điểm cũng không nhìn ra, mắt người thì làm sao mà có ngôi sao được? Cùng lắm chỉ là phản chiếu được ánh sáng sau khi photoshop mà thôi… Nhưng cho đến khi nhìn thấy đôi mắt của Chu Nam Quân, cậu mới giật mình nhận ra, thì ra trong đôi mắt của một người, thực sự có ánh sao.
Ngay tại lúc Trang Yến Bắc giật mình, mặt Chu Nam Quân đã thực sự đã rất gần rồi, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Chu Nam Quân, giống như một chiếc lông vũ bình thường, khiến mặt cậu hơi ngứa ngứa.
Cậu theo bản năng ngừng hô hấp, nhưng ngay sau đó, lúc mặt Chu Nam Quân sắp chạm đến mặt cậu, Chu Nam Quân bỗng nhiên lại đứng thẳng dậy, kéo dài ra khoảng cách, đồng thời nhanh chóng đưa tay lên nhéo một bên má của cậu.
Thành công tập kích bất ngờ, Chu Nam Quân cười hắc hắc lùi về phía sau vài bước, phòng ngừa Trang Yến Bắc đánh trả.
Trang Yến Bắc: “…”
“Xúc cảm không tồi.” – Chu Nam Quân nhíu mày, tiếp tục trêu đùa Trang Yến Bắc: “Da dẻ sờ rất mềm mại, cậu dùng loại kem dưỡng da gì vậy?”
Trang Yến Bắc trừng mắt nhìn Chu Nam Quân, hơi thẹn quá hóa giận hừ lạnh một tiếng.
Chu Nam Quân trêu đủ rồi, mới vừa lòng đi mặc quần áo, Trang Yến Bắc nhìn thấy, vội vàng xoay người đưa lưng về phía Chu Nam Quân.
Lúc Chu Nam Quân đang thay quần áo, Trang Yến Bắc bắt đầu đàn ghi-ta, đây chính là khúc nhạc tự sáng tác mà trước đây Chu Nam Quân đã nghe qua.
Sau khi mặc quần áo, Chu Nam Quân ngẩng đầu lên thấy được dáng vẻ đàn ghi-ta của Trang Yến Bắc, cậu hơi sửng sốt, bỗng nhiên cảm giác được khung cảnh ngày dường như đã từng nhìn thấy, sau đó cậu mới nhỡ đến, trong kịch bản của 《 Mất khống chế 》 cũng có đoạn này.
《 Mất khống chế 》 là một bộ phim thể loại vườn trường, Trang Yến Bắc diễn vai Phương Tư Hiền, còn vai diễn của Chu Nam Quân là bạn học của người kia – Đường Thiên Nguyên, hai nam sinh ngay từ đầu đã không vừa mắt nhau, nhưng trải qua một thời gian cãi nhau ầm ĩ, hai người dần dần nảy sinh ra một thứ tình cảm khác, thời kỳ trưởng thành luôn nảy sinh ra những vấn đề vô cùng mới mẻ, vì vậy bọn họ đối với thứ tình cảm này vô cùng hoang mang, nếu như một người là nam một người là nữ thì đáp án rất đơn giản, nhưng vì sao cả hai đều là nam, hai nam sinh… Có thể tồn tại thứ tình cảm này sao?
Trong một lần tình cờ, Phương Tư Hiền nhìn thấy Đường Thiên Nguyên bị mắc mưa nên đã đưa cậu về nhà mình. Vì cả người Đường Thiên Nguyên đều ướt đẫm nên Phương Tư Hiền đã cho cậu mượn quần áo mình để thay. Trong căn phòng chỉ có hai người, đương nhiên bầu không khí sẽ xuất hiện một chút ám muộn, vị để trốn tránh cảm giác này, Phương Tư Hiền đã xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Đường Thiên Nguyên đang thay quần áo, bắt đầu đàn ghi-ta.
Sau khi Đường Thiên Nguyên thay quần áo xong liền thấy Phương Tư Hiền đang đưa lưng về phía mình chơi ghi-ta, nhìn dáng vẻ của Phương Tư Hiền, cậu không thể khống chế được cảm xúc mà đi đến, bỗng nhiên ôm lấy Phương Tư Hiền từ đằng sau.
Cũng không thể không chế được như vậy.
Đoạn kịch bản này của 《 Mất khống chế 》được coi là một tình tiết cao trào nhỏ, cũng là bước ngoặt trong tình cảm của hai người. Từ lúc Đường Thiên Nguyên ôm lấy Phương Tư Hiền, cảm xúc của hai người đã bắt đầu mất khống chế… Nhưng mà sau khi xem xong kịch bản, Chu Nam Quân lại không thể hiểu được diễn biến tâm lý và trạng thái cảm xúc của Đường Thiên Nguyên, Đường Thiên Nguyên và Phương Tư Hiền thường xuyên bên cạnh nhau, mọi dáng vẻ của Phương Tư Hiền cậu đều đã thấy không ít lần, tại sao bỗng nhiên đến khúc này lại mất khống chế?
Không hiểu ra sao cả.
Chu Nam Quân không rõ suy nghĩ của Đường Thiên Nguyên, nhưng cậu biết rõ như thế thì không được, bởi vì đây là vai diễn của cậu, nhất định cậu phải diễn tốt, nhất định phải “nhập vai.”
Nhìn thấy dáng vẻ của Trang Yến Bắc, trong đầu Chu Nam Quân đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
Cậu cẩn thận đi đến gần rồi ngồi trên giường Trang Yến Bắc, thừa dịp Trang Yến Bắc vẫn đang cúi đầu đàn ghi-ta, cậu nhếch khóe môi, bỗng nhiên vươn hai tay ra, từ sau tấm lưng rắn chắc, ôm lấy Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc dừng một chút, trong nháy mắt liền phá âm.
Chu Nam Quân không lập tức buông Trang Yến Bắc ra mà giốn như kịch bản, yên lặng ôm sau lưng Trang Yến Bắc, không mở miệng cũng không động đậy, chỉ là im lặng ôm Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc bị hành động của Chu Nam Quân dọa sợ, chờ đến lúc cậu kịp phản ứng thì lập tức giãy dụa tránh khỏi cái ôm của Chu Nam Quân, nhưng mà Chu Nam Quân lại giống con gấu trúc nho nhỏ cứ ôm lấy đùi con người, như thế nào cũng không buông tay.
Ngay tại lúc sắp xảy ra giằng co xô xát, Chu Nam Quân bỗng nhiên mở miệng: “Đừng nhúc nhích, để tôi yên lặng ôm một chút, tôi muốn hiểu rõ một chuyện.”
Đây là lời thoại trong 《 Mất khống chế 》.
Trang Yến Bắc lập tức nhận ra, thì ra Chu Nam Quân muốn tập diễn với cậu?
Cậu hơi sửng sốt, dừng lại việc giãy dụa.
Chu Nam Quân ôm chặt Trang Yến Bắc, thậm chí còn đặt cằm lên vai đối phương, cậu thấy hai tai Trang Yến Bắc dần chuyển sang màu hồng, bỗng nhiên nói một câu: “Tóc của cậu thật tốt, thơm quá.” – Đồ dùng cá nhân của Trang Yến Bắc không phải là đồ của khách sạn đưa, đều là tự mang từ nhà đi, đại khái là của thương hiệu cao cấp, mùi hương không quá phổ biến, nhưng mà ngửi rất thơm.
Một câu vừa tôi hoàn toàn không phải là lời thoại trong 《 Mất khống chế 》, Trang Yến Bắc lập tức quay trở lại với hiện thực, cậu nghiêng mặt trừng mắt liếc Chu Nam Quân một cái, hừ lạnh: “Buông tay.” – Hai người này mỗi người một tính khác nhau, mọi hành động và lời nói của Chu Nam Quân đều đạt đến mức độ gây rối, không đúng, từ trước đến giờ, mọi lời nói và hành vi của Chu Nam Quân đều mang tính gây rối, đều muốn làm loạn.
“Không buông.”
“Anh đang làm phiền tôi.”
Chu Nam Quân trợn mắt: “Không phải cậu muốn nói, nếu như bộ dạng tôi không đẹp, cậu đã sớm báo cảnh sát rồi?”
Người bình thường có ai mặt dày tự khen mình đẹp không?
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng đúng là không biết xấu hổ.
Trang Yến Bắc hơi buồn bực, ngay sau đó, cậu lại nghe Chu Nam Quân mở miệng: “Cậu có cảm giác được trái tim của tôi đang đập không?”
Câu này lại là lời thoại trong 《 Mất khống chế 》, cậu dừng một chút, không trả lời, nhưng Chu Nam Quân vẫn tiếp tục diễn: “Bây giờ tim tôi đang đập rất nhanh…. Nhưng tôi lại không biết vì sao….”
“Hình như mỗi lúc nhìn thấy cậu, nó đều đập mạnh như vậy, không chịu nghe lời tôi.”
Chu Nam Quân đọc xong lời thoại, cậu cảm thấy mình gần như đã tìm được một chút cảm giác rồi.
Nhìn thấy khóe môi Trang Yến Bắc hơi cong lên, tâm trạng cậu khẽ động, thừa dịp Trang Yến Bắc không chú ý, cậu đưa tay hướng lên trên sờ sờ một chút, vô cùng chuẩn xác dừng lại trước ngực Trang Yến Bắc.
Hung hăng sờ soạng một phen, cậu nhíu mày: “Trang Yến Bắc, sao lại thế này? Tim của cậu đập nhanh quá.”
“Điều đó không có khả năng!”
Vì thế miệng cậu vừa mở, đã theo bản năng thốt lên.
Trang Yến Bắc cũng không hài lòng với câu trả lời của Chu Nam Quân: “Sao lại không có khả năng?”
“Không có khả năng chính là không có khả năng.” – Chu Nam Quân mím môi, Tạ Nghiêu Thần tỏ tình với cậu? Đùa không vui đâu.
“Không công bằng.” – Trang Yến Bắc khẽ nhíu mày, “Tôi vừa trả lời vấn đề của anh, anh cũng phải trả lời vấn đề của tôi.”
Chu Nam Quân bất đắc dĩ: “Được rồi, nếu bạn của tôi tỏ tình thật, tôi sẽ từ chối không chút do dự.”
“Ngay cả người đó là Tạ Nghiêu Thần?”
Chu Nam Quân nhún vai: “Cho dù người kia là Tạ Nghiêu Thần, tôi cũng sẽ không chấp nhận.”
Trang Yến Bắc nhếch khóe môi, có vẻ như tâm tình đã tốt lên.
Chu Nam Quân thở dài một hơi: “Tôi với cậu ấy rất thân thiết, căn bản là không thể được đâu, thỏ không ăn cỏ gần hang… Không giống cậu và Ân Gia Hậu.” – Câu cuối cùng cậu lặng lẽ thấp giọng xuống.
Nhưng mà Trang Yến Bắc nghe được, cậu nhíu mày: “Tôi và Ân Gia Hậu cũng chỉ là bạn.”
“….Mãi mãi chỉ có thể là bạn.”
Trang Yến Bắc đi vào phòng tắm.
Chờ đến lúc cậu cả người sạch sẽ đi ra, lại đến Chu Nam Quân đi tắm.
Sau khi tắm xong, Chu Nam Quân mới phát hiện cậu đã quên mang quần áo vào, tuy trước đây cũng bị Trang Yến Bắc ghét bỏ một thời gian nhưng thói quen này hiển nhiên không thể sửa trong một chốc được, vì thế cậu lại một lần nữa quấn khăn tắm, đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa, cậu bỗng nghe thấy một giai điệu từ đàn ghi-ta truyền đến, giai điệu lần này có chút quen thuộc, có vẻ như là một bài hát đang thịnh hành.
Cậu theo hướng âm thanh ghi-ta nhìn sang, quả nhiên thấy Trang Yến Bắc ngồi ở trên giường, vừa đàn vừa nhẹ giọng ngâm nga.
“Lại chơi ghi-ta à? Xem ra cậu thực sự thích âm nhạc.”
Chu Nam Quân không đành lòng quấy rầy một màn này, cho nên thẳng đến khi Trang Yến Bắc đàn xong bài nhạc đó, cậu mới mở miệng nói.
Trang Yến Bắc ngẩng đầu nhìn Chu Nam Quân, lập tức đầu quay sang một bên: “Sao anh lại không mặc quần áo!”
“Dù sao cũng không phải cậu chưa thấy qua, xấu hổ cái gì mà xấu hổ.” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, đi đến, “Đúng rồi, có một lần cậu đàn một đoạn nhạc do cậu tự sáng tác có phải không? Tôi cảm thấy nghe rất hay, cậu chơi lại một lần cho tôi nghe đi.”
“Chơi thì chơi.” – Nháy mắt thấy Chu Nam Quân càng ngày càng tới gần, Trang Yến Bắc không khỏi co rụt lại, “Anh đừng dựa vào tôi gần như vậy.”
Chu Nam Quân nhíu mày: “Cái gì mà đừng dựa vào gần cậu? Cậu sợ tôi cưỡng bức cậu sao?” – Cậu vốn muốn dựa sát vào xem kỹ bộ dáng Trang Yến Bắc chơi đàn, nhưng nhìn thái độ không được tự nhiên của Trang Yến Bắc, sở thích trêu chọc người khác của cậu lại bị khơi mào.
“Anh không mặc quần áo, như vậy rất kì quái.” – Trang Yến Bắc quay đầu đi, hai tai hơi phiếm hồng, “Mặc quần áo vào trước đã, đừng có đùa giỡn lưu manh… Rồi tôi sẽ đàn cho anh nghe.”
“Đùa giỡn lưu manh? Tôi đùa giỡn lưu manh với ai? Với cậu sao?” – Chu Nam Quân cố ý tiến gần mặt Trang Yến Bắc, thậm chí còn nâng một chân lên đặt trên giường Trang Yến Bắc, “Đùa giỡn lưu manh với một đứa nhỏ cao tận mét tám như cậu?”
Trang Yến Bắc nhíu mày: “Tôi….”
Cậu đang muốn phản bác, nhưng mà Chu Nam Quân càng ngày tiến càng gần, nhìn mặt Chu Nam Quân dần dần phóng đại trước mắt, cậu liền một câu cũng nói không ra.
Tiêu chuẩn thẩm mỹ của Trang Yến Bắc cao hơn so với người bình thường, trong giới giải trí cậu đã gặp qua không ít mỹ nhân, ở cùng một chỗ với những sinh vật có giá trị thẩm mỹ cao như vậy, ánh mắt không thể không nâng tầm được, nhưng mà dù có như vậy, cậu cũng không thể không thừa nhận, Chu Nam Quân có khuôn mặt rất đẹp, còn đẹp hơn so với những gì người khác tưởng tượng.
Nhất là đôi mắt kia, vô cùng đẹp, Trang Yến Bắc đã được không biết bao nhiêu người hâm mộ khen rằng “Ánh mắt tựa biển sao”, ở trên weibo cậu cũng nhìn thấy những bình luận khen ngợi mình như vậy, thế nhưng bản thân cậu nửa điểm cũng không nhìn ra, mắt người thì làm sao mà có ngôi sao được? Cùng lắm chỉ là phản chiếu được ánh sáng sau khi photoshop mà thôi… Nhưng cho đến khi nhìn thấy đôi mắt của Chu Nam Quân, cậu mới giật mình nhận ra, thì ra trong đôi mắt của một người, thực sự có ánh sao.
Ngay tại lúc Trang Yến Bắc giật mình, mặt Chu Nam Quân đã thực sự đã rất gần rồi, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Chu Nam Quân, giống như một chiếc lông vũ bình thường, khiến mặt cậu hơi ngứa ngứa.
Cậu theo bản năng ngừng hô hấp, nhưng ngay sau đó, lúc mặt Chu Nam Quân sắp chạm đến mặt cậu, Chu Nam Quân bỗng nhiên lại đứng thẳng dậy, kéo dài ra khoảng cách, đồng thời nhanh chóng đưa tay lên nhéo một bên má của cậu.
Thành công tập kích bất ngờ, Chu Nam Quân cười hắc hắc lùi về phía sau vài bước, phòng ngừa Trang Yến Bắc đánh trả.
Trang Yến Bắc: “…”
“Xúc cảm không tồi.” – Chu Nam Quân nhíu mày, tiếp tục trêu đùa Trang Yến Bắc: “Da dẻ sờ rất mềm mại, cậu dùng loại kem dưỡng da gì vậy?”
Trang Yến Bắc trừng mắt nhìn Chu Nam Quân, hơi thẹn quá hóa giận hừ lạnh một tiếng.
Chu Nam Quân trêu đủ rồi, mới vừa lòng đi mặc quần áo, Trang Yến Bắc nhìn thấy, vội vàng xoay người đưa lưng về phía Chu Nam Quân.
Lúc Chu Nam Quân đang thay quần áo, Trang Yến Bắc bắt đầu đàn ghi-ta, đây chính là khúc nhạc tự sáng tác mà trước đây Chu Nam Quân đã nghe qua.
Sau khi mặc quần áo, Chu Nam Quân ngẩng đầu lên thấy được dáng vẻ đàn ghi-ta của Trang Yến Bắc, cậu hơi sửng sốt, bỗng nhiên cảm giác được khung cảnh ngày dường như đã từng nhìn thấy, sau đó cậu mới nhỡ đến, trong kịch bản của 《 Mất khống chế 》 cũng có đoạn này.
《 Mất khống chế 》 là một bộ phim thể loại vườn trường, Trang Yến Bắc diễn vai Phương Tư Hiền, còn vai diễn của Chu Nam Quân là bạn học của người kia – Đường Thiên Nguyên, hai nam sinh ngay từ đầu đã không vừa mắt nhau, nhưng trải qua một thời gian cãi nhau ầm ĩ, hai người dần dần nảy sinh ra một thứ tình cảm khác, thời kỳ trưởng thành luôn nảy sinh ra những vấn đề vô cùng mới mẻ, vì vậy bọn họ đối với thứ tình cảm này vô cùng hoang mang, nếu như một người là nam một người là nữ thì đáp án rất đơn giản, nhưng vì sao cả hai đều là nam, hai nam sinh… Có thể tồn tại thứ tình cảm này sao?
Trong một lần tình cờ, Phương Tư Hiền nhìn thấy Đường Thiên Nguyên bị mắc mưa nên đã đưa cậu về nhà mình. Vì cả người Đường Thiên Nguyên đều ướt đẫm nên Phương Tư Hiền đã cho cậu mượn quần áo mình để thay. Trong căn phòng chỉ có hai người, đương nhiên bầu không khí sẽ xuất hiện một chút ám muộn, vị để trốn tránh cảm giác này, Phương Tư Hiền đã xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Đường Thiên Nguyên đang thay quần áo, bắt đầu đàn ghi-ta.
Sau khi Đường Thiên Nguyên thay quần áo xong liền thấy Phương Tư Hiền đang đưa lưng về phía mình chơi ghi-ta, nhìn dáng vẻ của Phương Tư Hiền, cậu không thể khống chế được cảm xúc mà đi đến, bỗng nhiên ôm lấy Phương Tư Hiền từ đằng sau.
Cũng không thể không chế được như vậy.
Đoạn kịch bản này của 《 Mất khống chế 》được coi là một tình tiết cao trào nhỏ, cũng là bước ngoặt trong tình cảm của hai người. Từ lúc Đường Thiên Nguyên ôm lấy Phương Tư Hiền, cảm xúc của hai người đã bắt đầu mất khống chế… Nhưng mà sau khi xem xong kịch bản, Chu Nam Quân lại không thể hiểu được diễn biến tâm lý và trạng thái cảm xúc của Đường Thiên Nguyên, Đường Thiên Nguyên và Phương Tư Hiền thường xuyên bên cạnh nhau, mọi dáng vẻ của Phương Tư Hiền cậu đều đã thấy không ít lần, tại sao bỗng nhiên đến khúc này lại mất khống chế?
Không hiểu ra sao cả.
Chu Nam Quân không rõ suy nghĩ của Đường Thiên Nguyên, nhưng cậu biết rõ như thế thì không được, bởi vì đây là vai diễn của cậu, nhất định cậu phải diễn tốt, nhất định phải “nhập vai.”
Nhìn thấy dáng vẻ của Trang Yến Bắc, trong đầu Chu Nam Quân đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
Cậu cẩn thận đi đến gần rồi ngồi trên giường Trang Yến Bắc, thừa dịp Trang Yến Bắc vẫn đang cúi đầu đàn ghi-ta, cậu nhếch khóe môi, bỗng nhiên vươn hai tay ra, từ sau tấm lưng rắn chắc, ôm lấy Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc dừng một chút, trong nháy mắt liền phá âm.
Chu Nam Quân không lập tức buông Trang Yến Bắc ra mà giốn như kịch bản, yên lặng ôm sau lưng Trang Yến Bắc, không mở miệng cũng không động đậy, chỉ là im lặng ôm Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc bị hành động của Chu Nam Quân dọa sợ, chờ đến lúc cậu kịp phản ứng thì lập tức giãy dụa tránh khỏi cái ôm của Chu Nam Quân, nhưng mà Chu Nam Quân lại giống con gấu trúc nho nhỏ cứ ôm lấy đùi con người, như thế nào cũng không buông tay.
Ngay tại lúc sắp xảy ra giằng co xô xát, Chu Nam Quân bỗng nhiên mở miệng: “Đừng nhúc nhích, để tôi yên lặng ôm một chút, tôi muốn hiểu rõ một chuyện.”
Đây là lời thoại trong 《 Mất khống chế 》.
Trang Yến Bắc lập tức nhận ra, thì ra Chu Nam Quân muốn tập diễn với cậu?
Cậu hơi sửng sốt, dừng lại việc giãy dụa.
Chu Nam Quân ôm chặt Trang Yến Bắc, thậm chí còn đặt cằm lên vai đối phương, cậu thấy hai tai Trang Yến Bắc dần chuyển sang màu hồng, bỗng nhiên nói một câu: “Tóc của cậu thật tốt, thơm quá.” – Đồ dùng cá nhân của Trang Yến Bắc không phải là đồ của khách sạn đưa, đều là tự mang từ nhà đi, đại khái là của thương hiệu cao cấp, mùi hương không quá phổ biến, nhưng mà ngửi rất thơm.
Một câu vừa tôi hoàn toàn không phải là lời thoại trong 《 Mất khống chế 》, Trang Yến Bắc lập tức quay trở lại với hiện thực, cậu nghiêng mặt trừng mắt liếc Chu Nam Quân một cái, hừ lạnh: “Buông tay.” – Hai người này mỗi người một tính khác nhau, mọi hành động và lời nói của Chu Nam Quân đều đạt đến mức độ gây rối, không đúng, từ trước đến giờ, mọi lời nói và hành vi của Chu Nam Quân đều mang tính gây rối, đều muốn làm loạn.
“Không buông.”
“Anh đang làm phiền tôi.”
Chu Nam Quân trợn mắt: “Không phải cậu muốn nói, nếu như bộ dạng tôi không đẹp, cậu đã sớm báo cảnh sát rồi?”
Người bình thường có ai mặt dày tự khen mình đẹp không?
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng đúng là không biết xấu hổ.
Trang Yến Bắc hơi buồn bực, ngay sau đó, cậu lại nghe Chu Nam Quân mở miệng: “Cậu có cảm giác được trái tim của tôi đang đập không?”
Câu này lại là lời thoại trong 《 Mất khống chế 》, cậu dừng một chút, không trả lời, nhưng Chu Nam Quân vẫn tiếp tục diễn: “Bây giờ tim tôi đang đập rất nhanh…. Nhưng tôi lại không biết vì sao….”
“Hình như mỗi lúc nhìn thấy cậu, nó đều đập mạnh như vậy, không chịu nghe lời tôi.”
Chu Nam Quân đọc xong lời thoại, cậu cảm thấy mình gần như đã tìm được một chút cảm giác rồi.
Nhìn thấy khóe môi Trang Yến Bắc hơi cong lên, tâm trạng cậu khẽ động, thừa dịp Trang Yến Bắc không chú ý, cậu đưa tay hướng lên trên sờ sờ một chút, vô cùng chuẩn xác dừng lại trước ngực Trang Yến Bắc.
Hung hăng sờ soạng một phen, cậu nhíu mày: “Trang Yến Bắc, sao lại thế này? Tim của cậu đập nhanh quá.”
/84
|