Vài ngày sau, Tạ Nghiêu Thần quả nhiên dọn ra ngoài.
Ngày Tạ Nghiêu Thần đi, Chu Nam Quân cũng muốn hỗ trợ một chút, cậu xách hành lí đến nhà mới của Tạ Nghiêu Thần, căn nhà trọ Tạ Nghiêu Thần thuê cách đại học G không xa, người thuê đa phần đều là học sinh của đại học G, cảnh sống ở đây tương đối yên tĩnh, đối với ở ký túc xã nam sinh càng dễ tập trung học tập hơn.
Căn hộ của Tạ Nghiêu Thần ở tận tầng bảy, sau khi mang hành lí lên đến nơi, Chu Nam Quân thở hổn hển như sắp mất nửa cái mạng, cậu tê liệt ngồi ở trên sàn nhà, ngẩng đầu hỏi Tạ Nghiêu Thần: “Cậu muốn dọn đi thật à?”
“Bây giờ mới hỏi chuyện này không phải đã quá muộn sao?” – Tạ Nghiêu Thần ôm một chồng sách lớn nhìn lưng Chu Nam Quân, bất đắc dĩ cười.
Chu Nam Quân cười khổ: “Xem ra thương lượng với cậu không dễ chút nào.”
Tạ Nghiêu Thần cười cười, sau đó bình tĩnh nhìn Chu Nam Quân: “Việc tôi muốn dọn đi, đối với cả tôi và cậu, đều là lựa chọn tốt nhất.”
Chu Nam Quân mím môi, không nói chuyện.
“Đối với cậu mà nói, ở chung với một người đồng tính …. Lúc trước cậu không biết thì không sao, bây giờ biết rồi, chắc chắc sẽ cảm thấy rất ghê tởm.”
“Không, tôi không cảm thấy ghê tởm….”
Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Thật sao? Khỏi phải lừa tôi.”
“Tôi không thấy ghê tởm, chỉ là có chút kinh ngạc thôi.” – Chu Nam Quân thở dài.
Tạ Nghiêu Thần chỉ cười, nhưng chẳng bao lâu đã nói tiếp: “Cho dù cậu không thấy ghê tởm nhưng tôi sẽ thấy khó chịu, mỗi ngày ở bên cạnh người mình thích nhưng chỉ có thể làm bạn…. Tôi không muốn tiếp tục như vậy.”
Nói đến đây, Chu Nam Quân hiển nhiên đã không có lý do gì để tiếp tục khuyên Tạ Nghiêu Thần nữa, cậu hé miệng: “Cố gắng lên, nhất định phải thi đỗ thạc sĩ a.”
Tạ Nghiêu Thần gật đầu, nở nụ cười: “Nhất định rồi.”
Sau khi Tạ Nghiêu Thần đi không bao lâu, Lâm Trạch An cũng dọn ra ngoài.
Lý do Lâm Trạch An chuyển đi tất nhiên không phải vì muốn học thi thạc sĩ, mà bởi vì cậu ta đã thành công ký hợp đồng với một công ty điện ảnh, công ty kia sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho cậu ta, hơn nữa gần đây hoạt động của cậu ta ngày càng nhiều hơn, người biết đến cậu ta cũng đang ngày một tăng lên, tiếp tục ở lại ký túc xá cũng không tốt lắm, cho nên quyết định chuyển đi.
Ngày Lâm Trạch An đi đã mời tất cả mọi người trong ký túc xá một bữa cơm.
Địa điểm là một nhà hàng gần đại học G, nhìn qua có vẻ rất xa hoa.
Chu Nam Quân nhìn xung quanh, trêu chọc Lâm Trạch An: “Xem ra gần đây cậu sống cũng không tệ lắm, thế mà lại có tiền mời bọn tôi đến nhà hàng xa hoa như vậy.”
Lâm Trạch An cười hắc hắc: “Đương nhiên.”
Lời trêu ghẹo quả Chu Nam Quân cũng khá đúng, gần đây Lâm Trạch An sống quả thực không tệ lắm, tuy rằng cậu không nổi tiếng từ 《 Mất khống chế 》nhưng trước đây cậu cũng được mọi người biết đến thông qua mạng xã hội, bây giờ bước chân vào giới giải trí lại còn thành công ký hợp đồng với một công ty điện ảnh, cuối cùng ước mơ được làm người nổi tiếng của cậu đã trở thành hiện thực.
Nhìn Lâm Trạch An bày ra bộ dáng con đường thăng tiến đang rộng mở phía trước, Chu Nam Quân nhíu mày: “Xem ra hôm nay phải ăn sang hơn một chút rồi.”
“Hôm nay các cậu cứ ăn thoải mái đi! Tôi mời!” – Lâm Trạch An vô cùng hào phóng vung tay.
Chu Nam Quân không chút khách khí gọi lên cả bàn toàn đồ ăn, Lâm Trạch An lại gọi mấy chai rượu.
Sau khi uống tương đối, Lâm Trạch An ôm lấy vai Chu Nam Quân hắc hắc cười lớn: “Chờ đến khi tôi thành đại minh tinh, nhất định tôi sẽ mời các cậu đến nhà hàng năm sau! Bào ngư, tổ yến, súp vi cá mập, muốn ăn gì thì ăn! Không cần lo thiếu tiền!”
Chu Nam Quân nghiêng đầu liếc Lâm Trạch An: “Tôi đây mỏi mắt mong chờ.”
“Không thành vấn đề! Tôi cho cậu biết! Tôi nhất định sẽ trở thành đại minh tinh!”
Chu Nam Quân nhìn bộ dáng say khướt của Lâm Trạch An, bất đắc dĩ: “Cố lên.”
Lâm Trạch An dùng ánh mắt mông lung đánh giá Chu Nam Quân: “Nói, cậu đẹp trai thế này sao không muốn làm minh tinh? Nếu cậu muốn làm, hai chúng ta sẽ cùng có mục tiêu phấn đấu….”
Lâm Trạch An vô cùng phấn khởi, còn Chu Nam Quân thì không. Tuy trước đây cũng có rất nhiều hoạt động tìm đến Chu Nam Quân, thế nhưng tất cả đều bị cậu từ chối.
Chu Nam Quân nhún vai: “Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng đẹp trai không nhất thiết phải thành minh tinh đúng không?”
“Dáng vẻ đẹp như vậy, không làm minh tinh…. Lãng phí!” – Lâm Trạch An giọng điệu có phần không rõ ràng.
“Tôi đẹp thế này, nếu làm minh tinh chắc chắn sẽ thành đối thủ cạnh trạnh với cậu, nhất định sẽ cướp sạch fans của cậu đó!” – Chu Nam Quân tà tà nhìn Lâm Trạch An: “Lúc đó đừng hỏi vì sao không có fans.”
“A…. Rất có lý.” – Lâm Trạch An còn nghiêm túc suy nghĩ, gật gật đầu.
“Cho nên tôi làm người bình thường cũng được.”
Chu Nam Quân nở nụ cười.
Lâm Trạch An dùng sắc gật mạnh đầu: “Có lý!”
Chu Nam Quân thấy Lâm Trạch An bị mình dọa đến sốt sắng, không khỏi buồn cười.
Vừa rồi cậu chỉ tùy tiện nói bừa mấy câu, có điều chuyện không muốn làm người nổi tiếng là sự thật.
Làm minh tinh có thể sẽ bị hàng trăm hàng vạn người soi mói, dưới ánh đèn sân khấu, mọi cử chỉ hành động đều sẽ bị người ta chú ý, sai một chút cũng bị mọi người phóng đại lên…. Cậu không muốn sống một cuộc sống như vậy.
Cho nên Trang Yến Bắc và cậu, một người vạn người yêu thích, một người lại không thích bị để ý, bọn họ ngay từ đầu đã quá khác biệt.
Từ từ, sao cậu lại nghĩ đến Trang Yến Bắc?
Chu Nam Quân sửng sốt, gần đây cậu rất hay vô duyên vô cớ nhớ đến Trang Yến Bắc, quả thực giống như bị ngu ngốc.
Ngu ngốc.
Nhất định cậu bị đần rồi.
Nhưng mà cho dù Chu Nam Quân không thích bị người khác chú ý đến đâu, sau khi phát sóng《 Mất không chế 》, cậu vẫn không thể không theo hợp đồng là phối hợp với đoàn phim làm hoạt động tuyên truyền phim.
…. Vừa nghĩ đến điều này, cậu lại muốn nhìn thấy Trang Yến Bắc.
Tâm tư Chu Nam Quân hết sức phức tạp, nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Đây là một chương trình mỹ thực phát sóng trên mạng, các diễn viên chính đều phải tham gia, Chu Nam Quân đương nhiên không có lý do từ chối.
Sau khi trang điểm, Chu Nam Quân đứng trước cửa phòng hóa trang hồi lâu cũng không thấy Trang Yến Bắc.
Từ lúc bộ phim đóng máy, hai người chưa từng liên lạc cũng như chưa từng gặp lại nhau, trong khoảng thời gian này, Chu Nam Quân chỉ biết đến Trang Yến qua những thông tin trên mạng.
Ở phía xa xa, Trang Yến Bắc đang đi thẳng về phía cậu, điều này khiến cậu lập tức xấu hổ, do dự không biết có nên chủ động chào hỏi hay không.
Một thời gian không thấy, Trang Yến Bắc dường như cao hơn một chút.
Hơn nữa, Trang Yến Bắc đã qua sinh nhật mười bảy tuổi, Trang Yến Bắc của tuổi mười bảy cao hơn so với Trang Yến Bắc của tuổi mười sáu, đây là chuyện hết sức bình thường.
Ngay tại lúc Chu Nam Quân thất thần, Trang Yến Bắc đã đi lướt qua người Chu Nam Quân, cậu ta thậm chí còn không liếc mắt nhìn Chu Nam Quân một cái.
Chu Nam Quân sờ sờ mũi, được rồi, vậy là cậu không phải bối rối suy nghĩ vấn đề chào hỏi nữa.
Một lúc sau, chương trình bắt đầu ghi hình.
Tuy rằng chương trình này mục đích là để tuyên truyền nhưng dù sao cũng vẫn là một chương trình mỹ thực cho nên những diễn viên chính đều phải tham gia chế biến thực phẩm, bọn họ cứ dựa theo CP mà đoàn phim đã chia, chỉ riêng Duẫn Manh Manh – nữ diễn viên duy nhất phải thành tổ đội với người dẫn chương trình.
Chu Nam Quân còn chưa kịp làm gì đã bị người dẫn chương trình dán tấm biển số lên ngực, mà dãy số trên tấm biển lại cùng với dãy số của Trang Yến Bắc.
Lúc kịp phản ứng lại, cậu lập tức cảm thấy có chút bối rối, tuy cậu không có ý kiến với việc phân tổ đội nhưng cậu rất sợ Trang Yến Bắc phản đối. Trang Yến Bắc ghét bỏ cậu rõ ràng như vậy, nếu lát nữa hai người phối hợp không tốt, chẳng phải sẽ phá hỏng chương trình sao?
Có điều rất nhanh sau đó, Chu Nam Quân nhận ra mình suy nghĩ nhiều quá rồi.
Trang Yến Bắc ngay cả khi ghét bỏ lảng tránh cậu ra mặt, nhưng khi quay chương trình cậu ta vẫn biểu hiện như bình thường, ở chung một đội với Chu Nam Quân rất tự nhiên, mặc dù không thân mật lắm, nhưng ít nhất thì cử chỉ vẫn tự nhiên…. Trước đây, nếu bọ họ có hành động thân mật một chút thì sẽ bị coi là điều không bình thường.
Thấy biểu hiện của Trang Yến Bắc không có gì lạ, Chu Nam Quân mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, vậy mà sau khi hành động như vậy cậu mới cảm thấy bản thân có chút buồn cười, Trang Yến Bắc là ai? Trang Yến Bắc chính là người nổi tiếng a, tuy hành động chưa bằng diễn viên chuyên nghiệp nhưng trước ống quay đương nhiên phải biết diễn xuất một chút, làm thân với người khác trước màn hình có gì khó? Cậu vừa rồi thế mà lại nghi ngờ Trang Yến Bắc, thực sự nực cười.
Nghĩ như vậy, trong lòng Chu Nam Quân hơi khó chịu, cậu vừa ngơ ngẩn lại không cẩn thận đụng vào tay Trang Yến Bắc. Trang Yến Bắc đang vụng về múc thìa nếm thử nước sốt cà chua trong nồi thì bị Chu Nam Quân vô ý huých một cú, tay cậu liền rụt lại.
Chu Nam Quân chưa kịp hoàn hồn đã thấy tay Trang Yến Bắc run mạnh, chiếc thìa trong tay cũng vì thế mà bay ra ngoài.
“Ơ kìa! Sao lại thế này?” – Người dẫn chương trình vốn đang vui đùa với những người khác lập tức lại gần, anh nhìn chiếc thìa trên sàn nhà, trợn mắt há mồm: “Đại thiếu gia của tôi ơi, cho dù cậu chưa nấu ăn bao giờ thì cũng phải biết dùng thìa chứ? Chiếc thìa này không phải để trên đất đâu!”
Trang Yến Bắc mím môi: “Tại không cầm chắc.”
“Tôi đổi cho cậu cái khác, lát nữa cậu nên cầm chắc trong tay, chương trình của chúng ta không có nhiều thìa như vậy đâu!” – Dẫn chương trình vừa trêu chọc Trang Yến Bắc vừa đổi cho cậu một chiếc thìa mới, đồng thời đem chiếc thìa rơi trên sàn nhà đi.
Chu Nam Quân yên lặng nhìn chiếc thìa bị người dẫn chương trình mang đi mất…. Phản ứng vừa rồi của Trang Yến Bắc cũng quá mạnh đi? Chẳng lẽ bởi vì cậu vô tình huých vào tay cậu ta sao?
Lẽ nào chỉ vì như vậy mà Trang Yến Bắc ghét bỏ cậu sao?
Có điều, thế giới quan của một thiếu niên tầm tuổi Trang Yến Bắc rất đơn thuần, không thích thì chính là chán ghét, nếu không có được sự yêu thích, tất cả đều sẽ biến thành chán ghét…. Chuyện này rất hợp lí.
Ai bảo cậu từ chối người ta?
Rất nhanh, suy đoán của Chu Nam Quan đã được nghiệm chứng.
Dựa theo nội dung kịch bản sau khi hoàn thành món ăn, người dẫn chương trình để cho bọn họ tự do chọn cặp. Lâm Trạch An không chút suy nghĩ chọn ngay La Duệ Minh, Tạ Nghiêu Thần liếc mắt nhìn Chu Nam Quân một cái, chọn Ân Gia Hậu. Mà Trang Yến Bắc lại chọn Duẫn Manh Manh ban nãy bị thừa ra nên phải cùng nhóm với người dẫn chương trình…. Lần này, người bị bỏ rơi bất ngờ biến thành Chu Nam Quân.
Ngày Tạ Nghiêu Thần đi, Chu Nam Quân cũng muốn hỗ trợ một chút, cậu xách hành lí đến nhà mới của Tạ Nghiêu Thần, căn nhà trọ Tạ Nghiêu Thần thuê cách đại học G không xa, người thuê đa phần đều là học sinh của đại học G, cảnh sống ở đây tương đối yên tĩnh, đối với ở ký túc xã nam sinh càng dễ tập trung học tập hơn.
Căn hộ của Tạ Nghiêu Thần ở tận tầng bảy, sau khi mang hành lí lên đến nơi, Chu Nam Quân thở hổn hển như sắp mất nửa cái mạng, cậu tê liệt ngồi ở trên sàn nhà, ngẩng đầu hỏi Tạ Nghiêu Thần: “Cậu muốn dọn đi thật à?”
“Bây giờ mới hỏi chuyện này không phải đã quá muộn sao?” – Tạ Nghiêu Thần ôm một chồng sách lớn nhìn lưng Chu Nam Quân, bất đắc dĩ cười.
Chu Nam Quân cười khổ: “Xem ra thương lượng với cậu không dễ chút nào.”
Tạ Nghiêu Thần cười cười, sau đó bình tĩnh nhìn Chu Nam Quân: “Việc tôi muốn dọn đi, đối với cả tôi và cậu, đều là lựa chọn tốt nhất.”
Chu Nam Quân mím môi, không nói chuyện.
“Đối với cậu mà nói, ở chung với một người đồng tính …. Lúc trước cậu không biết thì không sao, bây giờ biết rồi, chắc chắc sẽ cảm thấy rất ghê tởm.”
“Không, tôi không cảm thấy ghê tởm….”
Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Thật sao? Khỏi phải lừa tôi.”
“Tôi không thấy ghê tởm, chỉ là có chút kinh ngạc thôi.” – Chu Nam Quân thở dài.
Tạ Nghiêu Thần chỉ cười, nhưng chẳng bao lâu đã nói tiếp: “Cho dù cậu không thấy ghê tởm nhưng tôi sẽ thấy khó chịu, mỗi ngày ở bên cạnh người mình thích nhưng chỉ có thể làm bạn…. Tôi không muốn tiếp tục như vậy.”
Nói đến đây, Chu Nam Quân hiển nhiên đã không có lý do gì để tiếp tục khuyên Tạ Nghiêu Thần nữa, cậu hé miệng: “Cố gắng lên, nhất định phải thi đỗ thạc sĩ a.”
Tạ Nghiêu Thần gật đầu, nở nụ cười: “Nhất định rồi.”
Sau khi Tạ Nghiêu Thần đi không bao lâu, Lâm Trạch An cũng dọn ra ngoài.
Lý do Lâm Trạch An chuyển đi tất nhiên không phải vì muốn học thi thạc sĩ, mà bởi vì cậu ta đã thành công ký hợp đồng với một công ty điện ảnh, công ty kia sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho cậu ta, hơn nữa gần đây hoạt động của cậu ta ngày càng nhiều hơn, người biết đến cậu ta cũng đang ngày một tăng lên, tiếp tục ở lại ký túc xá cũng không tốt lắm, cho nên quyết định chuyển đi.
Ngày Lâm Trạch An đi đã mời tất cả mọi người trong ký túc xá một bữa cơm.
Địa điểm là một nhà hàng gần đại học G, nhìn qua có vẻ rất xa hoa.
Chu Nam Quân nhìn xung quanh, trêu chọc Lâm Trạch An: “Xem ra gần đây cậu sống cũng không tệ lắm, thế mà lại có tiền mời bọn tôi đến nhà hàng xa hoa như vậy.”
Lâm Trạch An cười hắc hắc: “Đương nhiên.”
Lời trêu ghẹo quả Chu Nam Quân cũng khá đúng, gần đây Lâm Trạch An sống quả thực không tệ lắm, tuy rằng cậu không nổi tiếng từ 《 Mất khống chế 》nhưng trước đây cậu cũng được mọi người biết đến thông qua mạng xã hội, bây giờ bước chân vào giới giải trí lại còn thành công ký hợp đồng với một công ty điện ảnh, cuối cùng ước mơ được làm người nổi tiếng của cậu đã trở thành hiện thực.
Nhìn Lâm Trạch An bày ra bộ dáng con đường thăng tiến đang rộng mở phía trước, Chu Nam Quân nhíu mày: “Xem ra hôm nay phải ăn sang hơn một chút rồi.”
“Hôm nay các cậu cứ ăn thoải mái đi! Tôi mời!” – Lâm Trạch An vô cùng hào phóng vung tay.
Chu Nam Quân không chút khách khí gọi lên cả bàn toàn đồ ăn, Lâm Trạch An lại gọi mấy chai rượu.
Sau khi uống tương đối, Lâm Trạch An ôm lấy vai Chu Nam Quân hắc hắc cười lớn: “Chờ đến khi tôi thành đại minh tinh, nhất định tôi sẽ mời các cậu đến nhà hàng năm sau! Bào ngư, tổ yến, súp vi cá mập, muốn ăn gì thì ăn! Không cần lo thiếu tiền!”
Chu Nam Quân nghiêng đầu liếc Lâm Trạch An: “Tôi đây mỏi mắt mong chờ.”
“Không thành vấn đề! Tôi cho cậu biết! Tôi nhất định sẽ trở thành đại minh tinh!”
Chu Nam Quân nhìn bộ dáng say khướt của Lâm Trạch An, bất đắc dĩ: “Cố lên.”
Lâm Trạch An dùng ánh mắt mông lung đánh giá Chu Nam Quân: “Nói, cậu đẹp trai thế này sao không muốn làm minh tinh? Nếu cậu muốn làm, hai chúng ta sẽ cùng có mục tiêu phấn đấu….”
Lâm Trạch An vô cùng phấn khởi, còn Chu Nam Quân thì không. Tuy trước đây cũng có rất nhiều hoạt động tìm đến Chu Nam Quân, thế nhưng tất cả đều bị cậu từ chối.
Chu Nam Quân nhún vai: “Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng đẹp trai không nhất thiết phải thành minh tinh đúng không?”
“Dáng vẻ đẹp như vậy, không làm minh tinh…. Lãng phí!” – Lâm Trạch An giọng điệu có phần không rõ ràng.
“Tôi đẹp thế này, nếu làm minh tinh chắc chắn sẽ thành đối thủ cạnh trạnh với cậu, nhất định sẽ cướp sạch fans của cậu đó!” – Chu Nam Quân tà tà nhìn Lâm Trạch An: “Lúc đó đừng hỏi vì sao không có fans.”
“A…. Rất có lý.” – Lâm Trạch An còn nghiêm túc suy nghĩ, gật gật đầu.
“Cho nên tôi làm người bình thường cũng được.”
Chu Nam Quân nở nụ cười.
Lâm Trạch An dùng sắc gật mạnh đầu: “Có lý!”
Chu Nam Quân thấy Lâm Trạch An bị mình dọa đến sốt sắng, không khỏi buồn cười.
Vừa rồi cậu chỉ tùy tiện nói bừa mấy câu, có điều chuyện không muốn làm người nổi tiếng là sự thật.
Làm minh tinh có thể sẽ bị hàng trăm hàng vạn người soi mói, dưới ánh đèn sân khấu, mọi cử chỉ hành động đều sẽ bị người ta chú ý, sai một chút cũng bị mọi người phóng đại lên…. Cậu không muốn sống một cuộc sống như vậy.
Cho nên Trang Yến Bắc và cậu, một người vạn người yêu thích, một người lại không thích bị để ý, bọn họ ngay từ đầu đã quá khác biệt.
Từ từ, sao cậu lại nghĩ đến Trang Yến Bắc?
Chu Nam Quân sửng sốt, gần đây cậu rất hay vô duyên vô cớ nhớ đến Trang Yến Bắc, quả thực giống như bị ngu ngốc.
Ngu ngốc.
Nhất định cậu bị đần rồi.
Nhưng mà cho dù Chu Nam Quân không thích bị người khác chú ý đến đâu, sau khi phát sóng《 Mất không chế 》, cậu vẫn không thể không theo hợp đồng là phối hợp với đoàn phim làm hoạt động tuyên truyền phim.
…. Vừa nghĩ đến điều này, cậu lại muốn nhìn thấy Trang Yến Bắc.
Tâm tư Chu Nam Quân hết sức phức tạp, nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Đây là một chương trình mỹ thực phát sóng trên mạng, các diễn viên chính đều phải tham gia, Chu Nam Quân đương nhiên không có lý do từ chối.
Sau khi trang điểm, Chu Nam Quân đứng trước cửa phòng hóa trang hồi lâu cũng không thấy Trang Yến Bắc.
Từ lúc bộ phim đóng máy, hai người chưa từng liên lạc cũng như chưa từng gặp lại nhau, trong khoảng thời gian này, Chu Nam Quân chỉ biết đến Trang Yến qua những thông tin trên mạng.
Ở phía xa xa, Trang Yến Bắc đang đi thẳng về phía cậu, điều này khiến cậu lập tức xấu hổ, do dự không biết có nên chủ động chào hỏi hay không.
Một thời gian không thấy, Trang Yến Bắc dường như cao hơn một chút.
Hơn nữa, Trang Yến Bắc đã qua sinh nhật mười bảy tuổi, Trang Yến Bắc của tuổi mười bảy cao hơn so với Trang Yến Bắc của tuổi mười sáu, đây là chuyện hết sức bình thường.
Ngay tại lúc Chu Nam Quân thất thần, Trang Yến Bắc đã đi lướt qua người Chu Nam Quân, cậu ta thậm chí còn không liếc mắt nhìn Chu Nam Quân một cái.
Chu Nam Quân sờ sờ mũi, được rồi, vậy là cậu không phải bối rối suy nghĩ vấn đề chào hỏi nữa.
Một lúc sau, chương trình bắt đầu ghi hình.
Tuy rằng chương trình này mục đích là để tuyên truyền nhưng dù sao cũng vẫn là một chương trình mỹ thực cho nên những diễn viên chính đều phải tham gia chế biến thực phẩm, bọn họ cứ dựa theo CP mà đoàn phim đã chia, chỉ riêng Duẫn Manh Manh – nữ diễn viên duy nhất phải thành tổ đội với người dẫn chương trình.
Chu Nam Quân còn chưa kịp làm gì đã bị người dẫn chương trình dán tấm biển số lên ngực, mà dãy số trên tấm biển lại cùng với dãy số của Trang Yến Bắc.
Lúc kịp phản ứng lại, cậu lập tức cảm thấy có chút bối rối, tuy cậu không có ý kiến với việc phân tổ đội nhưng cậu rất sợ Trang Yến Bắc phản đối. Trang Yến Bắc ghét bỏ cậu rõ ràng như vậy, nếu lát nữa hai người phối hợp không tốt, chẳng phải sẽ phá hỏng chương trình sao?
Có điều rất nhanh sau đó, Chu Nam Quân nhận ra mình suy nghĩ nhiều quá rồi.
Trang Yến Bắc ngay cả khi ghét bỏ lảng tránh cậu ra mặt, nhưng khi quay chương trình cậu ta vẫn biểu hiện như bình thường, ở chung một đội với Chu Nam Quân rất tự nhiên, mặc dù không thân mật lắm, nhưng ít nhất thì cử chỉ vẫn tự nhiên…. Trước đây, nếu bọ họ có hành động thân mật một chút thì sẽ bị coi là điều không bình thường.
Thấy biểu hiện của Trang Yến Bắc không có gì lạ, Chu Nam Quân mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, vậy mà sau khi hành động như vậy cậu mới cảm thấy bản thân có chút buồn cười, Trang Yến Bắc là ai? Trang Yến Bắc chính là người nổi tiếng a, tuy hành động chưa bằng diễn viên chuyên nghiệp nhưng trước ống quay đương nhiên phải biết diễn xuất một chút, làm thân với người khác trước màn hình có gì khó? Cậu vừa rồi thế mà lại nghi ngờ Trang Yến Bắc, thực sự nực cười.
Nghĩ như vậy, trong lòng Chu Nam Quân hơi khó chịu, cậu vừa ngơ ngẩn lại không cẩn thận đụng vào tay Trang Yến Bắc. Trang Yến Bắc đang vụng về múc thìa nếm thử nước sốt cà chua trong nồi thì bị Chu Nam Quân vô ý huých một cú, tay cậu liền rụt lại.
Chu Nam Quân chưa kịp hoàn hồn đã thấy tay Trang Yến Bắc run mạnh, chiếc thìa trong tay cũng vì thế mà bay ra ngoài.
“Ơ kìa! Sao lại thế này?” – Người dẫn chương trình vốn đang vui đùa với những người khác lập tức lại gần, anh nhìn chiếc thìa trên sàn nhà, trợn mắt há mồm: “Đại thiếu gia của tôi ơi, cho dù cậu chưa nấu ăn bao giờ thì cũng phải biết dùng thìa chứ? Chiếc thìa này không phải để trên đất đâu!”
Trang Yến Bắc mím môi: “Tại không cầm chắc.”
“Tôi đổi cho cậu cái khác, lát nữa cậu nên cầm chắc trong tay, chương trình của chúng ta không có nhiều thìa như vậy đâu!” – Dẫn chương trình vừa trêu chọc Trang Yến Bắc vừa đổi cho cậu một chiếc thìa mới, đồng thời đem chiếc thìa rơi trên sàn nhà đi.
Chu Nam Quân yên lặng nhìn chiếc thìa bị người dẫn chương trình mang đi mất…. Phản ứng vừa rồi của Trang Yến Bắc cũng quá mạnh đi? Chẳng lẽ bởi vì cậu vô tình huých vào tay cậu ta sao?
Lẽ nào chỉ vì như vậy mà Trang Yến Bắc ghét bỏ cậu sao?
Có điều, thế giới quan của một thiếu niên tầm tuổi Trang Yến Bắc rất đơn thuần, không thích thì chính là chán ghét, nếu không có được sự yêu thích, tất cả đều sẽ biến thành chán ghét…. Chuyện này rất hợp lí.
Ai bảo cậu từ chối người ta?
Rất nhanh, suy đoán của Chu Nam Quan đã được nghiệm chứng.
Dựa theo nội dung kịch bản sau khi hoàn thành món ăn, người dẫn chương trình để cho bọn họ tự do chọn cặp. Lâm Trạch An không chút suy nghĩ chọn ngay La Duệ Minh, Tạ Nghiêu Thần liếc mắt nhìn Chu Nam Quân một cái, chọn Ân Gia Hậu. Mà Trang Yến Bắc lại chọn Duẫn Manh Manh ban nãy bị thừa ra nên phải cùng nhóm với người dẫn chương trình…. Lần này, người bị bỏ rơi bất ngờ biến thành Chu Nam Quân.
/84
|