CHƯƠNG 26
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng nhưng mặt trời vẫn chưa mọc.
Vãn Vãn nương theo chút ánh sáng này, nhìn thấy rõ thân thể trần trụi đang chồng lên nhau của cô và baba, hôm qua hai người họ đã mò mẫm tɾong bóng đêm làm những chuyện hạ lưụ Mọi thứ rấtnhanh được tái hiện tɾong đầu, là Vãn Vãn cảm thấy xấu hổ, gương mặt đỏ bừng.
Đúng rồi, tối hôm qua cuối cùng cô cũng mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi, thậm chí ngay cả áo ngực bị lỏng còn chưa kịp cài lại, khi tỉnh dậy thì áo đã không còn.
Cô cẩn thận chống người ngồi dậy, cố gắng tìm được áo ngực trước khi hắn tỉnh lại, nhưng cô chỉ vừa mới cử động, ba ba liền tỉnh, tɾong mắt không có chút gợn sóng, trông không giống bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ.
Vãn Vãn cứng đờ cả người, cảm xúc xấu hổ lập tức dâng lên, làm cho cô không biết nên lấy biểu cảm gì để đối mặt với hắn, chờ đến khi phát hiện ánh mắt của ba ba đang nhìn xuống hai bầu ngực sữa bị trướng lên, cô mới giật mình phản ứng lại, vội vàng giơ tay lên che trước ngực mình, hờn dỗi nói “Cha ”
Lâm Triều Sinh ho khan một tiếng, nói “Đồ lót của con ở bên ngoài túi ngủ, ngay bên tay trái.”
“Dạ.” Vãn Vãn ôm ngực chui ra khỏi túi ngủ, đưa lưng về phía hắn, quỳ gối bên cạn♄ mặc nội y, bờ mông trắng nõn mặc quần chữ T kia, đầy đặn vểnh lên, làm cho Lâm Triều Sinh không cách nào dời mắt.
Bỗng nhớ tới chuyện xảy ra vào tối hôm qua...
Tuy nhiên, Lâm Triều Sinh rấtnhanh đã loại bỏ ký ức này ra khỏi tâm trí, bộ dáng xấu hổ vừa rồi của Vãn Vãn, hắn có thể nhìn ra được, cô hẳn là đang bất an, dù sao thì bản thân cũng đã cùng ba ba làm loại chuyện như vậy.
Lâm Triều Sinh thu hồi tầm mắt, bước ra khỏi túi ngủ, động tác của hắn so với Vãn Vãn còn nhanh hơn, vài giây liền mặc xong quần áo, sau đó lại tìm được một túi khăn giấy ướt để cho Vãn Vãn lau chùi, còn mình thì rời khỏi lềụ
Chờ khi Vãn Vãn thu dọn đồ đạc và đi ra, sắc trời đã sáng hơn một chút, dường như mặt trời sắp mọc.
Thấy ba ba đứng trước cửa lều hút thuốc, cô đỏ mặt đi qua, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói một câu “Cha ơi, con muốn đi tiểụ”
Lâm Triều Sinh ngậm điếu thuốc, chỉ về phía bụi cây phía sau lều của bọn họ, cười nói “Giải quyết tại chỗ.”
Vãn Vãn “...”
Năm phút sau, ba ba mang theo dụng͟͟ cụ vẽ tranh cho Vãn Vãn, tìm được một nơi tốt nhất để ngắm mặt trời mọc, giúp cô đặt giá vẽ, còn bản thân thì tìm một tảng đá ngồi xuống hút thuốc.
Vãn Vãn chợt phát hiện ra rằng, vào buổi sáng, hắn hút thuốc với vẻ hung dữ, là bởi vì chuyện tối hôm qua sao?
Suy đoán này làm cho cô buồn bực, không có tâm trạng để đặt bút nữa.
Bình minh ở núi Ngưu Giác quả nhiên là danh bất hư truyền, từ đường ͼhân trời cho đến những đám mây đỏ rực nửa bầu trời, màu sắc đẹp đến mức giống như một thế giới ảo, Vãn Vãn nhìn mà có chút mê hoặc, tạm thời quên đi phiền não.
Lúc này ba ba lại châm thêm một điếu thuốc, ngửa người nằm trên một tảng đá lớn, không biết là đang thưởng thức phong cảnh hay là đang ngủ bù.
/384
|