CHƯƠNG 4
Thời tiết có chút nóng nực cho nên Lâm Triều Sinh cởi trần, mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, chân đi một đôi dép lê. Hắn thản nhiên mở cửa phòng ra, tựa vào khung cửa thoải mái nói chuyện với Vãn Vãn.
Vãn Vãn đang nằm sấp trên giường chơi điện thoại, nghe thấy giọng ba ba thì liền nhớ đến cảnh hắn tắm rửa bên giếng lúc chạng vạng tối, mặt mày đỏ bừng. Cô hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt đang dán chặt trên điện thoại, cố gắng ổn định tâm trạng, đặt di động xuống giường, nhẹ nhàng đáp một tiếng, “Vâng ”
Bước ra sân, gió đêm mùa hè thổi tới cực kỳ dễ chịu, không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ.
Trên đầu chính là một bầu trời đầy sao sáng lung linh, Vãn Vãn mê mẩn thốt lên “Thật đẹp ”
Ba ba đi trước vài bước, thấy tốc độ cô đi quá chậm, liền dừng lại đứng chờ. Vãn Vãn thấy thế, liền chạy tiến lên nắm lấy tay hắn giống như hồi còn nhỏ rồi mỉm cười, nói “Ba ơi, đi nhanh thôi, con đói bụng lắm rồi.”
Hắn cúi đầu nhìn tay của cô, cũng không nói gì, để mặc cho cô kéo đi.
Bữa tối được phục vụ trong phòng ăn riêng của thôn trang, bởi vì muốn nghênh đón con gái bảo bối của ông chủ, đầu bếp đã nhiệt tình lấy ra hết các kĩ năng cùng tuyệt chiêu bí mật của mình, nấu một bàn đồ ăn toàn là những cao lương mỹ vị, chỉ có thể tìm thấy ở địa phương nơi đây, bên cạnh còn có vài người quản lý dưới trướng ba ba cùng ăn cơm với họ. Vãn Vãn biết, bên ngoài dù hắn nói với thiên hạ rằng bản thân chỉ là một người nông dân, nhưng nhiều năm kinh doanh như vậy, trong tay hắn đã sớm có mấy công ty quy mô tầm trung, chuyện này có thể suy ra từ cuộc sống và nhu cầu thiết yếu hàng ngày của Vãn Vãn. Ba ba thật sự rất biết cách kiếm tiền.
Mặc dù thân là ông chủ, nhưng hắn cũng không có một chút khí thế hùng hổ dọa người gì cả, mười mấy người đàn ông cùng ngồi với nhau, xưng anh gọi em, chén rượu cứ rót đầy là uống cạn.
Trong bữa tiệc, có người trêu chọc ba ba "Lão Lâm à, cô công chúa nhỏ nhà anh nhìn không giống anh chút nào. Anh nhìn bản thân xem, một người đàn ông thô kệch, vậy mà con gái lại xinh đẹp tựa như búp bê sứ.”
Hắn lắc đầu cười trừ, nâng chén rượu lên uống thêm hai ngụm, mới nói “Thật may mắn vì con gái không giống tôi, bảo bối phải mềm mại một chút mới đáng yêụ”
"Nghe nói Vãn Nhi học mỹ thuật nhỉ? Nghệ thuật là tốt, có năng khiếu hội họa, tương lai nhất định trở thành một họa sĩ lớn ”
Ba ba nghe xong, như chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi họ "Có phong cảnh hoặc điểm tham quan nào đẹp ở gần đây không? Lần này Vãn Vãn tới để phác thảo, tôi muốn dẫn con bé đi dạo một chút.”
Người phụ nữ duy nhất ở trong phòng khoảng chừng ba mươi tuổi, cười nói “Ở đây không có thứ gì, chỉ có phong cảnh là nhiều nhất, phía sau núi có vài chỗ, nhưng nếu muốn đẹp thì nên đến bên kia núi Ngưu Giác.”
“Núi Ngưu Giác là ngọn núi cao nhất ở đây, leo lên trên đỉnh núi là có thể nhìn thấy toàn bộ nơi này.”
Mỗi người thêm một lời đưa ra chủ ý, hắn cũng rất coi trọng, ghi nhớ kỹ càng mọi thứ.
Mọi người vừa trò chuyện vừa ăn, rượu cũng uống thêm mấy chén, chờ đến khi tiệc tan, ba ba đã say mèm, bước chân có chút chệnh choạng. Nhân viên tỏ ý muốn đưa hắn trở về nhà, nhưng lại bị hắn cự tuyệt, nói năng say khướt.
"Không cần... Không cần phải giúp, tôi có thể tự đi, tôi đang cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, con gái của tôi bay từ xa đến thăm tôi, tôi thực sự rất vui vẻ.”
Hắn vừa nói vừa đi về, Vãn Vãn đi ngay theo sau hắn, thỉnh thoảng đỡ ba ba một chút để hắn không bị ngã vào bồn hoa ven đường. Cuối cùng thấy ba ba thật sự đi không vững, cô dứt khoát nâng một cánh tay lên, để hắn ôm bả vai mình tiếp tục đi về phía trước.
"Cha, con biết ba vui vẻ, nhưng cũng không nên uống quá nhiều, uống rượu có hại cho cơ thể, sau này nên uống ít một chút." Vãn Vãn khuyên ba ba, nhưng cô đoán hắn sẽ không nghe thấy.
Hai người vừa bước vào sân, hắn bỗng nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn Vãn Vãn trong vòng tay, hoang mang hỏi “Vãn Vãn?”
“Dạ? Có chuyện gì sao ba? ”
Ba ba hỏi "Sao con lại ở đây?”
Hắn đã uống đến mức mơ hồ rồi sao, Vãn Vãn cười "Hôm nay con mới tới đây ạ.”
Ba ba ngơ ngác nhìn cô một lúc, bỗng nhiên khom lưng cúi đầu tiến lại gần, véo má Vãn Vãn một cái, khàn giọng nói "Bé con à, ba yêu con rất nhiềụ”
/384
|