“Việt Tiệp Phi, ngươi đưa ta đi!” Nàng hướng võ sĩ mặc y phục lam bó sát người sai bảo, rồi không đợi hắn trả lời, nàng tự mình đi theo con đường mòn lát đá uốn lượn. Người thanh niên tên gọi Việt Tiệp Phi có thân hình cao ngất oai hùng, y phục bó sát làm tôn dáng người tuấn mạo của hắn, chân dài, eo hẹp, vai rộng. Mặt mũi hắn tuy không thật nổi bật, nhưng lại có khí độ mạnh mẽ anh tuấn. Sở Ngọc còn nhớ, sau khi nàng tới thế giới này vài ngày, lần đầu tiên ra khỏi phòng, Việt Tiệp Phi quỷ mị xuất thần, bất ngờ xuất hiện bên cạnh khiến nàng suýt đứng tim. Về sau biết hắn là cận vệ nàng mới thoáng an tâm, hiểu ra đây là khinh công trong truyền thuyết. Chỉ cần nàng ra khỏi phòng, Việt Tiệp Phi liền lập tức xuất hiện bên cạnh nàng, bất kể thời điểm nào, ban ngày hay đêm tối. Mà chỉ cần Sở Ngọc trở về phòng, hắn liền lập tức biến mất, tuyệt đối không lãng phí một giây. Sở Ngọc đã từng thử sáng sớm đột nhiên chạy ra khỏi phòng, vừa mới đạp cửa phòng, nhìn sang bên cạnh đã thấy hình ảnh vai rộng, eo hẹp, chân dài không dễ lẫn với ai. Sở Ngọc không thể không thừa nhận, Việt Tiệp Phi luôn bảo hộ bên nàng hai mươi bốn giờ một ngày, tuyệt đối không ngừng nghỉ. Sở Ngọc đã từng lén suy tính, nếu hắn bảo hộ nàng như vậy thì bình thường Việt Tiệp Phi nghỉ ngơi ở chỗ nào? Chẳng lẽ mỗi ngày hắn chọn ngủ trên nóc nhà? Nếu trời mưa thì hắn xử lý làm sao? Tiếc rằng, từ khi nàng xuyên qua đến giờ, trời toàn đổ mưa lúc nửa đêm – lúc nàng đang say giấc, nên tìm ra nơi ẩn náu của hắn vẫn là một bài toán đố. Nhưng cũng từ khi đến đây, Sở Ngọc sảng khoái hưởng thụ những thứ vốn thuộc về công chúa Sơn Âm. Phủ công chúa có thể gọi là rộng bát ngát, thật không dám quy đổi ra tiền. Trước đây nàng ở thời hiện đại sống trong thành phố, tấc đất tấc vàng. Có người làm cả đời mục đích cũng chỉ mua được một căn hộ. Nhưng lúc này phóng tầm mắt đi, đình đài lầu gác, lâm viên non bộ, tất cả đều thuộc lãnh địa của nàng. Nghĩ đến điều này, Sở Ngọc không nhịn được sung sướng nở gan nở ruột. Mà cơm áo phục vụ công chúa, cũng xa hoa quá mức tưởng tượng. Đơn giản là bữa sáng và bữa ăn khuya cũng phải hơn ba mươi, bốn mươi món ăn, còn bữa chính thì đồ ăn chí ít cũng hơn một trăm món. Đây là bữa ăn chỉ dành ột mình công chúa. Y phục của nàng thì lựa theo tâm tư từng ngày mà chọn loại hoa văn, loại vải, không ngày nào trùng lặp với ngày nào. Hỏi qua Ấu Lam, nàng được biết đến rất nhiều loại xiêm y tinh tế, mỹ lệ. Sơn Âm công chúa bình thường chỉ mặc một lần, sau đó liền tống vào nhà kho chồng chất, để mặc cho bụi bám đầy. Sở Ngọc nghe qua thấy tiếc đến đau lòng! Bởi vì lúc này không có các phương tiện hiện đại, nhất là không có máy tính chi phí sinh hoạt nên nàng được an ủi phần nào! “Xa xỉ, thực xa xỉ, hủ bại, quá hủ bại!” Nàng một mặt cảm khái, một mặt cười tít mắt hưởng thụ tất cả phúc lợi của thân phận mới này, trừ một thứ - nam nhân. Tuy nàng đã ra khỏi phòng, nhưng lại không đi được quá xa, cũng quên giải trừ lệnh cấm nên những nam sủng đến tìm nàng vẫn bị từ chối khéo như mấy ngày trước đây. Tính ra nàng vẫn chưa gặp người nào khác ngoại trừ Dung Chỉ. Ban đầu nàng cũng có nhìn mặt bốn người kia, nhưng hình dạng họ thế nào nàng chỉ còn rất mơ hồ. Ăn uống tốt ngủ ngon, Sở Ngọc đem toàn bộ tinh lực hưởng thụ thiên nhiên trong lành, thực phẩm không có hóa chất độc hại thời cổ đại. Từ chỗ ưu tư gầy yếu, gò má nàng trở nên nhu nhuận sáng bóng. Nếu cứ tiếp tục hủ bại như vậy, nàng hoài nghi thân hình mình sẽ nhanh chóng phát triển chiều ngang. Cho nên Sở Ngọc dừng lại, chẳng những để giữ dáng, mà còn tăng cường hoạt động thân thể có lợi cho sức khỏe. Vậy là nàng đi quanh phủ công chúa để gặp những người khác nữa. Trong đó, bộ phận trọng yếu nhất, chính là nhóm sủng nam. Đêm trước trời đổ mưa, tuy rằng đã trời quang mây tạnh, nhưng trên đường rải đá vẫn còn lưu lại hơi lạnh ướt. Cây cối quanh đình viện bao phủ một màu xanh ngắt rung động lòng người. Sắc xanh tươi mát như vậy, hẳn chỉ có ngày xuân Giang Nam mới đẹp đến thế! Đi được vài bước theo lộ trình, Sở Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến, thân là công chúa, lại tự mình chạy đến gặp sủng nam, há chẳng phải là kỳ quái quá mức hay sao? Nàng dừng bước, gọi Ấu Lam truyền ý chỉ, muốn tổ chức một tiệc rượu ngày xuân. Ấu Lam cẩn thận hỏi: “Bẩm công chúa, những chuyện như thế này từ trước đến nay chẳng phải vẫn giao cho Dung công tử xử lý hay sao?” Nghe vậy nàng hiểu ra, những việc trọng yếu của nội uyển phủ công chúa trước nay đều giao cho Dung Chỉ giải quyết. Sở Ngọc một chút chần chờ, lập tức mỉm cười gật đầu: “Đúng, giao cho hắn!” Trước mắt nàng đối với mọi chuyện hết thảy còn xa lạ, nên việc vốn quen làm thế nào nàng cứ như vậy thực hiện, nhưng trong lòng nàng thầm suy nghĩ, phải chăng Sơn Âm công chúa trao cho Dung Chỉ quyền hạn lớn quá? Thiếu niên này và đông đảo nam sủng còn lại, chắc chắn có sự bất đồng. Bất quá tạm thời Sở Ngọc quyết định không can thiệp, cũng là cơ hội để nàng xem xét đánh giá. Sau khi Sở Ngọc truyền đạt mệnh lệnh, Dung Chỉ liền chấp hành. Hiệu suất làm việc của hắn quả thực không sai. Chỉ sau khoảng hai khắc, giữa khu rừng hạnh hoa, bàn ghế cao thấp được bày trải rộng, bày đặt mỹ thực rượu ngon, các thiếu niên mỹ lệ tuấn tú nhao nhao ngồi xuống xung quanh. Sở Ngọc lẳng lặng ngồi ở vị trí chủ tọa. Thân là công chúa, nàng căn bản không cần tới sớm như vậy. Nhưng trong lòng chẳng so đo, bảo Ấu Lam dẫn đường, nàng cơ hồ là người nhập tiệc sớm nhất. Ngồi trên nệm gấm phía sau trường kỷ, nàng lẳng lặng nhìn chăm chú ngưỡng cửa đình viện, nhìn mỗi một người tới, nàng lại tự mình cân nhắc phán đoán. Thời điểm này, nàng mới để ý cái ghế ngồi của mình, không biết là do tộc người du mục nào phát minh mà thời hiện đại chẳng hề lưu hành. Nàng phải ngồi quỳ, mông dán vào hai gót chân. Cho nên lúc mở tiệc khai hội, bản thân là công chúa mà nàng cũng phải quỳ. Sở Ngọc một bên lén thay đổi vị trí quỳ, hai chân tê dại muốn chết, một bên oán thầm triều đại cho lưu hành loại ghế này. Tuy rằng dưới đùi có đệm mềm mại, nhưng chân bị trọng lượng cơ thể áp bách lâu, máu tuần hoàn chậm chạp, vẫn là thập phần thống khổ. Ngồi một hồi, Sở Ngọc cảm thấy không chịu nổi, nhưng nàng vẫn phải nghiêng đầu quan sát xem những việc lớn nhỏ nàng giao đã hoàn tất chưa. Ngồi bên phải, ở vị trí đầu não là Dung Chỉ. Trên mặt hắn thần tình an tĩnh bình thản, không có chút nào khó chịu. Nàng lén lút bĩu môi: Ngồi chồm hỗm kiểu này, chẳng lẽ chân không thấy run lên sao? Hay đó là thói quen của mama tổng quản? Sở Ngọc chỉ nghĩ ngợi lung tung một hồi, liền có người ngồi vào chỗ, dời đi sự chú ý của nàng.
/293
|