Hành động của Sở Ngọc, là để Vương Ý Chi biết được tâm ý của nàng. Công nghệ chế tạo không có gì phức tạp, nhưng muốn chế tác một khối ngọc, phải là người khéo tay kiên nhẫn lắm mới có thể làm được. Vương Ý Chi là người rất biết thưởng thức. Nhìn khối ngọc nhỏ tinh xảo, hắn có thể đánh giá được bao nhiêu công phu và tay nghề lão luyện trong đó, cũng thầm cảm động trước lòng thành của Sở Ngọc. Hắn mỉm cười nói dõng dạc: “Được, tới lúc đó ta nhất định đến sớm nhất!” Sở Ngọc khe khẽ mỉm cười. Cây quạt chỉ là thứ dẫn đường, nàng còn có màn trình diễn cần chuẩn bị vài ngày, đến lúc sẽ ọi người thưởng lãm. Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía rặng liễu. Lưu Tang và Việt Tiệp Phi đứng đằng sau. Việt Tiệp Phi sớm có thói quen không ai để ý đến, nhưng Lưu Tang thì nhìn bóng lưng hai người kia mà rầu rĩ. Câu bé nghe hai người nói chuyện mà không hiểu, dường như Sở Ngọc và Vương Ý Chi ở một thế giới khác, cậu nhìn thấy, nhưng không chạm vào được. Đợi hai người bọn họ nói chuyện xong, Lưu Tang chạy đến níu tay Sở Ngọc, giương mắt cố ý nhìn Vương Ý Chi. Đáng tiếc cậu bé chẳng có mấy lực thị uy, trông chỉ giống như con mèo nhỏ đang dựng lông mà thôi. Ánh mắt Vương Ý Chi dừng lại trên người Lưu Tang trong chốc lát, rồi quay sang Sở Ngọc cười nói: “Nàng nuôi được một con mèo nhỏ rất thú vị!” Lưu Tang tuy tuổi còn nhỏ nhưng không phải ngốc, sao lại không biết Vương Ý Chi chẳng coi mình ra gì. Cậu bé tức khí nói: “Ngươi chớ vội đắc ý! Sau này ngươi nhập phủ công chúa, luận về thứ tự, ngươi còn phải gọi ta là ca ca đấy!” Sở dĩ cậu bé gọi Dung Chỉ và những người khác là ca ca, không phải bởi vì họ lớn tuổi hơn, mà vì họ đã ở bên công chúa trước cậu. Điều này…rất giống nam giới nạp thê thiếp, chính là đạo lý: tiểu thiếp đến sau phải gọi người đến trước là tỷ tỷ. Lời Lưu Tang vừa dứt, chung quanh lâm vào yên tĩnh đáng sợ. Sở Ngọc sửng sốt. Việt Tiệp Phi sửng sốt. Vương Ý Chi càng sửng sốt. Sau một lúc, Vương Ý Chi phá lên cười. Hắn vừa cười vừa ôm bụng, khuôn mặt tuấn tú còn méo xệch đi, hình như bởi vì cười nhiều quá nên đau bụng! Sở Ngọc trong phút chốc cháy đen mặt, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống. Quá bẽ mặt! Phi phi phi phi phi! Trẻ nhỏ ấy mà, lời nói gió bay! Dường như Lưu Tang còn muốn mở miệng nói thêm, Sở Ngọc vội lấy tay bịt miệng cậu bé lại, nghiêm khắc nhìn chằm chằm: “Trước khi ra khỏi cửa, ta đã nói thế nào với em? Dặn em phải nghe lời, không được nói lung tung, vậy em đã làm thế nào?” Lưu Tang buồn rầu cúi đầu, giống như một sủng vật bỗng nhiên bị bỏ rơi. Giáo huấn Lưu Tang xong, Sở Ngọc quay sang Vương Ý Chi cười khổ: “Ý Chi huynh bỏ quá cho! Tiểu hài tử nói lung tung ấy mà!” Sở Ngọc còn định giải thích thêm, thì từ phía ngoài vọng đến tiếng nói: “Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng cười của Ý Chi huynh, không biết có chuyện gì làm huynh vui thế?” Nàng nhìn kỹ, người đang bước đến là Bùi Thuật, bèn vội khôi phục vẻ mặt bình thường, đứng lui sang một bên. Dù sao Bùi Thuật cũng là người tiến cử nàng kết bạn với Vương Ý Chi. Nếu ngày đó không phải bị truy đuổi trên đường, ngẫu nhiên gặp Bùi Thuật thì nàng cũng đâu có cơ hội giao du với tầng lớp thượng lưu! Cho dù nàng là công chúa, có gia thế quý tộc, nhưng bọn họ không muốn tiếp nhận thì nàng cũng chẳng có cách nào thâm nhập được. Trước hết, nàng phải được họ thừa nhận, sau đó sẽ từng bước hòa nhập! Tuy lần gặp Bùi Thuật là ngẫu nhiên, nhưng tất cả các bước sau đó đều nằm trong tính toán của nàng. Đáng tiếc dù sao nàng cũng không phải là người mưu lược tinh thông, dù đã rất tỉnh táo và kín đáo nhưng trong quá trình vẫn phát sinh những chuyện ngoài ý muốn. Đại bộ phận là nàng tính đúng, nhưng vẫn có những sai sót nhỏ. Trong phủ, trong cung và công tác ngoại giao, cả ba mặt này đều phải tiến hành đồng thời. Một số chuyện phát sinh ngoài ý muốn như việc Dung Chỉ, Hoàn Viễn, Liễu Sắc, và đặc biệt là Thiên Như Kính liên quan đến việc trong cung gặp thất bại. Trước mắt, chỗ duy nhất không gặp khó khăn, chính là việc xây dựng quan hệ nàng đang làm ở đây. Việc này không thể tiến hành gấp gáp được! Việc có nặng nhẹ, bên phía Vương Ý Chi phải làm từ từ, nhưng bên phía Lưu Tử Nghiệp lại phải đẩy nhanh, thứ nhất bởi vì không trông đợi được ở Thiên Như Kính, thứ hai là Lưu Tử Nghiệp khiến nàng vô cùng thất vọng. Vương Ý Chi sai tiểu đồng dẫn Bùi Thuật đến Dư Hương trai trước, còn mình thì quay lại chỗ Sở Ngọc mỉm cười: “Tử Sở đến chỗ ta, ngoài mặt nói cười vui vẻ nhưng ta biết, Tử Sở huynh có điều phiền muộn. Ta không biết có chuyện gì, cũng không biết khuyên giải ra sao, nhưng nếu có thời gian Tử Sở huynh hãy thường xuyên đến nhà ta, vừa nghỉ ngơi vừa tán gẫu cho khuây khỏa!” Nói xong, hắn đuổi theo Bùi Thuật đã đi được khá xa. Đứng tại chỗ, Sở Ngọc cười khổ sờ sờ mặt: chẳng lẽ nỗi lo lắng hiện trên mặt nàng rõ ràng thế sao? Việc nàng làm mỗi ngày là để tự cứu mạng bản thân, nên cho dù thấy phản cảm với Lưu Tử Nghiệp thế nào, ngày mai nàng cũng phải ra dáng tỷ tỷ tốt đi gặp hắn. Sở Ngọc đi vào đại sảnh Dư Hương trai, khách khứa cũng lục tục kéo đến. Dư Hương trai nhỏ nhắn thanh nhã, trong sảnh bài trí toàn đồ gỗ, thậm chí xà nhà, tường cũng bằng gỗ. Chất liệu đều là gỗ hương, vì đã lâu ngày nên mùi thơm phai nhạt đi, nhưng nếu ngửi kĩ trong không khí thì sẽ thấy hương thơm vẫn phảng phất đọng lại, vì thế mà có tên gọi Dư Hương. Trong đại sảnh Dư Hương trai kê hai hàng trường kỷ cao khoảng một thước. Sở Ngọc và hai người cùng đi – Lưu Tang, Việt Tiệp Phi ngồi ở trường kỷ phía sau. Việt Tiệp Phi cũng ngồi xuống, nhưng tay luôn đặt trên chuôi kiếm, có thể rút kiếm bất cứ lúc nào. Mục đích tụ họp đơn giản là vui chơi giải trí. Mọi người cùng ngồi đàm luận về văn học, đạo lý nhân sinh, thậm chí thảo luận về ý nghĩa của sinh mệnh. Mọi người ồn ào náo nhiệt, nhưng Sở Ngọc chẳng thấy có hứng thú gì. Nàng không nói chuyện, Lưu Tang và Việt Tiệp Phi lại càng không nói, bởi vậy nhóm Sở Ngọc trầm mặc là duy nhất khác biệt với mọi người. ------------------- Bùi Thuật và Tiêu Biệt ngồi cùng nhau, vô tình đối diện chỗ của Sở Ngọc. Thái độ Tiêu Biệt lãnh đạm, không nói không rằng, nhưng Bùi Thuật lại chuyện trò rôm rả với mọi người xung quanh. Lúc tạm nghỉ, Sở Ngọc thấy Tiêu Biệt ghé tai Bùi Thuật nói gì đó, chuông báo động trong lòng nàng đột nhiên rung lên. Chỉ chốc lát sau, Bùi Thuật nhìn sang phía nàng, bắt đầu gây khó dễ: “Tử Sở huynh nãy giờ không nói chuyện, chẳng hay là có cao kiến gì muốn bàn với mọi người không?” Sở Ngọc chăm chú nhìn Bùi Thuật, thấy ánh mắt hắn hơi lóe lên, biết lời vừa rồi là do Tiêu Biệt giật dây cho hắn nói. Lại nhìn sang phía Tiêu Biệt, nàng thấy hắn đã khôi phục vẻ cúi đầu trầm mặc, không thèm để ý đến ai. Biết rõ Tiêu Biệt cố ý làm nàng khó xử, trong lòng cười lạnh, Sở Ngọc từ tốn mở miệng: “Kỳ thật tại hạ đang nghĩ đến một vấn đề tương quan, trăm mối tơ vò không có cách nào lý giải được, mong chư vị thứ lỗi!” “Là chuyện gì thế? Mời Tử Sở huynh nói!” Vương Ý Chi lấy cây quạt gấp ra, “soạt” một cái mở quạt, nhất thời động tác này hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Có người hỏi thăm nguồn gốc cây quạt, Vương Ý Chi nâng tay về phía Sở Ngọc, thế là lại càng có nhiều cặp mắt đổ dồn trên người Sở Ngọc. Sở Ngọc mỉm cười với Vương Ý Chi tỏ ý cảm ơn, sau đó sai Lưu Tang ra xe ngựa lấy thêm quạt. Lưu Tang chạy đi rồi, nàng mới từ tốn nói: “Ta đang nghĩ đến câu chuyện cổ mà có người kể cho ta nghe. Có một pháp sư nhiều phép thuật, thần thông quảng đại. Pháp sư đưa một chàng trai hai mươi tám tuổi trở về ba mươi năm trước, ra lệnh phải giết chết hai người, chính là cha mẹ ruột của chàng trai. Ba mươi năm trước, chàng trai vẫn chưa được sinh ra. Nghe câu chuyện này, ta thấy rất kỳ quặc. Nếu chàng trai giết cha mẹ trước khi mình sinh ra, thì ba mươi năm sau sẽ không có hắn. Nhưng nếu không có hắn, sẽ không có người ba mươi năm sau đi giết cha mẹ chính mình. Như vậy cha mẹ hắn sinh con ra, tức là hắn được sinh ra, thì lại trở về ba mươi năm trước để giết cha mẹ của mình…Nghĩ đi nghĩ lại, không tìm được cái nào là cái bắt đầu!” Sở Ngọc nói xong nhẹ nhàng mở quạt, phong thái thanh tao lay động lòng người. Thật ra vừa rồi không phải nàng nghĩ đến vấn đề này, nhưng câu chuyện thì đã chuẩn bị từ trước. Đây là phép nghịch biện, mỗi một kết thúc lại tạo thành một khởi đầu. Chuyện này chắc cũng tốn không ít thời gian suy nghĩ của mọi người, không còn ai rảnh rỗi gây khó dễ cho nàng nữa. Không ngoài dự liệu của Sở Ngọc, lời nàng vừa dứt, chung quanh rơi vào yên tĩnh. Mọi người đều lâm vào trầm tư. Nàng lườm Tiêu Biệt đang ngồi sững sờ ở phía trước một cái, rồi liếc sang chủ tọa. Vương Ý Chi cũng không hề tỏ vẻ bối rối, hắn chỉ chậm rãi phe phẩy quạt giống nàng, dường như trong lòng đã có phán đoán. Một lúc lâu sau, Lưu Tang ôm một chồng quạt gấp về. Đây là kết quả chuẩn bị của Sở Ngọc, mỗi cán quạt xâu kèm một phiến gỗ nhỏ, trên có khắc thiếp mời. Những chiếc quạt này giản dị hơn nhiều so với quạt cán hoa của Vương Ý Chi. Sở Ngọc khe khẽ mỉm cười: “Quạt này do nhà ta tự làm, chỉ là một vật bình thường nhưng mang theo cũng rất tiện dụng. Hôm nay coi như là quà gặp mặt, ngoài ra còn có lời mời của tại hạ. Tháng sau, Sở viên ta tổ chức một cuộc tụ họp cực kỳ độc đáo, kính mong chư vị bớt chút thời gian đến dự!” Mọi người nhận quạt gấp, là một vật độc đáo mới lạ, ánh mắt nhìn Sở Ngọc đã hòa nhã hơn rất nhiều! Khóe miệng Tiêu Biệt hơi nhếch lên, có vẻ là cười, nhưng nụ cười lại lạnh băng buốt giá: “Cây quạt này quả thực là độc đáo, nhưng đáng tiếc nhân phẩm chủ nhân của nó lại dơ bẩn không phù hợp! Hôm kia ngươi chê tiếng đàn của ta thô thiển, vậy trước mắt mọi người ở đây, ngươi có dám gảy một khúc để ọi người bình luận không?” Tiêu Biệt thấy Bùi Thuật không thể làm gì Sở Ngọc, nên tự mình ra tay. Ngữ điệu hắn lạnh lùng, thậm chí còn có ý hùng hổ dọa người.
/293
|