Phượng Vu Cửu Thiên

Q.4 - Chương 13 - Phiên Ngoại 32 Kế Sách

/269


Hoàng cung Tây Lôi lanh lảnh tiếng đọc sách. Phượng Minh đã cao lên không ít, thân vận cẩm bào thiển tự, tay cầm thư cuốn đứng hiên ngang giữa đại sảnh.

Làm thái phó kìa, mau mau mau mau.

“Kế thứ nhất trong ba mươi hai kế…”

“Minh vương,” Giữa ba cái đầu đang ngoan ngoãn chụm lại quanh Phượng Minh, Thu Tinh đột ngột giơ tay, nghiêng đầu hỏi: “Sao lại là ba mươi hai kế ạ?”

“Là vì chỉ có ba mươi hai kế.”

“Tiểu nhân nhớ…” Liệt Nhi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Lần trước Minh vương đã nói có đến ba mươi sáu kế kia mà.”

Mặt Phượng Minh đỏ rần lên, cậu khụ một tiếng: “Ta nói ba mươi hai là ba mươi hai.”

“Nhưng…”

“Không được cãi, phải chăm chú nghe giảng chứ! Liệt Nhi thật không hiểu chuyện. Các ngươi có biết các ngươi may mắn thế nào không? Đã được học loại binh pháp vĩ đại bậc nhất này, thế mà còn không biết trân trọng.”

Thu Nguyệt ngồi một bên gật gù, liếc xéo Liệt Nhi: “Minh vương mắng đúng lắm, Liệt Nhi không tế nhị gì hết! Rõ ràng là trí nhớ Minh vương không tốt, quên tiệt mất bốn cái trong ba mươi sáu kế, thế mà còn leo lẻo vạch ra.”

Thu Lam phì một tiếng, ôm bụng cười ha hả.

Mặt Phượng Minh càng lúc càng đỏ chín, liên tục khù khụ mấy tiếng, lắc đầu ra vẻ: “Các ngươi càng ngày càng vô phép. Ngày nào đó ta nhất định phải giáo huấn lại một lượt mới được.”

Thu Tinh thuần tính hơn cả, thấy Phượng Minh xấu hổ thì nén cười, chạy lại kéo cậu ngồi xuống. Thu Nguyệt cũng lăng xăng bay qua đấm bóp nịnh nọt: “Chúng tì nữ chỉ giỡn thôi mà, Minh vương đức độ nhất, sao lại giận mấy người chúng tì nữ được?”

“Phải nha, Đại vương còn dặn đi dặn lại là không được để Minh vương phải mệt nhọc. Nhớ mấy chục cái kế như thế mệt óc biết bao, phải đùa giỡn một tý mới xả hơi được chứ.”

Sắc mặt Phượng Minh hửng lên được một ít, lại quay ra trừng mắt nhìn Liệt Nhi đang không ngừng cười hinh hích một bên: “Lần nào ta nghiêm túc dạy ngươi cũng quậy phá! Tính tình hồ nháo không biết bao giờ mới đổi được. Lớn rồi, phải học được ít điềm tĩnh của ca ca ngươi đi chứ, không lộ thần sắc. Đấy ngươi xem, Dung Hổ có cười đâu!” Đoạn chỉ tay sang bên cạnh.

Mọi người quay qua, quả nhiên thấy Dung Hổ vẫn đang trầm ngâm ngồi một chỗ chăm chú đọc quyển sách trên tay.

Liệt Nhi lắc đầu: “Sao có thể so tiểu nhân với đại ca được? Hắn mê muội binh pháp thế, nói không chừng vừa được vứt cho cuốn sách đã nhập thần đến mức chẳng thèm để ý đến Minh vương nữa kìa.”

Thu Tinh với Thu Nguyệt trách móc: “Dung Hổ lắng nghe rất chuyên tâm, ngươi đừng đổ oan cho hắn.”

Vừa đụng phải trận bài xích của đám Thu Nguyệt, Liệt Nhi càng không phục, liền lồm cồm bò qua vỗ vỗ vai Dung Hổ: “Đại ca, huynh nói đi, sao lại chỉ có ba mươi hai kế?”

“Ba mươi hai kế?” Dung Hổ buông cuốn sách xuống, ngỏng lên.

“Phải đó, lần trước rõ ràng chúng ta nghe Minh vương bảo có ba mươi sáu kế. Thế mà giờ đã hô thành ba mươi hai mất rồi?” Liệt Nhi chớp chớp mắt với Phượng Minh.

“Liệt Nhi, đệ thực không biết gì.”

“Hả?”

“Những kế sách này đều do một tay Minh vương mang đến. Thiên hạ chỉ duy nhất mình Minh vương có thể nhớ kỹ đặng truyền dạy lại cho chúng ta thôi.”

Phượng Minh gật đầu mãnh liệt, lộ vẻ khen ngợi Dung Hổ.

Dung Hổ cảm kích nói thêm: “Xét trí nhớ của Minh Vương, người có thể nhớ kỹ được ba mươi hai kế mà không phải hai mươi ba kế đã là đại phúc của Tây Lôi ta rồi.”

….

Ngoài hoàng cung, hai tên hầu đang lấm la lấm lét trao đổi tin tình báo.

“¥×¥. . . #%. . . #. . . Bọn chúng canh giữ rất nghiêm, ngay cả lúc giảng bài cũng rất khó tiếp cận, tiểu nhân chỉ nghe lén được một chút.”

“Ba mươi hai kế?”

“Đúng đúng, là ba mươi hai kế.”

Tên cao to cau mày không vừa lòng: “Rốt cuộc là kế sách gì?”

Tên lùn xủn ấp úng: “Tiểu nhân chỉ loáng thoáng nghe được cái gì đó như là mỹ nhân kế.”

“Mỹ nhân kế? Là ý gì?”

“Tiểu nhân quả thật không rõ,” Tên lùn xủn quệt mồ hôi ri rỉ trên trán: “Nhưng sau này có nghe đám a đầu Thu Lam nhắc lại hai lần, tiểu nhân đoán ắt hẳn trong này có điểm phi thường trọng yếu.”

“Ờ, trong ấy hẳn phải tàng thâm ý, ngươi quay lại đó dò la thêm đi.”

“Thưa rõ.” Tên lùn khom người hành lễ, bợ đỡ: “Thỉnh đại nhân quay về nói vài lời tốt đẹp với Đại vương, độc trên người tiểu nhân sẽ phát tác rất nhanh…”

Tên cao xua tay khó chịu, hỉnh mũi lên : “Ngươi yên tâm, độc dược là do công chúa Diệu Quang quản ngạch. Công chúa làm việc rất chu đáo, đương nhiên sẽ không quên ngươi.”

“Vâng… Tiểu nhân biết.”

Nửa tháng sau, Diệu Quang nhận được mật báo từ phía gian tế bên Tây Lôi với nội dung như sau.

―――― Thuộc hạ thỉnh an Đại vương, thỉnh an công chúa: … (tỉnh lược ba ngàn từ a dua nịnh nọt)… Minh vương giảng bài trong thái tử điện, truyền dạy ba mươi hai kế, tựa Mỹ nhân kế, dưới đây xin trình lại tường tận để người xem xét.

Sau nhiều lần kiềm chứng, thuộc hạ nghĩ có thể là:

Một. Kế này cần phải có ba mươi hai mỹ nhân cùng hành động mới mong thành công.

Hai. Mỹ nhân trong kế này gọi là ba mươi hai ――― thần đoán nó hẳn phải là biệt hiệu.

Ba. Có ba mươi hai địa điểm mà các mỹ nhân trong kế này có thể xuất thủ, tỷ như dục trì hay trên giường.

Bốn. Minh vương là một tên quỷ háo sắc.

Năm. Minh vương đã biết bên ta có gian tế lẻn vào ―― chúng đang đùa giỡn chúng ta.

Sáu… …

… …

… …


/269

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status