Màn đêm bao phủ tất cả mọi nơi. Cả cánh rừng chìm vào bóng tối.
Chỉ có một nơi mặt trăng trên trời cao kia phủ xuống ánh sáng của nó làm mọi vật ở đây trở lên phá lệ rõ ràng trước mắt con người. Đó là mỏm đá tinh khiết.
Buổi tối hôm nay là buổi tối đúng tròn thời gian hai tháng kì hạn mà Mewtwo hẹn gặp Lâm Phàm.
Hai nữ vẫn chưa biết việc Mewtwo sẽ trở lại nên lúc này đây vẫn như mọi khi sau một ngày dài tập luyện hai nữ đã vào lều nhỏ và yên giấc cùng nhau.
Vốn dĩ là có cả Lâm Phàm nhưng khi hai nữ ngủ say hắn đã rời khỏi đó và ra ngoài đứng ngắm trăng chờ Mewtwo trở lại.
Bên cạnh Lâm Phàm lúc này chỉ có Eevee cùng Zorua bồi bạn. Vì cũng không có nguy hiểm gì nên hắn cũng không triệu hồi các Pokemon trở về mà để chúng tiếp tục công việc cùng sinh hoạt của riêng mình.
Bởi vì nếu Mewtwo muốn hại hắn thì với thực lực của hắn ở hiện tại Lâm Phàm cũng không có cách nào bảo vệ được bản thân.
Tất cả phòng thủ trước sức mạnh tuyệt đối đều lộ ra dư thừa chính vì vậy Lâm Phàm lựa chọn bỏ qua tất cả phòng thủ mà thẳng mặt trực tiếp đối diện với Mewtwo.
Nhìn lên ánh trăng đầu óc của Lâm Phàm trở lên thư thái, suy nghĩ của hắn cũng bắt đầu trở về với hắn khi ở địa cầu.
Hắn bắt đầu nhớ về quãng thời gian vui vẻ vừa trải qua của mình. Một cái chớp mắt thời gian Lâm Phàm đã đến với thế giới này được 8 năm. Hắn còn nhớ rõ khi đó hắn xuyên qua với thân thể chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi bộ dạng.
Thời gian qua đi thật nhanh giờ đây 14 tuổi hắn đã có hình dạng hoàn chỉnh của một nam nhân. Cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện những biến đổi sinh lí bình thường của một con người. Hắn trưởng thành về thể xác.
Còn về tận sâu trong linh hồn cùng suy nghĩ đã sớm thành thục của mình Lâm Phàm vẫn là Lâm Phàm trước kia khi còn ở địa cầu. Đột nhiên có chút nhớ gia đình nhớ những đứa bạn cùng nhau lớn lên,....
Tâm tình Lâm Phàm có chút chập chờn bất định như phiêu hốt trở về với địa cầu nơi hắn chính thức được sinh ra. Một thế giới bình thường nơi có những con người như hắn, nơi hắn được gọi nó là quê hương.
Lúc này Lâm Phàm không chú ý đến một tồn tại đúng hơn là một đám tồn tại đã đứng ở đằng sau hắn từ lâu lặng im theo dõi hắn. Hay nói đúng hơn là theo dõi tâm linh tiềm thức ẩn sâu trong đầu của hắn.
“ Ngươi cũng như ta là một kẻ cô đơn tồn tại trên thế giới này sao?”
Đang suy nghĩ vô cùng nhập thần Lâm Phàm bị âm thanh đột nhiên xuất hiện trong đầu mình đề tỉnh.
Hắn không có hoảng sợ không có chút nào gấp gáp có chỉ là bình tĩnh mà quay người lại đối mặt với chủ nhân của âm thanh kia vì Lâm Phàm biết đó là ai.
“ Mewtwo ngươi đã trở lại.” Nhìn thấy Mewtwo Lâm Phàm bình tĩnh lại tâm tình của mình.
Đột nhiên ngay lúc này hắn cảm thấy mình và Mewtwo có rất nhiều điểm chung. Đặc biệt là qua câu nói kia của nó.
Đúng như Mewtwo nói như vậy hắn và nó là hai kẻ cô đơn tồn tại trên thế giới này. Khi nhìn vào đôi mắt ưu sầu của nó Lâm Phàm thấy được rõ ràng sự cô đơn đó.
Một người một Pokemon không mở miệng nói ra một từ nào tất cả đều được trao đổi qua ý thức cùng suy nghĩ trong đầu.
“Phải ta là một kẻ cô đơn trên thế giới này. Nhưng đó là ta của trước kia vì giờ đây ta đã có quá nhiều người bồi bạn ta trở thành thân nhân của ta.
Họ hòa mình vào cuộc sống của ta, thành một thứ quan trọng với ta khiến ta không cô đơn trên thế giới này.
Cũng giống như ngươi vậy không phải sao? Bây giờ ngươi đã có chúng bồi bạn và cũng đã không còn cô đơn nữa.”
Nói xong Lâm Phàm nhìn về phía đám kia Pokemon đang đứng ở đằng sau Mewtwo mà theo dõi hai người.
“ Ngươi nói đúng giờ đây ta đã không còn cô đơn.” Nói xong Mewtwo cũng liếc nhẹ qua đám này Pokemon của mình. Các con Pokemon này cũng hướng ánh mắt đến Mewtwo ánh mắt tràn đầy tín nhiệm cùng thân cận biểu lộ vì bọn chúng coi Mewtwo là người thân đến đối đãi.
“ Chính vì thế chúng ta không còn là đang tồn tại mà là đang sống ở nơi có những người công nhận chúng ta tồn tại trong cuộc sống của họ.
Đặc biệt chúng ta đều có những thứ quan trọng để đi bảo vệ và đó cũng là mục đích sống của chúng ta.” Nói xong Lâm Phàm xoa đầu hai con Pokemon nhỏ trên vai mình.
Cả Mewtwo và Lâm Phàm đều không có gì trao đổi thêm với nhau. Mewtwo đi lên đứng cạnh bên Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn ánh trăng, Lâm Phàm cũng quay người lại ngẩng đầu nhìn lên lên ánh trăng đó.
“ Ta không nghĩ tới ngươi cũng là một kẻ cô độc cho đến khi cảm nhận được sâu trong tiềm thức của ngươi đoạn kí ức kia. Ngươi đến từ một thế giới khác sao?”
“ Phải ta là một kẻ đến từ một nơi khác, nơi đó được gọi là địa cầu. Ở đó có những con người như ta có tất cả những gì thuộc về ta gia đình, người thân, bạn bè,... Đôi khi ta cảm thấy có chút hối hận khi quyết định đến đây.
Nhưng ta cũng không từ bỏ chỉ vì thực hiện được mộng tưởng của bản thân, hơn nữa giờ đây ta cũng đã có người thân của mình ở thế giới này.
Họ cần ta đến bảo vệ và ta cũng muốn cho họ một cuộc sống tốt đẹp nhất có thể. Ta lấy đó làm mục đích sống của mình.”
“ Ngươi không muốn tạo lên một thế giới Pokemon hòa bình sao? Như nơi đây một dạng như vậy thế giới yên bình.” Mewtwo nhàn nhạt liếc qua chiếc lều nhỏ rồi mới hỏi Lâm Phàm.
“ Đó là mộng tưởng của ngươi hay là mục đích sống? Nếu là mộng tưởng thì quả thật điều đó là viển vông,ở thế giới của ta người ta gọi đó là suy nghĩ trẻ con bởi vì chỉ có trẻ con mới có suy nghĩ non nớt như vậy.
Có lợi ích là sẽ có tranh đấu, ở một nơi mà có quá nhiều lợi ích dụ hoặc cả với con người và Pokemon này thì tranh đấu là điều không thể tránh khỏi.
Đơn giản nhất ví dụ đó chính là ở nơi mà ngươi nói là hòa bình này ta vẫn có thể tìm đến một loạt tranh đấu. Vì tranh chấp berry, vì tranh giành lãnh thổ, tranh giành bạn tình,...
Ngươi thử dụng tâm đi cảm ứng một chút sẽ thấy được hòa bình chỉ là ngươi thấy được ở mặt ngoài của nơi này, vẫn còn có rất nhiều tranh đấu nhỏ lẻ xảy ra ở nơi đây mà không cách nào tiêu trừ hết hoàn toàn.”
Mewtwo tập trung tinh thần đi cảm ứng cả vùng đất đột nhiên nó thấy được ở đâu đó một con Nidoking đang đánh đập một con Rhyhorn vì một nguyên nhân nào đó mà Mewtwo không biết đến. Mewtwo mi đầu không khỏi nhíu lại.
“ Thấy được sao? cho nên ta nói hòa bình thế giới chỉ đến khi thế giới đó không còn tồn tại một chút nào lợi ích cùng cám dỗ.
Cho nên ngươi đừng ảo tưởng về điều không hiện thực đó nữa vì chúng ta đang sống ở một thế giới cần là thực lực cùng sức mạnh để chứng minh giá trị bản thân.
Khi thực lực của ngươi đủ cường đại và tất cả mọi người đều kinh sợ ngươi tồn tại mà không dám nổi lên ý định tranh đấu cùng ngươi thì khi đó ngươi sẽ thấy được thế giới hòa bình của mình mong muốn qua cái nhìn của ngươi.”
Nghe xong Lâm Phàm nói Mewtwo mi đầu cũng dần giãn ra. Thông minh nó lập tức hiểu ra rất nhiều điều.
Thế giới chỉ có hòa bình trong mắt mình khi mình có đầy đủ thực lực và đặt ra những luật lệ làm cho mọi người phải nghe theo nó.
Cũng như con này Nidoking nếu lúc này Mewtwo xuất hiện nó sẽ không dám tiếp tục hành hạ con này Rhyhorn vì Mewtwo đã đặt ra luật lệ ở đây là cấm tranh đấu.
Nhưng đó chỉ là mặt nổi ở bên trên. Khi có mặt Mewtwo Nidoking sẽ không làm trái lời của nó vì đơn giản rằng Mewtwo cường đại hơn nó rất nhiều.
Nhưng một khi Mewtwo rời đi ai đảm bảo rằng con Rhyhorn kia có thể sẽ không bị con này Nidoking đánh đập nữa.
Đúng như Lâm Phàm nói thế giới hòa bình chỉ là bề nổi mà nó nhìn thấy cũng là tồn tại trong tưởng tượng của nó như vậy. Mewtwo biết mình đã sai khi ôm mơ mộng hão huyền là tạo ra một thế giới hòa bình này bao lâu nay.
“ Vậy nếu đó là mục đích sống của ta thì sao?” Mewtwo không biết khi nào thông minh nó bắt đầu hỏi ý kiến của người khác.
“ Nếu là mục đích sống thì càng thêm sai lầm. Trong mắt ta thế giới chỉ hòa bình khi người thân của ta được yên ổn, an vui mà sống. Còn thế giới sẽ xuất hiện chiến tranh khi người thân của ta phải nhận tổn thương bởi bất kì một lí do nào đó.”
“ Cũng như ngươi như vậy nếu nói mục đích sống của ngươi là tạo ra một thế giới hòa bình vậy ta hỏi ngươi nếu có kẻ nào đó tổn thương một trong số bọn chúng ngươi sẽ rộng lượng mà bỏ qua cho kẻ đó sao?”
Nói xong Lâm Phàm chỉ vào 50 con Pokemon ở đằng sau mình.
“ Chắc chắn là không, bọn họ là nghịch lân của ta kẻ nào dám động bọn họ kẻ đó sẽ phải trả giá đắt.” Mewtwo trầm giọng nói.
“ Đó chính là vì như vậy nên mục đích sống của ta đó là xây dựng cho người mình quan tâm một tổ ấm, sống cùng với những con Pokemon mà mình sở hữu, có một nơi được coi là nhà và trôi qua một cuộc sống an an ổn ổn. Khi đó trong mắt ta là thế giới đã hòa bình.”
Mewtwo lại lâm vào trầm tư suy nghĩ. Sau một lúc lâu như đã suy nghĩ kĩ càng trên mặt nó hiện lên nhẹ nhõm biểu lộ.
Mi đầu cũng giãn ra và sau bao nhiêu năm tháng từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên trên gương mặt của Mewtwo xuất hiện một nụ cười. Dù cho chỉ là cười mỉm nhưng cũng làm mấy con Pokemon phát hiện điều này kinh ngạc đến ngây người.
Đột nhiên Mewtwo cất tiếng hỏi Lâm Phàm “ Ngươi có coi nơi đây là nhà sao?”
Mewtwo đột nhiên hỏi như vậy làm cho Lâm Phàm có chút giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc bộ dạng. Sau đó hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lại Mewtwo.
“ Ngươi thấy nơi đây thế nào? Có thể làm nhà của ngươi sao?”
“ Đây không phải là “nhà” của ngươi sao?” Lâm Phàm vẫn còn chưa hiểu rõ lắm ý của Mewtwo mà hỏi lại.
“ Nếu ngươi muốn nơi này sau hôm nay sẽ là nhà của chúng ta.” Tiếng nói của Mewtwo truyền vào đầu Lâm Phàm không còn có cảm giác xa cách vạn dặm mà đã có một tia thân cận cùng thiện ý ở trong đó.
Đặc biệt là nó ẩn chứa trong đó thịnh tình mong muốn Lâm Phàm có thể ở lại nơi này coi nó là nhà của mình ý tứ.
Lâm Phàm kinh hỉ không thôi ở đâu ra có thể chối từ cơ hội tốt như vậy. Lâm Phàm còn đang lo lắng khi Mewtwo trở về sẽ đuổi hắn đi đâu bây giờ đã có thể đường đường chính chính ở lại đây ngu sao Lâm Phàm không ở.
“ Đương nhiên nguyện ý à, ta còn đang lo lắng bị ngươi đuổi khỏi đây đâu. Yên tâm đi sau này ta sẽ coi đây thành nhà của mình.
Không phải nói là ta chắc chắn coi đây là nhà của mình vì trên thế giới này ta thật sự cũng chưa có ngôi nhà cho riêng mình à.” Lâm Phàm lộ ra thoải mái mà buông lời bông đùa một chút nói với Mewtwo.
“ Vậy thì tốt, dù sao cũng cảm ơn ngươi đã nói cho ta nhiều điều như vậy về thế giới này.”
“ Có gì mà phải cảm ơn à chúng ta giờ đã là bạn tốt không phải sao? Cần gì phải khách khí với ta như vậy.
Hơn nữa sau này chúng ta còn là người một nhà đây. Không ít nhất cũng là hàng xóm của nhau à nên không nên khách khí tự nhiên như cũ là được.”
Vui vẻ Lâm Phàm cũng quên đi trước mặt mình là Mewtwo có được thực lực cực cường mà nói chuyện với nó rất thoải mái như bạn bè thân thiết một dạng
“ Bạn bè sao?” Nghe đến Lâm Phàm nói ra hai từ này sau trong đầu Mewtwo không khỏi hiện lên hình ảnh của một cô bé tầm 5 6 tuổi bộ dạng với bộ váy màu trắng tinh khiết cùng mái tóc màu xanh dài phất phơ theo gió.
Mewtwo nhớ về người bạn đầu tiên mình gặp được trong thế giới tiềm thức cô độc kia. Sau khi cô bé tan biến ngay trước mắt mình Mewtwo bắt đầu sống khép mình lại vì mất đi người bạn thân nhất của mình.
Từ đó về sau chưa một người nào nhắc tới với nó về chữ bạn với nó.
Thực lực kinh khủng của nó làm cho người ta kính sợ, nể phục cùng những kẻ tham lam muốn có được sức mạnh của nó thi nhau mà kéo đến.
Những lợi dụng, ép buộc, khống chế, toan tính,.. các hành động xấu của con người chỉ để có được sự phục tùng của pokemon làm cho Mewtwo dần quên mất đi giữa con người và Pokemon ngoài những thứ tiêu cực kia còn có tình bạn tồn tại.
Để rồi hôm nay Lâm Phàm gợi cho nó nhớ đến thứ tình cảm này giữa người và Pokemon và rồi nó nhớ đến lời của cô bé kia trước lúc tan biến khỏi thế giới tiềm thức đã nói với mình.
“ Nước mắt chỉ rơi xuống khi xúc động….. Chỉ có con người mới rơi nước mắt khi buồn…. Cám ơn vì những giọt nước mắt của cậu…. nhưng đừng khóc vì cậu vẫn đang sống…. cậu vẫn còn sống mà… chắc là sẽ vui lắm.”
“ Đúng vậy Ai mình vẫn đang sống và còn sống thật sự rất vui.” Lau vội đi một giọt nước mắt trên khóe mắt của mình Mewtwo quay qua đưa một tay ra trước mặt Lâm Phàm.
Đang thao thao bất tuyệt với những suy nghĩ trong đầu Lâm Phàm thấy động tác của Mewtwo lập tức dừng lại. Phản xạ có điều kiện một dạng Lâm Phàm đưa tay bắt lấy bàn tay ba ngón kia của Mewtwo.
“ Sau này chúng ta là bạn” Một âm thanh như vậy vang lên trong đầu Lâm Phàm.
Chỉ có một nơi mặt trăng trên trời cao kia phủ xuống ánh sáng của nó làm mọi vật ở đây trở lên phá lệ rõ ràng trước mắt con người. Đó là mỏm đá tinh khiết.
Buổi tối hôm nay là buổi tối đúng tròn thời gian hai tháng kì hạn mà Mewtwo hẹn gặp Lâm Phàm.
Hai nữ vẫn chưa biết việc Mewtwo sẽ trở lại nên lúc này đây vẫn như mọi khi sau một ngày dài tập luyện hai nữ đã vào lều nhỏ và yên giấc cùng nhau.
Vốn dĩ là có cả Lâm Phàm nhưng khi hai nữ ngủ say hắn đã rời khỏi đó và ra ngoài đứng ngắm trăng chờ Mewtwo trở lại.
Bên cạnh Lâm Phàm lúc này chỉ có Eevee cùng Zorua bồi bạn. Vì cũng không có nguy hiểm gì nên hắn cũng không triệu hồi các Pokemon trở về mà để chúng tiếp tục công việc cùng sinh hoạt của riêng mình.
Bởi vì nếu Mewtwo muốn hại hắn thì với thực lực của hắn ở hiện tại Lâm Phàm cũng không có cách nào bảo vệ được bản thân.
Tất cả phòng thủ trước sức mạnh tuyệt đối đều lộ ra dư thừa chính vì vậy Lâm Phàm lựa chọn bỏ qua tất cả phòng thủ mà thẳng mặt trực tiếp đối diện với Mewtwo.
Nhìn lên ánh trăng đầu óc của Lâm Phàm trở lên thư thái, suy nghĩ của hắn cũng bắt đầu trở về với hắn khi ở địa cầu.
Hắn bắt đầu nhớ về quãng thời gian vui vẻ vừa trải qua của mình. Một cái chớp mắt thời gian Lâm Phàm đã đến với thế giới này được 8 năm. Hắn còn nhớ rõ khi đó hắn xuyên qua với thân thể chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi bộ dạng.
Thời gian qua đi thật nhanh giờ đây 14 tuổi hắn đã có hình dạng hoàn chỉnh của một nam nhân. Cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện những biến đổi sinh lí bình thường của một con người. Hắn trưởng thành về thể xác.
Còn về tận sâu trong linh hồn cùng suy nghĩ đã sớm thành thục của mình Lâm Phàm vẫn là Lâm Phàm trước kia khi còn ở địa cầu. Đột nhiên có chút nhớ gia đình nhớ những đứa bạn cùng nhau lớn lên,....
Tâm tình Lâm Phàm có chút chập chờn bất định như phiêu hốt trở về với địa cầu nơi hắn chính thức được sinh ra. Một thế giới bình thường nơi có những con người như hắn, nơi hắn được gọi nó là quê hương.
Lúc này Lâm Phàm không chú ý đến một tồn tại đúng hơn là một đám tồn tại đã đứng ở đằng sau hắn từ lâu lặng im theo dõi hắn. Hay nói đúng hơn là theo dõi tâm linh tiềm thức ẩn sâu trong đầu của hắn.
“ Ngươi cũng như ta là một kẻ cô đơn tồn tại trên thế giới này sao?”
Đang suy nghĩ vô cùng nhập thần Lâm Phàm bị âm thanh đột nhiên xuất hiện trong đầu mình đề tỉnh.
Hắn không có hoảng sợ không có chút nào gấp gáp có chỉ là bình tĩnh mà quay người lại đối mặt với chủ nhân của âm thanh kia vì Lâm Phàm biết đó là ai.
“ Mewtwo ngươi đã trở lại.” Nhìn thấy Mewtwo Lâm Phàm bình tĩnh lại tâm tình của mình.
Đột nhiên ngay lúc này hắn cảm thấy mình và Mewtwo có rất nhiều điểm chung. Đặc biệt là qua câu nói kia của nó.
Đúng như Mewtwo nói như vậy hắn và nó là hai kẻ cô đơn tồn tại trên thế giới này. Khi nhìn vào đôi mắt ưu sầu của nó Lâm Phàm thấy được rõ ràng sự cô đơn đó.
Một người một Pokemon không mở miệng nói ra một từ nào tất cả đều được trao đổi qua ý thức cùng suy nghĩ trong đầu.
“Phải ta là một kẻ cô đơn trên thế giới này. Nhưng đó là ta của trước kia vì giờ đây ta đã có quá nhiều người bồi bạn ta trở thành thân nhân của ta.
Họ hòa mình vào cuộc sống của ta, thành một thứ quan trọng với ta khiến ta không cô đơn trên thế giới này.
Cũng giống như ngươi vậy không phải sao? Bây giờ ngươi đã có chúng bồi bạn và cũng đã không còn cô đơn nữa.”
Nói xong Lâm Phàm nhìn về phía đám kia Pokemon đang đứng ở đằng sau Mewtwo mà theo dõi hai người.
“ Ngươi nói đúng giờ đây ta đã không còn cô đơn.” Nói xong Mewtwo cũng liếc nhẹ qua đám này Pokemon của mình. Các con Pokemon này cũng hướng ánh mắt đến Mewtwo ánh mắt tràn đầy tín nhiệm cùng thân cận biểu lộ vì bọn chúng coi Mewtwo là người thân đến đối đãi.
“ Chính vì thế chúng ta không còn là đang tồn tại mà là đang sống ở nơi có những người công nhận chúng ta tồn tại trong cuộc sống của họ.
Đặc biệt chúng ta đều có những thứ quan trọng để đi bảo vệ và đó cũng là mục đích sống của chúng ta.” Nói xong Lâm Phàm xoa đầu hai con Pokemon nhỏ trên vai mình.
Cả Mewtwo và Lâm Phàm đều không có gì trao đổi thêm với nhau. Mewtwo đi lên đứng cạnh bên Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn ánh trăng, Lâm Phàm cũng quay người lại ngẩng đầu nhìn lên lên ánh trăng đó.
“ Ta không nghĩ tới ngươi cũng là một kẻ cô độc cho đến khi cảm nhận được sâu trong tiềm thức của ngươi đoạn kí ức kia. Ngươi đến từ một thế giới khác sao?”
“ Phải ta là một kẻ đến từ một nơi khác, nơi đó được gọi là địa cầu. Ở đó có những con người như ta có tất cả những gì thuộc về ta gia đình, người thân, bạn bè,... Đôi khi ta cảm thấy có chút hối hận khi quyết định đến đây.
Nhưng ta cũng không từ bỏ chỉ vì thực hiện được mộng tưởng của bản thân, hơn nữa giờ đây ta cũng đã có người thân của mình ở thế giới này.
Họ cần ta đến bảo vệ và ta cũng muốn cho họ một cuộc sống tốt đẹp nhất có thể. Ta lấy đó làm mục đích sống của mình.”
“ Ngươi không muốn tạo lên một thế giới Pokemon hòa bình sao? Như nơi đây một dạng như vậy thế giới yên bình.” Mewtwo nhàn nhạt liếc qua chiếc lều nhỏ rồi mới hỏi Lâm Phàm.
“ Đó là mộng tưởng của ngươi hay là mục đích sống? Nếu là mộng tưởng thì quả thật điều đó là viển vông,ở thế giới của ta người ta gọi đó là suy nghĩ trẻ con bởi vì chỉ có trẻ con mới có suy nghĩ non nớt như vậy.
Có lợi ích là sẽ có tranh đấu, ở một nơi mà có quá nhiều lợi ích dụ hoặc cả với con người và Pokemon này thì tranh đấu là điều không thể tránh khỏi.
Đơn giản nhất ví dụ đó chính là ở nơi mà ngươi nói là hòa bình này ta vẫn có thể tìm đến một loạt tranh đấu. Vì tranh chấp berry, vì tranh giành lãnh thổ, tranh giành bạn tình,...
Ngươi thử dụng tâm đi cảm ứng một chút sẽ thấy được hòa bình chỉ là ngươi thấy được ở mặt ngoài của nơi này, vẫn còn có rất nhiều tranh đấu nhỏ lẻ xảy ra ở nơi đây mà không cách nào tiêu trừ hết hoàn toàn.”
Mewtwo tập trung tinh thần đi cảm ứng cả vùng đất đột nhiên nó thấy được ở đâu đó một con Nidoking đang đánh đập một con Rhyhorn vì một nguyên nhân nào đó mà Mewtwo không biết đến. Mewtwo mi đầu không khỏi nhíu lại.
“ Thấy được sao? cho nên ta nói hòa bình thế giới chỉ đến khi thế giới đó không còn tồn tại một chút nào lợi ích cùng cám dỗ.
Cho nên ngươi đừng ảo tưởng về điều không hiện thực đó nữa vì chúng ta đang sống ở một thế giới cần là thực lực cùng sức mạnh để chứng minh giá trị bản thân.
Khi thực lực của ngươi đủ cường đại và tất cả mọi người đều kinh sợ ngươi tồn tại mà không dám nổi lên ý định tranh đấu cùng ngươi thì khi đó ngươi sẽ thấy được thế giới hòa bình của mình mong muốn qua cái nhìn của ngươi.”
Nghe xong Lâm Phàm nói Mewtwo mi đầu cũng dần giãn ra. Thông minh nó lập tức hiểu ra rất nhiều điều.
Thế giới chỉ có hòa bình trong mắt mình khi mình có đầy đủ thực lực và đặt ra những luật lệ làm cho mọi người phải nghe theo nó.
Cũng như con này Nidoking nếu lúc này Mewtwo xuất hiện nó sẽ không dám tiếp tục hành hạ con này Rhyhorn vì Mewtwo đã đặt ra luật lệ ở đây là cấm tranh đấu.
Nhưng đó chỉ là mặt nổi ở bên trên. Khi có mặt Mewtwo Nidoking sẽ không làm trái lời của nó vì đơn giản rằng Mewtwo cường đại hơn nó rất nhiều.
Nhưng một khi Mewtwo rời đi ai đảm bảo rằng con Rhyhorn kia có thể sẽ không bị con này Nidoking đánh đập nữa.
Đúng như Lâm Phàm nói thế giới hòa bình chỉ là bề nổi mà nó nhìn thấy cũng là tồn tại trong tưởng tượng của nó như vậy. Mewtwo biết mình đã sai khi ôm mơ mộng hão huyền là tạo ra một thế giới hòa bình này bao lâu nay.
“ Vậy nếu đó là mục đích sống của ta thì sao?” Mewtwo không biết khi nào thông minh nó bắt đầu hỏi ý kiến của người khác.
“ Nếu là mục đích sống thì càng thêm sai lầm. Trong mắt ta thế giới chỉ hòa bình khi người thân của ta được yên ổn, an vui mà sống. Còn thế giới sẽ xuất hiện chiến tranh khi người thân của ta phải nhận tổn thương bởi bất kì một lí do nào đó.”
“ Cũng như ngươi như vậy nếu nói mục đích sống của ngươi là tạo ra một thế giới hòa bình vậy ta hỏi ngươi nếu có kẻ nào đó tổn thương một trong số bọn chúng ngươi sẽ rộng lượng mà bỏ qua cho kẻ đó sao?”
Nói xong Lâm Phàm chỉ vào 50 con Pokemon ở đằng sau mình.
“ Chắc chắn là không, bọn họ là nghịch lân của ta kẻ nào dám động bọn họ kẻ đó sẽ phải trả giá đắt.” Mewtwo trầm giọng nói.
“ Đó chính là vì như vậy nên mục đích sống của ta đó là xây dựng cho người mình quan tâm một tổ ấm, sống cùng với những con Pokemon mà mình sở hữu, có một nơi được coi là nhà và trôi qua một cuộc sống an an ổn ổn. Khi đó trong mắt ta là thế giới đã hòa bình.”
Mewtwo lại lâm vào trầm tư suy nghĩ. Sau một lúc lâu như đã suy nghĩ kĩ càng trên mặt nó hiện lên nhẹ nhõm biểu lộ.
Mi đầu cũng giãn ra và sau bao nhiêu năm tháng từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên trên gương mặt của Mewtwo xuất hiện một nụ cười. Dù cho chỉ là cười mỉm nhưng cũng làm mấy con Pokemon phát hiện điều này kinh ngạc đến ngây người.
Đột nhiên Mewtwo cất tiếng hỏi Lâm Phàm “ Ngươi có coi nơi đây là nhà sao?”
Mewtwo đột nhiên hỏi như vậy làm cho Lâm Phàm có chút giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc bộ dạng. Sau đó hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lại Mewtwo.
“ Ngươi thấy nơi đây thế nào? Có thể làm nhà của ngươi sao?”
“ Đây không phải là “nhà” của ngươi sao?” Lâm Phàm vẫn còn chưa hiểu rõ lắm ý của Mewtwo mà hỏi lại.
“ Nếu ngươi muốn nơi này sau hôm nay sẽ là nhà của chúng ta.” Tiếng nói của Mewtwo truyền vào đầu Lâm Phàm không còn có cảm giác xa cách vạn dặm mà đã có một tia thân cận cùng thiện ý ở trong đó.
Đặc biệt là nó ẩn chứa trong đó thịnh tình mong muốn Lâm Phàm có thể ở lại nơi này coi nó là nhà của mình ý tứ.
Lâm Phàm kinh hỉ không thôi ở đâu ra có thể chối từ cơ hội tốt như vậy. Lâm Phàm còn đang lo lắng khi Mewtwo trở về sẽ đuổi hắn đi đâu bây giờ đã có thể đường đường chính chính ở lại đây ngu sao Lâm Phàm không ở.
“ Đương nhiên nguyện ý à, ta còn đang lo lắng bị ngươi đuổi khỏi đây đâu. Yên tâm đi sau này ta sẽ coi đây thành nhà của mình.
Không phải nói là ta chắc chắn coi đây là nhà của mình vì trên thế giới này ta thật sự cũng chưa có ngôi nhà cho riêng mình à.” Lâm Phàm lộ ra thoải mái mà buông lời bông đùa một chút nói với Mewtwo.
“ Vậy thì tốt, dù sao cũng cảm ơn ngươi đã nói cho ta nhiều điều như vậy về thế giới này.”
“ Có gì mà phải cảm ơn à chúng ta giờ đã là bạn tốt không phải sao? Cần gì phải khách khí với ta như vậy.
Hơn nữa sau này chúng ta còn là người một nhà đây. Không ít nhất cũng là hàng xóm của nhau à nên không nên khách khí tự nhiên như cũ là được.”
Vui vẻ Lâm Phàm cũng quên đi trước mặt mình là Mewtwo có được thực lực cực cường mà nói chuyện với nó rất thoải mái như bạn bè thân thiết một dạng
“ Bạn bè sao?” Nghe đến Lâm Phàm nói ra hai từ này sau trong đầu Mewtwo không khỏi hiện lên hình ảnh của một cô bé tầm 5 6 tuổi bộ dạng với bộ váy màu trắng tinh khiết cùng mái tóc màu xanh dài phất phơ theo gió.
Mewtwo nhớ về người bạn đầu tiên mình gặp được trong thế giới tiềm thức cô độc kia. Sau khi cô bé tan biến ngay trước mắt mình Mewtwo bắt đầu sống khép mình lại vì mất đi người bạn thân nhất của mình.
Từ đó về sau chưa một người nào nhắc tới với nó về chữ bạn với nó.
Thực lực kinh khủng của nó làm cho người ta kính sợ, nể phục cùng những kẻ tham lam muốn có được sức mạnh của nó thi nhau mà kéo đến.
Những lợi dụng, ép buộc, khống chế, toan tính,.. các hành động xấu của con người chỉ để có được sự phục tùng của pokemon làm cho Mewtwo dần quên mất đi giữa con người và Pokemon ngoài những thứ tiêu cực kia còn có tình bạn tồn tại.
Để rồi hôm nay Lâm Phàm gợi cho nó nhớ đến thứ tình cảm này giữa người và Pokemon và rồi nó nhớ đến lời của cô bé kia trước lúc tan biến khỏi thế giới tiềm thức đã nói với mình.
“ Nước mắt chỉ rơi xuống khi xúc động….. Chỉ có con người mới rơi nước mắt khi buồn…. Cám ơn vì những giọt nước mắt của cậu…. nhưng đừng khóc vì cậu vẫn đang sống…. cậu vẫn còn sống mà… chắc là sẽ vui lắm.”
“ Đúng vậy Ai mình vẫn đang sống và còn sống thật sự rất vui.” Lau vội đi một giọt nước mắt trên khóe mắt của mình Mewtwo quay qua đưa một tay ra trước mặt Lâm Phàm.
Đang thao thao bất tuyệt với những suy nghĩ trong đầu Lâm Phàm thấy động tác của Mewtwo lập tức dừng lại. Phản xạ có điều kiện một dạng Lâm Phàm đưa tay bắt lấy bàn tay ba ngón kia của Mewtwo.
“ Sau này chúng ta là bạn” Một âm thanh như vậy vang lên trong đầu Lâm Phàm.
/580
|