Không phải ở vùng cực bắc nhưng Lâm Phàm là vẫn cảm nhận được đằng sau truyền đến không khí lạnh. Từ từ quay đầu lại hắn thấy được một đôi mắt hung thần ác sát đang trừng lấy mình.
Cộng thêm một đôi tay có chút mát lạnh này Lâm Phàm có cảm giác mình như là đang bị oan hồn theo sau và bám lấy thân thể của hắn dạng này.
Nhưng biết rõ ở trong khu rừng này là thật có ma nhưng ma là không dám đến gần hắn phạm vi quanh thân thể thì làm sao có chuyện quỷ theo sau bởi vì mấy con này ma quỷ đều sẽ bị Shiny Haunter sung vào làm đồ ăn, phong phú thêm cho thực đơn của nó.
Hơn nữa hắn còn biết rõ ràng đằng sau mình đó là thứ gì và dù cho nó có làm ra dạng gì hành động thì cũng không có dọa sợ được Lâm Phàm.
Không những thế khi Lâm Phàm quay lại còn có tiếng người phát ra từ đằng sau hỏi hắn “ Người là đang làm gì?” dạng này câu hỏi thừa thãi đâu.
Lâm Phàm là dùng giọng thành thật đáng tin cậy để trình bày về việc một sự thật hiển nhiên của động tác mà mình đang làm này và phát ra hai tiếng “ Sờ mông”. Tuy là có chút kì cục nhưng đó thật là việc hắn đang làm.
Nghe được Lâm Phàm trả lời đằng sau hắn thanh âm kia lại một lần nữa vang lên gằn giọng với câu hỏi “ Ngươi sờ ai mông?”. Như thanh âm của quỷ dữ văng vẳng bên tai nhưng Lâm Phàm cũng không có sợ bởi vì cặp mông này hắn sớm đã sờ quen.
“ Ta đương nhiên là sờ,… Ngươi không phải đã sớm biết đáp án sao? Vì sao còn hỏi ta đâu?” Bỏ tấm áo choàng xuống Lâm Phàm đôi tay lại là trở về vị trí cũ bê lấy cặp mông to lớn kia, hai tay lại nhè nhẹ bóp, còn lộ ra thỏa mãn bộ dạng.
Đến đây yên vị trên lưng Lâm Phàm Lorelei là không thể nhịn được nữa mà gầm lên “ Mau buông tay ngươi ra khỏi mông ta nếu không ngươi có tin hay không đôi tay ta siết lại là ngươi lập tức đi đời nhà ma?”
Nói xong đôi tay trắng như tuyết của Lorelei là thật ghìm lại chặt hơn ở trên cổ Lâm Phàm bởi vì đang như ếch mà dán trên người Lâm Phàm Lorelei là không còn biện pháp nào khác để làm ra đe dọa hắn để hắn buông tay ra khỏi mông mình.
Cảm nhận đến đôi tay nhỏ trên cổ mình siết dần lại Lâm Phàm vẫn là lộ ra không sao cả bộ dạng mà nhè nhẹ sờ nắn mông của Lorelei.
Hành động này hắn đã không phải làm một hai lần nên cũng chẳng có gì phải ngại ngùng. Dù sao mạng đối phương là hắn nhặt về đấy.
“ Việc ngươi siết cổ ta ngươi cứ siết, còn việc ta sờ mông ngươi ta cứ sờ đâu có liên quan gì đến nhau đâu? Hơn nữa ngươi cảm thấy ngươi siết được ta ngạt thở đến chết thì ta cũng phải hỏi ngươi một điều đó là ngươi có được thực lực làm điều này không đã?”
Nghe được Lâm Phàm trêu tức giọng nói Lorelei là thật căm phẫn, cô nàng này cũng không có còn quan tâm đến việc tên này đã cứu mạng mình hay không cứu mạng mình nữa mà lập tức gồng mình lên tụ lực vào đôi tay mà siết lấy cổ Lâm Phàm…
Nhưng mặc dù đã dùng lực đạo cực mạnh nhưng Lorelei là vẫn không có cách mà siết chặt lại hai tay của mình để đến mức độ Lâm Phàm phải nghẹt thở.
Không những thế động tác này của Lorelei càng là giống như đang ôm lấy cổ Lâm Phàm thân mật thân mật.
Lúc này Lorelei mới chú ý đến hai tay của mình đang bị một đôi tay màu trắng nắm lấy và khống chế khiến cho cô không cách nào mà làm ra hành động nguy hại đến tính mạng của Lâm Phàm.
Đó không phải là tay của Shiny Haunter còn có thể là của ai. Lorelei cũng là nhận ra được đôi tay này chủ nhân cho nên cũng không có hao công tốn sức mà làm ra phản kháng hành động bởi điều đó hoàn toàn là dư thừa.
Không nói đến trạng thái thân thể không phải ở đỉnh phong do còn đang mang trong mình thương thế Lorelei, chỉ nói riêng đến con người khi đối mặt với hệ Ghost Pokemon thì dù có mạnh cỡ nào đi nữa cũng phải chịu đến thua thiệt.
Nhất là khi đã bị đối phương tiếp cận được và khống chế thân thể thì đừng có hi vọng thoát thân. Đó là còn chưa nói đến việc thực lực của Lorelei cũng chỉ cách con này Haunter một cảnh giới lớn và 4 cảnh giới nhỏ mà thôi.
Con người có thể tính là ngang bằng hoặc hơn Pokemon thực lực của Pokemon cũng chỉ khi thực lực của họ có thể hơn chúng 1 cảnh giới lớn và bốn cảnh giới nhỏ dạng này. Tức là phải vượt qua ít nhất 20 cấp độ thì mới có thể có sức chống lại Pokemon.
Đấy là chỉ trong trường hợp Pokemon không sử dụng bất kì kĩ năng nào mà cùng con người bằng thực lực cơ bản nhất tiến hành đối chiến dưới tình huống. Còn nếu là dùng kĩ năng thì con người là hoàn toàn không có cửa.
Nếu không phải tạo hóa ban cho con người trí tuệ siêu việt những loài khác thì với thực lực nhỏ yếu của mình con người là ở đâu có thể sinh tồn được ở thế giới Pokemon với đầy rẫy những con quái vật khủng bố này.
Chính vì hiểu được dạng này quy luật cho nên Lorelei cũng không có phí thêm sức lực mà làm ra hành động đe dọa tính mạng Lâm Phàm. Nhưng Lorelei dừng lại động tác không có nghĩa là Lâm Phàm cũng sẽ dừng lại.
Cảm nhận được đôi tay bàn tay to lớn của tên nam nhân đáng ghét này không ngừng xoa nắn cặp mông của mình Lorelei là thật sự phẫn nộ. Phẫn nộ thì phẫn nộ nhưng cô lại không làm gì được Lâm Phàm do không thể động đến được hắn.
Ngó ngoáy vùng vẫy thân thể cũng chỉ làm cho đôi bàn tay kia càng bám chặt hơn vào mình mông, hơn nữa vì động tác này của mình mà Lorelei cảm nhận được thân thể hai người càng thân mật hơn tiếp xúc.
Và Lorelei có thể cảm nhận được đến vì hành động của mình mà tên nam nhân này càng vui vẻ hơn như thế điều này khiến cho Lorelei không thể không dừng lại động tác toàn thân.
Nhưng càng không thể làm gì Lorelei càng là cảm thấy tức giận mà dạng này cảm xúc rất nhanh chuyển thành ủy khuất khi cảm thấy Lâm Phàm là đang bỡn cợt mình.
Đây là dạng cảm xúc mà đã không biết qua bao nhiêu năm mới xuất hiện lại trên người Lorelei.
Lâm Phàm nhìn đến Lorelei không còn phản ứng hơn nữa lúc này hai mắt đã đỏ hoe. Cảm thấy trêu đùa không còn chút nào thú vị Lâm Phàm cũng lười đi trêu chọc Lorelei.
Đặt Lorelei xuống tấm áo choàng Lâm Phàm cũng mặc kệ nàng mà đi chuẩn bị bữa tối. Làm xong tất cả Lâm Phàm mới đem 2 phần đồ ăn một của hắn, một của Lorelei.
Bất tỉnh 10 ngày Lorelei hắn cũng không muốn một đại mĩ nữ như vậy là bị đói chết, đối phương còn chưa làm ra lấy thân báo đáp hành động để cảm ơn công cứu mạng của hắn đâu làm sao mà Lâm Phàm có thể để chuyện này xảy ra đây.
“ Ta còn tưởng ngươi là đã chết lâm sàng ở trên lưng của ta đâu. Mau cầm lấy…” Đưa cho Lorelei đồ ăn Lâm Phàm không quên buông câu bông đùa.
Lorelei thì đã sớm thu hồi lại cảm xúc, thấy Lâm Phàm đi đến nàng cũng là chỉ lạnh lùng mà nhìn lấy hắn trên mặt không một chút biểu tình. Lorelei là thật coi Lâm Phàm thành không khí đến đối đãi sau những hành động của hắn.
Thậm chí ngay cả đồ ăn Lâm Phàm đưa Lorelei cũng là không có ý định tiếp lấy và bày ra một bộ “ thà chết đói ta cũng không có ăn đồ ăn người làm” như thế. Dù là không để ý nhưng Lorelei bụng lại vẫn là réo lên không ngừng do phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Lâm Phàm nghe được Lorelei bụng nhỏ đang kêu vang lập tức cười thầm, sau đó không chút kiêng dè hắn ngồi xuống đối diện Lorelei và đặt xuống một phần thức ăn ở trước mặt mình. Phần còn lại Lâm Phàm cầm trên tay và bắt đầu tiêu diệt đồ ăn trong đó.
Hắn là ăn thật chậm và thi thoảng còn phát ra những thanh âm thỏa mãn khi bỏ vào trong miệng mình những thứ mĩ vị này. Không chỉ có vậy hắn còn thổi phù phù hương khí thơm nức của đám thức ăn nóng hổi này về phía Lorelei.
Thấy mũi nhỏ của Lorelei hếch hếch Lâm Phàm trong lòng là cười tà ác “ Ta xem dưới dạng này tra tấn ngươi còn là ngạo kiều được bao lâu.”
Lorelei là thật đói nhưng vì ngạo kiều tính tình mà quyết tâm không có đi động Lâm Phàm đồ ăn. Nhưng dưới sự hấp dẫn của mĩ thực Lorelei thi thoảng là vẫn sẽ trộm mà liếc lên nhìn đang ăn ngon lành Lâm Phàm.
Nhưng mỗi lần liếc trộm này đều bị Lâm Phàm nhìn được, hơn nữa mỗi lần như vậy hắn là đều giơ lên mĩ thực làm ra thổi phù phù động tác mặc cho thức ăn có còn nóng hay không không cần biết sau đó vòng một vòng lớn đưa thức ăn qua mặt Lorelei rồi mới cho vào miệng.
Dạng này hành động như trêu tức được Lâm Phàm làm đến phi thường thành thục, cộng với khuôn mặt bỉ ổi và nụ cười tà ác của hắn Lorelei là thật có xúc động đập chết tên nam nhân đáng ghét này.
Nhưng dù cho đã khôi phục hành động tự do và không bị con kia màu trắng Haunter của Lâm Phàm trói buộc nhưng Lorelei là cũng không có thực lực này bởi vì Lorelei nhận ra một sự thật cay đắng đó là trên người mình đã không còn một con Pokemon.
Cho nên dạng này Lorelei thì hoàn toàn là như cá nằm trên thớt mặc cho Lâm Phàm làm thịt và không có chút nào sức lực phản kháng. Mà nếu trong trường hợp này làm ra phản kháng Lorelei biết bị thiệt chỉ có thể là bản thân của mình mà thôi.
Dạng này tra tấn chỉ kết thúc với Lorelei khi Lâm Phàm đánh nhanh diệt gọn mà xử lí hết đám thức ăn trong đĩa.
“Cuộc tra tấn” thứ nhất vừa kết thúc Lâm Phàm vẻ mặt lộ ra chưa thỏa mãn bộ dạng và đang định đưa tay tới đĩa thức ăn còn lại và bắt đầu “cuộc tra tấn” tiếp theo.
Nhưng không đợi đến phần này thức ăn lọt vào tay Lâm Phàm thì đã có một bàn tay thon dài trắng mịn khác đem nó lấy đi biến mất trước mắt Lâm Phàm.
So với việc đĩa thức ăn biến mất thì lúc này đây Lâm Phàm lại bị một thứ khác hấp dẫn ánh nhìn hơn đó là cảnh mà Lorelei nhoài người đến với đi đĩa thức ăn ở ngay trước mặt Lâm Phàm kia hình ảnh.
Trong chiếc váy ngắn công sở màu đen có chút vết rách trên đó và bó sát người của Lorelei Lâm Phàm là có thể chứng kiến được hoàn toàn từng đường cong trên cơ thể của cô. Nhất là ở trong tư thế quỳ gối và một tay chống đất này của Lorelei.
Không những thế với chiếc áo khoét cổ bó sát của Lorelei Lâm Phàm là có thể chứng kiến đến toàn bộ hai ngọn núi đồ sộ trắng muốt của cô đang đập vào mắt hắn như mời gọi này.
Nếu không phải là biết nữ nhân này tính cách Lâm Phàm còn tưởng rằng nàng làm ra dạng này động tác là để câu dẫn hắn đâu. Vừa ăn xong rất nhiều thịt nhưng nhìn thấy dạng này hình ảnh Lâm Phàm vẫn cảm thấy mình còn thèm thịt.
Mặc cho Lâm Phàm ngồi đó và đang nuốt nước bọt ừng ực nhìn mình dáng người thì sau khi bắt tới tay phần này đồ ăn sau Lorelei bắt đầu không chút e dè mà đem chúng bỏ vào miệng tiến hành tiêu diệt để thỏa mãn dạ dày nhỏ của mình.
Lâm Phàm làm đồ ăn vẫn thật là không tồi nếu không muốn nói là ngon. Sau khi ăn đến miếng đầu tiên sau Lorelei liền hai mắt sáng ngời mĩ tư tư mà bắt đầu thưởng thức đám này mĩ thực, trên khuôn mặt nhỏ lạnh lùng kia cũng là xuất hiện hưởng thụ và vui vẻ biểu lộ.
Giải quyết xong đám này mĩ thực Lorelei còn lộ ra chưa thỏa mãn biểu lộ sau đó dùng miệng nhỏ của mình ngậm lấy từng ngón tay thon dài kia và mút đi nước sốt và mỡ còn dính lại trên đó của mấy miếng thịt nướng.
Lâm Phàm nhìn thấy hành động này của Lorelei là nhìn đến ngây ngẩn cả người đồng thời các phản ứng tự nhiên của cơ thể cũng theo cái miệng nhỏ nhắn của Lorelei hành động mà xuất hiện khiến Lâm Phàm không biết làm sao để kiềm chế.
“ Tiểu đệ à xem ra vi huynh là còn cần cố gắng thật nhiều thì ngươi mới có thể như mấy ngón tay thon dài kia như thế mà hưởng thụ lấy dạng kia đãi ngộ đấy. Xem ra con đường dễ dàng nhất để đem cô nàng này bắt tới tay là dùng thức ăn trói lấy dạ dày của nàng đấy.”
Xử lí xong đĩa thức ăn tràn đấy Lorelei vẻ mặt khôi phục hồng hào và cũng không còn lạnh lùng với Lâm Phàm như trước nhưng cũng không có cho hắn sắc mặt tốt.
Nhìn thấy Lâm Phàm đang ngoáy ngó bộ dạng ngồi đó nhìn mình Lorelei cũng không thèm để ý mà chỉ nhàn nhạt phát ra ba chữ từ khuôn miệng nhỏ bóng loáng dưới ánh đèn pin kia là “ ta còn đói”.
Phản ứng của tiểu đệ đang có chút quá khích sau hành động của Lorelei khiến Lâm Phàm không được tự nhiên và không biết làm sao để rút đi. Nghe được Lorelei lời nói Lâm Phàm lập tức rời đi chỉ để lại một câu “ Chờ chút”.
Vừa chuẩn bị cho đồ ăn cho Lorelei Lâm Phàm vừa là mừng thầm trong lòng và tự nhủ “ Tiểu đệ của ta xem ra chúng ta là có cơ hội rất lớn đấy, vì ngươi tốt ta cũng chỉ có thể hi sinh thân mình mà chuẩn bị những bữa ăn thật ngon mà thôi...”
Chuẩn bị xong thêm một phần đồ ăn Lâm Phàm đem nó trở lại bên Lorelei, lần này hắn vừa mới giơ ra đĩa đồ ăn đã sớm chờ đợi điều này Lorelei không nói hai lời mà đem nó đoạt đến tay và bắt đầu nhập tiệc.
Nhìn cái miệng nhỏ đang không ngừng chúm chím nhấm nháp đồ ăn của Lorelei thì những suy nghĩ tà ác trong đầu Lâm Phàm cứ thế không ngừng mà tuôn ra.
Cảm giác đến thân thể có hiện tượng lại rơi vào trạng thái mất kiểm soát Lâm Phàm là không dám nhìn lâu dạng này hình ảnh, hắn liền quay người rời đi và bắt đầu chuẩn bị lều trại để ngủ lại ở đây qua đêm nay.
Trong lúc này màn đêm đen cũng là đem khu rừng Eterna bao phủ lại và bãi đất trống cũng chìm vào sự yên tĩnh đến đáng sợ của đêm tối, còn lại chỉ có tiếng nhóp nhép không ngừng của Lorelei ăn đồ ăn phát ra và tiếng động phát ra từ việc dựng lều của Lâm Phàm...
Cộng thêm một đôi tay có chút mát lạnh này Lâm Phàm có cảm giác mình như là đang bị oan hồn theo sau và bám lấy thân thể của hắn dạng này.
Nhưng biết rõ ở trong khu rừng này là thật có ma nhưng ma là không dám đến gần hắn phạm vi quanh thân thể thì làm sao có chuyện quỷ theo sau bởi vì mấy con này ma quỷ đều sẽ bị Shiny Haunter sung vào làm đồ ăn, phong phú thêm cho thực đơn của nó.
Hơn nữa hắn còn biết rõ ràng đằng sau mình đó là thứ gì và dù cho nó có làm ra dạng gì hành động thì cũng không có dọa sợ được Lâm Phàm.
Không những thế khi Lâm Phàm quay lại còn có tiếng người phát ra từ đằng sau hỏi hắn “ Người là đang làm gì?” dạng này câu hỏi thừa thãi đâu.
Lâm Phàm là dùng giọng thành thật đáng tin cậy để trình bày về việc một sự thật hiển nhiên của động tác mà mình đang làm này và phát ra hai tiếng “ Sờ mông”. Tuy là có chút kì cục nhưng đó thật là việc hắn đang làm.
Nghe được Lâm Phàm trả lời đằng sau hắn thanh âm kia lại một lần nữa vang lên gằn giọng với câu hỏi “ Ngươi sờ ai mông?”. Như thanh âm của quỷ dữ văng vẳng bên tai nhưng Lâm Phàm cũng không có sợ bởi vì cặp mông này hắn sớm đã sờ quen.
“ Ta đương nhiên là sờ,… Ngươi không phải đã sớm biết đáp án sao? Vì sao còn hỏi ta đâu?” Bỏ tấm áo choàng xuống Lâm Phàm đôi tay lại là trở về vị trí cũ bê lấy cặp mông to lớn kia, hai tay lại nhè nhẹ bóp, còn lộ ra thỏa mãn bộ dạng.
Đến đây yên vị trên lưng Lâm Phàm Lorelei là không thể nhịn được nữa mà gầm lên “ Mau buông tay ngươi ra khỏi mông ta nếu không ngươi có tin hay không đôi tay ta siết lại là ngươi lập tức đi đời nhà ma?”
Nói xong đôi tay trắng như tuyết của Lorelei là thật ghìm lại chặt hơn ở trên cổ Lâm Phàm bởi vì đang như ếch mà dán trên người Lâm Phàm Lorelei là không còn biện pháp nào khác để làm ra đe dọa hắn để hắn buông tay ra khỏi mông mình.
Cảm nhận đến đôi tay nhỏ trên cổ mình siết dần lại Lâm Phàm vẫn là lộ ra không sao cả bộ dạng mà nhè nhẹ sờ nắn mông của Lorelei.
Hành động này hắn đã không phải làm một hai lần nên cũng chẳng có gì phải ngại ngùng. Dù sao mạng đối phương là hắn nhặt về đấy.
“ Việc ngươi siết cổ ta ngươi cứ siết, còn việc ta sờ mông ngươi ta cứ sờ đâu có liên quan gì đến nhau đâu? Hơn nữa ngươi cảm thấy ngươi siết được ta ngạt thở đến chết thì ta cũng phải hỏi ngươi một điều đó là ngươi có được thực lực làm điều này không đã?”
Nghe được Lâm Phàm trêu tức giọng nói Lorelei là thật căm phẫn, cô nàng này cũng không có còn quan tâm đến việc tên này đã cứu mạng mình hay không cứu mạng mình nữa mà lập tức gồng mình lên tụ lực vào đôi tay mà siết lấy cổ Lâm Phàm…
Nhưng mặc dù đã dùng lực đạo cực mạnh nhưng Lorelei là vẫn không có cách mà siết chặt lại hai tay của mình để đến mức độ Lâm Phàm phải nghẹt thở.
Không những thế động tác này của Lorelei càng là giống như đang ôm lấy cổ Lâm Phàm thân mật thân mật.
Lúc này Lorelei mới chú ý đến hai tay của mình đang bị một đôi tay màu trắng nắm lấy và khống chế khiến cho cô không cách nào mà làm ra hành động nguy hại đến tính mạng của Lâm Phàm.
Đó không phải là tay của Shiny Haunter còn có thể là của ai. Lorelei cũng là nhận ra được đôi tay này chủ nhân cho nên cũng không có hao công tốn sức mà làm ra phản kháng hành động bởi điều đó hoàn toàn là dư thừa.
Không nói đến trạng thái thân thể không phải ở đỉnh phong do còn đang mang trong mình thương thế Lorelei, chỉ nói riêng đến con người khi đối mặt với hệ Ghost Pokemon thì dù có mạnh cỡ nào đi nữa cũng phải chịu đến thua thiệt.
Nhất là khi đã bị đối phương tiếp cận được và khống chế thân thể thì đừng có hi vọng thoát thân. Đó là còn chưa nói đến việc thực lực của Lorelei cũng chỉ cách con này Haunter một cảnh giới lớn và 4 cảnh giới nhỏ mà thôi.
Con người có thể tính là ngang bằng hoặc hơn Pokemon thực lực của Pokemon cũng chỉ khi thực lực của họ có thể hơn chúng 1 cảnh giới lớn và bốn cảnh giới nhỏ dạng này. Tức là phải vượt qua ít nhất 20 cấp độ thì mới có thể có sức chống lại Pokemon.
Đấy là chỉ trong trường hợp Pokemon không sử dụng bất kì kĩ năng nào mà cùng con người bằng thực lực cơ bản nhất tiến hành đối chiến dưới tình huống. Còn nếu là dùng kĩ năng thì con người là hoàn toàn không có cửa.
Nếu không phải tạo hóa ban cho con người trí tuệ siêu việt những loài khác thì với thực lực nhỏ yếu của mình con người là ở đâu có thể sinh tồn được ở thế giới Pokemon với đầy rẫy những con quái vật khủng bố này.
Chính vì hiểu được dạng này quy luật cho nên Lorelei cũng không có phí thêm sức lực mà làm ra hành động đe dọa tính mạng Lâm Phàm. Nhưng Lorelei dừng lại động tác không có nghĩa là Lâm Phàm cũng sẽ dừng lại.
Cảm nhận được đôi tay bàn tay to lớn của tên nam nhân đáng ghét này không ngừng xoa nắn cặp mông của mình Lorelei là thật sự phẫn nộ. Phẫn nộ thì phẫn nộ nhưng cô lại không làm gì được Lâm Phàm do không thể động đến được hắn.
Ngó ngoáy vùng vẫy thân thể cũng chỉ làm cho đôi bàn tay kia càng bám chặt hơn vào mình mông, hơn nữa vì động tác này của mình mà Lorelei cảm nhận được thân thể hai người càng thân mật hơn tiếp xúc.
Và Lorelei có thể cảm nhận được đến vì hành động của mình mà tên nam nhân này càng vui vẻ hơn như thế điều này khiến cho Lorelei không thể không dừng lại động tác toàn thân.
Nhưng càng không thể làm gì Lorelei càng là cảm thấy tức giận mà dạng này cảm xúc rất nhanh chuyển thành ủy khuất khi cảm thấy Lâm Phàm là đang bỡn cợt mình.
Đây là dạng cảm xúc mà đã không biết qua bao nhiêu năm mới xuất hiện lại trên người Lorelei.
Lâm Phàm nhìn đến Lorelei không còn phản ứng hơn nữa lúc này hai mắt đã đỏ hoe. Cảm thấy trêu đùa không còn chút nào thú vị Lâm Phàm cũng lười đi trêu chọc Lorelei.
Đặt Lorelei xuống tấm áo choàng Lâm Phàm cũng mặc kệ nàng mà đi chuẩn bị bữa tối. Làm xong tất cả Lâm Phàm mới đem 2 phần đồ ăn một của hắn, một của Lorelei.
Bất tỉnh 10 ngày Lorelei hắn cũng không muốn một đại mĩ nữ như vậy là bị đói chết, đối phương còn chưa làm ra lấy thân báo đáp hành động để cảm ơn công cứu mạng của hắn đâu làm sao mà Lâm Phàm có thể để chuyện này xảy ra đây.
“ Ta còn tưởng ngươi là đã chết lâm sàng ở trên lưng của ta đâu. Mau cầm lấy…” Đưa cho Lorelei đồ ăn Lâm Phàm không quên buông câu bông đùa.
Lorelei thì đã sớm thu hồi lại cảm xúc, thấy Lâm Phàm đi đến nàng cũng là chỉ lạnh lùng mà nhìn lấy hắn trên mặt không một chút biểu tình. Lorelei là thật coi Lâm Phàm thành không khí đến đối đãi sau những hành động của hắn.
Thậm chí ngay cả đồ ăn Lâm Phàm đưa Lorelei cũng là không có ý định tiếp lấy và bày ra một bộ “ thà chết đói ta cũng không có ăn đồ ăn người làm” như thế. Dù là không để ý nhưng Lorelei bụng lại vẫn là réo lên không ngừng do phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Lâm Phàm nghe được Lorelei bụng nhỏ đang kêu vang lập tức cười thầm, sau đó không chút kiêng dè hắn ngồi xuống đối diện Lorelei và đặt xuống một phần thức ăn ở trước mặt mình. Phần còn lại Lâm Phàm cầm trên tay và bắt đầu tiêu diệt đồ ăn trong đó.
Hắn là ăn thật chậm và thi thoảng còn phát ra những thanh âm thỏa mãn khi bỏ vào trong miệng mình những thứ mĩ vị này. Không chỉ có vậy hắn còn thổi phù phù hương khí thơm nức của đám thức ăn nóng hổi này về phía Lorelei.
Thấy mũi nhỏ của Lorelei hếch hếch Lâm Phàm trong lòng là cười tà ác “ Ta xem dưới dạng này tra tấn ngươi còn là ngạo kiều được bao lâu.”
Lorelei là thật đói nhưng vì ngạo kiều tính tình mà quyết tâm không có đi động Lâm Phàm đồ ăn. Nhưng dưới sự hấp dẫn của mĩ thực Lorelei thi thoảng là vẫn sẽ trộm mà liếc lên nhìn đang ăn ngon lành Lâm Phàm.
Nhưng mỗi lần liếc trộm này đều bị Lâm Phàm nhìn được, hơn nữa mỗi lần như vậy hắn là đều giơ lên mĩ thực làm ra thổi phù phù động tác mặc cho thức ăn có còn nóng hay không không cần biết sau đó vòng một vòng lớn đưa thức ăn qua mặt Lorelei rồi mới cho vào miệng.
Dạng này hành động như trêu tức được Lâm Phàm làm đến phi thường thành thục, cộng với khuôn mặt bỉ ổi và nụ cười tà ác của hắn Lorelei là thật có xúc động đập chết tên nam nhân đáng ghét này.
Nhưng dù cho đã khôi phục hành động tự do và không bị con kia màu trắng Haunter của Lâm Phàm trói buộc nhưng Lorelei là cũng không có thực lực này bởi vì Lorelei nhận ra một sự thật cay đắng đó là trên người mình đã không còn một con Pokemon.
Cho nên dạng này Lorelei thì hoàn toàn là như cá nằm trên thớt mặc cho Lâm Phàm làm thịt và không có chút nào sức lực phản kháng. Mà nếu trong trường hợp này làm ra phản kháng Lorelei biết bị thiệt chỉ có thể là bản thân của mình mà thôi.
Dạng này tra tấn chỉ kết thúc với Lorelei khi Lâm Phàm đánh nhanh diệt gọn mà xử lí hết đám thức ăn trong đĩa.
“Cuộc tra tấn” thứ nhất vừa kết thúc Lâm Phàm vẻ mặt lộ ra chưa thỏa mãn bộ dạng và đang định đưa tay tới đĩa thức ăn còn lại và bắt đầu “cuộc tra tấn” tiếp theo.
Nhưng không đợi đến phần này thức ăn lọt vào tay Lâm Phàm thì đã có một bàn tay thon dài trắng mịn khác đem nó lấy đi biến mất trước mắt Lâm Phàm.
So với việc đĩa thức ăn biến mất thì lúc này đây Lâm Phàm lại bị một thứ khác hấp dẫn ánh nhìn hơn đó là cảnh mà Lorelei nhoài người đến với đi đĩa thức ăn ở ngay trước mặt Lâm Phàm kia hình ảnh.
Trong chiếc váy ngắn công sở màu đen có chút vết rách trên đó và bó sát người của Lorelei Lâm Phàm là có thể chứng kiến được hoàn toàn từng đường cong trên cơ thể của cô. Nhất là ở trong tư thế quỳ gối và một tay chống đất này của Lorelei.
Không những thế với chiếc áo khoét cổ bó sát của Lorelei Lâm Phàm là có thể chứng kiến đến toàn bộ hai ngọn núi đồ sộ trắng muốt của cô đang đập vào mắt hắn như mời gọi này.
Nếu không phải là biết nữ nhân này tính cách Lâm Phàm còn tưởng rằng nàng làm ra dạng này động tác là để câu dẫn hắn đâu. Vừa ăn xong rất nhiều thịt nhưng nhìn thấy dạng này hình ảnh Lâm Phàm vẫn cảm thấy mình còn thèm thịt.
Mặc cho Lâm Phàm ngồi đó và đang nuốt nước bọt ừng ực nhìn mình dáng người thì sau khi bắt tới tay phần này đồ ăn sau Lorelei bắt đầu không chút e dè mà đem chúng bỏ vào miệng tiến hành tiêu diệt để thỏa mãn dạ dày nhỏ của mình.
Lâm Phàm làm đồ ăn vẫn thật là không tồi nếu không muốn nói là ngon. Sau khi ăn đến miếng đầu tiên sau Lorelei liền hai mắt sáng ngời mĩ tư tư mà bắt đầu thưởng thức đám này mĩ thực, trên khuôn mặt nhỏ lạnh lùng kia cũng là xuất hiện hưởng thụ và vui vẻ biểu lộ.
Giải quyết xong đám này mĩ thực Lorelei còn lộ ra chưa thỏa mãn biểu lộ sau đó dùng miệng nhỏ của mình ngậm lấy từng ngón tay thon dài kia và mút đi nước sốt và mỡ còn dính lại trên đó của mấy miếng thịt nướng.
Lâm Phàm nhìn thấy hành động này của Lorelei là nhìn đến ngây ngẩn cả người đồng thời các phản ứng tự nhiên của cơ thể cũng theo cái miệng nhỏ nhắn của Lorelei hành động mà xuất hiện khiến Lâm Phàm không biết làm sao để kiềm chế.
“ Tiểu đệ à xem ra vi huynh là còn cần cố gắng thật nhiều thì ngươi mới có thể như mấy ngón tay thon dài kia như thế mà hưởng thụ lấy dạng kia đãi ngộ đấy. Xem ra con đường dễ dàng nhất để đem cô nàng này bắt tới tay là dùng thức ăn trói lấy dạ dày của nàng đấy.”
Xử lí xong đĩa thức ăn tràn đấy Lorelei vẻ mặt khôi phục hồng hào và cũng không còn lạnh lùng với Lâm Phàm như trước nhưng cũng không có cho hắn sắc mặt tốt.
Nhìn thấy Lâm Phàm đang ngoáy ngó bộ dạng ngồi đó nhìn mình Lorelei cũng không thèm để ý mà chỉ nhàn nhạt phát ra ba chữ từ khuôn miệng nhỏ bóng loáng dưới ánh đèn pin kia là “ ta còn đói”.
Phản ứng của tiểu đệ đang có chút quá khích sau hành động của Lorelei khiến Lâm Phàm không được tự nhiên và không biết làm sao để rút đi. Nghe được Lorelei lời nói Lâm Phàm lập tức rời đi chỉ để lại một câu “ Chờ chút”.
Vừa chuẩn bị cho đồ ăn cho Lorelei Lâm Phàm vừa là mừng thầm trong lòng và tự nhủ “ Tiểu đệ của ta xem ra chúng ta là có cơ hội rất lớn đấy, vì ngươi tốt ta cũng chỉ có thể hi sinh thân mình mà chuẩn bị những bữa ăn thật ngon mà thôi...”
Chuẩn bị xong thêm một phần đồ ăn Lâm Phàm đem nó trở lại bên Lorelei, lần này hắn vừa mới giơ ra đĩa đồ ăn đã sớm chờ đợi điều này Lorelei không nói hai lời mà đem nó đoạt đến tay và bắt đầu nhập tiệc.
Nhìn cái miệng nhỏ đang không ngừng chúm chím nhấm nháp đồ ăn của Lorelei thì những suy nghĩ tà ác trong đầu Lâm Phàm cứ thế không ngừng mà tuôn ra.
Cảm giác đến thân thể có hiện tượng lại rơi vào trạng thái mất kiểm soát Lâm Phàm là không dám nhìn lâu dạng này hình ảnh, hắn liền quay người rời đi và bắt đầu chuẩn bị lều trại để ngủ lại ở đây qua đêm nay.
Trong lúc này màn đêm đen cũng là đem khu rừng Eterna bao phủ lại và bãi đất trống cũng chìm vào sự yên tĩnh đến đáng sợ của đêm tối, còn lại chỉ có tiếng nhóp nhép không ngừng của Lorelei ăn đồ ăn phát ra và tiếng động phát ra từ việc dựng lều của Lâm Phàm...
/580
|