Đứng nhìn hai con Dialga và Palkia giao chiến, Lâm Phàm trong đầu không ngừng hồi tưởng, nhớ lại tất cả những thông tin bản thân biết được về hai con thần thú này.
Dù sao đã đến đây rồi, sớm hay muộn hắn cũng phải đối đầu với bọn chúng, cho nên trước khi tham gia vào trận này chiến đấu, dù tự tin về thực lực của bản thân, nhưng hắn cũng cần phải nghĩ kỹ đối sách cái đã.
“ Palkia, hệ Water và Dragon Pokemon. Không những thế Palkia còn chưởng khống thêm không gian chi lực... Đại chiêu < Spacial Rend - Không Gian Kết Xuất >: Ngưng tụ không gian lực lượng, tạo ra một vết chém không gian như lưỡi đao lớn, bắn ra công kích.”
“ Dialga, hệ Steel và Dragon Pokemon. Ngoài ra còn nắm giữ thêm thời gian chi lực... Đại chiêu < Roar Of Time - Tiếng Gầm Của Thời Gian >: Bắn ra một cột năng lượng màu xanh đen...”
Ngoài những thứ này ra, Lâm Phàm không còn nhớ gì về bọn chúng, đặc biệt là hai đại chiêu và thứ năng lực đặc biệt khiến hắn e ngại nhất của bọn chúng, thì hắn là không hề biết gì thêm.
Kiếp trước thì chỉ được nhìn qua hình ảnh và biết nó kinh khủng, kiếp này cũng là như vậy và chưa được tự mình thể nghiệm qua. Cho nên hắn chỉ biết hai thứ sức mạnh này kinh khủng, nhưng không biết nó kinh khủng đến mức độ nào...
Điều này khiến hắn tiếp tục cẩn thận mà quan sát lấy hai con Pokemon giao chiến.
Chỉ là càng quan sát Lâm Phàm càng lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều và không còn ngưng trọng như trước nữa.
Bởi thời gian dài tỉ mỉ quan sát, đặc biệt là về không gian và thời gian nơi khu vực hai con Pokemon đang giao chiến này, Lâm Phàm nhận ra một điều.
Mức độ của không gian ba động mỗi lần Palkia dùng chiêu không hề kinh khủng như hắn tưởng tượng và thời gian gần như là không hề bị chậm nhịp hay đình chỉ dù chỉ là một tích tắc mỗi lần Dialga dùng đại chiêu.
Hơn nữa hai con Pokemon cũng không thể liên tục dùng ra đại chiêu của mình, mà phải qua một đoạn thời gian dài, từ lần dùng chiêu trước, chúng lại phải chờ đợi viên ngọc trên người của chúng lóe sáng.
Ở Dialga thì là viên ngọc lớn màu xanh lam trước ngực, còn ở Dialga là viên ngọc hồng ở hai bên cánh tay, thì chúng mới dùng được đại chiêu lần thứ hai.
Từ đó Lâm Phàm nhận ra, hai con Pokemon cũng không có kinh khủng như mình nghĩ và thời gian và không gian chi lực mà bọn chúng sở hữu cũng chỉ đến từ những viên ngọc gắn trên người chúng kia mà thôi. Chính xác mà nói thì là mượn nhờ ngoại vật.
Rất có thể đây lại là tác phẩm của sáng thế thần Arceus, khi tạo ra hai viên ngọc ẩn chứa một chút thời gian và không gian chi lực này, giống như cái cách mà nó đã tạo ra Jewel of Life vậy. Rồi đem thứ đó trao tặng cho hai con Pokemon kia.
Bọn chúng cũng không có nắm giữ thời gian và không gian chi lực như mọi người hay đồn đoán, mà chỉ đơn giản là nắm giữ một chút sức mạnh như đã nói ở trên và trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.
Dạng này cấp bậc trong mắt thường nhân đã có thể là “vị thần không gian” hay “vị thần thời gian” gì gì đó. Nhưng ở trong mắt Lâm Phàm, lấy thực lực của hắn, thì hiện tại bọn chúng chỉ là hai con Pokemon có đôi chút đặc biệt mà thôi.
“ Cũng phải thôi, nếu bọn chúng thật nắm giữ thời gian hay không gian sức mạnh, thì chỉ với thứ sức mạnh này, bọn chúng đã lập tức gần với vô địch tồn tại. Sao có thể khắp nơi bị Giratina đuổi đánh mà không hề dám hoàn thủ và chỉ biết trốn chạy như vậy chứ...”
Quan sát thời gian dài như vậy, Lâm Phàm đối đãi hai con Pokemon biểu hiện từ ngưng trọng, đã biến thành bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cuối cùng hắn lại càng coi trọng kẻ còn chưa xuất hiện trong bộ ba thần thú đỉnh cấp ở Sinnoh là Giratina hơn một chút.
“ Nhắc đến cũng kỳ lạ, tại sao thời gian dài như vậy Giratina vẫn còn chưa bị hấp dẫn đến mà tham gia chiến cuộc đâu. Với một vị thần hiếu chiến như nó, động tĩnh lớn như vậy, nó phải xuất hiện tham gia náo nhiệt từ lâu rồi mới phải.”
Dứt bỏ sự chú ý ra khỏi bộ đôi Palkia và Dialga, Lâm Phàm mở ra tinh thần lực, quan sát xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của Giratina.
Vốn còn đang nghi hoặc vì sao Giratina không xuất hiện, nhưng khi quan sát quang cảnh ở xung quanh nơi đây sau, Lâm Phàm cũng lờ mờ tự có được đáp án.
“ Quái lạ, tại sao nơi đây mặc dù cây cối mọc tương đối dày đặc, nhưng lại không có lấy nổi một cái ao nước nhỏ nào, chứ đừng nói là một cái hồ... Chẳng trách hai con Pokemon này chọn nơi đây làm nơi giao chiến...
Ta còn nhớ rõ, để Giratina từ “thế giới trong gương” của nó chui ra, hẳn là cần có một “mặt gương lớn” và hồ nước hay ít nhất là một cái áo nước để nó làm được một điểm này... Xem ra rất có thể đây là tác phẩm của hai con Pokemon kia...”“ Nhưng như vậy thì tính sao? Các ngươi không muốn Giratina xuất hiện ở nơi đây, nhưng ta muốn.”
“ Gliscor ra đây, đem cây cối nơi này dọn sạch, sau đó giúp ta đào một cái hố thật lớn. Gyarados, ngươi cũng ra đây đi, sử dụng < Water Gun >, giúp ta chế tạo một cái hồ nước lớn ở nơi này đi!”
Ở một bên, Steven thấy Lâm Phàm đứng im nửa ngày không nói, đột nhiên lại gọi ra hai con Pokemon, để chúng nó không ngừng đào bới và phun nước, thì không khỏi thắc mắc.
“ Lâm Phàm ngươi để bọn chúng làm gì vậy? Lúc này chúng ta phải làm hẳn là nghĩ cách để cho hai con thần thú kia ngừng chiến chứ. Người xem, theo ta tính toán chẳng bao lâu nữa chiến đấu của bọn chúng sẽ lan đến khu thành phố ở đằng xa kia, đến lúc đó...”
“ Được rồi, được rồi! Ngươi cứ yên tâm đứng đó mà xem cuộc vui là tốt rồi, bởi chẳng mấy chốc sẽ có “người” thay chúng ta giải quyết hai con Pokemon đó.”
Nhìn chẳng được bao lâu, dưới bàn tay của S.Gliscor, trước mặt hắn đã có một cái hố to đến mấy trăm mét và Black Gyarados đã bắt đầu không ngừng bơm nước, Lâm Phàm hài lòng mà trấn an Steven.
Tuy có đôi chút không hài lòng với thái độ dửng dưng của Lâm Phàm, nhưng Steven không thể làm gì khác hơn là đứng đó và lựa chọn tin tưởng hắn. Ai bảo Steven yếu hơn đối phương đâu, cho nên đối phương không ra tay, hắn cũng không có cách.
Không để mọi người đợi quá lâu, một cái hồ nước do Black Gyarados lâm thời tạo ra đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm. Ngay khi nó vừa thành hình một khắc này, Lâm Phàm lập tức cảm nhận được một luồng khí tức quỷ mị phát ra từ trong hồ.
Phải nói chính xác là từ hình bóng của “thế giới trong gương” được phản chiếu qua mặt hồ kia.
“ Xem ra là ta đã đoán đúng, Giratina đã sớm bị động tĩnh của hai con Pokemon hấp dẫn đến phụ cận. Chỉ là nó không có tìm được đột phá khẩu để chui ra tham chiến mà thôi.”
Khi luồng khí tức này xuất hiện một khắc, chẳng qua là mấy giây thời gian, Steven đã được gặp cái “người” mà Lâm Phàm nhắc đến là sẽ trợ giúp bọn hắn giải quyết chiến cuộc giữa hai con Pokemon kia.
Chỉ thấy vốn yên lặng mặt hồ, đột nhiên xuất hiện một hố đen ở trung tâm, sau đó hố đen đó dần dần biến lớn, từ nơi đó bắt đầu tuôn ra từng luồng lốc xoáy.
Cuối cùng là sự xuất hiện của một thân ảnh được bao phủ trong một thứ ánh sáng kỳ dị chỉ gặp được khi những con Pokemon tiến hóa, từ nơi đó chui ra. Trong quá trình này, bộ dạng của nó cũng dần dần biến đổi.
Nguyên bản là một thân ảnh thon dài như một con rắn nước lại dần chuyển biến thành một con Pokemon có sáu cái chân và chiếc hai cánh của ác quỷ ở phía sau...
“ Giratina! Kẻ ngươi nói đến sẽ trợ giúp chúng ta dĩ nhiên là Giratina? Ngươi vậy mà đem nó triệu hồi đi ra? Ngươi có biết với bản tính hiếu chiến của nó, chiến cuộc sẽ không được ngăn cản mà còn trở nên gay gắt hơn gấp bội hay không?”
Nhìn thấy sự xuất hiện của Giratina, Steven gần như là bật thốt lên sau đó quay qua trách móc Lâm Phàm.
“ Làm gì mà nói khó nghe như vậy? Cái gì mà ta đem nó triệu hồi đi ra? Rõ ràng là nó đã sớm rình rập ở nơi đây có được hay không? Ta làm chỉ là giúp nó tạo ra một cánh cửa để bước ra bên ngoài mà thôi.”
“ Về phần chiến cuộc, thì ngươi yên tâm tốt, bởi có Giratina thì một trong hai con Pokemon kia sẽ bị nó tìm mọi cách để kéo đối thủ vào một thế giới khác. Chính là thế giới mà ngươi vừa mới thấy Giratina chui ra từ đó kia... Dù sao nơi đó mới là sân nhà của nó.”
“ Đến khi đó, thế giới thực của chúng ta sẽ chẳng còn nguy hiểm gì để nói và mất đi một trong hai con thần thú kia, chiến cuộc giữa chúng sẽ tự nhiên mà được giải quyết. Đơn giản như vậy thôi.”
“ Ngươi nói là thật?” Steven dĩ nhiên không mấy tin tưởng phương pháp này của Lâm Phàm, bởi trong này có quá nhiều biến số có thể xảy ra.
Bởi Giratina dù sao cũng không phải là Pokemon của Lâm Phàm, nó làm như thế nào hắn làm sao mà biết được. Nói được hoàn mỹ như vậy, ai mà tin cho nổi?
Chính Lâm Phàm cũng không tin lắm, nhưng không quan trọng, bởi dù sao hắn cũng chỉ là muốn xem ba con Pokemon giao chiến mà thôi. Còn Giratina làm thế nào, ai mà thèm quan tâm cơ chứ.
Dẫu vậy thì hắn vẫn tự tin mà nói với Steven “ Không tin? Vậy ngươi cứ chờ mà xem tiếp chương sau là được rồi!”
Dù sao đã đến đây rồi, sớm hay muộn hắn cũng phải đối đầu với bọn chúng, cho nên trước khi tham gia vào trận này chiến đấu, dù tự tin về thực lực của bản thân, nhưng hắn cũng cần phải nghĩ kỹ đối sách cái đã.
“ Palkia, hệ Water và Dragon Pokemon. Không những thế Palkia còn chưởng khống thêm không gian chi lực... Đại chiêu < Spacial Rend - Không Gian Kết Xuất >: Ngưng tụ không gian lực lượng, tạo ra một vết chém không gian như lưỡi đao lớn, bắn ra công kích.”
“ Dialga, hệ Steel và Dragon Pokemon. Ngoài ra còn nắm giữ thêm thời gian chi lực... Đại chiêu < Roar Of Time - Tiếng Gầm Của Thời Gian >: Bắn ra một cột năng lượng màu xanh đen...”
Ngoài những thứ này ra, Lâm Phàm không còn nhớ gì về bọn chúng, đặc biệt là hai đại chiêu và thứ năng lực đặc biệt khiến hắn e ngại nhất của bọn chúng, thì hắn là không hề biết gì thêm.
Kiếp trước thì chỉ được nhìn qua hình ảnh và biết nó kinh khủng, kiếp này cũng là như vậy và chưa được tự mình thể nghiệm qua. Cho nên hắn chỉ biết hai thứ sức mạnh này kinh khủng, nhưng không biết nó kinh khủng đến mức độ nào...
Điều này khiến hắn tiếp tục cẩn thận mà quan sát lấy hai con Pokemon giao chiến.
Chỉ là càng quan sát Lâm Phàm càng lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều và không còn ngưng trọng như trước nữa.
Bởi thời gian dài tỉ mỉ quan sát, đặc biệt là về không gian và thời gian nơi khu vực hai con Pokemon đang giao chiến này, Lâm Phàm nhận ra một điều.
Mức độ của không gian ba động mỗi lần Palkia dùng chiêu không hề kinh khủng như hắn tưởng tượng và thời gian gần như là không hề bị chậm nhịp hay đình chỉ dù chỉ là một tích tắc mỗi lần Dialga dùng đại chiêu.
Hơn nữa hai con Pokemon cũng không thể liên tục dùng ra đại chiêu của mình, mà phải qua một đoạn thời gian dài, từ lần dùng chiêu trước, chúng lại phải chờ đợi viên ngọc trên người của chúng lóe sáng.
Ở Dialga thì là viên ngọc lớn màu xanh lam trước ngực, còn ở Dialga là viên ngọc hồng ở hai bên cánh tay, thì chúng mới dùng được đại chiêu lần thứ hai.
Từ đó Lâm Phàm nhận ra, hai con Pokemon cũng không có kinh khủng như mình nghĩ và thời gian và không gian chi lực mà bọn chúng sở hữu cũng chỉ đến từ những viên ngọc gắn trên người chúng kia mà thôi. Chính xác mà nói thì là mượn nhờ ngoại vật.
Rất có thể đây lại là tác phẩm của sáng thế thần Arceus, khi tạo ra hai viên ngọc ẩn chứa một chút thời gian và không gian chi lực này, giống như cái cách mà nó đã tạo ra Jewel of Life vậy. Rồi đem thứ đó trao tặng cho hai con Pokemon kia.
Bọn chúng cũng không có nắm giữ thời gian và không gian chi lực như mọi người hay đồn đoán, mà chỉ đơn giản là nắm giữ một chút sức mạnh như đã nói ở trên và trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.
Dạng này cấp bậc trong mắt thường nhân đã có thể là “vị thần không gian” hay “vị thần thời gian” gì gì đó. Nhưng ở trong mắt Lâm Phàm, lấy thực lực của hắn, thì hiện tại bọn chúng chỉ là hai con Pokemon có đôi chút đặc biệt mà thôi.
“ Cũng phải thôi, nếu bọn chúng thật nắm giữ thời gian hay không gian sức mạnh, thì chỉ với thứ sức mạnh này, bọn chúng đã lập tức gần với vô địch tồn tại. Sao có thể khắp nơi bị Giratina đuổi đánh mà không hề dám hoàn thủ và chỉ biết trốn chạy như vậy chứ...”
Quan sát thời gian dài như vậy, Lâm Phàm đối đãi hai con Pokemon biểu hiện từ ngưng trọng, đã biến thành bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cuối cùng hắn lại càng coi trọng kẻ còn chưa xuất hiện trong bộ ba thần thú đỉnh cấp ở Sinnoh là Giratina hơn một chút.
“ Nhắc đến cũng kỳ lạ, tại sao thời gian dài như vậy Giratina vẫn còn chưa bị hấp dẫn đến mà tham gia chiến cuộc đâu. Với một vị thần hiếu chiến như nó, động tĩnh lớn như vậy, nó phải xuất hiện tham gia náo nhiệt từ lâu rồi mới phải.”
Dứt bỏ sự chú ý ra khỏi bộ đôi Palkia và Dialga, Lâm Phàm mở ra tinh thần lực, quan sát xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của Giratina.
Vốn còn đang nghi hoặc vì sao Giratina không xuất hiện, nhưng khi quan sát quang cảnh ở xung quanh nơi đây sau, Lâm Phàm cũng lờ mờ tự có được đáp án.
“ Quái lạ, tại sao nơi đây mặc dù cây cối mọc tương đối dày đặc, nhưng lại không có lấy nổi một cái ao nước nhỏ nào, chứ đừng nói là một cái hồ... Chẳng trách hai con Pokemon này chọn nơi đây làm nơi giao chiến...
Ta còn nhớ rõ, để Giratina từ “thế giới trong gương” của nó chui ra, hẳn là cần có một “mặt gương lớn” và hồ nước hay ít nhất là một cái áo nước để nó làm được một điểm này... Xem ra rất có thể đây là tác phẩm của hai con Pokemon kia...”“ Nhưng như vậy thì tính sao? Các ngươi không muốn Giratina xuất hiện ở nơi đây, nhưng ta muốn.”
“ Gliscor ra đây, đem cây cối nơi này dọn sạch, sau đó giúp ta đào một cái hố thật lớn. Gyarados, ngươi cũng ra đây đi, sử dụng < Water Gun >, giúp ta chế tạo một cái hồ nước lớn ở nơi này đi!”
Ở một bên, Steven thấy Lâm Phàm đứng im nửa ngày không nói, đột nhiên lại gọi ra hai con Pokemon, để chúng nó không ngừng đào bới và phun nước, thì không khỏi thắc mắc.
“ Lâm Phàm ngươi để bọn chúng làm gì vậy? Lúc này chúng ta phải làm hẳn là nghĩ cách để cho hai con thần thú kia ngừng chiến chứ. Người xem, theo ta tính toán chẳng bao lâu nữa chiến đấu của bọn chúng sẽ lan đến khu thành phố ở đằng xa kia, đến lúc đó...”
“ Được rồi, được rồi! Ngươi cứ yên tâm đứng đó mà xem cuộc vui là tốt rồi, bởi chẳng mấy chốc sẽ có “người” thay chúng ta giải quyết hai con Pokemon đó.”
Nhìn chẳng được bao lâu, dưới bàn tay của S.Gliscor, trước mặt hắn đã có một cái hố to đến mấy trăm mét và Black Gyarados đã bắt đầu không ngừng bơm nước, Lâm Phàm hài lòng mà trấn an Steven.
Tuy có đôi chút không hài lòng với thái độ dửng dưng của Lâm Phàm, nhưng Steven không thể làm gì khác hơn là đứng đó và lựa chọn tin tưởng hắn. Ai bảo Steven yếu hơn đối phương đâu, cho nên đối phương không ra tay, hắn cũng không có cách.
Không để mọi người đợi quá lâu, một cái hồ nước do Black Gyarados lâm thời tạo ra đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm. Ngay khi nó vừa thành hình một khắc này, Lâm Phàm lập tức cảm nhận được một luồng khí tức quỷ mị phát ra từ trong hồ.
Phải nói chính xác là từ hình bóng của “thế giới trong gương” được phản chiếu qua mặt hồ kia.
“ Xem ra là ta đã đoán đúng, Giratina đã sớm bị động tĩnh của hai con Pokemon hấp dẫn đến phụ cận. Chỉ là nó không có tìm được đột phá khẩu để chui ra tham chiến mà thôi.”
Khi luồng khí tức này xuất hiện một khắc, chẳng qua là mấy giây thời gian, Steven đã được gặp cái “người” mà Lâm Phàm nhắc đến là sẽ trợ giúp bọn hắn giải quyết chiến cuộc giữa hai con Pokemon kia.
Chỉ thấy vốn yên lặng mặt hồ, đột nhiên xuất hiện một hố đen ở trung tâm, sau đó hố đen đó dần dần biến lớn, từ nơi đó bắt đầu tuôn ra từng luồng lốc xoáy.
Cuối cùng là sự xuất hiện của một thân ảnh được bao phủ trong một thứ ánh sáng kỳ dị chỉ gặp được khi những con Pokemon tiến hóa, từ nơi đó chui ra. Trong quá trình này, bộ dạng của nó cũng dần dần biến đổi.
Nguyên bản là một thân ảnh thon dài như một con rắn nước lại dần chuyển biến thành một con Pokemon có sáu cái chân và chiếc hai cánh của ác quỷ ở phía sau...
“ Giratina! Kẻ ngươi nói đến sẽ trợ giúp chúng ta dĩ nhiên là Giratina? Ngươi vậy mà đem nó triệu hồi đi ra? Ngươi có biết với bản tính hiếu chiến của nó, chiến cuộc sẽ không được ngăn cản mà còn trở nên gay gắt hơn gấp bội hay không?”
Nhìn thấy sự xuất hiện của Giratina, Steven gần như là bật thốt lên sau đó quay qua trách móc Lâm Phàm.
“ Làm gì mà nói khó nghe như vậy? Cái gì mà ta đem nó triệu hồi đi ra? Rõ ràng là nó đã sớm rình rập ở nơi đây có được hay không? Ta làm chỉ là giúp nó tạo ra một cánh cửa để bước ra bên ngoài mà thôi.”
“ Về phần chiến cuộc, thì ngươi yên tâm tốt, bởi có Giratina thì một trong hai con Pokemon kia sẽ bị nó tìm mọi cách để kéo đối thủ vào một thế giới khác. Chính là thế giới mà ngươi vừa mới thấy Giratina chui ra từ đó kia... Dù sao nơi đó mới là sân nhà của nó.”
“ Đến khi đó, thế giới thực của chúng ta sẽ chẳng còn nguy hiểm gì để nói và mất đi một trong hai con thần thú kia, chiến cuộc giữa chúng sẽ tự nhiên mà được giải quyết. Đơn giản như vậy thôi.”
“ Ngươi nói là thật?” Steven dĩ nhiên không mấy tin tưởng phương pháp này của Lâm Phàm, bởi trong này có quá nhiều biến số có thể xảy ra.
Bởi Giratina dù sao cũng không phải là Pokemon của Lâm Phàm, nó làm như thế nào hắn làm sao mà biết được. Nói được hoàn mỹ như vậy, ai mà tin cho nổi?
Chính Lâm Phàm cũng không tin lắm, nhưng không quan trọng, bởi dù sao hắn cũng chỉ là muốn xem ba con Pokemon giao chiến mà thôi. Còn Giratina làm thế nào, ai mà thèm quan tâm cơ chứ.
Dẫu vậy thì hắn vẫn tự tin mà nói với Steven “ Không tin? Vậy ngươi cứ chờ mà xem tiếp chương sau là được rồi!”
/580
|