“Tớ hiểu...
Gió đổi chiều và cậu cũng thay đổi nhiều...
Cậu à...
Rồi sẽ có 1 ngày kí ức bay theo gió...
Trôi vào mây...
Hòa vào nắng...
Tan vào mưa...
Và...
Tớ sẽ trở lại là tớ của ngày xưa...
Như cái ngày cậu chưa từng đến...”
- Khoan đã Misty! Cậu đi đâu thế. Đừng đi!
Trong một không gian bốn bề trắng xóa, Black vừa chạy vừa hô hoán, mong sao đối phương trở lại.
- Tại sao lại như vậy cơ chứ! Mọi chuyện lẽ ra không nên như thế. Sao cố ấy lại đến lúc mình và Erika hôn nhau.
Black gục xuống, quỳ trên mặt đất. Hơi thở hồng hộc vì chạy quá sức. Mệt mỏi từ thể xác lẫn tâm hồn.
“Yêu đủ nhiều.
Hứa hẹn đủ nhiều…
Nhưng…
Liệu có vì nhau mà làm tất cả?
Hay…
Lại buông tay nhau khi có người thứ
.. 3!?
Yêu nhau cuồng say
Yêu nhau tha thiết…
Nhưng rồi… cũng có ngày…
… Bước qua nhau…
……………….. như chẳng hề quen biết!?”
- Không phải như vậy!
Black nỗ lực phản bác.
“Xin lỗi vì thời gian qua đã lần tưởng cậu là của tôi. Xin lỗi vì đã làm cậu buồn phiền.
Từ bây giờ, cậu là cậu, tôi là tôi…
Chuyện của chúng ta giờ đã kết thúc.
Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa!
Thời gian trôi đi.
Tôi sẽ học cách đi một mình…
Tôi sẽ cố quên đi bao nhiêu lời yêu thương… của cậu…
Xóa đi tiếng cười của cậu…
Xóa đi giọng nói ngày nào…
Xóa, xóa hết cậu nhé…
Tại sao điện thoại có thể tháo sim tháo pin…
Còn con người không thể tháo tim tháo não…
Nếu làm được như vậy thì nước mắt tôi đã không tuôn rơi khi…
Em yêu anh… ”
- Erika!
Black khuôn mặt ngỡ ngàng nhìn cô gái hai mắt đẫm lệ quay lưng chạy đi.
“ Nếu là của nhau sẽ có lúc quay về.
Buông tay nhau nơi cuối con
đường …!!
- Tớ rẽ phải!!
- Cậu rẽ trái!!
Cậu bước đi con tớ quay lưng!!
Trên con đường cậu đã chọn!!
Lỡ như cậu vấp ngã!!
… Thì cậu à…!!
Hãy quay về nơi cuối con đường
đó nhé…!!
… Bởi vì!!
… Tớ chỉ quay lưng chứ…!!
… chưa bao giờ bước đi…!! ”
- Blue!
Black bật thốt lên, hình bóng Blue nhạt dần, lặng yên biến mất như khi nó xuất hiện.
“Con người ai cũng dễ thay đổi như gió sao? Nhưng gió thay đổi chiều cũng tuỳ mùa mà nhỉ? Con người cũng thay đổi theo mùa...
Gió vô tội mà, gió đâu phong lưu, đâu lạnh nhạt và mang lại nỗi buồn cho con người? Gió chỉ lướt qua nhẹ nhàng thôi, như dỗ dành vậy, gió tốt với con người nhiều.
Kí ức gửi nơi gió, mây giữ giùm, nắng sẽ làm nhạt đi, mưa sẽ phai nhòa tất cả. Nhưng có ai thấy tội gió, mây, nắng, mưa không? Đột nhiên phải giữ một thứ không phải của mình, gánh giúp cho con người những nỗi buồn vô hạn đó.
Con người sẽ lại thuần khiết như họ chưa từng có nỗi buồn nhưng gió, mây, mưa, nắng biết gửi ai để xoá đi nỗi buồn kia chứ.”
“Thích một Tình Yêu…
Nhẹ nhàng mà chân thành.
Mong được một vòng tay ấm
mỗi khi lạnh lẽo.
Một người đủ kiên nhẫn để thấu hiểu
và lắng nghe.
Một người làm trò ngớ ngẩn nhất
để mình vui.
Vậy là tất cả rồi.
Gió à…
Nhờ gió mang lời yêu thương…
Gửi tới người tôi yêu...
Đừng làm lạnh người tôi yêu… gió nhé.
Lặng lẽ thôi…!
Thoáng qua…
mang mát mẻ đến cho người ấy…!
Gửi đến người đó…
Tình yêu của tôi… gió nhé…!
Âm thầm thôi…!
Mong người ấy luôn hạnh phúc…!”
Black mở choàng mắt. Khuôn mặt lo lắng của Mei hiện ra trong đôi mắt. Cô gái đang dùng khăn tay xoa những giọt mồ hôi trên trán cậu.
Tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi!
…
- Thầy ngủ bao lâu rồi?
- … chắc tầm hơn hai tiếng đồng hồ gì đó thôi ạ. Xe hiện tại mới lên cầu Cycling Road không lâu.
- Như vậy à!
Black thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này đã là hai tuần sau khi lễ hội ở Celadon được tổ chức. Không cản được sự nhiệt tình từ đám học sinh trong lớp. Cuối cùng nhà trường đồng ý để cho Black mang theo đám học sinh đi du lịch dã ngoại. Điểm đến lần này là thành phố Fuchsia. Chính xác hơn là khu bảo tồn sinh thái thiên nhiên Safari Zone ở thành phố Fuchsia. Đoàn người sẽ tiến hành một lần du lịch hai ngày một đêm. Ngoài thời gian du lịch trong Safari, thời gian còn lại sẽ là thời gian tự do dành cho các học sinh tham quan thành phố. Tất nhiên nói là tự do thôi chứ nơi đám học sinh có thể đi chơi cũng sẽ có hạn độ. Dù sao nhà trường cũng phải chịu trách nhiệm an toàn trong cả chuyến đi mà.
…
- Nhìn kìa! Thật là nhiều pokemon đang bay trên trời.
Một iếng la lớn đánh vỡ không gian yên tĩnh. Mọi người phản ứng tự nhiên nhìn lên bầu trời qua khung của sổ. Chỉ thấy lúc này bầy trời đang cso vô só loài pokemon đang bay. Chúng tụ tập với nhau thành từng đàn từng đàn xếp thành hình cánh én di chuyển.
- Kít!!!!!!!!!!!
Xe đột ngột dừng lại. Black theo bản năng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía bác tài xế. Có điều rất nhanh cậu biết rõ nguyên nhân. Qua cửa kính phía trước xe, rất dễ dàng nhìn thấy phía xa trước mặt một chiếc xe kháchlớn đỗ lại bên đường. Nói tới vì lớp đông học sinh nên lần du lịch này đoàn người được xếp trên hai chiếc xe khách lớn. Black thì nhận nhiệm vụ trông coi học sinh trên xe sau trong khi cô Rosa sẽ đảm nhiệm việc trông coi xe trước.
Ừm, vì đông học sinh cũng như lo lắng lần đầu mang học sinh ra ngoài du lịch, Black có hỏi thăm ý kiến của hiệu trưởng trước khi đi. Kết quả, cô Rosa được cử đi cùng đoàn tham gia chuyến đi này. Đoán chừng hiếm thấy gặp được cảnh tượng hoành tráng như vậy nên xe trước quyết định nghỉ lại cho đám học sinh ra ngoài tham quan. Thời gian dù sao vẫn còn rất đầy đủ thôi.
…
- Tốt lắm. Mọi người hiện tại có thể xuống xe quan sát! Nhớ là đừng đi quá xa, xe có thể chạy bất cứ lúc nào.
- Yeeee. Thầy Black muôn năm!
- Nhanh ra xem nào!
- [email protected]$^&*$^**(@&*(
Black cười cười nhìn đám học sinh lục tục ra khỏi xe. Đợi khi tất cả đã ra hết, cậu mới cùng Mei chậm rãi ra bên ngoài. Ừm, vì là lớp trưởng nên cô gái được phân ngồi cùng ghế với cậu.
Ra bên ngoài xe…
Black ngẩng đầu nhìn trời. Vô số Pidgey, Pidgeotto, Spearow, có không ít Butterfree… v v, thậm chí có cả Farfetch’d xuất hiện trong đó. Này cũng là lần đầu tiên Black nhìn thấy loại pokemon luôn mang theo cây hành bên người này. Loài Farfetch’d dùng cây hành mang theo làm khẩu phần lương thực khẩn cấp khi cần thiết. Nó cũng dùng cây hành làm vũ khí của mình giống như một thanh kiếm kim loại. Và cây hành nó mang theo còn rât nhiều diệu dụng khác. Điều này làm cho Farfetch’d không thể sống nếu thiếu cây hành bên người. Nó sẽ đi tìm ngay một cây hành khác nếu cây hành trên người bị mất.
Một loài pokemon khá thú vị.
Nghe nói hiện tại người ta đang có dự án lai tạo để tránh việc chúng bị tuyệt chủng. Và hơn hết…
Món hành xào từ những cây hành chúng chọn cực kì ngon và bổ dưỡng. Chúng là chuyên gia trong việc phân biệt chất lượng những loại cây hành chúng hay dùng.
…
Cả hai đoàn xe tụ tập trung lại một chỗ quan sát bầu trời.
- Chúng đây là đang di chuyển đi đâu vậy?
Thấy đám học sinh vừa quan sát vừa bàn tán xôn xao, nghe được ai đó đặt câu hỏi, Black vừa quan sát cảnh tượng hiếm có vừa chậm rãi giải thích cho cả đám người.
- Đây là đám pokemon tụ tập cùng nhau di cư về quần đảo phía đông nam Kanto để tránh cái rét mùa đông trên đất liền.
- Chuyện pokemon di cư này cũng không hiếm gặp. Có điều lần này chúng ta may mắn chứng kiến cảnh tượng rất nhiều đàn pokemon cùng nhau di cư nên mới đồ sộ như vậy.
- Ừm, để thầy lấy máy ảnh quay chụp lại!
Nói rồi Black mày mò lôi ra chiếc máy ảnh của mình. Từ cái lần gặp Mew rồi tiếp đó quay video kiếm tiền, hiện tại lúc nào cậu cũng khôgn quên mang máy ảnh theo bên người.
- Thầy chụp cho bọn em vài kiểu nữa!
- Đúng rồi! Lúc này không chụp thì thật phung phí!
- Em nữa. Em nữa. Chụp cho em với.
- Tốt lắm, tất cả đều sẽ được chụp!
Black nhanh chóng phát biểu ý kiến tránh việc cả đám thiếu nữ làm rộn lên. Tuy rằng số lượng pokemon di cư lúc này khôgn ít có điều sợ rằng mọi người cũng chỉ có thể quan sát trong thời gian ngắn mà thôi. Vì vậy Black hầu như dùng tốc độ nhanh nhất, giọng chắc nịch không cho từ chối sắp xếp mọi người, để tranh thủ thời gian chụp ảnh.
…
Một lát sau…
Đàn chim di trú đã bay đi xa dần. Đứng trên cầu nhìn chúng dần biếnt hành những chấm đen nhỏ phía chân trời, Black thở dài một hơi. Cũng may vẫn kịp chụp được không ít. Tiếp đó anh chàng quay người lên tiếng thúc giục mọi người trở về xe để tiếp tục hành trình. Tính đi tính lại từ lúc dừng xe đến giờ chắc đã qua khoảng hơn hai mươi phút rồi. Những lúc bận rộn như này thời gian luôn trôi qua thật nhanh.
Mọi người đều trở về ghế ngồi, xe bắt đầu khởi động, từ từ lăn bánh tiến về mục tiêu. Có điều đám học sinh có vẻ như còn rất hào hứng về những gì vừa bắt gặp. Cũgn đúng thôi, sợ là đối với khôgn ít người trong bọn họ cả đời sợ rằng chỉ gặp đưojc một lần cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Nghĩ nghĩ, mọi người hào hứng cao như vậy, Black quyết định tổ chức chút trờ chơi trên xe. Ừm, chơi trò gà trống gà mái cũng không tồi.
Kết quả sau khi nghe xong Black miêu tả luật chơi, vì trên xe ngoài bác tài xế chỉ có mình cậu là con trai khiến Black rất bi kịch bị phân một mình một đội. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu định chia thành hai bên theo hai dãy ghế thất bại hoàn toàn. Cũng may chỉ là thay từ vào mà thôi. Một loạt Gà trống tỏ tình Gà mái, Gà trống tái tai gà mái… v v được Black lien hồi bung ra. Đối diện cũng không vừa. Trên xe bắt đầu tràn ngập tiếng cười đùa không dứt.
Đoàn người cứu như vậy tiến gần về mục tiêu.
Thành phố Fucksia!
…
Kết thúc chương 115.
Gió đổi chiều và cậu cũng thay đổi nhiều...
Cậu à...
Rồi sẽ có 1 ngày kí ức bay theo gió...
Trôi vào mây...
Hòa vào nắng...
Tan vào mưa...
Và...
Tớ sẽ trở lại là tớ của ngày xưa...
Như cái ngày cậu chưa từng đến...”
- Khoan đã Misty! Cậu đi đâu thế. Đừng đi!
Trong một không gian bốn bề trắng xóa, Black vừa chạy vừa hô hoán, mong sao đối phương trở lại.
- Tại sao lại như vậy cơ chứ! Mọi chuyện lẽ ra không nên như thế. Sao cố ấy lại đến lúc mình và Erika hôn nhau.
Black gục xuống, quỳ trên mặt đất. Hơi thở hồng hộc vì chạy quá sức. Mệt mỏi từ thể xác lẫn tâm hồn.
“Yêu đủ nhiều.
Hứa hẹn đủ nhiều…
Nhưng…
Liệu có vì nhau mà làm tất cả?
Hay…
Lại buông tay nhau khi có người thứ
.. 3!?
Yêu nhau cuồng say
Yêu nhau tha thiết…
Nhưng rồi… cũng có ngày…
… Bước qua nhau…
……………….. như chẳng hề quen biết!?”
- Không phải như vậy!
Black nỗ lực phản bác.
“Xin lỗi vì thời gian qua đã lần tưởng cậu là của tôi. Xin lỗi vì đã làm cậu buồn phiền.
Từ bây giờ, cậu là cậu, tôi là tôi…
Chuyện của chúng ta giờ đã kết thúc.
Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa!
Thời gian trôi đi.
Tôi sẽ học cách đi một mình…
Tôi sẽ cố quên đi bao nhiêu lời yêu thương… của cậu…
Xóa đi tiếng cười của cậu…
Xóa đi giọng nói ngày nào…
Xóa, xóa hết cậu nhé…
Tại sao điện thoại có thể tháo sim tháo pin…
Còn con người không thể tháo tim tháo não…
Nếu làm được như vậy thì nước mắt tôi đã không tuôn rơi khi…
Em yêu anh… ”
- Erika!
Black khuôn mặt ngỡ ngàng nhìn cô gái hai mắt đẫm lệ quay lưng chạy đi.
“ Nếu là của nhau sẽ có lúc quay về.
Buông tay nhau nơi cuối con
đường …!!
- Tớ rẽ phải!!
- Cậu rẽ trái!!
Cậu bước đi con tớ quay lưng!!
Trên con đường cậu đã chọn!!
Lỡ như cậu vấp ngã!!
… Thì cậu à…!!
Hãy quay về nơi cuối con đường
đó nhé…!!
… Bởi vì!!
… Tớ chỉ quay lưng chứ…!!
… chưa bao giờ bước đi…!! ”
- Blue!
Black bật thốt lên, hình bóng Blue nhạt dần, lặng yên biến mất như khi nó xuất hiện.
“Con người ai cũng dễ thay đổi như gió sao? Nhưng gió thay đổi chiều cũng tuỳ mùa mà nhỉ? Con người cũng thay đổi theo mùa...
Gió vô tội mà, gió đâu phong lưu, đâu lạnh nhạt và mang lại nỗi buồn cho con người? Gió chỉ lướt qua nhẹ nhàng thôi, như dỗ dành vậy, gió tốt với con người nhiều.
Kí ức gửi nơi gió, mây giữ giùm, nắng sẽ làm nhạt đi, mưa sẽ phai nhòa tất cả. Nhưng có ai thấy tội gió, mây, nắng, mưa không? Đột nhiên phải giữ một thứ không phải của mình, gánh giúp cho con người những nỗi buồn vô hạn đó.
Con người sẽ lại thuần khiết như họ chưa từng có nỗi buồn nhưng gió, mây, mưa, nắng biết gửi ai để xoá đi nỗi buồn kia chứ.”
“Thích một Tình Yêu…
Nhẹ nhàng mà chân thành.
Mong được một vòng tay ấm
mỗi khi lạnh lẽo.
Một người đủ kiên nhẫn để thấu hiểu
và lắng nghe.
Một người làm trò ngớ ngẩn nhất
để mình vui.
Vậy là tất cả rồi.
Gió à…
Nhờ gió mang lời yêu thương…
Gửi tới người tôi yêu...
Đừng làm lạnh người tôi yêu… gió nhé.
Lặng lẽ thôi…!
Thoáng qua…
mang mát mẻ đến cho người ấy…!
Gửi đến người đó…
Tình yêu của tôi… gió nhé…!
Âm thầm thôi…!
Mong người ấy luôn hạnh phúc…!”
Black mở choàng mắt. Khuôn mặt lo lắng của Mei hiện ra trong đôi mắt. Cô gái đang dùng khăn tay xoa những giọt mồ hôi trên trán cậu.
Tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi!
…
- Thầy ngủ bao lâu rồi?
- … chắc tầm hơn hai tiếng đồng hồ gì đó thôi ạ. Xe hiện tại mới lên cầu Cycling Road không lâu.
- Như vậy à!
Black thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này đã là hai tuần sau khi lễ hội ở Celadon được tổ chức. Không cản được sự nhiệt tình từ đám học sinh trong lớp. Cuối cùng nhà trường đồng ý để cho Black mang theo đám học sinh đi du lịch dã ngoại. Điểm đến lần này là thành phố Fuchsia. Chính xác hơn là khu bảo tồn sinh thái thiên nhiên Safari Zone ở thành phố Fuchsia. Đoàn người sẽ tiến hành một lần du lịch hai ngày một đêm. Ngoài thời gian du lịch trong Safari, thời gian còn lại sẽ là thời gian tự do dành cho các học sinh tham quan thành phố. Tất nhiên nói là tự do thôi chứ nơi đám học sinh có thể đi chơi cũng sẽ có hạn độ. Dù sao nhà trường cũng phải chịu trách nhiệm an toàn trong cả chuyến đi mà.
…
- Nhìn kìa! Thật là nhiều pokemon đang bay trên trời.
Một iếng la lớn đánh vỡ không gian yên tĩnh. Mọi người phản ứng tự nhiên nhìn lên bầu trời qua khung của sổ. Chỉ thấy lúc này bầy trời đang cso vô só loài pokemon đang bay. Chúng tụ tập với nhau thành từng đàn từng đàn xếp thành hình cánh én di chuyển.
- Kít!!!!!!!!!!!
Xe đột ngột dừng lại. Black theo bản năng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía bác tài xế. Có điều rất nhanh cậu biết rõ nguyên nhân. Qua cửa kính phía trước xe, rất dễ dàng nhìn thấy phía xa trước mặt một chiếc xe kháchlớn đỗ lại bên đường. Nói tới vì lớp đông học sinh nên lần du lịch này đoàn người được xếp trên hai chiếc xe khách lớn. Black thì nhận nhiệm vụ trông coi học sinh trên xe sau trong khi cô Rosa sẽ đảm nhiệm việc trông coi xe trước.
Ừm, vì đông học sinh cũng như lo lắng lần đầu mang học sinh ra ngoài du lịch, Black có hỏi thăm ý kiến của hiệu trưởng trước khi đi. Kết quả, cô Rosa được cử đi cùng đoàn tham gia chuyến đi này. Đoán chừng hiếm thấy gặp được cảnh tượng hoành tráng như vậy nên xe trước quyết định nghỉ lại cho đám học sinh ra ngoài tham quan. Thời gian dù sao vẫn còn rất đầy đủ thôi.
…
- Tốt lắm. Mọi người hiện tại có thể xuống xe quan sát! Nhớ là đừng đi quá xa, xe có thể chạy bất cứ lúc nào.
- Yeeee. Thầy Black muôn năm!
- Nhanh ra xem nào!
- [email protected]$^&*$^**(@&*(
Black cười cười nhìn đám học sinh lục tục ra khỏi xe. Đợi khi tất cả đã ra hết, cậu mới cùng Mei chậm rãi ra bên ngoài. Ừm, vì là lớp trưởng nên cô gái được phân ngồi cùng ghế với cậu.
Ra bên ngoài xe…
Black ngẩng đầu nhìn trời. Vô số Pidgey, Pidgeotto, Spearow, có không ít Butterfree… v v, thậm chí có cả Farfetch’d xuất hiện trong đó. Này cũng là lần đầu tiên Black nhìn thấy loại pokemon luôn mang theo cây hành bên người này. Loài Farfetch’d dùng cây hành mang theo làm khẩu phần lương thực khẩn cấp khi cần thiết. Nó cũng dùng cây hành làm vũ khí của mình giống như một thanh kiếm kim loại. Và cây hành nó mang theo còn rât nhiều diệu dụng khác. Điều này làm cho Farfetch’d không thể sống nếu thiếu cây hành bên người. Nó sẽ đi tìm ngay một cây hành khác nếu cây hành trên người bị mất.
Một loài pokemon khá thú vị.
Nghe nói hiện tại người ta đang có dự án lai tạo để tránh việc chúng bị tuyệt chủng. Và hơn hết…
Món hành xào từ những cây hành chúng chọn cực kì ngon và bổ dưỡng. Chúng là chuyên gia trong việc phân biệt chất lượng những loại cây hành chúng hay dùng.
…
Cả hai đoàn xe tụ tập trung lại một chỗ quan sát bầu trời.
- Chúng đây là đang di chuyển đi đâu vậy?
Thấy đám học sinh vừa quan sát vừa bàn tán xôn xao, nghe được ai đó đặt câu hỏi, Black vừa quan sát cảnh tượng hiếm có vừa chậm rãi giải thích cho cả đám người.
- Đây là đám pokemon tụ tập cùng nhau di cư về quần đảo phía đông nam Kanto để tránh cái rét mùa đông trên đất liền.
- Chuyện pokemon di cư này cũng không hiếm gặp. Có điều lần này chúng ta may mắn chứng kiến cảnh tượng rất nhiều đàn pokemon cùng nhau di cư nên mới đồ sộ như vậy.
- Ừm, để thầy lấy máy ảnh quay chụp lại!
Nói rồi Black mày mò lôi ra chiếc máy ảnh của mình. Từ cái lần gặp Mew rồi tiếp đó quay video kiếm tiền, hiện tại lúc nào cậu cũng khôgn quên mang máy ảnh theo bên người.
- Thầy chụp cho bọn em vài kiểu nữa!
- Đúng rồi! Lúc này không chụp thì thật phung phí!
- Em nữa. Em nữa. Chụp cho em với.
- Tốt lắm, tất cả đều sẽ được chụp!
Black nhanh chóng phát biểu ý kiến tránh việc cả đám thiếu nữ làm rộn lên. Tuy rằng số lượng pokemon di cư lúc này khôgn ít có điều sợ rằng mọi người cũng chỉ có thể quan sát trong thời gian ngắn mà thôi. Vì vậy Black hầu như dùng tốc độ nhanh nhất, giọng chắc nịch không cho từ chối sắp xếp mọi người, để tranh thủ thời gian chụp ảnh.
…
Một lát sau…
Đàn chim di trú đã bay đi xa dần. Đứng trên cầu nhìn chúng dần biếnt hành những chấm đen nhỏ phía chân trời, Black thở dài một hơi. Cũng may vẫn kịp chụp được không ít. Tiếp đó anh chàng quay người lên tiếng thúc giục mọi người trở về xe để tiếp tục hành trình. Tính đi tính lại từ lúc dừng xe đến giờ chắc đã qua khoảng hơn hai mươi phút rồi. Những lúc bận rộn như này thời gian luôn trôi qua thật nhanh.
Mọi người đều trở về ghế ngồi, xe bắt đầu khởi động, từ từ lăn bánh tiến về mục tiêu. Có điều đám học sinh có vẻ như còn rất hào hứng về những gì vừa bắt gặp. Cũgn đúng thôi, sợ là đối với khôgn ít người trong bọn họ cả đời sợ rằng chỉ gặp đưojc một lần cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Nghĩ nghĩ, mọi người hào hứng cao như vậy, Black quyết định tổ chức chút trờ chơi trên xe. Ừm, chơi trò gà trống gà mái cũng không tồi.
Kết quả sau khi nghe xong Black miêu tả luật chơi, vì trên xe ngoài bác tài xế chỉ có mình cậu là con trai khiến Black rất bi kịch bị phân một mình một đội. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu định chia thành hai bên theo hai dãy ghế thất bại hoàn toàn. Cũng may chỉ là thay từ vào mà thôi. Một loạt Gà trống tỏ tình Gà mái, Gà trống tái tai gà mái… v v được Black lien hồi bung ra. Đối diện cũng không vừa. Trên xe bắt đầu tràn ngập tiếng cười đùa không dứt.
Đoàn người cứu như vậy tiến gần về mục tiêu.
Thành phố Fucksia!
…
Kết thúc chương 115.
/227
|