Pokemon Du Ký
Chương 141 - Trên Trời Dưới Đất Vô Địch Thủ Xinh Đẹp Khả Ái Tiểu Vạn Sự Thông Tiểu Thư!
/227
|
Thời gian ba ngày trôi qua, lần này Black đi với tốc độ rất nhanh. Chẳng mấy chốc Fuchsia đã hiện ra trước mắt.
Được rồi. Trước tiên trở về nhà Leona lấy đồ cái đã.
Một thời gian sau, lúc này đã là gần buổi trưa, Black giờ đã có mặt trước cửa hiệu dược liệu lần trước. Thường thì vào tầm này cô bé Leona hay có mặt ở đây cùng ông thầy Gomez. Tiện đường, Black quen chốn quen nẻo trở về đây.
Cửa hiệu lúc này chỉ mở hờ một bên cửa. Quả nhiên là vẫn vắng teo như hôm nào. Black có chút quen thuộc bước chân vào trong quán. Vừa vào đến bên trong, một âm thành nghe quen quen tai vang lên khiến cậu chú ý.
Ồ!!!... Gì đây???
Một chàng thanh niên trẻ đang sử dụng chiếc máy cắt dược liệu thô sơ trên quầy bàn. Đối phương còn làm khá chăm chỉ nữa chứ.
Này… chuyện gì đang diễn ra??? Chẳng lẽ quán còn thuê thêm người làm công à.
Đang lúc Black có chút nghi ngờ mình nhìn lầm, anh chàng thanh niên đối diện đã ngẩng đầu lên, tươi cười hướng về phía cậu chào hỏi.
- Xin chào! Tôi có thể giúp gì cho cậu không?
- À vâng! Không có gì đâu.
- Em đang tìm Leona hoặc cụ Gomez cũng được.
Black lễ phép đáp lại, cũng không có đặt câu hỏi đại loại kiểu như tại sao đối phương ở đây hay đang làm gì nơi này… v v. Dù sao người ta cũng đủ tuổi để đảm đương hậu quả từ những hành động họ làm thôi.
- Là như vậy sao không?
- Leona chưa tới, có điều ông Gomez đang ở bên trong. Cậu thử vào tìm xem!
Chàng thanh niên một bên thay dược liệu mới, một bên trả lời Black.
- Được rồi… Như vậy nhé!
Nhận được đáp án mình cần, Black hơi ra dấu liền tiến vào bên trong. Trong lòng chợt có chút cảm ứng lại. Hình ảnh vừa rồi sao cậu thấy quen quen. Hình như chuyện như này đã từng bắt gặp được ở nơi nào. Cảm giác bỗng nhiên có chút là lạ không khỏe.
Mà thôi. Mặc kệ nó. Tìm gặp ông cụ trước đã.
Nói tới nơi này hoàn cảnh cậu cũng tính có chút quen thuộc.Vượt qua mặt tiền cửa hàng phía trước là hành lang lối đi và một chiếc sân rộng trồng khá nhiều hoa cỏ cây cối. Cảnh vật nơi đây dễ là cho người ta có cảm giác trở về hòa quyện với thiên nhiên. Nói chung hoàn cảnh rất tuyệt để về hưu dưỡng lão. Black thầm nghĩ như vậy khi lần nữa xuất hiện tại đây. Nhất là khi cậu vừa trải qua một chuyến lênh đênh trên biển lâu ngày, đã trải qua không ít chuyện thần kì lẫn việc thông thường. Những chuyện hoặc vui vẻ hoặc buồn phiền…
Đi một ngày đang học một sàng khôn. So với lần trước tới, cậu cảm thấy mình giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Ông cụ Gomez đang nằm đu người trên chiếc võng mắc trong vườn như thường lệ.
Một hình ảnh rất đỗi quen thuộc~
Nhớ lần trước Black nghe ông cụ truyền dạy kinh nghiệm cũng là ở nơi đây. Người dạy nằm vất vơ nói, người học ngồi bệt đất chăm chú nghe. Cảm giác cũng thấy có chút kì diệu.
…
- Sư phụ!... Con đã về!
Black tiến đến gần bên chiếc võng, giọng nói bình thản không nhanh không chậm.
- Về rồi đấy à?
- Có mang cơm trưa đến không?
- Ách!!! Cái này…
- Sư phụ đợi chút. Đoán chừng Leona cũng sắp đến rồi.
Nhìn ông cụ vừa mở mắt liền tỉnh bơ hỏi ngược lại. Dù cho hai thầy trò tình cảm vốn không có thân thiết là bao nhiêu. Khả năng…
… chẳng lẽ không thể nhiệt tình hơn một chút được sao không!
Black trong lòng bỗng nhiên có chút nho nhỏ u oán. Hiển nhiên chàng ta cũng không tự suy xét xem giọng nói của mình ngược lại cũng chẳng có tí tình cảm nào. Đúng là thầy nào trò nấy.
Gặp ông cụ lại nhắm mắt quay ra ngủ, Black cũng không tiện quấy rầy.
Được rồi. Vốn mục đích chủ yếu là tìm Leona lấy đồ mà thôi. Tới đây chào hỏi sư phụ là đã đủ làm theo lễ phép. Hiện tại chào hỏi đã xong, cậu đã có thể rời đi. Nghĩ vậy, Black nhỏ giọng chào rồi nhẹ bước chân rời khỏi. Cuộc gặp mặt giữa thầy và trò vừa diễn ra liền nhanh chóng kết thúc.
Cả hai người đều hài lòng vì việc giao lưu đã xong. Kẻ thì có thể an tâm ngủ tiếp. Người thì thảnh thơi tự có thứ yên vui.
Thật là một đôi thầy trò kì quái!
…
Bên ngoài gian cửa hiệu, Black kiếm lấy một chiếc ghế tựa rồi ngả lưng ra ngồi. Mắt nhắm hờ, cậu chàng an tâm tự đắc ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Bên tai là tiếng dược liệu được cắt đều đều. Nhịp điệu nhịp nhàng thảng đãng, khung cảnh yên tĩnh mát mẻ. Cảm giác buồn ngủ thật nhanh kéo tới.
Sau đó, Black đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Cách đó không xa, chàng thanh niên vẫn miệt mài làm việc không ngại gian truân.
Được rồi. Thật ra anh chàng cũng ghen tỵ, khó chịu với Black lắm. Một người hì hục làm trong khi kẻ khác nằm lăn ra ngủ. Cái cảm giác ấy thật sự là…
Thật không hay ho chút nào!!!
Tiếc là có một số thứ sẽ không thay đổi theo ý nghĩ của con người mà thôi.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.
…
Giữa trưa,…
Đang ngủ say xưa ngon lành, Black cảm giác mặt có chút ngứa ngứa khó chịu. Xoa xoa mặt vẫn không hết, cậu chàng mắt nhập nhèm hé ra nhìn.
Ánh vào trong mắt là một khuôn mặt trẻ trung khả ái.
Mèm! Thôi đi cha!
Chỉ là một bé con mà thôi~
Bị đối phương quấy rầy, Black rốt cuộc tỉnh hẳn.
- Em đến lúc nào thế?
Ngược lại cũng không dây dưa việc cô nhóc trêu chọc mình khi ngủ.
- Em đến lâu rồi. Phải loay hoay mãi anh mới tỉnh đó. Ông cũng đã ăn xong. Kẻ nào đó đoán chừng dậy muộn đã không có cơm trưa mà ăn đâu.
Leona chu mỏ, nhăn nhăn mi mắt nói chuyện giật gân.
- Rồi rồi… thế có để phần cơm trưa cho anh không?
- Yên tâm. Ngoan ngoãn nghe lời chiều anh đi mua quà cho.
Cả hai cũng quen thuộc được một thời gian nên tính ra cũng có chút tình cảm, Black cũng không sợ mình không có cơm trưa.
- Hừm! Ai mà thèm quà của anh chứ.
- Bữa trưa của anh đây này. Em phải mất công về nhà lấy thêm đấy!
Miệng nói không nhưng cô nhóc lời nói lộ ra không ít ý vị. Quả nhiên quà cáp thường xuyên vẫn là rất hấp dẫn với mấy cô cậu nhóc tuổi này thôi.
- Yên tâm! Buổi chiều muốn ăn gì anh mua cho cái đó.
Black lập tức vỗ ngực đảm bảo. Cũng không tốn mấy tiền, ngược lại mua tặng thường xuyên đổi lại là được cô bé hồi báo đủ thứ từ tin tức tới bữa trưa… v v. Cũng không thiệt thòi!
Cô nhóc có cái biệt hiệu gì ấy nhỉ?
À phải rồi. Là trên trời dưới đất vô địch thủ xinh đẹp khả ái tiểu vạn sự thông tiểu thư.
Cũng đủ dài và hoành tráng nha.
Black vừa ăn cơm trưa vừa vui vẻ nghĩ.
Cảnh tượng bỗng trở nên thật hài hòa và ấm áp.
Ít nhất trong mắt anh chàng đang sắt thuốc bên cạnh là như vậy.
Ai ai lo lắng hộ bữa trưa của anh ta cái~
Mẹ! Người với người so sánh tức chết người!
…
Chiều…
Cơm nước nghi ngơi chán chê, cuối cùng Black như hẹn dắt cô nhóc Leona đi thực hiện lời hứa. Một suất siêu cấp bảy màu kem hoa quả đúng thứ cô nàng thích. Được như ý nguyện, cô nhóc tung tăng nhảy nhót suốt. Trên đường đi, hai người cũng trò chuyện không ít tin tức thú vị lúc Black không ở đây.
Có chút nhàn nhã và bình lặng.
Cảm giác cũng không tồi.
…
Trong quán kem, Black trước mặt lúc này cũng là một suất kem hoa quả to. Tất nhiên là so với đối diện của Leona thì chỉ có gọi sư phụ. Black chậm rãi thưởng thức thứ quà xa hoa mình chưa được ăn bao giờ này. À, bật mí thêm là kem hoa quả trong tiệm là thủ công đặc chế. Tất nhiên là nếu coi như đám pokemon tham gia tạo băng kem cũng là đang làm thủ công.
Vừa ăn hai người vừa câu được câu không nói chuyện.
- Phải rồi. Anh chàng thanh niên sắt thuốc trong cửa hiệu buổi trưa là chuyện gì xảy ra?
Hết chuyện để nói, Black quay ra bát quái thông tin người khác.
Đối diện, nghe Black đặt câu hỏi, cô nhóc ánh mắt mang chút hương vị kì lạ nhìn nhìn cậu chàng. Có cảm giá như…
Có gì đó rất thú vị đang diễn ra.
- Này!!! Anh đang hỏi em đó. Em nhìn anh như vậy làm gì?
Black bất mãn bày tỏ lần nữa sự tồn tại của mình.
- Thật không thú vị hết sức!
Cô nàng rất ra vẻ người lớn, thở dài thườn thượt than thở.
- Em chỉ là so sánh xem hai người có gì giống nhau không thôi mà.
Leona tiếp tục vùi vào ăn, đồng thời không quên giải thích
- Sao lại so sánh bọn anh với nhau?
Black cũng tương tự vừa ăn vừa vô vị hỏi lại. Chẹp. Coi như riết thời gian đi.
Lần này Leona ngược lại có chút chần chừ như khó xử lắm. Thấy thế Black ngược lại tò mò. Chẳng lẽ lại có chuyện gì ẩn ở phía sau.
- Nói mau nói mau. Em không nói, nếu sau này anh biết rõ sự thật cẩn thận anh không thương em nữa đâu!
- Hứ! Ai cần anh thương chứ!!!
Cô nhóc giật bắn người, mặt có chút xấu hổ cãi ngay lại. Tiếp đó vẻ mặt căm giận nói chuyện.
- Nói thì nói thôi. Có gì ghê gớm đâu. Hừ!!!
- Mà… mà nha… Vậy nói mau đi!!!
Black tranh thủ thêm nhiệt.
- Có điều anh phải hứa sau này vẫn phải mua quà thường xuyên cho em. Anh thề đi!!!
- Oke, anh thề!!!
- Gì gì chứ!!! Chẳng có chút thành ý gì cả!
- ^#%^&%^$&*@^*
- Rất thành ý rồi đó. Nói mau nói mau!!!
Kết quả không lay chuyển được ham muốn tìm hiểu của Black, Leona liền êm tai bắt đầu kể ra mọi chuyện.
Mọi việc là như thế này…
…
Cùng lúc đó tại tiệm dược liệu của ông cụ Gomez, anh chàng thanh niên vẫn cần mẫn làm việc không mệt mỏi.
- Hắt xì~
- Hắt… hắt … hắt xì hơi~
Xoa xoa mũi, chàng trai lòng có chút hơi buồn bực. Sao tự nhiên lại hắt xì dữ vậy nhỉ. Là cảm cúm rồi hay là có kẻ đang nói xấu sau lưng mình a.
Xoa xoa cổ tay đã mỏi nhừ, mắt nhìn chồng dược liệu còn cao ngất ngưởng bên cạnh.
Hừm! Vì nâng cao thực lực… Cậu sẽ không bỏ cuộc giữa chừng đâu.
Rachel ơi, cố gắng lên!!!
Kết thúc chương 141.
Được rồi. Trước tiên trở về nhà Leona lấy đồ cái đã.
Một thời gian sau, lúc này đã là gần buổi trưa, Black giờ đã có mặt trước cửa hiệu dược liệu lần trước. Thường thì vào tầm này cô bé Leona hay có mặt ở đây cùng ông thầy Gomez. Tiện đường, Black quen chốn quen nẻo trở về đây.
Cửa hiệu lúc này chỉ mở hờ một bên cửa. Quả nhiên là vẫn vắng teo như hôm nào. Black có chút quen thuộc bước chân vào trong quán. Vừa vào đến bên trong, một âm thành nghe quen quen tai vang lên khiến cậu chú ý.
Ồ!!!... Gì đây???
Một chàng thanh niên trẻ đang sử dụng chiếc máy cắt dược liệu thô sơ trên quầy bàn. Đối phương còn làm khá chăm chỉ nữa chứ.
Này… chuyện gì đang diễn ra??? Chẳng lẽ quán còn thuê thêm người làm công à.
Đang lúc Black có chút nghi ngờ mình nhìn lầm, anh chàng thanh niên đối diện đã ngẩng đầu lên, tươi cười hướng về phía cậu chào hỏi.
- Xin chào! Tôi có thể giúp gì cho cậu không?
- À vâng! Không có gì đâu.
- Em đang tìm Leona hoặc cụ Gomez cũng được.
Black lễ phép đáp lại, cũng không có đặt câu hỏi đại loại kiểu như tại sao đối phương ở đây hay đang làm gì nơi này… v v. Dù sao người ta cũng đủ tuổi để đảm đương hậu quả từ những hành động họ làm thôi.
- Là như vậy sao không?
- Leona chưa tới, có điều ông Gomez đang ở bên trong. Cậu thử vào tìm xem!
Chàng thanh niên một bên thay dược liệu mới, một bên trả lời Black.
- Được rồi… Như vậy nhé!
Nhận được đáp án mình cần, Black hơi ra dấu liền tiến vào bên trong. Trong lòng chợt có chút cảm ứng lại. Hình ảnh vừa rồi sao cậu thấy quen quen. Hình như chuyện như này đã từng bắt gặp được ở nơi nào. Cảm giác bỗng nhiên có chút là lạ không khỏe.
Mà thôi. Mặc kệ nó. Tìm gặp ông cụ trước đã.
Nói tới nơi này hoàn cảnh cậu cũng tính có chút quen thuộc.Vượt qua mặt tiền cửa hàng phía trước là hành lang lối đi và một chiếc sân rộng trồng khá nhiều hoa cỏ cây cối. Cảnh vật nơi đây dễ là cho người ta có cảm giác trở về hòa quyện với thiên nhiên. Nói chung hoàn cảnh rất tuyệt để về hưu dưỡng lão. Black thầm nghĩ như vậy khi lần nữa xuất hiện tại đây. Nhất là khi cậu vừa trải qua một chuyến lênh đênh trên biển lâu ngày, đã trải qua không ít chuyện thần kì lẫn việc thông thường. Những chuyện hoặc vui vẻ hoặc buồn phiền…
Đi một ngày đang học một sàng khôn. So với lần trước tới, cậu cảm thấy mình giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Ông cụ Gomez đang nằm đu người trên chiếc võng mắc trong vườn như thường lệ.
Một hình ảnh rất đỗi quen thuộc~
Nhớ lần trước Black nghe ông cụ truyền dạy kinh nghiệm cũng là ở nơi đây. Người dạy nằm vất vơ nói, người học ngồi bệt đất chăm chú nghe. Cảm giác cũng thấy có chút kì diệu.
…
- Sư phụ!... Con đã về!
Black tiến đến gần bên chiếc võng, giọng nói bình thản không nhanh không chậm.
- Về rồi đấy à?
- Có mang cơm trưa đến không?
- Ách!!! Cái này…
- Sư phụ đợi chút. Đoán chừng Leona cũng sắp đến rồi.
Nhìn ông cụ vừa mở mắt liền tỉnh bơ hỏi ngược lại. Dù cho hai thầy trò tình cảm vốn không có thân thiết là bao nhiêu. Khả năng…
… chẳng lẽ không thể nhiệt tình hơn một chút được sao không!
Black trong lòng bỗng nhiên có chút nho nhỏ u oán. Hiển nhiên chàng ta cũng không tự suy xét xem giọng nói của mình ngược lại cũng chẳng có tí tình cảm nào. Đúng là thầy nào trò nấy.
Gặp ông cụ lại nhắm mắt quay ra ngủ, Black cũng không tiện quấy rầy.
Được rồi. Vốn mục đích chủ yếu là tìm Leona lấy đồ mà thôi. Tới đây chào hỏi sư phụ là đã đủ làm theo lễ phép. Hiện tại chào hỏi đã xong, cậu đã có thể rời đi. Nghĩ vậy, Black nhỏ giọng chào rồi nhẹ bước chân rời khỏi. Cuộc gặp mặt giữa thầy và trò vừa diễn ra liền nhanh chóng kết thúc.
Cả hai người đều hài lòng vì việc giao lưu đã xong. Kẻ thì có thể an tâm ngủ tiếp. Người thì thảnh thơi tự có thứ yên vui.
Thật là một đôi thầy trò kì quái!
…
Bên ngoài gian cửa hiệu, Black kiếm lấy một chiếc ghế tựa rồi ngả lưng ra ngồi. Mắt nhắm hờ, cậu chàng an tâm tự đắc ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Bên tai là tiếng dược liệu được cắt đều đều. Nhịp điệu nhịp nhàng thảng đãng, khung cảnh yên tĩnh mát mẻ. Cảm giác buồn ngủ thật nhanh kéo tới.
Sau đó, Black đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Cách đó không xa, chàng thanh niên vẫn miệt mài làm việc không ngại gian truân.
Được rồi. Thật ra anh chàng cũng ghen tỵ, khó chịu với Black lắm. Một người hì hục làm trong khi kẻ khác nằm lăn ra ngủ. Cái cảm giác ấy thật sự là…
Thật không hay ho chút nào!!!
Tiếc là có một số thứ sẽ không thay đổi theo ý nghĩ của con người mà thôi.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.
…
Giữa trưa,…
Đang ngủ say xưa ngon lành, Black cảm giác mặt có chút ngứa ngứa khó chịu. Xoa xoa mặt vẫn không hết, cậu chàng mắt nhập nhèm hé ra nhìn.
Ánh vào trong mắt là một khuôn mặt trẻ trung khả ái.
Mèm! Thôi đi cha!
Chỉ là một bé con mà thôi~
Bị đối phương quấy rầy, Black rốt cuộc tỉnh hẳn.
- Em đến lúc nào thế?
Ngược lại cũng không dây dưa việc cô nhóc trêu chọc mình khi ngủ.
- Em đến lâu rồi. Phải loay hoay mãi anh mới tỉnh đó. Ông cũng đã ăn xong. Kẻ nào đó đoán chừng dậy muộn đã không có cơm trưa mà ăn đâu.
Leona chu mỏ, nhăn nhăn mi mắt nói chuyện giật gân.
- Rồi rồi… thế có để phần cơm trưa cho anh không?
- Yên tâm. Ngoan ngoãn nghe lời chiều anh đi mua quà cho.
Cả hai cũng quen thuộc được một thời gian nên tính ra cũng có chút tình cảm, Black cũng không sợ mình không có cơm trưa.
- Hừm! Ai mà thèm quà của anh chứ.
- Bữa trưa của anh đây này. Em phải mất công về nhà lấy thêm đấy!
Miệng nói không nhưng cô nhóc lời nói lộ ra không ít ý vị. Quả nhiên quà cáp thường xuyên vẫn là rất hấp dẫn với mấy cô cậu nhóc tuổi này thôi.
- Yên tâm! Buổi chiều muốn ăn gì anh mua cho cái đó.
Black lập tức vỗ ngực đảm bảo. Cũng không tốn mấy tiền, ngược lại mua tặng thường xuyên đổi lại là được cô bé hồi báo đủ thứ từ tin tức tới bữa trưa… v v. Cũng không thiệt thòi!
Cô nhóc có cái biệt hiệu gì ấy nhỉ?
À phải rồi. Là trên trời dưới đất vô địch thủ xinh đẹp khả ái tiểu vạn sự thông tiểu thư.
Cũng đủ dài và hoành tráng nha.
Black vừa ăn cơm trưa vừa vui vẻ nghĩ.
Cảnh tượng bỗng trở nên thật hài hòa và ấm áp.
Ít nhất trong mắt anh chàng đang sắt thuốc bên cạnh là như vậy.
Ai ai lo lắng hộ bữa trưa của anh ta cái~
Mẹ! Người với người so sánh tức chết người!
…
Chiều…
Cơm nước nghi ngơi chán chê, cuối cùng Black như hẹn dắt cô nhóc Leona đi thực hiện lời hứa. Một suất siêu cấp bảy màu kem hoa quả đúng thứ cô nàng thích. Được như ý nguyện, cô nhóc tung tăng nhảy nhót suốt. Trên đường đi, hai người cũng trò chuyện không ít tin tức thú vị lúc Black không ở đây.
Có chút nhàn nhã và bình lặng.
Cảm giác cũng không tồi.
…
Trong quán kem, Black trước mặt lúc này cũng là một suất kem hoa quả to. Tất nhiên là so với đối diện của Leona thì chỉ có gọi sư phụ. Black chậm rãi thưởng thức thứ quà xa hoa mình chưa được ăn bao giờ này. À, bật mí thêm là kem hoa quả trong tiệm là thủ công đặc chế. Tất nhiên là nếu coi như đám pokemon tham gia tạo băng kem cũng là đang làm thủ công.
Vừa ăn hai người vừa câu được câu không nói chuyện.
- Phải rồi. Anh chàng thanh niên sắt thuốc trong cửa hiệu buổi trưa là chuyện gì xảy ra?
Hết chuyện để nói, Black quay ra bát quái thông tin người khác.
Đối diện, nghe Black đặt câu hỏi, cô nhóc ánh mắt mang chút hương vị kì lạ nhìn nhìn cậu chàng. Có cảm giá như…
Có gì đó rất thú vị đang diễn ra.
- Này!!! Anh đang hỏi em đó. Em nhìn anh như vậy làm gì?
Black bất mãn bày tỏ lần nữa sự tồn tại của mình.
- Thật không thú vị hết sức!
Cô nàng rất ra vẻ người lớn, thở dài thườn thượt than thở.
- Em chỉ là so sánh xem hai người có gì giống nhau không thôi mà.
Leona tiếp tục vùi vào ăn, đồng thời không quên giải thích
- Sao lại so sánh bọn anh với nhau?
Black cũng tương tự vừa ăn vừa vô vị hỏi lại. Chẹp. Coi như riết thời gian đi.
Lần này Leona ngược lại có chút chần chừ như khó xử lắm. Thấy thế Black ngược lại tò mò. Chẳng lẽ lại có chuyện gì ẩn ở phía sau.
- Nói mau nói mau. Em không nói, nếu sau này anh biết rõ sự thật cẩn thận anh không thương em nữa đâu!
- Hứ! Ai cần anh thương chứ!!!
Cô nhóc giật bắn người, mặt có chút xấu hổ cãi ngay lại. Tiếp đó vẻ mặt căm giận nói chuyện.
- Nói thì nói thôi. Có gì ghê gớm đâu. Hừ!!!
- Mà… mà nha… Vậy nói mau đi!!!
Black tranh thủ thêm nhiệt.
- Có điều anh phải hứa sau này vẫn phải mua quà thường xuyên cho em. Anh thề đi!!!
- Oke, anh thề!!!
- Gì gì chứ!!! Chẳng có chút thành ý gì cả!
- ^#%^&%^$&*@^*
- Rất thành ý rồi đó. Nói mau nói mau!!!
Kết quả không lay chuyển được ham muốn tìm hiểu của Black, Leona liền êm tai bắt đầu kể ra mọi chuyện.
Mọi việc là như thế này…
…
Cùng lúc đó tại tiệm dược liệu của ông cụ Gomez, anh chàng thanh niên vẫn cần mẫn làm việc không mệt mỏi.
- Hắt xì~
- Hắt… hắt … hắt xì hơi~
Xoa xoa mũi, chàng trai lòng có chút hơi buồn bực. Sao tự nhiên lại hắt xì dữ vậy nhỉ. Là cảm cúm rồi hay là có kẻ đang nói xấu sau lưng mình a.
Xoa xoa cổ tay đã mỏi nhừ, mắt nhìn chồng dược liệu còn cao ngất ngưởng bên cạnh.
Hừm! Vì nâng cao thực lực… Cậu sẽ không bỏ cuộc giữa chừng đâu.
Rachel ơi, cố gắng lên!!!
Kết thúc chương 141.
/227
|