Suy đi tính lại cuối cùng cả hai quyết định lợi dụng việc ham hố danh hiệu Vương tử ở vũ hội trường để tạo cơ hội cho Eric tiếp xúc với pokemon, việc mà trước đây nó ghét cay ghét đắng và không bao giờ chịu làm.
Hiệu quả lúc đầu cũng không tồi, Eric cuối cùng cũng biết làm sao tung pokemon ra từ pokeball (chỉ cần bấm nút).
Trời mới biết cha cậu đã sốc ra sao khi biết con mình cũng không cả biết cách tung pokemon ra khỏi pokeball.
- Làm sao gọi nó ra hả cha???
Cậu nhóc hỏi tỉnh bở như vậy đấy!
Lúc nghe được tin tức này ông thật sự có chút muốn khóc nha.
Quá… quá đả kích người rồi.
Tại sao trong cái thế giới này còn có một người có thể siêu phàm thoát tục như vậy???
Lúc này ông là thật sự phục cậu con trai của mình rồi!
Tâm phục khẩu phục nha!!!
Có lẽ đứa trẻ con ba tuổi trên thế giới này cũng biết câu trả lời cho cậu hỏi nó vừa đưa ra.
Cũng may ở thế giới này không hề có tiểu thuyết nói về người xuyên việt. Nếu không nhất định cha cậu sẽ nghi ngờ có phải hay không ẩn sâu trong thân thể của đứa con mình đã không còn là linh hồn như lúc trước.
Này rất đáng lo lắng nha~
Chẹp. May mà đó chỉ là nếu mà thôi.
Được rổi, ít nhất là sau đó hi vọng đã đến với hai vợ chồng. Cha cậu nhóc cũng bớt tâm tình xoắn xuýt. Lần này ông đúng là bỏ bê công việc quyết tâm giải quyết vấn đề của con trai cho bằng được mới thôi.
Nói trở về Eric sau khi làm đủ đặc huấn cuối cùng coi như đủ năng lực để đi dự thi tranh giành danh hiệu Vương tử.
Diễn biến sau đó cũng không sai, cậu nhóc đánh thắng liên tục, hưởng thụ mọi người cổ vũ khen ngợi. Cha mẹ Eric tin rằng qua việc này có thể để cậu khao khát đối với việc giành chiến thắng trong thi đấu pokemon, thậm chí khao khát sở hữu những con pokemon mạnh mẽ. Đến lúc đó còn sợ gì nó không chịu tiếp xúc với pokemon. Trước kia không tiếp xúc,không học vấn không nghề nghiệp không quan hệ, sau này còn có thể đền bù dần dần.
Tương lai… rồi sẽ tươi sáng hơn.
Lúc này trong khi chờ đợi trận chung kết diễn ra, cha Eric cũng không nữa nhịn được vui vẻ trong lòng mà hỏi thăm cảm nhận của đứa con trai độc nhất.
Ai dè…
Kết quả thằng con trai yêu quý lại là người không màng danh lợi.
Này…
Hi vọng chi nó vì danh lợi mà tiếp xúc pokemon!
Kế hoạch nói vậy không phải là ngay từ đầu đã xuất hiện phương hướng sai lầm sao không???
Cha Eric có chút phát điên. Này cảm giác từ thiên đàng oánh tụt một cái xuống thẳng nền đất địa ngục. Cái mông còn ngồi bệt một cái bên trên.
Này cảm giác rất rất rất … Không thoải mái!!!
Ông phải làm gì bây giờ!!!
…
Thực tế đã chứng minh rõ ràng, sức chịu đựng của con người là có hạn đấy.
Hiển nhiên sức chịu đựng của cha Eric đã có chút quá phụ tải. Vậy mà những thứ này Eric cũng không biết rõ. Lúc này cậu nhóc đang lâng lâng với chiến thắng trận chung kết sau khi đạt được danh hiệu Vương tử sẽ tung hoành ngang dọc trong trường như thế nào.
Là nên đối đầu cùng Công chúa cho cuộc sống đỡ nhàm chán hay là hợp sức lực hai người khống chế tất cả đây.
Nếu cô chúa xinh đẹp dịu dàng cậu cũng sẽ không từ chối mọt hồi Vương tử - Công chúa và những chuyện không thể nói.
Ừm!!! Đây là một vấn đề đáng giá để tham khảo.
Còn thua cuộc???
Nghe này anh bạn! Đó là chuyện không thể xảy ra biết không. Nó giống như là 2+1= 3 vậy.
Chân lý là không bao giờ thay đổi.
Mà mà… thông cảm chút. Bạn thân mới đạt trình độ văn hóa tiểu học, ví dụ hơi quá dễ hiểu đúng không???
Vậy đừng xoắn xuýt vấn đề này nữa nhé.
Bởi vì…
…
- Theo cha đi về nhà!!!
Giọng nói của người cha đột nhiên trầm thấp u ám vô cùng.
- Vâng … cái… cái gì cơ???
Eric có chút không tin cái mà mình vừa nghe được.
Má! Chả lẽ 2+1 thật sự bằng 0.
Này là tuyệt đối không khoa học nha biết không???
- Cha nói là con theo cha trở về nhà đi thôi!
Cha Eric khuôn mặt càng trầm thấp hơn.
- Tại… tại sao???
Eric lắp bắp hỏi, trong lòng giận sôi sùng sục, cậu có chút không hiểu ý nghĩ của cha mình.
- Không tại sao cả! Cha cảm thấy này đó đều không có ý nghĩa. Con lập tức theo cha về nhà. Quỳ trước bài vị tổ tiên nhận lỗi. Khi nào con hiểu được mình sai ở đâu thì mới được đi ra.
Giọng cha Eric khẳng định vang lên không chút khoan nhượng, thô bạo mười phần.
Khả năng người trong cuộc Eric lại cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn bắt quỳ trước bài vị tổ tiên nhận lỗi???
Hơn nữa không lâu là tổ chức trận chung kết rồi. Cậu còn có danh hiệu Vương tử đang chờ đây này.
- Con không về!!! Cha muốn về thì về trước đi!
Eric mặc dù có chút áp lực thở không nổi nhưng vẫn cố nói ra những lời này. Dù sao chống đối ý kiến của cha mẹ với một cậu nhóc tầm 8 đến 9 tuổi vẫn là quá khó khăn. Nhất là khi cậu cảm giác được cha cậu lửa giận.
Thật không hiểu nổi đang vui cười hớn hở hai cha con sao bỗng nhiên thành ra như vậy.
- Cha nói rồi. Con lập tức theo cha trở về!!!
Cha Eric có chút giận dữ, ông đưa tay muốn nắm lấy Eric.
- Con không về!!!
Vùng vằng khua tay, Eric nước mắt lăn dài quay người chạy thẳng.
- Con ghét cha! Cha đi mà quan tâm cái chuyện nghiên cứu của mình ấy. Đừng về với mẹ con con làm gì!!!
Tiếng nói của Eric vọng lại thân hình chạy một mạch không dừng. Ở phía sau cha cậu nhóc nghe được lời nói của Eric chợt có chút xấu hổ trong lòng. Chính bản thân ông cũng biết mình vì công việc mà bỏ bê quan tâm tới gia đình. Hai vợ chồng cũng vì chuyện này không ít lần cãi nhau. Có điều chính nghe được từ miệng con trai những lời này vẫn làm ông có chút bối rồi.
Kết quả khi ông định hồn lại thì Eric đã chạy đi từ bao giờ.
Nói thật, tuổi tác của cha Eric cũng chỉ vừa qua ba mươi. Eric là đứa con đầu lòng và cũng là duy nhất của hai vợ chồng. Tính tình sảng khoái khiến người cha đôi lúc cũng tự cảm giác mình gánh vác việc làm cha có chút quá sức. Việc gì cũng có lần đầu tiên bỡ ngỡ, nhiều chuyện không phải lúc nào ông cũng có thể rõ ràng nên làm thế nào mới tốt.
Hiện tại lại một vấn đề khó hiện ra trước mắt, cha Eric có chút không biết nên làm sao. Vì vậy đứng trân trân tại chỗ một lát, ông quyết định đi tìm vợ mình hỏi ý kiến. Một người suy nghĩ không được chu toàn, hai người tin rằng sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn. Ngoài ra có lẽ cũng nên nói lời xin lỗi với cô ấy.
Quả thật ông có chút không đúng. Sau này cần phải đền bù cho hai mẹ con nhiều hơn.
Bóng hình người đàn ông rất nhanh rời xa.
Trò chuyện của hai cha con lấy một kết cục bất ngờ kết thúc.
Trời giờ đã sắp tối rồi~
…
Một lúc sau, cha của Eric mặt mang chút xấu hổ nói xong chuyện vừa xảy ra.
- Anh… haizzz. Sao anh lại nổi nóng với con chứ! Rõ ràng là thằng bé cũng rất mong đơị đạt được chiến thắng mà. Anh chỉ võ đoán linh tinh thôi. Chuyện của con sao có thể vội vội vàng vàng như vậy.
Cô vợ giọng nhẹ nhàng phàn nàn với ông chồng. Cũng không có nói lời to tiếng. Dù sao cô cũng hiểu cảm xúc của chống mình. Chuyện của Eric đúng là làm cả hai lo lắng suốt mấy năm nay. Nhất là theo Eric càng ngày càng lớn hai vợ chồng càng mất kiên nhẫn. Hôm nay phản ứng của cha Eric cũng chỉ là tức nước vỡ bờ, có chút nóng giận quá mức mà thôi.
- Được rồi em yêu. Anh biết mình sai rồi. Lúc này quan trọng là xử lý thế nào chuyện cảu con trai.
Ông chồng vẻ mặt áy náy hỏi ý kiến vợ. Dù sao là cha, có chút chuyện làm sai vẫn là có chút ngượng ngừng khi đối mặt với con cái.
- Thôi được rồi. Anh với em bây giờ chia nhau ra tìm con. Tìm được vị trí của nó anh cũng đừng vội ra mặt. Cứ để em nói chuyện với con trước đã.
- Ừm. Anh nghe lời em. Vậy chúng ta đi luôn đi. Cũng không thể để vì chuyện này mà Eric không kịp tham gia trận chung kết.
- Vâng.
Nói dứt lời hai người liền chia nhau theo hướng mà Eric rời đi truy theo. Mỗi người mang theo bên mình bộ đàm Cha Eric mượn được từ ban tổ chức để tiện liên lạc.
Công việc tìm kiếm cứ như vậy bắt đầu.
…
Cùng lúc đó tại nơi nào đó sâu trong rừng rậm,…
Cảm xúc bình ổn trở lại, Eric chậm lại bước chân. Nãy giờ chạy một mạch về phía trước, hiện tại cậu cũng có chút thở dốc vì mệt. Mệt từ thân thể đến trong lòng khiến nước mắt cứ ngừng lại lăn.
Nói gì đi nữa cậu cũng chỉ là cậu nhóc 8, 9 tuổi đầu mà thôi. Dù cho ở thế giới này vì có sự xuất hiện của pokemon mà khiến ngay cả trẻ em cũng có thể nắm giữ sức mạnh to lớn trong tay dẫn tới không ít cậu bé nhỏ tuổi đã có năng lực, sức mạnh để trực tiếp nói chuyện, đề yêu cầu đối với người lớn.
Khả năng Eric tính đâu ra đấy cũng chỉ là một cậu nhóc được chăm chút từ bé mà thôi. Lần đầu tiên bị cha nói nặng lời như vậy khiến cậu cảm thấy ngạt thở.
Lúc này cậu chợt có ý nghĩ cứ như vậy bỏ nhà trốn quách đi cho rồi. Nghe nói có không ít bạn cùng lứa tuổi như cậu đã có thể độc lập sống. Độc lập trở thành pokemon.
Đột nhiên, Eric phát hiện mình cũng không ghét pokemon như mình nghĩ. Tuy rằng cũng không thích bọn chúng. Có điều vì để có sức mạnh tự mình độc lập cuộc sống, cậu sẵn sàng làm bạn với chúng.
Ý nghĩ càng ngày càng rõ ràng.
Đúng vậy. Đã như thế, nếu lần này chuyện không được dàn xếp ổn thỏa…
Vậy…
Cậu trộm mang đám pokemon này bỏ nhà đi luôn. Cha nói tất cả bọn chúng đều vô cùng mạnh. Chúng chắc chắn có thể giúp đỡ cậu vượt qua mọi khó khăn.
Chính là như thế!
Và thế là giống như ước mơ của bao nhiêu cậu bé cô bé sau khi bị bố mẹ mắng muốn bỏ nhà ra đi, Eric hiện tại đã có chút không quan tâm lắm danh hiệu Vương tử sẽ thuộc về ai.
Tự do!
Chỉ có tự do mới là thứ cậu đang hướng tới.
Hừm! Vậy cứ theo đường thẳng rời đi nơi này.
Từ bây giờ trở đi. Eric này sẽ không còn phụ thuộc vào bất cứ người nào!!!
Mọi thứ bắt đầu chính từ ngày hôm nay
…
Kết thúc chương 158.
Hiệu quả lúc đầu cũng không tồi, Eric cuối cùng cũng biết làm sao tung pokemon ra từ pokeball (chỉ cần bấm nút).
Trời mới biết cha cậu đã sốc ra sao khi biết con mình cũng không cả biết cách tung pokemon ra khỏi pokeball.
- Làm sao gọi nó ra hả cha???
Cậu nhóc hỏi tỉnh bở như vậy đấy!
Lúc nghe được tin tức này ông thật sự có chút muốn khóc nha.
Quá… quá đả kích người rồi.
Tại sao trong cái thế giới này còn có một người có thể siêu phàm thoát tục như vậy???
Lúc này ông là thật sự phục cậu con trai của mình rồi!
Tâm phục khẩu phục nha!!!
Có lẽ đứa trẻ con ba tuổi trên thế giới này cũng biết câu trả lời cho cậu hỏi nó vừa đưa ra.
Cũng may ở thế giới này không hề có tiểu thuyết nói về người xuyên việt. Nếu không nhất định cha cậu sẽ nghi ngờ có phải hay không ẩn sâu trong thân thể của đứa con mình đã không còn là linh hồn như lúc trước.
Này rất đáng lo lắng nha~
Chẹp. May mà đó chỉ là nếu mà thôi.
Được rổi, ít nhất là sau đó hi vọng đã đến với hai vợ chồng. Cha cậu nhóc cũng bớt tâm tình xoắn xuýt. Lần này ông đúng là bỏ bê công việc quyết tâm giải quyết vấn đề của con trai cho bằng được mới thôi.
Nói trở về Eric sau khi làm đủ đặc huấn cuối cùng coi như đủ năng lực để đi dự thi tranh giành danh hiệu Vương tử.
Diễn biến sau đó cũng không sai, cậu nhóc đánh thắng liên tục, hưởng thụ mọi người cổ vũ khen ngợi. Cha mẹ Eric tin rằng qua việc này có thể để cậu khao khát đối với việc giành chiến thắng trong thi đấu pokemon, thậm chí khao khát sở hữu những con pokemon mạnh mẽ. Đến lúc đó còn sợ gì nó không chịu tiếp xúc với pokemon. Trước kia không tiếp xúc,không học vấn không nghề nghiệp không quan hệ, sau này còn có thể đền bù dần dần.
Tương lai… rồi sẽ tươi sáng hơn.
Lúc này trong khi chờ đợi trận chung kết diễn ra, cha Eric cũng không nữa nhịn được vui vẻ trong lòng mà hỏi thăm cảm nhận của đứa con trai độc nhất.
Ai dè…
Kết quả thằng con trai yêu quý lại là người không màng danh lợi.
Này…
Hi vọng chi nó vì danh lợi mà tiếp xúc pokemon!
Kế hoạch nói vậy không phải là ngay từ đầu đã xuất hiện phương hướng sai lầm sao không???
Cha Eric có chút phát điên. Này cảm giác từ thiên đàng oánh tụt một cái xuống thẳng nền đất địa ngục. Cái mông còn ngồi bệt một cái bên trên.
Này cảm giác rất rất rất … Không thoải mái!!!
Ông phải làm gì bây giờ!!!
…
Thực tế đã chứng minh rõ ràng, sức chịu đựng của con người là có hạn đấy.
Hiển nhiên sức chịu đựng của cha Eric đã có chút quá phụ tải. Vậy mà những thứ này Eric cũng không biết rõ. Lúc này cậu nhóc đang lâng lâng với chiến thắng trận chung kết sau khi đạt được danh hiệu Vương tử sẽ tung hoành ngang dọc trong trường như thế nào.
Là nên đối đầu cùng Công chúa cho cuộc sống đỡ nhàm chán hay là hợp sức lực hai người khống chế tất cả đây.
Nếu cô chúa xinh đẹp dịu dàng cậu cũng sẽ không từ chối mọt hồi Vương tử - Công chúa và những chuyện không thể nói.
Ừm!!! Đây là một vấn đề đáng giá để tham khảo.
Còn thua cuộc???
Nghe này anh bạn! Đó là chuyện không thể xảy ra biết không. Nó giống như là 2+1= 3 vậy.
Chân lý là không bao giờ thay đổi.
Mà mà… thông cảm chút. Bạn thân mới đạt trình độ văn hóa tiểu học, ví dụ hơi quá dễ hiểu đúng không???
Vậy đừng xoắn xuýt vấn đề này nữa nhé.
Bởi vì…
…
- Theo cha đi về nhà!!!
Giọng nói của người cha đột nhiên trầm thấp u ám vô cùng.
- Vâng … cái… cái gì cơ???
Eric có chút không tin cái mà mình vừa nghe được.
Má! Chả lẽ 2+1 thật sự bằng 0.
Này là tuyệt đối không khoa học nha biết không???
- Cha nói là con theo cha trở về nhà đi thôi!
Cha Eric khuôn mặt càng trầm thấp hơn.
- Tại… tại sao???
Eric lắp bắp hỏi, trong lòng giận sôi sùng sục, cậu có chút không hiểu ý nghĩ của cha mình.
- Không tại sao cả! Cha cảm thấy này đó đều không có ý nghĩa. Con lập tức theo cha về nhà. Quỳ trước bài vị tổ tiên nhận lỗi. Khi nào con hiểu được mình sai ở đâu thì mới được đi ra.
Giọng cha Eric khẳng định vang lên không chút khoan nhượng, thô bạo mười phần.
Khả năng người trong cuộc Eric lại cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn bắt quỳ trước bài vị tổ tiên nhận lỗi???
Hơn nữa không lâu là tổ chức trận chung kết rồi. Cậu còn có danh hiệu Vương tử đang chờ đây này.
- Con không về!!! Cha muốn về thì về trước đi!
Eric mặc dù có chút áp lực thở không nổi nhưng vẫn cố nói ra những lời này. Dù sao chống đối ý kiến của cha mẹ với một cậu nhóc tầm 8 đến 9 tuổi vẫn là quá khó khăn. Nhất là khi cậu cảm giác được cha cậu lửa giận.
Thật không hiểu nổi đang vui cười hớn hở hai cha con sao bỗng nhiên thành ra như vậy.
- Cha nói rồi. Con lập tức theo cha trở về!!!
Cha Eric có chút giận dữ, ông đưa tay muốn nắm lấy Eric.
- Con không về!!!
Vùng vằng khua tay, Eric nước mắt lăn dài quay người chạy thẳng.
- Con ghét cha! Cha đi mà quan tâm cái chuyện nghiên cứu của mình ấy. Đừng về với mẹ con con làm gì!!!
Tiếng nói của Eric vọng lại thân hình chạy một mạch không dừng. Ở phía sau cha cậu nhóc nghe được lời nói của Eric chợt có chút xấu hổ trong lòng. Chính bản thân ông cũng biết mình vì công việc mà bỏ bê quan tâm tới gia đình. Hai vợ chồng cũng vì chuyện này không ít lần cãi nhau. Có điều chính nghe được từ miệng con trai những lời này vẫn làm ông có chút bối rồi.
Kết quả khi ông định hồn lại thì Eric đã chạy đi từ bao giờ.
Nói thật, tuổi tác của cha Eric cũng chỉ vừa qua ba mươi. Eric là đứa con đầu lòng và cũng là duy nhất của hai vợ chồng. Tính tình sảng khoái khiến người cha đôi lúc cũng tự cảm giác mình gánh vác việc làm cha có chút quá sức. Việc gì cũng có lần đầu tiên bỡ ngỡ, nhiều chuyện không phải lúc nào ông cũng có thể rõ ràng nên làm thế nào mới tốt.
Hiện tại lại một vấn đề khó hiện ra trước mắt, cha Eric có chút không biết nên làm sao. Vì vậy đứng trân trân tại chỗ một lát, ông quyết định đi tìm vợ mình hỏi ý kiến. Một người suy nghĩ không được chu toàn, hai người tin rằng sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn. Ngoài ra có lẽ cũng nên nói lời xin lỗi với cô ấy.
Quả thật ông có chút không đúng. Sau này cần phải đền bù cho hai mẹ con nhiều hơn.
Bóng hình người đàn ông rất nhanh rời xa.
Trò chuyện của hai cha con lấy một kết cục bất ngờ kết thúc.
Trời giờ đã sắp tối rồi~
…
Một lúc sau, cha của Eric mặt mang chút xấu hổ nói xong chuyện vừa xảy ra.
- Anh… haizzz. Sao anh lại nổi nóng với con chứ! Rõ ràng là thằng bé cũng rất mong đơị đạt được chiến thắng mà. Anh chỉ võ đoán linh tinh thôi. Chuyện của con sao có thể vội vội vàng vàng như vậy.
Cô vợ giọng nhẹ nhàng phàn nàn với ông chồng. Cũng không có nói lời to tiếng. Dù sao cô cũng hiểu cảm xúc của chống mình. Chuyện của Eric đúng là làm cả hai lo lắng suốt mấy năm nay. Nhất là theo Eric càng ngày càng lớn hai vợ chồng càng mất kiên nhẫn. Hôm nay phản ứng của cha Eric cũng chỉ là tức nước vỡ bờ, có chút nóng giận quá mức mà thôi.
- Được rồi em yêu. Anh biết mình sai rồi. Lúc này quan trọng là xử lý thế nào chuyện cảu con trai.
Ông chồng vẻ mặt áy náy hỏi ý kiến vợ. Dù sao là cha, có chút chuyện làm sai vẫn là có chút ngượng ngừng khi đối mặt với con cái.
- Thôi được rồi. Anh với em bây giờ chia nhau ra tìm con. Tìm được vị trí của nó anh cũng đừng vội ra mặt. Cứ để em nói chuyện với con trước đã.
- Ừm. Anh nghe lời em. Vậy chúng ta đi luôn đi. Cũng không thể để vì chuyện này mà Eric không kịp tham gia trận chung kết.
- Vâng.
Nói dứt lời hai người liền chia nhau theo hướng mà Eric rời đi truy theo. Mỗi người mang theo bên mình bộ đàm Cha Eric mượn được từ ban tổ chức để tiện liên lạc.
Công việc tìm kiếm cứ như vậy bắt đầu.
…
Cùng lúc đó tại nơi nào đó sâu trong rừng rậm,…
Cảm xúc bình ổn trở lại, Eric chậm lại bước chân. Nãy giờ chạy một mạch về phía trước, hiện tại cậu cũng có chút thở dốc vì mệt. Mệt từ thân thể đến trong lòng khiến nước mắt cứ ngừng lại lăn.
Nói gì đi nữa cậu cũng chỉ là cậu nhóc 8, 9 tuổi đầu mà thôi. Dù cho ở thế giới này vì có sự xuất hiện của pokemon mà khiến ngay cả trẻ em cũng có thể nắm giữ sức mạnh to lớn trong tay dẫn tới không ít cậu bé nhỏ tuổi đã có năng lực, sức mạnh để trực tiếp nói chuyện, đề yêu cầu đối với người lớn.
Khả năng Eric tính đâu ra đấy cũng chỉ là một cậu nhóc được chăm chút từ bé mà thôi. Lần đầu tiên bị cha nói nặng lời như vậy khiến cậu cảm thấy ngạt thở.
Lúc này cậu chợt có ý nghĩ cứ như vậy bỏ nhà trốn quách đi cho rồi. Nghe nói có không ít bạn cùng lứa tuổi như cậu đã có thể độc lập sống. Độc lập trở thành pokemon.
Đột nhiên, Eric phát hiện mình cũng không ghét pokemon như mình nghĩ. Tuy rằng cũng không thích bọn chúng. Có điều vì để có sức mạnh tự mình độc lập cuộc sống, cậu sẵn sàng làm bạn với chúng.
Ý nghĩ càng ngày càng rõ ràng.
Đúng vậy. Đã như thế, nếu lần này chuyện không được dàn xếp ổn thỏa…
Vậy…
Cậu trộm mang đám pokemon này bỏ nhà đi luôn. Cha nói tất cả bọn chúng đều vô cùng mạnh. Chúng chắc chắn có thể giúp đỡ cậu vượt qua mọi khó khăn.
Chính là như thế!
Và thế là giống như ước mơ của bao nhiêu cậu bé cô bé sau khi bị bố mẹ mắng muốn bỏ nhà ra đi, Eric hiện tại đã có chút không quan tâm lắm danh hiệu Vương tử sẽ thuộc về ai.
Tự do!
Chỉ có tự do mới là thứ cậu đang hướng tới.
Hừm! Vậy cứ theo đường thẳng rời đi nơi này.
Từ bây giờ trở đi. Eric này sẽ không còn phụ thuộc vào bất cứ người nào!!!
Mọi thứ bắt đầu chính từ ngày hôm nay
…
Kết thúc chương 158.
/227
|