Công việc mới, đúng là so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Công nhân viên chức đều rất khiêm tốn lễ độ, ăn nói không tầm thường, hợp tác cũng rất nhiệt tình.
Mà việc thích ứng với chức vị cũng không khó khăn đối với cậu. Tuy rằng ở mặt ngoài là thông qua phỏng vấn, mọi chuyện thập phần chuyên nghiệp, thái độ của giám khảo cũng cũng đủ nghiêm túc, nhưng trong lòng Lâm Lạc Ninh hiểu rõ, đó là ý của Tề Hạo.
“Lâm trợ lý, hãy đến văn phòng tôi một chuyến.” Người lãnh đạo trực tiếp nghiêm túc mở miệng.
Gõ cửa đi vào, người đàn ông ngồi ở chiếc ghế xoay tròn chăm chú nhìn một tập tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên. “Đóng cửa lại.”
Lâm Lạc Ninh theo lời đóng cửa, quay người lại đã bị ôm vào lòng.
“Nơi này là văn phòng!” Kích động đẩy Tề Hạo ra, biết rõ không có ai nhìn thấy, nhưng không làm cách nào cho khỏi nóng ruột.
“Sợ cái gì, không ai dám không gõ cửa mà vào, hơn nữa… chúng ta đâu làm gì xấu xa đâu.” Ngoài miệng nói như thế, nhưng Tề Hạo vẫn không buông cậu ra. “Mấy ngày nay đã quen chưa?”
“Cũng được…” Vốn tưởng rằng công ty lớn sẽ cạnh tranh kịch liệt, sẽ có không ít chuyện lục đục, nhưng mấy ngày này, mới phát hiện nơi đây các đồng nghiệp khi làm việc rất nghiêm túc. Những khi rảnh rỗi liền hi hi ha ha hoà mình với nhau. Ngoài mấy cổ đông lớn, mọi người đều xấp xỉ tuổi nhau, ở chung đương nhiên cũng hòa hợp.
“Anh thấy… mấy ngày nay em chẳng nói với anh nổi mười câu, ngược lại cả ngày ở cùng bọn họ…” Anh oán giận nói, nhưng vẻ mặt không hề có một tia hờn dỗi, ý cười tiêu sái mà trong sáng, cùng với ánh mặt trời phía sau làm nổi bật vẻ đẹp của thành phố dưới kia.
Cậu thích anh như vậy.
Không lo lắng, không suy sụp, hệt như thiếu niên vui vẻ năm nào.
Từ văn phòng đi ra, là lúc ăn cơm trưa. Cơm đưa đến rất nhanh, bên ngoài các đồng nghiệp hoan hô ầm ĩ.
“Oa, hôm nay sếp tổng lại mời cơm.”
“Đúng thế, liên tiếp nhiều ngày như thế mời cơm trưa, chẳng lẽ dự báo sắp tăng ca cường độ cao?”
“Không đâu, ngài Tề chưa bao giờ đề xướng tăng ca, hiệu suất mới là điều sếp coi trọng nhất…”
Lâm Lạc Ninh cong khóe miệng mỉm cười, đi qua.
Bữa trưa trong công ty vốn phải tự lo, biết vậy nên ngay ngày đầu cậu đã mua hộp đựng cơm. Nhưng mới về nhà đã bị quở trách, vậy mà Lâm Lạc Ninh vẫn không đồng ý cùng ăn cơm trưa với người ta.
Thế là bắt đầu từ ngày hôm sau… các đồng nghiệp có cơm trưa miễn phí.
“Tiểu Lâm!” Cơm nước xong, vừa mới đi đến phòng uống nước, liền nghe được giọng Sarah vang lên phía sau.
Lâm Lạc Ninh nghi hoặc quay đầu. “Có việc gì không?”
“A, chuyện là…”Sarah bỗng nhiên đỏ mặt, ấp a ấp úng ra chiều muốn nói lại thôi bộ dáng. “Thật ra đây là chuyện riêng, cậu không trả lời cũng không sao cả…”
Ngữ khí lắp bắp khiến Lâm Lạc Ninh buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống nghe cô nói tiếp.
“Không phải cậu… với ngài Tề…”
Thân thể cậu cứng đờ, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng đình trệ trong nháy mắt.
“…Là bạn tốt chứ?”
Dây thần kinh căng hết cỡ đột nhiên lơi lỏng, Lâm Lạc Ninh thở phào nhẹ nhõm, trên trán không biết từ khi nào đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Sarah có chút ngượng ngùng tiếp tục nói. “Kỳ thật tôi cũng chỉ đoán vậy thôi, ngày đó sau khi tan tầm thấy cậu ngồi trên xe ngài Tề… Hơn nữa, có phải trước kia cậu từng gọi điện thoại đến tìm anh ta không?”
Lâm Lạc Ninh ngẩn ra. “Vậy cuộc điện thoại đó là cô nhận?”
“A, quả nhiên là cậu!” Sarah hưng phấn kêu lên. “Tôi cứ nghĩ sao giọng nói lại quen đến thế, nghe thật nhẹ nhàng…”
Lâm Lạc Ninh cười khổ gật gật đầu. Cậu cũng nhận ra giọng Sarah, còn có ai nói chuyện mà thở mạnh như vậy chứ?
“Khó trách mấy ngày nay sếp khác ngày thường, không nói đến chuyện mời cơm, nhìn ai cũng đều cười tủm tỉm…”
“Anh ấy vốn hung dữ lắm à?”
“Đương nhiên, có anh ta ở đây, chúng tôi cả ngày đều mây đen áp đỉnh…” Sarah thốt ra câu này xong mới cảm thấy không ổn, nhìn cậu thật cẩn thận. “Trăm ngàn lần đừng nói cho ngài Tề biết đấy…”
Lâm Lạc Ninh cười cười. “Tôi sẽ không nói đâu.”
Sarah ngơ ngác nhìn cậu trong chốc lát. “Cậu cười lên thật đẹp…”
Mình cười lên trông thật đẹp? Lâm Lạc Ninh chưa từng cảm thấy như vậy.
Bởi vì cậu đã nhìn thấy một nụ cười giống ánh mặt trời nhất, cho dù có trải qua bao thời gian cũng không thể quên đi.
Còn Tề Hạo thì sao? Phải chăng anh cũng chưa quên?
“Yên tâm, tôi cũng không nói chuyện hai người là bạn tốt ra đâu.” Sarah nhìn cậu, vẻ mặt trịnh trọng. “Hơn nữa tôi cảm thấy, sau khi cậu đến, sếp thật sự vui vẻ, nói không chừng sau này sẽ vĩnh viễn xán lạn như ánh mặt trời…”
Lâm Lạc Ninh sửng sốt một chút, rồi lộ ra một nụ cười cảm kích.
“Cám ơn cô.”
Mà việc thích ứng với chức vị cũng không khó khăn đối với cậu. Tuy rằng ở mặt ngoài là thông qua phỏng vấn, mọi chuyện thập phần chuyên nghiệp, thái độ của giám khảo cũng cũng đủ nghiêm túc, nhưng trong lòng Lâm Lạc Ninh hiểu rõ, đó là ý của Tề Hạo.
“Lâm trợ lý, hãy đến văn phòng tôi một chuyến.” Người lãnh đạo trực tiếp nghiêm túc mở miệng.
Gõ cửa đi vào, người đàn ông ngồi ở chiếc ghế xoay tròn chăm chú nhìn một tập tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên. “Đóng cửa lại.”
Lâm Lạc Ninh theo lời đóng cửa, quay người lại đã bị ôm vào lòng.
“Nơi này là văn phòng!” Kích động đẩy Tề Hạo ra, biết rõ không có ai nhìn thấy, nhưng không làm cách nào cho khỏi nóng ruột.
“Sợ cái gì, không ai dám không gõ cửa mà vào, hơn nữa… chúng ta đâu làm gì xấu xa đâu.” Ngoài miệng nói như thế, nhưng Tề Hạo vẫn không buông cậu ra. “Mấy ngày nay đã quen chưa?”
“Cũng được…” Vốn tưởng rằng công ty lớn sẽ cạnh tranh kịch liệt, sẽ có không ít chuyện lục đục, nhưng mấy ngày này, mới phát hiện nơi đây các đồng nghiệp khi làm việc rất nghiêm túc. Những khi rảnh rỗi liền hi hi ha ha hoà mình với nhau. Ngoài mấy cổ đông lớn, mọi người đều xấp xỉ tuổi nhau, ở chung đương nhiên cũng hòa hợp.
“Anh thấy… mấy ngày nay em chẳng nói với anh nổi mười câu, ngược lại cả ngày ở cùng bọn họ…” Anh oán giận nói, nhưng vẻ mặt không hề có một tia hờn dỗi, ý cười tiêu sái mà trong sáng, cùng với ánh mặt trời phía sau làm nổi bật vẻ đẹp của thành phố dưới kia.
Cậu thích anh như vậy.
Không lo lắng, không suy sụp, hệt như thiếu niên vui vẻ năm nào.
Từ văn phòng đi ra, là lúc ăn cơm trưa. Cơm đưa đến rất nhanh, bên ngoài các đồng nghiệp hoan hô ầm ĩ.
“Oa, hôm nay sếp tổng lại mời cơm.”
“Đúng thế, liên tiếp nhiều ngày như thế mời cơm trưa, chẳng lẽ dự báo sắp tăng ca cường độ cao?”
“Không đâu, ngài Tề chưa bao giờ đề xướng tăng ca, hiệu suất mới là điều sếp coi trọng nhất…”
Lâm Lạc Ninh cong khóe miệng mỉm cười, đi qua.
Bữa trưa trong công ty vốn phải tự lo, biết vậy nên ngay ngày đầu cậu đã mua hộp đựng cơm. Nhưng mới về nhà đã bị quở trách, vậy mà Lâm Lạc Ninh vẫn không đồng ý cùng ăn cơm trưa với người ta.
Thế là bắt đầu từ ngày hôm sau… các đồng nghiệp có cơm trưa miễn phí.
“Tiểu Lâm!” Cơm nước xong, vừa mới đi đến phòng uống nước, liền nghe được giọng Sarah vang lên phía sau.
Lâm Lạc Ninh nghi hoặc quay đầu. “Có việc gì không?”
“A, chuyện là…”Sarah bỗng nhiên đỏ mặt, ấp a ấp úng ra chiều muốn nói lại thôi bộ dáng. “Thật ra đây là chuyện riêng, cậu không trả lời cũng không sao cả…”
Ngữ khí lắp bắp khiến Lâm Lạc Ninh buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống nghe cô nói tiếp.
“Không phải cậu… với ngài Tề…”
Thân thể cậu cứng đờ, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng đình trệ trong nháy mắt.
“…Là bạn tốt chứ?”
Dây thần kinh căng hết cỡ đột nhiên lơi lỏng, Lâm Lạc Ninh thở phào nhẹ nhõm, trên trán không biết từ khi nào đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Sarah có chút ngượng ngùng tiếp tục nói. “Kỳ thật tôi cũng chỉ đoán vậy thôi, ngày đó sau khi tan tầm thấy cậu ngồi trên xe ngài Tề… Hơn nữa, có phải trước kia cậu từng gọi điện thoại đến tìm anh ta không?”
Lâm Lạc Ninh ngẩn ra. “Vậy cuộc điện thoại đó là cô nhận?”
“A, quả nhiên là cậu!” Sarah hưng phấn kêu lên. “Tôi cứ nghĩ sao giọng nói lại quen đến thế, nghe thật nhẹ nhàng…”
Lâm Lạc Ninh cười khổ gật gật đầu. Cậu cũng nhận ra giọng Sarah, còn có ai nói chuyện mà thở mạnh như vậy chứ?
“Khó trách mấy ngày nay sếp khác ngày thường, không nói đến chuyện mời cơm, nhìn ai cũng đều cười tủm tỉm…”
“Anh ấy vốn hung dữ lắm à?”
“Đương nhiên, có anh ta ở đây, chúng tôi cả ngày đều mây đen áp đỉnh…” Sarah thốt ra câu này xong mới cảm thấy không ổn, nhìn cậu thật cẩn thận. “Trăm ngàn lần đừng nói cho ngài Tề biết đấy…”
Lâm Lạc Ninh cười cười. “Tôi sẽ không nói đâu.”
Sarah ngơ ngác nhìn cậu trong chốc lát. “Cậu cười lên thật đẹp…”
Mình cười lên trông thật đẹp? Lâm Lạc Ninh chưa từng cảm thấy như vậy.
Bởi vì cậu đã nhìn thấy một nụ cười giống ánh mặt trời nhất, cho dù có trải qua bao thời gian cũng không thể quên đi.
Còn Tề Hạo thì sao? Phải chăng anh cũng chưa quên?
“Yên tâm, tôi cũng không nói chuyện hai người là bạn tốt ra đâu.” Sarah nhìn cậu, vẻ mặt trịnh trọng. “Hơn nữa tôi cảm thấy, sau khi cậu đến, sếp thật sự vui vẻ, nói không chừng sau này sẽ vĩnh viễn xán lạn như ánh mặt trời…”
Lâm Lạc Ninh sửng sốt một chút, rồi lộ ra một nụ cười cảm kích.
“Cám ơn cô.”
/44
|