Tử Huyên đứng trong nghĩa trang thành phố. Cậu thật không ngờ rằng ngôi mộ của người sinh ra mình lại nằm ngay bên cạnh ngôi mộ của ba mẹ. Cậu cảm thấy mình thật ngốc, bao nhiêu năm tới tảo mộ nhưng chưa một lần nhìn sang bên mộ hàng xóm.
Đứng trước mộ phần của ba người cha mẹ đời này, người sinh ra, người nuôi nấng mình, Tử Huyên cảm thấy thật mơ hồ. Thực ra khi nghe Tử Linh nói ra sự thật hai người không phải anh em, dường như lúc đó mọi giác quan của cậu đã biến mất. Chỉ khi đứng tại nơi này, cậu mới như trở về hiện thực. Người ba này thà hy sinh mạng sống để sinh ra mình, cho dù người này hận người em của mình bao nhiêu, khổ cực thế nào vẫn không hại đến sinh linh đứa bé. Nhưng còn cậu đời trước thì sao? Lấy mọi lý do để tự bảo hộ cho hành vi bỏ đứa trẻ. Tuy rằng đời này cậu sinh Tử Tuyên, nhưng bản thân cậu cũng không thật sự vì đứa bé, nhiều hơn là cậu toàn để Mạc Nhã chăm lo cho Tử Tuyên hơn là bản thân mình, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ cảm thấy Mạc Nhã mới là cha đứa bé.
“Nếu mình lại có một đứa nhỏ, mình nhất định phải bảo hộ nó, chăm sóc và cưng chiều nó.” Có lẽ vì nghĩ tới người cha thân sinh vì bảo hộ sinh ra mình mà Tử Huyên tự lòng mình nói ra những lời như vậy.
“Ba mẹ luôn có mong ước, nếu khi ra đi, có thể xum vầy với con trai xấu số của mình.” Tử Linh nắm bàn tay của Tử Huyên.
Tử Huyên nhìn bức ảnh ba mẹ mỉm cười ấm áp rồi lại nhìn sang ngôi mộ của ba đẻ mình. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến thì Tử Huyên vô cùng ngạc nhiên, hóa ra Tử Huyên có tới 7, 8 phần giống với ba đẻ của mình. Tử Huyên gom người ngồi xuống trước mộ của ba đẻ, bó hoa trong tay được đặt ngay trước mộ, bàn tay cậu đưa lên xoa nhẹ trên bức ảnh có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của người đàn ông.
“Mấy cậu là ai ?” Ngay khi cậu vừa sờ tay lên bức ảnh thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cậu. Tử Linh và Tử Huyên cùng xoay người nhìn về người vừa lên tiếng. Tử Linh trầm mặc nhìn người đàn ông vừa mới tới. Tử Huyên xoay người nhìn lại người đàn ông thì thấy một người xa lạ, người đàn ông trung niên có khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng mặc bộ sơ mi màu đen. Người đàn ông vừa nhìn Tử Huyên thì sắc mặt liền thay đổi, Tử Huyên nhìn thấy ánh mắt kinh hãi và rất nhiều cảm xúc trong đôi mắt của người đó mà cậu không dùng được từ chính xác để hình dung.
“Ông ấy là chú của em, cũng là cha của em”. Tử Linh nhỏ giọng nói với Tử Huyên. Nhưng vì trong nghĩa trang vắng lặng nên người đối diện dù ở hơi xa hai người vẫn có thể nghe rõ. Lời của Tử Linh không chỉ thành công khiến Tử Huyên kinh ngạc mà người đàn ông đứng phía đối diện cũng kinh ngạc.
” ”
Tử Huyên và người đàn ông đứng nhìn nhau không chớp mắt.
“Cậu vừa nói gì?”Người đàn ông trung niên là người lên tiếng phá vỡ sự trầm lặng. Tử Linh không trả lời ông ta mà nhìn sang Tử Huyên. “Em có muốn nói chuyện riêng với ông ấy không?”
Tử Huyên lắc đầu, tay vội nắm lấy vạt áo của Tử Linh chặt hơn.Tử Linh thở nhẹ một hơi. Tay anh nắm lại cái tay Tử Huyên nắm vạt áo mình. “Đừng sợ. Anh ở lại với em.”
Người đàn ông nhìn hai người phía trước tay trong tay mà có điều suy ngẫm, đôi mắt lạnh lùng khi lướt qua ngôi mộ phía sau thì trở nên nhu hòa, “Hai cậu có thể nói điều vừa rồi tôi nghe rốt cuộc là như thế nào?”
Sau đó Tử Linh nhìn thẳng vào người đàn ông mới tới: “Lời Ngài nghe vừa rồi không sai, Ngài vừa là chú cũng vừa là cha của em ấy.” Tay Tử Linh nắm tay Tử Huyên chặt hơn.
Đôi mắt người đàn ông nheo lại: “Cậu nghĩ rằng lời cậu nói sẽ khiến tôi tin sao?”
“Ngài tin hay không cũng không sao cả? Dù sao chỉ nhìn em ấy ngài cũng đã có câu trả lời.” Tử Linh vẫn nhìn thẳng vào người đàn ông. Không khí lại một lần nữa trầm lặng.
Một lúc sau, người đàn ông mới tiến lên thêm một bước gần hai người. Tử Huyên nhìn người đàn ông bước tới gần mà cảm thấy hơi sợ hãi. Cậu nép chặt vào phía sau lưng Tử Linh. Người đàn ông nhìn hành động của Tử Huyên thì lại một lần nữa nhíu mày. Khi đứng trước mặt Tử Linh và Tử Huyên, người đàn ông dừng lại. “Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi?” Người đàn ông nhìn Tử Huyên và hỏi.
“Dạ, con là Tử Huyên… Con hai mươi tư tuổi” Tử Huyên ngập ngừng nói. Người đàn ông này tạo áp lực cho cậu. Thế giới đời này của cậu tiếp xúc với rất ít người, những người cậu gặp không ai lạnh lùng áp lực lớn như người này. Cậu cũng chăm chú nhìn người đàn ông, đây là người cha đời này của cậu. Nhìn kỹ thì cái mũi của cậu được di truyền từ người này.
“Ngài có thể không cần gây áp bức cho người bên cạnh hay không? Ngài đang làm em ấy sợ”Tử Linh bước lên phía trước, kéo Tử Huyên vào ngực, bàn tay xoa xoa mái tóc Tử Huyên như xoa đầu một đứa nhỏ.
“Cậu là ai? Có quan hệ gì với cậu ta.” Người đàn ông nhướng mày nhìn Tử Linh, Tử Linh cũng không sợ hãi mà mỉm cười. “Ngài cũng hiểu mà. Tôi là chồng của em ấy.” Tử Huyên đang yên lặng ở trong lồng ngực của Tử Linh, vừa nghe thấy lời này thì ngẩng cao đầu lên nhìn, lúc đúng Tử Linh cũng cúi đầu nhìn xuống, Tử Linh mỉm cười với cậu.
“Hừ.” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng. “Nếu con là con trai của ta, thì cũng nên trở về nhà một chuyến.” Tử Huyên xoay đầu lại nhìn người đàn ông, cứ như vậy mà tin cậu là con trai của mình sao? Người này thật kỳ lạ.
“Không, em ấy giờ là người nhà họ Tử, không phải người nhà họ Lăng. Em ấy sẽ không đi đâu hết.” Tử Linh trả lời thay Tử Huyên. “Đừng tưởng tôi không biết ông nghĩ gì, ông già.” Nói rồi, Tử Linh kéo tay Tử Huyên xoay người rời khỏi nghĩa trang. Tử Huyên rất kỳ cục với thái độ của Tử Linh nhưng cậu biết anh làm gì, nói gì đều có lý do của anh. Vì vậy, Tử Huyên chỉ xoay đầu nhìn lại người đàn ông là cha ruột của mình.
Đứng trước mộ phần của ba người cha mẹ đời này, người sinh ra, người nuôi nấng mình, Tử Huyên cảm thấy thật mơ hồ. Thực ra khi nghe Tử Linh nói ra sự thật hai người không phải anh em, dường như lúc đó mọi giác quan của cậu đã biến mất. Chỉ khi đứng tại nơi này, cậu mới như trở về hiện thực. Người ba này thà hy sinh mạng sống để sinh ra mình, cho dù người này hận người em của mình bao nhiêu, khổ cực thế nào vẫn không hại đến sinh linh đứa bé. Nhưng còn cậu đời trước thì sao? Lấy mọi lý do để tự bảo hộ cho hành vi bỏ đứa trẻ. Tuy rằng đời này cậu sinh Tử Tuyên, nhưng bản thân cậu cũng không thật sự vì đứa bé, nhiều hơn là cậu toàn để Mạc Nhã chăm lo cho Tử Tuyên hơn là bản thân mình, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ cảm thấy Mạc Nhã mới là cha đứa bé.
“Nếu mình lại có một đứa nhỏ, mình nhất định phải bảo hộ nó, chăm sóc và cưng chiều nó.” Có lẽ vì nghĩ tới người cha thân sinh vì bảo hộ sinh ra mình mà Tử Huyên tự lòng mình nói ra những lời như vậy.
“Ba mẹ luôn có mong ước, nếu khi ra đi, có thể xum vầy với con trai xấu số của mình.” Tử Linh nắm bàn tay của Tử Huyên.
Tử Huyên nhìn bức ảnh ba mẹ mỉm cười ấm áp rồi lại nhìn sang ngôi mộ của ba đẻ mình. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến thì Tử Huyên vô cùng ngạc nhiên, hóa ra Tử Huyên có tới 7, 8 phần giống với ba đẻ của mình. Tử Huyên gom người ngồi xuống trước mộ của ba đẻ, bó hoa trong tay được đặt ngay trước mộ, bàn tay cậu đưa lên xoa nhẹ trên bức ảnh có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của người đàn ông.
“Mấy cậu là ai ?” Ngay khi cậu vừa sờ tay lên bức ảnh thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cậu. Tử Linh và Tử Huyên cùng xoay người nhìn về người vừa lên tiếng. Tử Linh trầm mặc nhìn người đàn ông vừa mới tới. Tử Huyên xoay người nhìn lại người đàn ông thì thấy một người xa lạ, người đàn ông trung niên có khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng mặc bộ sơ mi màu đen. Người đàn ông vừa nhìn Tử Huyên thì sắc mặt liền thay đổi, Tử Huyên nhìn thấy ánh mắt kinh hãi và rất nhiều cảm xúc trong đôi mắt của người đó mà cậu không dùng được từ chính xác để hình dung.
“Ông ấy là chú của em, cũng là cha của em”. Tử Linh nhỏ giọng nói với Tử Huyên. Nhưng vì trong nghĩa trang vắng lặng nên người đối diện dù ở hơi xa hai người vẫn có thể nghe rõ. Lời của Tử Linh không chỉ thành công khiến Tử Huyên kinh ngạc mà người đàn ông đứng phía đối diện cũng kinh ngạc.
” ”
Tử Huyên và người đàn ông đứng nhìn nhau không chớp mắt.
“Cậu vừa nói gì?”Người đàn ông trung niên là người lên tiếng phá vỡ sự trầm lặng. Tử Linh không trả lời ông ta mà nhìn sang Tử Huyên. “Em có muốn nói chuyện riêng với ông ấy không?”
Tử Huyên lắc đầu, tay vội nắm lấy vạt áo của Tử Linh chặt hơn.Tử Linh thở nhẹ một hơi. Tay anh nắm lại cái tay Tử Huyên nắm vạt áo mình. “Đừng sợ. Anh ở lại với em.”
Người đàn ông nhìn hai người phía trước tay trong tay mà có điều suy ngẫm, đôi mắt lạnh lùng khi lướt qua ngôi mộ phía sau thì trở nên nhu hòa, “Hai cậu có thể nói điều vừa rồi tôi nghe rốt cuộc là như thế nào?”
Sau đó Tử Linh nhìn thẳng vào người đàn ông mới tới: “Lời Ngài nghe vừa rồi không sai, Ngài vừa là chú cũng vừa là cha của em ấy.” Tay Tử Linh nắm tay Tử Huyên chặt hơn.
Đôi mắt người đàn ông nheo lại: “Cậu nghĩ rằng lời cậu nói sẽ khiến tôi tin sao?”
“Ngài tin hay không cũng không sao cả? Dù sao chỉ nhìn em ấy ngài cũng đã có câu trả lời.” Tử Linh vẫn nhìn thẳng vào người đàn ông. Không khí lại một lần nữa trầm lặng.
Một lúc sau, người đàn ông mới tiến lên thêm một bước gần hai người. Tử Huyên nhìn người đàn ông bước tới gần mà cảm thấy hơi sợ hãi. Cậu nép chặt vào phía sau lưng Tử Linh. Người đàn ông nhìn hành động của Tử Huyên thì lại một lần nữa nhíu mày. Khi đứng trước mặt Tử Linh và Tử Huyên, người đàn ông dừng lại. “Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi?” Người đàn ông nhìn Tử Huyên và hỏi.
“Dạ, con là Tử Huyên… Con hai mươi tư tuổi” Tử Huyên ngập ngừng nói. Người đàn ông này tạo áp lực cho cậu. Thế giới đời này của cậu tiếp xúc với rất ít người, những người cậu gặp không ai lạnh lùng áp lực lớn như người này. Cậu cũng chăm chú nhìn người đàn ông, đây là người cha đời này của cậu. Nhìn kỹ thì cái mũi của cậu được di truyền từ người này.
“Ngài có thể không cần gây áp bức cho người bên cạnh hay không? Ngài đang làm em ấy sợ”Tử Linh bước lên phía trước, kéo Tử Huyên vào ngực, bàn tay xoa xoa mái tóc Tử Huyên như xoa đầu một đứa nhỏ.
“Cậu là ai? Có quan hệ gì với cậu ta.” Người đàn ông nhướng mày nhìn Tử Linh, Tử Linh cũng không sợ hãi mà mỉm cười. “Ngài cũng hiểu mà. Tôi là chồng của em ấy.” Tử Huyên đang yên lặng ở trong lồng ngực của Tử Linh, vừa nghe thấy lời này thì ngẩng cao đầu lên nhìn, lúc đúng Tử Linh cũng cúi đầu nhìn xuống, Tử Linh mỉm cười với cậu.
“Hừ.” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng. “Nếu con là con trai của ta, thì cũng nên trở về nhà một chuyến.” Tử Huyên xoay đầu lại nhìn người đàn ông, cứ như vậy mà tin cậu là con trai của mình sao? Người này thật kỳ lạ.
“Không, em ấy giờ là người nhà họ Tử, không phải người nhà họ Lăng. Em ấy sẽ không đi đâu hết.” Tử Linh trả lời thay Tử Huyên. “Đừng tưởng tôi không biết ông nghĩ gì, ông già.” Nói rồi, Tử Linh kéo tay Tử Huyên xoay người rời khỏi nghĩa trang. Tử Huyên rất kỳ cục với thái độ của Tử Linh nhưng cậu biết anh làm gì, nói gì đều có lý do của anh. Vì vậy, Tử Huyên chỉ xoay đầu nhìn lại người đàn ông là cha ruột của mình.
/30
|