“Tôi là Tử Huyên cũng là Trần Tư Huyền”. Tử Linh vừa vội vàng lái xe, vừa gọi điện thoại cho những kẻ mà anh thuê hãm hại Tư Huyền. Trong đầu anh là chữ viết trên màn hình máy tính.
“Chết tiệc” Anh nguyền rủa chính mình lại có hành động ấu trí như vậy, nghi ngờ Tư Huyền, thuê người hại Tư Huyền, nếu Tư Huyền chính là Tử Huyên thì không phải chính anh là kẻ đáng chết ngàn lần hay sao.
Chiếc xe chạy nhanh khiến cảnh sát giao thông chú ý, Tử Linh mặc kệ đoàn xe cảnh sát giao thông đang đuổi theo ở phía sau. Giờ phút này anh quan tâm là bình an của Tư Huyền. Anh nhớ tới mình từng nói với những kẻ đó: “Mấy người thích làm gì cô ta cũng được, chỉ cần để những kẻ được gửi tin đặc danh tới nhìn cô ta khốn đốn là được.” Bây giờ anh cảm thấy hối hận vì hành động của mình. Chỉ vì xóa bỏ cái cảm giác lo lắng mình phản bội Tử Huyên mà anh đẩy cô tới nguy hiểm. Anh cảm thấy cuộc đời mình thật thảm hại, cũng may vì muốn xem bọn họ làm gì với cô mà anh đưa chúng máy quay, bên trong máy quay có định vị GPS, không những thế trong chiếc vòng cổ Tư Huyền đeo anh cũng đã bí mật để một cái GPS với ý đồ theo dõi hành động của cô, không ngờ lúc này lại giúp anh tìm kiếm cô nhanh chóng.
Khi chiếc xe theo GPS tới nơi của những kẻ kia, anh vội vàng chạy tới căn phòng phía cuối dãy hành lang. Tử Linh dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, đập vào mắt là hình ảnh cô gái yếu ớt đang bị trói chân tay, quần áo cô đang rối bời, trên cơ thể cô là tay của những người đàn ông. Những người thấy cửa bị động thì cũng quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy là người đàn ông thuê họ thì quay đầu lại nhìn cô gái nằm trên giường, bọn họ cười dâm đãng nhìn cô gái đang hốt hoảng. Nhưng khi tay họ vừa định tiếp tục sờ mó thì họ nghe thấy lời người đàn ông nói: “Cút. Cút hết.”
Tuy không hiểu vì sao lại kêu họ cút, nhưng người này là người thuê họ, nếu anh ta đã bảo họ đi thì họ đi. Họ nhìn về con mồi dưới giường và rời khỏi căn phòng. Tử Linh đứng nhìn từng người rời khỏi cánh cửa, sau đó mới bước gần tới Tư Huyền. Cô vừa nhìn thấy anh và nghe lời anh nói thì cũng biết người đứng đằng sau những người kia là Tử Linh. Đôi mắt cô nhìn anh đầy ủy khuất và mang theo sự khó hiểu.
“Tại sao?” Cô yếu ớt nhìn anh hỏi.
“Xin lỗi.” Tử Linh tay run run chạm nhẹ tới cô. “Là anh đã sai.” Tử Linh ôm lấy Tư Huyền. Anh cảm nhận cơ thể căng cứng của cô.
“Tôi, tôi rốt cuộc đã làm gì sai? tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Tư Huyền mệt mỏi khóc nức nở, sau một hồi thì chìm vào mê man.
Tử Linh nhẹ nhàng ôm cô rời khỏi căn phòng trở về nhà, anh biết việc làm của anh thật khó khiến Tư Huyền tha thứ, nhưng anh sẽ cố gắng giải thích và đền bù sai lầm của mình.
….
Khi Tư Huyền tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong căn phòng Tử Huyên, bên cạnh cô là một người. Cô xoay người sang và nhìn thấy đôi mắt Tử Linh đang nhìn mình say đắm. Cô giật mình nhưng rồi xoay người lại tính đứng dây.
“Em làm gì vậy?” Tử Linh thấy cô đứng dậy thì bắt tay cô kéo vào trong lòng mình.
“Tôi xin nghỉ, tôi muốn về nhà.” Tư Huyền giật tay mình khỏi tay Tử Linh. Cô rất sợ mình ở lại đây sẽ chết sớm lắm.
“Về nhà, đây là nhà của em mà.” Tư Huyền không những không thoát khỏi tay Tử Linh mà còn bị anh kéo lại vào lòng và bị lật người, cô nghe thấy lời anh nói bên tai. “Trần Tư Huyền hay còn gọi là Tử Huyên. Em, đời này cũng không thể rời khỏi anh.” Tư Huyền sửng sốt nhìn Tử Linh, một lúc sau cô mới nói: “Anh đang nói nhảm gì đó, Tử Huyên là em trai anh cơ mà, đâu liên quan tới tôi. Anh bị điên thì điên một mình đi.”
“Ha ha” Tử Linh vuốt ve mái tóc cô. “Em nếu không muốn người khác biết thì cũng không nên để lại dấu vết chứ. Em đã nói yêu anh, sẽ bên anh trọn đời. Vậy mà lại bỏ anh đi. Anh không cho phép em rời khỏi anh lần nữa.” Tư Huyền nhìn anh, anh vẫn bá đáo và độc chiếm như vậy. “Anh…”
“Cha, mẹ, sao cha mẹ dậy muộn vậy?” Ngay khi Tử Linh muốn cúi đầu hôn Tư Huyền thì tiếng nói non nớt của Tử Tuyên và Tử Lăng ở bên ngoài cánh cửa vang lên. Tử Linh nhìn Tư Huyền đang bối rối mà mỉm cười. “Chúng ta còn nhiều thời gian lắm.” Nói rồi, Tử Linh kéo Tư Huyền đứng dậy, khi Tư Huyền vừa đứng dậy thì bị Tử Linh như vô tình mà cố tình sờ sờ mông. “Anh rất nhớ em”. Mặt Tư Huyền đỏ như trái gấc trừng mắt nhìn Tử Linh.
…
Tư Huyền mặt chiếc váy trắng bước chân vào nhà thờ. Cô nhìn hai bên đang chúc phúc cho mình, nhìn mẹ đang hạnh phúc mà rơi lệ và nhìn người đàn ông đứng phía trước đang mỉm cười chờ mình. Một đời lại một đời, cô cuối cùng đều trở về với người đàn ông này, cô nghĩ mình thật sự giống cô gái lọ lem tìm được chàng hoàng tử, câu truyện của cô như một câu truyện cổ tích. Nếu trước kia cô từng đồng ý với những cô gái khác cho rằng hạnh phúc sẽ không bao giờ mỉm cười với mình thì bây giờ cô sẽ phủ nhận hoàn toàn điều đó. Tử Linh chính là sự khác biệt, là cuộc sống giành cho cô.
Tử Linh nhìn người anh yêu đang bước dần tới bên mình, anh chờ đợi cô hơn ba mươi năm qua. Chờ đợi cô đón nhận tình yêu của mình. Cho dù anh đã từng sai lầm, nhưng thật may là anh đã dừng lại sai lầm đúng lúc và không bỏ lỡ cô gái thuộc về mình. Tử Linh nhìn cô cười hạnh phúc, rồi lại nhìn Tử Tuyên và Tử Lăng bên cạnh mình. Ai đã từng nói rằng tình yêu chỉ có khoảnh khắc vĩnh cửu mà không bao giờ vĩnh cửu, với anh điều đó là sai. Chỉ khi bản thân tìm được người thuộc về mình, trải qua trắc trở mà vượt qua thì mới có thể bên nhau một đời người.
Tử Linh đưa tay nhẹ nhàng cầm tay Tư Huyền: “Cảm ơn em, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh.”
Tư Huyền nhìn người đàn ông bên mình và nói: “Cảm ơn anh một đời lại một đời chỉ là của riêng mình em.”
“Chết tiệc” Anh nguyền rủa chính mình lại có hành động ấu trí như vậy, nghi ngờ Tư Huyền, thuê người hại Tư Huyền, nếu Tư Huyền chính là Tử Huyên thì không phải chính anh là kẻ đáng chết ngàn lần hay sao.
Chiếc xe chạy nhanh khiến cảnh sát giao thông chú ý, Tử Linh mặc kệ đoàn xe cảnh sát giao thông đang đuổi theo ở phía sau. Giờ phút này anh quan tâm là bình an của Tư Huyền. Anh nhớ tới mình từng nói với những kẻ đó: “Mấy người thích làm gì cô ta cũng được, chỉ cần để những kẻ được gửi tin đặc danh tới nhìn cô ta khốn đốn là được.” Bây giờ anh cảm thấy hối hận vì hành động của mình. Chỉ vì xóa bỏ cái cảm giác lo lắng mình phản bội Tử Huyên mà anh đẩy cô tới nguy hiểm. Anh cảm thấy cuộc đời mình thật thảm hại, cũng may vì muốn xem bọn họ làm gì với cô mà anh đưa chúng máy quay, bên trong máy quay có định vị GPS, không những thế trong chiếc vòng cổ Tư Huyền đeo anh cũng đã bí mật để một cái GPS với ý đồ theo dõi hành động của cô, không ngờ lúc này lại giúp anh tìm kiếm cô nhanh chóng.
Khi chiếc xe theo GPS tới nơi của những kẻ kia, anh vội vàng chạy tới căn phòng phía cuối dãy hành lang. Tử Linh dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, đập vào mắt là hình ảnh cô gái yếu ớt đang bị trói chân tay, quần áo cô đang rối bời, trên cơ thể cô là tay của những người đàn ông. Những người thấy cửa bị động thì cũng quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy là người đàn ông thuê họ thì quay đầu lại nhìn cô gái nằm trên giường, bọn họ cười dâm đãng nhìn cô gái đang hốt hoảng. Nhưng khi tay họ vừa định tiếp tục sờ mó thì họ nghe thấy lời người đàn ông nói: “Cút. Cút hết.”
Tuy không hiểu vì sao lại kêu họ cút, nhưng người này là người thuê họ, nếu anh ta đã bảo họ đi thì họ đi. Họ nhìn về con mồi dưới giường và rời khỏi căn phòng. Tử Linh đứng nhìn từng người rời khỏi cánh cửa, sau đó mới bước gần tới Tư Huyền. Cô vừa nhìn thấy anh và nghe lời anh nói thì cũng biết người đứng đằng sau những người kia là Tử Linh. Đôi mắt cô nhìn anh đầy ủy khuất và mang theo sự khó hiểu.
“Tại sao?” Cô yếu ớt nhìn anh hỏi.
“Xin lỗi.” Tử Linh tay run run chạm nhẹ tới cô. “Là anh đã sai.” Tử Linh ôm lấy Tư Huyền. Anh cảm nhận cơ thể căng cứng của cô.
“Tôi, tôi rốt cuộc đã làm gì sai? tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Tư Huyền mệt mỏi khóc nức nở, sau một hồi thì chìm vào mê man.
Tử Linh nhẹ nhàng ôm cô rời khỏi căn phòng trở về nhà, anh biết việc làm của anh thật khó khiến Tư Huyền tha thứ, nhưng anh sẽ cố gắng giải thích và đền bù sai lầm của mình.
….
Khi Tư Huyền tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong căn phòng Tử Huyên, bên cạnh cô là một người. Cô xoay người sang và nhìn thấy đôi mắt Tử Linh đang nhìn mình say đắm. Cô giật mình nhưng rồi xoay người lại tính đứng dây.
“Em làm gì vậy?” Tử Linh thấy cô đứng dậy thì bắt tay cô kéo vào trong lòng mình.
“Tôi xin nghỉ, tôi muốn về nhà.” Tư Huyền giật tay mình khỏi tay Tử Linh. Cô rất sợ mình ở lại đây sẽ chết sớm lắm.
“Về nhà, đây là nhà của em mà.” Tư Huyền không những không thoát khỏi tay Tử Linh mà còn bị anh kéo lại vào lòng và bị lật người, cô nghe thấy lời anh nói bên tai. “Trần Tư Huyền hay còn gọi là Tử Huyên. Em, đời này cũng không thể rời khỏi anh.” Tư Huyền sửng sốt nhìn Tử Linh, một lúc sau cô mới nói: “Anh đang nói nhảm gì đó, Tử Huyên là em trai anh cơ mà, đâu liên quan tới tôi. Anh bị điên thì điên một mình đi.”
“Ha ha” Tử Linh vuốt ve mái tóc cô. “Em nếu không muốn người khác biết thì cũng không nên để lại dấu vết chứ. Em đã nói yêu anh, sẽ bên anh trọn đời. Vậy mà lại bỏ anh đi. Anh không cho phép em rời khỏi anh lần nữa.” Tư Huyền nhìn anh, anh vẫn bá đáo và độc chiếm như vậy. “Anh…”
“Cha, mẹ, sao cha mẹ dậy muộn vậy?” Ngay khi Tử Linh muốn cúi đầu hôn Tư Huyền thì tiếng nói non nớt của Tử Tuyên và Tử Lăng ở bên ngoài cánh cửa vang lên. Tử Linh nhìn Tư Huyền đang bối rối mà mỉm cười. “Chúng ta còn nhiều thời gian lắm.” Nói rồi, Tử Linh kéo Tư Huyền đứng dậy, khi Tư Huyền vừa đứng dậy thì bị Tử Linh như vô tình mà cố tình sờ sờ mông. “Anh rất nhớ em”. Mặt Tư Huyền đỏ như trái gấc trừng mắt nhìn Tử Linh.
…
Tư Huyền mặt chiếc váy trắng bước chân vào nhà thờ. Cô nhìn hai bên đang chúc phúc cho mình, nhìn mẹ đang hạnh phúc mà rơi lệ và nhìn người đàn ông đứng phía trước đang mỉm cười chờ mình. Một đời lại một đời, cô cuối cùng đều trở về với người đàn ông này, cô nghĩ mình thật sự giống cô gái lọ lem tìm được chàng hoàng tử, câu truyện của cô như một câu truyện cổ tích. Nếu trước kia cô từng đồng ý với những cô gái khác cho rằng hạnh phúc sẽ không bao giờ mỉm cười với mình thì bây giờ cô sẽ phủ nhận hoàn toàn điều đó. Tử Linh chính là sự khác biệt, là cuộc sống giành cho cô.
Tử Linh nhìn người anh yêu đang bước dần tới bên mình, anh chờ đợi cô hơn ba mươi năm qua. Chờ đợi cô đón nhận tình yêu của mình. Cho dù anh đã từng sai lầm, nhưng thật may là anh đã dừng lại sai lầm đúng lúc và không bỏ lỡ cô gái thuộc về mình. Tử Linh nhìn cô cười hạnh phúc, rồi lại nhìn Tử Tuyên và Tử Lăng bên cạnh mình. Ai đã từng nói rằng tình yêu chỉ có khoảnh khắc vĩnh cửu mà không bao giờ vĩnh cửu, với anh điều đó là sai. Chỉ khi bản thân tìm được người thuộc về mình, trải qua trắc trở mà vượt qua thì mới có thể bên nhau một đời người.
Tử Linh đưa tay nhẹ nhàng cầm tay Tư Huyền: “Cảm ơn em, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh.”
Tư Huyền nhìn người đàn ông bên mình và nói: “Cảm ơn anh một đời lại một đời chỉ là của riêng mình em.”
/30
|