Mùa đông ngày ngắn, rất nhanh đã đến giờ dùng cơm trưa.
Từ Xán Xán trước dặn Chu Nhan đi phòng bếp, để phòng bếp làm vài món thanh đạm, lúc này liền bắt đầu sai người dọn cơm.
Chu Nhan dọn cơm ở trong phòng, tiểu nha hoàn Bạch Chỉ và Phấn Y đứng ngoài truyền cơm. Phấn Y đứng ngoài cửa, Bạch Chỉ đứng ở nội môn, đâu vào đấy bận rộn.
Từ Vương thị vô tình ra bên ngoài quan sát liếc mắt một cái, tầm mắt ngừng lại trênngười Bạch Chỉ đứng ở nội môn.
Bộ dáng Bạch Chỉ ước chừng mười bốn mười năm tuổi, bề ngoài da thịt trắng hơn tuyết nét mặt hơn người, cực kỳ xinh đẹp.
Từ Vương thị nhìn vài lần, cảm thấy nha đầu này không kiêu ngạo không siểm nịnh vững vàng thật mạnh, bộ dáng rất khôn ngoan, liền ghi nàng trong lòng.
Dùng cơm xong, Từ Xán Xán bảo Phó Dương dẫn Từ Thuận Hòa với Từ Nghi Xuân đến phòng khách phía trước thư phòng nghỉ tạm, nàng cùng mẫu thân đến phòng sinh hoạt phía tây nói chuyện phiếm nghỉ tạm trên tháp cẩm.
Chu Nhan bưng đĩa trái cây lên, đặt trên bàn nhỏ trên tháp cẩm, sau đó lui xuống đứng bên cạnh cùng với Bích Vân.
Từ Vương thị suy nghĩ trong chốc lát, quyết định vẫn nói chuyện này với nữ nhi, liếc mắt ra hiệu với Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán thấy mẫu thân liếc mắt ra hiệu, nhìn Chu Nhan Bích Vân đứng bên cạnh, hiểu ý tứ của mẫu thân, mở miệng bảo Bích Vân Chu Nhan: Hai người các ngươi trướcđi ra ngoài một chút đi!
Sau khi Chu Nhan và Bích Vân lui xuống, Từ Xán Xán thế này mới hỏi Từ Vương thị: Nương, có chuyện gì?
Từ Vương thị nhìn Từ Xán Xán, thấp giọng hỏi nói: Vừa rồi tiểu nha đầu đứng ở nội môn truyền cơm tên là gì?
Từ Xán Xán nghĩ sơ qua, nhìn Từ Vương thị: Là nha đầu áo hồng sát váy trắng kia?
Chính là nha đầu kia, Từ Vương thị liên tục gật đầu, nhíu mày nói, Xán Xán, con đểmột nha đầu xinh đẹp như vậy bên cạnh để làm cái gì?
Từ Xán Xán nghe vậy không khỏi nở nụ cười: Nương, không phải tất cả người xinh đẹp đều nổi lên ý xấu!
Từ Vương thị thấy nàng không cho là đúng, liền nhìn nàng, nói: Xán Xán, dù sao con phải cẩn thận một chút!
Từ Xán Xán dùng dĩa bạc xiên một khối quả táo đút cho mẫu thân, không hề để ý chuyện này.
Trong phòng rất ấm áp, Từ Vương thị chỉ lát sau đã ngủ thiếp đi.
Từ Xán Xán sai Bích Vân cầm hai cái chăn thêu đến đây, trước đắp mẫu thân một cái,một cái khác đắp trên người mình, gối đầu trên gối suy nghĩ tâm sự.
Trúc Thanh viện quy củ rất lớn, Từ Xán Xán ở trong phòng nghỉ ngơi, người bên ngoài cũng không dám nói chuyện lớn giọng, bởi vậy trong ngoài phòng cực kỳ yên tĩnh, ngẫu nhiên có một chút âm thanh nhỏ Từ Xán Xán cũng có thể nghe được.
Thấy Từ Xán Xán đang ngủ, Bích Vân và Chu Nhan thương lượng một chút, dặn dò bốn nha hoàn trực ban Bạch Chỉ và Phấn Y nói: Chúng ta đi tìm Phó Dương Phó Tùng lấy sổ ghi chép tháng này, các ngươi chú ý nghe động tĩnh bên trong, cẩn thận hầu hạ Vương phi!
Bạch Chỉ mỉm cười, nói: Các tỷ tỷ yên tâm đi!
Ba nha hoàn còn lại cũng vội vàng đáp một tiếng.
Bích Vân và Chu Nhan nhanh chóng đi ra, trong ngoài nhà chính rất nhanh yên tĩnh lại.
Từ Xán Xán nghe xong động tĩnh bên ngoài, cũng mơ mơ màng màng đang ngủ.
Đến buổi chiều, gió thổi càng lúc càng lớn, dần thành tư thế cát bay đá chạy. Phó Dư Sâm mỗi ngày khí không tốt, hết bận trong cung lập tức trở về Quốc Công phủ.
Vì Từ Thuận Hòa và Từ Nghi Xuân đang đọc sách ở ngoại viện thư phòng với mưu sĩ Lâu Thế Huân theo Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm sẽ không quấy rầy bọn họ, tự mình trở về nội viện trước.
Bốn nha hoàn Bạch Chỉ đứng ở cuối hành lang, nhìn thấy Phó Dư Sâm trở về, vội vàng quỳ gối hành lễ: Tham kiến Vương gia.
Phó Dư Sâm hơi gật đầu, bước chân không ngừng lại đi về phía trước.
Bạch Chỉ nhìn Phó Dư Sâm ngọc thụ lâm phong khoác áo choàng đen liếc mắt một cái, hít sâu một hơi, bước lên từng bước, kiễng gót chân nhấc màn dày trên cửa nhà chính lên.
Thấy Vương gia đang muốn nhấc chân đi vào, Bạch Chỉ vội vàng bắt lấy cơ hội mở miệng nói: Vương gia, Vương phi và ngoại gia phu nhân nghỉ ngơi ở bên trong!
Dứt lời, nàng cũng không có ấn quy củ cúi đầu, mà ánh mắt sáng quắc nhìn Phó Dư Sâm.
bước chân Phó Dư Sâm ngừng lại, hơi suy tư một chút rồi định quay người bước đi.
hắn đi được vài bước lại quay đầu dặn Bạch Chỉ: Chờ Vương phi các ngươi dậy, đitrước báo cho ta.
Dứt lời Phó Dư Sâm liền ra ngoài.
Bạch Chỉ cười khanh khách nhìn bóng dáng hắn đáp Vâng .
Hai gã sai vặt cũng đi theo hắn.
Thấy Vương gia đi xa, đôi mắt linh hoạt kia của Bạch Chỉ mới thu hồi lại, kính cẩn cúi đầu đứng ở ngoài hành lang, cùng đợi Từ Xán Xán gọi.
Trong phòng hơi nóng, Từ Xán Xán xoay người đặt người khỏi chăn, ý nghĩ dần dần thanh tỉnh lại.
Thấy con đang còn nghe Lâu Thế Huân giảng thư, Từ Thuận Hòa lặng lẽ ra thư phòng phía tây.
Ông vừa đi ra, Thính Vũ đứng trước thư phòng Phó Dư Sâm thấy ông, bước nhanh tới, chắp tay hành lễ: Nô tài tham kiếnTừ tiên sinh!
Từ Thuận Hòa cũng không nói nhiều, trực tiếp hỏi hắn: Vương gia các ngươi hiện có rảnh không? Ta định bắt mạch cho hắn!
Thính Vũ nghe vậy vội hỏi: Vương gia đang gặp khách, tiên sinh không bằng đi trước phòng khách khỏ chờ?
Từ Thuận Hòa nghe Thính Vũ nói như vậy, lúc này hiểu Phó Dư Sâm đang gặp người có vẻ quan trọng, gật gật đầu, mang hòm thuốc, sau đó đi phòng khách nhỏ bên cạnh thư phòng của Phó Dư Sâm chờ.
Phó Dư Sâm lúc này đang gặp Ngọc Minh và Phó Liễu được hắn phái đi hộ tống thương nhân Trần Tô Hoa đến Ba Tư, quân sư Lương Khánh Hạ cũng ở đây.
Ngọc Minh vốn dĩ là một người mày kiếm mắt sao, da thịt ngâm đen, vóc người cao gầy, hắn mang theo quân đội hộ tống thương nhân Trần Tô Hoa đi qua lãnh địa bộ tộc Tháp Khắc Khắc và Tây Vực đến Ba Tư, lại đưa Trần Tô Hoa từ Ba Tư trở về Vân Châu, mấy ngày nay tất nhiên đã trải qua một phen phong sương, những cái khác không biết có tiến bộ hay không, dù sao mặt càng đen, nói cũng càng nhiều.
hắn đã lâu không thấy Phó soái, nhất thời hơi giống người điên, cũng không cho Phó Liễu cơ hội nói chuyện, đứng trước Phó soái, hoa chân múa tay vui sướng nói tất cả mọi chuyện đã trải qua một lần, đương nhiên trọng điểm là tình hình bộ tộc Tháp Khắc Khắc bên cạnh Đại Lương và trên đường hắn anh dũng cơ trí thế nào.
Phó Liễu đứng bên cạnh, chờ Ngọc Minh nói xong, liền bổ sung vài câu, nói tình huống khác của bộ tộc Tháp Khắc Khắc: Vương gia, nữ Vương bộ tộc Tháp Khắc Khắc nayđã già, hiện có bốn nữ nhi trưởng thành, đều dã tâm bừng bừng, nô tài cho rằng bộ tộc Tháp Khắc Khắc này vài năm sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra nội loạn. Lời ngầm là Sao không nhân cơ hội châm ngòi .
Phó Dư Sâm gật đầu, mắt phượng sâu thẳm khó dò, hiển nhiên là đang suy nghĩ kế sách châm ngòi ly gián.
Ngọc Minh nhân tiện nói: hiện nay, đại công chúa Tháp Khắc Khắc cầm quyền, chúng ta sao không chống đỡ nhị Vương tử?
Phó Dư Sâm gật gật đầu, hắn lúc này nghĩ cũng không tiếc tiền bạc, chống đỡ mộtVương tử hoặc công chúa ở Tháp Khắc Khắc, lại thu mua một trọng thần Tháp Khắc Khắc, nhiễu loạn nội chính Tháp Khắc Khắc.
Phó Liễu nghe vậy, vội vàng bổ sung nói: Quốc gia phía tây bộ tộc Tháp Khắc Khắc là Tích Lâm, quốc quân bọn họ có tâm ý muốn kết minh với Đại Lương chúng ta, thuộc hạ không dám chuyên quyền nên nói cần về nước bẩm báo ——
hắn mỉm cười nhìn Phó Dư Sâm, bổ sung một câu: Thuộc hạ và Ngọc tướng quân đãthương lượng qua, hóa trang sứ thần bọn họ thành người đội buôn mang về Biện Kinh.
Phó Dư Sâm trong mắt hiện ra một điểm hưng phấn: Mời sứ thần Tích Lâm đến đây gặp ta!
Chu Nhan và Bích Vân lấy sổ ghi chép liềntrở lại, sau khi rửa tay mới vào phòng sinh hoạt hầu hạ Từ Xán Xán dậy.
Từ Xán Xán và Từ Vương thị được Chu Nhan và Bích Vân hầu hạ rửa mặt chải tóc mộtlần nữa, thế này mới ngồi yên ổn ở nhà chính.
Bích Vân dâng trà lui về phía sau đứng hầu hạ.
Chu Nhan bước lên nói lên tình huống buổi chiều lấy sổ.
Từ Vương thị nhìn Chu Nhan cầm sổ sách đọccác mục thu chi tháng này, không khỏi tặc lưỡi kinh hãi —— mỗi tháng bạc qua tay Xán Xán nhiều như vậy!
Từ Xán Xán cẩn thận nghe.
Tuy rằng nàng lười tự mình quản sổ sách, nhưng vẫn muốn biết tình hình chung.
Nghe Chu Nhan báo xong các khoản, Từ Xán Xán lười biếng nói: Về sau Chu Nhan đilàm thu chi, Bích Vân ở lại trong viện tổng quản nội vụ!
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, trừ bỏ Từ Vương thị, trong phòng nha hoàn ma ma hầu hạ đều hiểu được —— Vương phi tỏ vẻ cho Chu Nhan quản sổ sách còn Bích Vân làm nội quản gia!
Chu Nhan và Bích Vân song song đứng trước người Từ Xán Xán, cùng nhau quỳ gối hành lễ: Nô tỳ nhất định không phụ lòng Vương phi nhờ vả! Nếu Vương phi phó thác chuyện nội viện cho các nàng, thì các nàng nhất định phải càng thêm tận tâm lấy hồi báo tín nhiệm của Vương phi.
Từ Xán Xán vừa nâng chén trà lên nhấp một hớp, gã sai vặt Tảo Diệp chạy vào bẩm báo: Bẩm Vương phi, Vương gia dẫn Ngọc tướng quân và Phó Liễu ca ca tiến cung rồi, Vương gia dặn nô tài bẩm báo với Vương phi, nói ngài ấy buổi tối không trở lại dùng cơm!
Từ Xán Xán cười nói: Ta biết rồi!
Dứt lời, nàng liếc mắt ra hiệu cho Chu Nhan.
Chu Nhan mỉm cười cầm một phong bì tặng Tảo Diệp ra ngoài, đưa phong bì cho Tảo Diệp. Vương gia đối xử với thuộc hạ xưa nay nghiêm khắc, Vương phi thường thường hậu thưởng người của Vương gia, bởi vậy người của Vương gia đối đãi với Vương phi có thêm mấy phần thân cận.
Nàng cảm thấy Vương phi thật sự thông minh, lại không biết biện pháp này được Phó Dư Sâm dạy cho Từ Xán Xán, để nàng thu mua lòng người.
Từ Xán Xán vừa muốn dặn Chu Nhan đi phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Từ Thuận Hòa bước vào, kiên quyết tỏ vẻ phải đi về.
Từ Thuận Hòa vốn dĩ muốn chờ xem mạch cho Phó Dư Sâm, nếu Phó Dư Sâm mộtchốc vẫn chưa về, ông tính ngày mai lại đến. Mặc dù nhà nữ nhi tốt nhưng dù sao có cha mẹ chồng ở đây, ông không muốn gây thêm phiền toái cho nữ nhi.
Từ Xán Xán khổ lưu không được, đành phải chuẩn bị lễ vật để Phó Dương tặng phụ mẫu và đệ đệ trở về.
Phụ mẫu và đệ đệ đi rồi, Từ Xán Xán cảm thấy trong phòng nhất thời trống vắng, trống rỗng làm lòng nàng hơi khó chịu, dựa đệm trên giường ngẩn người.
Chu Nhan cẩn thận, gặp tâm tình Từ Xán Xán không tốt, cầm một lò sưởi hình tròn vàng ròng đưa cho Từ Xán Xán, lại cười nói: Vương phi, bây giờ ngoại gia lão gia, phu nhân và công tử đều ở lại Biện Kinh, ngài muốn gặp họ thì có thể mời bọn họ đến đây, lại có thể tự mình đi vấn an bọn họ, rất thuận tiện mà!
Từ Xán Xán vuốt lò sưởi vàng ròng ấm áp không phỏng tay, thở dài nói: Ta sao lạikhông biết, nhưng thấy bọn họ đều đi, trong lòng thế nào cũng chịu.
Chu Nhan muốn dời sự chú ý của Từ Xán Xán, liền nhìn Bích Vân một cái, cười nói: Vương phi người xem, từ khi Phó Liễu trở lại, có người không có tâm làm việc kìa!
Từ Xán Xán cười nhìn Bích Vân, phát hiện Bích Vân quả thực đang thất thần, ngay cả Chu Nhan nói cũng không nghe thấy, vẫn còn cúi đầu mỉm cười.
Chu Nhan và Từ Xán Xán chủ tớ hai người không khỏi đều nở nụ cười.
Từ Xán Xán nói: Chờ Phó Liễu trở về, ắt sẽ đến gặp ta, đến lúc đó để nàng và Phó Liễu hai người gặp nhau!
Sau khi nói giỡn với Chu Nhan vài câu, Từ Xán Xán nổi lên tâm tư muốn gặp những nha hoàn hầu hạ nàng, liền bảo Chu Nhan đi gọi những nha hoàn này đến đây.
Bây giờ, những người hầu hạ trong viện Từ Xán Xán, ngoại trừ bốn ma ma và Chu Nhan Bích Vân, còn có bốn nha hoàn nhị đẳng, sáu nha hoàn tam đẳng và mười nha hoàn.
Chu Nhan gọi tất cả các nàng vào thỉnh an Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán ôm lò sưởi vàng vòng mỉm cười đánh giá những cô nương đang tuổi dậythì này.
Đại bộ phận những cô nương đều là người hạng trung, chỉ có hai người có vài phần nhan sắc, một là Phấn Y, một người khác đó là Bạch Chỉ.
Phấn Y đại khái mười ba mười bốn tuổi, ngũ quan tuy có đẹp nhưng có chút khô khan.
Bạch Chỉ lớn hơn chút so với Phấn Y, tóc sơ búi một đọa kế, dùng một cây trâm cài giữ tóc, trên mặt trẻ son hồng, rõ ràng trang điểm qua, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân.
Từ Xán Xán đánh giá các nàng, trong lòng nghĩ đến lời của mẫu thân, lại không có gì ghen tuông. Tuy nàng thích ăn dấm chua, nhưng cũng không đến mức thấy một người có vài phần tư sắc thì chua xót.
Bích Vân lúc này đã sửa sang lại tâm tư.
Từ Xán Xán lười phát biểu, liền đem nhiệm vụ phát biểu cho Bích Vân.
Bích Vân nói chức trách và biện pháp thưởng phạt của các nha hoàn trong nội viện, sau đó lại thay Từ Xán Xán bố thí ân đức, lấy ý ân uy cũng thi, mỗi người thưởng hai lượng bạc. Hai lượng bạc tương đương với hai tháng tiền của các nàng, cũng khôngtính ít.
Chờ các nha hoàn này ra ngoài, Từ Xán Xán dặn Bích Vân Chu Nhan: Cẩn thận nhìn Bạch Chỉ kia, đừng để nàng một mình hầu hạ Vương gia các ngươi.
Bích Vân Chu Nhan đáp Vâng , ghi tạc lời Từ Xán Xán trong lòng.
Mười tiểu nha hoàn sau khi hành lễ ra ngoài, trừ bỏ trực ban Giáng Lan và Hôi Tuệ, còn lại đều trở về phòng phía đông các nha hoàn ở.
Sau khi ra nội viện những tiểu cô nương này mới dám nói chuyện, từng chuyện nóigiỡn cười rất vui vẻ, vô cùng mang ơn Vương phi thưởng hai lượng bạc, ngươi một lời ta một lời thảo luận muốn xử lý hai lượng bạc này như thế nào.
Chỉ có Bạch Chỉ nắm nén bạc nho nhỏ này trong lòng cười lạnh: Vương phi phú quý cỡ nào, mặc không hết bao nhiêu tơ lụa mang trân châu bảo thạch, ngay cả lò sưởi tay đều là vàng ròng, lại chỉ thưởng các nàng hai lượng bạc! Hai lượng bạc, nàng cũng lấy ra được!
Xong chuyện này, Từ Xán Xán liền dặn dò Chu Nhan: Ngươi đi nói Phó Dương Phó Tùng một tiếng, nói ngày mai buổi sáng ta muốn đi phủ thị lang! ngày mai, mẫu thân nàng muốn đến Từ phủ thỉnh an tổ mẫu, Từ Xán Xán sợ mẫu thân chịu ủy khuất, địnhđi theo bảo vệ mẫu thân.
Chu Nhan đáp lời rồi lập tức ra ngoài thương lượng với Phó Dương, Phó Tùng.
không lâu sau, Chu Nhan đã trở lại, cười bẩm báo Từ Xán Xán: Nô tỳ truyền đạt lại lời của ngài, Phó Dương đã cầm danh thiếp của Vương gia đi gặp Khai Phong phủ doãn Dương đại nhân, Phó Tùng cưỡi ngựa vào cung gặp Vương gia!
Từ Xán Xán: ... Chỉ đi thăm thân thích thôi, cần phiền toái như vậy sao?
Bích Vân đứng bên cười nói: Vương phi, thân phận ngài nay bất đồng, ra ngoài mộtchuyến cũng không dễ dàng như vậy, trước tiên làm các loại chuẩn bị, ví dụ như phải người phủ doãn phải bảo người tránh đường, cho ngài thuận lợi thông qua; còn phải báo cho người phủ thị lang làm các loại chuẩn bị nghênh đón ngài, ví dụ như làm vệ sinh toàn phủ, bố trí tĩnh thất nghỉ tạm cho ngài, đuổi người không liên quan, còn phải tìm người cùng ngươi...
Từ Xán Xán nghe đầu lớn lên: Ai nha, rất phiền toái, ta không đi nữa!
Chu Nhan không khỏi nở nụ cười: Vương phi, đã chậm rồi, Khai Phong phủ đại nhân sợ đã bắt đầu làm chuẩn bị, Phó Tùng cũng đến phủ thị lang!
Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, hỏi: Phó Dương có bản lĩnh gì, có thể gặp trực tiếp Khai Phong phủ doãn?
Chu Nhan cười nói: Thứ nhất, phía sau Phó Dương là Vương gia, hai là Phó Dương, Phó Tùng và Phó Quế nay đã làm võ quan lục phẩm!
Từ Xán Xán thụ giáo gật gật đầu, chuyện ở cổ đại này, nàng không rõ còn nhiều lắm!
Bữa tối chỉ có Từ Xán Xán một người dùng, nàng cũng lười mất công, liền chỉ cần mộtchén canh gà.
Lúc Từ Xán Xán đang ngâm mình trong bồn tắm, Phó Dư Sâm đã trở lại.
hắn trực tiếp vào phòng tắm, vừa cởi đai lưng xuống, vừa hỏi Từ Xán Xán: Ngày mai, nàng muốn đi Từ phủ? Muốn ta đi cùng nàng hay không?
Từ Xán Xán thấy hắn đang cởi quần áo, biết tâm tư của Phó Dư Sâm, liếc hắn một cái: Chàng ngày mai rảnh sao?
Phó Dư Sâm im lặng. Ngày mai hắn còn phải an bài chuyện sứ thần Tích Lâm tiến cung, thật không rảnh.
Phó Dư Sâm cởi áo choàng Thâm Lam treo trên bình phong ngọc thạch: Ta bảo Ngọc Minh chọn cho nàng vài thị vệ, để bọn họ hộ tống nàng đến đó! Chu sanh ngốc này chọn cho Từ Xán Xán mấy thị vệ có bề ngoài rất đẹp, Phó Dư Sâm thực lo lắng nên dặn Ngọc Minh chọn vài thị vệ võ công cao cường cho Từ Xán Xán.
không quá lâu, nước trong thùng tắm tràn ra ngoài.
Theo động tác củaPhó Dư Sâm, nước chảy trên nền đá càng nhiều.
âm thanh run rẩy, đút quãng của Từ Xán Xán phát ra trong tiếng nước—— Phó Dư Sâm, không muốn... không uốn làm... Làm đi vào...
Từ Xán Xán trước dặn Chu Nhan đi phòng bếp, để phòng bếp làm vài món thanh đạm, lúc này liền bắt đầu sai người dọn cơm.
Chu Nhan dọn cơm ở trong phòng, tiểu nha hoàn Bạch Chỉ và Phấn Y đứng ngoài truyền cơm. Phấn Y đứng ngoài cửa, Bạch Chỉ đứng ở nội môn, đâu vào đấy bận rộn.
Từ Vương thị vô tình ra bên ngoài quan sát liếc mắt một cái, tầm mắt ngừng lại trênngười Bạch Chỉ đứng ở nội môn.
Bộ dáng Bạch Chỉ ước chừng mười bốn mười năm tuổi, bề ngoài da thịt trắng hơn tuyết nét mặt hơn người, cực kỳ xinh đẹp.
Từ Vương thị nhìn vài lần, cảm thấy nha đầu này không kiêu ngạo không siểm nịnh vững vàng thật mạnh, bộ dáng rất khôn ngoan, liền ghi nàng trong lòng.
Dùng cơm xong, Từ Xán Xán bảo Phó Dương dẫn Từ Thuận Hòa với Từ Nghi Xuân đến phòng khách phía trước thư phòng nghỉ tạm, nàng cùng mẫu thân đến phòng sinh hoạt phía tây nói chuyện phiếm nghỉ tạm trên tháp cẩm.
Chu Nhan bưng đĩa trái cây lên, đặt trên bàn nhỏ trên tháp cẩm, sau đó lui xuống đứng bên cạnh cùng với Bích Vân.
Từ Vương thị suy nghĩ trong chốc lát, quyết định vẫn nói chuyện này với nữ nhi, liếc mắt ra hiệu với Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán thấy mẫu thân liếc mắt ra hiệu, nhìn Chu Nhan Bích Vân đứng bên cạnh, hiểu ý tứ của mẫu thân, mở miệng bảo Bích Vân Chu Nhan: Hai người các ngươi trướcđi ra ngoài một chút đi!
Sau khi Chu Nhan và Bích Vân lui xuống, Từ Xán Xán thế này mới hỏi Từ Vương thị: Nương, có chuyện gì?
Từ Vương thị nhìn Từ Xán Xán, thấp giọng hỏi nói: Vừa rồi tiểu nha đầu đứng ở nội môn truyền cơm tên là gì?
Từ Xán Xán nghĩ sơ qua, nhìn Từ Vương thị: Là nha đầu áo hồng sát váy trắng kia?
Chính là nha đầu kia, Từ Vương thị liên tục gật đầu, nhíu mày nói, Xán Xán, con đểmột nha đầu xinh đẹp như vậy bên cạnh để làm cái gì?
Từ Xán Xán nghe vậy không khỏi nở nụ cười: Nương, không phải tất cả người xinh đẹp đều nổi lên ý xấu!
Từ Vương thị thấy nàng không cho là đúng, liền nhìn nàng, nói: Xán Xán, dù sao con phải cẩn thận một chút!
Từ Xán Xán dùng dĩa bạc xiên một khối quả táo đút cho mẫu thân, không hề để ý chuyện này.
Trong phòng rất ấm áp, Từ Vương thị chỉ lát sau đã ngủ thiếp đi.
Từ Xán Xán sai Bích Vân cầm hai cái chăn thêu đến đây, trước đắp mẫu thân một cái,một cái khác đắp trên người mình, gối đầu trên gối suy nghĩ tâm sự.
Trúc Thanh viện quy củ rất lớn, Từ Xán Xán ở trong phòng nghỉ ngơi, người bên ngoài cũng không dám nói chuyện lớn giọng, bởi vậy trong ngoài phòng cực kỳ yên tĩnh, ngẫu nhiên có một chút âm thanh nhỏ Từ Xán Xán cũng có thể nghe được.
Thấy Từ Xán Xán đang ngủ, Bích Vân và Chu Nhan thương lượng một chút, dặn dò bốn nha hoàn trực ban Bạch Chỉ và Phấn Y nói: Chúng ta đi tìm Phó Dương Phó Tùng lấy sổ ghi chép tháng này, các ngươi chú ý nghe động tĩnh bên trong, cẩn thận hầu hạ Vương phi!
Bạch Chỉ mỉm cười, nói: Các tỷ tỷ yên tâm đi!
Ba nha hoàn còn lại cũng vội vàng đáp một tiếng.
Bích Vân và Chu Nhan nhanh chóng đi ra, trong ngoài nhà chính rất nhanh yên tĩnh lại.
Từ Xán Xán nghe xong động tĩnh bên ngoài, cũng mơ mơ màng màng đang ngủ.
Đến buổi chiều, gió thổi càng lúc càng lớn, dần thành tư thế cát bay đá chạy. Phó Dư Sâm mỗi ngày khí không tốt, hết bận trong cung lập tức trở về Quốc Công phủ.
Vì Từ Thuận Hòa và Từ Nghi Xuân đang đọc sách ở ngoại viện thư phòng với mưu sĩ Lâu Thế Huân theo Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm sẽ không quấy rầy bọn họ, tự mình trở về nội viện trước.
Bốn nha hoàn Bạch Chỉ đứng ở cuối hành lang, nhìn thấy Phó Dư Sâm trở về, vội vàng quỳ gối hành lễ: Tham kiến Vương gia.
Phó Dư Sâm hơi gật đầu, bước chân không ngừng lại đi về phía trước.
Bạch Chỉ nhìn Phó Dư Sâm ngọc thụ lâm phong khoác áo choàng đen liếc mắt một cái, hít sâu một hơi, bước lên từng bước, kiễng gót chân nhấc màn dày trên cửa nhà chính lên.
Thấy Vương gia đang muốn nhấc chân đi vào, Bạch Chỉ vội vàng bắt lấy cơ hội mở miệng nói: Vương gia, Vương phi và ngoại gia phu nhân nghỉ ngơi ở bên trong!
Dứt lời, nàng cũng không có ấn quy củ cúi đầu, mà ánh mắt sáng quắc nhìn Phó Dư Sâm.
bước chân Phó Dư Sâm ngừng lại, hơi suy tư một chút rồi định quay người bước đi.
hắn đi được vài bước lại quay đầu dặn Bạch Chỉ: Chờ Vương phi các ngươi dậy, đitrước báo cho ta.
Dứt lời Phó Dư Sâm liền ra ngoài.
Bạch Chỉ cười khanh khách nhìn bóng dáng hắn đáp Vâng .
Hai gã sai vặt cũng đi theo hắn.
Thấy Vương gia đi xa, đôi mắt linh hoạt kia của Bạch Chỉ mới thu hồi lại, kính cẩn cúi đầu đứng ở ngoài hành lang, cùng đợi Từ Xán Xán gọi.
Trong phòng hơi nóng, Từ Xán Xán xoay người đặt người khỏi chăn, ý nghĩ dần dần thanh tỉnh lại.
Thấy con đang còn nghe Lâu Thế Huân giảng thư, Từ Thuận Hòa lặng lẽ ra thư phòng phía tây.
Ông vừa đi ra, Thính Vũ đứng trước thư phòng Phó Dư Sâm thấy ông, bước nhanh tới, chắp tay hành lễ: Nô tài tham kiếnTừ tiên sinh!
Từ Thuận Hòa cũng không nói nhiều, trực tiếp hỏi hắn: Vương gia các ngươi hiện có rảnh không? Ta định bắt mạch cho hắn!
Thính Vũ nghe vậy vội hỏi: Vương gia đang gặp khách, tiên sinh không bằng đi trước phòng khách khỏ chờ?
Từ Thuận Hòa nghe Thính Vũ nói như vậy, lúc này hiểu Phó Dư Sâm đang gặp người có vẻ quan trọng, gật gật đầu, mang hòm thuốc, sau đó đi phòng khách nhỏ bên cạnh thư phòng của Phó Dư Sâm chờ.
Phó Dư Sâm lúc này đang gặp Ngọc Minh và Phó Liễu được hắn phái đi hộ tống thương nhân Trần Tô Hoa đến Ba Tư, quân sư Lương Khánh Hạ cũng ở đây.
Ngọc Minh vốn dĩ là một người mày kiếm mắt sao, da thịt ngâm đen, vóc người cao gầy, hắn mang theo quân đội hộ tống thương nhân Trần Tô Hoa đi qua lãnh địa bộ tộc Tháp Khắc Khắc và Tây Vực đến Ba Tư, lại đưa Trần Tô Hoa từ Ba Tư trở về Vân Châu, mấy ngày nay tất nhiên đã trải qua một phen phong sương, những cái khác không biết có tiến bộ hay không, dù sao mặt càng đen, nói cũng càng nhiều.
hắn đã lâu không thấy Phó soái, nhất thời hơi giống người điên, cũng không cho Phó Liễu cơ hội nói chuyện, đứng trước Phó soái, hoa chân múa tay vui sướng nói tất cả mọi chuyện đã trải qua một lần, đương nhiên trọng điểm là tình hình bộ tộc Tháp Khắc Khắc bên cạnh Đại Lương và trên đường hắn anh dũng cơ trí thế nào.
Phó Liễu đứng bên cạnh, chờ Ngọc Minh nói xong, liền bổ sung vài câu, nói tình huống khác của bộ tộc Tháp Khắc Khắc: Vương gia, nữ Vương bộ tộc Tháp Khắc Khắc nayđã già, hiện có bốn nữ nhi trưởng thành, đều dã tâm bừng bừng, nô tài cho rằng bộ tộc Tháp Khắc Khắc này vài năm sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra nội loạn. Lời ngầm là Sao không nhân cơ hội châm ngòi .
Phó Dư Sâm gật đầu, mắt phượng sâu thẳm khó dò, hiển nhiên là đang suy nghĩ kế sách châm ngòi ly gián.
Ngọc Minh nhân tiện nói: hiện nay, đại công chúa Tháp Khắc Khắc cầm quyền, chúng ta sao không chống đỡ nhị Vương tử?
Phó Dư Sâm gật gật đầu, hắn lúc này nghĩ cũng không tiếc tiền bạc, chống đỡ mộtVương tử hoặc công chúa ở Tháp Khắc Khắc, lại thu mua một trọng thần Tháp Khắc Khắc, nhiễu loạn nội chính Tháp Khắc Khắc.
Phó Liễu nghe vậy, vội vàng bổ sung nói: Quốc gia phía tây bộ tộc Tháp Khắc Khắc là Tích Lâm, quốc quân bọn họ có tâm ý muốn kết minh với Đại Lương chúng ta, thuộc hạ không dám chuyên quyền nên nói cần về nước bẩm báo ——
hắn mỉm cười nhìn Phó Dư Sâm, bổ sung một câu: Thuộc hạ và Ngọc tướng quân đãthương lượng qua, hóa trang sứ thần bọn họ thành người đội buôn mang về Biện Kinh.
Phó Dư Sâm trong mắt hiện ra một điểm hưng phấn: Mời sứ thần Tích Lâm đến đây gặp ta!
Chu Nhan và Bích Vân lấy sổ ghi chép liềntrở lại, sau khi rửa tay mới vào phòng sinh hoạt hầu hạ Từ Xán Xán dậy.
Từ Xán Xán và Từ Vương thị được Chu Nhan và Bích Vân hầu hạ rửa mặt chải tóc mộtlần nữa, thế này mới ngồi yên ổn ở nhà chính.
Bích Vân dâng trà lui về phía sau đứng hầu hạ.
Chu Nhan bước lên nói lên tình huống buổi chiều lấy sổ.
Từ Vương thị nhìn Chu Nhan cầm sổ sách đọccác mục thu chi tháng này, không khỏi tặc lưỡi kinh hãi —— mỗi tháng bạc qua tay Xán Xán nhiều như vậy!
Từ Xán Xán cẩn thận nghe.
Tuy rằng nàng lười tự mình quản sổ sách, nhưng vẫn muốn biết tình hình chung.
Nghe Chu Nhan báo xong các khoản, Từ Xán Xán lười biếng nói: Về sau Chu Nhan đilàm thu chi, Bích Vân ở lại trong viện tổng quản nội vụ!
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, trừ bỏ Từ Vương thị, trong phòng nha hoàn ma ma hầu hạ đều hiểu được —— Vương phi tỏ vẻ cho Chu Nhan quản sổ sách còn Bích Vân làm nội quản gia!
Chu Nhan và Bích Vân song song đứng trước người Từ Xán Xán, cùng nhau quỳ gối hành lễ: Nô tỳ nhất định không phụ lòng Vương phi nhờ vả! Nếu Vương phi phó thác chuyện nội viện cho các nàng, thì các nàng nhất định phải càng thêm tận tâm lấy hồi báo tín nhiệm của Vương phi.
Từ Xán Xán vừa nâng chén trà lên nhấp một hớp, gã sai vặt Tảo Diệp chạy vào bẩm báo: Bẩm Vương phi, Vương gia dẫn Ngọc tướng quân và Phó Liễu ca ca tiến cung rồi, Vương gia dặn nô tài bẩm báo với Vương phi, nói ngài ấy buổi tối không trở lại dùng cơm!
Từ Xán Xán cười nói: Ta biết rồi!
Dứt lời, nàng liếc mắt ra hiệu cho Chu Nhan.
Chu Nhan mỉm cười cầm một phong bì tặng Tảo Diệp ra ngoài, đưa phong bì cho Tảo Diệp. Vương gia đối xử với thuộc hạ xưa nay nghiêm khắc, Vương phi thường thường hậu thưởng người của Vương gia, bởi vậy người của Vương gia đối đãi với Vương phi có thêm mấy phần thân cận.
Nàng cảm thấy Vương phi thật sự thông minh, lại không biết biện pháp này được Phó Dư Sâm dạy cho Từ Xán Xán, để nàng thu mua lòng người.
Từ Xán Xán vừa muốn dặn Chu Nhan đi phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Từ Thuận Hòa bước vào, kiên quyết tỏ vẻ phải đi về.
Từ Thuận Hòa vốn dĩ muốn chờ xem mạch cho Phó Dư Sâm, nếu Phó Dư Sâm mộtchốc vẫn chưa về, ông tính ngày mai lại đến. Mặc dù nhà nữ nhi tốt nhưng dù sao có cha mẹ chồng ở đây, ông không muốn gây thêm phiền toái cho nữ nhi.
Từ Xán Xán khổ lưu không được, đành phải chuẩn bị lễ vật để Phó Dương tặng phụ mẫu và đệ đệ trở về.
Phụ mẫu và đệ đệ đi rồi, Từ Xán Xán cảm thấy trong phòng nhất thời trống vắng, trống rỗng làm lòng nàng hơi khó chịu, dựa đệm trên giường ngẩn người.
Chu Nhan cẩn thận, gặp tâm tình Từ Xán Xán không tốt, cầm một lò sưởi hình tròn vàng ròng đưa cho Từ Xán Xán, lại cười nói: Vương phi, bây giờ ngoại gia lão gia, phu nhân và công tử đều ở lại Biện Kinh, ngài muốn gặp họ thì có thể mời bọn họ đến đây, lại có thể tự mình đi vấn an bọn họ, rất thuận tiện mà!
Từ Xán Xán vuốt lò sưởi vàng ròng ấm áp không phỏng tay, thở dài nói: Ta sao lạikhông biết, nhưng thấy bọn họ đều đi, trong lòng thế nào cũng chịu.
Chu Nhan muốn dời sự chú ý của Từ Xán Xán, liền nhìn Bích Vân một cái, cười nói: Vương phi người xem, từ khi Phó Liễu trở lại, có người không có tâm làm việc kìa!
Từ Xán Xán cười nhìn Bích Vân, phát hiện Bích Vân quả thực đang thất thần, ngay cả Chu Nhan nói cũng không nghe thấy, vẫn còn cúi đầu mỉm cười.
Chu Nhan và Từ Xán Xán chủ tớ hai người không khỏi đều nở nụ cười.
Từ Xán Xán nói: Chờ Phó Liễu trở về, ắt sẽ đến gặp ta, đến lúc đó để nàng và Phó Liễu hai người gặp nhau!
Sau khi nói giỡn với Chu Nhan vài câu, Từ Xán Xán nổi lên tâm tư muốn gặp những nha hoàn hầu hạ nàng, liền bảo Chu Nhan đi gọi những nha hoàn này đến đây.
Bây giờ, những người hầu hạ trong viện Từ Xán Xán, ngoại trừ bốn ma ma và Chu Nhan Bích Vân, còn có bốn nha hoàn nhị đẳng, sáu nha hoàn tam đẳng và mười nha hoàn.
Chu Nhan gọi tất cả các nàng vào thỉnh an Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán ôm lò sưởi vàng vòng mỉm cười đánh giá những cô nương đang tuổi dậythì này.
Đại bộ phận những cô nương đều là người hạng trung, chỉ có hai người có vài phần nhan sắc, một là Phấn Y, một người khác đó là Bạch Chỉ.
Phấn Y đại khái mười ba mười bốn tuổi, ngũ quan tuy có đẹp nhưng có chút khô khan.
Bạch Chỉ lớn hơn chút so với Phấn Y, tóc sơ búi một đọa kế, dùng một cây trâm cài giữ tóc, trên mặt trẻ son hồng, rõ ràng trang điểm qua, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân.
Từ Xán Xán đánh giá các nàng, trong lòng nghĩ đến lời của mẫu thân, lại không có gì ghen tuông. Tuy nàng thích ăn dấm chua, nhưng cũng không đến mức thấy một người có vài phần tư sắc thì chua xót.
Bích Vân lúc này đã sửa sang lại tâm tư.
Từ Xán Xán lười phát biểu, liền đem nhiệm vụ phát biểu cho Bích Vân.
Bích Vân nói chức trách và biện pháp thưởng phạt của các nha hoàn trong nội viện, sau đó lại thay Từ Xán Xán bố thí ân đức, lấy ý ân uy cũng thi, mỗi người thưởng hai lượng bạc. Hai lượng bạc tương đương với hai tháng tiền của các nàng, cũng khôngtính ít.
Chờ các nha hoàn này ra ngoài, Từ Xán Xán dặn Bích Vân Chu Nhan: Cẩn thận nhìn Bạch Chỉ kia, đừng để nàng một mình hầu hạ Vương gia các ngươi.
Bích Vân Chu Nhan đáp Vâng , ghi tạc lời Từ Xán Xán trong lòng.
Mười tiểu nha hoàn sau khi hành lễ ra ngoài, trừ bỏ trực ban Giáng Lan và Hôi Tuệ, còn lại đều trở về phòng phía đông các nha hoàn ở.
Sau khi ra nội viện những tiểu cô nương này mới dám nói chuyện, từng chuyện nóigiỡn cười rất vui vẻ, vô cùng mang ơn Vương phi thưởng hai lượng bạc, ngươi một lời ta một lời thảo luận muốn xử lý hai lượng bạc này như thế nào.
Chỉ có Bạch Chỉ nắm nén bạc nho nhỏ này trong lòng cười lạnh: Vương phi phú quý cỡ nào, mặc không hết bao nhiêu tơ lụa mang trân châu bảo thạch, ngay cả lò sưởi tay đều là vàng ròng, lại chỉ thưởng các nàng hai lượng bạc! Hai lượng bạc, nàng cũng lấy ra được!
Xong chuyện này, Từ Xán Xán liền dặn dò Chu Nhan: Ngươi đi nói Phó Dương Phó Tùng một tiếng, nói ngày mai buổi sáng ta muốn đi phủ thị lang! ngày mai, mẫu thân nàng muốn đến Từ phủ thỉnh an tổ mẫu, Từ Xán Xán sợ mẫu thân chịu ủy khuất, địnhđi theo bảo vệ mẫu thân.
Chu Nhan đáp lời rồi lập tức ra ngoài thương lượng với Phó Dương, Phó Tùng.
không lâu sau, Chu Nhan đã trở lại, cười bẩm báo Từ Xán Xán: Nô tỳ truyền đạt lại lời của ngài, Phó Dương đã cầm danh thiếp của Vương gia đi gặp Khai Phong phủ doãn Dương đại nhân, Phó Tùng cưỡi ngựa vào cung gặp Vương gia!
Từ Xán Xán: ... Chỉ đi thăm thân thích thôi, cần phiền toái như vậy sao?
Bích Vân đứng bên cười nói: Vương phi, thân phận ngài nay bất đồng, ra ngoài mộtchuyến cũng không dễ dàng như vậy, trước tiên làm các loại chuẩn bị, ví dụ như phải người phủ doãn phải bảo người tránh đường, cho ngài thuận lợi thông qua; còn phải báo cho người phủ thị lang làm các loại chuẩn bị nghênh đón ngài, ví dụ như làm vệ sinh toàn phủ, bố trí tĩnh thất nghỉ tạm cho ngài, đuổi người không liên quan, còn phải tìm người cùng ngươi...
Từ Xán Xán nghe đầu lớn lên: Ai nha, rất phiền toái, ta không đi nữa!
Chu Nhan không khỏi nở nụ cười: Vương phi, đã chậm rồi, Khai Phong phủ đại nhân sợ đã bắt đầu làm chuẩn bị, Phó Tùng cũng đến phủ thị lang!
Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, hỏi: Phó Dương có bản lĩnh gì, có thể gặp trực tiếp Khai Phong phủ doãn?
Chu Nhan cười nói: Thứ nhất, phía sau Phó Dương là Vương gia, hai là Phó Dương, Phó Tùng và Phó Quế nay đã làm võ quan lục phẩm!
Từ Xán Xán thụ giáo gật gật đầu, chuyện ở cổ đại này, nàng không rõ còn nhiều lắm!
Bữa tối chỉ có Từ Xán Xán một người dùng, nàng cũng lười mất công, liền chỉ cần mộtchén canh gà.
Lúc Từ Xán Xán đang ngâm mình trong bồn tắm, Phó Dư Sâm đã trở lại.
hắn trực tiếp vào phòng tắm, vừa cởi đai lưng xuống, vừa hỏi Từ Xán Xán: Ngày mai, nàng muốn đi Từ phủ? Muốn ta đi cùng nàng hay không?
Từ Xán Xán thấy hắn đang cởi quần áo, biết tâm tư của Phó Dư Sâm, liếc hắn một cái: Chàng ngày mai rảnh sao?
Phó Dư Sâm im lặng. Ngày mai hắn còn phải an bài chuyện sứ thần Tích Lâm tiến cung, thật không rảnh.
Phó Dư Sâm cởi áo choàng Thâm Lam treo trên bình phong ngọc thạch: Ta bảo Ngọc Minh chọn cho nàng vài thị vệ, để bọn họ hộ tống nàng đến đó! Chu sanh ngốc này chọn cho Từ Xán Xán mấy thị vệ có bề ngoài rất đẹp, Phó Dư Sâm thực lo lắng nên dặn Ngọc Minh chọn vài thị vệ võ công cao cường cho Từ Xán Xán.
không quá lâu, nước trong thùng tắm tràn ra ngoài.
Theo động tác củaPhó Dư Sâm, nước chảy trên nền đá càng nhiều.
âm thanh run rẩy, đút quãng của Từ Xán Xán phát ra trong tiếng nước—— Phó Dư Sâm, không muốn... không uốn làm... Làm đi vào...
/226
|