Thấy Từ Xán Xán tìm quần áo trong tủ quần áo, lưng Bích Vân nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nàng siết nắm đấm khẩn trương nhìn, cuối cùng đành phải hạ quyết định quyết tâm: cho dù vương phi nói gì, ta phải giả vờ như không biết!
Từ Xán Xán lại tìm một lúc, thấy thật tìm không ra, trên mặt không khỏi có một ít uể oải. Nàng chắp tay sau lưng đứng ở đó, ánh mắt nhìn trong ngăn tủ quần áo, nỗ lực tìm bộ áo dài kia!
Đôi khi người chính là kỳ quái, vốn dĩ chưa từng để ý quần áo, một khi tìm không ra thì phải tìm nó ra cho bằng được.
Bích Vân đứng bên cạnh nhân cơ hội nói: Vương phi, quần áo ngài nhiều như vậy, chỉ nói riêng áo dài thêu hoa chân hồngđi, nô tỳ nhớ rõ ngài có bốn năm bộ, ai biết bộ kia để nơi nào! Nếu không, nô tỳ tìm cho ngài một bộ khác nha?
Bích Vân nói làm Từ Xán Xán cảm thấy ủ rũ, đành phải để Bích Vân đi tìm cái khác.
Bích Vân rất nhanh tìm được một bộ áo dài thêu hoa chân hồng cũng được Thúy Phượng Hỉ đưa tới, nhưng bộ áo dài cổ áo, cổ tay áo và vạt áo dùng kim tuyến thêu chút hoa văn đơn giản, phức tạp hơn so với bộ kia.
Từ Xán Xán nhìn nhìn, cảm thấy bộ này cũng đẹp nên không nói gì nữa.
Phó Dư Sâm mặc xong đi ra, nhìn Từ Xán Xán đứng trước gương, bước chân không ngừng vội vàng chạy đi, rất có tư thế chạy trối chết.
Bọn thị vệ vây quanh Phó Dư Sâm cưỡi ngựa đi đến phủ Thanh thân vương, Phó Dư Sâm muốn tiếp nhạc phụ tiến cung chẩn bệnh cho Vĩnh An đế.
hắn đối với kết quả chẩn đoán của nhạc phụ cho Vĩnh An đế cực kỳ vừa lòng ——dầu cạn đèn tắt, cần ba thứ châm cứu, chén thuốc, tắm thuốc kết hợp, cẩn thận điều dưỡng, không gần nữ sắc mới có thể thuyên giảm.
Mà Vĩnh An đế phát hiện trải qua một buổi sáng Từ Thuận Hòa trị liệu, các bệnh trạng ù tai, tai đau và các loại khác đều giảm bớt, cũng vô cùng hài lòng, liền hạ chỉ dụ, để Hoàng Lang mỗi ngày đón Từ Thuận Hòa tiến cung chẩn bệnh cho ông.
Tiễn nhạc phụ đi, Phó Dư Sâm đơn giản ngắn gọn đi từ thành Đông Nam đến cầu Duyên An Biện Hà, cầu duyên an cáchkhông xa Tướng Quốc Tự, cho nên người dân Biện Kinh cũng coi là cầu Tướng Quốc Tự.
Phó Dư Sâm đi đến một ngõ nhỏ ở bên cầu Tướng Quốc Tự, dừng lại ở trước một cái cửa gỗ cũ nát.
Đội trưởng thị vệ Tiêu Linh dẫn theo Quan Tuyết và tám thị vệ mặc thường phục lui sau mấy bước, vây quanh Phó Dư Sâm.
Thính Vũ tiến lên gõ cửa ba cái, dừng một chút rồi gõ cửa hai cái.
Cửa kêu kẹt kẹt một tiếng mở ra một khe nhỏ, Phó Liễu đứng phía sau cửa, thấy Thính Vũ, vội chạy nhanh mở ra, mời đám người Phó Dư Sâm vào, sau đó đóng cửa lại, cài then cửa lại.
Phó Dư Sâm vừa vào sân, liền nhìn thấy Ngọc Minh đứng trước cửa phòng phía đông, cười khanh khách nhìn bọn họ!
Ngọc Minh bước lên đón, chắp tay hành lễ rồi nói: Phó soái, Hồng Vũ được thuộc hạ chọn từ trong đội Chu anh, ngài vào xem đi! Các bộ hạ khác đều xưng hô với Phó Dư Sâm là Vương gia , chỉ có Ngọc Minh xưng hắn là Đại nhân hoặc là Phó soái , không giống với người thường.
Phó Dư Sâm cũng không so đo với hắn, lập tức đi vào đông sương phòng.
một thiếu niên quan quân thân như ngọc đứng bên trong, trên mặt non nớt có một tia ngại ngùng, thấy Phó Dư Sâm bước vào, hắn lập tức chắp tay hành lễ: Thuộc hạ tham kiến Phó soái!
Phó Dư Sâm nhìn thiếu niên này, phát hiện thân hình hắn rất giống mình, khuôn mặt cũng giống mình, chỉ có mắt khônggiống.
hắn vừa lòng gật đầu, nói: Ngươi tên là Hồng Vũ?
Thiếu niên quan quân kích động đến mặt đỏ rần: Thuộc hạ đúng là Hồng Vũ!
Phó Dư Sâm, Ngọc Minh và Phó Liễu đều an bài chuyện ngày mia một lần. Chuyện này thật sự can hệ quá nhiều, hắn nhất định phải tự thân làm, từng đoạn không thể phạm sai lầm, chỉ cần đi sai một bước thì mọi chuyện sẽ thất bại. ( nguyên vănnhất trứ bất thận)
Khi trời tối, đại môn mở ra, rất nhanh Phó Liễu dẫn một thanh niên mặc áo choàng đội mũ trùm vào.
Thanh niên vừa thấy Phó Dư Sâm ngồi ở nhà chính, cười hớ hớ nói: Đại ca, đệ đã trở lại! Cởi mũ trùm ra, không phải Chuanh là ai?
Phó Dư Sâm trầm giọng nói: Hai vạn cấm quân của ngươi đâu?
Chu anh cười: Đều đổi thành thường phục trà trộn vào Hầu phủ chúng ta!
Phó Dư Sâm thế này mới gật đầu: Lần này phiền toái dượng!
Chu anh khà khà nở nụ cười, bắt đầu thương lượng với Phó Dư Sâm chuyện ngày mai.
Phó Dư Sâm mãi cho đến giờ hợi mới về nhà.
Chờ Phó Dư Sâm tắm rửa xong, Từ Xán Xán vừa hầu hạ hắn, vừa nói: Ngày mai là sinh nhật tổ mẫu thiếp, tổ mẫu yêu cầu phụ thân thiếp, muốn thiếp đi một chuyến! Tổ mẫu muốn kéo nàng đi để tăng thể diện bản thân!
Mi mắt Phó Dư Sâm rũ mắt, hơi suy nghĩ chút mới nói: Phụ thân buổi sáng còn phải vào cung với ta!
Từ Xán Xán dựa lên vai hắn làm nũng: Đúng nha, nhưng mà nương cũng ở đó, ta đi với nương.
Phó Dư Sâm cầm tay nàng, nói: Chuyện còn lại bên ngoài để Phó Dương và Phó Tùng sắp xếp, bên trong để Bích Vân an bài, nàng không cần lo lắng, chỉ để ý an tâm chờ ta đi đón nàng!
Từ Xán Xán Vâng một tiếng, không nói gì nữa.
Ban đêm vào đông cực kỳ yên tĩnh, phu thê Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán nằm ôm nhau, mỗi người lấy một quyển sách đọc, quả nhiên là vô hạn ấm áp.
Ngày hôm sau, Từ Xán Xán tỉnh lại, phát hiện Phó Dư Sâm đã sớm ra ngoài.
Bởi vì thời gian còn nhiều, nàng không nhanh không chậm rửa mặt chải đầu, lại thay đổi lễ phục gặp người, để Chu Nhan lấy mũ tứ phượng của Thân vương phi, thế này mới thả lỏng ra.
Chu Nhan và Bích Vân dẫn một nhóm tiểu nha hoàn bận rộn, chuẩn bị gì đó, ví dụ như chuẩn bị thọ lễ cho lão thái thái, lễ gặp mặt cho họ hàng vãn bối, phong bì thưởng, người người đều đủ, thế này mới báo lại tất cả cho Từ Xán Xán.
Đúng lúc này, Phó Dương tiến vào báo nói xa giá đã chuẩn bị xong.
Từ Xán Xán nhìn thời gian, phát hiện cách buổi trưa còn nửa canh giờ nên tính một lúc nữa mới đi.
Phó Dương thấy vương phi một lúc lâu cũng không nói gì, liền chắp tay nói: Bẩm vương phi, thời gian tuy còn nhiều nhưng phủ doãn Dương đại nhân của Khai Phong phủ đã mang theo chư vị đại nhân tĩnh phố...
Từ Xán Xán đương nhiên không thể để người khác khó xử, lập tức đáp ứng xuất phát.
Hàn Thủy mang theo hai đội thị vệ cưỡi ngựa vây quanh xa giá của Từ Xán Xán đến Từ phủ thị lang.
Phó Tùng tự nhiên đi trước an bài, bởi vậy xe ngựa Từ Xán Xán vừa đến cửa Từ phủ, Từ Đình Hòa đã dẫn theo Từ Nghi Bằng ra đón.
Hôm nay, khách quý của Từ phủ đến chật nhà khách, bên ngoài Từ Đình Hòa và Từ Nghi Bằng chống đỡ, bên trong Từ Hàn thị và Từ vương thị chống đỡ, cũng không có gì không ổn.
Thôi thị thuyết phục một hồi mời mời được lão thái thái đi ra.
Lão thái thái dẫn đầu Từ Hàn thị, Từ vương thị và nữ quyến cùng nhau hành lễ với Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán thấy mẫu thân ở đây, nhân tiện nói: Thọ tinh vì đại, gia yến không nên làm quốc lễ, chỉ luận thân thích, khôngcần phải đa lễ!
Từ lão thái thái thấy thế, cư nhiên quay đầu nói Thôi thị: Ngươi thấy ta nói đúng chứ? Thanh vương phi tuy cao quý nhưng cũng là cháu gái của ta!
Từ Xán Xán thấy tổ mẫu thất lễ, cảm thấy có chút mất mặt, giống như không nghe thấy, mọi người vây quanh đến viện Xuân Huy.
Vì địa vị của Từ Xán Xán, cho nên nàng dâng lễ mừng thọ cho tổ mẫu, rồi tự mình đến tây sương phòng viện Xuân Huy ngồi, người bình thường không gặp được nàng.
Nữ quyến muốn nịnh bợ Thanh thân vương phi thật sự rất nhiều, đều phải được Từ Hàn thị tiến cử, mặc dù Từ Hàn thị cũng tiến hành rồi chọn lựa, nhưng Từ Xán Xán vẫn thấy mệt muốn chết, nàng đơn giản làm một mỹ nhân gỗ, gặp người chỉ mỉm cười, cũng không nói nhiều.
Cũng may những nữ quyến này chỉ cầu thấy mặt nàng, cũng không mong nàng nói nhiều, cho dù như thế, Từ Xán Xán vẫnkhông nhịn được ngáp một cái.
Bích Vân dò xét đúng thời cơ, lặng lẽ bẩm Từ Xán Xán: Vương phi, chúng ta giúp thân thích giữ thể diện, vì sao phải vất vả như vậy? Bảo các nàng lui ra đi, nô tỳ đỡ ngài đi phòng ngủ nghỉ ngơi một chút!
Từ Xán Xán nghĩ đồng ý, nói vài câu có lệ với nữ quyến, liền lấy cớ mệt mỏi, tiễn các nữ quyến rời đi, Bích Vân và Phấn Y đỡ mình trở về phòng ngủ.
Đến phòng ngủ, Từ Xán Xán lại không thấy buồn ngủ, ngồi trên tháp nói chuyện phiếm với Bích Vân và Đổng ma ma.
Phấn Y và Bạch Chỉ đứng ở bên ngoài cuối hành lang.
Thôi thị vốn ở trong phòng tĩnh dưỡng.
Nàng nhớ rõ Từ Nghi Liên nói Từ Xán Xán thích đọc sách, vội vàng ở trong phòng chọn một quyển 《 kinh thi 》 và mộtquyển 《 ly tao 》, để nha hoàn cầm, đi viện Xuân Huy tìm Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán thấy Thôi thị mang bụng lớn đến đây gặp mình, vội đứng dậy đỡ Thôi thị ngồi trên giường, cũng không đọc sách, vì Thôi thị xuất thân nhà quyền quý ở Biện Kinh, nàng chỉ nói đến những nơi vui chơi ở Biện Kinh với Thôi thị, còn nói chờ Thôi thị thai tượng ổn, hai người cùng đi Đại Tướng Quốc Tự thắp hương lễ tạ thần.
Hai người nói chuyện rất hợp lý, Từ Nghi Liên lại đến đây.
Sắc mặt Từ Nghi Liên tái nhợt, ngắn ngủn mấy ngày thân thể giống như gầy yếu rất nhiều, đứng ở đó lung lay sắp đổ, nhờ có đại nha hoàn Lưu Thiền mới không ngã xuống.
Từ Xán Xán còn tốt nhưng mặt Thôi thị đã có chút thay đổi.
Sau khi Từ Nghi Liên sẩy thai, phủ Thừa Tướng cũng phái người đến ân cần an ủi, nhưng lại không đề cập đến chuyện đón Từ Nghi Liên trở về, hiện tại ở với Từ Hàn thị tại Thanh Tâm viện. Hôm nay là ngày lành của lão thái thái, lão thái thái ngại nàng sẩy thai điềm xấu nên không cho nàng ra ngoài gặp người.
Thôi thị không nghĩ tới Từ Nghi Liên vẫn đến đây, thấy Từ Xán Xán cũng không mất hứng, đành phải đứng lên đỡ Từ Nghi Liên ngồi xuống.
Từ Nghi Liên cũng không chịu ngồi.
Ánh mắt nàng thật dọa người, run rẩy đứng đó, cười cực kỳ vui vẻ: Từ Xán Xán, ngươi còn ở đây bày ra dáng vẻ Thân vương phi thúi tha, nam nhân của ngươi dẫn theo một nữ nhân khác dạo Tướng Quốc Tự, vì tranh giành tình nhân nên đãđánh chết công tử Thư Tứ——
Thôi thị bên cạnh nghe vài câu, thấy chuyện không đúng, vội lớn tiếng kêu nha hoàn kéo Từ Nghi Liên ra ngoài.
Lúc này, sức lực của Từ Nghi Liên lớn đến dọa người, bỏ tay nha hoàn ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Từ Xán Xán, nói tiếp: Từ Xán Xán, chắc ngươi vẫn không biết? hiện nay, Thư đại nhân dẫn theo gia đinh vây quanh Quốc Công phủ các ngươi báo thù cho Thư Tứ!
Từ Xán Xán tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Từ Nghi Liên sai Bích Vân: Còn không kéo kẻ điên bịa đặt hoặc chúng ra ngoài!
Bích Vân bước lên nắm chặt thắt lưng Từ Nghi Liên kéo ra ngoài giao cho các ma ma đứng bên ngoài, không lâu sau lại chạy vào phòng.
Nàng thấp giọng bẩm báo Từ Xán Xán: Vương phi, nô tỳ đã đánh nàng hôn mê!
Nước mắt Từ Xán Xán sớm chảy ra, vội cầm khăn tay lau, nhưng tay lại cực kỳ run run, căn bản cái gì cũng không làm được.
Lúc này Bạch Chỉ bước vào, vẻ mặt lo lắng: Vương phi, bên ngoài đều nói vương gia ở bên ngoài tranh giành tình nhân đánh chết người!
Từ Xán Xán giận dữ, nói: Bắt nha đầu lắm miệng này ra ngoài!
Đổng ma ma mang theo hai ma ma khác bắt Bạch Chỉ kéo ra ngoài.
Thôi thị muốn trấn an Từ Xán Xán, nhưng tình hình trước mắt thật xấu hổ, tuy rằng nàng muốn an ủi Từ Xán Xán nhưng thậtsự không biết nên mở miệng như thế nào đành phải để nha đỡ rời đi, lưu lại một chút không gian riêng tư cho Từ Xán Xán.
Thấy trong phòng không còn ai, Bích Vân mới vội vàng nói: Vương phi, vương gia đây là đang làm một đại sự... Nàng chỉ biết vương gia đang làm đại sự, lại không biết đại sự gì, chỉ biết ậm ờ giải thích.
Bích Vân lại nói: Vương gia vì làm đại sự này, còn sai nô tỳ đưa y phục mới của ngài đến, chính là bộ áo dài thêu hoa và váy đó!
Những lời nói này còn chưa dứt, càng nói Từ Xán Xán càng tức giận, nàng đứng dậy nói: Các ngươi đều là người của hắn, sao có thể nói thật với ta?!
Dứt lời, nàng cũng đuổi Bích Vân ra ngoài: Để ta ở một mình trong này một chút!
Vì đã một thời gian dài chưa thu dọn Tây sương phòng này nên chỉ có một chậu than, lửa đốt lớn, lại chỉ có một mặt nóng.
Từ Xán Xán quen với Trúc Thanh viện phòng ấm áp thoải mái, ngồi trong phòng ngủ như vậy. Nghe bên ngoài gió bắc gào thét, chỉ cảm thấy cả người rét run, giá lạnh thấu xương.
Nàng mở chăn trên giường đắp lên người, ngồi trên giường cuộn người lại, trong lòng giống như có vô số âm thanh gào thét ầm ĩ trong lòng nàng—— Nam nhân của ngươi dẫn theo một nữ nhân khác dạo Tướng Quốc Tự, vì tranh giành tình nhân nên đã đánh chết công tử Thư Tứ !
Cả người Từ Xán Xán như mất đi tri giác, như cọc gỗ quấn trong chăn, trái tim lại co rút đau đớn, giống như bị người khác ác ý bóp chặt.
Nàng giống như bị chặt đứt tuyến, nước mắt hạt châu rơi xuống từng giọt từng giọt, thấm vào trong chăn.
Trong đầu Từ Xán Xán trống rỗng, chỉ có tiếng vọng của Phó Dư Sâm từng nói qua lặp lại Từ Xán Xán, ta yêu nàng .
Nhưng thành thân vẫn chưa đến một năm, hắn đã có niềm vui mới!
Từ Xán Xán che mặt không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể đè thấp nức nở.
Bích Vân lại bước vào, ngồi trên giường cách chăn vỗ nhẹ lưng nàng, ý muốn an ủi nàng.
Từ Xán Xán trong tuyệt vọng còn tồn một tia hy vọng —— nếu Phó Dư Sâm tới tìm ta, giải thích với ta, ta nhất định sẽ tinhắn!
Thôi thị nhanh chóng dẫn Từ Nghi Bằng đến đây.
Từ Nghi Bằng cũng không kiên kị nam nữ chi phòng, mang theo Thôi thị đến, đứng bên giường nói: Nhị muội muội, muội nghe ta nói. Công tử Thư Tứ bị đánh chết ở Tướng Quốc Tự, mọi người kể lại muội phu giết người sau đó trốn trở về Quốc Công phủ, mà Thư Liên Vân dẫn theo mấy ngàn người vây quanh Quốc Công phủ muốn giết hung thủ. Biện Kinh đã loạn tung lên, đại môn chúng ta đã cài then từ bên trong, khách cũng ở lại. Lúc này hết sức hỗn loạn, ai cũng không biết tin tức nào làthật , muội muội không bằng tạm thời tỉnh táo lại, ta đã phái gã sai vặt đi ra ngoài!
Từ Xán Xán thấy đường huynh tự mình tới khuyên, đành phải sửa sang lại dung nhan gắng bình tĩnh lại, nhưng nước mắt cho dù thế nào cũng dừng không được.
Nàng vừa hận Phó Dư Sâm phản bội nàng, lại lo lắng Phó Dư Sâm bị người Thư phủ vây quanh; hận không thể cắn Phó Dư Sâm một ngụm, lại muốn hắn chạy nhanh thoát hiểm. Trong tâm tình mâu thuẫn như thế, Từ Xán Xán chỉ có thể cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nói: Phó Dư Sâm cùng phụ thân tiến cung! không nói gì nữa. Trải qua việc này, nàng hiểu được nhà đại bá chỉ có đại ca Từ Nghi Bằng và đại tẩu Thôi thị thật quan tâm nàng, Từ Xán Xán rất biết ơn.
Từ vương thị luôn ở trước giúp Từ Hàn thị an bài nữ quyến lưu lại trong phủ, biết được tin tức bên ngoài, lập tức dẫn theo Từ Nghi Xuân vội vàng chạy đến.
Từ Xán Xán sợ mẫu thân lo lắng, lau nước mắt, được mẫu thân đỡ nằm xuống giường.
Từ Nghi Bằng và Từ Nghi Xuân không tiện vào, an vị ở ngoài bảo vệ.
Từ vương thị và Thôi thị ngồi bên giường cùng Từ Xán Xán, thấy Bích Vân bưng một ly nước ấm bước vào, bà nhận lấy thử độ ấm, cảm thấy độ ấm vừa vặn, liền giúp Từ Xán Xán nàng một hớp.
Uống nước xong, tuy trong lòng Từ Xán Xán vẫn sốt ruột như trước, lại làm ra bộ dáng tỉnh táo, gọi Hàn Thủy đến đây, cách màn sai hắn đi hỏi thăm tin tức Phó Dư Sâm.
Hàn Thủy kính cẩn đáp Vâng , mang theo hai thị vệ rời đi.
Lúc xế chiều, trời đột nhiên mưa cùng với tuyết rơi, mưa tuyết bị gió cuốn đánh vào trên song sa, phát ra tiếng nhỏ Ba ba .
Trong Từ phủ chật ních nam khách nữ quyến ở lại, cùng với người hầu hạ, âm thanh lộn xộn thậm chí có khi đè lên tiếng mưa tuyết.
Từ Hàn thị dàn xếp khách nhân, liền đến xem Từ Xán Xán.
Bà bước vào thấy bộ dáng trầm tĩnh của Từ Xán Xán, trong lòng có chút kinh ngạc, ngồi xuống rồi cầm tay Từ Xán Xán, ngữ khí khẳng định nói: Xán Xán, tin tức chính xác đã truyền đến, Thư Liên Vân muốn tạo phản, hiện tại đang mang binh tấn công hoàng cung, tin tức lúc trước đều là giả!
Từ Xán Xán nghe Từ Hàn thị nói chắc như đinh đóng cột, thế này mới mở miệng hỏi một câu: Phó Dư Sâm thế nào?
Từ Hàn thị ôn hòa nói: Thanh thân vương mang cấm quân bảo vệ thánh thượng chống lại phản quân!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, mơ hồ còn có tiếng Phấn Y hô Vương gia !
Từ Xán Xán nghe thấy động tĩnh, lập tức ngồi ngay ngắn, ánh mắt không tự chủ được nhìn ra bên ngoài.
Rèm cửa bị vén lên, một thân nhung trang Phó Dư Sâm nhanh chóng bước vào.
Trong phòng nữ quyến thấy thế, vội lánh ra ngoài, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán lại tìm một lúc, thấy thật tìm không ra, trên mặt không khỏi có một ít uể oải. Nàng chắp tay sau lưng đứng ở đó, ánh mắt nhìn trong ngăn tủ quần áo, nỗ lực tìm bộ áo dài kia!
Đôi khi người chính là kỳ quái, vốn dĩ chưa từng để ý quần áo, một khi tìm không ra thì phải tìm nó ra cho bằng được.
Bích Vân đứng bên cạnh nhân cơ hội nói: Vương phi, quần áo ngài nhiều như vậy, chỉ nói riêng áo dài thêu hoa chân hồngđi, nô tỳ nhớ rõ ngài có bốn năm bộ, ai biết bộ kia để nơi nào! Nếu không, nô tỳ tìm cho ngài một bộ khác nha?
Bích Vân nói làm Từ Xán Xán cảm thấy ủ rũ, đành phải để Bích Vân đi tìm cái khác.
Bích Vân rất nhanh tìm được một bộ áo dài thêu hoa chân hồng cũng được Thúy Phượng Hỉ đưa tới, nhưng bộ áo dài cổ áo, cổ tay áo và vạt áo dùng kim tuyến thêu chút hoa văn đơn giản, phức tạp hơn so với bộ kia.
Từ Xán Xán nhìn nhìn, cảm thấy bộ này cũng đẹp nên không nói gì nữa.
Phó Dư Sâm mặc xong đi ra, nhìn Từ Xán Xán đứng trước gương, bước chân không ngừng vội vàng chạy đi, rất có tư thế chạy trối chết.
Bọn thị vệ vây quanh Phó Dư Sâm cưỡi ngựa đi đến phủ Thanh thân vương, Phó Dư Sâm muốn tiếp nhạc phụ tiến cung chẩn bệnh cho Vĩnh An đế.
hắn đối với kết quả chẩn đoán của nhạc phụ cho Vĩnh An đế cực kỳ vừa lòng ——dầu cạn đèn tắt, cần ba thứ châm cứu, chén thuốc, tắm thuốc kết hợp, cẩn thận điều dưỡng, không gần nữ sắc mới có thể thuyên giảm.
Mà Vĩnh An đế phát hiện trải qua một buổi sáng Từ Thuận Hòa trị liệu, các bệnh trạng ù tai, tai đau và các loại khác đều giảm bớt, cũng vô cùng hài lòng, liền hạ chỉ dụ, để Hoàng Lang mỗi ngày đón Từ Thuận Hòa tiến cung chẩn bệnh cho ông.
Tiễn nhạc phụ đi, Phó Dư Sâm đơn giản ngắn gọn đi từ thành Đông Nam đến cầu Duyên An Biện Hà, cầu duyên an cáchkhông xa Tướng Quốc Tự, cho nên người dân Biện Kinh cũng coi là cầu Tướng Quốc Tự.
Phó Dư Sâm đi đến một ngõ nhỏ ở bên cầu Tướng Quốc Tự, dừng lại ở trước một cái cửa gỗ cũ nát.
Đội trưởng thị vệ Tiêu Linh dẫn theo Quan Tuyết và tám thị vệ mặc thường phục lui sau mấy bước, vây quanh Phó Dư Sâm.
Thính Vũ tiến lên gõ cửa ba cái, dừng một chút rồi gõ cửa hai cái.
Cửa kêu kẹt kẹt một tiếng mở ra một khe nhỏ, Phó Liễu đứng phía sau cửa, thấy Thính Vũ, vội chạy nhanh mở ra, mời đám người Phó Dư Sâm vào, sau đó đóng cửa lại, cài then cửa lại.
Phó Dư Sâm vừa vào sân, liền nhìn thấy Ngọc Minh đứng trước cửa phòng phía đông, cười khanh khách nhìn bọn họ!
Ngọc Minh bước lên đón, chắp tay hành lễ rồi nói: Phó soái, Hồng Vũ được thuộc hạ chọn từ trong đội Chu anh, ngài vào xem đi! Các bộ hạ khác đều xưng hô với Phó Dư Sâm là Vương gia , chỉ có Ngọc Minh xưng hắn là Đại nhân hoặc là Phó soái , không giống với người thường.
Phó Dư Sâm cũng không so đo với hắn, lập tức đi vào đông sương phòng.
một thiếu niên quan quân thân như ngọc đứng bên trong, trên mặt non nớt có một tia ngại ngùng, thấy Phó Dư Sâm bước vào, hắn lập tức chắp tay hành lễ: Thuộc hạ tham kiến Phó soái!
Phó Dư Sâm nhìn thiếu niên này, phát hiện thân hình hắn rất giống mình, khuôn mặt cũng giống mình, chỉ có mắt khônggiống.
hắn vừa lòng gật đầu, nói: Ngươi tên là Hồng Vũ?
Thiếu niên quan quân kích động đến mặt đỏ rần: Thuộc hạ đúng là Hồng Vũ!
Phó Dư Sâm, Ngọc Minh và Phó Liễu đều an bài chuyện ngày mia một lần. Chuyện này thật sự can hệ quá nhiều, hắn nhất định phải tự thân làm, từng đoạn không thể phạm sai lầm, chỉ cần đi sai một bước thì mọi chuyện sẽ thất bại. ( nguyên vănnhất trứ bất thận)
Khi trời tối, đại môn mở ra, rất nhanh Phó Liễu dẫn một thanh niên mặc áo choàng đội mũ trùm vào.
Thanh niên vừa thấy Phó Dư Sâm ngồi ở nhà chính, cười hớ hớ nói: Đại ca, đệ đã trở lại! Cởi mũ trùm ra, không phải Chuanh là ai?
Phó Dư Sâm trầm giọng nói: Hai vạn cấm quân của ngươi đâu?
Chu anh cười: Đều đổi thành thường phục trà trộn vào Hầu phủ chúng ta!
Phó Dư Sâm thế này mới gật đầu: Lần này phiền toái dượng!
Chu anh khà khà nở nụ cười, bắt đầu thương lượng với Phó Dư Sâm chuyện ngày mai.
Phó Dư Sâm mãi cho đến giờ hợi mới về nhà.
Chờ Phó Dư Sâm tắm rửa xong, Từ Xán Xán vừa hầu hạ hắn, vừa nói: Ngày mai là sinh nhật tổ mẫu thiếp, tổ mẫu yêu cầu phụ thân thiếp, muốn thiếp đi một chuyến! Tổ mẫu muốn kéo nàng đi để tăng thể diện bản thân!
Mi mắt Phó Dư Sâm rũ mắt, hơi suy nghĩ chút mới nói: Phụ thân buổi sáng còn phải vào cung với ta!
Từ Xán Xán dựa lên vai hắn làm nũng: Đúng nha, nhưng mà nương cũng ở đó, ta đi với nương.
Phó Dư Sâm cầm tay nàng, nói: Chuyện còn lại bên ngoài để Phó Dương và Phó Tùng sắp xếp, bên trong để Bích Vân an bài, nàng không cần lo lắng, chỉ để ý an tâm chờ ta đi đón nàng!
Từ Xán Xán Vâng một tiếng, không nói gì nữa.
Ban đêm vào đông cực kỳ yên tĩnh, phu thê Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán nằm ôm nhau, mỗi người lấy một quyển sách đọc, quả nhiên là vô hạn ấm áp.
Ngày hôm sau, Từ Xán Xán tỉnh lại, phát hiện Phó Dư Sâm đã sớm ra ngoài.
Bởi vì thời gian còn nhiều, nàng không nhanh không chậm rửa mặt chải đầu, lại thay đổi lễ phục gặp người, để Chu Nhan lấy mũ tứ phượng của Thân vương phi, thế này mới thả lỏng ra.
Chu Nhan và Bích Vân dẫn một nhóm tiểu nha hoàn bận rộn, chuẩn bị gì đó, ví dụ như chuẩn bị thọ lễ cho lão thái thái, lễ gặp mặt cho họ hàng vãn bối, phong bì thưởng, người người đều đủ, thế này mới báo lại tất cả cho Từ Xán Xán.
Đúng lúc này, Phó Dương tiến vào báo nói xa giá đã chuẩn bị xong.
Từ Xán Xán nhìn thời gian, phát hiện cách buổi trưa còn nửa canh giờ nên tính một lúc nữa mới đi.
Phó Dương thấy vương phi một lúc lâu cũng không nói gì, liền chắp tay nói: Bẩm vương phi, thời gian tuy còn nhiều nhưng phủ doãn Dương đại nhân của Khai Phong phủ đã mang theo chư vị đại nhân tĩnh phố...
Từ Xán Xán đương nhiên không thể để người khác khó xử, lập tức đáp ứng xuất phát.
Hàn Thủy mang theo hai đội thị vệ cưỡi ngựa vây quanh xa giá của Từ Xán Xán đến Từ phủ thị lang.
Phó Tùng tự nhiên đi trước an bài, bởi vậy xe ngựa Từ Xán Xán vừa đến cửa Từ phủ, Từ Đình Hòa đã dẫn theo Từ Nghi Bằng ra đón.
Hôm nay, khách quý của Từ phủ đến chật nhà khách, bên ngoài Từ Đình Hòa và Từ Nghi Bằng chống đỡ, bên trong Từ Hàn thị và Từ vương thị chống đỡ, cũng không có gì không ổn.
Thôi thị thuyết phục một hồi mời mời được lão thái thái đi ra.
Lão thái thái dẫn đầu Từ Hàn thị, Từ vương thị và nữ quyến cùng nhau hành lễ với Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán thấy mẫu thân ở đây, nhân tiện nói: Thọ tinh vì đại, gia yến không nên làm quốc lễ, chỉ luận thân thích, khôngcần phải đa lễ!
Từ lão thái thái thấy thế, cư nhiên quay đầu nói Thôi thị: Ngươi thấy ta nói đúng chứ? Thanh vương phi tuy cao quý nhưng cũng là cháu gái của ta!
Từ Xán Xán thấy tổ mẫu thất lễ, cảm thấy có chút mất mặt, giống như không nghe thấy, mọi người vây quanh đến viện Xuân Huy.
Vì địa vị của Từ Xán Xán, cho nên nàng dâng lễ mừng thọ cho tổ mẫu, rồi tự mình đến tây sương phòng viện Xuân Huy ngồi, người bình thường không gặp được nàng.
Nữ quyến muốn nịnh bợ Thanh thân vương phi thật sự rất nhiều, đều phải được Từ Hàn thị tiến cử, mặc dù Từ Hàn thị cũng tiến hành rồi chọn lựa, nhưng Từ Xán Xán vẫn thấy mệt muốn chết, nàng đơn giản làm một mỹ nhân gỗ, gặp người chỉ mỉm cười, cũng không nói nhiều.
Cũng may những nữ quyến này chỉ cầu thấy mặt nàng, cũng không mong nàng nói nhiều, cho dù như thế, Từ Xán Xán vẫnkhông nhịn được ngáp một cái.
Bích Vân dò xét đúng thời cơ, lặng lẽ bẩm Từ Xán Xán: Vương phi, chúng ta giúp thân thích giữ thể diện, vì sao phải vất vả như vậy? Bảo các nàng lui ra đi, nô tỳ đỡ ngài đi phòng ngủ nghỉ ngơi một chút!
Từ Xán Xán nghĩ đồng ý, nói vài câu có lệ với nữ quyến, liền lấy cớ mệt mỏi, tiễn các nữ quyến rời đi, Bích Vân và Phấn Y đỡ mình trở về phòng ngủ.
Đến phòng ngủ, Từ Xán Xán lại không thấy buồn ngủ, ngồi trên tháp nói chuyện phiếm với Bích Vân và Đổng ma ma.
Phấn Y và Bạch Chỉ đứng ở bên ngoài cuối hành lang.
Thôi thị vốn ở trong phòng tĩnh dưỡng.
Nàng nhớ rõ Từ Nghi Liên nói Từ Xán Xán thích đọc sách, vội vàng ở trong phòng chọn một quyển 《 kinh thi 》 và mộtquyển 《 ly tao 》, để nha hoàn cầm, đi viện Xuân Huy tìm Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán thấy Thôi thị mang bụng lớn đến đây gặp mình, vội đứng dậy đỡ Thôi thị ngồi trên giường, cũng không đọc sách, vì Thôi thị xuất thân nhà quyền quý ở Biện Kinh, nàng chỉ nói đến những nơi vui chơi ở Biện Kinh với Thôi thị, còn nói chờ Thôi thị thai tượng ổn, hai người cùng đi Đại Tướng Quốc Tự thắp hương lễ tạ thần.
Hai người nói chuyện rất hợp lý, Từ Nghi Liên lại đến đây.
Sắc mặt Từ Nghi Liên tái nhợt, ngắn ngủn mấy ngày thân thể giống như gầy yếu rất nhiều, đứng ở đó lung lay sắp đổ, nhờ có đại nha hoàn Lưu Thiền mới không ngã xuống.
Từ Xán Xán còn tốt nhưng mặt Thôi thị đã có chút thay đổi.
Sau khi Từ Nghi Liên sẩy thai, phủ Thừa Tướng cũng phái người đến ân cần an ủi, nhưng lại không đề cập đến chuyện đón Từ Nghi Liên trở về, hiện tại ở với Từ Hàn thị tại Thanh Tâm viện. Hôm nay là ngày lành của lão thái thái, lão thái thái ngại nàng sẩy thai điềm xấu nên không cho nàng ra ngoài gặp người.
Thôi thị không nghĩ tới Từ Nghi Liên vẫn đến đây, thấy Từ Xán Xán cũng không mất hứng, đành phải đứng lên đỡ Từ Nghi Liên ngồi xuống.
Từ Nghi Liên cũng không chịu ngồi.
Ánh mắt nàng thật dọa người, run rẩy đứng đó, cười cực kỳ vui vẻ: Từ Xán Xán, ngươi còn ở đây bày ra dáng vẻ Thân vương phi thúi tha, nam nhân của ngươi dẫn theo một nữ nhân khác dạo Tướng Quốc Tự, vì tranh giành tình nhân nên đãđánh chết công tử Thư Tứ——
Thôi thị bên cạnh nghe vài câu, thấy chuyện không đúng, vội lớn tiếng kêu nha hoàn kéo Từ Nghi Liên ra ngoài.
Lúc này, sức lực của Từ Nghi Liên lớn đến dọa người, bỏ tay nha hoàn ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Từ Xán Xán, nói tiếp: Từ Xán Xán, chắc ngươi vẫn không biết? hiện nay, Thư đại nhân dẫn theo gia đinh vây quanh Quốc Công phủ các ngươi báo thù cho Thư Tứ!
Từ Xán Xán tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Từ Nghi Liên sai Bích Vân: Còn không kéo kẻ điên bịa đặt hoặc chúng ra ngoài!
Bích Vân bước lên nắm chặt thắt lưng Từ Nghi Liên kéo ra ngoài giao cho các ma ma đứng bên ngoài, không lâu sau lại chạy vào phòng.
Nàng thấp giọng bẩm báo Từ Xán Xán: Vương phi, nô tỳ đã đánh nàng hôn mê!
Nước mắt Từ Xán Xán sớm chảy ra, vội cầm khăn tay lau, nhưng tay lại cực kỳ run run, căn bản cái gì cũng không làm được.
Lúc này Bạch Chỉ bước vào, vẻ mặt lo lắng: Vương phi, bên ngoài đều nói vương gia ở bên ngoài tranh giành tình nhân đánh chết người!
Từ Xán Xán giận dữ, nói: Bắt nha đầu lắm miệng này ra ngoài!
Đổng ma ma mang theo hai ma ma khác bắt Bạch Chỉ kéo ra ngoài.
Thôi thị muốn trấn an Từ Xán Xán, nhưng tình hình trước mắt thật xấu hổ, tuy rằng nàng muốn an ủi Từ Xán Xán nhưng thậtsự không biết nên mở miệng như thế nào đành phải để nha đỡ rời đi, lưu lại một chút không gian riêng tư cho Từ Xán Xán.
Thấy trong phòng không còn ai, Bích Vân mới vội vàng nói: Vương phi, vương gia đây là đang làm một đại sự... Nàng chỉ biết vương gia đang làm đại sự, lại không biết đại sự gì, chỉ biết ậm ờ giải thích.
Bích Vân lại nói: Vương gia vì làm đại sự này, còn sai nô tỳ đưa y phục mới của ngài đến, chính là bộ áo dài thêu hoa và váy đó!
Những lời nói này còn chưa dứt, càng nói Từ Xán Xán càng tức giận, nàng đứng dậy nói: Các ngươi đều là người của hắn, sao có thể nói thật với ta?!
Dứt lời, nàng cũng đuổi Bích Vân ra ngoài: Để ta ở một mình trong này một chút!
Vì đã một thời gian dài chưa thu dọn Tây sương phòng này nên chỉ có một chậu than, lửa đốt lớn, lại chỉ có một mặt nóng.
Từ Xán Xán quen với Trúc Thanh viện phòng ấm áp thoải mái, ngồi trong phòng ngủ như vậy. Nghe bên ngoài gió bắc gào thét, chỉ cảm thấy cả người rét run, giá lạnh thấu xương.
Nàng mở chăn trên giường đắp lên người, ngồi trên giường cuộn người lại, trong lòng giống như có vô số âm thanh gào thét ầm ĩ trong lòng nàng—— Nam nhân của ngươi dẫn theo một nữ nhân khác dạo Tướng Quốc Tự, vì tranh giành tình nhân nên đã đánh chết công tử Thư Tứ !
Cả người Từ Xán Xán như mất đi tri giác, như cọc gỗ quấn trong chăn, trái tim lại co rút đau đớn, giống như bị người khác ác ý bóp chặt.
Nàng giống như bị chặt đứt tuyến, nước mắt hạt châu rơi xuống từng giọt từng giọt, thấm vào trong chăn.
Trong đầu Từ Xán Xán trống rỗng, chỉ có tiếng vọng của Phó Dư Sâm từng nói qua lặp lại Từ Xán Xán, ta yêu nàng .
Nhưng thành thân vẫn chưa đến một năm, hắn đã có niềm vui mới!
Từ Xán Xán che mặt không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể đè thấp nức nở.
Bích Vân lại bước vào, ngồi trên giường cách chăn vỗ nhẹ lưng nàng, ý muốn an ủi nàng.
Từ Xán Xán trong tuyệt vọng còn tồn một tia hy vọng —— nếu Phó Dư Sâm tới tìm ta, giải thích với ta, ta nhất định sẽ tinhắn!
Thôi thị nhanh chóng dẫn Từ Nghi Bằng đến đây.
Từ Nghi Bằng cũng không kiên kị nam nữ chi phòng, mang theo Thôi thị đến, đứng bên giường nói: Nhị muội muội, muội nghe ta nói. Công tử Thư Tứ bị đánh chết ở Tướng Quốc Tự, mọi người kể lại muội phu giết người sau đó trốn trở về Quốc Công phủ, mà Thư Liên Vân dẫn theo mấy ngàn người vây quanh Quốc Công phủ muốn giết hung thủ. Biện Kinh đã loạn tung lên, đại môn chúng ta đã cài then từ bên trong, khách cũng ở lại. Lúc này hết sức hỗn loạn, ai cũng không biết tin tức nào làthật , muội muội không bằng tạm thời tỉnh táo lại, ta đã phái gã sai vặt đi ra ngoài!
Từ Xán Xán thấy đường huynh tự mình tới khuyên, đành phải sửa sang lại dung nhan gắng bình tĩnh lại, nhưng nước mắt cho dù thế nào cũng dừng không được.
Nàng vừa hận Phó Dư Sâm phản bội nàng, lại lo lắng Phó Dư Sâm bị người Thư phủ vây quanh; hận không thể cắn Phó Dư Sâm một ngụm, lại muốn hắn chạy nhanh thoát hiểm. Trong tâm tình mâu thuẫn như thế, Từ Xán Xán chỉ có thể cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nói: Phó Dư Sâm cùng phụ thân tiến cung! không nói gì nữa. Trải qua việc này, nàng hiểu được nhà đại bá chỉ có đại ca Từ Nghi Bằng và đại tẩu Thôi thị thật quan tâm nàng, Từ Xán Xán rất biết ơn.
Từ vương thị luôn ở trước giúp Từ Hàn thị an bài nữ quyến lưu lại trong phủ, biết được tin tức bên ngoài, lập tức dẫn theo Từ Nghi Xuân vội vàng chạy đến.
Từ Xán Xán sợ mẫu thân lo lắng, lau nước mắt, được mẫu thân đỡ nằm xuống giường.
Từ Nghi Bằng và Từ Nghi Xuân không tiện vào, an vị ở ngoài bảo vệ.
Từ vương thị và Thôi thị ngồi bên giường cùng Từ Xán Xán, thấy Bích Vân bưng một ly nước ấm bước vào, bà nhận lấy thử độ ấm, cảm thấy độ ấm vừa vặn, liền giúp Từ Xán Xán nàng một hớp.
Uống nước xong, tuy trong lòng Từ Xán Xán vẫn sốt ruột như trước, lại làm ra bộ dáng tỉnh táo, gọi Hàn Thủy đến đây, cách màn sai hắn đi hỏi thăm tin tức Phó Dư Sâm.
Hàn Thủy kính cẩn đáp Vâng , mang theo hai thị vệ rời đi.
Lúc xế chiều, trời đột nhiên mưa cùng với tuyết rơi, mưa tuyết bị gió cuốn đánh vào trên song sa, phát ra tiếng nhỏ Ba ba .
Trong Từ phủ chật ních nam khách nữ quyến ở lại, cùng với người hầu hạ, âm thanh lộn xộn thậm chí có khi đè lên tiếng mưa tuyết.
Từ Hàn thị dàn xếp khách nhân, liền đến xem Từ Xán Xán.
Bà bước vào thấy bộ dáng trầm tĩnh của Từ Xán Xán, trong lòng có chút kinh ngạc, ngồi xuống rồi cầm tay Từ Xán Xán, ngữ khí khẳng định nói: Xán Xán, tin tức chính xác đã truyền đến, Thư Liên Vân muốn tạo phản, hiện tại đang mang binh tấn công hoàng cung, tin tức lúc trước đều là giả!
Từ Xán Xán nghe Từ Hàn thị nói chắc như đinh đóng cột, thế này mới mở miệng hỏi một câu: Phó Dư Sâm thế nào?
Từ Hàn thị ôn hòa nói: Thanh thân vương mang cấm quân bảo vệ thánh thượng chống lại phản quân!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, mơ hồ còn có tiếng Phấn Y hô Vương gia !
Từ Xán Xán nghe thấy động tĩnh, lập tức ngồi ngay ngắn, ánh mắt không tự chủ được nhìn ra bên ngoài.
Rèm cửa bị vén lên, một thân nhung trang Phó Dư Sâm nhanh chóng bước vào.
Trong phòng nữ quyến thấy thế, vội lánh ra ngoài, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán.
/226
|