Hai người cứ thân mật với nhau như vậy một lát sau, Từ Xán Xán đột nhiên nhớ tới ý muốn của Hàn Thủy, vội đứng dậy nhìn Phó Dư Sâm nói: A Sâm, thiếp có một việc phải hỏi chàng!
Phó Dư Sâm bưng chén trà Từ Xán Xán đã uống qua lên nhấp một hớp, thế này mới nói: Chuyện gì?
Từ Xán Xán mới nói ra chân tướng, sau đó nói: Hàn Thủy nói muốn gia tăng số lượng thị vệ, chàng cảm thấy thế nào?
Dứt lời, nàng nhìn Phó Dư Sâm, chờ Phó Dư Sâm trả lời.
Đầu óc Phó Dư Sâm nhanh chóng chuyển động, lại uống một ngụm trà, thế này mới nói: Có thể, về sau an toàn của ta cũng do hắn phụ trách, hắn sẽ chỉ huy đội thị vệ của ta, mặt khác chờ khải hoàn hồi kinh, để hắn chọn hai ngàn binh sĩ trong quân! Hàn Thủy là một nhân tài, lòng trung thành của hắnđược chứng minh từ lúc hộ tống Từ Xán Xán đến cao nguyên Tháp Khắc Khắc, về sau có thể chậm rãi dùng Hàn Thủy.
Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm đáp ứng, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thoáng qua đồng hồ báo giờ bên cạnh, nói: đã buổi trưa, cho các nàng dọn cơm đi?
Phó Dư Sâm gật đầu.
Từ Xán Xán cảm thấy mình và Phó Dư Sâm ngồi sát bên nhau, bị nhóm nha hoàn ma ma thấy thì khôngra thể thống gì, liền đứng dậy nhích qua một bên, lại nói: Thiếp muốn ăn mỳ sốt quê hương, nên bảo phòng bếp làm; Ngoài ra còn làm cho chàng sáu món ăn một món canh, chàng nhìn rồi ăn đi!
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán ngồi mình một đoạn xa, đưa tay kéo tay Từ Xán Xán lại, nói: Ngồi gần một chút! hiện ra hắn sủng ái Từ Xán Xán, thế này mới tốt để tạo uy tín trong lòng Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán thuận theo hắn lôi kéo, lập tức dịch qua, ngồi dính sát vào Phó Dư Sâm.
Bích Vân dùng khay bưng canh thuốc của vương gia vào khách viện, Chu Tước đi sau nàng.
Nhìn thấy bọn nha hoàn ma ma đều ở ngoài hành lang, Bích Vân thấp giọng hỏi nói: Vương gia ở bên trong à?
Đổng ma ma thấp giọng cười nói: Đúng vậy! tiểu đại tỷ Bích Vân, ngươi vẫn nên đợi chút đã!
Bích Vân vội nói: Thuốc của vương gia không thể chậm trễ! Đối với vương phi mà nói, thân thể vương gia là quan trọng nhất, người hầu hạ bên người như nàng và Chu Nhan đều biết.
Nàng bưng vững khay, âm thanh giòn giã nói: Bẩm vương phi, thuốc của vương gia đã đến!
Bên trong rất nhanh truyền đến giọng Từ Xán Xán: Bưng vào đi!
Thanh Yến thấy thế, cực kỳ hâm mộ nhấc lên màn thêu, để Bích Vân bưng chén thuốc đi vào.
Dùng xong, hai phu thê đi vào phòng ngủ trưa.
Phó Dư Sâm vừa mới bắt đầu dùng thuốc Từ Thuận Hòa kê, chắc là trị liệu rất có hiệu quả, hắn nhìn Từ Xán Xán liền hơi nóng lòng muốn thử.
Từ Xán Xán lo lắng thân thể hắn, lập tức tìm lý do nói: Thiếp ăn hơi no, buổi tối đi!
Mắt phượng Phó Dư Sâm híp lại nhìn nàng: thật sao?
thật! Vì Từ Xán Xán muốn tránh thoát cửa ải trước mắt này, thề thốt lung tung nói: Buổi tối ta...
Nàng kề sát lỗ tai Phó Dư Sâm nói một đống lời thề
Phó Dư Sâm được nàng làm cho tâm ý viên mã, nghĩ đến chuyện Từ Xán Xán hứa với hắn, đành phải dừng lại, kéo Từ Xán Xán đi ngủ.
Chờ Phó Dư Sâm ngủ say, Từ Xán Xán vẫn chưa ngủ, nhắm mắt lại nghĩ tâm sự. Trong lòng nàng cảm thán thiếu niên mười tám tuổi thật là huyết khí phương cương tinh lực dồi dào, giống Phó Dư Sâm, trước kia tuy rằng cái kia hơi sớm, nhưng một đêm cũng phải ép buộc vài lần; bây giờ hắn hình như khỏe hơn, bắt đầu sớm trễ đều muốn cái kia...
Bởi vì có Từ Xán Xán, giấc ngủ trưa của Phó Dư Sâm ngủ thẳng đến chiều mới tỉnh dậy, đứng lên rửa mặt chải đầu mặc quần áo.
Lúc buổi chiều, Hàn Thủy thấy vương gia ra khỏi khách viện đi tiền viện, lập tức sắp xếp người bảo vệ, bản thân lập tức trở về nơi ở của thị vệ ở Thiên viện, giống như thiếu nữ hoài xuân chải chuốc ở trong phòng nửa ngày, cuối cùng vẫn mặc một bộ giáp bào đen vây quanh đi ra.
Từ Xán Xán đang ngồi trong phòng, nghe Đổng ma ma kể chuyện tình năm đó ở Quốc Công phủ.
Bây giờ, Đổng ma ma một lòng đều dùng trên người Từ Xán Xán, quả thực là biết gì nói nấy*. Nàng cảm thấy lúc buổi sáng, Ngô đại cô nương kia giống như khơi dậy lòng dạ xấu của bọn nha hoàn, bởi vậy ngoại trừ Bích Vân và Chu Nhan, toàn bộ nha hoàn đều bị đuổi ra ngoài, miêu tả sinh động như thậtcho Từ Xán Xán nghe các chuyện xảy ra năm đó ở bên trong Quốc Công phủ, để Từ Xán Xán cảnh giác, nhằm chỉ điểm cho Từ Xán Xán.
* biết gì nói nấy: nguyên văn tri vô bất ngôn ngôn vô bất tận
Mới đầu, Từ Xán Xán nghĩ Đổng ma ma là muốn lên án Thư phu nhân ngược đãi các bà, đồng thời nóivới mình phải khoan dung hiền lành nạp thiếp cho Phó Dư Sâm, không ngờ nghe một lúc, phát hiệnĐổng ma ma biến bà thành nhân vật phản diện, còn biến Thư phu nhân một lòng đè ép các bà thành nhân vật chính diện, không khỏi càng hứng thú.
Đổng ma ma thấy vương phi nghe chăm chú, nhân tiện nói: Vương phi, lão nô trước đó cho rằng, năm đó Thư phu nhân phòng bị những thị thiếp thông phòng như chúng ta là đúng, phương pháp cũng đúng, duy nhất không đúng chính là cố Thư phu nhân sinh bảy cô nương, không sinh được nhi tử!
Từ Xán Xán cười trêu bà: Cho nên?
Đổng ma ma trịnh trọng nói: Lão nô cảm thấy cố Thư phu nhân chắc vừa bảo vệ đời sau của Quốc Công gia, vừa đi tìm thầy hỏi thuốc, tranh thủ thai tiếp theo là nhi tử, lão nô cũng không tin, thiên hạ to lớn như vậy mà lại không có một đại phu có thể chữa sinh con!
Hơn nữa, bà ghé sát vào Từ Xán Xán, thấp giọng nói, Cố Thư phu nhân cũng có thể chọn một nữ tử thân thể cường tráng có thể sinh nhi tử, mượn bụng sinh con, sau đó giết mẹ giữ con.
Từ Xán Xán không nghĩ tới Đổng ma ma nói phần sau, lại là nói cái này, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Nàng hiểu Đổng ma ma lo lắng cho mình, bởi vậy nói: Ma ma, ngươi nói thực có đạo lý!
Trong lòng nàng lại suy nghĩ: nếu năm đó Đổng ma ma bày mưu cho Thư phu nhân được dùng, trên đời này sợ là không có Phó Dư Sâm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Xán Xán thấy may mắn, cảm thấy Phó Dư Sâm có thể đến thế gian này rồi còn cưới nàng, thật sự không dễ dàng!
Nàng quyết tâm buổi tối phải dịu dàng với Phó Dư Sâm hơn một chút.
Đổng ma ma vừa cùng Từ Xán Xán nói xong, Hàn Thủy vừa lúc đến.
Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn trên tháp, nhịn cười nhìn Hàn Thủy đặc biệt mặc tuấn tú phong lưu, chờ Hàn Thủy đến nói rõ ý đồ của mình.
Hàn Thủy hành lễ thỉnh an, bắt đầu biểu đạt lòng biết ơn đối với vương phi, còn dâng lên một vật tạ lễ vương phi—— một tráp trang sức nho nhỏ đồng mộc hoa văn in bằng sắt nung.
Từ Xán Xán vội hỏi: Cái này thì không dám, đề bạt ngươi là quyết định của vương gia, ta cũng khôngdám kể công!
Hàn Thủy mắt mèo chợt lóe, nói: một chút tâm ý của thuộc hạ, vạn mong vương phi không cần chối từ!
Từ Xán Xán cảm thấy mình đương nhiên không thể lấy nên kiên quyết từ chối, thấy bộ dáng kiên quyết của Hàn Thủy, liền cười nói: Như vậy đi, ngươi nhìn một cái, nơi này của ta nhiều nha hoàn như vậy, xem trúng người nào thì đến nói cho ta biết, ta làm chủ cho ngươi, chiếc hộp này làm tín vật đính ước!
Nàng vừa nói như vậy, vài tiểu nha hoàn đứng bên cạnh nhất thời mặt đỏ tai hồng, ngay cả đầu cũng không nâng lên, chỉ có mặt trái xoan Huyền Băng đoan chính đứng đó, khuôn mặt trầm tĩnh.
Mặt Hàn Thủy nhất thời đỏ, ngập ngừng vài câu liền lui xuống, không bao giờ đề cập đến chuyện tặng lễ cảm tạ vương phi —— nếu cho vương phi, chính là nhìn trúng nha hoàn của vương phi, hắn thật sựkhông có cách nào khác đưa đi.
Đến buổi tối, Phó đội trưởng đội thị vệ Viên Thân Vũ đến đây gặp Hàn Thủy, thấy Hàn Thủy đường trước cửa sổ, trên án thư thượng đặt một hộp trang sức đồng mộc hoa văn in bằng sắt nung, tùy tay lấy, mở ra thì thấy bên trong là một một đôi trâm cài phỉ thúy tinh xảo đẹp đẽ quý giá phong lan bươm bướm bích tỳ, không khỏi há to miệng: Trời ạ, đôi trâm cài này thật quý giá!
Hàn Thủy lúc này đoạt chiếc hộp lại, nhét vào trong ngăn kéo án thư, nói: Ngày mai sáng sớm là đến phiên ngươi dẫn người đi chợ mua đồ phải không?
Viên Thân Vũ gật đầu: Đúng vậy!
Hàn Thủy đứng dậy đi ra ngoài: Ngoại trừ nhưng thứ trên tờ khai mà Trần ma ma đưa tới, nhìn thấy rau quả gì tươi mới, món ăn thôn quê, cứ việc mua về!
Viên Thân Vũ theo hắn đi ra ngoài: Ngoài tờ khai thì dùng tiền của ngươi à?
Hàn Thủy quay đầu nhìn hắn một cái, mắt mèo sâu thẳm: Ta đưa!
Viên Thân Vũ: ... Ngươi người này, thật biết nịnh bợ vương phi!
Lúc chạng vạng, Từ Xán Xán tản bộ ở khách viện một lát, đang ngồi nghỉ tạm ở trên tháp cẩm.
Nàng hay nói giỡn với bọn nha hoàn hầu hạ trong phòng: Thủy đội trưởng của chúng ta bề ngoài rất tuấn tú, nếu ai nhìn trúng hắn, cứ việc tới tìm ta, ta rất vui được làm mai mối!
Bọn nha hoàn đều nở nụ cười, chỉ có Huyền Băng lẳng lặng nhìn Từ Xán Xán liếc mắt một cái, trong mắt hình như có ý vui mừng.
Phó Dư Sâm vào, hắn nghe được câu sau của Từ Xán Xán Ta rất vui được làm mai mối , liền quan sát Từ Xán Xán một cái.
Từ Xán Xán thấy hắn trở về, vội đứng dậy đón hắn.
Chu Nhan và Bích Vân khoát tay áo, chúng nha hoàn đều lặng lẽ theo hai nàng lui xuống, đứng ở hành lang, chờ đợi vương gia và vương phi dặn dò.
Hầu hạ Phó Dư Sâm ngồi vào chỗ của mình, Từ Xán Xán lại dâng nước lê bách hợp ngân nhĩ: Canh này là phụ thân trộn thuốc bên trong cho chàng, chàng uống không có vấn đề gì!
Phó Dư Sâm nhận bát ngọc, dùng cái thìa cùng màu múc từng thìa uống, cảm thấy rất ngọt, đặt trênbàn, sau đó mở miệng hỏi Từ Xán Xán: Nàng muốn làm mối?
Từ Xán Xán dựa sát vào nhau hắn ngồi xuống: Cũng chỉ đùa một chút! Kỳ thật không phải, thấy Hàn Thủy rất tuấn tú, nàng thật muốn làm mối.
Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, che khuất tính kế trong mắt, nói: Làm mai mối cho Hàn Thủy sao?
Từ Xán Xán cười: Chàng nghe hết rồi sao?
Phó Dư Sâm ôm nàng vào trong ngực, nói: không riêng Hàn Thủy, còn có những gã sai vặt của cũng dần dần trưởng thành, nàng xem nha hoàn nào của nàng thích hợp, cứ việc mai mối. Dù cho gã sai vặt của hắn và nha hoàn của Từ Xán Xán thành thân thì vẫn hầu hạ bên cạnh hắn và nàng.
Từ Xán Xán vui mừng nói: thật sự có thể sao?
Phó Dư Sâm hôn trên trán nàng một cái, nói: Tùy nàng!
Buổi chiều Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán tản bộ trở về, Phó Dư Sâm lôi kéo Từ Xán Xán cùng nhau tắm rửa.
Chỉ là khách viện này so với trong nhà vẫn không tiện, cũng không nấu nước giống như gã sai vặt trong nhà làm, nước ấm thông qua ống đồng chảy tới phòng tắm, tắm rửa rất tiện. Còn ở đây, nha hoàn phải đổ nước vào thùng tắm, cho bên hơi bất tiện.
Từ Xán Xán sợ bọn nha hoàn biết chuyện phu thê cùng tắm sẽ chê cười nàng, đỏ mặt không chịu.
Phó Dư Sâm cũng không nói nữa, chỉ chằm chằm nhìn nàng.
Nhìn nhìn, mặt Từ Xán Xán lại đỏ.
Bên trong tú lâu sau nội viện Ngô phủ, Ngô Bảo âm ngồi ở trên tháp dưới lầu, Lật xem mấy quyển sách Thúy Trích mang về: Xác định không ai nhìn thấy ngươi?
Thúy Trích cười nói: cô nương, ngài cứ yên tâm đi, nô tỳ khi nào không cẩn thận chứ!
Ngô Bảo âm lật xem sách này, trong lòng tính toán làm thế nào đưa sách này đến tay Từ Xán Xán, liên quan cái kia vật. Nếu phòng bếp xem quá chặt không có cách nào xuống tay, vậy Từ vương phi khôngphải thích đọc sách sao, vậy nàng ra tay từ nơi này!
Phó Dư Sâm bưng chén trà Từ Xán Xán đã uống qua lên nhấp một hớp, thế này mới nói: Chuyện gì?
Từ Xán Xán mới nói ra chân tướng, sau đó nói: Hàn Thủy nói muốn gia tăng số lượng thị vệ, chàng cảm thấy thế nào?
Dứt lời, nàng nhìn Phó Dư Sâm, chờ Phó Dư Sâm trả lời.
Đầu óc Phó Dư Sâm nhanh chóng chuyển động, lại uống một ngụm trà, thế này mới nói: Có thể, về sau an toàn của ta cũng do hắn phụ trách, hắn sẽ chỉ huy đội thị vệ của ta, mặt khác chờ khải hoàn hồi kinh, để hắn chọn hai ngàn binh sĩ trong quân! Hàn Thủy là một nhân tài, lòng trung thành của hắnđược chứng minh từ lúc hộ tống Từ Xán Xán đến cao nguyên Tháp Khắc Khắc, về sau có thể chậm rãi dùng Hàn Thủy.
Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm đáp ứng, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thoáng qua đồng hồ báo giờ bên cạnh, nói: đã buổi trưa, cho các nàng dọn cơm đi?
Phó Dư Sâm gật đầu.
Từ Xán Xán cảm thấy mình và Phó Dư Sâm ngồi sát bên nhau, bị nhóm nha hoàn ma ma thấy thì khôngra thể thống gì, liền đứng dậy nhích qua một bên, lại nói: Thiếp muốn ăn mỳ sốt quê hương, nên bảo phòng bếp làm; Ngoài ra còn làm cho chàng sáu món ăn một món canh, chàng nhìn rồi ăn đi!
Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán ngồi mình một đoạn xa, đưa tay kéo tay Từ Xán Xán lại, nói: Ngồi gần một chút! hiện ra hắn sủng ái Từ Xán Xán, thế này mới tốt để tạo uy tín trong lòng Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán thuận theo hắn lôi kéo, lập tức dịch qua, ngồi dính sát vào Phó Dư Sâm.
Bích Vân dùng khay bưng canh thuốc của vương gia vào khách viện, Chu Tước đi sau nàng.
Nhìn thấy bọn nha hoàn ma ma đều ở ngoài hành lang, Bích Vân thấp giọng hỏi nói: Vương gia ở bên trong à?
Đổng ma ma thấp giọng cười nói: Đúng vậy! tiểu đại tỷ Bích Vân, ngươi vẫn nên đợi chút đã!
Bích Vân vội nói: Thuốc của vương gia không thể chậm trễ! Đối với vương phi mà nói, thân thể vương gia là quan trọng nhất, người hầu hạ bên người như nàng và Chu Nhan đều biết.
Nàng bưng vững khay, âm thanh giòn giã nói: Bẩm vương phi, thuốc của vương gia đã đến!
Bên trong rất nhanh truyền đến giọng Từ Xán Xán: Bưng vào đi!
Thanh Yến thấy thế, cực kỳ hâm mộ nhấc lên màn thêu, để Bích Vân bưng chén thuốc đi vào.
Dùng xong, hai phu thê đi vào phòng ngủ trưa.
Phó Dư Sâm vừa mới bắt đầu dùng thuốc Từ Thuận Hòa kê, chắc là trị liệu rất có hiệu quả, hắn nhìn Từ Xán Xán liền hơi nóng lòng muốn thử.
Từ Xán Xán lo lắng thân thể hắn, lập tức tìm lý do nói: Thiếp ăn hơi no, buổi tối đi!
Mắt phượng Phó Dư Sâm híp lại nhìn nàng: thật sao?
thật! Vì Từ Xán Xán muốn tránh thoát cửa ải trước mắt này, thề thốt lung tung nói: Buổi tối ta...
Nàng kề sát lỗ tai Phó Dư Sâm nói một đống lời thề
Phó Dư Sâm được nàng làm cho tâm ý viên mã, nghĩ đến chuyện Từ Xán Xán hứa với hắn, đành phải dừng lại, kéo Từ Xán Xán đi ngủ.
Chờ Phó Dư Sâm ngủ say, Từ Xán Xán vẫn chưa ngủ, nhắm mắt lại nghĩ tâm sự. Trong lòng nàng cảm thán thiếu niên mười tám tuổi thật là huyết khí phương cương tinh lực dồi dào, giống Phó Dư Sâm, trước kia tuy rằng cái kia hơi sớm, nhưng một đêm cũng phải ép buộc vài lần; bây giờ hắn hình như khỏe hơn, bắt đầu sớm trễ đều muốn cái kia...
Bởi vì có Từ Xán Xán, giấc ngủ trưa của Phó Dư Sâm ngủ thẳng đến chiều mới tỉnh dậy, đứng lên rửa mặt chải đầu mặc quần áo.
Lúc buổi chiều, Hàn Thủy thấy vương gia ra khỏi khách viện đi tiền viện, lập tức sắp xếp người bảo vệ, bản thân lập tức trở về nơi ở của thị vệ ở Thiên viện, giống như thiếu nữ hoài xuân chải chuốc ở trong phòng nửa ngày, cuối cùng vẫn mặc một bộ giáp bào đen vây quanh đi ra.
Từ Xán Xán đang ngồi trong phòng, nghe Đổng ma ma kể chuyện tình năm đó ở Quốc Công phủ.
Bây giờ, Đổng ma ma một lòng đều dùng trên người Từ Xán Xán, quả thực là biết gì nói nấy*. Nàng cảm thấy lúc buổi sáng, Ngô đại cô nương kia giống như khơi dậy lòng dạ xấu của bọn nha hoàn, bởi vậy ngoại trừ Bích Vân và Chu Nhan, toàn bộ nha hoàn đều bị đuổi ra ngoài, miêu tả sinh động như thậtcho Từ Xán Xán nghe các chuyện xảy ra năm đó ở bên trong Quốc Công phủ, để Từ Xán Xán cảnh giác, nhằm chỉ điểm cho Từ Xán Xán.
* biết gì nói nấy: nguyên văn tri vô bất ngôn ngôn vô bất tận
Mới đầu, Từ Xán Xán nghĩ Đổng ma ma là muốn lên án Thư phu nhân ngược đãi các bà, đồng thời nóivới mình phải khoan dung hiền lành nạp thiếp cho Phó Dư Sâm, không ngờ nghe một lúc, phát hiệnĐổng ma ma biến bà thành nhân vật phản diện, còn biến Thư phu nhân một lòng đè ép các bà thành nhân vật chính diện, không khỏi càng hứng thú.
Đổng ma ma thấy vương phi nghe chăm chú, nhân tiện nói: Vương phi, lão nô trước đó cho rằng, năm đó Thư phu nhân phòng bị những thị thiếp thông phòng như chúng ta là đúng, phương pháp cũng đúng, duy nhất không đúng chính là cố Thư phu nhân sinh bảy cô nương, không sinh được nhi tử!
Từ Xán Xán cười trêu bà: Cho nên?
Đổng ma ma trịnh trọng nói: Lão nô cảm thấy cố Thư phu nhân chắc vừa bảo vệ đời sau của Quốc Công gia, vừa đi tìm thầy hỏi thuốc, tranh thủ thai tiếp theo là nhi tử, lão nô cũng không tin, thiên hạ to lớn như vậy mà lại không có một đại phu có thể chữa sinh con!
Hơn nữa, bà ghé sát vào Từ Xán Xán, thấp giọng nói, Cố Thư phu nhân cũng có thể chọn một nữ tử thân thể cường tráng có thể sinh nhi tử, mượn bụng sinh con, sau đó giết mẹ giữ con.
Từ Xán Xán không nghĩ tới Đổng ma ma nói phần sau, lại là nói cái này, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Nàng hiểu Đổng ma ma lo lắng cho mình, bởi vậy nói: Ma ma, ngươi nói thực có đạo lý!
Trong lòng nàng lại suy nghĩ: nếu năm đó Đổng ma ma bày mưu cho Thư phu nhân được dùng, trên đời này sợ là không có Phó Dư Sâm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Xán Xán thấy may mắn, cảm thấy Phó Dư Sâm có thể đến thế gian này rồi còn cưới nàng, thật sự không dễ dàng!
Nàng quyết tâm buổi tối phải dịu dàng với Phó Dư Sâm hơn một chút.
Đổng ma ma vừa cùng Từ Xán Xán nói xong, Hàn Thủy vừa lúc đến.
Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn trên tháp, nhịn cười nhìn Hàn Thủy đặc biệt mặc tuấn tú phong lưu, chờ Hàn Thủy đến nói rõ ý đồ của mình.
Hàn Thủy hành lễ thỉnh an, bắt đầu biểu đạt lòng biết ơn đối với vương phi, còn dâng lên một vật tạ lễ vương phi—— một tráp trang sức nho nhỏ đồng mộc hoa văn in bằng sắt nung.
Từ Xán Xán vội hỏi: Cái này thì không dám, đề bạt ngươi là quyết định của vương gia, ta cũng khôngdám kể công!
Hàn Thủy mắt mèo chợt lóe, nói: một chút tâm ý của thuộc hạ, vạn mong vương phi không cần chối từ!
Từ Xán Xán cảm thấy mình đương nhiên không thể lấy nên kiên quyết từ chối, thấy bộ dáng kiên quyết của Hàn Thủy, liền cười nói: Như vậy đi, ngươi nhìn một cái, nơi này của ta nhiều nha hoàn như vậy, xem trúng người nào thì đến nói cho ta biết, ta làm chủ cho ngươi, chiếc hộp này làm tín vật đính ước!
Nàng vừa nói như vậy, vài tiểu nha hoàn đứng bên cạnh nhất thời mặt đỏ tai hồng, ngay cả đầu cũng không nâng lên, chỉ có mặt trái xoan Huyền Băng đoan chính đứng đó, khuôn mặt trầm tĩnh.
Mặt Hàn Thủy nhất thời đỏ, ngập ngừng vài câu liền lui xuống, không bao giờ đề cập đến chuyện tặng lễ cảm tạ vương phi —— nếu cho vương phi, chính là nhìn trúng nha hoàn của vương phi, hắn thật sựkhông có cách nào khác đưa đi.
Đến buổi tối, Phó đội trưởng đội thị vệ Viên Thân Vũ đến đây gặp Hàn Thủy, thấy Hàn Thủy đường trước cửa sổ, trên án thư thượng đặt một hộp trang sức đồng mộc hoa văn in bằng sắt nung, tùy tay lấy, mở ra thì thấy bên trong là một một đôi trâm cài phỉ thúy tinh xảo đẹp đẽ quý giá phong lan bươm bướm bích tỳ, không khỏi há to miệng: Trời ạ, đôi trâm cài này thật quý giá!
Hàn Thủy lúc này đoạt chiếc hộp lại, nhét vào trong ngăn kéo án thư, nói: Ngày mai sáng sớm là đến phiên ngươi dẫn người đi chợ mua đồ phải không?
Viên Thân Vũ gật đầu: Đúng vậy!
Hàn Thủy đứng dậy đi ra ngoài: Ngoại trừ nhưng thứ trên tờ khai mà Trần ma ma đưa tới, nhìn thấy rau quả gì tươi mới, món ăn thôn quê, cứ việc mua về!
Viên Thân Vũ theo hắn đi ra ngoài: Ngoài tờ khai thì dùng tiền của ngươi à?
Hàn Thủy quay đầu nhìn hắn một cái, mắt mèo sâu thẳm: Ta đưa!
Viên Thân Vũ: ... Ngươi người này, thật biết nịnh bợ vương phi!
Lúc chạng vạng, Từ Xán Xán tản bộ ở khách viện một lát, đang ngồi nghỉ tạm ở trên tháp cẩm.
Nàng hay nói giỡn với bọn nha hoàn hầu hạ trong phòng: Thủy đội trưởng của chúng ta bề ngoài rất tuấn tú, nếu ai nhìn trúng hắn, cứ việc tới tìm ta, ta rất vui được làm mai mối!
Bọn nha hoàn đều nở nụ cười, chỉ có Huyền Băng lẳng lặng nhìn Từ Xán Xán liếc mắt một cái, trong mắt hình như có ý vui mừng.
Phó Dư Sâm vào, hắn nghe được câu sau của Từ Xán Xán Ta rất vui được làm mai mối , liền quan sát Từ Xán Xán một cái.
Từ Xán Xán thấy hắn trở về, vội đứng dậy đón hắn.
Chu Nhan và Bích Vân khoát tay áo, chúng nha hoàn đều lặng lẽ theo hai nàng lui xuống, đứng ở hành lang, chờ đợi vương gia và vương phi dặn dò.
Hầu hạ Phó Dư Sâm ngồi vào chỗ của mình, Từ Xán Xán lại dâng nước lê bách hợp ngân nhĩ: Canh này là phụ thân trộn thuốc bên trong cho chàng, chàng uống không có vấn đề gì!
Phó Dư Sâm nhận bát ngọc, dùng cái thìa cùng màu múc từng thìa uống, cảm thấy rất ngọt, đặt trênbàn, sau đó mở miệng hỏi Từ Xán Xán: Nàng muốn làm mối?
Từ Xán Xán dựa sát vào nhau hắn ngồi xuống: Cũng chỉ đùa một chút! Kỳ thật không phải, thấy Hàn Thủy rất tuấn tú, nàng thật muốn làm mối.
Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, che khuất tính kế trong mắt, nói: Làm mai mối cho Hàn Thủy sao?
Từ Xán Xán cười: Chàng nghe hết rồi sao?
Phó Dư Sâm ôm nàng vào trong ngực, nói: không riêng Hàn Thủy, còn có những gã sai vặt của cũng dần dần trưởng thành, nàng xem nha hoàn nào của nàng thích hợp, cứ việc mai mối. Dù cho gã sai vặt của hắn và nha hoàn của Từ Xán Xán thành thân thì vẫn hầu hạ bên cạnh hắn và nàng.
Từ Xán Xán vui mừng nói: thật sự có thể sao?
Phó Dư Sâm hôn trên trán nàng một cái, nói: Tùy nàng!
Buổi chiều Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán tản bộ trở về, Phó Dư Sâm lôi kéo Từ Xán Xán cùng nhau tắm rửa.
Chỉ là khách viện này so với trong nhà vẫn không tiện, cũng không nấu nước giống như gã sai vặt trong nhà làm, nước ấm thông qua ống đồng chảy tới phòng tắm, tắm rửa rất tiện. Còn ở đây, nha hoàn phải đổ nước vào thùng tắm, cho bên hơi bất tiện.
Từ Xán Xán sợ bọn nha hoàn biết chuyện phu thê cùng tắm sẽ chê cười nàng, đỏ mặt không chịu.
Phó Dư Sâm cũng không nói nữa, chỉ chằm chằm nhìn nàng.
Nhìn nhìn, mặt Từ Xán Xán lại đỏ.
Bên trong tú lâu sau nội viện Ngô phủ, Ngô Bảo âm ngồi ở trên tháp dưới lầu, Lật xem mấy quyển sách Thúy Trích mang về: Xác định không ai nhìn thấy ngươi?
Thúy Trích cười nói: cô nương, ngài cứ yên tâm đi, nô tỳ khi nào không cẩn thận chứ!
Ngô Bảo âm lật xem sách này, trong lòng tính toán làm thế nào đưa sách này đến tay Từ Xán Xán, liên quan cái kia vật. Nếu phòng bếp xem quá chặt không có cách nào xuống tay, vậy Từ vương phi khôngphải thích đọc sách sao, vậy nàng ra tay từ nơi này!
/226
|