Nhìn lá thư trong tay, khóe miệng Từ Xán Xán nâng lên một tia cười lạnh.
Nàng vừa gấp phong thư vừa nghĩ đối sách.
Xưa nay, Từ Xán Xán yểu điệu, ôn nhu, rất ít khi cười lạnh như vậy, Chu Nhan thấy vẻ mặt nàng khác thường, trong lòng hơi lo lắng, thấp giọng hỏi: Vương phi, xảy ra chuyện gì vậy?
Từ Xán Xán im lặng nhìn nàng một cái, cười nói: Có người nghĩ đem ta làm quân cờ, tùy ý thao túng!
Nàng dặn dò Chu Nhan: Mang hộp đựng thư đến đây! Nàng muốn cất giữ phong thư này, về sau rãnh rỗi xem lại, xem năm đó có người coi nàng là quân cờ, cho rằng mộtkẻ ngu si!
Chu Nhan đáp rồi lui xuống.
Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở trên tháp cẩm, nhìn màn trúc xanh biếc trên cửa nhà chính, trong lòng nghĩ tâm sự.
Chu Nhan nhanh chóng bưng một cái hộp bạc chạm hoa văn tỏa sáng đến.
Cất xong phong thư, Từ Xán Xán lười biếng dựa trên tháp cẩm, nói: Phái Đổng ma mađi thị lang Từ phủ một chuyến, mời đại nương của ta ngày mai đến một chuyến!
nói xong, nàng vừa cười: Nhưng mà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai đại nương cũng sẽ tới! Nàng tặng cho người Từ phủ nhiều lễ vật như vậy, thế nào cũng phải đi nói tiếng cảm ơn!
Chu Nhan nghĩ, nói: Có nên đưa bái thiếp không, thể hiện sự coi trọng của ngài đối với chuyện này?
Từ Xán Xán gật đầu: đi đi!
Chu Nhan quỳ gối đáp Vâng , lui xuống.
Lúc này, bên trong lầu ba yến lấu ở ngoài thành, Từ Đình Hòa đang cùng đại cữu tử Hàn Khánh Mẫn và gia chủ Lam thị Lam Thiểu Kỳ ở Trịnh Châu uống rượu nói chuyện phiếm.
Hàn Khánh Mẫn là trưởng tử đích tôn của Hàn thị, thay thế phụ thân Hàn Tế Tửu đảm nhiệm gia chủ Hàn thị. Vì muốn kéo gần quan hệ với Thanh Thân vương Phó Dư Sâm,hắn làm chủ đưa Hàn Mỹ Nương, nữ nhi của đường chất Hàn Tử Hiên cho Từ Đình Hòa, muốn mượn tay Từ Đình Hòa đưa cho Phó Dư Sâm.
Tuy Lam Thiểu Kỳ trên danh nghĩa là lão sư của Phó Dư Sâm, nhưng quan hệ khôngtính gần, cũng không đủ để cho Phó Dư Sâm tín nhiệm Trịnh Châu Lam thị, bảo trụ Lam thị trăm năm phú quý, cho nên hắn cùng Hàn Khánh Mẫn đưa bàng chi thứ nữ Lam thị Lam Thụy Hà cho Từ Đình Hòa, hy vọng có thể dần dần nhập vào phủ Phó Dư Sâm.
Hàn Khánh Mẫn và Lam Thiểu Kỳ cùng nhau kính Từ Đình Hòa một ly, Lam Thiểu Kỳ mở miệng hỏi: Từ lão đệ, lâu như vậy, chuyện kia làm thế nào rồi?
Hai người bọn họ xuất thân môn phiệt quan cao tước hiển, là đối tượng để Từ Đình Hòa nịnh bợ, cũng là mục tiêu của đời ông ta, cho nên Từ Đình Hòa cười nói: Để thế huynh đợi lâu rồi, việc này sắp thành công!
Từ Xán Xán bảo Bích Vân đi ngoại viện đón mấy tú nương của Thúy Phượng Hỉ vào đo y phục cho nàng, thuận lợi để Bích Vân ra ngoài.
Bích Vân đi không lâu thì Bạch Liên vào bẩm: Bẩm vương phi, Hồ ma ma báo lại, nóiHàn đội trưởng đến!
Lúc này, Từ Xán Xán ngồi thẳng người, làm thái độ trang trọng, sau đó mới nói: Mời vào đi!
Hàn Thủy nhìn bình phong sơn thủy ngọc lưu ly ngăn cách chỗ ngồi của hắn hắn và vương phi, khóe miệng không khỏi giật giật —— hắn đã thấy vương phi không biết bao nhiêu lần, bây giờ làm cái này có ích lợi gì!
hắn dừng một chút, chắp tay hành lễ: Thuộc hạ tham kiến vương phi!
Từ Xán Xán nhìn bình phong ngọc lưu ly trước mắt chỗ ngồi mà Lý ma ma dẫn người mang lên, cảm thấy thật dư thừa, nhíu mi nói: Lý ma ma, chuyển bình phong đi đi!
Lý ma ma đang đứng một bên, nghe vậy quan sát vương phi liếc mắt một cái, thấy nàng mặt nghiêm túc, biết nàng tức giận, lúc này xốc rèm cửa lên kêu hai ma ma vào, trong lòng run sợ đem bình phong ngọc lưu ly chuyển ra ngoài.
Hàn Thủy vẫn lẳng lặng đứng đó, nhìn Từ Xán Xán phát giận.
hắn thế này mới phát hiện thì ra vương phi cũng có chút cáu kỉnh, nhưng vương phi cáu kỉnh như thế, hình như cũng rất tốt.
Từ Xán Xán thấy trước mắt nhẹ nhàng khoan khoái, thế này mới thư thái, mở miệng hỏi Hàn Thủy: Ba ngàn thị vệ kia hiện nay đang ở đâu?
Lúc này, Hàn Thủy hành lễ, nói: Bẩm vương phi, tất cả thị vệ đều ở trong thiên viện phía đông cửa nam Vương phủ.
Từ Xán Xán có chút kinh ngạc: Người nhiều như vậy cũng có thể ở đó sao?
Có thể. Vương phủ lớn như vậy, vương gia lại không nạp thiếp, trong phủ có ít người, lại nhiều thêm hai ngàn người cũng có thể ở.
Lúc này, Chu Nhan bước vào, Từ Xán Xán nhớ tới Bích Vân nhanh trở về, không thể lãng phí thời gian, lúc này nhân tiện nói: Bên trong đội ngũ của ngươi có haykhông...
Nàng hơi nói không nên lời.
Hàn Thủy nhìn chằm chằm nàng: Có cái gì không? đi Tháp Khắc Khắc một chuyến,trên mặt vương phi hoàn toàn không còn vẻ non nớt trẻ con mà biến thành khuôn mặt nho nhỏ hình trái tim.
Từ Xán Xán quyết định vẫn nên nói ra: Có thị vệ chưa kết hôn, tướng mạo tốt, nhân phẩm tốt hay không?
Có thì có, Hàn Thủy nghe hiểu ra, lúc này hỏi, Ngài muốn làm mối cho vị cô nương như thế nào?
Từ Xán Xán thấy bên cạnh chỉ có Doãn ma ma, Trần ma ma và Chu Nhan hầu hạ, nhân tiện nói: Lời ta nói, không được nói ra ngoài!
Đám người Doãn ma ma vội quỳ gối đáp Vâng .
Từ Xán Xán thế này mới nói: Bên người ta có vài cô nương đều tròn mười bảy... Ngụ ý muốn tìm mối hôn nhân cho các cô nương tròn mười bảy.
Tâm tư Hàn Thủy nhanh nhẹn, lúc này trong lòng đang tính toán, bây giờ nội viện ở Vương phủ có bốn mươi tám nha hoàn hầu hạ vương phi, mà tròn mười bảy chỉ có hai người —— Bích Vân và Chu Nhan, trước mắt chỉ có Chu Nhan ở đây, mà vẻ mặt Chu Nhan lại bình tĩnh, thì không phải là nàng ta.
Đáp án chỉ có một, vương phi muốn tìm phu quân cho Bích Vân.
hắn liền nói ngay: Thuộc hạ hiểu rõ, ngày mai cho vương phi đáp án!
Từ Xán Xán rất vui mừng gật đầu, khẽ cười: Vậy nhờ ngươi!
Hàn Thủy giống như bình tĩnh liếc nàng một cái.
hắn vừa bước vào thì phát hiện hôm nay vương phi mặc mặc trang phục trắng trong thuần khiết, dày đen búi tóc chỉ cài một cây trâm lê hoa bạch ngọc, đeo một đôi khuyên tai nạm trân châu, trên người mặc áo hẹp tay xanh nhạt và váy dài trắng thuần.
Nghĩ đến cái chết của phế hậu, hắn hiểu rõ vì sao vương phi mặc trắng trong thuần khiết như thế.
Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn nhìn chung quanh bốn phía, nhìn xem bọn người Doãn ma ma cúi đầu, sau đó mới nói: Ngươi giúp ta đi thăm dò một chút hai nữ tử, một người tên là Hàn Mỹ Nương, là nữ nhi chi thứ Hàn gia, Người kia là Lam Thụy Hà, ta chỉ biết nàng ta ở một chỗ với Hàn Mỹ Nương, được đại bá của ta Từ Đình Hòa thu nhận giúp đỡ, cũng không biết thân phận của nàng.
Hàn Thủy tập trung lắng nghe, nhớ kỹ tin tức trong lời nói của nàng, đáp Vâng .
Từ Xán Xán hoàn thành hai kiện sự này, trong lòng cuối cùng thoải mái một ít, mỉm cười nhìn Hàn Thủy: Làm phiền ngươi rồi!
Hàn Thủy thế này mới hành lễ, lui xuống.
một lát sau, Bích Vân dẫn theo vài tú nương của Thúy Phượng Hỉ vào đo y phục cho vương phi, vì Từ Xán Xán từ Tháp Khắc Khắc trở về, so với lúc trước gầy không ít nên phải đo người lại.
Bích Vân làm xong việc, thấy vài người đứng trong phòng, ví dụ như Chu Nhan, Doãn ma ma và Trần ma ma, đều nhìn nàng cười nên có chút không hiểu ra sao.
Nàng nay cũng có chút lòng dạ, giấu trong lòng, định tìm cơ hội hỏi Chu Nhan.
Đo xong, hai tú nương dẫn đầu cầm sách họa quần áo, kiểu dáng, nhan sắc đồ cho Từ Xán Xán chọn lựa.
Từ Xán Xán không nghĩ tới Thúy Phượng Hỉ đã tiên tiến đến tình trạng này, liền hỏimột câu: Biện pháp như vậy là ai nghĩ?
Tú nương dẫn đầu quỳ gối làm lễ, trên mặt mang theo nụ cười xu nịnh, nói: Biện pháp đều là chủ nhân Chu Phượng Hỉ của chúng ta nghĩ ra!
Từ Xán Xán suy nghĩ một lát, nhân tiện nói: Chủ nhân của các ngươi là nữ nhân?
Đúng vậy! Tú nương lúc này cười nói, Chủ nhân của chúng ta tuy là nữ lưu, nhưng tướng mạo vừa đẹp lại có bản lĩnh, ánh mắt cũng cao, người thường đều thấy chướng mắt! Chỉ coi trọng vương gia!
Từ Xán Xán cảm thấy trong lòng là lạ, cũng không nghĩ nhiều, nhìn nha hoàn nâng đồ sách trước mắt, tính chọn mấy thứ tơ lụa kiểu cách đơn giản và màu sắc trắng thuần khiết.
Nàng tùy ý nhìn vài lần, chọn áo hẹp tay trắng, thân đối lụa mỏng, váy ngắn, quần dài và váy dài, lại chọn cho Phó Dư Sâm mấy cái áo dài mỏng trẳng và thường phục.
Tú nương ghi lại, thế này mới lui xuống.
Phó Dư Sâm còn đang ở Sùng Chính Điện.
hắn nhìn Vĩnh An đế uống thuốc xong, lại cùng Vĩnh An đế ăn bữa tối, nhìn Hoàng Lang hầu hạ Vĩnh An đế ngủ, thế này mới chuẩn bị rời đi.
Gió đêm đã nổi lên, thổi vào từ cửa sổ tẩm điện, thổi mạnh màn che lên, làm tắt toàn bộ nến trong phòng, chỉ còn lại nến bọc ngọc đầu giường vẫn còn sáng, chiếu lên khuôn mặt gầy tái nhợt của Vĩnh An đế.
Phó Dư Sâm đứng ở trước giường nhìn ông ta.
Vĩnh An đế nhắm hai mắt lại, đuôi mắt nhếch lên, ngũ quan xinh xắn ẩn ẩn có chút quen thuộc...
Phó Dư Sâm không dám nhìn nữa, chậm rãi lui xuống.
Sau khi hắn ra khỏi tẩm điện, Vĩnh An đế mở mắt, sâu thẳm trong mắt có chút mê mang, cực kỳ giống vẻ mặt ngẫu nhiên trầm tư của Phó Dư Sâm.
Ông dùng tay chống nệm vàng dưới thân, cố gắng ngồi dậy, nhìn Hoàng Lang và Tiền Tiến đứng bên cạnh, nói giọng khàn khàn: đi phòng nghỉ kêu Mã Minh Vũ đến đây!
Hoàng Lang đáp Vâng , lui xuống.
Vĩnh An đế đứng dậy đứng ở trước giường.
Tiền Tiến vội lấy sa bào treo bên cạnh, hầu hạ Vĩnh An đế mặc vào.
Vĩnh An đế thẳng tắp đứng ở đó, nghĩ rằng: đã đến lúc nên hạ quyết định!
Tuy cửa cung đã đóng chặt, nhưng Phó Dư Sâm vẫn thuận lợi ra cung, dưới sự vây quanh của huynh đệ Ngọc Minh, Ngọc Tinh và một đám thị vệ đi nhanh về phía Quốc Công phủ.
Đêm đã khuya, Phó Vân Chương vẫn chưa ngủ. Ông đang ở trong thư phòng viết mộtbiểu ngữ —— Thiên địa quân thân sư* .
*Thiên địa quân thân sư: Trời, đất, vua, người thân, người thầy. Đây là nền giáo dục sâu sắc của các Nho gia dạy người phải làm vua, làm người thân, làm người thầy (Theo: http://chuahoiphuoc.net/tu-sach/học-lam-thay-nguoi-mo-phạm-cho-doi/).
Phó Đại Lương dùng khay bưng một chén vằn thắn vào, đặt trên bàn trong thư phòng, sau đó nói: Quốc Công Gia, nô tài làm cho ngài bát vằn thắn, ngài chịu chút ăn chútđi!
Phó Vân Chương cũng ngửi thấy mùi rau thơm trong vằn thắn, mùi tôm khô và nước canh mà Phó đại lương tự mình làm rất thơm, không khỏi thèm ăn, nhân tiện nói: Chờ ta viết xong hai chữ Thân Sư này đã!
Ông ta vừa dứt lời thì nghe gã sai vặt Phó Nhị Thập Bát bên ngoài trả lời: Bẩm Quốc Công Gia, đại công tử đến!
Trong lòng Phó Vân Chương vui mừng, vội buông bút ra ngoài đón.
Phó Dư Sâm mang theo Thính Vũ và Quan Tuyết đi nhanh tới, nhìn thấy Phó Vân Chương, hắn kêu một tiếng phụ thân , lập tức vào thư phòng.
Phó Vân Chương cũng vội đi theo.
Phó Dư Sâm vào thư phòng, ngửi thấy mùi vị của mì vằn thắn trước đây khi còn bé hay ăn ở thư phòng phụ thân, trực tiếp đi qua, ngồi trên ghế bành, cầm thìa múc vằn thắn để vào miệng.
Phó Vân Chương cũng quên đói bụng, đứng một bên cẩn thận đánh giá nhi tử, pháthiện trên đầu nhi tử đội bạch ngọc quan, trên người mặc sa bào thâm lam, thắt lưng đeo bạch ngọc, khuôn mặt tuấn tú dáng người cao ngất, ông không khỏi vuốt râu mỉm cười: đứa con này hơn nửa năm không thấy, không phải càng gầy, khí sắc cũng rất tốt, đây chắc là công lao của Từ thị!
hắn ung dung nhìn Phó Dư Sâm, lại cười nói: Phụ thân biết ngươi sẽ tới!
Sau khi Phó Dư Sâm ăn vài muỗng vằn thắn, ghét thịt nhân bánh, hơi ngấy, nên khôngmuốn ăn, đứng dậy đi lại trong thư phòng Phó Vân Chương.
Phó Vân Chương vừa nhìn con, vừa ngồi xuống ăn nốt phần mỳ còn lại của Phó Dư Sâm, ăn xong lại bưng bát canh uống hết.
Phó Dư Sâm đang nhìn bảo vật cổ trên kệ sách, nhưng tâm tư lại trên người phụ thân.
Thấy Phó Vân Chương được Phó Đại Lương hầu hạ hạ dùng trà xanh xúc miệng, lại dùng khăn lau khóe miệng, Phó Dư Sâm thế này mới xoay người, từ từ nói: Phụ thân, thôn trang ở kênh đào kia còn không?
Thôn trang kênh đào? Phó Vân Chương sửng sốt, Còn! Ánh mắt ông nhìn theo nhi tử bảo bối, trong lòng ông nghĩ Phó Dư Sâm là lo lắng ông đem thôn trang này cho nữ nhi nên mới hỏi. Nhưng mà ông nghĩ lại: A Sâm không thèm để ý mấy thứ này cho ai đâu!
Bởi vậy chăm chú nhìn Phó Dư Sâm, đợi câu sau của Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm nhìn Phó Vân Chương: Phụ thân, thôn trang cho ta đi, Từ thị nếu rảnh có thể đi nghỉ hè!
trên mặt Phó Vân Chương mang theo cười, trong đầu lại dạo qua một vòng, nói: Ngươi mang theo nàng ta đi hơn nửa năm, Từ thị chắc là có thai rồi chứ?!
không có! Phó Dư Sâm như trước rất trầm tĩnh.
Phó Vân Chương nhíu mi: Mời thái y xem mạch cho Từ thị đi!
Phó Dư Sâm đôi mi thanh tú nhíu lại: nói không chừng là vấn đề của ta!
Mặt Phó Vân Chương nháy mắt trắng, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi: ... khôngcó khả năng... Giọng càng sau càng yếu, cuối cùng biến mất.
Phó Dư Sâm thấy phụ thân cáo già luôn bình tĩnh bị mình dọa thành như vậy, mắt phượng không khỏi có mỉm cười.
Phó Vân Chương đã bình tĩnh lại, ông biết mình mất mặt —— Từ thị đã từng sẩy thai, A Sâm đương nhiên không thành vấn đề!
Ông rốt cuộc không chịu nổi giày vò, lấy tay xua đuổi Phó Dư Sâm: đi đi! Thôn trang cho thê tử của ngươi!
Phó Dư Sâm nhàn nhã nâng chân dài đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng nhi tử, Phó Vân Chương: ... Bảo ngươi đi là ngươi đi thật à?
Chờ bóng dáng Phó Dư Sâm hoàn toàn biến mất, Phó Vân Chương vội phân phó Phó Đại Lương: Ngày mai đi Vương phủ báo một tiếng, đem thôn trang ở kênh đào kia cho vương phi!
trên mặt Phó Đại Lương mang theo ý cười, đáp lời. Lúc vương gia đánh giặc ở Tháp Khắc Khắc, mỗi ngày, Quốc Công Gia ngủ không yên, ngóng trông con bình an trở về; Nay vương gia rốt cục đã trở lại, Quốc Công Gia lại không biết nên nịnh bợ vương gia như thế nào!
Từ Xán Xán một mình ăn cơm tối, lại một mình tắm sạch, cuối cùng một mình nằmtrên giường, ngủ không được —— mấy ngày nay nàng và Phó Dư Sâm chưa bao giờ tách ra, mời vừa chia tay, không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.
Ở trên giường lăn qua lộn lại nửa ngày, nàng thấy mình thật sự ngủ không được, liền đứng dậy cầm áo phủ thêm, đi đến tháp trước cửa sổ đọc sách.
Cửa sổ phòng ngủ mở ra, màn che bị gió thổi bay bay, làm nến tắt đi, Từ Xán Xánđang muốn kêu Bích Vân trực đêm ở nhà chính vào đây, liền nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền đến.
Nàng vừa gấp phong thư vừa nghĩ đối sách.
Xưa nay, Từ Xán Xán yểu điệu, ôn nhu, rất ít khi cười lạnh như vậy, Chu Nhan thấy vẻ mặt nàng khác thường, trong lòng hơi lo lắng, thấp giọng hỏi: Vương phi, xảy ra chuyện gì vậy?
Từ Xán Xán im lặng nhìn nàng một cái, cười nói: Có người nghĩ đem ta làm quân cờ, tùy ý thao túng!
Nàng dặn dò Chu Nhan: Mang hộp đựng thư đến đây! Nàng muốn cất giữ phong thư này, về sau rãnh rỗi xem lại, xem năm đó có người coi nàng là quân cờ, cho rằng mộtkẻ ngu si!
Chu Nhan đáp rồi lui xuống.
Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở trên tháp cẩm, nhìn màn trúc xanh biếc trên cửa nhà chính, trong lòng nghĩ tâm sự.
Chu Nhan nhanh chóng bưng một cái hộp bạc chạm hoa văn tỏa sáng đến.
Cất xong phong thư, Từ Xán Xán lười biếng dựa trên tháp cẩm, nói: Phái Đổng ma mađi thị lang Từ phủ một chuyến, mời đại nương của ta ngày mai đến một chuyến!
nói xong, nàng vừa cười: Nhưng mà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai đại nương cũng sẽ tới! Nàng tặng cho người Từ phủ nhiều lễ vật như vậy, thế nào cũng phải đi nói tiếng cảm ơn!
Chu Nhan nghĩ, nói: Có nên đưa bái thiếp không, thể hiện sự coi trọng của ngài đối với chuyện này?
Từ Xán Xán gật đầu: đi đi!
Chu Nhan quỳ gối đáp Vâng , lui xuống.
Lúc này, bên trong lầu ba yến lấu ở ngoài thành, Từ Đình Hòa đang cùng đại cữu tử Hàn Khánh Mẫn và gia chủ Lam thị Lam Thiểu Kỳ ở Trịnh Châu uống rượu nói chuyện phiếm.
Hàn Khánh Mẫn là trưởng tử đích tôn của Hàn thị, thay thế phụ thân Hàn Tế Tửu đảm nhiệm gia chủ Hàn thị. Vì muốn kéo gần quan hệ với Thanh Thân vương Phó Dư Sâm,hắn làm chủ đưa Hàn Mỹ Nương, nữ nhi của đường chất Hàn Tử Hiên cho Từ Đình Hòa, muốn mượn tay Từ Đình Hòa đưa cho Phó Dư Sâm.
Tuy Lam Thiểu Kỳ trên danh nghĩa là lão sư của Phó Dư Sâm, nhưng quan hệ khôngtính gần, cũng không đủ để cho Phó Dư Sâm tín nhiệm Trịnh Châu Lam thị, bảo trụ Lam thị trăm năm phú quý, cho nên hắn cùng Hàn Khánh Mẫn đưa bàng chi thứ nữ Lam thị Lam Thụy Hà cho Từ Đình Hòa, hy vọng có thể dần dần nhập vào phủ Phó Dư Sâm.
Hàn Khánh Mẫn và Lam Thiểu Kỳ cùng nhau kính Từ Đình Hòa một ly, Lam Thiểu Kỳ mở miệng hỏi: Từ lão đệ, lâu như vậy, chuyện kia làm thế nào rồi?
Hai người bọn họ xuất thân môn phiệt quan cao tước hiển, là đối tượng để Từ Đình Hòa nịnh bợ, cũng là mục tiêu của đời ông ta, cho nên Từ Đình Hòa cười nói: Để thế huynh đợi lâu rồi, việc này sắp thành công!
Từ Xán Xán bảo Bích Vân đi ngoại viện đón mấy tú nương của Thúy Phượng Hỉ vào đo y phục cho nàng, thuận lợi để Bích Vân ra ngoài.
Bích Vân đi không lâu thì Bạch Liên vào bẩm: Bẩm vương phi, Hồ ma ma báo lại, nóiHàn đội trưởng đến!
Lúc này, Từ Xán Xán ngồi thẳng người, làm thái độ trang trọng, sau đó mới nói: Mời vào đi!
Hàn Thủy nhìn bình phong sơn thủy ngọc lưu ly ngăn cách chỗ ngồi của hắn hắn và vương phi, khóe miệng không khỏi giật giật —— hắn đã thấy vương phi không biết bao nhiêu lần, bây giờ làm cái này có ích lợi gì!
hắn dừng một chút, chắp tay hành lễ: Thuộc hạ tham kiến vương phi!
Từ Xán Xán nhìn bình phong ngọc lưu ly trước mắt chỗ ngồi mà Lý ma ma dẫn người mang lên, cảm thấy thật dư thừa, nhíu mi nói: Lý ma ma, chuyển bình phong đi đi!
Lý ma ma đang đứng một bên, nghe vậy quan sát vương phi liếc mắt một cái, thấy nàng mặt nghiêm túc, biết nàng tức giận, lúc này xốc rèm cửa lên kêu hai ma ma vào, trong lòng run sợ đem bình phong ngọc lưu ly chuyển ra ngoài.
Hàn Thủy vẫn lẳng lặng đứng đó, nhìn Từ Xán Xán phát giận.
hắn thế này mới phát hiện thì ra vương phi cũng có chút cáu kỉnh, nhưng vương phi cáu kỉnh như thế, hình như cũng rất tốt.
Từ Xán Xán thấy trước mắt nhẹ nhàng khoan khoái, thế này mới thư thái, mở miệng hỏi Hàn Thủy: Ba ngàn thị vệ kia hiện nay đang ở đâu?
Lúc này, Hàn Thủy hành lễ, nói: Bẩm vương phi, tất cả thị vệ đều ở trong thiên viện phía đông cửa nam Vương phủ.
Từ Xán Xán có chút kinh ngạc: Người nhiều như vậy cũng có thể ở đó sao?
Có thể. Vương phủ lớn như vậy, vương gia lại không nạp thiếp, trong phủ có ít người, lại nhiều thêm hai ngàn người cũng có thể ở.
Lúc này, Chu Nhan bước vào, Từ Xán Xán nhớ tới Bích Vân nhanh trở về, không thể lãng phí thời gian, lúc này nhân tiện nói: Bên trong đội ngũ của ngươi có haykhông...
Nàng hơi nói không nên lời.
Hàn Thủy nhìn chằm chằm nàng: Có cái gì không? đi Tháp Khắc Khắc một chuyến,trên mặt vương phi hoàn toàn không còn vẻ non nớt trẻ con mà biến thành khuôn mặt nho nhỏ hình trái tim.
Từ Xán Xán quyết định vẫn nên nói ra: Có thị vệ chưa kết hôn, tướng mạo tốt, nhân phẩm tốt hay không?
Có thì có, Hàn Thủy nghe hiểu ra, lúc này hỏi, Ngài muốn làm mối cho vị cô nương như thế nào?
Từ Xán Xán thấy bên cạnh chỉ có Doãn ma ma, Trần ma ma và Chu Nhan hầu hạ, nhân tiện nói: Lời ta nói, không được nói ra ngoài!
Đám người Doãn ma ma vội quỳ gối đáp Vâng .
Từ Xán Xán thế này mới nói: Bên người ta có vài cô nương đều tròn mười bảy... Ngụ ý muốn tìm mối hôn nhân cho các cô nương tròn mười bảy.
Tâm tư Hàn Thủy nhanh nhẹn, lúc này trong lòng đang tính toán, bây giờ nội viện ở Vương phủ có bốn mươi tám nha hoàn hầu hạ vương phi, mà tròn mười bảy chỉ có hai người —— Bích Vân và Chu Nhan, trước mắt chỉ có Chu Nhan ở đây, mà vẻ mặt Chu Nhan lại bình tĩnh, thì không phải là nàng ta.
Đáp án chỉ có một, vương phi muốn tìm phu quân cho Bích Vân.
hắn liền nói ngay: Thuộc hạ hiểu rõ, ngày mai cho vương phi đáp án!
Từ Xán Xán rất vui mừng gật đầu, khẽ cười: Vậy nhờ ngươi!
Hàn Thủy giống như bình tĩnh liếc nàng một cái.
hắn vừa bước vào thì phát hiện hôm nay vương phi mặc mặc trang phục trắng trong thuần khiết, dày đen búi tóc chỉ cài một cây trâm lê hoa bạch ngọc, đeo một đôi khuyên tai nạm trân châu, trên người mặc áo hẹp tay xanh nhạt và váy dài trắng thuần.
Nghĩ đến cái chết của phế hậu, hắn hiểu rõ vì sao vương phi mặc trắng trong thuần khiết như thế.
Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn nhìn chung quanh bốn phía, nhìn xem bọn người Doãn ma ma cúi đầu, sau đó mới nói: Ngươi giúp ta đi thăm dò một chút hai nữ tử, một người tên là Hàn Mỹ Nương, là nữ nhi chi thứ Hàn gia, Người kia là Lam Thụy Hà, ta chỉ biết nàng ta ở một chỗ với Hàn Mỹ Nương, được đại bá của ta Từ Đình Hòa thu nhận giúp đỡ, cũng không biết thân phận của nàng.
Hàn Thủy tập trung lắng nghe, nhớ kỹ tin tức trong lời nói của nàng, đáp Vâng .
Từ Xán Xán hoàn thành hai kiện sự này, trong lòng cuối cùng thoải mái một ít, mỉm cười nhìn Hàn Thủy: Làm phiền ngươi rồi!
Hàn Thủy thế này mới hành lễ, lui xuống.
một lát sau, Bích Vân dẫn theo vài tú nương của Thúy Phượng Hỉ vào đo y phục cho vương phi, vì Từ Xán Xán từ Tháp Khắc Khắc trở về, so với lúc trước gầy không ít nên phải đo người lại.
Bích Vân làm xong việc, thấy vài người đứng trong phòng, ví dụ như Chu Nhan, Doãn ma ma và Trần ma ma, đều nhìn nàng cười nên có chút không hiểu ra sao.
Nàng nay cũng có chút lòng dạ, giấu trong lòng, định tìm cơ hội hỏi Chu Nhan.
Đo xong, hai tú nương dẫn đầu cầm sách họa quần áo, kiểu dáng, nhan sắc đồ cho Từ Xán Xán chọn lựa.
Từ Xán Xán không nghĩ tới Thúy Phượng Hỉ đã tiên tiến đến tình trạng này, liền hỏimột câu: Biện pháp như vậy là ai nghĩ?
Tú nương dẫn đầu quỳ gối làm lễ, trên mặt mang theo nụ cười xu nịnh, nói: Biện pháp đều là chủ nhân Chu Phượng Hỉ của chúng ta nghĩ ra!
Từ Xán Xán suy nghĩ một lát, nhân tiện nói: Chủ nhân của các ngươi là nữ nhân?
Đúng vậy! Tú nương lúc này cười nói, Chủ nhân của chúng ta tuy là nữ lưu, nhưng tướng mạo vừa đẹp lại có bản lĩnh, ánh mắt cũng cao, người thường đều thấy chướng mắt! Chỉ coi trọng vương gia!
Từ Xán Xán cảm thấy trong lòng là lạ, cũng không nghĩ nhiều, nhìn nha hoàn nâng đồ sách trước mắt, tính chọn mấy thứ tơ lụa kiểu cách đơn giản và màu sắc trắng thuần khiết.
Nàng tùy ý nhìn vài lần, chọn áo hẹp tay trắng, thân đối lụa mỏng, váy ngắn, quần dài và váy dài, lại chọn cho Phó Dư Sâm mấy cái áo dài mỏng trẳng và thường phục.
Tú nương ghi lại, thế này mới lui xuống.
Phó Dư Sâm còn đang ở Sùng Chính Điện.
hắn nhìn Vĩnh An đế uống thuốc xong, lại cùng Vĩnh An đế ăn bữa tối, nhìn Hoàng Lang hầu hạ Vĩnh An đế ngủ, thế này mới chuẩn bị rời đi.
Gió đêm đã nổi lên, thổi vào từ cửa sổ tẩm điện, thổi mạnh màn che lên, làm tắt toàn bộ nến trong phòng, chỉ còn lại nến bọc ngọc đầu giường vẫn còn sáng, chiếu lên khuôn mặt gầy tái nhợt của Vĩnh An đế.
Phó Dư Sâm đứng ở trước giường nhìn ông ta.
Vĩnh An đế nhắm hai mắt lại, đuôi mắt nhếch lên, ngũ quan xinh xắn ẩn ẩn có chút quen thuộc...
Phó Dư Sâm không dám nhìn nữa, chậm rãi lui xuống.
Sau khi hắn ra khỏi tẩm điện, Vĩnh An đế mở mắt, sâu thẳm trong mắt có chút mê mang, cực kỳ giống vẻ mặt ngẫu nhiên trầm tư của Phó Dư Sâm.
Ông dùng tay chống nệm vàng dưới thân, cố gắng ngồi dậy, nhìn Hoàng Lang và Tiền Tiến đứng bên cạnh, nói giọng khàn khàn: đi phòng nghỉ kêu Mã Minh Vũ đến đây!
Hoàng Lang đáp Vâng , lui xuống.
Vĩnh An đế đứng dậy đứng ở trước giường.
Tiền Tiến vội lấy sa bào treo bên cạnh, hầu hạ Vĩnh An đế mặc vào.
Vĩnh An đế thẳng tắp đứng ở đó, nghĩ rằng: đã đến lúc nên hạ quyết định!
Tuy cửa cung đã đóng chặt, nhưng Phó Dư Sâm vẫn thuận lợi ra cung, dưới sự vây quanh của huynh đệ Ngọc Minh, Ngọc Tinh và một đám thị vệ đi nhanh về phía Quốc Công phủ.
Đêm đã khuya, Phó Vân Chương vẫn chưa ngủ. Ông đang ở trong thư phòng viết mộtbiểu ngữ —— Thiên địa quân thân sư* .
*Thiên địa quân thân sư: Trời, đất, vua, người thân, người thầy. Đây là nền giáo dục sâu sắc của các Nho gia dạy người phải làm vua, làm người thân, làm người thầy (Theo: http://chuahoiphuoc.net/tu-sach/học-lam-thay-nguoi-mo-phạm-cho-doi/).
Phó Đại Lương dùng khay bưng một chén vằn thắn vào, đặt trên bàn trong thư phòng, sau đó nói: Quốc Công Gia, nô tài làm cho ngài bát vằn thắn, ngài chịu chút ăn chútđi!
Phó Vân Chương cũng ngửi thấy mùi rau thơm trong vằn thắn, mùi tôm khô và nước canh mà Phó đại lương tự mình làm rất thơm, không khỏi thèm ăn, nhân tiện nói: Chờ ta viết xong hai chữ Thân Sư này đã!
Ông ta vừa dứt lời thì nghe gã sai vặt Phó Nhị Thập Bát bên ngoài trả lời: Bẩm Quốc Công Gia, đại công tử đến!
Trong lòng Phó Vân Chương vui mừng, vội buông bút ra ngoài đón.
Phó Dư Sâm mang theo Thính Vũ và Quan Tuyết đi nhanh tới, nhìn thấy Phó Vân Chương, hắn kêu một tiếng phụ thân , lập tức vào thư phòng.
Phó Vân Chương cũng vội đi theo.
Phó Dư Sâm vào thư phòng, ngửi thấy mùi vị của mì vằn thắn trước đây khi còn bé hay ăn ở thư phòng phụ thân, trực tiếp đi qua, ngồi trên ghế bành, cầm thìa múc vằn thắn để vào miệng.
Phó Vân Chương cũng quên đói bụng, đứng một bên cẩn thận đánh giá nhi tử, pháthiện trên đầu nhi tử đội bạch ngọc quan, trên người mặc sa bào thâm lam, thắt lưng đeo bạch ngọc, khuôn mặt tuấn tú dáng người cao ngất, ông không khỏi vuốt râu mỉm cười: đứa con này hơn nửa năm không thấy, không phải càng gầy, khí sắc cũng rất tốt, đây chắc là công lao của Từ thị!
hắn ung dung nhìn Phó Dư Sâm, lại cười nói: Phụ thân biết ngươi sẽ tới!
Sau khi Phó Dư Sâm ăn vài muỗng vằn thắn, ghét thịt nhân bánh, hơi ngấy, nên khôngmuốn ăn, đứng dậy đi lại trong thư phòng Phó Vân Chương.
Phó Vân Chương vừa nhìn con, vừa ngồi xuống ăn nốt phần mỳ còn lại của Phó Dư Sâm, ăn xong lại bưng bát canh uống hết.
Phó Dư Sâm đang nhìn bảo vật cổ trên kệ sách, nhưng tâm tư lại trên người phụ thân.
Thấy Phó Vân Chương được Phó Đại Lương hầu hạ hạ dùng trà xanh xúc miệng, lại dùng khăn lau khóe miệng, Phó Dư Sâm thế này mới xoay người, từ từ nói: Phụ thân, thôn trang ở kênh đào kia còn không?
Thôn trang kênh đào? Phó Vân Chương sửng sốt, Còn! Ánh mắt ông nhìn theo nhi tử bảo bối, trong lòng ông nghĩ Phó Dư Sâm là lo lắng ông đem thôn trang này cho nữ nhi nên mới hỏi. Nhưng mà ông nghĩ lại: A Sâm không thèm để ý mấy thứ này cho ai đâu!
Bởi vậy chăm chú nhìn Phó Dư Sâm, đợi câu sau của Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm nhìn Phó Vân Chương: Phụ thân, thôn trang cho ta đi, Từ thị nếu rảnh có thể đi nghỉ hè!
trên mặt Phó Vân Chương mang theo cười, trong đầu lại dạo qua một vòng, nói: Ngươi mang theo nàng ta đi hơn nửa năm, Từ thị chắc là có thai rồi chứ?!
không có! Phó Dư Sâm như trước rất trầm tĩnh.
Phó Vân Chương nhíu mi: Mời thái y xem mạch cho Từ thị đi!
Phó Dư Sâm đôi mi thanh tú nhíu lại: nói không chừng là vấn đề của ta!
Mặt Phó Vân Chương nháy mắt trắng, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi: ... khôngcó khả năng... Giọng càng sau càng yếu, cuối cùng biến mất.
Phó Dư Sâm thấy phụ thân cáo già luôn bình tĩnh bị mình dọa thành như vậy, mắt phượng không khỏi có mỉm cười.
Phó Vân Chương đã bình tĩnh lại, ông biết mình mất mặt —— Từ thị đã từng sẩy thai, A Sâm đương nhiên không thành vấn đề!
Ông rốt cuộc không chịu nổi giày vò, lấy tay xua đuổi Phó Dư Sâm: đi đi! Thôn trang cho thê tử của ngươi!
Phó Dư Sâm nhàn nhã nâng chân dài đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng nhi tử, Phó Vân Chương: ... Bảo ngươi đi là ngươi đi thật à?
Chờ bóng dáng Phó Dư Sâm hoàn toàn biến mất, Phó Vân Chương vội phân phó Phó Đại Lương: Ngày mai đi Vương phủ báo một tiếng, đem thôn trang ở kênh đào kia cho vương phi!
trên mặt Phó Đại Lương mang theo ý cười, đáp lời. Lúc vương gia đánh giặc ở Tháp Khắc Khắc, mỗi ngày, Quốc Công Gia ngủ không yên, ngóng trông con bình an trở về; Nay vương gia rốt cục đã trở lại, Quốc Công Gia lại không biết nên nịnh bợ vương gia như thế nào!
Từ Xán Xán một mình ăn cơm tối, lại một mình tắm sạch, cuối cùng một mình nằmtrên giường, ngủ không được —— mấy ngày nay nàng và Phó Dư Sâm chưa bao giờ tách ra, mời vừa chia tay, không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.
Ở trên giường lăn qua lộn lại nửa ngày, nàng thấy mình thật sự ngủ không được, liền đứng dậy cầm áo phủ thêm, đi đến tháp trước cửa sổ đọc sách.
Cửa sổ phòng ngủ mở ra, màn che bị gió thổi bay bay, làm nến tắt đi, Từ Xán Xánđang muốn kêu Bích Vân trực đêm ở nhà chính vào đây, liền nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền đến.
/226
|