Trong một cái chớp mắt, sắc mặt Diệp Chí Cường lập tức thay đổi, dáng vẻ thương xót em gái hoàn toàn biến mất, thay vào đó như dã thú động dục, mạnh bạo xé rách áo trên người Lưu Y ra.
Roạt——.
Giữa không gian nhuốm một màu u ám, tăm tối, chỉ có ánh đèn mờ nhạt đủ chiếu sáng một khoảng giữa căn phòng.
Khuôn ngực đầy đặn đẹp như trăng non hiện ra trên làn da trắng ngần mềm mại, cùng với xương quai xanh nhấp nhô thành một đường cong hoàn mỹ.
Tựa như đoá hoa quỳnh lúc nửa đêm, thời khắc lặng lẽ nở rộ lại là thời khắc đẹp đẽ nhất. Khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng bị mê hoặc không thể rời mắt.
Hai tay Diệp Chí Cường khẽ co giật, hắn phải công nhận rằng cô gái này quả là một tuyệt sắc giai nhân, không ai có thể sánh bằng.
Lưu Y muốn dùng chân đá hắn, nhưng phát hiện ra cơ thể đã mất đi toàn bộ sức lực. Dường như thứ mà bọn họ tiêm cho cô không chỉ đơn giản là thuốc mê, mà còn có thêm một loại thuốc giãn cơ nào đó, cho nên mới khiến cơ bắp của cô hoàn toàn rơi vào trạng thái suy nhược như vậy.
Và người làm điều này không ai khác ngoài Châu Duệ.
Châu Duệ tuy không biết thân phận của Lưu Y, nhưng lại biết cô có thân thủ không tầm thường, thế nên mới dùng thứ thuốc đó để khống chế cô, bằng không lúc tỉnh dậy cô có thể ngoan ngoãn khuất phục?
Diệp Chí Cường lập tức siết mạnh lấy vai Lưu Y, khoé miệng nở một nụ cười đê tiện:
“Tên Quách Tử Tôn đó cướp hết gia sản của tao, tống bố con tao vào tù. Đã thế người đàn bà của hắn lại giết chết em gái tao, vậy thì hôm nay mày nên thay hắn trả hết món nợ này! Nếm trải cảm giác thế nào là sống không bằng chết.”
Dứt lời, hắn vùi gương mặt nham nhở chân râu vào ngực cô như kẻ đói khát.
Nhưng chỉ nửa phút sau đó, một tiếng hét thất thanh vang lên:
“A———.”
Hắn ta như con lợn bị chọc tiết rời khỏi người Lưu Y. Hai tay bịt chặt lấy bên mặt, trên vành tai gần như bị đứt lìa, máu tươi đầm đìa chảy ra.
Đám đông mặt mày biến sắc, ai nấy đều thất kinh không nói thành lời.
Lưu Y ngồi bệt dưới sàn thở gấp vài hơi, trên cánh môi vẫn còn đọng lại vết máu của hắn. Trông cô lúc này giống như một con sói khát máu, dù cho thân thể bị thương nhưng ánh mắt vô cùng sắc lạnh, lại tản ra loại sát khí khiến người khác không rét mà run.
“Giết… giết chết nó đi!… cha đâu! Mau giết chết con khốn này đi!” Diệp Chí Cường điên cuồng hét lên, toàn thân vì đau đớn mà không ngừng run rẩy.
Diệp Kiến Bân do hoảng sợ mà đứng bất động tại chỗ, sau khi nghe thấy lời của con trai mình quát tháo mới tỉnh ngộ. Ánh mắt dáo dác nhìn quanh, sau đó tất tả chạy tới, cầm lấy một chiếc gậy gỗ đang nằm ở góc tường, rồi tiến đến đứng trước mặt Lưu Y.
Ở cự ly gần, Diệp Kiến Bân mới thực nhìn rõ gương mặt của cô, trong một thoáng liền giật mình kinh sợ.
Cô gái này có nét gì đó rất giống với đứa cháu gái đã chết năm xưa, nhất là ánh mắt căm hận khi nhìn hắn, lạnh thấu tận xương tuỷ.
Không thể nào… Diệp Dư Uyển đã chết khi đó rồi!
Không thể có khả năng…
Nhưng nếu như nó còn sống thì sao?
Dù chính miệng Châu Duệ khi đó đã nói với hắn rằng Dư Uyển đã chết, nhưng ai biết được bà ta có nói đúng sự thật hay không?
Đã thế vụ án qua nhiều năm như vậy, nay Quách Tử Tôn lại lôi hắn ra truy hỏi, chắc hẳn là đã biết được bí mật nào đó rồi!
Chưa kể cô gái này được Quách Tử Tôn giữ lại bên cạnh, là vì cô ta giống Dư Uyển hay thực chất chính là Dư Uyển?
Không được! Dù thế nào thì Diệp Kiến Bân hắn cũng phải kiểm tra cho rõ. Một ăn cả ngã về không, nếu đúng biết đâu cha con hắn có cơ hội thoát khỏi đây, nếu sai thì cũng chỉ là báo thù thay cho con gái.
Có vẻ như Diệp Kiến Bân vẫn không biết đến tin tức Dư Uyển giả kia đã được chị dâu mình tìm thấy, cho nên trong lúc này ông ta vẫn điên cuồng đi tìm kiếm cơ hội.
Nhưng bây giờ hắn phải kiểm tra bằng cách nào đây? Hỏi thẳng không được, xét nghiệm ADN lại càng không!
Đúng rồi là dấu vết! Chính là dấu vết! Hồi nhỏ Dư Uyển có dấu vết nào trên người không nhỉ?
Để xem nào?
Diệp Kiến Bân căng thẳng đến độ cả người run lên, hai mắt nhắm chặt mi tâm theo đó cũng nhíu cả lại. Một lát sau mới bừng tỉnh, gương mặt ánh lên sự hy vọng.
Nhớ ra rồi! Chính là khi đó…
“Cha! Cha làm sao vậy? Đánh chết con khốn đó đi còn chần chừ gì nữa!” Thấy cha mình đứng yên bất động, Diệp Chí Cường liền tức giận quát lớn.
Ông ta vội vàng buông gậy trong tay, hai chân quỳ dưới sàn, liều mạng tóm chặt lấy chân Lưu Y.
Bất ngờ bị kéo mạnh, Lưu Y liền mất thăng bằng, lưng đập thẳng xuống đất, hai tay lại bị chói về sau nên không có tư thế chống trả.
“Ông làm gì vậy hả? Buông ra!” Cô chỉ có thể quẫy đạp, gian nan nói.
“Cha! Cha đang làm cái quái gì thế?”
“Kiến Bân ông điên rồi à? Nếu sợ không làm được thì đi kêu đám tù nhân đến đây!”
Cả Diệp Chí Cường lẫn Châu Duệ đều nóng lòng gào lên.
Trên trán Diệp Kiến Bân phút chốc đổ đầy mồ hôi. Bỏ ngoài tai lời của bọn họ, ông ta lúc này như kẻ mất hết lý trí, tay cầm lấy chiếc giày vừa tháo được của Lưu Y ném ra ngoài, sau đó kéo tất chân của cô ra.
12 năm trước, trong lúc chạy trốn, Dư Uyển đã dẫm phải bẫy, là một loại bẫy tự chế khá đặc biệt, cho nên…
“A——-.” Diệp Kiến Bân kinh hãi hét lên, thân mình mập mạp ngã về sau, gương mặt kinh hoàng như trông thấy ma quỷ.
Quả nhiên đằng sau gót chân Lưu Y có một vết sẹo hình chữ thập, nhìn kỹ mới có thể thấy. Mà vết sẹo này thì ngoài cô ra không một ai biết, ngay cả Quách Tử Tôn cũng chưa từng phát hiện ra.
“Kiến Bân, ông có chuyện gì vậy?” Châu Duệ thấy dáng vẻ này liền kinh ngạc không thôi, vội hỏi.
Diệp Kiến Bân mặt xanh tái mét, miệng ú ớ không thành lời, tay run run chỉ vào Lưu Y.
Diệp Chí Cường thấy vậy cắn chặt răng, mặc kệ máu đang chảy mà điên tiết lao tới, cầm lấy chiếc gậy dưới sàn mà toan đánh vào người cô.
“Không được! Không được đánh!” Diệp Kiến Bân lồm cồm bò tới, ôm chầm lấy chân con trai mình, giữ chặt lại.
“Buông ra! Ông bị điên hả? Hôm nay tôi phải đánh chết con khốn này!” Hắn vùng vằng như muốn hất văng ông ta ra ngoài.
Sắc mặt Diệp Kiến Bân đã xanh tái, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ tới, chỉ một hoài nghi nhỏ của mình lại phát hiện ra chuyện động trời như vậy.
Nhưng lúc này trước cơn cuồng nộ của con trai mình, Diệp Kiến Bân đành mang sự thật mình vừa biết, hét lớn lên:
“Không được đánh! Cô ta chính là Diệp Dư Uyển, là chị họ con!”
Roạt——.
Giữa không gian nhuốm một màu u ám, tăm tối, chỉ có ánh đèn mờ nhạt đủ chiếu sáng một khoảng giữa căn phòng.
Khuôn ngực đầy đặn đẹp như trăng non hiện ra trên làn da trắng ngần mềm mại, cùng với xương quai xanh nhấp nhô thành một đường cong hoàn mỹ.
Tựa như đoá hoa quỳnh lúc nửa đêm, thời khắc lặng lẽ nở rộ lại là thời khắc đẹp đẽ nhất. Khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng bị mê hoặc không thể rời mắt.
Hai tay Diệp Chí Cường khẽ co giật, hắn phải công nhận rằng cô gái này quả là một tuyệt sắc giai nhân, không ai có thể sánh bằng.
Lưu Y muốn dùng chân đá hắn, nhưng phát hiện ra cơ thể đã mất đi toàn bộ sức lực. Dường như thứ mà bọn họ tiêm cho cô không chỉ đơn giản là thuốc mê, mà còn có thêm một loại thuốc giãn cơ nào đó, cho nên mới khiến cơ bắp của cô hoàn toàn rơi vào trạng thái suy nhược như vậy.
Và người làm điều này không ai khác ngoài Châu Duệ.
Châu Duệ tuy không biết thân phận của Lưu Y, nhưng lại biết cô có thân thủ không tầm thường, thế nên mới dùng thứ thuốc đó để khống chế cô, bằng không lúc tỉnh dậy cô có thể ngoan ngoãn khuất phục?
Diệp Chí Cường lập tức siết mạnh lấy vai Lưu Y, khoé miệng nở một nụ cười đê tiện:
“Tên Quách Tử Tôn đó cướp hết gia sản của tao, tống bố con tao vào tù. Đã thế người đàn bà của hắn lại giết chết em gái tao, vậy thì hôm nay mày nên thay hắn trả hết món nợ này! Nếm trải cảm giác thế nào là sống không bằng chết.”
Dứt lời, hắn vùi gương mặt nham nhở chân râu vào ngực cô như kẻ đói khát.
Nhưng chỉ nửa phút sau đó, một tiếng hét thất thanh vang lên:
“A———.”
Hắn ta như con lợn bị chọc tiết rời khỏi người Lưu Y. Hai tay bịt chặt lấy bên mặt, trên vành tai gần như bị đứt lìa, máu tươi đầm đìa chảy ra.
Đám đông mặt mày biến sắc, ai nấy đều thất kinh không nói thành lời.
Lưu Y ngồi bệt dưới sàn thở gấp vài hơi, trên cánh môi vẫn còn đọng lại vết máu của hắn. Trông cô lúc này giống như một con sói khát máu, dù cho thân thể bị thương nhưng ánh mắt vô cùng sắc lạnh, lại tản ra loại sát khí khiến người khác không rét mà run.
“Giết… giết chết nó đi!… cha đâu! Mau giết chết con khốn này đi!” Diệp Chí Cường điên cuồng hét lên, toàn thân vì đau đớn mà không ngừng run rẩy.
Diệp Kiến Bân do hoảng sợ mà đứng bất động tại chỗ, sau khi nghe thấy lời của con trai mình quát tháo mới tỉnh ngộ. Ánh mắt dáo dác nhìn quanh, sau đó tất tả chạy tới, cầm lấy một chiếc gậy gỗ đang nằm ở góc tường, rồi tiến đến đứng trước mặt Lưu Y.
Ở cự ly gần, Diệp Kiến Bân mới thực nhìn rõ gương mặt của cô, trong một thoáng liền giật mình kinh sợ.
Cô gái này có nét gì đó rất giống với đứa cháu gái đã chết năm xưa, nhất là ánh mắt căm hận khi nhìn hắn, lạnh thấu tận xương tuỷ.
Không thể nào… Diệp Dư Uyển đã chết khi đó rồi!
Không thể có khả năng…
Nhưng nếu như nó còn sống thì sao?
Dù chính miệng Châu Duệ khi đó đã nói với hắn rằng Dư Uyển đã chết, nhưng ai biết được bà ta có nói đúng sự thật hay không?
Đã thế vụ án qua nhiều năm như vậy, nay Quách Tử Tôn lại lôi hắn ra truy hỏi, chắc hẳn là đã biết được bí mật nào đó rồi!
Chưa kể cô gái này được Quách Tử Tôn giữ lại bên cạnh, là vì cô ta giống Dư Uyển hay thực chất chính là Dư Uyển?
Không được! Dù thế nào thì Diệp Kiến Bân hắn cũng phải kiểm tra cho rõ. Một ăn cả ngã về không, nếu đúng biết đâu cha con hắn có cơ hội thoát khỏi đây, nếu sai thì cũng chỉ là báo thù thay cho con gái.
Có vẻ như Diệp Kiến Bân vẫn không biết đến tin tức Dư Uyển giả kia đã được chị dâu mình tìm thấy, cho nên trong lúc này ông ta vẫn điên cuồng đi tìm kiếm cơ hội.
Nhưng bây giờ hắn phải kiểm tra bằng cách nào đây? Hỏi thẳng không được, xét nghiệm ADN lại càng không!
Đúng rồi là dấu vết! Chính là dấu vết! Hồi nhỏ Dư Uyển có dấu vết nào trên người không nhỉ?
Để xem nào?
Diệp Kiến Bân căng thẳng đến độ cả người run lên, hai mắt nhắm chặt mi tâm theo đó cũng nhíu cả lại. Một lát sau mới bừng tỉnh, gương mặt ánh lên sự hy vọng.
Nhớ ra rồi! Chính là khi đó…
“Cha! Cha làm sao vậy? Đánh chết con khốn đó đi còn chần chừ gì nữa!” Thấy cha mình đứng yên bất động, Diệp Chí Cường liền tức giận quát lớn.
Ông ta vội vàng buông gậy trong tay, hai chân quỳ dưới sàn, liều mạng tóm chặt lấy chân Lưu Y.
Bất ngờ bị kéo mạnh, Lưu Y liền mất thăng bằng, lưng đập thẳng xuống đất, hai tay lại bị chói về sau nên không có tư thế chống trả.
“Ông làm gì vậy hả? Buông ra!” Cô chỉ có thể quẫy đạp, gian nan nói.
“Cha! Cha đang làm cái quái gì thế?”
“Kiến Bân ông điên rồi à? Nếu sợ không làm được thì đi kêu đám tù nhân đến đây!”
Cả Diệp Chí Cường lẫn Châu Duệ đều nóng lòng gào lên.
Trên trán Diệp Kiến Bân phút chốc đổ đầy mồ hôi. Bỏ ngoài tai lời của bọn họ, ông ta lúc này như kẻ mất hết lý trí, tay cầm lấy chiếc giày vừa tháo được của Lưu Y ném ra ngoài, sau đó kéo tất chân của cô ra.
12 năm trước, trong lúc chạy trốn, Dư Uyển đã dẫm phải bẫy, là một loại bẫy tự chế khá đặc biệt, cho nên…
“A——-.” Diệp Kiến Bân kinh hãi hét lên, thân mình mập mạp ngã về sau, gương mặt kinh hoàng như trông thấy ma quỷ.
Quả nhiên đằng sau gót chân Lưu Y có một vết sẹo hình chữ thập, nhìn kỹ mới có thể thấy. Mà vết sẹo này thì ngoài cô ra không một ai biết, ngay cả Quách Tử Tôn cũng chưa từng phát hiện ra.
“Kiến Bân, ông có chuyện gì vậy?” Châu Duệ thấy dáng vẻ này liền kinh ngạc không thôi, vội hỏi.
Diệp Kiến Bân mặt xanh tái mét, miệng ú ớ không thành lời, tay run run chỉ vào Lưu Y.
Diệp Chí Cường thấy vậy cắn chặt răng, mặc kệ máu đang chảy mà điên tiết lao tới, cầm lấy chiếc gậy dưới sàn mà toan đánh vào người cô.
“Không được! Không được đánh!” Diệp Kiến Bân lồm cồm bò tới, ôm chầm lấy chân con trai mình, giữ chặt lại.
“Buông ra! Ông bị điên hả? Hôm nay tôi phải đánh chết con khốn này!” Hắn vùng vằng như muốn hất văng ông ta ra ngoài.
Sắc mặt Diệp Kiến Bân đã xanh tái, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ tới, chỉ một hoài nghi nhỏ của mình lại phát hiện ra chuyện động trời như vậy.
Nhưng lúc này trước cơn cuồng nộ của con trai mình, Diệp Kiến Bân đành mang sự thật mình vừa biết, hét lớn lên:
“Không được đánh! Cô ta chính là Diệp Dư Uyển, là chị họ con!”
/138
|