Vương Hâm và Bạch Nguyệt Quang rảo bước trên phố, tiết trời vào xuân đang dần trở nên ấm áp, nhưng vào lúc này hai người họ lại như đóng băng trong lòng, Quách Tiểu Phong đã giết Triệu đại nhân, sao có thể chứ? Bạch Nguyệt Quang trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không tài nào hiểu nổi. Tại sao phải giết Triệu đại nhân, động cơ là gì? Nhưng sao hắn lại ngốc đến mức giết người giữa thanh thiên bạch nhật như vậy? Điều khiến người ta quan tâm nhất là, tuy ở hai vụ án này, Quách Tiểu Phong là người bị nghi ngờ nhiều nhất, nhưng rõ ràng không ai tận mắt chứng kiến hắn cầm dao đâm người, ngay đến bản thân Quách Tiểu Phong cũng mông lung không biết mọi chuyện là thế nào, vậy thì chỉ có một khả năng, Quách Tiểu Phong bị người ta thôi miên, sau đó đã ngộ sát Triệu đại nhân và Quách Thiên Hùng, nhưng kẻ đó sao phải làm vậy? Là để cố tình gieo họa cho Quách Tiểu Phong sao? Vương Hâm cảm thấy rất rối loạn, hiện giờ không chỉ lo cho Quách Tiểu Phong, mà còn lo cho sự mất tích đột ngột của Tiểu Điềm. Sao lại trùng hợp vậy nhỉ, Tiểu Điềm mất tích vào đúng lúc Quách đại ca giết Triệu đại nhân. Tất cả có phải đúng là trùng hợp hay không? Hay là có người cố ý sắp đặt? Vương Hâm lo một lúc hai chuyện, đúng là rối như tơ vò.
- Vương bổ đầu, cậu tới rồi đấy à.
Vương cai ngục thấy Vương Hâm dẫn theo một cô gái nữa tới, nhiệt tình chào hỏi.
- Lão Kim này, ra ngoài trước đi, tôi có chuyện riêng muốn nói với Quách bổ đầu.
Kim cai ngục biết rất rõ mối quan hệ giữa Vương Hâm và Quách Tiểu Phong nên lẳng lặng đi ra ngoài.
- Quách đại ca, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
- Tiểu Phong, chàng không sao chứ.
- Ta không biết, ta không biết chuyện gì hết.
Quách Tiểu Phong ôm đầu, đau khổ nói.
- Tình hình khi ấy là thế nào?
- Ta không nhớ nữa, ta chỉ nhớ cùng Lý Nghị tới Nha môn, sau đó đã xảy ra chuyện gì ta hoàn toàn không nhớ gì hết, chỉ biết khi tỉnh dậy trong tay đã cầm một con dao dính máu, Triệu đại nhân nằm cạnh ta và đã tắt thở.
- Vậy rốt cuộc có phải do chàng giết không?
- Ta không tài nào nhớ nổi, thật sự không thể nhớ, có lẽ đúng là ta đã bị thôi miên rồi sau đó giết đại ca và Triệu đại nhân. Ta không muốn lại giết hại người thân bên cạnh mình nữa, Vương Hâm, Nguyệt Quang, Tiểu Hùng, Mạnh Kiều và Thiên Lễ, cả đại tẩu nữa, ta chỉ mong mọi người được sống bình an vô sự.
- Có rồi, có rồi, Quách bổ đầu, tôi đã tìm hiểu rồi, về thuật thôi miên, đây là một loại ảo thuật của người phương Tây, có thể khiến ý thức của con người rơi vào trạng thái mơ hồ, sẽ hành động theo chỉ lệnh của người thôi miên, nhưng, chỉ cần trong tiềm thức của huynh không muốn hại Đại thiếu gia và Triệu đại nhân, cho dù có bị thôi miên thì huynh cũng không thể ra tay với họ.
Lưu bổ đầu nói.
- Quách đại ca, trong tiềm thức của huynh có khi nào có ý định giết Quách đại ca và Triệu đại nhân không?
Vương Hâm hỏi.
- Ta không biết, tuy trước giờ ta chưa từng nghĩ vậy, nhưng ta đâu biết được trong tiềm thức nghĩ gì?
Quách Tiểu Phong thành thật nói.
- Nếu ngay đến điều này chàng cũng không biết, được, thiếp đưa dao cho chàng, hãy giết thiếp đi.
Bạch Nguyệt Quang ném con dao xuống đất, phẫn nộ nói.
- Nguyệt Quang, đừng ngốc như thế, sao ta có thể giết nàng chứ? Nàng là thê tử của ta mà.
- Nào, nhắm mắt lại, nếu trong tiềm thức của chàng muốn giết thiếp, vậy chàng cứ việc động thủ.
- Đại tẩu, tẩu bình tĩnh chút đi, đừng ép Quách đại ca.
- Vương Hâm, Nguyệt Quang nói rất đúng, trong tiềm thức của ta vốn không muốn giết đại ca và Triệu đại nhân.
- Quách đại ca, ý huynh là….
- Ý của ta là, trong tiềm thức ta không hề muốn giết đại ca và Triệu đại nhân, vậy nên dù ta có bị thôi miên cũng không thể giết hai người họ, vậy là đã rõ ràng, có người âm mưu hãm hại ta, người này, ta nghĩ có thể là Lý Nghị.
- Lý Nghị?
Mọi người đều kinh ngạc thốt lên.
- Không sai, chính là Lý Nghị, còn nhớ lúc ta đi tìm đại ca ta….
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��…
- Không hay rồi, Quách Tiểu Phong đã đả thương Bạch Nguyệt Quang và Vương Hâm, sau đó vượt ngục rồi.
Khi Kim cai ngục quay trở lại nhà lao, chỉ thấy cửa đã bị mở, bên trong không thấy ai, Bạch Nguyệt Quang và Vương Hâm thì đang nằm dưới đất. Ngay khi biết tin này toàn bộ người của Nha môn đã tập hợp nhau lại, lập tức gián cáo thị truy nã toàn thành, bắt cho được phạm nhân đào tẩu Quách Tiểu Phong. Đêm đó, cả Kinh thành như không ngủ, khắp nơi đều là ánh đuốc, người của quan phủ đi lùng sục từng nhà, cổng thành cũng được khóa chặt.
Vậy Quách Tiểu Phong hiện giờ đang ở đâu? Sau khi đánh hôn mê bất tỉnh Vương Hâm và Nguyệt Quang, hắn đã cải trang thành một ăn mày, làm một kẻ khất thực trên phố. Làm một tên ăn mày, vừa có thể che giấu được thân phận thực sự, lại vừa có thể tạm thời duy trì được kế mưu sinh, rõ ràng là nhất cử lưỡng tiện, vậy nên đêm hôm đó, phía quan phủ không thể nào tìm ra được tung tích của phạm nhân đào tẩu. Bọn họ có thông minh tuyệt đỉnh cũng không ngờ tới rằng, kẻ đang bị truy lùng đã biến thành một kẻ ăn mày ngủ trên phố.
Lúc này, Vương Hâm và Bạch Nguyệt Quang đã tỉnh dậy. Bạch Nguyệt Quang kêu khóc thảm thiết.
- Thật không ngờ bao nhiêu năm nay vẫn ở bên cạnh một con chó sói khát máu, ai ôi, tôi thật là có mắt như mù, lấy phải một tên đồi bại như vậy.
- Đại tẩu đừng quá đau lòng, đệ cũng không ngờ Quách đại ca lại là loại người này, uổng cho đệ luôn coi hắn như đại ca ruột thịt của mình, chỉ có thể nói hắn giả trang quá tốt, ai…
- Vương bổ đầu, Quách phu nhân, xin hãy tiết chế, chuyện này cứ giao cho chúng tôi được rồi, chúng tôi nhất định bắt hắn về quy án. Xin hai vị yên tâm, Vương bổ đầu, bởi chuyện này liên quan tới vấn đề riêng tư của cậu, vậy nên cậu hãy tạm thời nghỉ ngơi vài ngày.
Lưu bổ đầu nói.
- Được, tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút, hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cậu nhất định phải bắt được Quách Tiểu Phong về quy án đó.
Vương Hâm thở dài nói.
Bạch Nguyệt Quang và Vương Hâm ủ rũ quay về, Vân Nhi đang đợi ở cổng:
- Đệ muội, sao rồi? Đã hỏi rõ chưa? Có phải nó giết người không?
- Đại tẩu, xin lỗi tẩu, muội xin quỳ lạy tẩu.
- Ai, đừng như vậy, có gì cứ từ từ nói.
Vân Nhi vội đỡ Bạch Nguyệt Quang dậy.
- Lẽ nào, lẽ nào, người đúng là do Tiểu Phong giết, không thể, không thể.
- Tên khốn đó, chính hắn là kẻ giết người, hắn còn đánh ngất tôi và Nguyệt Quang tẩu, người không phải do hắn giết thì còn ai nữa.
- Sao có thể như vậy?
Vương Hâm đem đầu đuôi sự tình kể lại cho Vân Nhi nghe.
- Xem ra chúng ta đã tin tưởng nhầm người, hắn thật mưu mô xảo quyệt.
Vương Hâm phẫn nộ nói.
Quách Tiểu Phong nằm co ro trên phố, nghĩ bụng, Nguyệt Quang, Vương Hâm, thiệt thòi cho hai người rồi……
- Vương bổ đầu, cậu tới rồi đấy à.
Vương cai ngục thấy Vương Hâm dẫn theo một cô gái nữa tới, nhiệt tình chào hỏi.
- Lão Kim này, ra ngoài trước đi, tôi có chuyện riêng muốn nói với Quách bổ đầu.
Kim cai ngục biết rất rõ mối quan hệ giữa Vương Hâm và Quách Tiểu Phong nên lẳng lặng đi ra ngoài.
- Quách đại ca, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
- Tiểu Phong, chàng không sao chứ.
- Ta không biết, ta không biết chuyện gì hết.
Quách Tiểu Phong ôm đầu, đau khổ nói.
- Tình hình khi ấy là thế nào?
- Ta không nhớ nữa, ta chỉ nhớ cùng Lý Nghị tới Nha môn, sau đó đã xảy ra chuyện gì ta hoàn toàn không nhớ gì hết, chỉ biết khi tỉnh dậy trong tay đã cầm một con dao dính máu, Triệu đại nhân nằm cạnh ta và đã tắt thở.
- Vậy rốt cuộc có phải do chàng giết không?
- Ta không tài nào nhớ nổi, thật sự không thể nhớ, có lẽ đúng là ta đã bị thôi miên rồi sau đó giết đại ca và Triệu đại nhân. Ta không muốn lại giết hại người thân bên cạnh mình nữa, Vương Hâm, Nguyệt Quang, Tiểu Hùng, Mạnh Kiều và Thiên Lễ, cả đại tẩu nữa, ta chỉ mong mọi người được sống bình an vô sự.
- Có rồi, có rồi, Quách bổ đầu, tôi đã tìm hiểu rồi, về thuật thôi miên, đây là một loại ảo thuật của người phương Tây, có thể khiến ý thức của con người rơi vào trạng thái mơ hồ, sẽ hành động theo chỉ lệnh của người thôi miên, nhưng, chỉ cần trong tiềm thức của huynh không muốn hại Đại thiếu gia và Triệu đại nhân, cho dù có bị thôi miên thì huynh cũng không thể ra tay với họ.
Lưu bổ đầu nói.
- Quách đại ca, trong tiềm thức của huynh có khi nào có ý định giết Quách đại ca và Triệu đại nhân không?
Vương Hâm hỏi.
- Ta không biết, tuy trước giờ ta chưa từng nghĩ vậy, nhưng ta đâu biết được trong tiềm thức nghĩ gì?
Quách Tiểu Phong thành thật nói.
- Nếu ngay đến điều này chàng cũng không biết, được, thiếp đưa dao cho chàng, hãy giết thiếp đi.
Bạch Nguyệt Quang ném con dao xuống đất, phẫn nộ nói.
- Nguyệt Quang, đừng ngốc như thế, sao ta có thể giết nàng chứ? Nàng là thê tử của ta mà.
- Nào, nhắm mắt lại, nếu trong tiềm thức của chàng muốn giết thiếp, vậy chàng cứ việc động thủ.
- Đại tẩu, tẩu bình tĩnh chút đi, đừng ép Quách đại ca.
- Vương Hâm, Nguyệt Quang nói rất đúng, trong tiềm thức của ta vốn không muốn giết đại ca và Triệu đại nhân.
- Quách đại ca, ý huynh là….
- Ý của ta là, trong tiềm thức ta không hề muốn giết đại ca và Triệu đại nhân, vậy nên dù ta có bị thôi miên cũng không thể giết hai người họ, vậy là đã rõ ràng, có người âm mưu hãm hại ta, người này, ta nghĩ có thể là Lý Nghị.
- Lý Nghị?
Mọi người đều kinh ngạc thốt lên.
- Không sai, chính là Lý Nghị, còn nhớ lúc ta đi tìm đại ca ta….
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��…
- Không hay rồi, Quách Tiểu Phong đã đả thương Bạch Nguyệt Quang và Vương Hâm, sau đó vượt ngục rồi.
Khi Kim cai ngục quay trở lại nhà lao, chỉ thấy cửa đã bị mở, bên trong không thấy ai, Bạch Nguyệt Quang và Vương Hâm thì đang nằm dưới đất. Ngay khi biết tin này toàn bộ người của Nha môn đã tập hợp nhau lại, lập tức gián cáo thị truy nã toàn thành, bắt cho được phạm nhân đào tẩu Quách Tiểu Phong. Đêm đó, cả Kinh thành như không ngủ, khắp nơi đều là ánh đuốc, người của quan phủ đi lùng sục từng nhà, cổng thành cũng được khóa chặt.
Vậy Quách Tiểu Phong hiện giờ đang ở đâu? Sau khi đánh hôn mê bất tỉnh Vương Hâm và Nguyệt Quang, hắn đã cải trang thành một ăn mày, làm một kẻ khất thực trên phố. Làm một tên ăn mày, vừa có thể che giấu được thân phận thực sự, lại vừa có thể tạm thời duy trì được kế mưu sinh, rõ ràng là nhất cử lưỡng tiện, vậy nên đêm hôm đó, phía quan phủ không thể nào tìm ra được tung tích của phạm nhân đào tẩu. Bọn họ có thông minh tuyệt đỉnh cũng không ngờ tới rằng, kẻ đang bị truy lùng đã biến thành một kẻ ăn mày ngủ trên phố.
Lúc này, Vương Hâm và Bạch Nguyệt Quang đã tỉnh dậy. Bạch Nguyệt Quang kêu khóc thảm thiết.
- Thật không ngờ bao nhiêu năm nay vẫn ở bên cạnh một con chó sói khát máu, ai ôi, tôi thật là có mắt như mù, lấy phải một tên đồi bại như vậy.
- Đại tẩu đừng quá đau lòng, đệ cũng không ngờ Quách đại ca lại là loại người này, uổng cho đệ luôn coi hắn như đại ca ruột thịt của mình, chỉ có thể nói hắn giả trang quá tốt, ai…
- Vương bổ đầu, Quách phu nhân, xin hãy tiết chế, chuyện này cứ giao cho chúng tôi được rồi, chúng tôi nhất định bắt hắn về quy án. Xin hai vị yên tâm, Vương bổ đầu, bởi chuyện này liên quan tới vấn đề riêng tư của cậu, vậy nên cậu hãy tạm thời nghỉ ngơi vài ngày.
Lưu bổ đầu nói.
- Được, tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút, hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cậu nhất định phải bắt được Quách Tiểu Phong về quy án đó.
Vương Hâm thở dài nói.
Bạch Nguyệt Quang và Vương Hâm ủ rũ quay về, Vân Nhi đang đợi ở cổng:
- Đệ muội, sao rồi? Đã hỏi rõ chưa? Có phải nó giết người không?
- Đại tẩu, xin lỗi tẩu, muội xin quỳ lạy tẩu.
- Ai, đừng như vậy, có gì cứ từ từ nói.
Vân Nhi vội đỡ Bạch Nguyệt Quang dậy.
- Lẽ nào, lẽ nào, người đúng là do Tiểu Phong giết, không thể, không thể.
- Tên khốn đó, chính hắn là kẻ giết người, hắn còn đánh ngất tôi và Nguyệt Quang tẩu, người không phải do hắn giết thì còn ai nữa.
- Sao có thể như vậy?
Vương Hâm đem đầu đuôi sự tình kể lại cho Vân Nhi nghe.
- Xem ra chúng ta đã tin tưởng nhầm người, hắn thật mưu mô xảo quyệt.
Vương Hâm phẫn nộ nói.
Quách Tiểu Phong nằm co ro trên phố, nghĩ bụng, Nguyệt Quang, Vương Hâm, thiệt thòi cho hai người rồi……
/135
|