Nhóm người Quách Tiểu Phong cuối cùng cũng rời khỏi sơn thôn và đã đến Tây Song Bản Nạp, nhưng họ không ngờ được rằng ở đây cũng xảy ra những sự việc ly kỳ, người chết không chỉ chết trong trạng thái sợ hãi, mà còn bị lấy đi một phần bộ phận cơ thể, có thể dùng cụm từ “Vô nhân đạo” để hình dung, không chỉ như vậy, Bạch Nguyệt Quang còn chính mắt trông thấy sự ẩn hiện của bóng ma trên tường. Vậy, vụ án này rốt cuộc là thế nào, có phải đúng là do ma quỷ làm không? Trong “tấm sương mù” đó liệu Quách Tiểu Phong có thể tìm ra chân tướng của sự việc ? Mời các bạn đến với những diễn biến ly kỳ, hấp dẫn ở phần 03 “U hồn ở Tây Song Bản Nạp” ^_^
Lưu lại sơn thôn gần nửa tháng, nhóm người Quách Tiểu Phong cuối cùng cũng có thể tiếp tục lộ trình, tuy chuyện của Hoàng Tam khiến mọi người rất đau lòng, nhưng một chặng đường mới lại sắp bắt đầu, mọi người đều có một cảm giác phấn chấn không nói thành lời. Quách Tiểu Phong và đoàn người của Quách phủ đi tới cổng thôn
- Quách công tử, đợi chút…
Thôn trưởng lão và mấy người thôn dân đến tiễn chân đoàn người Quách Tiểu Phong.
- Ồ, thôn trưởng, có chuyện gì sao?
Quách Thiên Hùng hỏi.
- Là thế này, Quách nhị công tử đã giúp chúng tôi phá được hai vụ án lớn trong thôn, cho nên chúng tôi rất muốn tặng cho Quách công tử thứ gì đó.
Thôn trưởng lão nói.
- Đúng đấy, Quách huynh đệ, hy vọng chúng ta có duyên sẽ gặp lại.
Đỗ Bân vui vẻ nói.
- Chỉ là chuyện nhỏ, hà tất phải lễ nghĩa.
quách Tiểu Phong khách khí nói.
- Đây là chút lòng thành của mọi người trong thôn chúng tôi, mong Quách công tử nhận cho.
Thôn trưởng lão từ tốn nói
- Phải đấy phải đấy, đây là chút tâm ý của chúng tôi.
Đỗ Bân nói.
Trên tay thôn dân đang cầm một số thứ, người thì xách gà, người thì xách gạo, đủ các loại.
- Các vị thôn dân, các người có coi Quách mỗ là bạn không vậy?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Quách công tử nói gì vậy, cậu là ân nhân của chúng tôi, chúng tôi sao có thể không coi cậu là bạn chứ?
Thôn trưởng đáp lời.
- Nếu là như vậy, xin hãy mang những thứ này về nhà, thành ý của mọi người tôi xin nhận. Nhưng tôi biết mọi người cũng không giàu có gì, những thứ này đối với tôi mà nói không là gì, nhưng đối với mọi người trong thôn mà nói, nó rất quý. Cho nên, lễ nhỏ mà thành ý lớn, Quách mỗ xin cảm tạ, những thứ này dù thế nào tôi cũng không thể nhận.
- Các vị thôn dân, Quách bỏ đầu không muốn nhận quà của chúng ta, vậy chúng ta cũng không cần phải miễn cưỡng, mọi người về nhà đi.
Thôn trưởng lão nói, sau đó xua tay, thôn dân tuy không hiểu nhưng cũng giải tán hết.
- Thôn trưởng, đa tạ tiền bối.
Quách Tiểu Phong bắt tay thôn trưởng nói.
- Ai, cậu còn cảm ơn ta sao, lão già này phải cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu đã giúp thôn chúng tôi phá giải được vụ án về “Tam đại thần khí” giết người.
Thôn trưởng lão cảm kích nói.
- Nhị đệ, không còn sớm nữa, chúng ta mau khởi hành thôi.
Quách Thiên Hùng thúc giục.
- Được, thôn trưởng, chúng tôi phải đi rồi, tiền bối nhớ bảo trọng.
Quách Tiểu Phong tuy chỉ ở lại sơn thôn này có nửa tháng, nhưng trong nửa tháng này, bọn họ đã trải qua rất nhiều rất nhiều sự việc, bây giờ phải cáo biệt, thật sự có chút không nỡ. Nhưng trong thiên hạ không có tiệc vui nào mà không tàn, đi rồi cũng có ngày quay lại. Quách Tiểu Phong quay người chuẩn bị lên đường.
- Quách đại ca, đợi tôi…
Tiếng của Vương Hâm từ phía sau truyền lại, chỉ thấy sau lưng cậu ta là một tay nải, có vẻ rất nặng nhọc, cật lực chạy về phía trước.
- Vương Hâm à, cậu đã quyết định rồi sao?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Đúng vậy, tôi đã quyết định rồi, theo mọi người về Kinh thành, sau đó sẽ nối gót Quách đại ca để trở thành một Bổ đầu.
- Tốt lắm, đây là chọn lựa của cậu, sau này không được hối hận đâu nhé.
- Tôi tuyệt đối không hối hận.
- Haha, tiểu huynh đệ, quả nhiên rất khó chí khí, còn hơn cả tam đệ của ta đấy.
Quách Thiên Hùng vui vẻ nói.
- Ối, gì chứ, sau này đệ lớn đệ cũng sẽ làm bỏ đầu.
Quách Thiên Lễ bất phục nói.
- Hahaha…
Mọi người lại được một trận cười sảng khoái.
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��…………..
Trong một phòng sách tại một trấn nhỏ ở Tây Song Bản Nạp, một nữ phu tử xinh đẹp đang giảng bài cho mọi người:
- Mộc Lan đương hộ chức, bất văn cơ trữ thanh, đản văn nữ thán tức….( Mộc Lan đang dệt vải, không nghe tiếng khung cửi, nhưng nghe thấy tiếng than thở của người con gái…)
Mọi người có thể ngạc nhiên là tại sao phòng sách này lại có nữ phu tử, thật ra văn hóa Nho gia của Khổng lão phu tử chỉ được sùng bái ở Trung nguyên mà thôi, Tây Song Bản Nạp lúc bấy giờ được coi là một trong những vùng đất man dại, hẻo lánh, lễ giáo tuyệt nhiên không hà khắc như ở Kinh thành, nữ phu tử- công việc này ư, ở Tây Song Bản Nạp là vô cùng phổ biến. Nhưng đại đa số người đảm nhiệm công việc này là phụ nữ đã có chồng, một nữ phu tử xinh đẹp lại chưa xuất giá thế này thì quả là hiếm gặp. Nữ phu tử này tên là Tiểu Hoa, mọi người thân thiết gọi cô ấy là Tiểu Hoa phu tử, hoặc trực tiếp là nữ phu tử. Tiểu Hoa đang giảng bài, bỗng phát hiện ra một âm thanh xì xào nào đó được phát ra ỏ một góc lớp, còn kèm theo cả những tiếng cười đùa, Tiểu Hoa quan sát kỹ, thì ra âm thanh đó là của Lôi Thành Đào- con nhà phú quý nổi tiếng nhất phòng học này, Lôi Thành Đào này là con trai độc nhất của nhà Lôi viên ngoại giàu có nhất Bản Nạp, Lôi viên ngoại mong còn thành tài, cho nên cho con tới phòng học này, nhưng con nhà phú quý rốt cuộc vẫn là con nhà phú quý, tục ngữ có câu: “ Giang sơn dễ chuyển, bản tính khó dời”. Lôi Thành Đào ỷ thế cha hắn có quyền lực, cho nên thường giở trò trong lớp, không chỉ gây chuyện bừa bãi mà còn chế giễu những bạn học không có tiền, hắn kết bè kết phái, ức hiếp kẻ yếu, bởi vậy dù rất khó chịu với Lôi Thành Đào nhưng mọi người không dám động chạm tới hắn, có phẫn nộ cũng không dám nói thành lời. Lâu nay, Lôi Thành Đào đã trở thành một thiếu niên bất lương nổi tiếng nhất phòng học này. Tiểu Hoa đi đến cạnh Lôi Thành Đào, nhưng Lôi Thành Đào hình như muốn cố tình chọc tức cô, không những không im miệng, trái lại còn nói to hơn. Tiểu Hoa vô cùng bực tức, không thể tiếp tục nhẫn nhịn:
- Lôi Thành Đào, cậu ra ngoài đứng chịu phạt cho tôi, đừng ở đây làm ảnh hưởng việc học của những người khác.
Tiểu Hoa lớn tiếng nói.
- Cái gì, cô nói lại lần nữa xem.
Lôi Thành Đào thản nhiên nói. Hắn cũng hiểu Tiểu Hoa phu tử này thế nào, sao hôm nay cô ta lại nổi nóng như vậy nhỉ, đừng cho rằng Lôi Thành Đào này sợ Tiểu Hoa, cha hắn quyền cao thế lớn, hắn muốn làm gì cũng không ai cản được.
- Tôi nói cậu ra ngoài đứng chịu phạt cho tôi, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến việc học của người khác.
Tiểu Hoa hận không thể ném ngay quyển sách đang cầm trên tay vào mặt Lôi Thành Đào.
- Được, Tiểu Hoa, cô ghi nhớ cho tôi, việc này tôi không thể thế này là xong đâu.
Lưu Thành Đào cũng bực tức nói, nói xong ném ngay quyển sách xuống đất rồi chạy ra ngoài.
Tuy Lôi Thành Đào uy hiếp Tiểu Hoa, nhưng cô lại không hề bận tâm, cô cho rằng tuy Lôi Thành Đào rất to gan, nhưng hắn không thể dám làm gì một nữ phu tử như cô. Vậy nên cô quay người:
- Các bạn học, đoạn vừa rồi nghĩa là gì, Mộc Lan đang dệt vải, nhưng lại không nghe thấy tiếng khung cửi, mà chỉ nghe thấy tiếng than thở của Mộc Lan. Như vậy nghĩa là sao? Đoạn phía dưới “ Hỏi nàng Mộc Lan đang có tâm sự gì….”. Những việc như này Tiểu Hoa đã từng trải qua rồi, nhưng, có nằm mơ cũng không ngờ rằng, lời mà Lôi Thành Đào vừa nói là thật. Vừa tan học, Lôi Thành Đào liền tìm phe cánh của hắn, chúng thương lượng tìm cách đối phó với Tiểu Hoa phu tử.
- Lôi ca, ca muốn làm gì cô ta?
Một tên có biệt danh là Hoàng Mao hỏi.
- Hừ, tiện nhân, dám nói vậy mới ta, ta phải khiến cô chết không dễ coi.
Lôi Thành Đào căm phẫn nói.
- Nếu đã như vậy, chúng ta chi bằng thế này….thế này, sau đó….
Tên Hoàng Mao này có thể nói là cực kỳ xấu xa, chủ ý đê tiện gì cũng đều có thể được đề xuất ra từ miệng hắn. Nhưng, việc mà chúng không được rằng là, âm mưa của chúng lại bị một đứa trẻ tên là Thiên Thiên nghe được. Thiên Thiên là con của một hộ nghèo ở Bản Nạp, đừng nói là đi học mà ngay đến việc ăn no cũng còn khó. Nhưng Thiên Thiên lại rất thích đi học, bởi vậy hàng ngày sau khi làm viêc xong, cậu bé lại chạy tới lớp học đứng nghe bên ngoài. Cậu đặc biệt thích những giờ giảng bài của Tiểu Hoa phu tử. Lâu nay, Tiểu Hoa cũng quen cậu bé. Thiên Thiên nghe được bọn Lôi Thành Đào muốn hại Tiểu Hoa, lập tức chạy tới phòng học tìm Tiểu Hoa, lúc này đã là gần tối, Tiểu Hoa đang chuẩn bị về nhà.
- Tiểu Hoa phu tử, tôi có chuyện tìm cô, có thể nói chuyện với cô không?
Thiên Thiên trước giờ chưa từng đến phòng sách của phu tử, cho nên rất rụt rè.
- Ồ, là Thiên Thiên à, vào đây rồi nói, có chuyện gì vậy?
Tiểu Hoa rất quý cậu bé hiếu học này.
- Tiểu Hoa phu tử, tối nay cô có thể không về nhà không?
Thiên Thiên nhìn Tiểu Hoa chân thật nói.
- Tại sao vậy?
Tiểu Hoa vừa thu dọn đồ vừa hỏi.
- Là Lôi Thành Đào, tôi nghe thấy bọn họ bày mưu để hại cô.
Nghe vậy, Tiểu Hoa dừng tay không thu dọn đồ nữa.
- Thiên Thiên, cậu biết không, Tiểu Hoa phu tử không thích những đứa trẻ nói dối, tối thế này rồi, mau về nhà đi, ba mẹ em lo lắng đấy.
- Tiểu Hoa xoa đầu Thiên Thiên, cũng chuẩn bị về nhà.
- Em không có nói dối, nếu Tiểu Hoa phu tử vẫn muốn về nhà, vậy Thiên Thiên sẽ về cùng tỷ, Thiên Thiên có thể bảo vệ Tiểu Hoa phu tử.
- Được rồi, Tiểu Hoa phu tử sẽ đưa em về, đi.
Tiểu Hoa và Thiên Thiên là ở cùng một thôn.
Nhưng, đi được nửa đường, Lôi Thành Đào đúng là đã xuất hiện, hắn lộ ra vẻ mặt nham hiểm nhìn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa vội ôm lấy Thiên Thiên, tức giận nói:
- Lưu Thành Đào, cậu muốn làm gì?
- Haha, Tiểu Hoa phu tử, cô nói xem tôi muốn làm gì? Tôi có thể cho cô chết một cách thanh thản đấy.
Tiểu Hoa vẫn ôm chặt lấy Thiên Thiên, không ngờ cậu bé nói thật, nhưng bây giờ có hối hận không kịp nữa rồi, chỗ này trước không có xóm làng, sau không có hàng quán, xem ra hôm nay đã gặp phải kiếp nạn khó tránh rồi.
- Thiên Thiê ngoan, mau chạy về nhà tìm cha mẹ em, Tiểu Hoa phu tử vẫn còn chút việc cần phải giải quyết.
Tiểu Hoa bỏ Thiên Thiên ra, cô không muốn đứa trẻ này phải chịu sự tổn hại, cuối cùng vẫn lộ ra một nụ cười xinh đẹp. Thiên Thiên nghe thấy lời của Tiểu Hoa giống như nhận Thánh chỉ vậy, mau chóng chạy đi.
- Lôi Thành Đào, cậu thật đúng là kẻ bỉ ổi.
Tiểu Hoa tức giận nói.
- Haha…đúng, ta là kẻ bỉ ổi, vẫn còn có kẻ bỉ ổi hơn ta, các huynh đệ, ra đây đi.
Lôi Thành Đào đắc ý nói. Từ bụi cỏ rậm hai bên đường, bỗng chốc hiện ra bốn năm tên, nhìn Tiểu Hoa với con mắt đê tiện.
- Tiểu Hoa phu tử, tự cô cởi đi, hay là để ta giúp cô?
Lôi Thành Đào vừa nói vừa nắm lấy áo của Tiểu Hoa. Tiểu Hoa chỉ là phận nữ nhi, sao có thể thoát khỏi bọn chúng đây?
Tiểu Hoa sau khi bị cưỡng bức thì chết thảm, Lôi Thành Đào chỉnh trang lại y phục, đắc ý nói:
- Tiện nhân, dám đối đầu với lão tử này, haha…
Nói xong thì bỏ đi. Tất cả thần không hay quỷ không biết. Nhưng Lôi Thành Đào không ngờ được rằng, tất cả chuyện này đều bị một người nhìn thấy, người này, chính là Thiên Thiên.
Chú thích:
“Nữ phu tử” (女夫子) : “Phu tử” có hai ý nghĩa. (1) thời xưa dùng sau tên họ để thể hiện sự tôn kính đối với học giả, chẳng hạn như: Khổng phu tử ( Khổng Tử- người sáng lập ra Nho giáo), Lão phu tử (Lão Tử- người sáng lập ra Đạo giáo).(2) thời xưa người học gọi người thầy dạy mình là Phu tử ”Nữ phu tử” : có nghĩa là người phụ nữ dạy học (= cô giáo).
“Mộc Lan” : là một nhân vật trong truyền thuyết của người Trung Hoa. Chuyện xưa kể rằng Mộc Lan tòng quân thay cha già. Có thể nói không có người phụ nữ nào trong lịch sử Trung Quốc đáng ngưỡng mộ hơn Hoa Mộc Lan, người được xem như là một hiện thân của lòng trung thành và hiếu thảo.
Lưu lại sơn thôn gần nửa tháng, nhóm người Quách Tiểu Phong cuối cùng cũng có thể tiếp tục lộ trình, tuy chuyện của Hoàng Tam khiến mọi người rất đau lòng, nhưng một chặng đường mới lại sắp bắt đầu, mọi người đều có một cảm giác phấn chấn không nói thành lời. Quách Tiểu Phong và đoàn người của Quách phủ đi tới cổng thôn
- Quách công tử, đợi chút…
Thôn trưởng lão và mấy người thôn dân đến tiễn chân đoàn người Quách Tiểu Phong.
- Ồ, thôn trưởng, có chuyện gì sao?
Quách Thiên Hùng hỏi.
- Là thế này, Quách nhị công tử đã giúp chúng tôi phá được hai vụ án lớn trong thôn, cho nên chúng tôi rất muốn tặng cho Quách công tử thứ gì đó.
Thôn trưởng lão nói.
- Đúng đấy, Quách huynh đệ, hy vọng chúng ta có duyên sẽ gặp lại.
Đỗ Bân vui vẻ nói.
- Chỉ là chuyện nhỏ, hà tất phải lễ nghĩa.
quách Tiểu Phong khách khí nói.
- Đây là chút lòng thành của mọi người trong thôn chúng tôi, mong Quách công tử nhận cho.
Thôn trưởng lão từ tốn nói
- Phải đấy phải đấy, đây là chút tâm ý của chúng tôi.
Đỗ Bân nói.
Trên tay thôn dân đang cầm một số thứ, người thì xách gà, người thì xách gạo, đủ các loại.
- Các vị thôn dân, các người có coi Quách mỗ là bạn không vậy?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Quách công tử nói gì vậy, cậu là ân nhân của chúng tôi, chúng tôi sao có thể không coi cậu là bạn chứ?
Thôn trưởng đáp lời.
- Nếu là như vậy, xin hãy mang những thứ này về nhà, thành ý của mọi người tôi xin nhận. Nhưng tôi biết mọi người cũng không giàu có gì, những thứ này đối với tôi mà nói không là gì, nhưng đối với mọi người trong thôn mà nói, nó rất quý. Cho nên, lễ nhỏ mà thành ý lớn, Quách mỗ xin cảm tạ, những thứ này dù thế nào tôi cũng không thể nhận.
- Các vị thôn dân, Quách bỏ đầu không muốn nhận quà của chúng ta, vậy chúng ta cũng không cần phải miễn cưỡng, mọi người về nhà đi.
Thôn trưởng lão nói, sau đó xua tay, thôn dân tuy không hiểu nhưng cũng giải tán hết.
- Thôn trưởng, đa tạ tiền bối.
Quách Tiểu Phong bắt tay thôn trưởng nói.
- Ai, cậu còn cảm ơn ta sao, lão già này phải cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu đã giúp thôn chúng tôi phá giải được vụ án về “Tam đại thần khí” giết người.
Thôn trưởng lão cảm kích nói.
- Nhị đệ, không còn sớm nữa, chúng ta mau khởi hành thôi.
Quách Thiên Hùng thúc giục.
- Được, thôn trưởng, chúng tôi phải đi rồi, tiền bối nhớ bảo trọng.
Quách Tiểu Phong tuy chỉ ở lại sơn thôn này có nửa tháng, nhưng trong nửa tháng này, bọn họ đã trải qua rất nhiều rất nhiều sự việc, bây giờ phải cáo biệt, thật sự có chút không nỡ. Nhưng trong thiên hạ không có tiệc vui nào mà không tàn, đi rồi cũng có ngày quay lại. Quách Tiểu Phong quay người chuẩn bị lên đường.
- Quách đại ca, đợi tôi…
Tiếng của Vương Hâm từ phía sau truyền lại, chỉ thấy sau lưng cậu ta là một tay nải, có vẻ rất nặng nhọc, cật lực chạy về phía trước.
- Vương Hâm à, cậu đã quyết định rồi sao?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Đúng vậy, tôi đã quyết định rồi, theo mọi người về Kinh thành, sau đó sẽ nối gót Quách đại ca để trở thành một Bổ đầu.
- Tốt lắm, đây là chọn lựa của cậu, sau này không được hối hận đâu nhé.
- Tôi tuyệt đối không hối hận.
- Haha, tiểu huynh đệ, quả nhiên rất khó chí khí, còn hơn cả tam đệ của ta đấy.
Quách Thiên Hùng vui vẻ nói.
- Ối, gì chứ, sau này đệ lớn đệ cũng sẽ làm bỏ đầu.
Quách Thiên Lễ bất phục nói.
- Hahaha…
Mọi người lại được một trận cười sảng khoái.
…………………………………………�� � � � �………………………………………�� � � �� ��…………..
Trong một phòng sách tại một trấn nhỏ ở Tây Song Bản Nạp, một nữ phu tử xinh đẹp đang giảng bài cho mọi người:
- Mộc Lan đương hộ chức, bất văn cơ trữ thanh, đản văn nữ thán tức….( Mộc Lan đang dệt vải, không nghe tiếng khung cửi, nhưng nghe thấy tiếng than thở của người con gái…)
Mọi người có thể ngạc nhiên là tại sao phòng sách này lại có nữ phu tử, thật ra văn hóa Nho gia của Khổng lão phu tử chỉ được sùng bái ở Trung nguyên mà thôi, Tây Song Bản Nạp lúc bấy giờ được coi là một trong những vùng đất man dại, hẻo lánh, lễ giáo tuyệt nhiên không hà khắc như ở Kinh thành, nữ phu tử- công việc này ư, ở Tây Song Bản Nạp là vô cùng phổ biến. Nhưng đại đa số người đảm nhiệm công việc này là phụ nữ đã có chồng, một nữ phu tử xinh đẹp lại chưa xuất giá thế này thì quả là hiếm gặp. Nữ phu tử này tên là Tiểu Hoa, mọi người thân thiết gọi cô ấy là Tiểu Hoa phu tử, hoặc trực tiếp là nữ phu tử. Tiểu Hoa đang giảng bài, bỗng phát hiện ra một âm thanh xì xào nào đó được phát ra ỏ một góc lớp, còn kèm theo cả những tiếng cười đùa, Tiểu Hoa quan sát kỹ, thì ra âm thanh đó là của Lôi Thành Đào- con nhà phú quý nổi tiếng nhất phòng học này, Lôi Thành Đào này là con trai độc nhất của nhà Lôi viên ngoại giàu có nhất Bản Nạp, Lôi viên ngoại mong còn thành tài, cho nên cho con tới phòng học này, nhưng con nhà phú quý rốt cuộc vẫn là con nhà phú quý, tục ngữ có câu: “ Giang sơn dễ chuyển, bản tính khó dời”. Lôi Thành Đào ỷ thế cha hắn có quyền lực, cho nên thường giở trò trong lớp, không chỉ gây chuyện bừa bãi mà còn chế giễu những bạn học không có tiền, hắn kết bè kết phái, ức hiếp kẻ yếu, bởi vậy dù rất khó chịu với Lôi Thành Đào nhưng mọi người không dám động chạm tới hắn, có phẫn nộ cũng không dám nói thành lời. Lâu nay, Lôi Thành Đào đã trở thành một thiếu niên bất lương nổi tiếng nhất phòng học này. Tiểu Hoa đi đến cạnh Lôi Thành Đào, nhưng Lôi Thành Đào hình như muốn cố tình chọc tức cô, không những không im miệng, trái lại còn nói to hơn. Tiểu Hoa vô cùng bực tức, không thể tiếp tục nhẫn nhịn:
- Lôi Thành Đào, cậu ra ngoài đứng chịu phạt cho tôi, đừng ở đây làm ảnh hưởng việc học của những người khác.
Tiểu Hoa lớn tiếng nói.
- Cái gì, cô nói lại lần nữa xem.
Lôi Thành Đào thản nhiên nói. Hắn cũng hiểu Tiểu Hoa phu tử này thế nào, sao hôm nay cô ta lại nổi nóng như vậy nhỉ, đừng cho rằng Lôi Thành Đào này sợ Tiểu Hoa, cha hắn quyền cao thế lớn, hắn muốn làm gì cũng không ai cản được.
- Tôi nói cậu ra ngoài đứng chịu phạt cho tôi, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến việc học của người khác.
Tiểu Hoa hận không thể ném ngay quyển sách đang cầm trên tay vào mặt Lôi Thành Đào.
- Được, Tiểu Hoa, cô ghi nhớ cho tôi, việc này tôi không thể thế này là xong đâu.
Lưu Thành Đào cũng bực tức nói, nói xong ném ngay quyển sách xuống đất rồi chạy ra ngoài.
Tuy Lôi Thành Đào uy hiếp Tiểu Hoa, nhưng cô lại không hề bận tâm, cô cho rằng tuy Lôi Thành Đào rất to gan, nhưng hắn không thể dám làm gì một nữ phu tử như cô. Vậy nên cô quay người:
- Các bạn học, đoạn vừa rồi nghĩa là gì, Mộc Lan đang dệt vải, nhưng lại không nghe thấy tiếng khung cửi, mà chỉ nghe thấy tiếng than thở của Mộc Lan. Như vậy nghĩa là sao? Đoạn phía dưới “ Hỏi nàng Mộc Lan đang có tâm sự gì….”. Những việc như này Tiểu Hoa đã từng trải qua rồi, nhưng, có nằm mơ cũng không ngờ rằng, lời mà Lôi Thành Đào vừa nói là thật. Vừa tan học, Lôi Thành Đào liền tìm phe cánh của hắn, chúng thương lượng tìm cách đối phó với Tiểu Hoa phu tử.
- Lôi ca, ca muốn làm gì cô ta?
Một tên có biệt danh là Hoàng Mao hỏi.
- Hừ, tiện nhân, dám nói vậy mới ta, ta phải khiến cô chết không dễ coi.
Lôi Thành Đào căm phẫn nói.
- Nếu đã như vậy, chúng ta chi bằng thế này….thế này, sau đó….
Tên Hoàng Mao này có thể nói là cực kỳ xấu xa, chủ ý đê tiện gì cũng đều có thể được đề xuất ra từ miệng hắn. Nhưng, việc mà chúng không được rằng là, âm mưa của chúng lại bị một đứa trẻ tên là Thiên Thiên nghe được. Thiên Thiên là con của một hộ nghèo ở Bản Nạp, đừng nói là đi học mà ngay đến việc ăn no cũng còn khó. Nhưng Thiên Thiên lại rất thích đi học, bởi vậy hàng ngày sau khi làm viêc xong, cậu bé lại chạy tới lớp học đứng nghe bên ngoài. Cậu đặc biệt thích những giờ giảng bài của Tiểu Hoa phu tử. Lâu nay, Tiểu Hoa cũng quen cậu bé. Thiên Thiên nghe được bọn Lôi Thành Đào muốn hại Tiểu Hoa, lập tức chạy tới phòng học tìm Tiểu Hoa, lúc này đã là gần tối, Tiểu Hoa đang chuẩn bị về nhà.
- Tiểu Hoa phu tử, tôi có chuyện tìm cô, có thể nói chuyện với cô không?
Thiên Thiên trước giờ chưa từng đến phòng sách của phu tử, cho nên rất rụt rè.
- Ồ, là Thiên Thiên à, vào đây rồi nói, có chuyện gì vậy?
Tiểu Hoa rất quý cậu bé hiếu học này.
- Tiểu Hoa phu tử, tối nay cô có thể không về nhà không?
Thiên Thiên nhìn Tiểu Hoa chân thật nói.
- Tại sao vậy?
Tiểu Hoa vừa thu dọn đồ vừa hỏi.
- Là Lôi Thành Đào, tôi nghe thấy bọn họ bày mưu để hại cô.
Nghe vậy, Tiểu Hoa dừng tay không thu dọn đồ nữa.
- Thiên Thiên, cậu biết không, Tiểu Hoa phu tử không thích những đứa trẻ nói dối, tối thế này rồi, mau về nhà đi, ba mẹ em lo lắng đấy.
- Tiểu Hoa xoa đầu Thiên Thiên, cũng chuẩn bị về nhà.
- Em không có nói dối, nếu Tiểu Hoa phu tử vẫn muốn về nhà, vậy Thiên Thiên sẽ về cùng tỷ, Thiên Thiên có thể bảo vệ Tiểu Hoa phu tử.
- Được rồi, Tiểu Hoa phu tử sẽ đưa em về, đi.
Tiểu Hoa và Thiên Thiên là ở cùng một thôn.
Nhưng, đi được nửa đường, Lôi Thành Đào đúng là đã xuất hiện, hắn lộ ra vẻ mặt nham hiểm nhìn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa vội ôm lấy Thiên Thiên, tức giận nói:
- Lưu Thành Đào, cậu muốn làm gì?
- Haha, Tiểu Hoa phu tử, cô nói xem tôi muốn làm gì? Tôi có thể cho cô chết một cách thanh thản đấy.
Tiểu Hoa vẫn ôm chặt lấy Thiên Thiên, không ngờ cậu bé nói thật, nhưng bây giờ có hối hận không kịp nữa rồi, chỗ này trước không có xóm làng, sau không có hàng quán, xem ra hôm nay đã gặp phải kiếp nạn khó tránh rồi.
- Thiên Thiê ngoan, mau chạy về nhà tìm cha mẹ em, Tiểu Hoa phu tử vẫn còn chút việc cần phải giải quyết.
Tiểu Hoa bỏ Thiên Thiên ra, cô không muốn đứa trẻ này phải chịu sự tổn hại, cuối cùng vẫn lộ ra một nụ cười xinh đẹp. Thiên Thiên nghe thấy lời của Tiểu Hoa giống như nhận Thánh chỉ vậy, mau chóng chạy đi.
- Lôi Thành Đào, cậu thật đúng là kẻ bỉ ổi.
Tiểu Hoa tức giận nói.
- Haha…đúng, ta là kẻ bỉ ổi, vẫn còn có kẻ bỉ ổi hơn ta, các huynh đệ, ra đây đi.
Lôi Thành Đào đắc ý nói. Từ bụi cỏ rậm hai bên đường, bỗng chốc hiện ra bốn năm tên, nhìn Tiểu Hoa với con mắt đê tiện.
- Tiểu Hoa phu tử, tự cô cởi đi, hay là để ta giúp cô?
Lôi Thành Đào vừa nói vừa nắm lấy áo của Tiểu Hoa. Tiểu Hoa chỉ là phận nữ nhi, sao có thể thoát khỏi bọn chúng đây?
Tiểu Hoa sau khi bị cưỡng bức thì chết thảm, Lôi Thành Đào chỉnh trang lại y phục, đắc ý nói:
- Tiện nhân, dám đối đầu với lão tử này, haha…
Nói xong thì bỏ đi. Tất cả thần không hay quỷ không biết. Nhưng Lôi Thành Đào không ngờ được rằng, tất cả chuyện này đều bị một người nhìn thấy, người này, chính là Thiên Thiên.
Chú thích:
“Nữ phu tử” (女夫子) : “Phu tử” có hai ý nghĩa. (1) thời xưa dùng sau tên họ để thể hiện sự tôn kính đối với học giả, chẳng hạn như: Khổng phu tử ( Khổng Tử- người sáng lập ra Nho giáo), Lão phu tử (Lão Tử- người sáng lập ra Đạo giáo).(2) thời xưa người học gọi người thầy dạy mình là Phu tử ”Nữ phu tử” : có nghĩa là người phụ nữ dạy học (= cô giáo).
“Mộc Lan” : là một nhân vật trong truyền thuyết của người Trung Hoa. Chuyện xưa kể rằng Mộc Lan tòng quân thay cha già. Có thể nói không có người phụ nữ nào trong lịch sử Trung Quốc đáng ngưỡng mộ hơn Hoa Mộc Lan, người được xem như là một hiện thân của lòng trung thành và hiếu thảo.
/135
|