Khi Vương Hâm tỉnh lại, phát hiện mình đã thoát khỏi đại họa, tin rằng mình đã gặp được đại phúc, Tiểu Điềm, Tiểu Điềm đâu? Vương Hâm nghi hoặc nhìn xung quanh, thử cử động tay một chút mà một cơn đau truyền khắp cơ thể. Lúc này Quách Thiên Hùng đi vào.
- Vương Hâm, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, cậu biết không, cậu đã hôn mê mười ba ngày rồi đó, những mười ba ngày rồi đấy, khiến chúng tôi lo chết đi được.
Quách Thiên Hùng nhìn bộ dạng của Vương Hâm vừa thấy giận lại vừa thấy buồn cười.
- Tiểu tử thối, cậu vì nữ nhân mà không thiết đến mạng sống nữa phải không?
- Tiểu Điềm đâu, cô ấy không sao chứ?
Vương Hâm lo lắng hỏi.
- Phải rồi, cậu nên cám ơn cô ấy, nếu không phải là cô ấy, có lẽ cậu đã chết không toàn thây ở thâm sơn cùng cốc rồi, vẫn còn nằm đây để đùa giỡn được hay sao? Để tôi đi nói với cô ấy một tiếng, a đầu này ngày đêm chăm sóc cậu, chỉ mấy ngày thôi đã gầy đi trông thấy rồi đấy, vừa mới đi ngủ được một lúc, bây giờ biết cậu tỉnh lại, nhất định sẽ rất vui mừng.
Quách Thiên Hùng hết sức phấn chấn nói.
- Đợi đã, đừng, đừng đánh thức cô ấy, mà sao cô ấy lại đưa được tôi về, huynh có thể nói cho tôi biết được không?
Vương Hâm tự nhiên thấy cảm động, vừa thấy đau lòng lại vừa thấy ngọt ngào, đau là bởi vì Tiểu Điềm đã vì cậu ta mà phải trả giá quá nhiều, ngọt ngào cũng là vì Tiểu Điềm vì cậu ta mà phải trả giá quá nhiều. Cậu ta muốn nói với Quách Thiên Hùng rằng mình đã tìm được một cô gái rất tốt để làm thê tử.
- Không được, tình hình cụ thể thế nào ta cũng không rõ, cứ đợi người ta đến rồi kể cho cậu nghe, cậu biết không, mồm miệng của ta không tốt lắm…
Quách Thiên Hùng gãi gãi đầu, ngại ngùng nói. Lúc này, Tiểu Điềm đang ngủ bên ngoài, Vương Hâm, không được, không được, chàng không được chết, chàng không được chết, Vương Hâm… Tiểu Điềm từ trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc.
- Ah…
Vẫn may đó chỉ là một giấc mơ, Tiểu Điềm nghĩ thầm. Không biết Vương Hâm sao rồi, Tiểu Điềm theo thói quen đi vào phòng Vương Hâm, chỉ thấy Vương Hâm đang mỉm cười với cô. Tiểu Điềm chợt ngẩn người một lúc, không biết nên làm gì, vừa kích động, lại vừa thấy tủi thân, quan trọng nhất là có nhiều lời rất muốn nói Vương Hâm. Nhưng vào thời khắc này, tự nhiên không biết nói gì, nước mắt cũng bỗng tuôn trào, Vương Hâm cũng vậy, chỉ biết nói một cậu:
- Tiểu Điềm, xin lỗi.
Vương Hâm cũng không biết mình đang nói gì và Tiểu Điềm cũng không nghe thấy lời mà Vương Hâm nói. Cuối cùng không kìm nổi lòng mình, mặc kệ tất cả chạy vào lòng Vương Hâm.
- Chàng là đồ ngốc, đại đại ngốc, chàng chết đi…
Tiểu Điềm đánh nhẹ vào vai Vương Hâm, Vương Hâm vừa mới tỉnh lại, cho dù Tiểu Điềm chỉ đánh nhẹ nhưng vẫn không chịu nổi, vội nói:
- Đau đau đau, nhẹ một chút, nhẹ một chút, nàng muốn mưu sát chồng sao?
Tiểu Điềm cũng nhận ra mình đã quá kích động, vội dừng tay.
- Đi, ta nói là sẽ lấy chàng sao?
Tiểu Điềm giả bộ tức giận nói.
- Haha…nàng bị ta nhìn thấy hết rồi, không lấy ta thì ai thèm lấy nàng chứ.
- Đồ xấu xa, sớm biết chàng là loại người này, ta đã không thèm để mắt tới chàng rồi.
Tiểu Điềm bỗng nhiên phát hiện, Vương Hâm đang nhìn mình đắm đuối, cô cũng im lặng nhìn Vương Hâm. Phải lâu sau, Vương Hâm mới nói được một câu:
- Tiểu Điềm, nàng thật sự thích ta à?
- Chàng nói xem ta có thích chàng hay không, nếu ta không thích chàng, ta có thể tới Nha môn làm Bổ đầu không? Nếu không thích chàng, ta có phải ngày ngày chăm sóc chàng thế này không? Nếu không thích chàng, ta sao phải tới Hương Sơn trong tuyết lạnh như thế? Nếu không thích chàng, ta có thể đưa chàng về trong khi chân đang bị đau sao? Chàng biết không, lúc đó ta chỉ muốn chết cùng chàng cho xong, nhưng chàng đâu có biết chàng nặng thế nào đâu, chàng đâu có biết tối hôm đó tuyết lớn thể nào đâu, chàng đâu biết ta yêu chàng nhiều thế nào đâu, chàng đâu có biết chàng xấu xa tới mức nào đâu…
Tiểu Điềm lại bật khóc, Vương Hâm vội ôm chặt Tiểu Điềm vào lòng.
- Ta biết, ta biết chứ, Tiểu Điềm, đã khiến nàng phải tủi thân rồi, xin lỗi, thật sự xin lỗi, tất cả đều do ta không tốt, thực ra lần đầu tiên trông thấy nàng, ta đã thích nàng rồi, nhưng Triệu đại nhân muốn nàng trợ giúp ta, nàng cũng biết chứ, ta là sư phụ, nàng là đồ đệ, ta rất thích nàng nhưng lại không thể nói ra, nàng có biết không, khi nàng nói lời từ biệt với ta, ta rất muốn chạy đến ôm chặt lấy nàng, nàng cũng không biết, hôm đó được nàng tặng cho chiếc khăn tay, đêm đó ta trằn chọc đến mất ngủ cả đêm, nàng không biết khi ta cự tuyệt nàng, ta đã đau khổ biết bao nhiêu, nàng cũng không biết sau khi ta tỉnh ngộ, ta đã hối hận biết chừng nào đâu, nàng cũng không biết khi lên núi Hương Sơn, thấy cái gì đó giống thi thể của nàng, ta đã tuyệt vọng biết nhường nào. Nhưng, bây giờ thì tốt rồi, cái gì là Tam cương Ngũ thường chứ, cái gì mà thân phận địa vị chứ, Tiểu Điềm, ta là người miền núi đến đây, nàng không quan tâm chứ.
Vương Hâm cũng nhạt nhòa nước mắt.
- Đồ ngốc, chàng đúng là đồ đại ngốc.
Tiểu Điềm nhẹ nhàng nói, sau đó nhắm mắt, hôn nhẹ vào môi Vương Hâm. Vương Hâm tuy không quen cho lắm, bởi lẽ từ trước tới giờ cậu ta chưa từng hôn cô gái nào, nhưng, cái cảm giác này rất kỳ diệu, khiến người ta như đang phiêu du ở chốn bồng lai, không biết hôn bao lâu, bỗng đại phu làm đứt đoạn.
- Khụ khụ…
Đại phu trông thấy cảnh này, tuy rất thấy khó chịu nhưng không thể không làm gián đoạn hai người họ.
- Đại phu, mời vào, mời vào, Vương Hâm huynh ấy đã tỉnh lại rồi, ngài đến xem huynh ấy thế nào rồi?
Tiểu Điềm ngại ngùng nói. Vị đại phu đến bên cạnh bắt mạch cho Vương Hâm, khuôn mặt lộ ra thần sắc tươi tỉnh.
- Xem ra cũng không có vấn đề gì lớn, mấy ngày nữa là sẽ khỏe lại thôi, nhưng vẫn cần phải yên tĩnh nghĩ ngơi một thời gian.
- Haha…vậy thì quá tốt rồi, Vương Hâm, chàng đã nghe thấy gì chưa? Đại phu nói chàng không sao, tốt qúa, tốt quá…
Tiểu Điềm mừng rỡ, Vương Hâm trông Tiểu Điềm vừa xanh xao vừa gầy gò thì không khỏi đau lòng.
- Tiểu Điềm, mau nói cho ta biết, khi đó sao nàng có thể đưa được ta về ? Thanh đao của nàng sao lại ở sườn núi?
Vương Hâm tò mò hỏi.
- Nói đi nói lại vẫn không phải là vì đồ ngốc như chàng hay sao, chàng nói xem đầu óc chàng có phải có vấn đề không, một cô nương tốt như ta, cho không chàng mà chàng cũng không cần, vẫn còn tuân thủ theo cái gì gọi là Tam thương Ngũ thường gì chứ, nếu không phải khi đó chàng vô tình cự tuyệt ta như thế, ta cũng đâu phải đau lòng chứ, hồi bé cứ hễ khi nào có chuyện không vui ta lại đi tìm bà ngoại, bây giờ bà goại ta đã mất, ta chỉ có thể tới Hương Sơn tìm bà nói chuyện, nói cho bà biết, cháu ngại bà bị người khác bắt nạt. Trong lúc sơ ý đao của ta đã bị rơi xuống sườn núi, chàng nói xem, ta không dễ gì được làm bổ đầu, hơn nữa thanh đao đó là thứ đầu tiên chàng tặng cho ta, ta sao có thể tùy tiện làm mất nó chứ, vậy nên ta mới vội đi tìm nó. Ai biết được mới đi được nửa đường thì chàng tới, ta nghe thấy tiếng gọi của chàng, ta biết được chàng đã hổi tâm chuyển ý, vội chạy lại lên trên, sợ chàng nhìn thấy, nhưng chân ta đang bị đau, không thể đi nhanh được, sau đó ta lại xuống núi, ai ngờ đồ ngốc nhà chàng lại bị ngã xuống núi như vậy chứ, phát hiện chàng vẫn còn thở, ta phải tìm đủ mọi cách để đưa chàng về, chàng nói xem chàng nặng như vậy, ta không cõng nổi chàng, đành ngồi đó gào khóc, sao đó ta bỗng thấy có cây mây, ta đã dùng nó để làm một chiếc giường cỏ, rồi kéo chàng về, ta vừa lạnh vừa đói vừa sợ chàng chết, cho nên không dám dừng lại lấy một bước để nghỉ ngơi. Ta chỉ có thể gắng sức kéo chàng ra đường lớn dưới chân núi, sau đó cũng thấy có người đi qua, sau đó ta cũng ngất đi và chẳng biết gì nữa…
- Phải đấy, Vương bổ đầu, lần này nếu không phải cô nương này cứu cậu, cứ cho là cậu có mười mạng cũng không qua nổi đâu, khi người tốt bụng đó đưa hai người tới đây, ta đã phát hiện ra cô nương đây lâu rồi mà chưa ăn uống gì, cho nên bị sốc, cho nên mới tạm thời bị ngất đi như vậy.
Vị đại phu ân cần nói.
- Còn bị ngất sao ?
Vương Hâm nói.
- Tình trạng của cậu khi ấy còn nghiêm trọng hơn cả cô nương này, may mà cậu mạng lớn đó…
- Vương Hâm, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, cậu biết không, cậu đã hôn mê mười ba ngày rồi đó, những mười ba ngày rồi đấy, khiến chúng tôi lo chết đi được.
Quách Thiên Hùng nhìn bộ dạng của Vương Hâm vừa thấy giận lại vừa thấy buồn cười.
- Tiểu tử thối, cậu vì nữ nhân mà không thiết đến mạng sống nữa phải không?
- Tiểu Điềm đâu, cô ấy không sao chứ?
Vương Hâm lo lắng hỏi.
- Phải rồi, cậu nên cám ơn cô ấy, nếu không phải là cô ấy, có lẽ cậu đã chết không toàn thây ở thâm sơn cùng cốc rồi, vẫn còn nằm đây để đùa giỡn được hay sao? Để tôi đi nói với cô ấy một tiếng, a đầu này ngày đêm chăm sóc cậu, chỉ mấy ngày thôi đã gầy đi trông thấy rồi đấy, vừa mới đi ngủ được một lúc, bây giờ biết cậu tỉnh lại, nhất định sẽ rất vui mừng.
Quách Thiên Hùng hết sức phấn chấn nói.
- Đợi đã, đừng, đừng đánh thức cô ấy, mà sao cô ấy lại đưa được tôi về, huynh có thể nói cho tôi biết được không?
Vương Hâm tự nhiên thấy cảm động, vừa thấy đau lòng lại vừa thấy ngọt ngào, đau là bởi vì Tiểu Điềm đã vì cậu ta mà phải trả giá quá nhiều, ngọt ngào cũng là vì Tiểu Điềm vì cậu ta mà phải trả giá quá nhiều. Cậu ta muốn nói với Quách Thiên Hùng rằng mình đã tìm được một cô gái rất tốt để làm thê tử.
- Không được, tình hình cụ thể thế nào ta cũng không rõ, cứ đợi người ta đến rồi kể cho cậu nghe, cậu biết không, mồm miệng của ta không tốt lắm…
Quách Thiên Hùng gãi gãi đầu, ngại ngùng nói. Lúc này, Tiểu Điềm đang ngủ bên ngoài, Vương Hâm, không được, không được, chàng không được chết, chàng không được chết, Vương Hâm… Tiểu Điềm từ trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc.
- Ah…
Vẫn may đó chỉ là một giấc mơ, Tiểu Điềm nghĩ thầm. Không biết Vương Hâm sao rồi, Tiểu Điềm theo thói quen đi vào phòng Vương Hâm, chỉ thấy Vương Hâm đang mỉm cười với cô. Tiểu Điềm chợt ngẩn người một lúc, không biết nên làm gì, vừa kích động, lại vừa thấy tủi thân, quan trọng nhất là có nhiều lời rất muốn nói Vương Hâm. Nhưng vào thời khắc này, tự nhiên không biết nói gì, nước mắt cũng bỗng tuôn trào, Vương Hâm cũng vậy, chỉ biết nói một cậu:
- Tiểu Điềm, xin lỗi.
Vương Hâm cũng không biết mình đang nói gì và Tiểu Điềm cũng không nghe thấy lời mà Vương Hâm nói. Cuối cùng không kìm nổi lòng mình, mặc kệ tất cả chạy vào lòng Vương Hâm.
- Chàng là đồ ngốc, đại đại ngốc, chàng chết đi…
Tiểu Điềm đánh nhẹ vào vai Vương Hâm, Vương Hâm vừa mới tỉnh lại, cho dù Tiểu Điềm chỉ đánh nhẹ nhưng vẫn không chịu nổi, vội nói:
- Đau đau đau, nhẹ một chút, nhẹ một chút, nàng muốn mưu sát chồng sao?
Tiểu Điềm cũng nhận ra mình đã quá kích động, vội dừng tay.
- Đi, ta nói là sẽ lấy chàng sao?
Tiểu Điềm giả bộ tức giận nói.
- Haha…nàng bị ta nhìn thấy hết rồi, không lấy ta thì ai thèm lấy nàng chứ.
- Đồ xấu xa, sớm biết chàng là loại người này, ta đã không thèm để mắt tới chàng rồi.
Tiểu Điềm bỗng nhiên phát hiện, Vương Hâm đang nhìn mình đắm đuối, cô cũng im lặng nhìn Vương Hâm. Phải lâu sau, Vương Hâm mới nói được một câu:
- Tiểu Điềm, nàng thật sự thích ta à?
- Chàng nói xem ta có thích chàng hay không, nếu ta không thích chàng, ta có thể tới Nha môn làm Bổ đầu không? Nếu không thích chàng, ta có phải ngày ngày chăm sóc chàng thế này không? Nếu không thích chàng, ta sao phải tới Hương Sơn trong tuyết lạnh như thế? Nếu không thích chàng, ta có thể đưa chàng về trong khi chân đang bị đau sao? Chàng biết không, lúc đó ta chỉ muốn chết cùng chàng cho xong, nhưng chàng đâu có biết chàng nặng thế nào đâu, chàng đâu có biết tối hôm đó tuyết lớn thể nào đâu, chàng đâu biết ta yêu chàng nhiều thế nào đâu, chàng đâu có biết chàng xấu xa tới mức nào đâu…
Tiểu Điềm lại bật khóc, Vương Hâm vội ôm chặt Tiểu Điềm vào lòng.
- Ta biết, ta biết chứ, Tiểu Điềm, đã khiến nàng phải tủi thân rồi, xin lỗi, thật sự xin lỗi, tất cả đều do ta không tốt, thực ra lần đầu tiên trông thấy nàng, ta đã thích nàng rồi, nhưng Triệu đại nhân muốn nàng trợ giúp ta, nàng cũng biết chứ, ta là sư phụ, nàng là đồ đệ, ta rất thích nàng nhưng lại không thể nói ra, nàng có biết không, khi nàng nói lời từ biệt với ta, ta rất muốn chạy đến ôm chặt lấy nàng, nàng cũng không biết, hôm đó được nàng tặng cho chiếc khăn tay, đêm đó ta trằn chọc đến mất ngủ cả đêm, nàng không biết khi ta cự tuyệt nàng, ta đã đau khổ biết bao nhiêu, nàng cũng không biết sau khi ta tỉnh ngộ, ta đã hối hận biết chừng nào đâu, nàng cũng không biết khi lên núi Hương Sơn, thấy cái gì đó giống thi thể của nàng, ta đã tuyệt vọng biết nhường nào. Nhưng, bây giờ thì tốt rồi, cái gì là Tam cương Ngũ thường chứ, cái gì mà thân phận địa vị chứ, Tiểu Điềm, ta là người miền núi đến đây, nàng không quan tâm chứ.
Vương Hâm cũng nhạt nhòa nước mắt.
- Đồ ngốc, chàng đúng là đồ đại ngốc.
Tiểu Điềm nhẹ nhàng nói, sau đó nhắm mắt, hôn nhẹ vào môi Vương Hâm. Vương Hâm tuy không quen cho lắm, bởi lẽ từ trước tới giờ cậu ta chưa từng hôn cô gái nào, nhưng, cái cảm giác này rất kỳ diệu, khiến người ta như đang phiêu du ở chốn bồng lai, không biết hôn bao lâu, bỗng đại phu làm đứt đoạn.
- Khụ khụ…
Đại phu trông thấy cảnh này, tuy rất thấy khó chịu nhưng không thể không làm gián đoạn hai người họ.
- Đại phu, mời vào, mời vào, Vương Hâm huynh ấy đã tỉnh lại rồi, ngài đến xem huynh ấy thế nào rồi?
Tiểu Điềm ngại ngùng nói. Vị đại phu đến bên cạnh bắt mạch cho Vương Hâm, khuôn mặt lộ ra thần sắc tươi tỉnh.
- Xem ra cũng không có vấn đề gì lớn, mấy ngày nữa là sẽ khỏe lại thôi, nhưng vẫn cần phải yên tĩnh nghĩ ngơi một thời gian.
- Haha…vậy thì quá tốt rồi, Vương Hâm, chàng đã nghe thấy gì chưa? Đại phu nói chàng không sao, tốt qúa, tốt quá…
Tiểu Điềm mừng rỡ, Vương Hâm trông Tiểu Điềm vừa xanh xao vừa gầy gò thì không khỏi đau lòng.
- Tiểu Điềm, mau nói cho ta biết, khi đó sao nàng có thể đưa được ta về ? Thanh đao của nàng sao lại ở sườn núi?
Vương Hâm tò mò hỏi.
- Nói đi nói lại vẫn không phải là vì đồ ngốc như chàng hay sao, chàng nói xem đầu óc chàng có phải có vấn đề không, một cô nương tốt như ta, cho không chàng mà chàng cũng không cần, vẫn còn tuân thủ theo cái gì gọi là Tam thương Ngũ thường gì chứ, nếu không phải khi đó chàng vô tình cự tuyệt ta như thế, ta cũng đâu phải đau lòng chứ, hồi bé cứ hễ khi nào có chuyện không vui ta lại đi tìm bà ngoại, bây giờ bà goại ta đã mất, ta chỉ có thể tới Hương Sơn tìm bà nói chuyện, nói cho bà biết, cháu ngại bà bị người khác bắt nạt. Trong lúc sơ ý đao của ta đã bị rơi xuống sườn núi, chàng nói xem, ta không dễ gì được làm bổ đầu, hơn nữa thanh đao đó là thứ đầu tiên chàng tặng cho ta, ta sao có thể tùy tiện làm mất nó chứ, vậy nên ta mới vội đi tìm nó. Ai biết được mới đi được nửa đường thì chàng tới, ta nghe thấy tiếng gọi của chàng, ta biết được chàng đã hổi tâm chuyển ý, vội chạy lại lên trên, sợ chàng nhìn thấy, nhưng chân ta đang bị đau, không thể đi nhanh được, sau đó ta lại xuống núi, ai ngờ đồ ngốc nhà chàng lại bị ngã xuống núi như vậy chứ, phát hiện chàng vẫn còn thở, ta phải tìm đủ mọi cách để đưa chàng về, chàng nói xem chàng nặng như vậy, ta không cõng nổi chàng, đành ngồi đó gào khóc, sao đó ta bỗng thấy có cây mây, ta đã dùng nó để làm một chiếc giường cỏ, rồi kéo chàng về, ta vừa lạnh vừa đói vừa sợ chàng chết, cho nên không dám dừng lại lấy một bước để nghỉ ngơi. Ta chỉ có thể gắng sức kéo chàng ra đường lớn dưới chân núi, sau đó cũng thấy có người đi qua, sau đó ta cũng ngất đi và chẳng biết gì nữa…
- Phải đấy, Vương bổ đầu, lần này nếu không phải cô nương này cứu cậu, cứ cho là cậu có mười mạng cũng không qua nổi đâu, khi người tốt bụng đó đưa hai người tới đây, ta đã phát hiện ra cô nương đây lâu rồi mà chưa ăn uống gì, cho nên bị sốc, cho nên mới tạm thời bị ngất đi như vậy.
Vị đại phu ân cần nói.
- Còn bị ngất sao ?
Vương Hâm nói.
- Tình trạng của cậu khi ấy còn nghiêm trọng hơn cả cô nương này, may mà cậu mạng lớn đó…
/135
|