Hãy nói Vân Tuệ một tay xách Huyền Pháp hòa thượng đã bị mê man giở khinh công tuyệt mức ra phi thẳng lên trên đỉnh núi. Đến khi Phả Cái với Vương Mai hai người đuổi theo lên tới trên đèo thì nàng đã chạy vào trong rừng thông biến mất rồi.
Hai thầy trò Phả Cái không ngờ thân pháp của Vân Tuệ lại nhanh chóng đến thế, đến lúc này Vương Mai mới biết mình còn kém xa, càng đuổi theo bao nhiêu càng mệt nhọc bấy nhiêu.
Phả Cái sợ đồ đệ của mình bị hòa thượng của phái Thiếu Lâm trông thấy rồi sẽ nguy hiểm, cho nên mới ngừng chân lại đợi nàng đi cùng.
Hai thầy trò vào tới trong khu rừng, thấy khu rừng ấy rất rậm rạp, chắc cây trên rừng này mọc trên trăm năm, vì thế nên bên trong u ám hết sức. Hai thầy trò đoán chắc Vân Tuệ thể nào cũng tìm một chỗ bí ẩn để tra xét Huyền Pháp hòa thượng, vì vậy hai thầy trò cứ đi vào chỗ thâm u nhất để tìm kiếm.
Thì ra hành động của Vân Tuệ đúng như hai thầy trò Phả Cái suy đoán, nàng vội tìm những chỗ khuất để dò hỏi Huyền Pháp xem ai là hung thủ.
Nàng quên mất Phả Cái với Vương Mai hai người không đi nhanh bằng mình nên cứ giở hết tốc lực khinh công chạy tiếp. Khi chạy vào trong rừng rồi nàng quay sang phía bên phải đi được một lát ra khỏi rừng tiến lên một ngọn núi nhỏ.
Ngọn núi ấy không cao và cũng không rộng lắm, nàng nhảy nhót bốn cái liền đã lên trên đỉnh, nàng vứt Huyền Pháp xuống đất, tuy bị điểm huyệt không cử động được, nhưng Huyền Pháp không mất hết tri giác, nên y bị ném xuống một cái cũng bị đau nhức chịu không nổi, nên y cũng phải cau mày lại kêu “hự” một tiếng.
Vân Tuệ sầm nét mặt lại nhìn thẳng vào mặt y, nàng thấy chung quanh đều là những tảng đá cao không khác gì một bức tường vây chặt, nàng liền dùng chân thúc vào ngang lưng của Huyền Pháp một cái.
Huyền Pháp lăn hai vòng đau đến kêu trời kêu đất, y kêu lên được một tiếng, biết huyệt đạo của mình đã được giải rồi y chưa hoàn hồn xong, đã nghĩ cách đào tẩu rồi, ngờ đâu y mới đứng lên một cái, Vân Tuệ đã dùng tay khẽ phất, giận dữ quát bảo :
- Huyền Pháp ngoan ngoãn nằm xuống không được cử động bổn phu nhân có lời muốn hỏi ngươi...
Huyền Pháp vừa nghe thấy nàng nói tới đó đã thấy một luồng sức mềm mại bao vây chặt lấy người mình không sao cử động được y giật mình kinh hãi. Tuy vậy kình lực ấy vừa thắt chặt người y một cái đã buông thõng ngay y không dám cử động nữa mà cứ nằm yên dưới đất.
Huyền Pháp tưởng Vân Tuệ có phép thuật chớ y có biết đâu đó là âm kình nên hết sức sợ hãi.
Vân Tuệ thấy Huyền Pháp hòa thượng nằm dưới đất mặt tái mét mồ hôi lạnh toát ra như mưa, biết y sợ mình rồi, liền lên tiếng hỏi :
- Lai lịch của bổn phu nhân chắc ngươi biết rồi nhưng ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi thành thật trả lời những câu hỏi của bổn phu nhân không làm hại ngươi đâu, nhưng trái lại nếu ngươi đặt điều nói dóc, ta sẽ điểm năm nơi trong huyệt để ngươi kêu la bảy ngày chịu đau đớn khổ sở mà chết...
Huyền Pháp trông thấy mặt nàng rất nghiêm nghị bụng bảo dạ rằng: “Đằng nào cũng chết, thà chết nhanh còn hơn phải chết khổ sở xem nàng ta hung ác như vậy, ai dám cam đoan là nàng không làm theo lời nào?”
Nghĩ đoạn y liền nghiến răng mím môi đáp :
- Được, ngày hôm nay Huyền Pháp ta bị thua dưới tay Thiên Diện phu nhân ta không còn biết nói năng gì nữa, vậy phu nhân muốn hỏi gì cứ hỏi đi, Huyền Pháp này sẽ làm cho phu nhân hài lòng.
Vân Tuệ vẫn nhìn chòng chọc vào y mà lạnh lùng hỏi tiếp :
- Được ta hãy hỏi ngươi, xưa kia tiên sư hành sự tuy kỳ lạ thật nhưng không bao giờ làm một việc tà nào hết vậy tại sao người của các môn phái liên kết làm hại ông ta...
Huyền Pháp nghe thấy nàng hỏi như thế, bụng bảo dạ rằng: “Nguy tai, sao nàng biết rõ chuyện như thế, theo lý ra việc này chỉ có một số ít người biết thôi, sao lại lọt vào tai nàng?”
Y nghĩ như vậy hoảng sợ khôn tả và nghĩ tiếp: “Phải rồi nàng chả đã giết chết Tam Phi là gì, khốn nạn thật đúng là tên họ Vu ấy nói cho phu nhân hay rồi. Thằng khốn nạn ấy đã chết thì thôi lại còn lôi chúng ta chết theo, thật là không có nghĩa khí chút nào...”
Sự thật Vân Tuệ có biết gì đâu, nàng hỏi như thế là hỏi chặn đầu thôi đâu ngờ Huyền Pháp có tật giật mình nên mới nghĩ như thế y đánh liều bụng bảo dạ rằng: “Họ Vu đã chết rồi, nếu ta không nói thật thì ta chỉ mang khổ vào thân thôi, thôi được đằng nào cũng có người bất nghĩa trước rồi, hà tất ta vì người khác chịu khổ, chịu sở làm chi?”
Vân Tuệ thấy y không nói gì lại giơ tay áo lên phất một cái, Huyền Pháp liền cảm thấy như có một luồng sức mạnh nặng vạn cân đè xuống, y chịu sao nổi, nên những xương cốt của y đều kêu răng rắc, ngũ tạng lục phủ như bị ép lòi ra ngoài. Y chịu nhịn không nổi, mồ hôi toát ra như tắm và la lớn :
- Xin phu nhân hãy khoan tay, tôi... xin nói...
Y gượng ngồi dậy thở hồng hộc một hồi mới nói tiếp :
- Phu nhân đã biết hết mọi việc Huyền Pháp tôi cũng không dám giấu diếm việc phát động liên tay tấn công lệnh sư còn nhiều nguyên nhân lắm.
Vân Tuệ lại trợn ngược lông mày lên quát tiếp :
- Đừng có nói những lời thừa như vậy, ngươi...
Huyền Pháp lại sợ nàng hành hình như vừa rồi, nên y vội nói tiếp :
- Trong phái Thiếu Lâm chúng tôi thanh quy rất nghiêm cho nên tôi với mấy vị sư đệ cảm thấy ở núi có vẻ lạnh lùng không chịu nổi, vì thế chúng tôi năm sáu người mới xây một ngôi chùa ở bên ngoài, tất nhiên trong chùa đó có những hành động bất chính rồi, có một lần, tôi vừa đi ra bên ngoài tìm kiếm con gái, không ngờ lịnh sư trông thấy, nên mới biết rõ hết bí mật của chúng tôi, lệnh sư tức giận giết hết mấy anh em của chúng tôi, còn phóng hỏa đốt ngôi chùa của chúng tôi xây dựng nữa...
Nói tới đây y nghe thấy Vân Tuệ kêu “hừ” một tiếng, y hoảng sợ vô cùng lại nói tiếp :
- Tôi thấy tốn công mấy năm tâm huyết mới xây dựng được một chỗ hưởng lạc như thế mà bị lệnh sư phá hủy, tôi tức giận liền về chùa đặt điều thưa với sư phụ là Thánh Thổ đại sư, và bảo mấy anh em sư huynh chúng tôi đang đi hành đạo, ngẫu nhiên thấy lệnh sư đang hiếp dâm một thiếu nữ, chúng tôi vào phá đám, lệnh sư hổ thẹn quá hóa tức giận, thế rồi lệnh sư tức giận giết chết mấy người anh em của tôi, sau lại còn đốt cháy ngôi chùa của chúng tôi nữa, vì thấy mấy năm tâm huyết bị lệnh sư phá hại như vậy nên khi nói tôi càng tô điểm thêm để cho sư phụ tôi càng tức giận thêm. Sư phụ tôi là một trong năm vị hộ pháp của chùa Thiếu Lâm quả nhiên ông ta nghe xong, tức giận khôn tả, liền thề đối địch với lệnh sư đến phút cuối cùng. Thầy trò chúng tôi nhân lúc lệnh sư lên núi giải vây cho Tiếu Diện Phả Cái đã biết võ công như thế nào rồi, biết sức hai thầy trò không thể nào thắng nổi lệnh sư, vì thế, từ đó trở đi sư phụ phụ trách nói khích các vị sư thúc và các vị Chưởng môn, còn tôi thì xuống núi đi liên lạc với các đại môn phái.
Vân Tuệ nghe tới đó liền xen lời hỏi :
- Người đi những đâu?
Huyền Pháp liền đáp :
- Tôi xuống núi thì đi Võ Đang trước, trong khi đi đường tôi tính toán khi tới nơi tôi sẽ nói như thế nào cho người Chưởng môn tức giận, ngờ đâu chưa tới nơi thì đã gặp hai đạo sĩ của phái Võ Đang là Phi Vân với Trì Nguyệt.
Độ nọ Vân Tuệ nghe Tam Phi nói quả có hai cái tên Phi Vân với Trì Nguyệt nàng mới biết Huyền Pháp không nói sai, đang định hỏi tiếp nhưng lại thôi.
Huyền Pháp kể tiếp :
- Hai người là hai người đồ đệ chót của người Chưởng môn của phái Võ Đang ngày thường y rất được Chưởng môn nuông chiều, tôi thấy hình dạng hai người có vẻ lén lút, liền hỏi thăm thì mới biết chúng như tôi, vậy cho nên tôi liền nghĩ kế cho chúng.
Vân Tuệ nghe nói tức đến hai mắt nổ lửa chỉ muốn một chưởng đánh chết ngay Huyền Pháp, nhưng vì nàng muốn biết những chuyện về sau ra sao, nên nàng mới ngừng tay lại.
Huyền Pháp thấy thái độ của nàng như vậy liền cúi đầu nói tiếp :
- Thế rồi tôi với Trì Nguyệt không lên núi chỉ để cho Phi Vân về thôi, theo kế hoạch của tôi mà báo cáo cho người Chưởng môn.
Nói tới đó y thở dài một tiếng.
Vân Tuệ thấy y ngắt lại thúc giục :
- Nói đi.
Huyền Pháp giơ tay lên rờ cái đầu bóng sói của mình và kể tiếp :
- Tôi thương lượng với Trì Nguyệt rồi do y đi Không Động kiếm Vu Tam Phi còn tôi thì đi Sơn Đông kiếm đệ tử của Tiêu Dao chân nhân người bạn của tôi. Ngờ đâu khi tới Mao Sơn tôi mới hay người ấy đã bị lệnh sư giết, nên tôi mới đặt điều nói với Tiêu Dao chân nhân, xúi giục ông ta lại đi Điểm Thương kiếm người Thiếu chưởng môn họ Tạ là Tạ Gia Hoa. Sau không đầy nửa năm thì Ngũ Liễu đạo nhân của phái Không Động đã bí mật gửi thiếp cho các môn phái, trong thiếp đó kể hết tội lỗi của lệnh sư và rủ các Chưởng môn của bảy đại môn phái đó hẹn ngày tỷ võ với lệnh sư. Lúc ấy vì thấy đôi bên sẽ gặp mặt đến nơi, tôi chỉ sợ những lời lẽ tôi đặt ra bị lộ, tôi liền xin phép người Chưởng môn đi tìm lệnh sư để hạ chiến thư. Ngờ đâu tìm kiếm hơn nữa năm mới gặp ở Lao Sơn tất nhiên tôi không dám đưa chiến thư cho ông ta nên tôi vội vào thưa với người Chưởng môn hay và còn đặt điều là khi lệnh sư nhận được thư rồi không thèm đếm xỉa tới, trái lại ông ta còn nói bảy Đại chưởng môn nếu gan thì cứ việc đến đó so tài với ông ta... Bảy người Chưởng môn hay tin rồi, liền dẫn môn đệ đi đến Quan Nhật Nhai. Thoạt tiên ba trận đầu lệnh sư đánh chết sư phụ của tôi với mấy đệ tử của phái Không Động. Sau bảy Đại chưởng môn thấy công lực của lệnh sư quá cao siêu nên họ mới phải liên tay tấn công...
Nói tới đó y ngừng giây lát lại nói tiếp :
- Sau đó đệ tử đời thứ hai của chúng tôi thừa lệnh xuống núi trước cho nên không biết kết quả như thế nào.
Vân Tuệ tức giận không sao chịu nhịn nổi, liền giở tay lên phát cho Huyền Pháp hai cái tát thật mạnh.
- Cẩu tặc vô sỉ, người...
Nàng vừa nói tới đó đã thấy đầu của Huyền Pháp gục xuống tận ngực, thì ra vừa rồi nàng tát quá mạnh, y chịu không nổi, đã gãy xương cổ gục xuống chết, máu vãi ra đầy đất.
Vân Tuệ kinh ngạc vô cùng, nàng nghĩ lại mới biết vừa rồi mình tát y quên không thâu Thiên Địa Cương Khí lại nên y mới gãy cổ như thế. Nàng đứng ngẩn người ra giây lát rồi quay về phía bắc quỳ xuống vái lạy và thầm khấn sư phụ phù hộ cho sớm tìm thấy hung thủ.
Nàng vái lạy và khấn xong mới sực nhớ lời Phả Cái với Vương Mai hai người. Nàng vội nhảy lên một tảng đá cao nhìn xuống thấy có đến hai ba trăm hòa thượng đang đi lục soát nàng nghĩ thầm: “Trừ phi Tiếu Diện thúc thúc với Mai muội đã xuống núi bằng không trên núi có nhiều hòa thượng đến thế thể nào mà chả bị chúng tìm thấy?”
Nghĩ tới đó nàng lại nghĩ tiếp: “Nhưng Tiếu Diện thúc thúc đã thấy ta đi về phía bên này nếu chưa thấy ta không khi nào thúc thúc với Mai muội chịu xuống núi trước như thế”.
Nàng đứng ở trên núi nhìn xuống có thể trông xa mấy trăm dặm, nhưng nàng không thấy tung tích của thúc thúc với Vương Mai đâu cả, nàng đang suy nghĩ thì bỗng thấy dưới ngọn núi có một hòa thượng mặc cà sa trắng đột nhiên phát hiện nàng, y liền kêu gọi lớn :
- Thiên Diện phu nhân, mời phu nhân xuống đây, Chưởng môn của tệ chùa muốn gặp phu nhân đấy.
Vân Tuệ nghe nói ngẩn người ra bụng bảo dạ rằng: “Thế là nghĩa lý gì, chẳng lẽ người Chưởng môn của chúng đặt cạm bẫy dụ ta vào chăng?”
Hòa thượng ấy nội công rất cao siêu, tiếng nói của y rất hùng mạnh khiến sơn cốc cũng phải rung động, bọn hòa thượng khác nghe thấy tiếng của y liền ngừng chân nhìn lên, mới hay Thiên Diện phu nhân đang đứng trên cao chót vót, nhưng chúng không chạy lên bao vây, trái lại người nào người ấy đều chạy về chùa Thiếu Lâm.
Vân Tuệ thấy vậy ngạc nhiên hết sức bụng bảo dạ rằng: “Sợ cái gì, chả lẽ ta còn sợ các người giữ ta hay sao, thể nào ta cũng đến chùa Thiếu Lâm gặp các ngươi, xem các ngươi giở trò quỷ gì?”
Nàng nghĩ như vậy, liền phi thân xuống trước mặt hòa thượng đứng bên dưới.
Hòa thượng này mặt không đến nỗi đáng ghét như Huyền Pháp nếu không phải có thành kiến sẵn thì trái lại nàng còn thấy y có chí khí ôn hòa.
Hòa thượng nọ thấy thân pháp của nàng thần diệu như vậy phải ngẩn người ra giây lát rồi mới tỉnh táo chắp tay chào và nói :
- Thưa nữ thí chủ, xin nữ thí chủ đừng có nghi ngờ, Phương trượng của tệ chùa biết nữ thí chủ giáng lâm đã phái đệ tử đời thứ ba và đời thứ tư đặc biệt nghinh đón, còn truyền lệnh hễ ai thấy nữ thí chủ thì mời nữ thí chủ giáng lâm tệ chùa, vừa rồi bần tăng đã gặp được Tiếu Diện đại hiệp cùng cao túc của ông ta bần tăng đã mời hai vị ấy giáng lâm tệ chùa và ông ấy đã nhận lời đi trước rồi.
Hòa thượng rất lễ phép và nói rất ôn tồn, khiến Vân Tuệ ngạc nhiên hết sức liền hỏi lại :
- Có thật không?
Hòa thượng lại chắp tay chào và nói tiếp :
- Bần tăng không dám nói dối đâu, nữ thí chủ không tin cứ thân hành đến tệ chùa sẽ biết.
Nói tới đó y ngừng giây lát rồi ung dung nói tiếp :
- Xin hỏi nữ thí chủ, Huyền Pháp sư thúc ở trên núi không?
Vân Tuệ lạnh lùng đáp :
- Có, nhưng đã chết rồi.
Hòa thượng nọ kêu “ủa” một tiếng rồi quay lại ra lệnh cho bốn người đệ tử đời thứ tư rằng :
- Đi lên khiêng pháp thể của Huyền Pháp sư thúc xuống.
Nói xong, y lại nói với Vân Tuệ rằng :
- Mời nữ thí chủ đi cho.
Đồng thời y nghiêm nghị đi trước.
Vân Tuệ thắc mắc vô cùng, vì những hòa thượng này mỗi người một tính nết, có người nóng như lửa, có người giảo hoạt như hồ ly, nhưng cũng có người rất ôn hòa như hòa thượng đi ở trước mặt mình đây quả thật là một cao tăng đắc đạo tại sao y lại tiếp đón ta như thế, chả lẽ y cố ý làm như vậy để dụ người ta vào tròng chăng? Nhưng nàng quan sát kỹ lại không tìm ra điểm khả nghi nào cả, trái lại nàng càng nghĩ càng nhận thấy hòa thượng này tuổi chưa đầy bốn mươi mà trông khác hẳn mọi người, như vậy thật là hiếm có.
Vân Tuệ lẳng lặng đi theo hòa thượng kia đi, nàng giở năm thành khinh công ra hòa thượng nọ vẫn theo kịp, nhưng khi giở đến sáu thành, thì hòa thượng kia đã có vẻ mệt, Vân Tuệ quay đầu lại thấy vậy cũng nhận thấy mình không nên khiến hòa thượng này mất sĩ diện, cho nên nàng mới giảm bớt một thành công lực để cho hòa thượng không bị xấu hổ.
Một lát sau, đã ra tới đường cái quan, đường này rộng hơn trượng đều xây bằng đá xanh, đi hết đường cái đến một dãy thang đá tới một cầu thang xây hơn hai ngàn bực. Lên hết những cầu thang đó thì tới chùa ngay. Trước chùa có quảng trường xây toàn bằng đá cứng, chính giữa có một cái đỉnh sắt cao hơn ba trượng, trong đỉnh than hồng bốc cháy nghi ngút. Lúc ấy hòa thượng đã vượt qua cạnh nàng đi trước dẫn đường đi tới cổng có đề ba chữ bằng vàng “Thiếu Lâm Tự” trông rất oai nghi.
Đi qua cửa chùa vào tới bên trong, thấy trong đại điện này có rất nhiều Phật tượng, hòa thượng dẫn đường lại đi sang nhà ngang, nơi đây chỉ có năm sáu căn xây trong bụi cây. Đi tới trước một kinh xá, hòa thượng liền thưa :
- Đại Tuệ đệ tử đời thứ ba đã mời được Thiên Diện phu nhân tới.
Lúc này Vân Tuệ mới biết pháp danh của hòa thượng đưa đường là Đại Tuệ. Nàng lại nghe thấy bên trong có giọng nói rất trầm hùng vọng ra rằng :
- Mau mời phu nhân vào.
Tiếp theo đó hòa thượng vén màn trúc bước ra, đằng sau lại là Vương Mai. Thì ra Vương Mai với Phả Cái tìm kiếm mãi không thấy Vân Tuệ đâu cả, vừa vặn gặp một bọn hòa thượng Phả Cái tủm tỉm cười chưa kịp lên tiếng thì đã thấy hòa thượng đi đầu mình mặc áo cà sa trông thấy hai người, liền chắp tay miệng niệm Phật hiệu và nói :
- Chắc thí chủ là Tiếu Diện tiền bối phải không? Bần tăng vâng lệnh mời ba vị vào chùa để giải thích sự hiểu lầm năm xưa chứ không có ý gì khác...
Phả Cái không ngờ các hòa thượng lại nói như thế, ông ta liền dứt tiếng cười và đáp :
- Già què này tới đây đang định gặp quý Chưởng môn để thanh toán món nợ cũ, nhưng Thánh Hỏa hòa thượng giữa đường lại thách đấu.
Đại Tuệ không đợi chờ ông ta nói dứt, vội cướp lời nói :
- Việc này tệ Chưởng môn đã biết rõ hết, và rất bất mãn hành động của Thánh Hỏa đại sư, cho nên mới sai các đệ tử của đời thứ ba và đời thứ tư xuất động đi mời quý vị, cử chỉ này tuy hơi kém phần long trọng, nhưng có thế mới tránh khỏi được sự xung đột.
Phả Cái nghe nói bụng bảo dạ rằng: “Thảo nào y ăn mặc áo cà sa màu xám của đời thứ ba, thân phận của ta thật không nên đấu với chúng”.
Đồng thời ông ta thấy Đại Tuệ tuổi chưa đầy tứ tuần mà mặt rất chính khí, khiến ai trông thấy cũng thông cảm ngay. Ông ta đang nghĩ ngợi thì Đại Tuệ nói tiếp :
- Gần mười năm nay tệ Chưởng môn cũng biết những hành vi trước kia bị người khác lừa bịp, nên tệ Chưởng môn đã ra lệnh cho tất cả đệ tử phải gắng công luyện tập đồng thời hễ thâu nhận đệ tử phải khảo nghiệm đức tính trước. Lần này tệ Chưởng môn hay tin thí chủ các người giáng lâm đã ra lệnh cho các đệ tử môn hạ rồi.
Phả Cái thấy thái độ của Đại Tuệ như vậy trong lòng hãy còn nghi ngờ nhưng không dám từ chối liền đáp :
- Hòa thượng khỏi cần phải nói nữa, già què này thể nào cũng xin yết kiến Chưởng môn Phương trượng, nhưng còn Thiên Diện phu nhân ở đâu già què này chưa kiếm thấy.
Đại Tuệ chắp tay chào và đỡ lời :
- Mời lão thí chủ cứ theo sư đệ của bần tăng đi trước, còn việc kiếm Thiên Diện phu nhân bần tăng xin lãnh trách nhiệm. Chắc Thiên Diện phu nhân vẫn còn ở trên núi này, chớ chưa rời khỏi nơi này, không đầy nửa tiếng đồng hồ bần tăng thể nào cũng mời được Thiên Diện phu nhân lên tệ chùa.
Phả Cái nhận thấy hòa thượng nói cũng có lý nên nhận lời ngay và theo một hòa thượng tên là Đại Trí đi về chùa Thiếu Lâm trước.
Lúc ấy Vương Mai ngồi ở bên trong thấy Phả Cái đang đàm luận với người Chưởng môn, nàng cảm thấy buồn bực vô cùng thì nghe thấy tiếng của Thiên Diện phu nhân nên nàng vội chạy ra ngay là thế.
Khi ra tới bên ngoài, nàng thấy Vân Tuệ có vẻ nghiêm nghị, định lên tiếng nói lại thôi.
Vân Tuệ đứng ở ngoài sân đã trông thấy Phương trượng đại sư của Thiếu Lâm mình mặc áo cà sa màu tím thẫm trên chỉ vàng thân hình vạm vỡ mặt tròn và hồng hào, dưới cằm có một bộ râu trắng như tuyết dài tới ngực lông mày cũng trắng như vậy, lại thêm mũi sư tử mắt sáng như điện hai tai vừa to vừa dài, thật không thẹn là một vị tăng đắc đạo.
Phương trượng đại sư thấy Vân Tuệ đẹp như vậy cũng phải ngạc nhiên nhưng thoáng cái đã nghiêm nghị ngay, chắp tay lại chào và nói :
- Thưa Thiên Diện phu nhân, bần tăng Thánh Ngu vì việc năm xưa cứ ăn năn hoài.
Năm nay được thí chủ giáng lâm thật là may mắn cho bần tăng...
Y vừa nói vừa mời Vân Tuệ vào bên trong.
Nghe Huyền Pháp nói, Vân Tuệ đã biết đại khái việc sư phụ mình bị chết thảm như thế nào rồi, nên nàng không giận Phương trượng này như trước nữa. Bây giờ nàng lại thấy lão hòa thượng khiêm tốn như thế, càng có thiện cảm với ông ta thêm liền cúi đầu vái chào đáp lễ và trả lời :
- Bất đắc dĩ tiện thiếp mới phải tới đây quấy nhiễu lão thiền sư như thế, trong lòng rất áy náy, và cũng mong lão thiền sư đừng khiển trách.
Nói xong, nàng vừa vào tới trong nhà, và đã thấy Phả Cái đang ngồi ở đó có hai chú tiểu đang đứng cạnh hầu.
Thánh Ngu đại sư mời Vân Tuệ ngồi ở chỗ cạnh Phả Cái, còn Vương Mai thì đứng ở phía sau sư phụ nàng.
Thánh Ngu đại sư vừa ngồi xuống đã thở dài một tiếng và nói :
- Lệnh sư võ công cao siêu tuyệt trần, hành động lại rất thẳng thắn nên mới bị bọn tiểu nhân tức giận. Hồi ấy lão tăng cũng u mê nghe lời xúi giục nổi giận một cách vô lý, a dua với chúng liên tay tấn công lệnh sư. Sau về tới nhà mới biết mình lầm lỡ, ăn năn vô cùng. Vì các môn hạ của tệ phái, tốt có xấu có, nên lão tăng vội diện bích ba năm để sám hối trước chư Phật, và còn ra lệnh cho các môn hạ đang hành đạo ở bên ngoài phải về chùa hết cùng sám hối trước bàn thờ Phật, tụng kinh tu quả luôn mười năm như vậy. Về phần thu nghệ cho các đệ tử cũng thay đổi hẳn phương pháp, nghĩa là trước khi truyền thụ võ công cho chúng, bắt chúng phải xuống núi hành đạo ba năm đã. Trong thời gian ấy lão tăng xét thấy kẻ ấy có phẩm hạnh tốt mới truyền thụ võ công cho.
Phả Cái nghe thấy lão hòa thượng nói như vậy nét mặt đang tươi cười bỗng nghiêm nghị hẳn và cất giọng sang sảng xen lời hỏi :
- Việc làm ấy của đại sư đã khiến chúng tôi ngạc nhiên vô cùng. Còn đại sư xử trí với bọn môn hạ bất lương như thế nào có thể cho chúng tôi hay được không?
Thánh Ngu đại sư thở dài một tiếng nói tiếp :
- Năm xưa khiến lão tăng nổi giận một cách vô lý, người thứ nhất chính là lão thí chủ đấy, vì lão thí chủ một thân một mình xâm nhập bổn chùa. Còn người thứ hai là thầy trò Thánh Thổ đại sư, sư đệ của lão tăng. Thầy trò y đã xúi giục lão tăng, nhưng hồi ấy Thánh Thổ đã bị giết chết ngay ở trên Quan Nhật Nhai tại núi Lao Sơn, còn đồ đệ của y đã bị trao cho Giới Trì viện, và bị phạt diện bích khổ tu năm năm rồi...
Vân Tuệ nghe tới đây cũng xen lời hỏi :
- Người đó có phải là Huyền Pháp hòa thượng không?
Thánh Ngu gật đầu đáp :
- Chính là y đấy... ồ, lão tăng được tin báo cáo thí chủ đã bắt cóc y đi rồi. Chẳng hay thí chủ định xử trí với y ra sao?
- Tôi đã giết chết y rồi...
Thánh Ngu đại sư chỉ kêu “ủa” một tiếng thôi, chứ không tỏ vẻ gì cả, và chỉ nhắm mắt chắp tay niệm kinh hồi lâu mới thở dài một tiếng thôi.
Vân Tuệ không ngờ lão hòa thượng lại không kích động chút nào đủ thấy ông ta thực là một vị đắc đạo cao tăng.
Nàng thấy thái độ của lão thiền sư như vậy, tự lấy làm hổ thẹn vô cùng, chớp mắt mấy cái rồi mới u oán nói tiếp :
- Lão thiền sư có biết chính Huyền Pháp là đầu não của mối tai họa ấy không?
Thánh Ngu tỏ vẻ thắc mắc, hỏi :
- Thí chủ có thể kể cho lão tăng biết rõ chuyện không?
Vân Tuệ bèn kể lại chuyện bắt và giết chết Vu Tam Phi ở Kim Lăng, mục đích tới chùa Thiếu Lâm này làm chi? Khi tới nơi gặp Thánh Hỏa với Huyền Pháp, rồi bắt Huyền Pháp đem lên trên núi xét hỏi như thế nào, nhất nhất kể hết cho lão hòa thượng nghe.
Thánh Ngu đại sư không ngờ bên trong lại có uẩn khúc như thế, ông ta thở dài một tiếng và nói tiếp :
- Nếu quả đúng như lời nói của thí chủ thì lão tăng rất hổ thẹn với các vị tổ sư các đời trước của bổn phái...
Nói tới đó, ông ta nhắm mắt niệm một hồi kinh mới mở mắt ra nói với Vân Tuệ :
- Nếu vậy, Huyền Pháp đáng chết lắm, nhưng lão tăng cũng không thể nào tránh được trách nhiệm, thí chủ...
Vân Tuệ không ngờ Thánh Ngu đại sư lại can đảm nhận lỗi lầm như thế. Nhưng ông ta là tôn chủ của một môn phái mà lại dám nói ra những lời như thế là hiếm thấy rồi, huống hồ không phải ông ta gây nên mối thù ấy, thì mình không nên làm mất sĩ diện của ông ta, cho nên nàng vội ngắt lời Thánh Ngu đại sư mà nói tiếp :
- Việc này đã rõ rệt rồi, tiện thiếp cũng không muốn lôi thôi nữa, chỉ mong làm thế nào mà bắt được những kẻ chủ mưu nguyên hung thủ trong các phái đem ra trị tội, để an ủi linh hồn của tiên sư ở trên trời.
Phả Cái cũng tán thành chủ trương của Vân Tuệ, vẻ mặt lạnh lùng, với giọng khàn khàn xen lời :
- Phải, chủ trương của điệt nữ như thế, già què này rất tán thành! Nhưng chúng ta còn đi thẳng đến các nơi trọng địa của các môn phái, thể nào cũng gây nên rất nhiều sự hiểu lầm.
Thánh Ngu đại sư ngẫm nghĩ giây lát rồi cương quyết đáp :
- Theo ý của lão tăng thì nên để cho lão tăng ra tay...
Phả Cái với Vân Tuệ nghe nói cả mừng, nhưng Phả Cái đã lạnh lùng nói tiếp :
- Như vậy thì còn gì hay bằng, nhưng lão thiền sư định dùng phương pháp nào để trừng trị bọn người ấy?
Thánh Ngu đại sư đáp :
- Vừa rồi lão tăng đã suy tính kỹ rồi việc này do Huyền Pháp của tệ môn gây ra trước, tuy Huyền Pháp đã chết nhưng lão tăng làm người Chưởng môn của Thiếu Lâm vẫn không thể thoái thoát trách nhiệm này cho nên lão tăng đã quyết gửi thiệp mời các người của các môn phái tới sẽ nói rõ tội của nghiệt đồ Huyền Pháp cho các vị ấy hay, và bảo các vị ấy điều tra kỹ xem tên nào người trong môn phái nào là hung thủ chính, rồi dùng môn quy mà trị tội kẻ ấy. Nhưng chờ đến mùng năm tháng năm năm nay, lão tăng mới hẹn được các vị Chưởng môn ấy tề tập ở Nhạc Dương này. Lúc ấy lão tăng sẽ mời cả thí chủ tới để hoàn thành việc phục thù cho sư phụ của thí chủ và cảm tạ thí chủ nữa. Đồng thời lão tăng muốn yêu cầu thí chủ đối xử với những người đó nhân từ một chút thì hơn.
Lời nói của Thánh Ngu đại sư thật là tròn đủ muôn mặt và chu toàn vô cùng, làm như vậy có thể miễn cho Vân Tuệ khỏi phải đi đi lại lại và cũng có thể tránh được mọi sự hiểu lầm. Đồng thời quý hóa nhất là tránh khỏi tai kiếp cho võ lâm.
Vân Tuệ nghe nói tủm tỉm cười. Thánh Ngu đại sư lần đầu tiên trông thấy nụ cười của nàng và cảm thấy cái cười như trăm hoa đua nở. Vị đắc đạo cao tăng cũng phải ngẩn người ra hồi lâu, tới khi nghe thấy nàng nói ông ta mới hoàn hồn. Ông ta nghe nàng nói rằng :
- Lão thiền sư có lòng giúp cho tiện thiếp như vậy, tiện thiếp cảm ơn vô tận!
Nói tới đó nàng đứng dậy cáo từ, nói tiếp :
- Tiện thiếp và các người tới quý chùa quấy nhiễu, bây giờ xin cáo từ ngay.
Tiếu Diện Phả Cái cũng đứng dậy chắp tay cười và tiếp lời :
- Lão thiền sư nghĩa bạc vân thiên, ăn mày già này rất lấy làm tôn kính xin từ biệt ở đây, đến ngày mùng năm sẽ tái kiến ở Nhạc Dương.
Thánh Ngu đại sư không giữ hai người ở lại cũng đứng dậy mỉm cười nói tiếp :
- Hai vị thí chủ vội vàng tới, lại vội vàng đi, lão chưa tận được chút tình gia chủ, nên rất lấy làm ân hận.
Miệng ông ta nói như thế, nhưng theo ba người tiễn ra tận cửa rồi mới chắp tay vái chào từ biệt.
Vân Tuệ, Phả Cái, Vương Mai ba người nhẹ bước đi xuống núi. Trừ Vương Mai ra không ai nói chuyện với ai cả nên nàng cứ yên lặng và hậm hực hoài còn hai người kia thì thấy chuyến đi này rất thành công.
Lúc ấy đã sắp tới giữa ngọ, ba người liền vào một tiệm cơm nho nhỏ ở dưới chân núi ăn cơm trưa.
Tên tiểu nhị trông thấy ba người, ngạc nhiên vô cùng.
Ba người vừa ăn vừa bàn tán với nhau, quyết định đi Chức Mạc một phen để thăm Thiên Diện thư sinh Long Uyên. Vân Tuệ không tỏ vẻ gì cả, nhưng sự thật trong lòng rất hoan hỉ, vì chuyện đi Thiếu Thất này không những trả được thù cho sư phụ, đồng thời kết quả đúng như sự mong muốn của Long Uyên, vì vậy nàng bụng bảo dạ rằng: “Long Uyên biết tin này chắc mừng rỡ lắm nhất là ta đến một cách đột ngột như vậy! Chắc chàng càng mừng rỡ thêm và có lẽ lúc ấy chàng sẽ ôm chặt lấy ta! Trong lúc vắng người, chàng còn hôn ta nữa! Rồi do tôn trưởng của chàng sẽ cho phép ta kết hôn với chàng! Phải rồi còn Phong Lan nữa sẽ cùng với ta cả hai cùng làm vợ chàng và cùng chia hưởng hạnh phúc”.
Nàng nghĩ càng thấy phấn khởi vô cùng, nên lúc này nàng chỉ ước gì mọc được cánh bay ngay tới trước mặt Long Uyên. Nhưng sự thật, vì đường xá hãy còn xa xôi, nhất là bấy giờ, không cần phải giấu diếm ai hết nên ban ngày đi đêm nghỉ, cho nên chậm hết sức.
Nhưng nàng lại không tiện thúc giục Phả Cái với Vương Mai, vì sợ hai người lại cười mình, cho nên nàng phải cố hết sức nén sự phấn khởi và đi cùng thầy trò Phả Cái.
Vương Mai cũng phấn khởi lắm, vì suốt dọc đường được thấy rất nhiều cảnh mà nàng chưa hề được thấy bao giờ, hơn nữa lại được học hỏi thêm nhiều bí truyền của Phả Cái dạy cho.
Hôm đó, trời đã sắp tối, ba người đi tới một ngọn đồi. Đồi ấy ở giữa thấy chia làm đôi, hai bên là vách đất và đều có mấy cái hang nhỏ, bên trong có ánh sáng chiếu ra. Phả Cái liền nói :
- Chúng ta ở đây nghỉ nhờ một đêm đi!
Ông ta chưa nói dứt đã một mình đi xuống dưới khe đồi thấy một cái hang có cửa hé mở, bên trong có một đại hán bước ra.
Vương Mai trông thấy đại hán ấy liền lên tiếng quát hỏi :
- Này, xin hỏi nơi đây có khách sạn hay tiệm cơm không?
Đại hán nọ, ngừng chân lại, ngơ ngác nhìn ba người một hồi, rồi tỏ vẻ mừng rỡ đáp :
- Tướng công nhỏ kia! Chắc các người là người tỉnh lạ tới đây phải không? Chúng tôi ở nơi đây gọi là Vương Gia Câu, không có khách sạn gì cả và những người ở đây đều họ Vương cả. Chung quanh đây trăm dặm đều là sản nghiệp của Vương đại tài chủ chúng tôi. Chủ nhân chúng tôi xưa nay hay làm việc thiện, nếu ba vị có ý vào yết kiến chủ nhân chúng tôi và xin ở trọ một đêm thì thế nào cũng được.
Vương Mai lại hỏi tiếp :
- Chúng tôi muốn nhờ bạn nói hộ chúng tôi một tiếng có được không?
Đại hán nọ gật đầu, mở rộng cánh cửa lớn và đáp :
- Thôi được, các người hãy vào đây trước, để tôi truyền bẩm hộ cho!
Ba người đi theo đại hán ấy vào bên trong, thấy trong cửa rất lớn rộng, mỗi bề ít nhất cũng có trên năm trượng, điều ấy không lạ chỉ lạ nhất là trên mặt đất trồng đầy hoa cỏ lúc này đang là mùa đông mà những hoa cỏ ấy tươi tốt lắm. Về phía bên cửa, chỗ bốn chung quanh luống hoa có mở rất nhiều cửa sổ nho nhỏ, đối diện cho năm đường hẻm vừa dài vừa sâu trên nào cũng có treo cung đăng ngũ sắc, ánh sáng sặc sỡ chiếu xuống, khiến những luống hoa càng đẹp thêm.
Đại hán nọ xua tay bảo ba người hãy đứng lại nơi đó, rồi nói tiếp :
- Ba vị hãy đợi chờ một chút, chúng tôi vào thưa với chủ nhân đã...
Nói tới đó, y không đợi các người kia trả lời, đã đi thẳng vào con đường ở nơi chính giữa luôn.
Ba người đứng ở đó đợi chờ, liền đi tới cạnh luống hoa xem những thứ hoa gì?
Thấy một cây hoa trồng ở giữa rất đẹp lại thêm lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Vương Mai đang thò tay ra định hái, ngờ đâu trong đường hẻm đã có tiếng chân người đi kêu “cộp, cộp” rồi Vương Mai cũng biết những thứ hoa này rất quý báu, nên nàng sợ chủ nhân thấy không bằng lòng, vội rụt tay lại :
Đại hán nọ đã quay trở lại lớn tiếng nói với ba người rằng :
- Chủ nhân đã bằng lòng rồi, mời ba vị theo tôi đi vào trong này!
Nói xong, y đi trước dẫn đường, nhưng lại đi vào con đường thứ ba ở bên phải.
Ba người theo người ấy đi ngay vào trong con đường thứ ba. Đi được một quãng mới tới một căn nhà. Nhà này cũng như căn nhà mà ba người đã trông thấy ở bên ngoài và có nhiều phòng lắm.
Đại hán nọ mở cửa một căn phòng, thắp sáng ngọn đèn ở trong đó và nói :
- Mời ba vị vào trong này nghỉ ngơi trước, để tôi đi bảo nhà bếp làm cơm cho ba vị xơi.
Vân Tuệ thấy người ấy tiếp đãi tử tế như vậy, có vẻ ngượng liền lên tiếng cảm ơn ngay, và vội móc túi lấy luôn năm lượng bạc ra đưa cho người nọ.
Người ấy cầm lấy số bạc, cám ơn một tiếng rồi rút lui ngay.
Vương Mai vẫn còn nhớ những bông hoa xinh đẹp và kỳ lạ kia. Lúc ấy nàng thấy xung quanh không có một bóng người nào hết, và ngồi ở trong phòng lại buồn, liền chạy ra ngoài phòng định đi ra ngoài vườn hoa xem bông hoa kỳ lạ ấy còn hay không?
Ngờ đâu nàng vừa ra khỏi phòng đã giật mình kinh hãi, vội quay đầu lại lớn tiếng kêu la tức thì...
Hai thầy trò Phả Cái không ngờ thân pháp của Vân Tuệ lại nhanh chóng đến thế, đến lúc này Vương Mai mới biết mình còn kém xa, càng đuổi theo bao nhiêu càng mệt nhọc bấy nhiêu.
Phả Cái sợ đồ đệ của mình bị hòa thượng của phái Thiếu Lâm trông thấy rồi sẽ nguy hiểm, cho nên mới ngừng chân lại đợi nàng đi cùng.
Hai thầy trò vào tới trong khu rừng, thấy khu rừng ấy rất rậm rạp, chắc cây trên rừng này mọc trên trăm năm, vì thế nên bên trong u ám hết sức. Hai thầy trò đoán chắc Vân Tuệ thể nào cũng tìm một chỗ bí ẩn để tra xét Huyền Pháp hòa thượng, vì vậy hai thầy trò cứ đi vào chỗ thâm u nhất để tìm kiếm.
Thì ra hành động của Vân Tuệ đúng như hai thầy trò Phả Cái suy đoán, nàng vội tìm những chỗ khuất để dò hỏi Huyền Pháp xem ai là hung thủ.
Nàng quên mất Phả Cái với Vương Mai hai người không đi nhanh bằng mình nên cứ giở hết tốc lực khinh công chạy tiếp. Khi chạy vào trong rừng rồi nàng quay sang phía bên phải đi được một lát ra khỏi rừng tiến lên một ngọn núi nhỏ.
Ngọn núi ấy không cao và cũng không rộng lắm, nàng nhảy nhót bốn cái liền đã lên trên đỉnh, nàng vứt Huyền Pháp xuống đất, tuy bị điểm huyệt không cử động được, nhưng Huyền Pháp không mất hết tri giác, nên y bị ném xuống một cái cũng bị đau nhức chịu không nổi, nên y cũng phải cau mày lại kêu “hự” một tiếng.
Vân Tuệ sầm nét mặt lại nhìn thẳng vào mặt y, nàng thấy chung quanh đều là những tảng đá cao không khác gì một bức tường vây chặt, nàng liền dùng chân thúc vào ngang lưng của Huyền Pháp một cái.
Huyền Pháp lăn hai vòng đau đến kêu trời kêu đất, y kêu lên được một tiếng, biết huyệt đạo của mình đã được giải rồi y chưa hoàn hồn xong, đã nghĩ cách đào tẩu rồi, ngờ đâu y mới đứng lên một cái, Vân Tuệ đã dùng tay khẽ phất, giận dữ quát bảo :
- Huyền Pháp ngoan ngoãn nằm xuống không được cử động bổn phu nhân có lời muốn hỏi ngươi...
Huyền Pháp vừa nghe thấy nàng nói tới đó đã thấy một luồng sức mềm mại bao vây chặt lấy người mình không sao cử động được y giật mình kinh hãi. Tuy vậy kình lực ấy vừa thắt chặt người y một cái đã buông thõng ngay y không dám cử động nữa mà cứ nằm yên dưới đất.
Huyền Pháp tưởng Vân Tuệ có phép thuật chớ y có biết đâu đó là âm kình nên hết sức sợ hãi.
Vân Tuệ thấy Huyền Pháp hòa thượng nằm dưới đất mặt tái mét mồ hôi lạnh toát ra như mưa, biết y sợ mình rồi, liền lên tiếng hỏi :
- Lai lịch của bổn phu nhân chắc ngươi biết rồi nhưng ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi thành thật trả lời những câu hỏi của bổn phu nhân không làm hại ngươi đâu, nhưng trái lại nếu ngươi đặt điều nói dóc, ta sẽ điểm năm nơi trong huyệt để ngươi kêu la bảy ngày chịu đau đớn khổ sở mà chết...
Huyền Pháp trông thấy mặt nàng rất nghiêm nghị bụng bảo dạ rằng: “Đằng nào cũng chết, thà chết nhanh còn hơn phải chết khổ sở xem nàng ta hung ác như vậy, ai dám cam đoan là nàng không làm theo lời nào?”
Nghĩ đoạn y liền nghiến răng mím môi đáp :
- Được, ngày hôm nay Huyền Pháp ta bị thua dưới tay Thiên Diện phu nhân ta không còn biết nói năng gì nữa, vậy phu nhân muốn hỏi gì cứ hỏi đi, Huyền Pháp này sẽ làm cho phu nhân hài lòng.
Vân Tuệ vẫn nhìn chòng chọc vào y mà lạnh lùng hỏi tiếp :
- Được ta hãy hỏi ngươi, xưa kia tiên sư hành sự tuy kỳ lạ thật nhưng không bao giờ làm một việc tà nào hết vậy tại sao người của các môn phái liên kết làm hại ông ta...
Huyền Pháp nghe thấy nàng hỏi như thế, bụng bảo dạ rằng: “Nguy tai, sao nàng biết rõ chuyện như thế, theo lý ra việc này chỉ có một số ít người biết thôi, sao lại lọt vào tai nàng?”
Y nghĩ như vậy hoảng sợ khôn tả và nghĩ tiếp: “Phải rồi nàng chả đã giết chết Tam Phi là gì, khốn nạn thật đúng là tên họ Vu ấy nói cho phu nhân hay rồi. Thằng khốn nạn ấy đã chết thì thôi lại còn lôi chúng ta chết theo, thật là không có nghĩa khí chút nào...”
Sự thật Vân Tuệ có biết gì đâu, nàng hỏi như thế là hỏi chặn đầu thôi đâu ngờ Huyền Pháp có tật giật mình nên mới nghĩ như thế y đánh liều bụng bảo dạ rằng: “Họ Vu đã chết rồi, nếu ta không nói thật thì ta chỉ mang khổ vào thân thôi, thôi được đằng nào cũng có người bất nghĩa trước rồi, hà tất ta vì người khác chịu khổ, chịu sở làm chi?”
Vân Tuệ thấy y không nói gì lại giơ tay áo lên phất một cái, Huyền Pháp liền cảm thấy như có một luồng sức mạnh nặng vạn cân đè xuống, y chịu sao nổi, nên những xương cốt của y đều kêu răng rắc, ngũ tạng lục phủ như bị ép lòi ra ngoài. Y chịu nhịn không nổi, mồ hôi toát ra như tắm và la lớn :
- Xin phu nhân hãy khoan tay, tôi... xin nói...
Y gượng ngồi dậy thở hồng hộc một hồi mới nói tiếp :
- Phu nhân đã biết hết mọi việc Huyền Pháp tôi cũng không dám giấu diếm việc phát động liên tay tấn công lệnh sư còn nhiều nguyên nhân lắm.
Vân Tuệ lại trợn ngược lông mày lên quát tiếp :
- Đừng có nói những lời thừa như vậy, ngươi...
Huyền Pháp lại sợ nàng hành hình như vừa rồi, nên y vội nói tiếp :
- Trong phái Thiếu Lâm chúng tôi thanh quy rất nghiêm cho nên tôi với mấy vị sư đệ cảm thấy ở núi có vẻ lạnh lùng không chịu nổi, vì thế chúng tôi năm sáu người mới xây một ngôi chùa ở bên ngoài, tất nhiên trong chùa đó có những hành động bất chính rồi, có một lần, tôi vừa đi ra bên ngoài tìm kiếm con gái, không ngờ lịnh sư trông thấy, nên mới biết rõ hết bí mật của chúng tôi, lệnh sư tức giận giết hết mấy anh em của chúng tôi, còn phóng hỏa đốt ngôi chùa của chúng tôi xây dựng nữa...
Nói tới đây y nghe thấy Vân Tuệ kêu “hừ” một tiếng, y hoảng sợ vô cùng lại nói tiếp :
- Tôi thấy tốn công mấy năm tâm huyết mới xây dựng được một chỗ hưởng lạc như thế mà bị lệnh sư phá hủy, tôi tức giận liền về chùa đặt điều thưa với sư phụ là Thánh Thổ đại sư, và bảo mấy anh em sư huynh chúng tôi đang đi hành đạo, ngẫu nhiên thấy lệnh sư đang hiếp dâm một thiếu nữ, chúng tôi vào phá đám, lệnh sư hổ thẹn quá hóa tức giận, thế rồi lệnh sư tức giận giết chết mấy người anh em của tôi, sau lại còn đốt cháy ngôi chùa của chúng tôi nữa, vì thấy mấy năm tâm huyết bị lệnh sư phá hại như vậy nên khi nói tôi càng tô điểm thêm để cho sư phụ tôi càng tức giận thêm. Sư phụ tôi là một trong năm vị hộ pháp của chùa Thiếu Lâm quả nhiên ông ta nghe xong, tức giận khôn tả, liền thề đối địch với lệnh sư đến phút cuối cùng. Thầy trò chúng tôi nhân lúc lệnh sư lên núi giải vây cho Tiếu Diện Phả Cái đã biết võ công như thế nào rồi, biết sức hai thầy trò không thể nào thắng nổi lệnh sư, vì thế, từ đó trở đi sư phụ phụ trách nói khích các vị sư thúc và các vị Chưởng môn, còn tôi thì xuống núi đi liên lạc với các đại môn phái.
Vân Tuệ nghe tới đó liền xen lời hỏi :
- Người đi những đâu?
Huyền Pháp liền đáp :
- Tôi xuống núi thì đi Võ Đang trước, trong khi đi đường tôi tính toán khi tới nơi tôi sẽ nói như thế nào cho người Chưởng môn tức giận, ngờ đâu chưa tới nơi thì đã gặp hai đạo sĩ của phái Võ Đang là Phi Vân với Trì Nguyệt.
Độ nọ Vân Tuệ nghe Tam Phi nói quả có hai cái tên Phi Vân với Trì Nguyệt nàng mới biết Huyền Pháp không nói sai, đang định hỏi tiếp nhưng lại thôi.
Huyền Pháp kể tiếp :
- Hai người là hai người đồ đệ chót của người Chưởng môn của phái Võ Đang ngày thường y rất được Chưởng môn nuông chiều, tôi thấy hình dạng hai người có vẻ lén lút, liền hỏi thăm thì mới biết chúng như tôi, vậy cho nên tôi liền nghĩ kế cho chúng.
Vân Tuệ nghe nói tức đến hai mắt nổ lửa chỉ muốn một chưởng đánh chết ngay Huyền Pháp, nhưng vì nàng muốn biết những chuyện về sau ra sao, nên nàng mới ngừng tay lại.
Huyền Pháp thấy thái độ của nàng như vậy liền cúi đầu nói tiếp :
- Thế rồi tôi với Trì Nguyệt không lên núi chỉ để cho Phi Vân về thôi, theo kế hoạch của tôi mà báo cáo cho người Chưởng môn.
Nói tới đó y thở dài một tiếng.
Vân Tuệ thấy y ngắt lại thúc giục :
- Nói đi.
Huyền Pháp giơ tay lên rờ cái đầu bóng sói của mình và kể tiếp :
- Tôi thương lượng với Trì Nguyệt rồi do y đi Không Động kiếm Vu Tam Phi còn tôi thì đi Sơn Đông kiếm đệ tử của Tiêu Dao chân nhân người bạn của tôi. Ngờ đâu khi tới Mao Sơn tôi mới hay người ấy đã bị lệnh sư giết, nên tôi mới đặt điều nói với Tiêu Dao chân nhân, xúi giục ông ta lại đi Điểm Thương kiếm người Thiếu chưởng môn họ Tạ là Tạ Gia Hoa. Sau không đầy nửa năm thì Ngũ Liễu đạo nhân của phái Không Động đã bí mật gửi thiếp cho các môn phái, trong thiếp đó kể hết tội lỗi của lệnh sư và rủ các Chưởng môn của bảy đại môn phái đó hẹn ngày tỷ võ với lệnh sư. Lúc ấy vì thấy đôi bên sẽ gặp mặt đến nơi, tôi chỉ sợ những lời lẽ tôi đặt ra bị lộ, tôi liền xin phép người Chưởng môn đi tìm lệnh sư để hạ chiến thư. Ngờ đâu tìm kiếm hơn nữa năm mới gặp ở Lao Sơn tất nhiên tôi không dám đưa chiến thư cho ông ta nên tôi vội vào thưa với người Chưởng môn hay và còn đặt điều là khi lệnh sư nhận được thư rồi không thèm đếm xỉa tới, trái lại ông ta còn nói bảy Đại chưởng môn nếu gan thì cứ việc đến đó so tài với ông ta... Bảy người Chưởng môn hay tin rồi, liền dẫn môn đệ đi đến Quan Nhật Nhai. Thoạt tiên ba trận đầu lệnh sư đánh chết sư phụ của tôi với mấy đệ tử của phái Không Động. Sau bảy Đại chưởng môn thấy công lực của lệnh sư quá cao siêu nên họ mới phải liên tay tấn công...
Nói tới đó y ngừng giây lát lại nói tiếp :
- Sau đó đệ tử đời thứ hai của chúng tôi thừa lệnh xuống núi trước cho nên không biết kết quả như thế nào.
Vân Tuệ tức giận không sao chịu nhịn nổi, liền giở tay lên phát cho Huyền Pháp hai cái tát thật mạnh.
- Cẩu tặc vô sỉ, người...
Nàng vừa nói tới đó đã thấy đầu của Huyền Pháp gục xuống tận ngực, thì ra vừa rồi nàng tát quá mạnh, y chịu không nổi, đã gãy xương cổ gục xuống chết, máu vãi ra đầy đất.
Vân Tuệ kinh ngạc vô cùng, nàng nghĩ lại mới biết vừa rồi mình tát y quên không thâu Thiên Địa Cương Khí lại nên y mới gãy cổ như thế. Nàng đứng ngẩn người ra giây lát rồi quay về phía bắc quỳ xuống vái lạy và thầm khấn sư phụ phù hộ cho sớm tìm thấy hung thủ.
Nàng vái lạy và khấn xong mới sực nhớ lời Phả Cái với Vương Mai hai người. Nàng vội nhảy lên một tảng đá cao nhìn xuống thấy có đến hai ba trăm hòa thượng đang đi lục soát nàng nghĩ thầm: “Trừ phi Tiếu Diện thúc thúc với Mai muội đã xuống núi bằng không trên núi có nhiều hòa thượng đến thế thể nào mà chả bị chúng tìm thấy?”
Nghĩ tới đó nàng lại nghĩ tiếp: “Nhưng Tiếu Diện thúc thúc đã thấy ta đi về phía bên này nếu chưa thấy ta không khi nào thúc thúc với Mai muội chịu xuống núi trước như thế”.
Nàng đứng ở trên núi nhìn xuống có thể trông xa mấy trăm dặm, nhưng nàng không thấy tung tích của thúc thúc với Vương Mai đâu cả, nàng đang suy nghĩ thì bỗng thấy dưới ngọn núi có một hòa thượng mặc cà sa trắng đột nhiên phát hiện nàng, y liền kêu gọi lớn :
- Thiên Diện phu nhân, mời phu nhân xuống đây, Chưởng môn của tệ chùa muốn gặp phu nhân đấy.
Vân Tuệ nghe nói ngẩn người ra bụng bảo dạ rằng: “Thế là nghĩa lý gì, chẳng lẽ người Chưởng môn của chúng đặt cạm bẫy dụ ta vào chăng?”
Hòa thượng ấy nội công rất cao siêu, tiếng nói của y rất hùng mạnh khiến sơn cốc cũng phải rung động, bọn hòa thượng khác nghe thấy tiếng của y liền ngừng chân nhìn lên, mới hay Thiên Diện phu nhân đang đứng trên cao chót vót, nhưng chúng không chạy lên bao vây, trái lại người nào người ấy đều chạy về chùa Thiếu Lâm.
Vân Tuệ thấy vậy ngạc nhiên hết sức bụng bảo dạ rằng: “Sợ cái gì, chả lẽ ta còn sợ các người giữ ta hay sao, thể nào ta cũng đến chùa Thiếu Lâm gặp các ngươi, xem các ngươi giở trò quỷ gì?”
Nàng nghĩ như vậy, liền phi thân xuống trước mặt hòa thượng đứng bên dưới.
Hòa thượng này mặt không đến nỗi đáng ghét như Huyền Pháp nếu không phải có thành kiến sẵn thì trái lại nàng còn thấy y có chí khí ôn hòa.
Hòa thượng nọ thấy thân pháp của nàng thần diệu như vậy phải ngẩn người ra giây lát rồi mới tỉnh táo chắp tay chào và nói :
- Thưa nữ thí chủ, xin nữ thí chủ đừng có nghi ngờ, Phương trượng của tệ chùa biết nữ thí chủ giáng lâm đã phái đệ tử đời thứ ba và đời thứ tư đặc biệt nghinh đón, còn truyền lệnh hễ ai thấy nữ thí chủ thì mời nữ thí chủ giáng lâm tệ chùa, vừa rồi bần tăng đã gặp được Tiếu Diện đại hiệp cùng cao túc của ông ta bần tăng đã mời hai vị ấy giáng lâm tệ chùa và ông ấy đã nhận lời đi trước rồi.
Hòa thượng rất lễ phép và nói rất ôn tồn, khiến Vân Tuệ ngạc nhiên hết sức liền hỏi lại :
- Có thật không?
Hòa thượng lại chắp tay chào và nói tiếp :
- Bần tăng không dám nói dối đâu, nữ thí chủ không tin cứ thân hành đến tệ chùa sẽ biết.
Nói tới đó y ngừng giây lát rồi ung dung nói tiếp :
- Xin hỏi nữ thí chủ, Huyền Pháp sư thúc ở trên núi không?
Vân Tuệ lạnh lùng đáp :
- Có, nhưng đã chết rồi.
Hòa thượng nọ kêu “ủa” một tiếng rồi quay lại ra lệnh cho bốn người đệ tử đời thứ tư rằng :
- Đi lên khiêng pháp thể của Huyền Pháp sư thúc xuống.
Nói xong, y lại nói với Vân Tuệ rằng :
- Mời nữ thí chủ đi cho.
Đồng thời y nghiêm nghị đi trước.
Vân Tuệ thắc mắc vô cùng, vì những hòa thượng này mỗi người một tính nết, có người nóng như lửa, có người giảo hoạt như hồ ly, nhưng cũng có người rất ôn hòa như hòa thượng đi ở trước mặt mình đây quả thật là một cao tăng đắc đạo tại sao y lại tiếp đón ta như thế, chả lẽ y cố ý làm như vậy để dụ người ta vào tròng chăng? Nhưng nàng quan sát kỹ lại không tìm ra điểm khả nghi nào cả, trái lại nàng càng nghĩ càng nhận thấy hòa thượng này tuổi chưa đầy bốn mươi mà trông khác hẳn mọi người, như vậy thật là hiếm có.
Vân Tuệ lẳng lặng đi theo hòa thượng kia đi, nàng giở năm thành khinh công ra hòa thượng nọ vẫn theo kịp, nhưng khi giở đến sáu thành, thì hòa thượng kia đã có vẻ mệt, Vân Tuệ quay đầu lại thấy vậy cũng nhận thấy mình không nên khiến hòa thượng này mất sĩ diện, cho nên nàng mới giảm bớt một thành công lực để cho hòa thượng không bị xấu hổ.
Một lát sau, đã ra tới đường cái quan, đường này rộng hơn trượng đều xây bằng đá xanh, đi hết đường cái đến một dãy thang đá tới một cầu thang xây hơn hai ngàn bực. Lên hết những cầu thang đó thì tới chùa ngay. Trước chùa có quảng trường xây toàn bằng đá cứng, chính giữa có một cái đỉnh sắt cao hơn ba trượng, trong đỉnh than hồng bốc cháy nghi ngút. Lúc ấy hòa thượng đã vượt qua cạnh nàng đi trước dẫn đường đi tới cổng có đề ba chữ bằng vàng “Thiếu Lâm Tự” trông rất oai nghi.
Đi qua cửa chùa vào tới bên trong, thấy trong đại điện này có rất nhiều Phật tượng, hòa thượng dẫn đường lại đi sang nhà ngang, nơi đây chỉ có năm sáu căn xây trong bụi cây. Đi tới trước một kinh xá, hòa thượng liền thưa :
- Đại Tuệ đệ tử đời thứ ba đã mời được Thiên Diện phu nhân tới.
Lúc này Vân Tuệ mới biết pháp danh của hòa thượng đưa đường là Đại Tuệ. Nàng lại nghe thấy bên trong có giọng nói rất trầm hùng vọng ra rằng :
- Mau mời phu nhân vào.
Tiếp theo đó hòa thượng vén màn trúc bước ra, đằng sau lại là Vương Mai. Thì ra Vương Mai với Phả Cái tìm kiếm mãi không thấy Vân Tuệ đâu cả, vừa vặn gặp một bọn hòa thượng Phả Cái tủm tỉm cười chưa kịp lên tiếng thì đã thấy hòa thượng đi đầu mình mặc áo cà sa trông thấy hai người, liền chắp tay miệng niệm Phật hiệu và nói :
- Chắc thí chủ là Tiếu Diện tiền bối phải không? Bần tăng vâng lệnh mời ba vị vào chùa để giải thích sự hiểu lầm năm xưa chứ không có ý gì khác...
Phả Cái không ngờ các hòa thượng lại nói như thế, ông ta liền dứt tiếng cười và đáp :
- Già què này tới đây đang định gặp quý Chưởng môn để thanh toán món nợ cũ, nhưng Thánh Hỏa hòa thượng giữa đường lại thách đấu.
Đại Tuệ không đợi chờ ông ta nói dứt, vội cướp lời nói :
- Việc này tệ Chưởng môn đã biết rõ hết, và rất bất mãn hành động của Thánh Hỏa đại sư, cho nên mới sai các đệ tử của đời thứ ba và đời thứ tư xuất động đi mời quý vị, cử chỉ này tuy hơi kém phần long trọng, nhưng có thế mới tránh khỏi được sự xung đột.
Phả Cái nghe nói bụng bảo dạ rằng: “Thảo nào y ăn mặc áo cà sa màu xám của đời thứ ba, thân phận của ta thật không nên đấu với chúng”.
Đồng thời ông ta thấy Đại Tuệ tuổi chưa đầy tứ tuần mà mặt rất chính khí, khiến ai trông thấy cũng thông cảm ngay. Ông ta đang nghĩ ngợi thì Đại Tuệ nói tiếp :
- Gần mười năm nay tệ Chưởng môn cũng biết những hành vi trước kia bị người khác lừa bịp, nên tệ Chưởng môn đã ra lệnh cho tất cả đệ tử phải gắng công luyện tập đồng thời hễ thâu nhận đệ tử phải khảo nghiệm đức tính trước. Lần này tệ Chưởng môn hay tin thí chủ các người giáng lâm đã ra lệnh cho các đệ tử môn hạ rồi.
Phả Cái thấy thái độ của Đại Tuệ như vậy trong lòng hãy còn nghi ngờ nhưng không dám từ chối liền đáp :
- Hòa thượng khỏi cần phải nói nữa, già què này thể nào cũng xin yết kiến Chưởng môn Phương trượng, nhưng còn Thiên Diện phu nhân ở đâu già què này chưa kiếm thấy.
Đại Tuệ chắp tay chào và đỡ lời :
- Mời lão thí chủ cứ theo sư đệ của bần tăng đi trước, còn việc kiếm Thiên Diện phu nhân bần tăng xin lãnh trách nhiệm. Chắc Thiên Diện phu nhân vẫn còn ở trên núi này, chớ chưa rời khỏi nơi này, không đầy nửa tiếng đồng hồ bần tăng thể nào cũng mời được Thiên Diện phu nhân lên tệ chùa.
Phả Cái nhận thấy hòa thượng nói cũng có lý nên nhận lời ngay và theo một hòa thượng tên là Đại Trí đi về chùa Thiếu Lâm trước.
Lúc ấy Vương Mai ngồi ở bên trong thấy Phả Cái đang đàm luận với người Chưởng môn, nàng cảm thấy buồn bực vô cùng thì nghe thấy tiếng của Thiên Diện phu nhân nên nàng vội chạy ra ngay là thế.
Khi ra tới bên ngoài, nàng thấy Vân Tuệ có vẻ nghiêm nghị, định lên tiếng nói lại thôi.
Vân Tuệ đứng ở ngoài sân đã trông thấy Phương trượng đại sư của Thiếu Lâm mình mặc áo cà sa màu tím thẫm trên chỉ vàng thân hình vạm vỡ mặt tròn và hồng hào, dưới cằm có một bộ râu trắng như tuyết dài tới ngực lông mày cũng trắng như vậy, lại thêm mũi sư tử mắt sáng như điện hai tai vừa to vừa dài, thật không thẹn là một vị tăng đắc đạo.
Phương trượng đại sư thấy Vân Tuệ đẹp như vậy cũng phải ngạc nhiên nhưng thoáng cái đã nghiêm nghị ngay, chắp tay lại chào và nói :
- Thưa Thiên Diện phu nhân, bần tăng Thánh Ngu vì việc năm xưa cứ ăn năn hoài.
Năm nay được thí chủ giáng lâm thật là may mắn cho bần tăng...
Y vừa nói vừa mời Vân Tuệ vào bên trong.
Nghe Huyền Pháp nói, Vân Tuệ đã biết đại khái việc sư phụ mình bị chết thảm như thế nào rồi, nên nàng không giận Phương trượng này như trước nữa. Bây giờ nàng lại thấy lão hòa thượng khiêm tốn như thế, càng có thiện cảm với ông ta thêm liền cúi đầu vái chào đáp lễ và trả lời :
- Bất đắc dĩ tiện thiếp mới phải tới đây quấy nhiễu lão thiền sư như thế, trong lòng rất áy náy, và cũng mong lão thiền sư đừng khiển trách.
Nói xong, nàng vừa vào tới trong nhà, và đã thấy Phả Cái đang ngồi ở đó có hai chú tiểu đang đứng cạnh hầu.
Thánh Ngu đại sư mời Vân Tuệ ngồi ở chỗ cạnh Phả Cái, còn Vương Mai thì đứng ở phía sau sư phụ nàng.
Thánh Ngu đại sư vừa ngồi xuống đã thở dài một tiếng và nói :
- Lệnh sư võ công cao siêu tuyệt trần, hành động lại rất thẳng thắn nên mới bị bọn tiểu nhân tức giận. Hồi ấy lão tăng cũng u mê nghe lời xúi giục nổi giận một cách vô lý, a dua với chúng liên tay tấn công lệnh sư. Sau về tới nhà mới biết mình lầm lỡ, ăn năn vô cùng. Vì các môn hạ của tệ phái, tốt có xấu có, nên lão tăng vội diện bích ba năm để sám hối trước chư Phật, và còn ra lệnh cho các môn hạ đang hành đạo ở bên ngoài phải về chùa hết cùng sám hối trước bàn thờ Phật, tụng kinh tu quả luôn mười năm như vậy. Về phần thu nghệ cho các đệ tử cũng thay đổi hẳn phương pháp, nghĩa là trước khi truyền thụ võ công cho chúng, bắt chúng phải xuống núi hành đạo ba năm đã. Trong thời gian ấy lão tăng xét thấy kẻ ấy có phẩm hạnh tốt mới truyền thụ võ công cho.
Phả Cái nghe thấy lão hòa thượng nói như vậy nét mặt đang tươi cười bỗng nghiêm nghị hẳn và cất giọng sang sảng xen lời hỏi :
- Việc làm ấy của đại sư đã khiến chúng tôi ngạc nhiên vô cùng. Còn đại sư xử trí với bọn môn hạ bất lương như thế nào có thể cho chúng tôi hay được không?
Thánh Ngu đại sư thở dài một tiếng nói tiếp :
- Năm xưa khiến lão tăng nổi giận một cách vô lý, người thứ nhất chính là lão thí chủ đấy, vì lão thí chủ một thân một mình xâm nhập bổn chùa. Còn người thứ hai là thầy trò Thánh Thổ đại sư, sư đệ của lão tăng. Thầy trò y đã xúi giục lão tăng, nhưng hồi ấy Thánh Thổ đã bị giết chết ngay ở trên Quan Nhật Nhai tại núi Lao Sơn, còn đồ đệ của y đã bị trao cho Giới Trì viện, và bị phạt diện bích khổ tu năm năm rồi...
Vân Tuệ nghe tới đây cũng xen lời hỏi :
- Người đó có phải là Huyền Pháp hòa thượng không?
Thánh Ngu gật đầu đáp :
- Chính là y đấy... ồ, lão tăng được tin báo cáo thí chủ đã bắt cóc y đi rồi. Chẳng hay thí chủ định xử trí với y ra sao?
- Tôi đã giết chết y rồi...
Thánh Ngu đại sư chỉ kêu “ủa” một tiếng thôi, chứ không tỏ vẻ gì cả, và chỉ nhắm mắt chắp tay niệm kinh hồi lâu mới thở dài một tiếng thôi.
Vân Tuệ không ngờ lão hòa thượng lại không kích động chút nào đủ thấy ông ta thực là một vị đắc đạo cao tăng.
Nàng thấy thái độ của lão thiền sư như vậy, tự lấy làm hổ thẹn vô cùng, chớp mắt mấy cái rồi mới u oán nói tiếp :
- Lão thiền sư có biết chính Huyền Pháp là đầu não của mối tai họa ấy không?
Thánh Ngu tỏ vẻ thắc mắc, hỏi :
- Thí chủ có thể kể cho lão tăng biết rõ chuyện không?
Vân Tuệ bèn kể lại chuyện bắt và giết chết Vu Tam Phi ở Kim Lăng, mục đích tới chùa Thiếu Lâm này làm chi? Khi tới nơi gặp Thánh Hỏa với Huyền Pháp, rồi bắt Huyền Pháp đem lên trên núi xét hỏi như thế nào, nhất nhất kể hết cho lão hòa thượng nghe.
Thánh Ngu đại sư không ngờ bên trong lại có uẩn khúc như thế, ông ta thở dài một tiếng và nói tiếp :
- Nếu quả đúng như lời nói của thí chủ thì lão tăng rất hổ thẹn với các vị tổ sư các đời trước của bổn phái...
Nói tới đó, ông ta nhắm mắt niệm một hồi kinh mới mở mắt ra nói với Vân Tuệ :
- Nếu vậy, Huyền Pháp đáng chết lắm, nhưng lão tăng cũng không thể nào tránh được trách nhiệm, thí chủ...
Vân Tuệ không ngờ Thánh Ngu đại sư lại can đảm nhận lỗi lầm như thế. Nhưng ông ta là tôn chủ của một môn phái mà lại dám nói ra những lời như thế là hiếm thấy rồi, huống hồ không phải ông ta gây nên mối thù ấy, thì mình không nên làm mất sĩ diện của ông ta, cho nên nàng vội ngắt lời Thánh Ngu đại sư mà nói tiếp :
- Việc này đã rõ rệt rồi, tiện thiếp cũng không muốn lôi thôi nữa, chỉ mong làm thế nào mà bắt được những kẻ chủ mưu nguyên hung thủ trong các phái đem ra trị tội, để an ủi linh hồn của tiên sư ở trên trời.
Phả Cái cũng tán thành chủ trương của Vân Tuệ, vẻ mặt lạnh lùng, với giọng khàn khàn xen lời :
- Phải, chủ trương của điệt nữ như thế, già què này rất tán thành! Nhưng chúng ta còn đi thẳng đến các nơi trọng địa của các môn phái, thể nào cũng gây nên rất nhiều sự hiểu lầm.
Thánh Ngu đại sư ngẫm nghĩ giây lát rồi cương quyết đáp :
- Theo ý của lão tăng thì nên để cho lão tăng ra tay...
Phả Cái với Vân Tuệ nghe nói cả mừng, nhưng Phả Cái đã lạnh lùng nói tiếp :
- Như vậy thì còn gì hay bằng, nhưng lão thiền sư định dùng phương pháp nào để trừng trị bọn người ấy?
Thánh Ngu đại sư đáp :
- Vừa rồi lão tăng đã suy tính kỹ rồi việc này do Huyền Pháp của tệ môn gây ra trước, tuy Huyền Pháp đã chết nhưng lão tăng làm người Chưởng môn của Thiếu Lâm vẫn không thể thoái thoát trách nhiệm này cho nên lão tăng đã quyết gửi thiệp mời các người của các môn phái tới sẽ nói rõ tội của nghiệt đồ Huyền Pháp cho các vị ấy hay, và bảo các vị ấy điều tra kỹ xem tên nào người trong môn phái nào là hung thủ chính, rồi dùng môn quy mà trị tội kẻ ấy. Nhưng chờ đến mùng năm tháng năm năm nay, lão tăng mới hẹn được các vị Chưởng môn ấy tề tập ở Nhạc Dương này. Lúc ấy lão tăng sẽ mời cả thí chủ tới để hoàn thành việc phục thù cho sư phụ của thí chủ và cảm tạ thí chủ nữa. Đồng thời lão tăng muốn yêu cầu thí chủ đối xử với những người đó nhân từ một chút thì hơn.
Lời nói của Thánh Ngu đại sư thật là tròn đủ muôn mặt và chu toàn vô cùng, làm như vậy có thể miễn cho Vân Tuệ khỏi phải đi đi lại lại và cũng có thể tránh được mọi sự hiểu lầm. Đồng thời quý hóa nhất là tránh khỏi tai kiếp cho võ lâm.
Vân Tuệ nghe nói tủm tỉm cười. Thánh Ngu đại sư lần đầu tiên trông thấy nụ cười của nàng và cảm thấy cái cười như trăm hoa đua nở. Vị đắc đạo cao tăng cũng phải ngẩn người ra hồi lâu, tới khi nghe thấy nàng nói ông ta mới hoàn hồn. Ông ta nghe nàng nói rằng :
- Lão thiền sư có lòng giúp cho tiện thiếp như vậy, tiện thiếp cảm ơn vô tận!
Nói tới đó nàng đứng dậy cáo từ, nói tiếp :
- Tiện thiếp và các người tới quý chùa quấy nhiễu, bây giờ xin cáo từ ngay.
Tiếu Diện Phả Cái cũng đứng dậy chắp tay cười và tiếp lời :
- Lão thiền sư nghĩa bạc vân thiên, ăn mày già này rất lấy làm tôn kính xin từ biệt ở đây, đến ngày mùng năm sẽ tái kiến ở Nhạc Dương.
Thánh Ngu đại sư không giữ hai người ở lại cũng đứng dậy mỉm cười nói tiếp :
- Hai vị thí chủ vội vàng tới, lại vội vàng đi, lão chưa tận được chút tình gia chủ, nên rất lấy làm ân hận.
Miệng ông ta nói như thế, nhưng theo ba người tiễn ra tận cửa rồi mới chắp tay vái chào từ biệt.
Vân Tuệ, Phả Cái, Vương Mai ba người nhẹ bước đi xuống núi. Trừ Vương Mai ra không ai nói chuyện với ai cả nên nàng cứ yên lặng và hậm hực hoài còn hai người kia thì thấy chuyến đi này rất thành công.
Lúc ấy đã sắp tới giữa ngọ, ba người liền vào một tiệm cơm nho nhỏ ở dưới chân núi ăn cơm trưa.
Tên tiểu nhị trông thấy ba người, ngạc nhiên vô cùng.
Ba người vừa ăn vừa bàn tán với nhau, quyết định đi Chức Mạc một phen để thăm Thiên Diện thư sinh Long Uyên. Vân Tuệ không tỏ vẻ gì cả, nhưng sự thật trong lòng rất hoan hỉ, vì chuyện đi Thiếu Thất này không những trả được thù cho sư phụ, đồng thời kết quả đúng như sự mong muốn của Long Uyên, vì vậy nàng bụng bảo dạ rằng: “Long Uyên biết tin này chắc mừng rỡ lắm nhất là ta đến một cách đột ngột như vậy! Chắc chàng càng mừng rỡ thêm và có lẽ lúc ấy chàng sẽ ôm chặt lấy ta! Trong lúc vắng người, chàng còn hôn ta nữa! Rồi do tôn trưởng của chàng sẽ cho phép ta kết hôn với chàng! Phải rồi còn Phong Lan nữa sẽ cùng với ta cả hai cùng làm vợ chàng và cùng chia hưởng hạnh phúc”.
Nàng nghĩ càng thấy phấn khởi vô cùng, nên lúc này nàng chỉ ước gì mọc được cánh bay ngay tới trước mặt Long Uyên. Nhưng sự thật, vì đường xá hãy còn xa xôi, nhất là bấy giờ, không cần phải giấu diếm ai hết nên ban ngày đi đêm nghỉ, cho nên chậm hết sức.
Nhưng nàng lại không tiện thúc giục Phả Cái với Vương Mai, vì sợ hai người lại cười mình, cho nên nàng phải cố hết sức nén sự phấn khởi và đi cùng thầy trò Phả Cái.
Vương Mai cũng phấn khởi lắm, vì suốt dọc đường được thấy rất nhiều cảnh mà nàng chưa hề được thấy bao giờ, hơn nữa lại được học hỏi thêm nhiều bí truyền của Phả Cái dạy cho.
Hôm đó, trời đã sắp tối, ba người đi tới một ngọn đồi. Đồi ấy ở giữa thấy chia làm đôi, hai bên là vách đất và đều có mấy cái hang nhỏ, bên trong có ánh sáng chiếu ra. Phả Cái liền nói :
- Chúng ta ở đây nghỉ nhờ một đêm đi!
Ông ta chưa nói dứt đã một mình đi xuống dưới khe đồi thấy một cái hang có cửa hé mở, bên trong có một đại hán bước ra.
Vương Mai trông thấy đại hán ấy liền lên tiếng quát hỏi :
- Này, xin hỏi nơi đây có khách sạn hay tiệm cơm không?
Đại hán nọ, ngừng chân lại, ngơ ngác nhìn ba người một hồi, rồi tỏ vẻ mừng rỡ đáp :
- Tướng công nhỏ kia! Chắc các người là người tỉnh lạ tới đây phải không? Chúng tôi ở nơi đây gọi là Vương Gia Câu, không có khách sạn gì cả và những người ở đây đều họ Vương cả. Chung quanh đây trăm dặm đều là sản nghiệp của Vương đại tài chủ chúng tôi. Chủ nhân chúng tôi xưa nay hay làm việc thiện, nếu ba vị có ý vào yết kiến chủ nhân chúng tôi và xin ở trọ một đêm thì thế nào cũng được.
Vương Mai lại hỏi tiếp :
- Chúng tôi muốn nhờ bạn nói hộ chúng tôi một tiếng có được không?
Đại hán nọ gật đầu, mở rộng cánh cửa lớn và đáp :
- Thôi được, các người hãy vào đây trước, để tôi truyền bẩm hộ cho!
Ba người đi theo đại hán ấy vào bên trong, thấy trong cửa rất lớn rộng, mỗi bề ít nhất cũng có trên năm trượng, điều ấy không lạ chỉ lạ nhất là trên mặt đất trồng đầy hoa cỏ lúc này đang là mùa đông mà những hoa cỏ ấy tươi tốt lắm. Về phía bên cửa, chỗ bốn chung quanh luống hoa có mở rất nhiều cửa sổ nho nhỏ, đối diện cho năm đường hẻm vừa dài vừa sâu trên nào cũng có treo cung đăng ngũ sắc, ánh sáng sặc sỡ chiếu xuống, khiến những luống hoa càng đẹp thêm.
Đại hán nọ xua tay bảo ba người hãy đứng lại nơi đó, rồi nói tiếp :
- Ba vị hãy đợi chờ một chút, chúng tôi vào thưa với chủ nhân đã...
Nói tới đó, y không đợi các người kia trả lời, đã đi thẳng vào con đường ở nơi chính giữa luôn.
Ba người đứng ở đó đợi chờ, liền đi tới cạnh luống hoa xem những thứ hoa gì?
Thấy một cây hoa trồng ở giữa rất đẹp lại thêm lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Vương Mai đang thò tay ra định hái, ngờ đâu trong đường hẻm đã có tiếng chân người đi kêu “cộp, cộp” rồi Vương Mai cũng biết những thứ hoa này rất quý báu, nên nàng sợ chủ nhân thấy không bằng lòng, vội rụt tay lại :
Đại hán nọ đã quay trở lại lớn tiếng nói với ba người rằng :
- Chủ nhân đã bằng lòng rồi, mời ba vị theo tôi đi vào trong này!
Nói xong, y đi trước dẫn đường, nhưng lại đi vào con đường thứ ba ở bên phải.
Ba người theo người ấy đi ngay vào trong con đường thứ ba. Đi được một quãng mới tới một căn nhà. Nhà này cũng như căn nhà mà ba người đã trông thấy ở bên ngoài và có nhiều phòng lắm.
Đại hán nọ mở cửa một căn phòng, thắp sáng ngọn đèn ở trong đó và nói :
- Mời ba vị vào trong này nghỉ ngơi trước, để tôi đi bảo nhà bếp làm cơm cho ba vị xơi.
Vân Tuệ thấy người ấy tiếp đãi tử tế như vậy, có vẻ ngượng liền lên tiếng cảm ơn ngay, và vội móc túi lấy luôn năm lượng bạc ra đưa cho người nọ.
Người ấy cầm lấy số bạc, cám ơn một tiếng rồi rút lui ngay.
Vương Mai vẫn còn nhớ những bông hoa xinh đẹp và kỳ lạ kia. Lúc ấy nàng thấy xung quanh không có một bóng người nào hết, và ngồi ở trong phòng lại buồn, liền chạy ra ngoài phòng định đi ra ngoài vườn hoa xem bông hoa kỳ lạ ấy còn hay không?
Ngờ đâu nàng vừa ra khỏi phòng đã giật mình kinh hãi, vội quay đầu lại lớn tiếng kêu la tức thì...
/38
|