“Cậu biết không,” Annie nói, “Đêm qua anh cậu gần phát điên, chúng mình khuyên thế nào cũng không nghe, nhất quyết phải lái xe đi đón các cậu.”
Nhã Văn cởi áo khoác, bất đắc dĩ cười một cái rồi đi vào phòng tắm.
Cô không muốn tiếp lời, thậm chí cô còn không muốn nhớ đến người kia. Qua ba, bốn năm cô đã rất cố gắng, mà quả thực đã thành công quên anh, quên bản thân mình, quên đi ấc mộng đã từng ám ảnh cô.
Nhưng anh lại một lần nữa xuất hiện, khi anh đứng trước mặt cô, cô đã nghĩ tất cả xung quanh đều là giả dối.
Cô nhìn bản thân mình trong gương, lạ lẫm, rất lạ.
Không phải anh lo cho an nguy của cô, anh chỉ không thích cô và Bách Liệt qua đêm ở bên ngoài mà thôi. Chẳng qua, anh chỉ không thích một người đàn ông khác mang cô đi mà thôi.
Cô đau khổ cúi đầu, nước mắt chảy xuôi xuống.
Ừ, đúng vậy, cô chưa bao giờ cho rằng anh thực sự thích cô, bề ngoài anh chững chạc, hiền lành nhưng bên trong lại là phản nghịch, kiên định, việc ba phản đối nhưng anh lại nhất quyết muốn làm.
Thế còn cô, cô đã làm sai điều gì mà phải chịu sự dằn vặt này, bọn họ chẳng lẽ không thể làm anh em cả đời được hay sao, như hồi còn bé được hay sao. Mặc dù bọn họ không có cùng dòng máu, nhưng bao nhiêu năm qua cô vẫn coi anh là anh ruột của mình, cô không thể chấp nhận được loại thay đổi này, mà cũng không ai có thể chấp nhận được.
Nhã Văn té một vốc nước lên mặt mình, dùng khăn mặt lau qua loa. Cô cảm giác trong lòng mình bắt đầu hận anh, hy vọng Bùi Nhã Quân bị phù thủy bắt đi, rồi biến mất trên cõi đời này.
Nhưng mà khi cô thay đồng phục G.O, đi ra khỏi phòng tắm, cô lại là cô nhân viên duyên dáng với nụ cười thân thiện của làng du lịch. Cô bước trên hành lang gỗ cũ kỹ, mỉm cười chào hỏi với những người lướt qua, tựa như tối qua cô chưa từng gặp bão, mà trái tim cô cũng chưa từng run rẩy.
“Thấy mắt tôi thâm không.” Buổi trưa lúc ăn cơm, Bách Liệt chỉ vào con mắt của mình, lờ đờ hỏi.
Nhã Văn nhìn nửa ngày cũng không thấy vành mắt anh ta có bất cứ dấu vết gì, vì vậy lắc đầu: “Chắc là do anh quá đen.”
“Anh cậu lúc ngủ thật phiền phức, xoay người liên tục làm tôi ngủ không ngon được.” Nói xong anh còn giơ tay xoa xoa cái cổ cứng đơ của mình.
Nhã Văn và Annie đều dừng việc của mình lại mở to mắt, há hốc miệng nhìn anh như ngạc nhiên lắm.
“Trên thực tế, vì đêm qua mình ngủ trên ghế sô pha, vậy nên Bách Liệt và Nhã Quân đành phải ngủ chung một giường.” Nhã Văn hảo tâm giải thích cho Bách Liệt.
“Người không biết còn tưởng anh cùng anh trai Nhã Văn…” Annie cường điệu trợn hai mắt.
“Annie Chen tiểu thư,” Bách Liệt làm ra vẻ “không thể chịu nổi em”, “Mấy người bên kia đang bàn tán về chuyện xấu của ba chúng ta, ở đây em còn hoài nghi giới tính của anh, anh đau lòng lắm đấy.”
Nhã Văn và Annie đều nhìn nhau cười, Annie thỏ thẻ nói: “Vậy mới được, người ta hiểu ra chuyện của ba chúng ta là ‘tình chị em’, mà không phải ‘tình tay ba’.”
Nói xong, cả hai cô gái cùng cười lớn, cười đến nghiêng ngả. Những buồn phiền tích tụ trong lòng Nhã Văn cũng từ từ tiêu tan theo tiếng cười kia.
Bách Liệt vốn muốn giả bộ khinh bỉ nhưng nhìn hai người bọn họ cũng không nhịn được mà cười rộ lên. Anh nhìn Annie rồi lại nhìn Nhã Văn, bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ dịu dàng: “Nhã Văn, anh nghĩ đây mới là dáng vẻ của em.”
Nụ cười Nhã Văn dần dần héo đi, cô hơi sợ hãi: rốt cuộc Tưởng Bách Liệt là người như thế nào, sao lại có thể thấy mọi vui vẻ và bi ai của cô, thấy rõ trái tim mà cô cố tình giấu diếm, thậm chí còn thấy rõ cả Bùi Nhã Văn mà chính cô cũng không thấy được.
“Này, thật không công bằng,” Annie cười đùa, “Tất cả mọi người đều để ý anh quan tâm Nhã Văn hơn, cả chuyện em luôn chung tình với anh, thế nhưng anh với Nhã Văn tình sâu tựa biển, em cực kỳ đau lòng đấy.”
“Không đâu,” Bách Liệt nháy mắt, “Anh đẹp trai như vậy, có tí tin đồn với anh thì em cũng quá lời rồi còn gì.”
“Tương, Bách, Liệt…” Annie sắn tay áo, cắn răng kin kít.
Nhã Văn đã không nghe thấy tiếng cười đùa của họ nữa rồi, chỉ nở nụ cười ngẩn ngơ.
Dáng vẻ vốn có của cô, không chừng chính cô cũng không nhớ rõ nữa rồi. Cô từng là cô gái như thế nào? Nhìn vui vẻ nhưng lại khép kín, nhìn như lạc quan nhưng lại bi quan, có lẽ, cô là một cô gái muốn được trở nên vui vẻ, nhưng lại không kìm hãm được nỗi buồn trong lòng.
Cô cũng không biết Bách Liệt hiểu cô nhiều hay ít, vì chính cô sợ rằng bản thân mình cũng không hiểu mình nông hay sâu.
Hôm nay trời vẫn mưa tí tách, thế nhưng so với con bão lớn ngày hôm qua đã coi như là tốt rồi. Cả ngày Nhã Văn đều không gặp Nhã Quân, mãi đến tối khi buổi biểu diễn kết thúc, cô mới gặp Tiểu Mao ở bên bể bơi, cậu ta đang bưng trên tay hai đĩa rau đi từ phía nhà hàng đến.
“Khẩu vị của cậu khác nhiều so với ngày xưa nhỉ.” Nhã Văn tiến lại, khoanh tay trước ngực.
“Đấy là mang cho Nhã Quân.”
“Anh ấy đang ở đâu?” Nhã Văn không hiểu nên hỏi.
“Cậu không biết à,” Tiểu Mao ngạc nhiên, “Cậu ấy sốt cao, 39 độ lận.”
“À…” Nhã Văn nói không ra lời, sáng sớm lúc lái xe về, mặt anh hơi đỏ, đúng là không nhìn ra là bị ốm.
Cô đi cùng Tiểu Mao đến khu nghỉ dưỡng, qua một hành lang gỗ thật dài, tưởng như đã rẽ qua rất nhiều ngã, đi rất lâu mới đến nơi nhưng cô vẫn không dám mở cửa.
Tiểu Mao đưa cho cô khay thức ăn trên tay, lấy ra chìa khóa mở cửa. Phòng rất tối, chỉ mở một cái đèn đầu giường, Nhã Quân nằm trên cái giường dựa vào cửa sổ, cái giường còn lại thì bừa bộn đầy quần áo và khăn mặt.
Nhã Quân đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe có tiếng động mới từ từ quay đầu lại, khi nhìn thấy Nhã Văn, anh ngây ra, như không tin vào đôi mắt của mình.
Mắt Nhã Văn dường như nóng lên, bọn họ đã từng là một đôi anh em gần gũi, nhưng bây giờ lại như người xa lạ, thậm chí còn cãi nhau.
“Tôi lấy cho ông ít đồ ăn, nhưng hình như bị nguội mất rồi,” Tiểu Mao đặt cái khay bên cạnh giường, “Ờ… hai người nói chuyện đi, tôi ra bể bơi ngắm mấy em xinh tươi đây.”
Có vẻ như người chậm chạp như Tiểu Mao cũng phát hiện không khí khác thường giữa hai người họ.
Cửa đóng “tạch” một tiếng, trong phòng còn lại khoảng không yên tĩnh.
“Anh… sao lại bị sốt… Sáng nay vẫn còn khỏe mà.” Nhã Văn đi đến bên giường, không tự nhiên bê khay thức ăn sang giường đối diện.
“Chắc là tối qua bị cảm lạnh rồi…” Nhã Quân vẫn không nhìn cô, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“… Thực ra, tối hôm qua anh cũng không cần mạo hiểm bão lớn, như vậy rất nguy hiểm.” Cô càng nói càng nhỏ, bởi chính cô cũng biết nói ra cũng bằng thừa.
“Sao em lại tới thăm anh?” Anh không để ý cô khó xử, đột nhiên hỏi. Giọng anh gọn gàng, sắc bén, không cho cô có thừa thời gian để tự hỏi.
“…”
“Anh còn tưởng em hận anh đến mức mong cho anh biến mất trên cõi đời này luôn.” Anh nhìn cô, khóe miệng còn vương nụ cười khổ.
Cô không nói nên lời. Đúng vậy, cô hận anh không thể ngay lập tức biến mất, nhưng mà chung quy…
“Bùi Nhã Văn…” Mặt của anh bị mặt trăng chiếu vào trắng bệch, “Anh bây giờ mới biết, em còn kiên quyết hơn cả anh.”
“…”
“Nếu như không phải thím nhỏ gọi điện cho anh, anh cũng không biết phải tìm em ở đâu nữa.”
“…”
“Anh cũng tuyệt vọng rồi, muốn quên em đi, muốn một lần nữa làm một người anh trai tốt…” Giọng anh có phần ngẹn ngào, “Thế nhưng anh làm không được.”
“…”
“Anh hẹn hò cùng cô gái khác, bỗng nhiêu cô ấy ngơ ngác nhìn anh, hỏi anh làm sao đấy, cô ấy nói anh vừa gọi cô ấy là ‘A Văn’, cô ấy ngây ngô hỏi lại anh, Nhã Văn là ai? Anh không trả lời được, một tiếng cũng không trả lời được.”
Nhã Văn cắn môi, có thể rất lâu rồi họ đều không phải không trả lời được, mà đang sợ chính cái đáp án đấy.
“Nếu như anh không đến tìm em, có phải cả đời này em cũng không quay về, cả đời này cũng không muốn nhìn anh nữa?!”
Nhã Văn gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Thế nhưng em không có cách nào không coi anh là anh trai —“
“— Không! Em vốn chẳng cho anh cơ hội nào, anh đã thử, vẫn nỗ lực để làm anh trai em, mặc dù đã thất bại nhưng ít nhất anh còn cho anh một cơ hội, nhưng vốn em không cho anh cơ hội này.”
“Là anh nói,” Giọng Nhã Văn cũng trở nên run rẩy, “Anh muốn em cho anh một cơ hội…”
Đôi mắt Nhã Quân cũng trở nên hổ thẹn, nhưng giọng nói anh vãn kiên nghị như vậy: “Xin lỗi.”
Anh vén chăn đứng lên, bây giờ Nhã Văn mới phát hiện anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, cô không khỏi lùi về sau một bước.
“Nhưng mà anh tuyệt đối khong phải —“
“— Đừng nói nữa,” cô nhìn anh, “Nếu như, em đồng ý coi anh là anh trai, nếu như em đồng ý quên hết tất cả…”
“…” Anh cũng nhìn cô.
“Anh cũng có thể quên hết tất cả coi em là em gái được không.”
Bọn họ nhìn thẳng vào nhau, như muốn tìm thấy đáp án ở trong mắt người kia. Nhưng mà cô nghe được câu trả lời của Nhã Quân: “Không được.”
Anh trở nên mạnh mẽ, bàn tay bắt được cô, sau đó là một nụ hôn mạnh mẽ khiến đầu óc cô trống rỗng. Bờ môi anh nóng rẫy, bàn tay giữ sau gáy cô cũng nóng, cô cố sức giãy ra lại khiến anh càng dùng sức hơn.
Lần đầu tiên Nhã Văn cảm thấy mình không có chỗ để trốn. Cô đã từng chạy trốn khỏi anh, một mình đến một đất nước xa lạ, chỉ để trốn tránh sự thật cô không muốn đối mặt ấy. Cô cứ nghĩ rồi một ngày sẽ quên đi quãng thời gian đó, anh cũng đã quên đi, như vậy họ lại có thể là hai anh em, mặc dù họ còn là Bùi Nhã Quân và Bùi Nhã Văn trước kia.
Nhưng mà lúc này đây, khi Nhã Quân kiên quyết nói, cô biết mình sai rồi, cho dù thế nào thì bọn họ cũng không bao giờ… có thể trở lại là hai anh em. Mấy năm trốn tránh chẳng những không khiến anh quên cô mà lại càng khiến anh cố chấp hơn với quyết định của anh.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là mấy phút, hay chỉ là mấy giây, Nhã Quân từ từ buông cô ra. Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn bắt được cái gì đó trong mắt cô. Cô cũng nhìn anh, chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, chỉ mở lớn mắt anh, chợt phát hiện ra anh không còn là cậu thiếu niên trong trí nhớ kia nữa. Bọn họ xa cách mấy năm, từng cố gắng quên người kia, kết quả lại phát hiện ký ức kia lại càng rõ rằng, mà khi cái người cố gắng quên mà không thể quên kia đứng trước mặt mình lại cảm thấy càng xa lạ.
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Tiểu Mao cúi đầu rút thẻ phòng, miệng vẫn lầm rầm quên gì đó, khi cậu ngẩng đầu thấy hai anh em đang ôm nhau thì ngạc nhiên đứng chôn chân tại chỗ.
Nhã Văn như bừng tỉnh đẩy Nhã Quân ra, tay chân luống cuống: “Mình, mình còn có việc…”
Cô chạy ra ngoài, thậm chí còn không thể tin được nghe được giọng của mình, như là một người khác, cô còn quên mất rằng trong mắt người khác Nhã Quân là anh trai của cô.
Tiểu Mao nhường bước chạy qua thì lảo đảo một cái, ngơ ngác nhìn cô rồi lại nhìn Nhã Quân.
Nhã Quân buồn bực bất đắc dĩ khoanh tay trước ngực, nói với Tiểu Mao: “Kiếp trước cậu là kẻ thù của tôi.”
“…”
Nhã Văn loạng choạng bước đi, trên hành lang chỉ có một ngọn đèn mờ mờ, bốn phía chỉ có tiếng ve kêu râm ran, an tĩnh đáng sợ. Cô không biết cô đi về đâu, cô chỉ biết bước nhanh theo bản năng, bất luận là đi đâu đều muốn trốn khỏi con đường có Bùi Nhã Quân — cứ như thế, cô cũng không biết mình muốn đi đâu.
Cô lại tiếp tục rẽ, bỗng nhiên đụng phải một người ở góc.
“Nhã Văn.” Bách Liệt bị cô va phải suýt đứng không vững, liền dang tay giữ lấy cô.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười có vẻ tự nhiên nhất, cô thật xui xẻo, hết lần này đến lần khác, đúng lúc không muốn gặp ai nhất lại gặp phải người luôn nhìn thấu cô.
Bách Liệt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đó khiến cô muốn lảng tránh, thậm chí cô còn nghĩ, anh ta có thể nhìn thấy tất cả từ đôi mắt cô. Nhưng dưới ánh đèn mờ đục, anh không hỏi gì cả, chỉ nở một nụ cười quyến rũ: “Muốn lười phải không, đi, anh dẫn em đến một chỗ.”
Nơi Bách Liệt nói thực sự rất tuyệt, đây lại là một ao sen lớn. Ao sen nằm giữa một rừng cây nhỏ, ban ngày làm một loại cảm giác rợn người, đến buổi tối thì giơ tay không thấy được năm ngón.
“Đây là đâu vậy…” Mặc dù tâm trạng nặng nề, Nhã Văn vẫn kéo tay Bách Liệt lại, không dám bước về phía trước.
“Đi theo anh.” Giọng anh rất dịu dàng, như là đang an ủi cô, bước chầm chậm về phía trước.
Nhã Văn nghĩ tay Bách Liệt thật ấm áp, tâm trạng cũng từ từ bình tĩnh lại. Mặc dù bốn phía tối đen, cô vẫn cứ theo bước Bách Liệt, bước từng bước một.
Bách Liệt đi được mấy bước rồi mới từ từ dừng lại.
“Em biết chúng ta đang ở đâu không?” Anh hỏi.
“Không biết…”
“Trên cầu bắc qua ao sen, em có thể vịn lan can, tưởng tượng cảnh ban ngày nhìn thấy như thế nào.”
Nhã Văn nhìn quanh một vòng, không gian vẫn tối đen như mực, cô tưởng tượng đến ban ngày, dưới chân là sen hồng, trên ao có rất nhiều hoa sen, ở đây rất ít khi có người đi qua, trên đầu là tán cây xào xạc… Nghĩ đến đây, cô không còn cảm thấy sợ như vừa rồi.
“Hồi bé anh rất sợ tối, như những đứa trẻ con khác,” Bách Liệt kể, “Vì vậy ông nội anh đã nhốt anh dưới nhà kho, đèn dưới đó bị hỏng, anh không nhìn thấy cái gì cả, anh rất sợ.”
“…” Nhã Văn nương theo giọng nói nhìn về phía Bách Liệt.
“Sau đó ông ngồi ngoài cửa nói chuyện với anh, đều là những chuyện bình thường, ông nói, coi như là đang nói chuyện với ông trong phòng khách, nói chuyện với ông thì sao mà phải sợ.”
“…”
“Ban đầu anh cũng không chịu, anh nằng nặc đòi ra ngoài, bà nội rất thương anh, định thả anh ra ngoài, nhưng ông anh kiên quyết không cho phép. Đợi đến lúc anh gào mệt rồi, ông vẫn ngồi nói chuyện với anh, nói chợ đêm Sĩ Lâm[1] có quà vặt gì, kể về đứa bé nhà hàng xóm hôm nay nghịch dại bị bố mẹ rầy la, kể buối tối TV có chương trình gì… Sau đó, anh dần dần bình tĩnh lại. Dường như anh có thể nhìn thấy giá để rượu từ trong bóng tối, còn dáng vẻ của nó như ban ngày, không nhúc nhích động đậy gì cả.”
Anh dừng một lát rồi lại nói tiếp: “Em biết điều này nói lên cái gì không?”
Nhã Văn lắc đầu, nhưng cô cũng không biết Bách Liệt có thấy hay không.
“Điều này nói lên, chúng ta sợ bị mù, những điều chúng ta sợ thường chỉ là tưởng tượng của bản thân mà thôi, tưởng cái gì đó, nhưng trên thực tế, khi em nhìn nỗi sỡ đó với hình dáng vốn có của nó, em sẽ phát hiện ra thực ra nó không có gì đáng sợ.”
“…”
“Cái ao này đáng sợ nữa không?”
“Không…” Nhã Văn có thể nhìn được hình dạng của Bách Liệt trong bóng tối, hình như anh đang mỉm cười.
“Có đôi khi, thứ mà chúng ta sợ nhất, lại chính là tưởng tượng của bản thân. Rất nực cười, có đúng không.”
Cô dường như hiểu ra anh đang muốn nói cái gì, nhưng cô vẫn mờ mịt như trước.
“Nhã Văn,” Bách Liệt đứng phía sau cô, nắm vai cô hướng về phía có ngọn đèn, “Nếu như em nhìn thấy một tia sáng, em sẽ cảm thấy cả hồ nước đều được chiếu sáng.”
Cô nhìn theo luồng sáng dịu dàng, bỗng nhiên cảm giác tất cả trước mắt đều trở nên rõ ràng hơn.
“Em là một cô gái thông minh, rất nhiều chuyện, chỉ cần em chịu suy nghĩ, cũng không thể trở thành trở ngại cản trở em.”
Cô lần đầu tiên chân thành cảm ơn Bách Liệt, mặc dù nhìn qua anh có vẻ lúc nóng lúc lạnh, nhưng càng quen anh lâu, lại càng có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh. Có đôi khi cô không định nghĩa được anh, họ chưa bao giờ là bạn thân, vì họ chưa bao giờ không giấu giếm nhau điều gì; họ cũng không phải là bạn bè thông thường, bởi vì anh có thể nhìn thấu cô tựa như cô nhìn thấu anh. Anh là một… người rất đặc biệt, chí ít đối với cô là như vậy.
“Cám ơn.” Nhã Văn nhẹ nhàng nói.
Bách Liệt không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng cô, giống như, từ rất lâu rồi, đã đứng ở sau cô.
[1] Chợ đêm Sĩ Lâm (Shilin Night Market): Chợ đêm nổi tiếng ở Đài Loan, có lịch sử hơn 100 năm
Nhã Văn cởi áo khoác, bất đắc dĩ cười một cái rồi đi vào phòng tắm.
Cô không muốn tiếp lời, thậm chí cô còn không muốn nhớ đến người kia. Qua ba, bốn năm cô đã rất cố gắng, mà quả thực đã thành công quên anh, quên bản thân mình, quên đi ấc mộng đã từng ám ảnh cô.
Nhưng anh lại một lần nữa xuất hiện, khi anh đứng trước mặt cô, cô đã nghĩ tất cả xung quanh đều là giả dối.
Cô nhìn bản thân mình trong gương, lạ lẫm, rất lạ.
Không phải anh lo cho an nguy của cô, anh chỉ không thích cô và Bách Liệt qua đêm ở bên ngoài mà thôi. Chẳng qua, anh chỉ không thích một người đàn ông khác mang cô đi mà thôi.
Cô đau khổ cúi đầu, nước mắt chảy xuôi xuống.
Ừ, đúng vậy, cô chưa bao giờ cho rằng anh thực sự thích cô, bề ngoài anh chững chạc, hiền lành nhưng bên trong lại là phản nghịch, kiên định, việc ba phản đối nhưng anh lại nhất quyết muốn làm.
Thế còn cô, cô đã làm sai điều gì mà phải chịu sự dằn vặt này, bọn họ chẳng lẽ không thể làm anh em cả đời được hay sao, như hồi còn bé được hay sao. Mặc dù bọn họ không có cùng dòng máu, nhưng bao nhiêu năm qua cô vẫn coi anh là anh ruột của mình, cô không thể chấp nhận được loại thay đổi này, mà cũng không ai có thể chấp nhận được.
Nhã Văn té một vốc nước lên mặt mình, dùng khăn mặt lau qua loa. Cô cảm giác trong lòng mình bắt đầu hận anh, hy vọng Bùi Nhã Quân bị phù thủy bắt đi, rồi biến mất trên cõi đời này.
Nhưng mà khi cô thay đồng phục G.O, đi ra khỏi phòng tắm, cô lại là cô nhân viên duyên dáng với nụ cười thân thiện của làng du lịch. Cô bước trên hành lang gỗ cũ kỹ, mỉm cười chào hỏi với những người lướt qua, tựa như tối qua cô chưa từng gặp bão, mà trái tim cô cũng chưa từng run rẩy.
“Thấy mắt tôi thâm không.” Buổi trưa lúc ăn cơm, Bách Liệt chỉ vào con mắt của mình, lờ đờ hỏi.
Nhã Văn nhìn nửa ngày cũng không thấy vành mắt anh ta có bất cứ dấu vết gì, vì vậy lắc đầu: “Chắc là do anh quá đen.”
“Anh cậu lúc ngủ thật phiền phức, xoay người liên tục làm tôi ngủ không ngon được.” Nói xong anh còn giơ tay xoa xoa cái cổ cứng đơ của mình.
Nhã Văn và Annie đều dừng việc của mình lại mở to mắt, há hốc miệng nhìn anh như ngạc nhiên lắm.
“Trên thực tế, vì đêm qua mình ngủ trên ghế sô pha, vậy nên Bách Liệt và Nhã Quân đành phải ngủ chung một giường.” Nhã Văn hảo tâm giải thích cho Bách Liệt.
“Người không biết còn tưởng anh cùng anh trai Nhã Văn…” Annie cường điệu trợn hai mắt.
“Annie Chen tiểu thư,” Bách Liệt làm ra vẻ “không thể chịu nổi em”, “Mấy người bên kia đang bàn tán về chuyện xấu của ba chúng ta, ở đây em còn hoài nghi giới tính của anh, anh đau lòng lắm đấy.”
Nhã Văn và Annie đều nhìn nhau cười, Annie thỏ thẻ nói: “Vậy mới được, người ta hiểu ra chuyện của ba chúng ta là ‘tình chị em’, mà không phải ‘tình tay ba’.”
Nói xong, cả hai cô gái cùng cười lớn, cười đến nghiêng ngả. Những buồn phiền tích tụ trong lòng Nhã Văn cũng từ từ tiêu tan theo tiếng cười kia.
Bách Liệt vốn muốn giả bộ khinh bỉ nhưng nhìn hai người bọn họ cũng không nhịn được mà cười rộ lên. Anh nhìn Annie rồi lại nhìn Nhã Văn, bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ dịu dàng: “Nhã Văn, anh nghĩ đây mới là dáng vẻ của em.”
Nụ cười Nhã Văn dần dần héo đi, cô hơi sợ hãi: rốt cuộc Tưởng Bách Liệt là người như thế nào, sao lại có thể thấy mọi vui vẻ và bi ai của cô, thấy rõ trái tim mà cô cố tình giấu diếm, thậm chí còn thấy rõ cả Bùi Nhã Văn mà chính cô cũng không thấy được.
“Này, thật không công bằng,” Annie cười đùa, “Tất cả mọi người đều để ý anh quan tâm Nhã Văn hơn, cả chuyện em luôn chung tình với anh, thế nhưng anh với Nhã Văn tình sâu tựa biển, em cực kỳ đau lòng đấy.”
“Không đâu,” Bách Liệt nháy mắt, “Anh đẹp trai như vậy, có tí tin đồn với anh thì em cũng quá lời rồi còn gì.”
“Tương, Bách, Liệt…” Annie sắn tay áo, cắn răng kin kít.
Nhã Văn đã không nghe thấy tiếng cười đùa của họ nữa rồi, chỉ nở nụ cười ngẩn ngơ.
Dáng vẻ vốn có của cô, không chừng chính cô cũng không nhớ rõ nữa rồi. Cô từng là cô gái như thế nào? Nhìn vui vẻ nhưng lại khép kín, nhìn như lạc quan nhưng lại bi quan, có lẽ, cô là một cô gái muốn được trở nên vui vẻ, nhưng lại không kìm hãm được nỗi buồn trong lòng.
Cô cũng không biết Bách Liệt hiểu cô nhiều hay ít, vì chính cô sợ rằng bản thân mình cũng không hiểu mình nông hay sâu.
Hôm nay trời vẫn mưa tí tách, thế nhưng so với con bão lớn ngày hôm qua đã coi như là tốt rồi. Cả ngày Nhã Văn đều không gặp Nhã Quân, mãi đến tối khi buổi biểu diễn kết thúc, cô mới gặp Tiểu Mao ở bên bể bơi, cậu ta đang bưng trên tay hai đĩa rau đi từ phía nhà hàng đến.
“Khẩu vị của cậu khác nhiều so với ngày xưa nhỉ.” Nhã Văn tiến lại, khoanh tay trước ngực.
“Đấy là mang cho Nhã Quân.”
“Anh ấy đang ở đâu?” Nhã Văn không hiểu nên hỏi.
“Cậu không biết à,” Tiểu Mao ngạc nhiên, “Cậu ấy sốt cao, 39 độ lận.”
“À…” Nhã Văn nói không ra lời, sáng sớm lúc lái xe về, mặt anh hơi đỏ, đúng là không nhìn ra là bị ốm.
Cô đi cùng Tiểu Mao đến khu nghỉ dưỡng, qua một hành lang gỗ thật dài, tưởng như đã rẽ qua rất nhiều ngã, đi rất lâu mới đến nơi nhưng cô vẫn không dám mở cửa.
Tiểu Mao đưa cho cô khay thức ăn trên tay, lấy ra chìa khóa mở cửa. Phòng rất tối, chỉ mở một cái đèn đầu giường, Nhã Quân nằm trên cái giường dựa vào cửa sổ, cái giường còn lại thì bừa bộn đầy quần áo và khăn mặt.
Nhã Quân đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe có tiếng động mới từ từ quay đầu lại, khi nhìn thấy Nhã Văn, anh ngây ra, như không tin vào đôi mắt của mình.
Mắt Nhã Văn dường như nóng lên, bọn họ đã từng là một đôi anh em gần gũi, nhưng bây giờ lại như người xa lạ, thậm chí còn cãi nhau.
“Tôi lấy cho ông ít đồ ăn, nhưng hình như bị nguội mất rồi,” Tiểu Mao đặt cái khay bên cạnh giường, “Ờ… hai người nói chuyện đi, tôi ra bể bơi ngắm mấy em xinh tươi đây.”
Có vẻ như người chậm chạp như Tiểu Mao cũng phát hiện không khí khác thường giữa hai người họ.
Cửa đóng “tạch” một tiếng, trong phòng còn lại khoảng không yên tĩnh.
“Anh… sao lại bị sốt… Sáng nay vẫn còn khỏe mà.” Nhã Văn đi đến bên giường, không tự nhiên bê khay thức ăn sang giường đối diện.
“Chắc là tối qua bị cảm lạnh rồi…” Nhã Quân vẫn không nhìn cô, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“… Thực ra, tối hôm qua anh cũng không cần mạo hiểm bão lớn, như vậy rất nguy hiểm.” Cô càng nói càng nhỏ, bởi chính cô cũng biết nói ra cũng bằng thừa.
“Sao em lại tới thăm anh?” Anh không để ý cô khó xử, đột nhiên hỏi. Giọng anh gọn gàng, sắc bén, không cho cô có thừa thời gian để tự hỏi.
“…”
“Anh còn tưởng em hận anh đến mức mong cho anh biến mất trên cõi đời này luôn.” Anh nhìn cô, khóe miệng còn vương nụ cười khổ.
Cô không nói nên lời. Đúng vậy, cô hận anh không thể ngay lập tức biến mất, nhưng mà chung quy…
“Bùi Nhã Văn…” Mặt của anh bị mặt trăng chiếu vào trắng bệch, “Anh bây giờ mới biết, em còn kiên quyết hơn cả anh.”
“…”
“Nếu như không phải thím nhỏ gọi điện cho anh, anh cũng không biết phải tìm em ở đâu nữa.”
“…”
“Anh cũng tuyệt vọng rồi, muốn quên em đi, muốn một lần nữa làm một người anh trai tốt…” Giọng anh có phần ngẹn ngào, “Thế nhưng anh làm không được.”
“…”
“Anh hẹn hò cùng cô gái khác, bỗng nhiêu cô ấy ngơ ngác nhìn anh, hỏi anh làm sao đấy, cô ấy nói anh vừa gọi cô ấy là ‘A Văn’, cô ấy ngây ngô hỏi lại anh, Nhã Văn là ai? Anh không trả lời được, một tiếng cũng không trả lời được.”
Nhã Văn cắn môi, có thể rất lâu rồi họ đều không phải không trả lời được, mà đang sợ chính cái đáp án đấy.
“Nếu như anh không đến tìm em, có phải cả đời này em cũng không quay về, cả đời này cũng không muốn nhìn anh nữa?!”
Nhã Văn gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Thế nhưng em không có cách nào không coi anh là anh trai —“
“— Không! Em vốn chẳng cho anh cơ hội nào, anh đã thử, vẫn nỗ lực để làm anh trai em, mặc dù đã thất bại nhưng ít nhất anh còn cho anh một cơ hội, nhưng vốn em không cho anh cơ hội này.”
“Là anh nói,” Giọng Nhã Văn cũng trở nên run rẩy, “Anh muốn em cho anh một cơ hội…”
Đôi mắt Nhã Quân cũng trở nên hổ thẹn, nhưng giọng nói anh vãn kiên nghị như vậy: “Xin lỗi.”
Anh vén chăn đứng lên, bây giờ Nhã Văn mới phát hiện anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, cô không khỏi lùi về sau một bước.
“Nhưng mà anh tuyệt đối khong phải —“
“— Đừng nói nữa,” cô nhìn anh, “Nếu như, em đồng ý coi anh là anh trai, nếu như em đồng ý quên hết tất cả…”
“…” Anh cũng nhìn cô.
“Anh cũng có thể quên hết tất cả coi em là em gái được không.”
Bọn họ nhìn thẳng vào nhau, như muốn tìm thấy đáp án ở trong mắt người kia. Nhưng mà cô nghe được câu trả lời của Nhã Quân: “Không được.”
Anh trở nên mạnh mẽ, bàn tay bắt được cô, sau đó là một nụ hôn mạnh mẽ khiến đầu óc cô trống rỗng. Bờ môi anh nóng rẫy, bàn tay giữ sau gáy cô cũng nóng, cô cố sức giãy ra lại khiến anh càng dùng sức hơn.
Lần đầu tiên Nhã Văn cảm thấy mình không có chỗ để trốn. Cô đã từng chạy trốn khỏi anh, một mình đến một đất nước xa lạ, chỉ để trốn tránh sự thật cô không muốn đối mặt ấy. Cô cứ nghĩ rồi một ngày sẽ quên đi quãng thời gian đó, anh cũng đã quên đi, như vậy họ lại có thể là hai anh em, mặc dù họ còn là Bùi Nhã Quân và Bùi Nhã Văn trước kia.
Nhưng mà lúc này đây, khi Nhã Quân kiên quyết nói, cô biết mình sai rồi, cho dù thế nào thì bọn họ cũng không bao giờ… có thể trở lại là hai anh em. Mấy năm trốn tránh chẳng những không khiến anh quên cô mà lại càng khiến anh cố chấp hơn với quyết định của anh.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là mấy phút, hay chỉ là mấy giây, Nhã Quân từ từ buông cô ra. Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn bắt được cái gì đó trong mắt cô. Cô cũng nhìn anh, chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, chỉ mở lớn mắt anh, chợt phát hiện ra anh không còn là cậu thiếu niên trong trí nhớ kia nữa. Bọn họ xa cách mấy năm, từng cố gắng quên người kia, kết quả lại phát hiện ký ức kia lại càng rõ rằng, mà khi cái người cố gắng quên mà không thể quên kia đứng trước mặt mình lại cảm thấy càng xa lạ.
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Tiểu Mao cúi đầu rút thẻ phòng, miệng vẫn lầm rầm quên gì đó, khi cậu ngẩng đầu thấy hai anh em đang ôm nhau thì ngạc nhiên đứng chôn chân tại chỗ.
Nhã Văn như bừng tỉnh đẩy Nhã Quân ra, tay chân luống cuống: “Mình, mình còn có việc…”
Cô chạy ra ngoài, thậm chí còn không thể tin được nghe được giọng của mình, như là một người khác, cô còn quên mất rằng trong mắt người khác Nhã Quân là anh trai của cô.
Tiểu Mao nhường bước chạy qua thì lảo đảo một cái, ngơ ngác nhìn cô rồi lại nhìn Nhã Quân.
Nhã Quân buồn bực bất đắc dĩ khoanh tay trước ngực, nói với Tiểu Mao: “Kiếp trước cậu là kẻ thù của tôi.”
“…”
Nhã Văn loạng choạng bước đi, trên hành lang chỉ có một ngọn đèn mờ mờ, bốn phía chỉ có tiếng ve kêu râm ran, an tĩnh đáng sợ. Cô không biết cô đi về đâu, cô chỉ biết bước nhanh theo bản năng, bất luận là đi đâu đều muốn trốn khỏi con đường có Bùi Nhã Quân — cứ như thế, cô cũng không biết mình muốn đi đâu.
Cô lại tiếp tục rẽ, bỗng nhiên đụng phải một người ở góc.
“Nhã Văn.” Bách Liệt bị cô va phải suýt đứng không vững, liền dang tay giữ lấy cô.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười có vẻ tự nhiên nhất, cô thật xui xẻo, hết lần này đến lần khác, đúng lúc không muốn gặp ai nhất lại gặp phải người luôn nhìn thấu cô.
Bách Liệt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đó khiến cô muốn lảng tránh, thậm chí cô còn nghĩ, anh ta có thể nhìn thấy tất cả từ đôi mắt cô. Nhưng dưới ánh đèn mờ đục, anh không hỏi gì cả, chỉ nở một nụ cười quyến rũ: “Muốn lười phải không, đi, anh dẫn em đến một chỗ.”
Nơi Bách Liệt nói thực sự rất tuyệt, đây lại là một ao sen lớn. Ao sen nằm giữa một rừng cây nhỏ, ban ngày làm một loại cảm giác rợn người, đến buổi tối thì giơ tay không thấy được năm ngón.
“Đây là đâu vậy…” Mặc dù tâm trạng nặng nề, Nhã Văn vẫn kéo tay Bách Liệt lại, không dám bước về phía trước.
“Đi theo anh.” Giọng anh rất dịu dàng, như là đang an ủi cô, bước chầm chậm về phía trước.
Nhã Văn nghĩ tay Bách Liệt thật ấm áp, tâm trạng cũng từ từ bình tĩnh lại. Mặc dù bốn phía tối đen, cô vẫn cứ theo bước Bách Liệt, bước từng bước một.
Bách Liệt đi được mấy bước rồi mới từ từ dừng lại.
“Em biết chúng ta đang ở đâu không?” Anh hỏi.
“Không biết…”
“Trên cầu bắc qua ao sen, em có thể vịn lan can, tưởng tượng cảnh ban ngày nhìn thấy như thế nào.”
Nhã Văn nhìn quanh một vòng, không gian vẫn tối đen như mực, cô tưởng tượng đến ban ngày, dưới chân là sen hồng, trên ao có rất nhiều hoa sen, ở đây rất ít khi có người đi qua, trên đầu là tán cây xào xạc… Nghĩ đến đây, cô không còn cảm thấy sợ như vừa rồi.
“Hồi bé anh rất sợ tối, như những đứa trẻ con khác,” Bách Liệt kể, “Vì vậy ông nội anh đã nhốt anh dưới nhà kho, đèn dưới đó bị hỏng, anh không nhìn thấy cái gì cả, anh rất sợ.”
“…” Nhã Văn nương theo giọng nói nhìn về phía Bách Liệt.
“Sau đó ông ngồi ngoài cửa nói chuyện với anh, đều là những chuyện bình thường, ông nói, coi như là đang nói chuyện với ông trong phòng khách, nói chuyện với ông thì sao mà phải sợ.”
“…”
“Ban đầu anh cũng không chịu, anh nằng nặc đòi ra ngoài, bà nội rất thương anh, định thả anh ra ngoài, nhưng ông anh kiên quyết không cho phép. Đợi đến lúc anh gào mệt rồi, ông vẫn ngồi nói chuyện với anh, nói chợ đêm Sĩ Lâm[1] có quà vặt gì, kể về đứa bé nhà hàng xóm hôm nay nghịch dại bị bố mẹ rầy la, kể buối tối TV có chương trình gì… Sau đó, anh dần dần bình tĩnh lại. Dường như anh có thể nhìn thấy giá để rượu từ trong bóng tối, còn dáng vẻ của nó như ban ngày, không nhúc nhích động đậy gì cả.”
Anh dừng một lát rồi lại nói tiếp: “Em biết điều này nói lên cái gì không?”
Nhã Văn lắc đầu, nhưng cô cũng không biết Bách Liệt có thấy hay không.
“Điều này nói lên, chúng ta sợ bị mù, những điều chúng ta sợ thường chỉ là tưởng tượng của bản thân mà thôi, tưởng cái gì đó, nhưng trên thực tế, khi em nhìn nỗi sỡ đó với hình dáng vốn có của nó, em sẽ phát hiện ra thực ra nó không có gì đáng sợ.”
“…”
“Cái ao này đáng sợ nữa không?”
“Không…” Nhã Văn có thể nhìn được hình dạng của Bách Liệt trong bóng tối, hình như anh đang mỉm cười.
“Có đôi khi, thứ mà chúng ta sợ nhất, lại chính là tưởng tượng của bản thân. Rất nực cười, có đúng không.”
Cô dường như hiểu ra anh đang muốn nói cái gì, nhưng cô vẫn mờ mịt như trước.
“Nhã Văn,” Bách Liệt đứng phía sau cô, nắm vai cô hướng về phía có ngọn đèn, “Nếu như em nhìn thấy một tia sáng, em sẽ cảm thấy cả hồ nước đều được chiếu sáng.”
Cô nhìn theo luồng sáng dịu dàng, bỗng nhiên cảm giác tất cả trước mắt đều trở nên rõ ràng hơn.
“Em là một cô gái thông minh, rất nhiều chuyện, chỉ cần em chịu suy nghĩ, cũng không thể trở thành trở ngại cản trở em.”
Cô lần đầu tiên chân thành cảm ơn Bách Liệt, mặc dù nhìn qua anh có vẻ lúc nóng lúc lạnh, nhưng càng quen anh lâu, lại càng có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh. Có đôi khi cô không định nghĩa được anh, họ chưa bao giờ là bạn thân, vì họ chưa bao giờ không giấu giếm nhau điều gì; họ cũng không phải là bạn bè thông thường, bởi vì anh có thể nhìn thấu cô tựa như cô nhìn thấu anh. Anh là một… người rất đặc biệt, chí ít đối với cô là như vậy.
“Cám ơn.” Nhã Văn nhẹ nhàng nói.
Bách Liệt không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng cô, giống như, từ rất lâu rồi, đã đứng ở sau cô.
[1] Chợ đêm Sĩ Lâm (Shilin Night Market): Chợ đêm nổi tiếng ở Đài Loan, có lịch sử hơn 100 năm
/11
|