Hết thảy đều phát triển theo dự tính của Ôn Đình Trạm. Đoàn Thác giết thê tử, giam lỏng tiểu cữu tử cùng nữ nhi, một hai ngày còn có thể giấu, thời gian dài tự nhiên là muốn che cũng không được. Tuy rằng hắn hiện tại là thủy sư đề đốc, nhưng chung quy vẫn vô pháp chống lại nhạc phụ gia. Hơn nữa chuyện như vậy, hắn còn không dám cùng phụ tá của chính mình hoặc tâm phúc thương nghị, đây chẳng khác gì tự tay đem nhược điểm đưa tới cho người khác.
Ngay lúc nhắn hắn lo lắng không thôi, không biết nên làm thế nào cho phải, một người râu dài như cước, mặc một thân đạo bào, tay cầm phất trần đứng ở cửa, trực tiếp đứng ở giữa cửa lớn: “Ngươi quay vào hồi bẩm đề đốc đại nhân, ta chính là người có thể cứu hắn khỏi nguy nan. Nếu hắn muốn giải khốn cục hiện tại, tự mình đi ra nghênh đón bần đạo vào phủ.”
Thủ vệ cùng thị vệ nhất thời giận dữ, thân thủ muốn xua đuổi, nhưng đạo sĩ kia chớp nhoáng đã cách bọn hắn tới mười bước chân. Chỉ một tay lộ ra, thị vệ kia trong lòng lộp bộp nhảy dựng, không tin liền xong lên một lần nữa nhưng vẫn như cũ không túm được một mảnh góc áo, ngược lại thấy đạo sĩ kia ở khoảng cách rất xa, nhìn đến phất trần hắn vừa động, thấy dưới chân mình có một lực không biết từ đâu tới, quăng ngã lăn lê dưới đất.
Được thị vệ khác nâng đỡ đứng lên, hắn có chút kinh sợ nhìn đạo sĩ, quay ra tên còn lại nói: “Đi, mau đi thông báo cho đại nhân.”
Người thị vệ kia cũng nhìn thấy một màn này, trong lòng đối với vị đạo sĩ sợ hãi không thôi, vì thế vội vàng chạy vào trong phủ, đem chuyện này nói cho quản gia, quản gia tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng hắn là tâm phúc gần nhất với Đoàn Thác, tự nhiên sẽ hiểu Đoàn Thác đang có chuyện gì.
Cho nên, hắn suy nghĩ một chút đưa theo tên thị vệ đi gặp Đoàn Thác. Đoàn Thác vừa nghe xong cẩn thận hỏi, đợi cho thị vệ chính miệng kể lại tường tận sự việc, Đoàn Thác nhất thời bừng tỉnh đứng lên, hắn thà tin chuyện này là sự thật, không thể bỏ qua bất kỳ cơ duyên nào lúc này, liền tự mình đi ra cửa nghênh đón.
“Không biết quân từ đâu mà đến, lại vì sao mà đến?” Đoàn Thác ngữ khí vô cùng khách khí.
Vị đạo sĩ kia phất trần khoác lên cánh tay: “Bần đạo tên Xử Chân, đại nhân không cần hiểu biết bần đạo từ đâu mà đến, chỉ cần biết chỉ có bần đạo có thể giải nan nguy trước mắt đại nhân.”
“Không biết bản quan có nguy nan gì?” Đoàn Thác sắc mặt rất bình tĩnh, ngữ khí thăm dò.
“Đại nhân gần đây vận xấu quấn thân, kì thực khí Âm sát vào thể, không thể xua tan hoàn toàn, chỉ sợ dẫn tới kết cục cửa nát nhà tan.”
Đoàn Thác không để ý tới việc đồng tử của chính mình co rụt lại, hắn vẫn dùng bộ dáng vân đạm phong khinh, nghiêng người dẫn vào phủ đệ: “Đạo quân, mời.”
Xử Chân vung phất trần, nghênh ngang tiến vào Đề đốc phủ.
Từ trà lâu ở xa xa, Dạ Dao Quang nhìn toàn bộ một màn này cho tới khi bọn họ tiến vào trong phủ đệ, nghiêng đầu hỏi: “Cái này, hắn thực sự là một đạo sĩ?”
Dạ Dao Quang biết người này dùng thuật dịch dung trở thành người vương thất Lưu Cầu, nhưng không biết tục danh của hắn là thật hay giả.
“Lưu Cầu quận vương thượng một lòng cầu đạo, chẳng qua Lưu Cầu vương thất coi trọng các gia tộc lánh đời. Tuy rằng đều là người tu luyện, một con tim không thể chia hai, cho nên cũng sẽ không giống nhau, hắn vẫn luôn tự tu luyện tại phủ. Người biết chuyện này không ít, nhưng người từng gặp hắn cũng không nhiều, ngoại trừ những người trong vương thất Lưu Cầu, không nhiều người biết hắn tự xưng Xử Chân cư sĩ.” Ôn Đình Trạm nghiêm túc giải thích cho Dạ Dao Quang giải thích.
“Chàng tính toán thật sự làm như vậy sao, để sự việc Đoàn Thác giết thê cho man thiên quá hải*?” Chỉ có như vậy mới đủ lấy được tín nhiệm của Đoàn Thác.
*Man thiên quá hải: Dối Trời Vượt Biển. Kế Man Thiên Quá Hải ý muốn nói là ta phải tung hoả mù để đối phương không biết ý đồ thật của ta, làm đối phương buông lỏng sự phòng thủ để giúp ta đạt được mục đích
“Ta đã hỏi qua Mạch đại ca, đối với người tu luyện như nàng mà nói cũng không tính là việc khó.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Đích xác không khó.” Ký ức của con người chứa đựng trong hồn phách, chỉ cần tiến vào thần thức, đem thần thức xóa đi phần ký ức, hoặc làm nhiễu loạn, sẽ làm một người vô pháp khôi phục đoạn trí nhớ này.
Hơn nữa chuyện như vậy, cũng không bị dính nghiệp chướng. Chẳng qua hao phí chút tu vi mà thôi.
“Đi thôi, chúng ta trở về.” Ôn Đình Trạm ném một khối bạc vụn lên bàn, đứng lên chậm rãi rời khỏi trà lâu.
Dạ Dao Quang cũng đứng lên đi theo hắn. Trở lại trạm dịch, Ôn Đình Trạm liền viết một phong thư, để Tiểu Quai Quai truyền cho Sầm Phong. Dạ Dao Quang biết Ôn Đình Trạm đây là chắc chắn chậm nhất ngày mai, Đoàn Thác đi tới nha môn tri phủ của Sầm Phong tìm Lục Vĩnh Điềm.
“Đoàn Thác dùng cách nào để đưa Tiểu Lục đi?” Dạ Dao Quang ngưng mi trầm tư, rõ ràng một người bị Đoàn Thác mang đi ắt phải có sự bàn giao rõ ràng. Nếu như người ở trong tay Đoàn Thác chết, hắn sẽ phải gánh trách nhiệm rất lớn.
Cho nên, Dạ Dao Quang vừa nghĩ như vậy, nàng nhất thời nhìn về phía Ôn Đình Trạm: “Hắn muốn dẫn người đi cướp ngục?”
“Đúng thế.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Cho nên, chàng báo Sầm Phong mở sẵn cửa cho hắn?” Dạ Dao Quang nhướng mày.
Cánh môi đỏ tươi giãn ra, Ôn Đình Trạm lắc đầu: “Ta là để Sầm Phong không dấu vết tăng mạnh đề phòng.”
“Đây là vì sao?” Dạ Dao Quang không hiểu.
“Quá mức thuận lợi, sẽ làm Đoàn Thác sinh nghi.” Ôn Đình Trạm nói, “Đợi tới đêm, ta cũng muốn đích thân đi xem phủ nha, ngay lúc Đoàn Thác đi bắt người.”
“Chàng xác định hắn đêm nay muốn động thủ?”
“Thê tử của hắn đã chết hai ngày, không thể trì hoãn thêm.” Ôn Đình Trạm chắc chắn, “Hắn đã không còn thời gian nữa.”
“Tốt lắm, muội đi chuẩn bị điểm ta, chúng ta trước tiên ăn no nê, sau đó hành động.” Dạ Dao Quang xoay người đi tới phòng bếp.
Hoa nở hai đóa, các biểu một cành.
Lại nói Đoàn Thác đưa Xử Chân đón vào phủ, ở chính đường hỏi: “Không biết đạo sĩ như thế nào giúp bản quan giải trừ vận rủi?”
“Chuyện này đơn giản.” Xử Chân đưa ra hai ngón tay, khí Ngũ hành quanh quẩn ở đầu ngón tay, hắn ra tay như điện điểm lên mi tâm Đoàn Thác.
Nhìn cảnh này, hộ vệ bốn phía theo bản năng rút đao ra, Đoàn Thác lập tức nâng bàn tay thô dày ngăn lại, hắn có thể rõ ràng cảm giác được từ đầu ngón tay có một cỗ hơi ấm chảy vào trong cơ thể, đưa khí Âm sát trong cơ thể hắn từng chút rút ra. Đợi đến khi Xử Chân thu tay lại sau, hắn cảm giác được phảng phất như vật nặng trên lưng đang gánh được tháo xuống, thân thể cùng linh hồn đều cảm giác buông lỏng.
Nhất thời thần thanh khí sảng, Đoàn Thác lập tức đối chỗ làm lễ: “Đa tạ đạo quân.”
“Chút tài mọn thôi.” Xử Chân thu tay, đầu ngón tay hắn kỳ thực run nhè nhẹ, hắn đã ở tu vi Hóa Thần kỳ, khí Âm sát này siêu việt hơn những lần hắn từng chứng kiến, rút ra cũng mất một lượng tu vi.
“Đạo quân mời ngồi.” Đoàn Thác vội vàng dẫn Xử Thác vào trong, lcho người rót nước mời trà.
“Đề đốc đại nhân dù đã rút được bớt khí Âm sát ra khỏi cơ thể nhưng đề đốc đại nhân vẫn còn một nguy cơ khác, trong hai ngày không giải trừ, chỉ sợ họa thực tới cả nhà.” Xử Chân nâng tay ngăn trở Đoàn Thác làm lễ.
“Mời đạo quân chỉ điểm ta!” Đoàn Thác vội vàng cung kính.
Ngay lúc nhắn hắn lo lắng không thôi, không biết nên làm thế nào cho phải, một người râu dài như cước, mặc một thân đạo bào, tay cầm phất trần đứng ở cửa, trực tiếp đứng ở giữa cửa lớn: “Ngươi quay vào hồi bẩm đề đốc đại nhân, ta chính là người có thể cứu hắn khỏi nguy nan. Nếu hắn muốn giải khốn cục hiện tại, tự mình đi ra nghênh đón bần đạo vào phủ.”
Thủ vệ cùng thị vệ nhất thời giận dữ, thân thủ muốn xua đuổi, nhưng đạo sĩ kia chớp nhoáng đã cách bọn hắn tới mười bước chân. Chỉ một tay lộ ra, thị vệ kia trong lòng lộp bộp nhảy dựng, không tin liền xong lên một lần nữa nhưng vẫn như cũ không túm được một mảnh góc áo, ngược lại thấy đạo sĩ kia ở khoảng cách rất xa, nhìn đến phất trần hắn vừa động, thấy dưới chân mình có một lực không biết từ đâu tới, quăng ngã lăn lê dưới đất.
Được thị vệ khác nâng đỡ đứng lên, hắn có chút kinh sợ nhìn đạo sĩ, quay ra tên còn lại nói: “Đi, mau đi thông báo cho đại nhân.”
Người thị vệ kia cũng nhìn thấy một màn này, trong lòng đối với vị đạo sĩ sợ hãi không thôi, vì thế vội vàng chạy vào trong phủ, đem chuyện này nói cho quản gia, quản gia tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng hắn là tâm phúc gần nhất với Đoàn Thác, tự nhiên sẽ hiểu Đoàn Thác đang có chuyện gì.
Cho nên, hắn suy nghĩ một chút đưa theo tên thị vệ đi gặp Đoàn Thác. Đoàn Thác vừa nghe xong cẩn thận hỏi, đợi cho thị vệ chính miệng kể lại tường tận sự việc, Đoàn Thác nhất thời bừng tỉnh đứng lên, hắn thà tin chuyện này là sự thật, không thể bỏ qua bất kỳ cơ duyên nào lúc này, liền tự mình đi ra cửa nghênh đón.
“Không biết quân từ đâu mà đến, lại vì sao mà đến?” Đoàn Thác ngữ khí vô cùng khách khí.
Vị đạo sĩ kia phất trần khoác lên cánh tay: “Bần đạo tên Xử Chân, đại nhân không cần hiểu biết bần đạo từ đâu mà đến, chỉ cần biết chỉ có bần đạo có thể giải nan nguy trước mắt đại nhân.”
“Không biết bản quan có nguy nan gì?” Đoàn Thác sắc mặt rất bình tĩnh, ngữ khí thăm dò.
“Đại nhân gần đây vận xấu quấn thân, kì thực khí Âm sát vào thể, không thể xua tan hoàn toàn, chỉ sợ dẫn tới kết cục cửa nát nhà tan.”
Đoàn Thác không để ý tới việc đồng tử của chính mình co rụt lại, hắn vẫn dùng bộ dáng vân đạm phong khinh, nghiêng người dẫn vào phủ đệ: “Đạo quân, mời.”
Xử Chân vung phất trần, nghênh ngang tiến vào Đề đốc phủ.
Từ trà lâu ở xa xa, Dạ Dao Quang nhìn toàn bộ một màn này cho tới khi bọn họ tiến vào trong phủ đệ, nghiêng đầu hỏi: “Cái này, hắn thực sự là một đạo sĩ?”
Dạ Dao Quang biết người này dùng thuật dịch dung trở thành người vương thất Lưu Cầu, nhưng không biết tục danh của hắn là thật hay giả.
“Lưu Cầu quận vương thượng một lòng cầu đạo, chẳng qua Lưu Cầu vương thất coi trọng các gia tộc lánh đời. Tuy rằng đều là người tu luyện, một con tim không thể chia hai, cho nên cũng sẽ không giống nhau, hắn vẫn luôn tự tu luyện tại phủ. Người biết chuyện này không ít, nhưng người từng gặp hắn cũng không nhiều, ngoại trừ những người trong vương thất Lưu Cầu, không nhiều người biết hắn tự xưng Xử Chân cư sĩ.” Ôn Đình Trạm nghiêm túc giải thích cho Dạ Dao Quang giải thích.
“Chàng tính toán thật sự làm như vậy sao, để sự việc Đoàn Thác giết thê cho man thiên quá hải*?” Chỉ có như vậy mới đủ lấy được tín nhiệm của Đoàn Thác.
*Man thiên quá hải: Dối Trời Vượt Biển. Kế Man Thiên Quá Hải ý muốn nói là ta phải tung hoả mù để đối phương không biết ý đồ thật của ta, làm đối phương buông lỏng sự phòng thủ để giúp ta đạt được mục đích
“Ta đã hỏi qua Mạch đại ca, đối với người tu luyện như nàng mà nói cũng không tính là việc khó.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Đích xác không khó.” Ký ức của con người chứa đựng trong hồn phách, chỉ cần tiến vào thần thức, đem thần thức xóa đi phần ký ức, hoặc làm nhiễu loạn, sẽ làm một người vô pháp khôi phục đoạn trí nhớ này.
Hơn nữa chuyện như vậy, cũng không bị dính nghiệp chướng. Chẳng qua hao phí chút tu vi mà thôi.
“Đi thôi, chúng ta trở về.” Ôn Đình Trạm ném một khối bạc vụn lên bàn, đứng lên chậm rãi rời khỏi trà lâu.
Dạ Dao Quang cũng đứng lên đi theo hắn. Trở lại trạm dịch, Ôn Đình Trạm liền viết một phong thư, để Tiểu Quai Quai truyền cho Sầm Phong. Dạ Dao Quang biết Ôn Đình Trạm đây là chắc chắn chậm nhất ngày mai, Đoàn Thác đi tới nha môn tri phủ của Sầm Phong tìm Lục Vĩnh Điềm.
“Đoàn Thác dùng cách nào để đưa Tiểu Lục đi?” Dạ Dao Quang ngưng mi trầm tư, rõ ràng một người bị Đoàn Thác mang đi ắt phải có sự bàn giao rõ ràng. Nếu như người ở trong tay Đoàn Thác chết, hắn sẽ phải gánh trách nhiệm rất lớn.
Cho nên, Dạ Dao Quang vừa nghĩ như vậy, nàng nhất thời nhìn về phía Ôn Đình Trạm: “Hắn muốn dẫn người đi cướp ngục?”
“Đúng thế.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Cho nên, chàng báo Sầm Phong mở sẵn cửa cho hắn?” Dạ Dao Quang nhướng mày.
Cánh môi đỏ tươi giãn ra, Ôn Đình Trạm lắc đầu: “Ta là để Sầm Phong không dấu vết tăng mạnh đề phòng.”
“Đây là vì sao?” Dạ Dao Quang không hiểu.
“Quá mức thuận lợi, sẽ làm Đoàn Thác sinh nghi.” Ôn Đình Trạm nói, “Đợi tới đêm, ta cũng muốn đích thân đi xem phủ nha, ngay lúc Đoàn Thác đi bắt người.”
“Chàng xác định hắn đêm nay muốn động thủ?”
“Thê tử của hắn đã chết hai ngày, không thể trì hoãn thêm.” Ôn Đình Trạm chắc chắn, “Hắn đã không còn thời gian nữa.”
“Tốt lắm, muội đi chuẩn bị điểm ta, chúng ta trước tiên ăn no nê, sau đó hành động.” Dạ Dao Quang xoay người đi tới phòng bếp.
Hoa nở hai đóa, các biểu một cành.
Lại nói Đoàn Thác đưa Xử Chân đón vào phủ, ở chính đường hỏi: “Không biết đạo sĩ như thế nào giúp bản quan giải trừ vận rủi?”
“Chuyện này đơn giản.” Xử Chân đưa ra hai ngón tay, khí Ngũ hành quanh quẩn ở đầu ngón tay, hắn ra tay như điện điểm lên mi tâm Đoàn Thác.
Nhìn cảnh này, hộ vệ bốn phía theo bản năng rút đao ra, Đoàn Thác lập tức nâng bàn tay thô dày ngăn lại, hắn có thể rõ ràng cảm giác được từ đầu ngón tay có một cỗ hơi ấm chảy vào trong cơ thể, đưa khí Âm sát trong cơ thể hắn từng chút rút ra. Đợi đến khi Xử Chân thu tay lại sau, hắn cảm giác được phảng phất như vật nặng trên lưng đang gánh được tháo xuống, thân thể cùng linh hồn đều cảm giác buông lỏng.
Nhất thời thần thanh khí sảng, Đoàn Thác lập tức đối chỗ làm lễ: “Đa tạ đạo quân.”
“Chút tài mọn thôi.” Xử Chân thu tay, đầu ngón tay hắn kỳ thực run nhè nhẹ, hắn đã ở tu vi Hóa Thần kỳ, khí Âm sát này siêu việt hơn những lần hắn từng chứng kiến, rút ra cũng mất một lượng tu vi.
“Đạo quân mời ngồi.” Đoàn Thác vội vàng dẫn Xử Thác vào trong, lcho người rót nước mời trà.
“Đề đốc đại nhân dù đã rút được bớt khí Âm sát ra khỏi cơ thể nhưng đề đốc đại nhân vẫn còn một nguy cơ khác, trong hai ngày không giải trừ, chỉ sợ họa thực tới cả nhà.” Xử Chân nâng tay ngăn trở Đoàn Thác làm lễ.
“Mời đạo quân chỉ điểm ta!” Đoàn Thác vội vàng cung kính.
/1483
|