Từ lúc Lưu Cầu cùng triều đình khai chiến, tất cả những tu luyện giả đều chạy về phía vô danh đảo. Bọn họ đều có chung một suy nghĩ, tại đây tình thế chiến loạn, chỉ cần một hành động dù là lơ đãng nhưng rất có khả năng làm thay đổi lịch sử, thay đổi vô số vận mệnh, thậm chí thân nhiễm sát nghiệt mà không biết. Cho nên, vẫn là sớm tránh đi nơi khác. Đương nhiên, những người có suy nghĩ này cũng bao gồm Mật Nhược tộc, còn có hai gia tộc lánh đời khác ở Lưu Cầu.
Sau khi gặp Thượng Ngọc Yên, việc Ôn Đình Trạm làm đầu tiên là để Chiết Mân tổng đốc rửa sạch oan khuất cho Lục Vĩnh Điềm, Chiết Mân tổng đốc tự mình ra mặt, An huyện huyện lệnh còn dám cùng cữu cữu mình ra vẻ? Chiết Mân tổng đốc chỉ cần một câu nói, An huyện huyện lệnh trình thư cho tri phủ Sầm Phong.
Tất nhiên hắn nói đã nhiều ngày điều tra rõ ràng, không phải Lục Vĩnh Điềm sát hại chất nữ của thiếp thất kia, chỉ là hư cấu một lý do hợp tình hợp lý. Về phần lý do là gì, Dạ Dao Quang không rõ ràng, cũng lười hỏi, dù sao loại sự tình này, đen cùng trắng đều do quan lại bọn hắn định đoạt.
Dạ Dao Quang chỉ biết là, rất nhanh có tin tức từ Sầm Phong truyền đến, Lục Vĩnh Điềm vô tội, Ôn Đình Trạm gọi Lục Vĩnh Điềm cùng Hà Định Viễn triệu hồi đến. Những việc hậu chiến Ôn Đình Trạm đều giao lại cho Lục Vĩnh Điềm cùng Hà Định Viễn đi hoàn thành.
Lúc này, Hà Định Viễn lập công lớn ở Kim huyện, công lao này được Trần Thái huyện lệnh Kim huyện đã hội thư cho bệ hạ, mà Lục Vĩnh Điềm thì là ở Lưu Cầu lập công, Hồng Vận hội tấu bệ hạ. Lục Vĩnh Điềm cùng hắn nội ứng ngoại hợp, mới có kết quả đánh ở Lưu Cầu nhanh như vậy.
Các mục tiêu Ôn Đình Trạm đặt ra đều hoàn thành viên mãn. Về phần Lục Vĩnh Điềm vì sao ở Lưu Cầu, tất nhiên là do Xử Chân cùng Đoàn Thác cấu kết, chẳng qua Lục Vĩnh Điềm thông minh chạy thoát từ trong tay Xử Chân, lời này người khác có thể coi là nói bừa, nhưng có Thượng Ngọc Yên ở đây, nàng có biện pháp chân chính làm Xử Chân chứng thực.
Sau khi an bài mọi việc, Ôn Đình Trạm dùng tám trăm chữ viết một phong thơ gửi đến Đế Đô. Hưng Hoa đế sau khi đọc xong, cơ hồ không có do dự, hạ lệnh cưỡng chế Ôn Đình Trạm cùng đám người Hồng Vận ở lại Lưu Cầu chỉnh đốn, chờ đợi hắn cùng các đại thần thương nghị sẽ phải quản chế Lưu Cầu ngày sau như thế nào, hơn nữa cắt cử được quan triều đình nhận mệnh thay thì có thể hồi triều.
Mệnh lệnh của bệ hạ truyền đến còn có thánh chỉ phong Hồng Vận làm tân nhiệm thủy sư đề đốc, chia sẻ sự hy sinh của lão tướng quân Hồng Chinh. Về phần sự tình của Đoàn Thác, Hưng Hoa đế một chữ cũng không đề cập, đây chính là không trách tội Hồng lão tướng quân tội không chu toàn cùng giết người.
“Thật đáng tiếc cho Hồng lão tướng quân.” Cùng Ôn Đình Trạm ngồi thuyền chạy tới vô danh đảo, lấy lý do tìm kiếm Hòa Thị Bích kì thực phải đi hội hợp với Mạch Khâm, Dạ Dao Quang không khỏi than nhẹ một tiếng.
Dạ Dao Quang cũng là mới vừa biết Đoàn Thác đã nắm được nhược điểm gì của Hồng Chinh, là Hồng Đồ không phải do phu nhân tướng quân sinh ra.
Hồng Chinh sinh ra trong một gia đình nghèo, hắn cùng Hồng phu nhân kết duyên, chuyện từ một củ lạc. Lúc Hồng Chinh tám tuổi thì phụ mẫu song vong, thành một cô nhi.
Một ngày, hắn đói choáng váng, đi ngang qua một nhà phú hộ thôn trang, nhìn đến trong viện phơi lạc, mà vừa đúng trên tường bao có một lỗ nhỏ, Hồng Chinh thật sự là đói không chịu nổi, đưa tay qua lỗ lấy lạc ăn, kết quả khi đó Hồng phu nhân đang ở cùng nha hoàn tại thôn trang dưỡng bệnh trông thấy, Hồng phu nhân chẳng những không lộ ra, ngược lại lệnh nha hoàn lấy cây thang, leo tường xem là ai đi trộm lạc nhà nàng.
Vừa nhìn thấy, bà rớt cả đời.
Hồng phu nhân ban đầu là thấy Hồng Chinh rất đáng thương, vì thế chẳng những không nói hắn, còn cố ý đưa thêm cho hắn đồ ăn. Thậm chí thường xuyên mệnh nha hoàn đem trà bánh đặt trước lỗ nhỏ kia. Nhưng Hồng Chinh là người thông minh, trong lòng có chút băn khoăn, tuy rằng hắn kinh diễm trước Hồng phu nhân xinh đẹp, hắn biết là tiểu thư quan gia, chưa từng có ý nghĩ không an phận, nhưng hắn cũng muốn báo đáp một chút cho Hồng phu nhân.
Vì thế sau khi ăn no, Hồng Chinh đi tới bến tàu làm khuân vác thuê, đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ, nhưng sức lực lại rất lớn, người nhận thức được điều này chính là sư phụ đã truyền võ nghệ cho hắn. Hồng Chinh được ăn no hàng ngày, hắn kiếm được chút tiền bạc, mua món quà nhỏ của một tiểu cô nương, lặng lẽ đưa cho Hồng phu nhân.
Hồng phu nhân tuy rằng là đích nữ được sủng ái, nhưng từ nhỏ nàng đã có quái bệnh — động kinh. Bởi vậy, mới thường xuyên ở thôn trang. Bệnh động kinh ở thời đại này ngay cả đại y cũng chưa có cách, hơn nữa không biết lúc nào sẽ phát tác. Cha mẹ Hồng phu nhân cũng không phải sợ nàng dọa người, nhưng lời người đáng sợ, một cô nương nếu bị bệnh như vậy truyền ra bên ngoài, thanh danh coi như hỏng, sợ hãi nữ nhi chịu không nổi những luận ngôn kia, cho nên, Hồng phu nhân sau khi phát bệnh thì chưa từng ra khỏi sân nhà.
Nàng rất muốn ra thế giới bên ngoài, rất hi vọng có người có thể ngồi trò chuyện cùng nàng, ngay cả hạ nhân trong nhà cũng rất ít người biết. Hồng Chinh sau khi nghe nói sự tình của Hồng phu nhân, trong lòng nảy sinh thương hại. Chỉ cần có lúc rảnh rỗi, ngăn cách qua một bức tường, ngồi ở bên ngoài cùng Hồng phu nhân trò chuyện.
Nói cho nàng biết những chuyện thú vị ở bên ngoài còn Hồng phu nhân dạy hắn viết chữ, tặng hắn bộ sách. Hai tiểu hài tử cứ như vậy nâng đỡ lẫn nhau dần lớn trở thành thiếu niên thiếu nữ, sinh tình cảm.
Cứ có việc là Hồng Chinh nỗ lực, dù không có khả năng đạt tới thân phận như hồng phu nhân. Nhưng hồng phu nhân là người kiên định, không phải Hồng Chinh quyết không gả. Đến tuổi cập kê, nàng giả thường xuyên sinh bệnh, làm bộ như tim đau thắt, mời vô số đại phu, nhưng tra không ra nguyên nhân. Sau đó, nàng lại mời một đạo sĩ tha phương tới chập chờn cha nương nàng, nói cho cha nương, mệnh nàng dính tới quý nhân.
Quý nhân này tất nhiên là Hồng Chinh, chỉ cần Hồng Chinh tới gần Hồng phu nhân, tim Hồng phu nhân sẽ không đau nữa, vừa rời xa thì đau như chết đi sống lại. Cha mẹ Hồng phu nhân nghĩ đến nữ nhi mình tuy rằng quý giá, nhưng trời sinh có bệnh khó nói, cũng không tìm được người thích hợp. Hơn nữa mẫu thân Hồng phu nhân cầm bát tự Hồng Chinh đi tìm cao nhân tính toán qua, Hồng Chinh mệnh quả thật tốt lại hiển quý, cha mẹ Hồng phu nhân lúc đó đồng ý, hai người có tình người sẽ thành thân thuộc.
Hồng Chinh cả đời coi phu nhân như bảo bối mà yêu thương, tỷ muội thấy Hồng phu nhân hạnh phúc thì cực kỳ hâm mộ, lúc trước từng đùa cợt nàng sẽ phải gả cho một tên dân đen. Hồng Chinh nhập ngũ, quan đồ bình thuận, từng bước thăng chức, cũng là lúc người người bắt đầu phụng nghênh. Không biết có phải hay không ngày qua ngày sống tốt, bệnh động kinh không phát tác.
Người trong nhà đều suýt nữa đã quên chuyện này. Nhưng ông trời thường trêu cợt con người, Hồng phu nhân sinh hạ tiểu nhi tử là Hồng Đồ thì không lâu phát bệnh, hơn nữa tự tay bóp chết tiểu nhi tử chính mình. Thời điểm Hồng Chinh biết chuyện này, đau lòng không thôi, nhưng càng sợ Hồng phu nhân sau khi tỉnh lại biết được sự thật này, vì thế suốt đêm an bài, đi tìm một hài tử khác.
Sự việc phát sinh đột ngột, không kịp an bài kỹ càng, chỉ nghĩ đến đi tới vìng nông thôn tìm một đứa trẻ, lại không nghĩ tới đứa nhỏ này với Đoàn Thác cùng thôn.
Sau khi gặp Thượng Ngọc Yên, việc Ôn Đình Trạm làm đầu tiên là để Chiết Mân tổng đốc rửa sạch oan khuất cho Lục Vĩnh Điềm, Chiết Mân tổng đốc tự mình ra mặt, An huyện huyện lệnh còn dám cùng cữu cữu mình ra vẻ? Chiết Mân tổng đốc chỉ cần một câu nói, An huyện huyện lệnh trình thư cho tri phủ Sầm Phong.
Tất nhiên hắn nói đã nhiều ngày điều tra rõ ràng, không phải Lục Vĩnh Điềm sát hại chất nữ của thiếp thất kia, chỉ là hư cấu một lý do hợp tình hợp lý. Về phần lý do là gì, Dạ Dao Quang không rõ ràng, cũng lười hỏi, dù sao loại sự tình này, đen cùng trắng đều do quan lại bọn hắn định đoạt.
Dạ Dao Quang chỉ biết là, rất nhanh có tin tức từ Sầm Phong truyền đến, Lục Vĩnh Điềm vô tội, Ôn Đình Trạm gọi Lục Vĩnh Điềm cùng Hà Định Viễn triệu hồi đến. Những việc hậu chiến Ôn Đình Trạm đều giao lại cho Lục Vĩnh Điềm cùng Hà Định Viễn đi hoàn thành.
Lúc này, Hà Định Viễn lập công lớn ở Kim huyện, công lao này được Trần Thái huyện lệnh Kim huyện đã hội thư cho bệ hạ, mà Lục Vĩnh Điềm thì là ở Lưu Cầu lập công, Hồng Vận hội tấu bệ hạ. Lục Vĩnh Điềm cùng hắn nội ứng ngoại hợp, mới có kết quả đánh ở Lưu Cầu nhanh như vậy.
Các mục tiêu Ôn Đình Trạm đặt ra đều hoàn thành viên mãn. Về phần Lục Vĩnh Điềm vì sao ở Lưu Cầu, tất nhiên là do Xử Chân cùng Đoàn Thác cấu kết, chẳng qua Lục Vĩnh Điềm thông minh chạy thoát từ trong tay Xử Chân, lời này người khác có thể coi là nói bừa, nhưng có Thượng Ngọc Yên ở đây, nàng có biện pháp chân chính làm Xử Chân chứng thực.
Sau khi an bài mọi việc, Ôn Đình Trạm dùng tám trăm chữ viết một phong thơ gửi đến Đế Đô. Hưng Hoa đế sau khi đọc xong, cơ hồ không có do dự, hạ lệnh cưỡng chế Ôn Đình Trạm cùng đám người Hồng Vận ở lại Lưu Cầu chỉnh đốn, chờ đợi hắn cùng các đại thần thương nghị sẽ phải quản chế Lưu Cầu ngày sau như thế nào, hơn nữa cắt cử được quan triều đình nhận mệnh thay thì có thể hồi triều.
Mệnh lệnh của bệ hạ truyền đến còn có thánh chỉ phong Hồng Vận làm tân nhiệm thủy sư đề đốc, chia sẻ sự hy sinh của lão tướng quân Hồng Chinh. Về phần sự tình của Đoàn Thác, Hưng Hoa đế một chữ cũng không đề cập, đây chính là không trách tội Hồng lão tướng quân tội không chu toàn cùng giết người.
“Thật đáng tiếc cho Hồng lão tướng quân.” Cùng Ôn Đình Trạm ngồi thuyền chạy tới vô danh đảo, lấy lý do tìm kiếm Hòa Thị Bích kì thực phải đi hội hợp với Mạch Khâm, Dạ Dao Quang không khỏi than nhẹ một tiếng.
Dạ Dao Quang cũng là mới vừa biết Đoàn Thác đã nắm được nhược điểm gì của Hồng Chinh, là Hồng Đồ không phải do phu nhân tướng quân sinh ra.
Hồng Chinh sinh ra trong một gia đình nghèo, hắn cùng Hồng phu nhân kết duyên, chuyện từ một củ lạc. Lúc Hồng Chinh tám tuổi thì phụ mẫu song vong, thành một cô nhi.
Một ngày, hắn đói choáng váng, đi ngang qua một nhà phú hộ thôn trang, nhìn đến trong viện phơi lạc, mà vừa đúng trên tường bao có một lỗ nhỏ, Hồng Chinh thật sự là đói không chịu nổi, đưa tay qua lỗ lấy lạc ăn, kết quả khi đó Hồng phu nhân đang ở cùng nha hoàn tại thôn trang dưỡng bệnh trông thấy, Hồng phu nhân chẳng những không lộ ra, ngược lại lệnh nha hoàn lấy cây thang, leo tường xem là ai đi trộm lạc nhà nàng.
Vừa nhìn thấy, bà rớt cả đời.
Hồng phu nhân ban đầu là thấy Hồng Chinh rất đáng thương, vì thế chẳng những không nói hắn, còn cố ý đưa thêm cho hắn đồ ăn. Thậm chí thường xuyên mệnh nha hoàn đem trà bánh đặt trước lỗ nhỏ kia. Nhưng Hồng Chinh là người thông minh, trong lòng có chút băn khoăn, tuy rằng hắn kinh diễm trước Hồng phu nhân xinh đẹp, hắn biết là tiểu thư quan gia, chưa từng có ý nghĩ không an phận, nhưng hắn cũng muốn báo đáp một chút cho Hồng phu nhân.
Vì thế sau khi ăn no, Hồng Chinh đi tới bến tàu làm khuân vác thuê, đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ, nhưng sức lực lại rất lớn, người nhận thức được điều này chính là sư phụ đã truyền võ nghệ cho hắn. Hồng Chinh được ăn no hàng ngày, hắn kiếm được chút tiền bạc, mua món quà nhỏ của một tiểu cô nương, lặng lẽ đưa cho Hồng phu nhân.
Hồng phu nhân tuy rằng là đích nữ được sủng ái, nhưng từ nhỏ nàng đã có quái bệnh — động kinh. Bởi vậy, mới thường xuyên ở thôn trang. Bệnh động kinh ở thời đại này ngay cả đại y cũng chưa có cách, hơn nữa không biết lúc nào sẽ phát tác. Cha mẹ Hồng phu nhân cũng không phải sợ nàng dọa người, nhưng lời người đáng sợ, một cô nương nếu bị bệnh như vậy truyền ra bên ngoài, thanh danh coi như hỏng, sợ hãi nữ nhi chịu không nổi những luận ngôn kia, cho nên, Hồng phu nhân sau khi phát bệnh thì chưa từng ra khỏi sân nhà.
Nàng rất muốn ra thế giới bên ngoài, rất hi vọng có người có thể ngồi trò chuyện cùng nàng, ngay cả hạ nhân trong nhà cũng rất ít người biết. Hồng Chinh sau khi nghe nói sự tình của Hồng phu nhân, trong lòng nảy sinh thương hại. Chỉ cần có lúc rảnh rỗi, ngăn cách qua một bức tường, ngồi ở bên ngoài cùng Hồng phu nhân trò chuyện.
Nói cho nàng biết những chuyện thú vị ở bên ngoài còn Hồng phu nhân dạy hắn viết chữ, tặng hắn bộ sách. Hai tiểu hài tử cứ như vậy nâng đỡ lẫn nhau dần lớn trở thành thiếu niên thiếu nữ, sinh tình cảm.
Cứ có việc là Hồng Chinh nỗ lực, dù không có khả năng đạt tới thân phận như hồng phu nhân. Nhưng hồng phu nhân là người kiên định, không phải Hồng Chinh quyết không gả. Đến tuổi cập kê, nàng giả thường xuyên sinh bệnh, làm bộ như tim đau thắt, mời vô số đại phu, nhưng tra không ra nguyên nhân. Sau đó, nàng lại mời một đạo sĩ tha phương tới chập chờn cha nương nàng, nói cho cha nương, mệnh nàng dính tới quý nhân.
Quý nhân này tất nhiên là Hồng Chinh, chỉ cần Hồng Chinh tới gần Hồng phu nhân, tim Hồng phu nhân sẽ không đau nữa, vừa rời xa thì đau như chết đi sống lại. Cha mẹ Hồng phu nhân nghĩ đến nữ nhi mình tuy rằng quý giá, nhưng trời sinh có bệnh khó nói, cũng không tìm được người thích hợp. Hơn nữa mẫu thân Hồng phu nhân cầm bát tự Hồng Chinh đi tìm cao nhân tính toán qua, Hồng Chinh mệnh quả thật tốt lại hiển quý, cha mẹ Hồng phu nhân lúc đó đồng ý, hai người có tình người sẽ thành thân thuộc.
Hồng Chinh cả đời coi phu nhân như bảo bối mà yêu thương, tỷ muội thấy Hồng phu nhân hạnh phúc thì cực kỳ hâm mộ, lúc trước từng đùa cợt nàng sẽ phải gả cho một tên dân đen. Hồng Chinh nhập ngũ, quan đồ bình thuận, từng bước thăng chức, cũng là lúc người người bắt đầu phụng nghênh. Không biết có phải hay không ngày qua ngày sống tốt, bệnh động kinh không phát tác.
Người trong nhà đều suýt nữa đã quên chuyện này. Nhưng ông trời thường trêu cợt con người, Hồng phu nhân sinh hạ tiểu nhi tử là Hồng Đồ thì không lâu phát bệnh, hơn nữa tự tay bóp chết tiểu nhi tử chính mình. Thời điểm Hồng Chinh biết chuyện này, đau lòng không thôi, nhưng càng sợ Hồng phu nhân sau khi tỉnh lại biết được sự thật này, vì thế suốt đêm an bài, đi tìm một hài tử khác.
Sự việc phát sinh đột ngột, không kịp an bài kỹ càng, chỉ nghĩ đến đi tới vìng nông thôn tìm một đứa trẻ, lại không nghĩ tới đứa nhỏ này với Đoàn Thác cùng thôn.
/1483
|